Xuyên Sách: Bạn Trai Công Cụ là Đỉnh Lưu

Chương 109
Tiểu Lục mím môi, ném giày trong tay lên bãi cát, khom lưng ôm cô, mạnh mẽ ấn vào trong lòng ngực: "Có đôi khi cảm thấy mình có thể gặp được em, giống như đang nằm mơ vậy."

Khương Thi vẫn còn có chút ngơ ngác, thu tay nhẹ nhàng ôm chặt lấy anh đáp lại: "Em cũng cảm thấy gặp được anh, giống như đang nằm mơ vậy. Có điều, anh vừa mới nói lần thứ hai gì?"

"Không có gì, chúng ta trở về đi."

"Xong việc rồi sao?"

Anh khẽ nhíu mày: "Ở trong lòng em rốt cuộc anh là sự tồn tại yếu ớt đến mức nào vậy?"

Cô ngẩng mặt lên, cười rạng rỡ: "Đâu có, anh không có yếu ớt một chút nào. Chỉ là em không nhịn được muốn đối xử tốt với anh một chút, rồi lại tốt hơn một chút nữa."

Anh nghiêm túc: "Anh sẽ đối xử với em càng tốt hơn. Chỉ cần là em, anh vĩnh viễn đều sẽ không cảm thấy chán, mặc kệ là ba năm năm năm, hay là mười năm, hoặc là cả đời."

Khương Thi cảm thấy buồn cười, anh vẫn nhớ kỹ câu nói kia của Kỷ Tinh Hải, còn lén phân cao thấp nữa.

"Câu trả lời của em thì sao?" Anh rũ mắt sâu kín nhìn qua.

Khương Thi nhón chân đặt một nụ hôn trên môi anh: "Anh ngoan như vậy, đáng yêu như vậy, thì em làm sao có thể buông tay được?"

Ánh mắt của Tiểu Lục tối sầm lại, đáy mắt sâu như mặt biển lúc chạng vạng, lặng lẽ cuộn sóng vỗ vào bờ đá, từng dòng không ngơi.

Hoàng hôn xuống, hai cái bóng thật dài đổ xuống trên bờ cát, giống như hai cái đuôi cá biển đang quấn lấy nhau.

Gió biển từ từ thổi tới, bọt sóng lăn tăn đánh vào bờ biển, mặt trời màu cam vàng giống như đang thẹn thùng, chậm rãi chìm vào mặt biển.



Nhạc Thành, Lục Minh Hoa vừa mới mở xong một hội nghị quốc tế, trở lại văn phòng, chuẩn bị tiếp tục xem báo cáo quý này.

Thư ký đi theo phía sau, có chút lo lắng: "Tổng giám đốc Lục, bà đã bận cả ngày, nghỉ ngơi một chút đi."

Lục Minh Hoa xua tay: "Giúp tôi pha một ly cà phê giúp, không có việc gì thì cô cứ tan làm đi."

Thư ký đã theo bà nhiều năm, biết tính tình của bà, không thể tiếp tục khuyên, chỉ có thể xoay người đi pha cà phê.

Chủ quản lý và công nhân ở lại đến sau khi cuộc họp hội nghị kết thúc đều đã rời đi, đền trong văn phòng của Lục Minh Hoa vẫn luôn không tắt.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, bà nhìn màn hình hiển thị, ngòi bút ngừng lại, dừng lại nghe điện thoại: "Diễn Xuyên?"

"Dạ, mẹ."

"Tại sao đột nhiên lại nhớ gọi điện thoại cho mẹ? Quay phim vẫn thuận lợi chứ?"

"Quay phim không có vấn đề gì." Anh dừng một chút, rồi lên tiếng: "Con đã gặp Kỷ Tinh Hải ở thành phố Tiên."

"..." Lục Minh Hoa hiếm thấy mà khựng một chút: "Ừm… ông ấy vẫn khỏe chứ?"

"Ừm, có vẻ cũng không tệ lắm." Đầu dây bên kia trầm mặc thật lâu, Tiểu Lục tiếp tục nói: "Mẹ, quản lý công ty lúc trước mẹ nói đến, con sẽ gọi điện thoại cho cậu, chờ quay xong bộ phim này, sắp xếp thời gian học tập."

"?" Lục Minh Hoa phản ứng lại: "Nếu như con không thích thì không cần miễn cưỡng bản thân. Con thích ca hát viết lời và diễn xuất thì cứ làm việc mà mình thích, công ty mẹ còn có thể chống đỡ được."

"Những không thể cứ luôn dựa vào mẹ chống đỡ."

"Chờ đến khi mẹ chịu đựng không nổi thì Trầm Dật, Trầm Hương và Trầm Hãn cũng đã trưởng thành, đến lúc đó giao cho bọn chúng là được rồi."

Tiểu Lục thở ra một hơi, không có tranh luận: "Con biết rồi. Mẹ phải nghỉ ngơi thật tốt."

Cúp điện thoại, Lục Minh Hoa sửng sốt hồi lâu.

Trong tay còn thừa một nửa báo cáo chưa đọc xong, bà ấy không tiếp tục xem, sắp xếp lại rồi bỏ vào ngăn kéo, cầm túi đứng dậy ra khỏi văn phòng, khi xuống thang máy vẫn còn suy nghĩ, hình như Diễn Xuyên đã trưởng thành hơn một chút.

Không thể nói là trưởng thành, chỉ là vừa nãy giọng điệu anh nói chuyện có hơi giống bộ dáng khi anh vừa mới lớn lên một chút.

Ừm, dáng vẻ khiến bà đau lòng.

Lục Minh Hoa lái xe trở lại nhà họ Ngô, khi vào cửa đã mang theo ý cười.

Ngô Tình Tình đang xuống lầu rót nước, nhìn thấy bà thì cảm thấy có chút ngạc nhiên: "Dì Lục, gặp được chuyện tốt gì sao?"

"Hửm? Vì sao lại nói như vậy?"

"Từ khi dì vào cửa vẫn luôn cười."

Lục Minh Hoa sờ mặt: "Có sao?"

"Ừm, dì cũng thấy đúng không."

Dì bên cạnh nghe vậy liền gật gật đầu: "Vừa nãy đúng là bà chủ đã cười."

Lục Minh Hoa xua tay: "Vừa nãy Diễn Xuyên gọi điện thoại cho dì, trong lòng có chút xúc động thôi."

Lục Minh Hoa lên lầu, Ngô Cần vẫn chưa ngủ.

Bà ấy không nhịn được nói với ông ấy hai câu: "Đứa nhỏ Diễn Xuyên kia hôm nay chủ động gọi điện thoại cho tôi, muốn giúp tôi chia sẻ công việc trong công ty, còn muốn tôi nghỉ ngơi thật tốt."

Ngô Cần ngồi dựa trên đầu giường, nghe vậy liền cười: "Con lớn rồi, biết đau lòng cho bà là chuyện rất bình thường mà?"

Lục Minh Hoa rửa mặt xong, thay quần áo ngồi ở trước bàn trang điểm bôi mỹ phẩm dưỡng da: "Khi còn nhỏ nó rất ngoan, lớn lên thì đẹp, đôi mắt giống như quả nho tím vậy, miệng cũng ngọt. Sau đó tôi lại bận quá, để nó ở thành phố Giang mấy năm. Mặc dù nó hướng nội hiểu chuyện, nhưng tôi luôn cảm thấy mấy năm kia nó đã chịu không ít khổ. Gần đây lại thay đổi khá nhiều, ông nói xem có phải bởi vì đang yêu hay không?"

"Cũng có thể lắm, cô gái kia bà đã từng gặp rồi mà, bà cảm thấy thích hợp không?"

Lục Minh Hoa đứng dậy đưa tay lên, kéo chăn ra nằm vào, "Thích hợp hay không thì tôi không quyết định được, Diễn Xuyên thích là được. Tôi thấy cô bé kia không tệ, ánh mắt sáng ngời, có chút thanh tú, nhưng chuyện gì cũng rất đúng mực, cũng không khiến người ta cảm thấy phiền chán."

Ngô Cần cũng nằm xuống: "Ánh mắt nhìn người của bà từ trước đến nay không tệ, bà cảm thấy tốt, vậy thì không có vấn đề."



Khương Thi ở thành phố Tiên được ba ngày, trạng thái của Tiểu Lục hồi phục rất tốt, cô nhớ thương chuyện chuyển nhà, chuẩn bị ngày mai sẽ về thành phố Phong.

Cô nói chuyện này với Tiểu Lục, Tiểu Lục không phản đối, tiếp nhận vô cùng bình tĩnh.

Cô thừa dịp mấy ngày nay đến đoàn phim chơi vài lần, học tập không ít thường thức đóng phim tại hiện trường, vì sách mới của bản thân mà tiếp tục tăng thêm tư liệu sống mới.

Quyển sách “Tôi dựa vào bản thân trở nên nổi tiếng trong giới giải trí” này vừa mới lọt vào bảng danh sách đầu tiên của tuần này, khi bắt đầu xuất bản tốc độ tăng không thể so với mấy quyển sách trước kia của cô, vô cùng chậm, bình luận cũng không được mấy cái.

Trong lòng Khương Thi hiểu rõ, tài khoản mới không có nền tảng ngay từ đầu tất nhiên sẽ có một thời kỳ ảm đạm. Tốc độ lưu trữ mặc dù tăng chậm, nhưng cô rất may mắn, tuần này không tính là cùng lúc bùng nổ, để cô miễn cưỡng sờ đến cái đuôi đầu bảng danh sách, sau khi lên danh sách tốc độ tăng lên không ít, cũng có bình luận mới.

Buổi tối trước khi rời đi, trợ lý Trịnh mời cô ăn cơm. Hai người đi ăn cá nướng, khi ăn, trợ lý Trịnh trịnh trọng cảm ơn cô.

Khương Thi không ở bên ngoài lâu, ăn cơm xong liền về khách sạn, khi vào phòng, cảm thấy có chút không đúng lắm.

Trong phòng thoang thoảng một mùi hương hoa hồng như có như không, cô dừng lại một chút, đi bước vào, Tiểu Lục ngồi ở trên sô pha chơi điện thoại.

Cô chớp mắt, nhìn khắp nơi, không có tìm được bó hoa hồng.

Tiểu Lục thấy cô trở về: "Đi ăn với trợ lý Trịnh có vui không?"

"Hửm? Cũng vui." Dường như anh có chút không vui.

Tiểu Lục đứng lên, đi đến trước người cô, chóp mũi giật giật, một lát sau nhíu mày: "Hôi quá."

"..." Khương Thi nâng cánh tay lên ngửi một chút, không ngửi được mùi hôi, nhưng bị vẻ mặt ghét bỏ của anh nhìn, đột nhiên tâm lý phòng vệ bị phá vỡ: "Em sẽ đi tắm ngay."

Tiểu Lục cong môi, cao giọng nói: "Em đi tắm trước đi, đồ ngủ anh lấy giúp em."

Khương Thi không suy nghĩ nhiều, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Cô bị Tiểu Lục ghét rồi!

Tình huống lần này không giống với lần kia, anh nói thẳng là cô hôi.

Tiểu tiên nữ Khương Thi hai đời làm người, lần đầu tiên bị người ta nói người mình hôi, đối phương còn là bạn trai đáng yêu dễ thương của cô, đả kích này quá lớn rồi!

Cô chạy như bay vào phòng tắm, mở công tắc vòi sen, bắt đầu cởi quần áo.

Khi tắm xong một nửa, Tiểu Lục ở bên ngoài gõ cửa: "Anh lấy đồ ngủ đến giúp em đây."

Khương Thi đi chân trần ra khỏi vòi sen trong phòng tắm, kéo cửa ra một chút, duỗi tay nhận lấy.

Tiểu Lục để quần áo lên trên cánh tay của cô, nhẹ nhàng gãi gãi vào lòng bàn tay cô.

Tim của Khương Thi nhảy dựng, đồ yêu tinh nhỏ hại người này!

Khi mặc quần áo cô mới phát hiện, đồ Tiểu Lục đưa cho cô không phải là bộ váy hình dâu tây kia, mà là một bộ váy liền áo với ống tay áo được thêu cành hoa hồng hoa lộng lẫy, vuốt thấy đường may vô cùng dày đặc, giống như là thêu thủ công.

Hoa hồng trên nền trắng có chút giống với bộ váy dâu tây kia của cô, ngay từ đầu cô đã không chú ý tới.

Váy rất đẹp, cô trực tiếp tròng vào, số đo cũng rất đúng.

Lau khô tóc, cô kéo cửa đi ra ngoài.

Ánh đèn trong phòng yếu ớt, chỉ chừa một ánh đèn ngủ mờ ở đầu giường, Tiểu Lục ngồi trên mép giường, vai lưng thẳng tắp, hai tay vững vàng đặt trên đầu gối, một nửa mặt ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ vẻ mặt.

Mũi của Khương Thi nhẹ nhàng ngửi, lại nghe thấy mùi hương hoa hồng nồng, so với lúc ngửi được trước khi vào cửa còn nồng hơn rất nhiều.

Chậm rãi đi qua, trong lòng cô có chút bồn chồn, bởi vì đi ra ngoài ăn cơm với trợ lý Trịnh, nên anh nổi giận?

Thấy cô mãi không đi tới, Tiểu Lục chờ đến có chút mất kiên nhẫn, vẫy tay với cô: "Khương Khương, lại đây."

Khương Thi rón ra rón rén đi đến trước mặt anh, giữ khoảng cách hơi xa: "Làm sao vậy?"

Tiểu Lục ngửa đầu nhìn qua, trong mắt có ánh sao, chân thành tự tán thưởng: "Em như vậy thật xinh đẹp."

Cô kéo kéo nếp gấp nơi làn váy, hoàn toàn không có chú ý tới màu ngọc bích cuồn cuộn trong mắt của anh, có chút vui vẻ: "Em cũng rất thích váy hoa hồng này, anh đã mua khi nào thế?"

"Không phải mua, anh thiết kế, tìm người đặt làm."

"Hửm? Đến quần áo mà anh cũng thiết kế được ư?" Trọng điểm hình như hơi sai, dường như anh đặc biệt thích đưa cho cô đồ mà anh tự mình thiết kế.

Tiểu Lục đỡ trán: "Nếu không phải thêu thùa quá khó thì anh còn muốn tự tay thêu tặng cho em. Dù sao cũng là váy liền thân, bị người khác chạm vào sẽ có chút không thoải mái."

"... Thật ra cũng không cần phải như thế đâu." Cứ luôn cảm thấy Tiểu Lục có bệnh trẻ con làm nũng.

Tâm trạng của anh rất tốt, giữ chặt cổ tay của cô, túm người vào trong lòng ngực, hai tay ôm lấy eo cô: "Ngày mai buộc phải đi. Hôn không được ôm không được, thật phiền, thật sự đã trở thành đại lão cấm dục."

"..." Tiểu Lục thẳng thắn như vậy, thật biến thái!

Nhưng mà, cô rất thích!

Ôm đầu anh hôn hai cái: "Ôi trời, em nhớ rõ lúc trước còn có người nói "không được đột nhiên tập kích anh", sợ em đánh lén."

Anh đưa đầu qua bên gáy cô nhẹ ngửi, giống như mèo con lười biếng: "... Đó là lúc nhỏ không hiểu chuyện, chị gái tha thứ cho em chưa hiểu chuyện đời nhé."

Cô xoa xoa đầu lông xù của mèo con, rộng lượng nói: "Em đáng yêu như vậy, đương nhiên chị gái luyến tiếc làm khó dễ em rồi."

Màu đen trong mắt Tiểu Lục nhẹ đảo, một bàn tay duỗi ra sau lưng, lấy ra một bó hoa hồng đỏ tươi, đưa tới trước mặt cô: "Có phải anh vẫn chưa tặng hoa cho em hay không?"

Hai tay cô cầm bó hoa, lại gần nhẹ ngửi, thỏa mãn thở ra: "Vừa nãy vào cửa đã cảm thấy trong phòng có mùi hoa hồng, hoá ra là bị anh giấu ở chỗ này."

Đáy mắt long lanh, hai ngón tay nhẹ nhàng, niết lên vành tai cô, giọng nói khàn khàn: "Khương Khương, anh giấu một món quà ở trong bó hoa hồng, Em tìm được rồi thì anh sẽ dừng lại, có được không?"

… Cái gì? Cái gì mà dừng lại?

Khương Thi còn chưa kịp phản ứng lại, liền bị đè sâu vào đệm chăn mềm mại, cảm giác trên ga trải giường có chút trơn trượt mát lạnh, cô duỗi tay nắm lấy, nắm lên một nhúm cánh hoa, nghiêng đầu nhìn qua, trên giường trải đầy cánh hoa hồng đỏ thắm.

Nụ hôn nhỏ vụn mềm nhẹ dừng ở trên mặt, cô không còn có tâm tư suy nghĩ chuyện khác, mà người trước mặt này còn ép cô tìm quà trong bó hoa hồng.

Khương Thi chưa từng chơi trò chơi khó như vậy, vậy mà người bên cạnh vẫn luôn quấy rối.

Một số hoa hồng bị cô đè nặng trong lòng ngực đã bị nghiền nát, giống như thuyền đánh cá bị bão đánh sập, quay cuồng theo sóng biển, căn bản không tìm thấy phương hướng.

Không biết sau bao nhiêu lần, rốt cuộc cô cũng gian nan sờ được một cái hộp nhỏ bằng nhung từ trong bó hoa hồng, run rẩy đưa tay lấy ra, đưa cho người phía sau: "Em… em tìm được rồi."

Anh ghé sát, hừ hừ thở hổn hển, ở bên tai nhẹ giọng thở dốc: "Mở ra anh nhìn xem."

"..." Con người này thật sự rất quá đáng!

Mồ hôi trượt xuống theo gương mặt, cô run rẩy đưa tay, ý muốn mỏ hộp nhung màu đỏ thẫm ra, không còn lựa chọn cử động tay, mở rất nhiều lần cũng không thể mở ra.

Cô cắn răng, rốt cuộc cũng mở ra, nhìn thấy đồ vật trong hộp, ánh mắt sáng lên: "Đây là nhẫn à…"

Đó là một cặp nhẫn bạch kim đơn giản, trên chiếc nhẫn có hoa văn mờ nhạt, do quá run nên cô nhìn không rõ lắm.

Không cho cô cơ hội tiếp tục nói chuyện, người rõ ràng đã nói chờ đến khi cô tìm được đồ là dừng lại, bỗng nhiên hung hăng hơn, giọng nói trầm thấp lưu luyến giống như đóa hoa đỏ thắm tuôn ra từ sâu trong đầm lầy, ướt ướt, ngọt ngọt, câu lấy tâm hồn con người không ngừng vang vọng ở bên tai: "Khương Khương, có phải anh vẫn chưa từng nói rằng, anh thích em hay không? Em là mặt trời treo ở đầu trái tim anh, là đoá hoa hồng anh muốn nắm trong lòng bàn tay. Anh yêu em, em là món quà tốt nhất mà thế giới đã ban tặng cho anh."

Chương kế tiếp