Xuyên Sách: Bạn Trai Công Cụ là Đỉnh Lưu

Chương 108
Kỷ Tinh Hải như nghe phải trò cười lớn lao nào đó vậy, trong nụ cười chất chứa sự chế giễu: “Biết là nhà họ Lục có tiền có thế nhưng cháu cũng đừng nói chuyện thiên vị như vậy, ở đây lại không có ai khác, người nhà họ Lục cũng nghe không thấy, cháu không cần giả vờ như vậy đâu.”

Khương Thi đực mặt ra, không có ý tranh luận với ông ấy, Kỷ Tinh Hải vẫn giữ dáng vẻ như cả thế giới đều mắc nợ ông ấy, điều này khiến cô hoàn toàn không thích, nhưng cô vẫn nhẫn nhịn không lên tiếng.

Kỷ Tinh Hải thấy cô không nói gì thì cho rằng cô bị lời nói của ông ấy làm cho đứng hình, tiếp tục chế giễu nói: “Bà ấy chiều chú sao? Người nhà họ Lục không bao giờ nhìn thẳng mặt người khác, sau khi chú và bà ấy kết hôn thì luôn ở nhà chăm lo nhà cửa, ban đầu ngay cả nấu cơm bà ấy cũng làm không được. Bà ấy chiều chú? Bà ấy lấy gì chiều chú? Về đến thành phố Phong thì đã ở bên cạnh người đàn ông khác, ngay cả mặt chú cũng không gặp, đây là sự chiều chuộng mà cháu nói sao? Con người ai cũng tham phú phụ bần cả, chê cười nghèo khó không ai chê cười gái điếm, có gì nói đâu chứ.”

Khương Thi nắm tay lại thành nắm đấm, bình tĩnh lên tiếng: “Nếu như chú đã không biết bà ấy đã nhường nhịn chú như thế nào để hôm nay chú không biết trời cao đất dày là gì thì để cháu nói cho chú biết. Chú cảm thấy nhà họ Lục khinh thường chú, nhưng theo cháu thấy, họ đã quá xem trọng chú rồi. Nếu không thì người như chú làm sao có thể kết hôn với một người xuất thân từ nhà họ Lục được cơ chứ? Từ trước đến nay chú chưa bao giờ nghĩ đến bà Lục đã buông bỏ bao nhiêu thứ vì chú, chú vốn dĩ chưa từng tìm hiểu bà ấy có gì, bởi vì chú sợ. Chú sợ phải biết sự khác biệt giữa hai người, sợ rằng bản thân sẽ không ngóc đầu lên nổi trước mặt bà ấy, cho nên dứt khoát xem thường nó.”

“Thiên kim của gia đình giàu có nhất thành phố Phong, từ lúc sinh ra đã ngậm thìa vàng, ở nhà cao cửa rộng, có kẻ hầu người hạ, mua một cái túi thôi cũng đã tiêu hết tiền lương một năm thậm chí nhiều năm của người bình thường, đây đều là cuộc sống bình thường nhất trong giới nhà giàu của bà ấy. Bà ấy học ngành tài chính Đại học Hoàng gia, cháu đã từng gặp bà ấy một lần, những thứ bà ấy được giáo dục từ nhỏ chắc chắn đều là xuất sắc nhất, thành thạo nhiều ngoại ngữ, bình thường ra vào đều là những nơi đắt đỏ, am hiểu ngoại giao. Trên phương diện hoạt động kinh doanh, quản lý công ty có tầm nhìn xa, đủ quyết đoán, là một cô gái mạnh mẽ, kiên cường, bất khuất.”

“Vốn dĩ cháu cảm thấy bà ấy có thể từ bỏ gia đình đúng là quá kiên cường, nhưng cháu lại không ngờ thì ra bà Lục cũng từng hèn mọn đồng ý thỏa hiệp như vậy. Từ bỏ cuộc sống trong nhung lụa, vứt đi ước mơ cả đời của mình, quay lưng với ba mẹ và dòng họ, những người nuôi nấng và kỳ vọng bà ấy từ lúc nhỏ, chỉ vì bảo vệ lòng tự trọng đáng thương hại của chú đây.”

“Chú không cho bà ấy liên lạc với gia đình, không cho phép bà ấy giở thói tiểu thư của mình, thậm chí còn không cho bà ấy ra ngoài tìm việc. Bà ấy đều đồng ý với chú từng chuyện một, chỉ vì một lý do duy nhất chính là bà ấy yêu chú. Nếu không thì chú dựa vào cái gì khiến một cô chủ có tiền đồ rộng mở, gia thế hiển hách trở thành một bà nội trợ full-time chứ? Chú không thấu hiểu cho sự thỏa hiệp và nỗi khổ của bà ấy, tự cho mình là đúng, nhạy cảm, nhu nhược, tự ti đến nỗi không chịu nổi một cú sốc như vậy.”

Đây là lần đầu tiên Khương Thi gặp một người đàn ông như vậy, không ngạc nhiên khi nó khiến tư liệu sống cho nhật ký của cô phong phú hơn.

Với nền giáo dục và những gì bà ấy đã trải qua từ nhỏ, cô cảm thấy có lẽ lúc còn nhỏ Lục Minh Hoa không khác cô là mấy, cho dù không phải người kế thừa đầu tiên được nhà họ Lục bồi dưỡng, cũng chắc chắn không phải một con cờ nuôi lớn rồi gả đi cho người khác như vậy.

Nhà họ Lục là một gia đình có gia nghiệp rất lớn, con cháu có thể được việc càng nhiều thì dòng họ mới có thể càng thịnh vượng. Đời sau của những gia tộc này không những năng lực vượt trội mà lúc lựa chọn bạn đời chắc chắn cũng sẽ suy tính kỹ càng.

Năm đó Lục Minh Hoa vì muốn kết hôn với Kỷ Tinh Hải, không biết đã bỏ ra bao nhiêu nỗ lực ở phía sau, có thể thấy người lớn nhà họ Lục cũng vô cùng thương yêu bà ấy, nếu không làm sao có thể vứt bỏ một nhân tài được bồi dưỡng hơn hai mươi năm được.

Toàn bộ người nhà họ Lục đều thỏa hiệp, từ bỏ sĩ diện và lòng tự trọng, thậm chí từ bỏ một phần tương lai của gia tộc, nhờ vậy Kỷ Tinh Hải và Lục Minh Hoa mới tự do bay nhảy ở bên ngoài được vài năm.

Nhưng trong mắt Kỷ Tinh Hải những nỗ lực kia lại bị xem là khinh thường ông ấy.

“Đừng nói nữa!” Lông mày Kỷ Tinh Hải dựng ngược, thẹn quá hóa giận: “Cháu thì biết gì chứ? Một cô nhóc tầm nhìn hạn hẹp, biết nhà họ Lục có tiền nên mặt mũi gì cũng không cần nữa, cố gắng bám lấy họ. Cháu nói những lời tốt đẹp về nhà họ Lục ở đây thì có tác dụng gì chứ? Họ cũng đâu nghe được.”

“...” Khương Thi mím môi, sắc mặt không thay đổi, không nể nang gì nữa: “Như vậy thôi đã không cho cháu nói rồi à? Có phải trong thế giới của chú chỉ có chú mới là kẻ bị hại hoàn hảo nhất không? Cho nên tất cả mọi người đều có lỗi với chú đúng không?”

Khương Thi rất tức giận, nếu như không phải do Kỷ Tinh Hải khăng khăng làm theo ý mình để bảo vệ một chút lòng tự trọng của mình thì lúc người lớn đi công tác khi Tiểu Lục còn nhỏ, cho dù có một người giúp việc chăm sóc anh, anh cũng không đến nỗi trở thành dáng vẻ ngày hôm nay.

Không phải cô oán trách Tiểu Lục của bây giờ không tốt, chỉ là cô cảm thấy vốn dĩ anh có thể có một tuổi thơ vui vẻ hơn, thậm chí sẽ không cô đơn đến thế.

Kỷ Tinh Hải không vì vậy mà lay động, lạnh lùng cười nhìn về phía Khương Thi: “Phụ nữ lúc nào cũng ỷ lại vào đàn ông, bây giờ cháu đang bám lấy Diễn Xuyên không chịu buông, cho rằng mình đã vớt được một ngọn cỏ tốt. Đợi vài năm nữa, hai người ở với nhau đến chán rồi, đến lúc đó nó sẽ phủi mông rời đi, dù gì nó cũng là ngôi sao, là con nhà hào môn, rời xa cháu nó cũng chẳng mất mát gì, còn cháu thì sao? Cháu còn gì chứ?”

“Cho dù vài năm sau cháu không ở bên cạnh Tiểu Lục thì cháu cũng là cháu. Nhưng có một số đàn ông xem thường phụ nữ, cảm thấy phụ nữ rời xa đàn ông rồi thì sống không nổi, chú nhìn bây giờ bà Lục như thế nào?”

“Chẳng qua Lục Minh Hoa dựa vào ba bà ấy thôi, bản thân bà ấy có gì chứ?”

“Đúng vậy, cho dù bà Lục nhờ gia tộc chống lưng, nhưng bản thân không có năng lực thì cũng không thể nào đi lên được. Ví dụ như chú, nhà họ Lục âm thầm cho chú biết bao nhiêu cơ hội để chú dựa vào, nhưng chú đã làm nên được trò trống gì chưa?” Bình thường Khương Thi nói chuyện rất ít khi khắt khe đến vậy, thật sự tam quan của cô đã bị những lời nói kỳ lạ của Kỷ Tinh Hải thay đổi.

Có rất nhiều lúc nghèo không phải là cái tội, nhưng tầm thường lại không chịu thừa nhận mới là tội.

Chân mày Kỷ Tinh Hải chau chặt lại: “Hơ, chú có chí khí. Không giống phụ nữ các cháu nhu nhược, chỉ biết dựa vào đàn ông.”

Khương Thi đứng dậy: “Bỏ đi, nếu như chú thích suy nghĩ như vậy thì cũng không còn cách nào khác, dù gì chú cũng chỉ có thể dựa vào những suy nghĩ này để bảo vệ lòng tự trọng nhỏ bé kia của mình. Cảm ơn những gì chú đã nói với cháu ngày hôm nay.”

Thật sự cô không nói thêm được với người đàn ông này, cầm túi lên quay người chuẩn bị rời đi.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy người đang đứng trước cửa, bước chân của Khương Thi dừng lại, anh đến bao lâu rời? Nghe được những gì rồi?

Tiểu Lục nhìn Khương Thi, đôi mắt như những ngôi sao trên bầu trời đêm, bình tĩnh nói: “Anh đến đón em về, đi thôi.”

Khương Thi cúi đầu đi về phía trước, hơi ngượng ngùng.

Dù cho nói thế nào thì đó cũng là ba của Tiểu Lục, bị cô trách một trận không nể nang gì như vậy, rất có thể đã bị Tiểu Lục nghe thấy, lần này gay go thật rồi.

Kỷ Tinh Hải nhìn thấy Tiểu Lục thì lập tức đứng dậy, sắc mặt xấu hổ.

Lúc đối mặt với con trai ông ấy luôn nhớ về những năm tháng hoang đường kia, ông ấy vẫn còn một chút chột dạ áy náy, do dự một lúc, không nhịn được nữa: “Diễn Xuyên, cô gái này không thích hợp với con.”

Khương Thi ngừng lại, quay đầu nhìn Kỷ Tinh Hải một cái, rồi quay đầu lại nhìn Tiểu Lục.

Ánh mắt Tiểu Lục trở nên lạnh lùng, nhìn về phía Kỷ Tinh Hải, cười như không cười: “Yên tâm, mắt nhìn người của tôi tốt hơn mẹ tôi nhiều.”

Lòng Khương Thi căng thẳng, có lẽ anh đã đứng bên ngoài rất lâu rồi.

Kỷ Tinh Hải đỏ mặt tía tai: “Ba cũng vì tốt cho con mà thôi, sao con lại không nghe chứ? Cô gái này vốn dĩ không thích con, chẳng qua là vì tham gia sản nhà họ Lục và tiền của con mà thôi.”

Tiểu Lục nhìn chằm chằm Khương Thi, mặt Khương Thi sững sờ.

Cô không nghĩ đến Kỷ Tinh Hải còn có thể làm ra chuyện ly gián như vậy, lòng dạ con người này thật sự còn nhỏ nhen hơn cả lỗ kim.

Tiểu Lục bước lên hai bước nắm lấy tay Khương Thi, anh mắt đầy yêu thương: “Nếu như cô ấy chỉ thích tiền của tôi thì tôi cũng rất vui, dù gì cũng tốt hơn những người không có tiền bị người khác ruồng bỏ.”

Nhát dao này rạch thẳng lên ống phổi của Kỷ Tinh Hải, Tiểu Lục như không phát hiện ra, tiếp tục nói: “Không giống như ông, thật ra tôi vẫn rất có lòng tin với mình, có lẽ tôi có sức hấp dẫn hơn tiền.”

“Phụt.” Khương Thi không kiềm được, lúc anh nghịch ngợm thật sự rất đáng yêu.

Kỷ Tinh Hải liếm nhẹ đôi môi đang khô nứt nẻ, không nói thêm gì nữa.

Tiếng chuông vang lên, dần dần bên ngoài đã có tiếng cười nói của đám trẻ, Tiểu Lục kéo lấy cánh tay của Khương Thi bước ra cửa, giương cây dù màu đen lên che chắn cho hai người họ, lúc rời đi còn quay đầu lại nhìn Kỷ Tinh Hải vẫn đang sững sờ đứng yên ở đó: “Ông vẫn như vậy, luôn khiến người khác thất vọng.”

Khương Thi và Tiểu Lục vừa bước ra khỏi cửa, một người đàn bà trung niên dắt theo một bé gái cột tóc hai chùm đi ngang qua người họ, cô bé đi vào đưa tay ra làm nũng: “Ba ơi con về rồi.”

Khương Thi cảm nhận được tay của Tiểu Lục đang run lên, rồi lại nắm chặt lấy tay cô, đi về phía chiếc xe đang đỗ bên đường.



Sau khi lên xe Tiểu Lục không nói lời nào, lái xe chạy ngược hướng khách sạn.

Khương Thi ngẩn ngơ một lúc, không nhịn được lên tiếng: “Chúng ta đi đâu vậy?”

“Đi hóng gió.”

“Hôm nay anh tan làm sớm thật đấy.”

“Ừm, buổi chiều là vài cảnh quay của nhân vật phụ, anh đã xin nghỉ phép vài tiếng.”

“... Xin lỗi,” Khương Thi cúi đầu, trong lòng vô cùng bất an.

Tiểu Lục quay đầu nhìn cô: “Xin lỗi anh làm gì?”

Cô lắc đầu, trong lòng rối như tơ vò.

Tiểu Lục xin nghỉ phép chắc chắn không phải cố ý đến đón cô, vốn dĩ cô chưa từng nói với anh là mình sẽ ra ngoài, có thể cô đã biến khéo thành vụng rồi.

Thành phố Tiên hướng ra biển, từ trung tâm thành phố lái xe khoảng nửa tiếng là đã có thể đến vùng ven biển gần nhất.

Lúc đến bờ biển, Tiểu Lục đỗ xe bên đường: “Xuống xe đi dạo nhé?”

Khương Thi lập tức chuẩn bị đẩy cửa xuống xe.

Bờ biển lúc hoàng hôn không nhiều người, mặt trời vẫn còn chiếu rọi, sóng biển vỗ vào bờ, xung quanh rất ồn ào.

Chỉ có tiếng sóng biển có vẻ rất yên tĩnh.

Khương Thi cởi giày, Tiểu Lục cầm lấy, hai người nắm tay nhau đi trên cát, để lại hai hàng dấu chân trên đó.

Đường đi rất dài, mặt trời dần dần lặn xuống, biến thành một quả lòng đỏ trứng đang rơi xuống đường chân trời.

Tiểu Lục híp mắt lại, bình tĩnh nói: “Thật ra lúc trước anh đã đoán được phần nào lý do rồi.”

Khương Thi không nói gì, yên lặng nghe anh trải lòng.

“Lúc còn nhỏ anh không biết nhà ngoại lại giỏi như vậy. Bởi vì dịp năm mới gia đình nhà anh không đến nhà họ hàng, trước năm mười lăm tuổi anh chưa từng gặp ông bà ngoại bao giờ. Bà nội anh luôn nói với anh rằng người nhà của mẹ đều không còn nữa.”

“Đợi đến khi anh lớn được một chút, hiểu chuyện hơn thì mẹ anh càng ngày càng bận, có lúc sẽ gửi cho anh rất nhiều tiền, nhưng lúc đó anh lại không nghĩ gì nhiều.”

“Cho đến khi anh gặp được Cố Yên, bị cô ta… bỏ rơi. Sau khi chia tay với Cố Yên, anh suy sụp một khoảng thời gian dài, cô ta khiến anh thấy được bộ mặt tàn khốc của thế giới hiện thực. Nếu như không có giá trị thì sẽ bị vứt đi. Lúc đó dường như anh đã nhận thức được một phần hoàn cảnh của Kỷ Tinh Hải.”

“Đợi sau khi họ ly hôn, mẹ anh đưa anh đến ở nhà ông ngoại ở thành phố Phong thì anh mới hoàn toàn chắc chắn suy nghĩ của mình. Kỷ Tinh Hải đã không theo kịp bước chân của mẹ anh, cho nên bị bà ấy bỏ rơi. Một người không có khả năng như ông ấy chỉ có thể phát điên, sa đọa.”

“Rất nhiều năm nay anh đều ôm lấy suy nghĩ này. Anh không muốn trở thành mục tiêu tiếp theo bị mẹ anh bỏ rơi, nếu như lúc ban đầu chưa từng có được, cứ sống như hai đường thẳng song song thì sau này có lẽ sẽ không đau khổ như Kỷ Tinh Hải. Anh đã tiêu tốn rất nhiều thời gian mới hiểu rõ chuyện này, cho nên anh đã dọn khỏi nhà tổ, không tiếp quản công ty như ước nguyện của bà ấy và cậu anh mà trở thành một ca sĩ.”

“Qua nhiều năm sau, cuối cùng anh đã đến được điểm cuối cùng của câu chuyện, lúc này mới phát hiện bản thân mình nực cười biết bao. Anh giống hệt Kỷ Tinh Hải, nhu nhược, nhạy cảm, còn tự cho mình là nhất. Thì ra không phải mẹ anh không thương anh, chỉ là bà ấy không còn hơi sức để thương anh thêm lần nữa mà thôi.”

Khương Thi dừng lại, bước đến trước mặt anh. đưa tay giữ lấy mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Đừng nói như vậy, anh không giống bất kỳ ai cả, anh chỉ là anh thôi. Mẹ anh không phải không yêu thương anh, có lẽ bà ấy chỉ không biết nên yêu thương anh như thế nào. Nhưng điều này cũng không làm giảm đi tình yêu của bà ấy dành cho anh, trong phòng làm việc của bà ấy đều là nhét đầy các loại tài liệu, duy nhất chỉ có hai nơi đầy sự dịu dàng, một là không gian uống trà mà bà ấy yêu thích, nơi đó là là một không gian nhỏ để tâm hồn bà ấy được nghỉ ngơi, nơi còn lại là quầy rượu, ở đó đặt đầy ảnh của anh, trong lòng bà ấy luôn nhớ mong anh, chỉ là không biết làm sao nói ra mà thôi.”

“Thật ra nếu phải nói thì em cảm thấy anh giống mẹ anh hơn. Luôn cô đơn, cứng cỏi, chịu đựng bóng đêm đang vây lấy mình, từ đầu đến cuối tính tình luôn kiên định như một, luôn không từ bỏ thứ bản thân muốn có. Em nghĩ có lẽ anh như vậy mới thu hút được em, khiến em không dời tầm mắt đi được.”

Anh yên lặng nhìn cô, trong mắt ánh lên những giọt nước lấp lánh, hơi ấm ức: “Lần thứ hai rồi, lại bị em giành trước.”

Khương Thi ngây ngốc chớp mắt: “Hửm? Lần thứ hai gì?”

Chương kế tiếp