Xuyên Sách: Bạn Trai Công Cụ là Đỉnh Lưu

Chương 106
Khương Thi sững sờ, nghiêng đầu nhìn Tiểu Lục.

Vẻ mặt Tiểu Lục không thay đổi, cúi đầu xem thực đơn chọn món.

Lẩu ở đây có thể chọn ba loại thịt và sáu loại rau củ quả, khách sẽ dựa vào sở thích của mình để chọn lựa. Sau khi chuẩn bị xong hết thì xếp rau quả các thứ bên dưới rồi xếp hết thịt lên trên.

Đồ Khương Thi thích ăn anh đều biết rõ, nhanh chóng chọn đồ ăn xong, đưa thực đơn qua: "Em xem một chút còn muốn thêm cái gì không đi!"

Nhận lấy thực đơn, cô chú ý tới trong các loại thịt, anh chọn tôm lớn, cầm bút gạch bỏ: "Giữa trưa em đã ăn nguyên một nồi tôm rồi, ban đêm không muốn ăn tôm nữa."

Khoanh thêm một phần thịt bò mà Tiểu Lục thích ăn, thêm một phần nhỏ thịt chiên giòn và bánh sữa tươi chiên.

Giơ tay gọi bà chủ tới, đi cùng bà chủ còn có một người đàn ông trung niên vạm vỡ, hai tay người đàn ông để trần, đeo tạp dề, trên đầu đội mũ đầu bếp, dáng vẻ cao lớn thô kệch có thể dọa người.

Ông ta cẩn thận đánh giá Tiểu Lục, bỗng nhiên vỗ tay một cái: "Cậu là minh tinh tên Kỷ… Kỷ Diễn Xuyên!"

Các vị khách ở mấy bàn xung quanh nghe được giọng nói lớn, lập tức nhìn qua, trong mắt hiện lên mấy phần ngạc nhiên.

Tiểu Lục ngẩng đầu, người đàn ông xa lạ này mày rậm mắt to đang nhìn chằm chăm anh, khẽ gật đầu: "Ừm, chúng tôi đã chọn đồ ăn xong rồi."

Người đàn ông nhận thực đơn từ tay bà chủ, có chút ngẩn ngơ: "Được, cái này phải chiên, xin chờ một lát."

Bà chủ nhìn người đàn ông vào bếp rồi mới dậm chân một cái, quay đầu, cười mỉm nói: "Hai người đừng thấy lạ, cậu thật sự là một minh tinh lớn đó!"

Đang nói chuyện, hai bạn nữ ở bàn bên cạnh, đi tới, nhìn sang Khương Thi, hai người lộ vẻ hưng phấn, dùng ánh mắt điên cuồng giao lưu với nhau, cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Tiểu Lục: "Chào… Chào anh chị, chúng em là fan hâm mộ của hai người, có… có thể chụp cùng chúng em một tấm hình không?"

Tiểu Lục gật đầu: "Có thể."

Nói xong mới nhớ tới còn có Khương Thi, nhíu mày hỏi thăm cô có thể hay không.

Khương Thi giật nhẹ vạt áo, nghĩ đến hai người chỉ ra ăn bữa cơm, vốn tưởng sẽ không có gì nên cô ăn mặc tương đối đơn giản…

Ngẩng đầu nhìn đến ánh mắt hai fan hâm mộ tha thiết chờ đợi, cô cũng gật đầu: "Được."

Hai người đứng dậy, chụp hình với hai em gái là fan hâm mộ mỗi người một tấm.

Một chàng trai ở bàn khác đi tới: "Chào hai người, bạn… bạn gái tôi là người hâm mộ của hai người, cô ấy vừa mới học xong, đang nhanh chóng chạy tới. Tôi có thể chụp chung với hai người một tấm hình trước không?"

"..."

"..."

Tiểu Lục và Khương Thi liếc nhau, gật đầu, phối hợp với yêu cầu của anh ta, chụp một tấm ảnh chung.

Các bạn trẻ là fan hâm mộ tới chụp ảnh chung mấy lượt, chờ rời đi hết, nồi lẩu của bàn Khương Thi cũng đã làm xong.

Người đàn ông trung niên bưng một nồi lẩu lớn khác hẳn lúc giữa trưa, có tương ớt và thịt xếp thành một hình nhọn, bên trên xếp thêm một đoạn rau cần và rau thơm.

Rõ ràng bọn họ kêu nồi lẩu nhỏ giống như lúc trưa.

Người đàn ông vò đầu, nhìn Tiểu Lục có chút ngượng ngùng: "Con gái út của tôi là fan của cậu, cực kỳ cực kỳ thích cậu. Con bé còn đang học cấp ba ở trường, có thể để chúng tôi chụp một tấm hình không? Nếu như có thể, phiền cậu để lại chữ ký, cổ vũ con bé một chút."

Tiểu Lục không từ chối, để ông chủ và bà chụp hình, bà chủ còn cố ý tìm đến một tấm bưu thiếp để anh viết cố gắng lên ở mặt sau.

Ông bà chủ cầm điện thoại và bưu thiếp vui mừng hớn hở rời đi, Khương Thi thấy anh có chút thẫn thờ: "Anh sao vậy?"

Anh lắc đầu: "Không sao."

Lúc nãy nghe được xưng hô của bà chủ, anh trở nên hoảng hốt, trước kia mẹ anh cũng ngẫu nhiên gọi Kỷ Tinh Hải như vậy.

Khương Thi gắp hai miếng thịt bò gân nhưng được hầm mềm tan cho anh: "Cái này rất ngon, anh nếm thử đi, bồi bổ cho tốt."

Tiểu Lục cúi đầu, gắp miếng thịt bò nếm thử một miếng, gật đầu: "Đúng là rất ngon."

Khương Thi lại gắp súp lơ và một miếng bánh mật mà anh thích.

Fan hâm mộ ở mấy bàn bên cạnh nhìn thấy cảnh này, âm thầm dậm chân, hôm qua nghe nói có người ở thành phố Tiên nhìn thấy Khương Lục, không nghĩ tới hôm nay đã bị bọn họ gặp được.

Một lát sau, bà chủ bưng thịt chiên giòn và bánh sữa tươi chiên lên, hai đĩa được sắp đầy ắp, vừa nhìn là biết đã được bỏ thêm.

Hai người ăn gần một tiếng, trong nồi còn thừa lại hơn một nửa, thật sự ăn không hết, còn lại đều đóng gói mang về.

Lúc bọn họ ăn cơm trong quán, bên ngoài cơn mưa nhỏ rơi tí tách, cũng không mưa lâu, vừa đi ra thì mưa đã ngừng, mặt đất vẫn còn ẩm ướt, trong không khí toàn mùi hơi đất.

Thật sự ăn no căng cứng, hai người đặt đồ ăn được đóng gói ở trong xe, nắm tay nhau tản bộ dọc theo lối đi bộ, chuẩn bị tiêu cơm một chút rồi mới trở về.

Cả một con đường đều là các quán ăn nhỏ, ở cuối con đường ăn uống là một trường tiểu học.

Khương Thi kéo Tiểu Lục vòng qua cổng trường tiểu học, tiếp tục đi về phía trước, xung quanh trường học có rất nhiều quầy bán quà vặt, cổng trường còn sáng đèn.

Khương Thi tò mò nhìn cả con đường, giữa các quán ăn sặc sỡ sắc màu xuất hiên một quán với phong cách bề ngoài đặc biệt, biển hiệu vẽ khuông nhạc phối màu đen trắng, viết chữ "Lớp dạy âm nhạc Tinh Hải".

Chủ căn phòng đang đóng cửa, nhìn bóng lưng thì có vẻ một người đàn ông với thân hình gầy gò.

Tiểu Lục đột nhiên dừng lại, Khương Thi cũng dừng lại theo anh: "Sao vậy?"

Anh không nói gì, sững sờ nhìn về phía trước.

Người đàn ông đóng cửa thật kỹ, xoay người chuẩn bị rời đi, cảm giác được một ánh mắt mãnh liệt, ngẩng đầu nhìn thanh niên đang đứng cách mình ba mét, vẻ mặt cứng lại.

Thời gian dường như dừng lại mấy giây, trong mắt Kỷ Tinh Hải hiện lên kinh hoàng, tiến lên một bước, lại dừng lại, sững sờ nhìn Tiểu Lục: "Diễn Xuyên, tại sao con lại ở chỗ này?"

Vẻ mặt Tiểu Lục lạnh băng, không nói gì, kéo Khương Thi tránh ra rất xa, như là người xa lạ, đi lướt qua Kỷ Tinh Hải.

Kỷ Tinh Hải quay đầu lại: "Diễn Xuyên."

Tiểu Lục dừng lại, nhìn sang một bên, ánh mắt lạnh lùng, vẫn không nói chuyện.

Kỷ Tinh Hải đi tới, ánh mắt kinh hãi, nhịn không được nhìn anh từ trên xuống dưới: "Con cao lên rồi, còn cao hơn so với trên TV."

Tiểu Lục nhắm mắt lại, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: "Có việc gì thì nói đi."

Hai tay Kỷ Tinh Hải ở trong túi quần sờ soạng, sờ nửa ngày như nghĩ đến cái gì, lúng túng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn: "Con ăn cơm chưa? Ba cũng vừa đóng cửa, đêm nay dì nướng thịt bò, ba nhớ khi còn bé con rất thích ăn."

Dôi mắt Tiểu Lục lóe lên: "Ông lại kết hôn à?"

Trong mắt Kỷ Tinh Hải hiện lên vẻ bối rối, cúi đầu xuống: "Ừm."

"Có con không?"

"Có một con gái, sắp lên tiểu học."

Nghe hai người đối thoại, Khương Thi nhận ra thân phận của người đàn ông trung niên trước mặt này, ông ấy hẳn là bố của Tiểu Lục.

Chuyện này cũng quá đúng dịp rồi, một người hơn mười năm chưa từng gặp đột nhiên lại gặp phải ở chỗ này.

Khương Thi cảm giác tay Tiểu Lục đang nắm tay cô bỗng nhiên xiết chặt, lông mày nhăn lại, chắc chắn anh rất khó chịu.

Anh mất khống chế chỉ có một giây, cảm nhận được cô không thoải mái, lập tức buông tay ra, vẫn nhìn Kỷ Tinh Hải, nhàn nhạt nói: "A, hi vọng ông đừng làm chuyện thất đức ở trước mặt con gái."

Sắc mặt Kỷ Tinh Hải đỏ lên, trông rất chật vật: "Diễn Xuyên."

Tiểu Lục không quay đầu lại, kéo Khương Thi bước nhanh rời đi.



Trên đường về khách sạn, Tiểu Lục không nói một lời, im lặng lái xe.

Ngoài cửa sổ lại rơi xuống cơn mưa nhỏ, Khương Thi thử trêu chọc nói chuyện với anh mấy lần.

Tình huống lần này khác với thường ngày, quanh thân anh phủ kín hơi thở u ám, cả người giống một khối băng.

Trở lại khách sạn, Tiểu Lục tắm rửa, rồi im lặng nằm ở trên giường.

Khương Thi cầm lấy một chiếc khăn sạch sẽ, ngồi ở mép giường sờ sờ mặt anh: "Một chút thôi, em giúp anh lau tóc."

Tóc của anh không ngắn, để ướt đi ngủ không tốt chút nào.

Anh im lặng khó chịu, nhưng không từ chối Khương Thi, yên lặng ngồi xuống, để mặc cho Khương Thi cầm khăn dịu dàng lau tóc cho anh.

Tóc lau khô được một nửa, cô lại lấy máy sấy tóc từ phòng tắm ra, giúp anh sấy khô, ấn anh nằm xuống: "Mệt thì nghỉ ngơi đi."

Khương Thi rửa mặt xong, vén chăn lên nằm xuống.

Anh nằm nghiêng đưa lưng về phía cô, Khương Thi cũng nằm nghiêng, tư thế giống y hệt anh.

Nhìn qua bờ vai mảnh mai của anh, giống như nhìn thấy anh khi còn bé, tự ôm mình trốn ở nơi hẻo lánh, yên lặng nhẫn nhịn tất cả sự không công bằng.

Tất cả cảm xúc không vui đều chôn ở trong lòng, tự gặm nhấm trong yên lặng.

Cô biết anh không ngủ, từ từ xích lại gần anh, đưa tay ôm lấy anh từ phía sau lưng, đầu dán lên lưng.

Một lát sau, cô nhỏ giọng nói: "Tiểu Lục, mặc kệ vui hay là không vui, đoạn đường ba mẹ có thể đi cùng anh đã đi xong rồi. Quãng đường còn lại, có em đi cùng với anh."

Anh không nói gì, Khương Thi cũng không nói thêm gì nữa, chăm chú dựa vào anh, nhắm mắt lại.

Lúc cô sắp ngủ, người bên cạnh bỗng nhiên trở mình, mặt đối mặt với cô.

Cô mở mắt ra, còn không thấy rõ người trước mặt, theo thói quen đưa tay vuốt ve mặt của anh: "Sao rồi?"

Anh bắt được tay của cô, đặt ở môi khẽ hôn, sau đó khẽ cắn: "Khương Khương."

"Hả?"

"Nhìn anh."

Cô ngước mắt, trong mắt bao hàm sóng nước.

"Anh là ai?"

"Tiểu Lục."

Anh cúi người xuống, khẽ hôn mắt cô, đáy mắt màu trà nhạt xoay tròn màu đen dần dâng lên, nhỏ giọng nỉ non: "Là Tiểu Lục chỉ thuộc về Khương Thi."

Cô cười khẽ: "Ừm, thật ngứa."

Ánh trăng rất đẹp, hoa hồng cũng nóng bỏng.



Hôm sau, Khương Thi tỉnh lại, Tiểu Lục đã đi đến studio như thường lệ.

Cô chống giường ngồi xuống, ga giường và chăn đã được đổi, trên người khô ráo mát mẻ, thùng rác bên giường không biết từ lúc nào đã đổi túi rác.

Năng lực quét dọn chiến trường của Tiểu Lục quả là xuất sắc.

Trong đầu tự dưng nhớ lại tối hôm qua, hai người mất khống chế rất đột nhiên.

Trải qua một đêm lắng đọng, chi tiết mơ hồ được phóng đại vô hạn ở trong đầu cô.

Cô ngồi ở mép giường, nghiêng người kéo tủ đầu giường ra, đêm qua anh lấy một cái vật nhỏ từ nơi này.

Cũng không biết anh đã chuẩn bị từ lúc nào, Khương Thi đỏ mặt, gảy mấy cái bao nhỏ còn ít ỏi trong hộp.

Ý thức như đi về cõi thần tiên bỗng nhiên hoàn hồn, nhận thấy mình đang chơi cái gì, quay người chạy về trên giường, dùng chăn mền cuộn mình thành con sâu róm, lăn qua lăn lại trên giường, đụng đến chỗ đau, đau đớn kêu lên một tiếng, kéo chăn ra ngồi dậy, lấy điện thoại từ dưới gối ra.

Quả nhiên có tin nhắn của anh, thời gian là bảy giờ sáng.

Đoán chừng lúc ấy anh nằm ở trên giường nhắn tin cho cô: "Em và căn phòng anh đã dọn dẹp xong, hôm nay ở khách sạn nghỉ ngơi thật tốt, không nên chạy loạn."

Người và căn phòng…

Khương Thi nhíu mày, nhắn tin trả lời: "Em và căn phòng cùng một đẳng cấp sao?"

"Cuối cùng vẫn là thần thiếp trả giá sai chỗ. (rơi nước mắt)"

"Mèo xù lông.jpg."

Biết anh bận rộn, gửi tin nhắn xong cũng không đợi anh trả lời, cô mang dép lê đứng dậy, cơ thể cô đau buốt và mệt mỏi giống như hôm qua làm bài kiểm tra thể dục chạy tám trăm mét và gập bụng, nhưng tinh thần cô vô cùng tốt.

Cô cảm thấy rằng mình đã vượt qua tất cả các cửa ải mà một nhà văn ngôn tình cần tự trải nghiệm, bây giờ cô đã được xưng tụng là một tác giả ngôn tình hoàn chỉnh, trưởng thành, cực kỳ có kinh nghiệm.

Ăn xong điểm tâm, cô lấy laptop ra, bắt đầu gõ chữ.

Đúng là thực tiễn rồi mới hiểu biết chính xác, một ngày này tay của cô nhanh chóng đột phá giới hạn, chưa tới ba tiếng đồng hồ, đã gõ được mười nghìn chữ, tất cả đều là tình tiết ngọt ngào dính nhau của nam nữ chính.

Bản thảo của “Ánh trăng cũng yêu người” lúc đầu đã hoàn tất, trải qua đêm hôm qua, cô đột nhiên ý thức được trước kia mình non nớt, sáng vừa tỉnh lại các loại linh cảm tuôn ra như suối, ngâm nga tăng thêm mười nghìn chữ phiên ngoại.

Bỏ phiên ngoại bỏ vào bản thảo lưu trữ, Khương Thi đứng lên duỗi người, dẫn tới bắp thịt đau nhức, biểu tình đau khổ.

Cô đi về phòng, thay quần áo khác, chuẩn bị đi ra ngoài.

Chương kế tiếp