Xuyên Sách: Bạn Trai Công Cụ là Đỉnh Lưu

Chương 107
Phim trường “Người yêu của thiên sứ”.

Đạo diễn đưa tay lên hô: “Cắt.”

Động tác của mọi người cũng thả lỏng ra, quay đầu thu dọn dụng cụ, chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.

Tiểu Lục bước đến một bên chỉnh sửa lại quần áo, phó đạo diễn đi đến trước mặt anh: “Tiểu Kỷ à, trạng thái hôm nay không tồi đâu nhé. Tôi đã dự tính có vài cảnh phải NG, kết quả đều không vấn đề gì.”

Nhân viên ánh sáng đi ngang qua, chêm vào một câu: “Hôm nay Tiểu Kỷ đã ăn phải mật đúng không? Nụ cười trên mặt không thể che lấp được rồi kìa.”

Nhân viên trang điểm đi đến giúp anh dặm phấn, nghe vậy cũng cười: “Theo tôi thấy bắt đầu từ hôm qua Khương Khương của Tiểu Kỷ đến là đã không bình thường rồi.”

Tiểu Lục cúi đầu, không giấu nổi sự xấu hổ trên mặt, khóe môi cong lên, không che đậy được đôi mắt đang sáng lấp lánh.

Trợ lý Trịnh ngồi ở phía sau, trong lòng nghĩ thầm cô Khương Thi đúng thật là hữu ích. Cô vừa đến thì anh Lục đã ngủ ngon hơn, ăn uống ngon miệng hơn, sáng sớm thức dậy thì cứ như một cái cây được tưới đủ nước và ánh mặt trời chiếu rọi, nét mặt rạng rỡ.

Thật sự giống với dáng vẻ cây khô gặp mùa xuân mà hôm qua phó đạo diễn nói.

Diệp Ninh đang trang điểm ở bên cạnh, vốn dĩ trong lòng còn đang khó chịu, nhưng đến hôm nay thì hoàn toàn mất bình tĩnh.

Người đàn ông Kỷ Diễn Xuyên này vừa đáng ghét nhưng cũng thật đáng yêu.

Như những gì bên ngoài nói, anh vốn không giấu được cái mình thích.

Anh thích Khương Thi, thích đến nỗi nhìn không thấy người khác, cũng không quan tâm đến cảm nhận của họ.

Suy nghĩ này biến mất trong lòng cô ta, bây giờ cô ta chỉ nghĩ đến việc phải quay xong bộ phim này.



Khương Thi ra ngoài, đứng bên đường bắt xe.

Báo địa chỉ đại khái cho tài xế, bốn mươi phút sau đã đến nơi.

Cô xuống xe trước cửa quán ăn mà hôm qua mình ăn nhưng không bước vào. Đi theo con đường mà hôm qua cô và Tiểu Lục đi, đi đến trước cửa trường tiểu học, vòng qua đó rồi tiếp tục đi thẳng, cuối cùng dừng lại trước biển hiệu “Lớp dạy âm nhạc Tinh Hải”.

Hơn hai giờ chiều, mặt trời chiếu rọi trên cao, trên đường và trong tiệm đều không có ai cả.

Khương Thi bước vào trong.

Kỷ Tinh Hải nghe thấy tiếng động, cho rằng là khách đến nên ngẩng đầu lên: “Xin chào, có chuyện gì…”

Ông ấy nhìn thấy Khương Thi thì ngây người mất hai giây: “Cháu là… cô gái ở cạnh Diễn Xuyên vào tối hôm qua?”

Khương Thi gật đầu: “Chào chú, cháu tên Khương Thi, là… bạn gái của Tiểu Lục.”

Kỷ Tinh Hải nghe thấy cô gọi Diễn Xuyên là Tiểu Lục thì gương mặt hiện lên sự giễu cợt: “Ngay cả tên nó cũng thay đổi luôn rồi à, giống hệt như mẹ nó vậy, lạnh lùng vô tình.”

“…” Khương Thi cau mày, hôm nay cô đến đây không phải để nghe Kỷ Tinh Hải trách mắng vợ trước và con trai.

Kỷ Tinh Hải cũng nhận thức được sự thất lễ của mình nên kìm nén cảm xúc lại: “Cháu đến đây có việc gì không? Ngồi xuống đi.”

Khương Thi không khách sáo, ngồi đối diện Kỷ Tinh Hải.

Cô biết quyết định đến tìm Kỷ Tinh Hải là một quyết định bốc đồng, chỉ là chuyện này nếu như cô không làm thì có lẽ sẽ không ai làm nữa.

Kỷ Tinh Hải rót một ly nước đặt trước mặt cô: “Cháu là bạn gái của Diễn Xuyên sao?”

“Vâng ạ.”

Kỷ Tinh Hải do dự một lúc, lên tiếng hỏi: “Nhà cháu ở đâu?”

“Thành phố Giang ạ.”

Đột nhiên Kỷ Tinh Hải bật cười: “Vậy mà nó cũng tìm một người ở thành phố Giang.”

Khương Thi chau mày: “Có gì buồn cười sao?”

Kỷ Tinh Hải nhìn cô gái trước mặt vừa trẻ tuổi vừa ngây thơ, không hiểu gì cả nhưng lại cho rằng bản thân đã tìm được một người yêu mình thật lòng, trong ánh mắt và trái đều là đối phương.

Không khác gì ông ấy của ngày trước.

Ông ấy lắc đầu: “Không phải cười cháu, chú chỉ cười vận mệnh trêu ngươi.”

“?”

Ánh mắt đối phương đầy nghi ngờ, Kỷ Tinh Hải phất tay: “Cháu và Diễn Xuyên có dự định kết hôn không?”

“…” Vấn đề này đi hơi xa rồi thì phải.

Nhìn thấy cô im lặng, Kỷ Tinh Hải tiếp tục nói: “Nếu như hai người không dự định kết hôn, chỉ vui chơi qua đường thì thôi vậy. Nếu như hai người có kế hoạch kết hôn thì chú khuyên cháu nên suy nghĩ lại.”

Cảm thấy quyền chủ động đề tài luôn bị đối phương nắm giữ nên Khương Thi không nhịn được lên tiếng cắt ngang: “Đợi đã, thật ra hôm nay cháu đến đây là muốn hỏi chuyện ngày xưa của chú và mẹ Tiểu Lục, Tiểu Lục rất để bụng chuyện này. Quá khứ giống như một vết thương đang thối rữa trong bóng tối, nó vẫn luôn ảnh hưởng đến anh ấy, đã có một số ảnh hưởng đến sức khỏe của anh ấy rồi.”

Kỷ Tinh Hải sững sờ, cứ nghĩ cô đến đây có chuyện gì, không ngờ lại thẳng thắn đến vậy.

Ông ấy nhìn Khương Thi như đang nhìn một người lạc đường không biết phương hướng: “Cháu muốn biết điều gì?”

“Những gì chú đồng ý nói thì cháu có thể nghe hết.”

Kỷ Tinh Hải cảm thấy tuổi tác của Khương Thi không lớn, nhưng lòng dạ lại không nhỏ chút nào, điểm này cũng giống y hệt ông ấy lúc còn trẻ. Ông ấy lấy điện thoại ra nhìn một cái, đã sắp ba giờ rồi: “Còn một tiếng đồng hồ nữa là học sinh tiểu học tan trường, bọn nó đến thì chú phải dạy. Tranh thủ khoảng thời gian rảnh này có thể nói với cháu vài câu.”



Kỷ Tinh Hải sinh ra ở thành phố Giang, từ nhỏ gia đình cũng không được xem là giàu có gì, lúc ông ấy được vài tuổi thì bố bị ung thư phổi nên qua đời, mẹ khó khăn lắm mới nuôi nấng ông ấy trưởng thành.

Từ nhỏ ông ấy đã có niềm đam mê với âm nhạc, cũng rất có tài năng.

Ông ấy thi đậu Học viện âm nhạc trường Đại học Hoàng gia, thời gian đó ông ấy vô cùng nổi tiếng ở thành phố Giang.

Lúc đi học ở Bắc Kinh thì quen biết Lục Minh Hoa. Thiên tài Học viện âm nhạc và hoa khôi học thần khoa Tài chính, năm đó cũng là một giai thoại ở Đại học Hoàng gia.

Lúc yêu nhau, ông ấy biết gia thế lai lịch của bạn gái hùng hậu.

Mãi cho đến khi tốt nghiệp, lúc hai người chuẩn bị kết hôn, lúc đó ông ấy mới biết bà ấy là con gái nhà họ Lục, gia đình giàu có nhất thành phố Phong, là một cô chủ sinh ra đã ngậm thìa vàng chân chính.

Tình cảm của cô chủ nhà hào môn và một thằng nhóc nghèo, nếu như viết sách thì câu chuyện như vậy sẽ khiến người khác hâm mộ vô cùng, nhưng nó xảy ra ở hiện thực thì lại không được đẹp như thế.

Lần đầu tiên ông ấy đến nhà họ Lục thăm hỏi đã tiêu hết tiền tiêu vặt tích góp trong một năm để mua một bộ đồ vest, mang theo món quà mà bản thân mình cho là hậu hĩnh đến nhà, nhưng ngay cả cửa chính của nhà họ Lục ông ấy cũng không được bước vào thì đã bị quản gia khách sáo mời về.

Ông ấy và Lục Minh Hoa cãi nhau một trận, xém chút nữa là chia tay.

Lục Minh Hoa khóc lóc khuyên ông ấy, ông ấy lại đến nhà một lần nữa, lần này cũng không gặp được ba mẹ của bạn gái, chỉ có bà ấy và em trai tiếp đãi ông.

Trong lòng ông ấy cảm thấy vô cùng nhục nhã, về đến thành phố Giang, người dưới quê đều nói ông ấy đã đeo bám được cô chủ ở thành phố Phong, sắp giàu có rồi.

Mẹ ông ấy đợi ông ấy về, hỏi chuyện của ông ấy và Lục Minh Hoa, biết được thân phận cô chủ của đối phương thì nói thẳng trong nhà không hầu hạ, cơm bưng nước rót cho cô chủ này được đâu.

Nhà họ Trần bán bánh ở đầu đường có một cô con gái, làm được việc, xinh đẹp còn biết cách sống.

Con gái của nhà họ Trần còn chưa tốt nghiệp trung học cơ sở đã ra ngoài kiếm tiền rồi, Kỷ Tinh Hải nghe xong thì không lên tiếng phản đối.

Lúc đó Lục Minh Hoa thích ông ấy, mặc dù trong lòng ông ấy có tức giận, nhưng mỗi lần được bà ấy dỗ dành thì lại tốt lên.

Hai người cứ lãng phí thời gian như vậy, qua một năm, cuối cùng nhà họ Lục đã đồng ý cho họ kết hôn.

Ông ấy không muốn bị người khác nói là dựa dẫm vào nhà họ Lục nên yêu cầu Lục Minh Hoa sau khi kết hôn bắt buộc phải đến thành phố Giang để ở cùng mình.

Gả vào nhà họ Kỷ thì chính là người nhà họ Kỷ, điệu bộ cô chủ của bà ấy khi ở nhà họ Lục cũng không thể mang vào nhà họ Kỷ, mọi việc đều phải tự tay làm lấy.

Yêu cầu ông ấy đề ra Lục Minh Hoa vẫn làm theo.

Lúc mới kết hôn ông ấy đi đến đâu cũng làm ra dáng vẻ kiếm tiền nuôi gia đình. Lục Minh Hoa cứ như cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Lục vậy, yên tâm ở lại thành phố Giang.

Kết hôn được một năm thì hai người họ đã có con.

Kỷ Diễn Xuyên vừa chào đời được vài năm là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của một nhà ba người họ, ông ấy kiếm tiền nuôi gia đình, Lục Minh Hoa yên phận ở nhà trông con.

Kỷ Tinh Hải luôn cảm thấy những năm tháng đó là giây phút huy hoàng nhất cuộc đời mình.

Bên ngoài bắt đầu đổ mưa, không khí oi bức vô cùng.

Kỷ Tinh Hải uống một ngụm nước, tiếp tục nói.

Biến cố xảy ra khi Kỷ Diễn Xuyên lên bốn tuổi, cậu của anh, người thừa kế được định trước của nhà họ Lục xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Đó lần đầu tiên ông ấy và Lục Minh Hoa bước vào nhà họ Lục sau khi kết hôn, thấy cảnh tượng cả gia đình khóc trước linh đường, ông ấy cảm thấy có lẽ nhà họ Lục sắp xảy ra chuyện lớn rồi.

Sau khi xử lý xong chuyện người kế thừa, Lục Minh Hoa bị ông cụ Lục gọi đi.

Lục Minh Hoa tìm ông cụ tâm sự, nhà họ Lục mất đi người thừa kế, nên cần Lục Minh Hoa quay về giúp đỡ.

Trong lòng Kỷ Tinh Hải cảm thấy Lục Minh Hoa không thể giúp ích được gì cho nhà họ Lục trong việc làm ăn, lúc bà ấy vừa được gả cho ông ấy, ngay cả nấu cơm còn không rành.

Học được hơn một năm thì cơm mới có thể miễn cưỡng cho vào miệng.

Lục Minh Hoa nói bà ấy muốn về công ty giúp đỡ, ông ấy không ngăn cản, trong lòng nghĩ không bao lâu nữa, một khi phát hiện bản thân mình không thích hợp với cuộc sống văn phòng thì bà ấy sẽ về nhà thôi.

Kỷ Tinh Hải hối hận vô số lần, nếu như lúc đó ngăn căn bà ấy thì có lẽ những chuyện sau này cũng sẽ không xảy ra.

Bên ngoài mưa càng ngày càng lớn, một chiếc xe dừng trước cửa, có người giương chiếc ô đen bước về phía “Lớp dạy nhạc Tinh Hải”.

Khương Thi nghe đến đây cũng có thể đoán được sau này đã xảy ra chuyện gì.

Kỷ Tinh Hải hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc của mình, không phát hiện ánh mắt Khương Thi ở đối diện đang trở nên lạnh lùng.

Lục Minh Hoa về đến nhà họ Lục, tiếp quản công ty em trai mình đã bỏ lại, bắt đầu thường xuyên đi công tác.

Ban đầu chỉ ra ngoài hai ngày, sau này kéo dài đến ba bốn ngày, cuối cùng có lúc một hai tuần cũng không về.

Hàng xóm bắt đầu đồn rằng tình cảm hai người họ đã rạn nứt, lại nói ông ấy ăn bám vợ không giỏi giang gì, người phụ nữ của mình ở bên ngoài làm loạn cũng không quan tâm.

Bà cụ Kỷ nghe thấy những lời này, thường xuyên ở bên ngoài cãi nhau với người ta, có lúc tức đến nỗi gọi điện thoại cho ông ấy, oán trách nếu như lúc đó ông ấy cưới con gái nhà họ Trần ở đầu đường thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện đến vậy.

Kỷ Tinh Hải nghe xong trong lòng cũng không thoải mái, khoảng thời gian đó công việc của ông ấy lại xảy ra vấn đề.

Có một lần ngẫu nhiên nghe thấy người bên ban tổ chức mời ông ta biểu diễn nói chuyện với ai đó, đối phương nói nếu như không phải được nhà họ Lục quan tâm thì họ căn bản không muốn mời một người có tính cách kiêu ngạo như vậy đến biểu diễn.

Năm đó trên con đường âm nhạc Kỷ Tinh Hải luôn thuận buồm xuôi gió, lời mời biểu diễn liên tục không ngớt, thù lao ngút trời.

Ông ấy luôn cho rằng đó là vì tài năng của mình được người khác nhìn thấy, thì ra tất cả đều do nhà họ Lục nâng đỡ ở đằng sau.

Khoảnh khắc đó ông ấy cảm thấy cuộc đời của mình đã bị khống chế, Lục Minh Hoa luôn lừa gạt ông ấy, miệng thì nói là yêu mình, tình nguyện sống qua ngày với mình ở thành phố Giang, thật ra là xem thường ông ấy.

Ông ấy bỏ lại buổi biểu diễn, đến thành phố Phong tìm bà ấy, nhìn thấy bà ấy và một người đàn ông thân mật bước ra từ khách sạn.

Người đàn ông uống hơi say, kéo lấy tay bà ấy cứ mãi bày tỏ.

Ông ấy lạnh lùng cười đi qua đó, thẳng tay đẩy người đàn ông kia nằm lăn ra đất.

Lục Minh Hoa tìm ông ấy gây một trận, khách hàng bà ấy phí hết mấy ngày trời mới bàn xong đã bị ông ấy đánh bay mất rồi, đối phương còn yêu cầu bồi thường.

Kỷ Tinh Hải chỉ lạnh lùng cười, chất vấn có phải nhà họ Lục của bà ấy từ đầu đến cuối đều khinh thường ông ấy không, còn ở đằng sau thao túng cuộc sống của ông ấy nữa.

Bà ấy á khẩu không trả lời được.

Sau đó, ông ấy mới biết người đàn ông hôm đó bị ông ấy đánh nằm lăn lóc là thiếu gia nhà giàu nào đó ở thành phố Phong, đã từng có hôn ước với Lục Minh Hoa.

Người đàn ông này lúc còn trẻ hay la cà, là một đôi oan gia với Lục Minh Hoa.

Lục Minh Hoa đến với ông ấy, kết hôn với ông ấy, tất cả đều là vì tức giận vị hôn phu hay rong chơi không hiểu chuyện của mình.

Nghe đến đây, Khương Thi chỉ cảm thấy đáy lòng lại có cơn buồn bực đang dâng lên, không nhịn được cắt ngang: “Những chuyện này là do chính mắt chú nhìn thấy sao? Hay là chính miệng bà Lục nói với chú?”

Kỷ Tinh Hải cười lạnh: “Chú đến bệnh viện thăm người đàn ông đó, đích thân người đó nói ra, có thể giả được sao? Có thể chú đúng thật là kẻ đê tiện, bị người ta giễu cợt hết một lần rồi mà vẫn không tin, còn phải đến tận cửa tìm bà ấy, bà ấy lại bận đến nỗi thời gian gặp chứ một lần cũng không có.”

“Bà ấy có thể bận đến mức nào cơ chứ? Chẳng qua là gian tình bị vạch trần không thể tha thứ cho bản thân mình, nên không dám gặp mà thôi.”

Khương Thi lắc đầu: “Vậy là bà Lục không nói gì với chú cả, nên chú cho rằng bà ấy ngoại tình sao? Không làm gì được bà Lục, nên chú âm thầm quay về thành phố Giang, ngay cả buổi biểu diễn cũng không đi.”

“Cháu nghe xong những chuyện này chỉ có suy nghĩ này thôi sao?”

“Không chỉ vậy.” Khương Thi lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu hoàn toàn rét lạnh: “Cháu cảm thấy bà Lục đúng thật là cưng chiều chú đến hư rồi.”

Chương kế tiếp