Xuyên Sách: Bạn Trai Công Cụ là Đỉnh Lưu

Chương 18
Khi Khương Từ trở về nơi ở của Khương Thi, đã là buổi tối.

Trên tay cậu cầm gói đồ ăn vặt đưa cho Khương Thi, trong phòng không bật đèn, chỉ có máy tính mở trên bàn làm việc.

Khương Thi ngồi đó, nức nở quay đầu: "Em về rồi à."

Giọng nói khàn khàn, mang theo tiếng khóc rõ ràng.

Khương Từ sợ hết hồn, bật đèn phòng, đi vài bước đến trước mặt cô: “Chị sao vậy?”

Khương Thi không biết đã khóc bao lâu, đôi mắt sưng như màn thầu, mũi đỏ bừng, trên tay là cuốn sổ hồng nhạt đang mở, cô làm bộ đáng thương nhìn Khương Từ: "Chị thấy mình thật đáng thương."

Khương Từ luống cuống tay chân, gãi gãi ót. Lúc dỗ dành Hứa Nhan cậu rất thành thạo, nhưng đến lượt Khương Thi thì hoàn toàn cứng đờ.

Từ nhỏ đến lớn, cậu hầu như chưa bao giờ thấy chị mình khóc.

Trong mắt cậu, chị gái luôn là người dịu dàng, tài giỏi, trầm mặc ít nói, nội tâm mạnh mẽ.

Chỉ cần nhìn thấy chị, trong lòng cậu liền có cảm giác an toàn.

Không để cậu thất vọng, cũng không khiến cậu nhọc lòng.

Nhưng lần này đến thành phố Phong, cậu mơ hồ cảm thấy chị gái trở nên có chút khác thường.

Không biết có phải do một người ở một mình quá lâu, chị có hơi tùy hứng, lười biếng hơn, nhưng đối xử với cậu vẫn giống như trước, không quản thúc.

Khương Từ đứng ngẩn người một lúc, nhẹ giọng hỏi: "Cãi nhau với Lục Kính à?"

Khương Thi lắc đầu, giơ tay đóng quyển sổ trước mặt, rút khăn giấy từ trên bàn lau khô nước mắt, cảm xúc bình tĩnh trở lại: "Tụi em đã hòa giải chưa?"

Thùng rác dưới chân cô đầy khăn giấy, rõ ràng là vừa khóc một trận.

Khương Từ có chút lo lắng, cậu lắc đầu: "Em với cô ấy không có việc gì, em chuẩn bị về, cuối tuần sau lại qua đây. Nhưng chị lại như thế này, làm em không yên tâm."

Đôi mắt Khương Thi sưng đến mức không mở nổi, nhưng cô vẫn cố hết sức mở to hai mắt tỏ vẻ ngạc nhiên: "Tụi em còn chưa hòa giải?"

Dưới tình huống đó mà còn chưa có hòa giải, Khương Thi cảm nhận sâu sắc tình yêu sâu đậm khó hiểu thế nào.

Hơn nữa vừa rồi cô còn đọc được quá khứ chua xót của nguyên chủ trong cuốn sổ, cô cảm thấy hơi không khỏe.

Tình yêu, có thể không phải là thứ cô có thể chạm vào.

Cô đột nhiên lo lắng ba tháng này, mình thật sự có thể thành công đủ tư cách trở thành tác giả ngôn tình hay không.

Tình yêu thực sự quá khó hiểu, khó hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.

Khương Từ lắc đầu: "Tình huống của cô ấy có chút phức tạp, nhưng không sao, em sẽ cùng cô ấy vượt qua."

"Ồ, về sau mỗi tuần em đều tới đây sao?"

"Cũng không nhất định. Nếu qua đây, em sẽ gọi điện thoại cho chị." Khương Từ đi tới chỗ cô, nhìn thấy quyển sổ cô đang cầm, đưa tay muốn lấy: "Chị vì thứ này mà khóc à?"

Khương Thi nhịn xuống: "Không phải, chị vừa mới đọc tiểu thuyết ngôn tình, nữ chính quá uất ức, khiến lòng chị rất buồn bực."

Hộp đồ màu hồng nhạt mà nguyên chủ giữ gìn chính là toàn bộ quá khứ của cô ấy và Chu Trì.

Một cuốn nhật ký, một chiếc kẹp tóc và một cái vòng tay, là tất cả thanh xuân của cô ấy.

Chị gái nhỏ nội tâm dịu dàng yêu thầm nam thần trường học, kết quả lại biến thành câu chuyện bị nuôi cá (*).

(*) Là người không muốn nghiêm túc trong một mối quan hệ yêu đương nào, "chơi đùa" với nhiều mối quan hệ khác nhau trong cùng một thời điểm. Có thể nói là người có nhiều "em gái nuôi" hay "anh trai nuôi".

Thật ra, Khương Thi không hoàn toàn lý giải được tâm lý và suy nghĩ của nguyên chủ, nhưng nguyên chủ xứng đáng là một tác giả ngôn tình xuất sắc, viết nhật ký cũng tốt như vậy.

Cô thực sự đã khóc khi xem, hoàn toàn đồng cảm với những cảm xúc mà nguyên chủ miêu tả.

Thời gian yêu thầm là đau khổ, làm lốp dự phòng là hèn mọn, nguyên chủ không phải là không biết.

Chẳng qua cô ấy lại tỉnh táo nhìn bản thân lún sâu vào trong đó, không thể tự thoát khỏi.

Cho đến khi hoàn toàn bị vứt bỏ.

Khương Thi ngắm nhìn bìa sổ màu hồng nhạt, có lẽ đã đoán được một chút.

Trước đây chị gái ấy thích Chu Trì bao nhiêu, cậu hiểu rõ hơn ai hết. Cậu lùi lại một bước, kéo ghế ngồi xuống: “Quên đi chuyện quá khứ, hiện tại chị có Lục Kính, em nghĩ anh ấy còn tốt hơn so với ai kia. Chị phải cùng anh ấy ở bên nhau thật tốt, trân trọng hạnh phúc trong tay hơn bất cứ thứ gì khác."

Biểu hiện chín chắn của Khương Từ khiến Khương Thi khó hiểu, cô hỏi: "Không phải em không thừa nhận anh ấy sao?"

"Cho nên hôm đó em mới rủ anh ấy tới nhà, cùng anh ấy dạo một vòng siêu thị. Lục Kính mua đồ ăn, nấu cơm cũng ngon, thừa sức chăm sóc chị. Quan trọng là hiền lành, tâm địa không có gian xảo."

Khi Khương Từ và Lục Kính đang mua đồ trong siêu thị, gặp phải vài người tới bắt chuyện muốn xin phương thức liên hệ.

Lục Kính đều cười ngắt lời né tránh, không làm cho người ta khó xử, cũng không thật sự cho người ta cơ hội.

Đều là đàn ông, Khương Từ cảm thấy anh rất tốt, rất phù hợp với người chị gái dịu dàng yếu đuối của cậu.

Khương Thi không thích Tiểu Lục bị gán cái nhãn "người hiền lành": “Tiểu Lục nhà chúng ta không phải hiền lành, anh ấy là giữ mình trong sạch, cho nên mới cực kỳ đáng yêu."

"Đúng, đúng, đúng, chị nói gì cũng đúng. Chậc, còn bao che cho người ta." Khương Từ thở phào nhẹ nhõm, chuyển đề tài thành công.

Chỉ cần người họ Chu không đến gây rối, chị gái cậu hẳn là sẽ dễ dàng nắm chắc chú cừu non Lục Kính trong tay.

-

Khương Thi không hỏi chi tiết chuyện của Hứa Nhan, ngay từ đầu Khương Từ không nói, có lẽ là không muốn nói.

Vẻ mặt của cậu rõ ràng là nhẹ nhõm hơn so với hai ngày trước, có lẽ vấn đề khó khăn nhất đã được giải quyết.

Mặt khác, chi tiết mà cô từ từ quan sát cũng có thể khai thác thêm, chưa kể cô còn có hai chân sai vặt mới ở trường học có thể sử dụng.

Mọi thứ quá dễ dàng, thực sự nhàm chán.

Cô cũng có đủ kiên nhẫn chờ đợi, đợi thời cơ chín muồi, tự nhiên sẽ sáng tỏ.

-

Buổi sáng, vì tối hôm qua khóc quá nhiều nên đôi mắt của Khương Thi vẫn còn sưng.

Khương Từ luộc một quả trứng để cô đắp quanh mắt, lại tìm đá và dùng vải thưa bọc lại cho cô dùng.

Sau khi chắc chắn đôi mắt đã khôi phục như lúc đầu, cô mới rời đi, đến nhà ga.

-

Tống Nghị, người tổ chức buổi tụ họp bạn học lần này là lớp trưởng cấp ba của nguyên chủ. Trong lúc nói chuyện phiếm, Khương Thi cảm thấy anh ấy rất nhiệt tình, cũng nói rất nhiều.

Có lẽ là đã quen với việc tổ chức các loại hoạt động này, anh ấy hết sức quen thuộc, sắp xếp mọi thứ hợp lý trong một buổi chiều, hành trình còn rất phong phú.

Buổi sáng hẹn ở quán trà, các bạn học cũ tụ họp bên nhau tán gẫu tình hình gần đây, giữa trưa thì dùng bữa tại khách sạn.

Buổi chiều còn sắp xếp một chuyến đi biển.

Nghe nói là một người bạn đã hào phóng cho mượn biệt thự nhà mình cạnh bờ biển, mời mọi người đến hưởng thụ và chơi đùa, buổi tối còn có tiệc nướng BBQ.

Đối với chuyến đi hôm nay, Khương Thi một nửa là có tâm lý thu thập tin tức, một nửa còn lại là muốn quan sát tên hải vương (*) cặn bã ở hiện trường, nói đến cùng cũng là vì thu thập tư liệu.

(*): chỉ những tên khốn nạn thích kiểu quan hệ ám muội, tư tưởng thích thả lưới nhiều cô gái cùng lúc.

Cô trang điểm, thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Tối qua, Tiểu Lục đã gửi cho cô một tin nhắn, anh có một lớp học vào buổi sáng, không thể đi cùng cô qua đó.

Khương Thi bày tỏ đã hiểu, Tiểu Lục ham học cũng thật đáng yêu, cô cảm thấy một mình qua đó cũng hoàn toàn ứng phó được.

-

Khi Khương Thi đến quán trà Hồ Cảnh, có nhiều người đã tới.

Tống Nghị nhìn thấy cô đầu tiên, vẫy tay với cô: "Khương Thi, chỗ này."

Khương Thi tao nhã đi tới, tối qua cô đã lướt qua một lần vòng bạn bè của các bạn học trong nhóm, đối chiếu với tên và ảnh chụp, ghi nhớ lại, mới không đến nỗi nhận sai người.

Tống Nghị nhìn cô chằm chằm một lúc, buột miệng thốt ra: "Khương Thi, cậu thay đổi nhiều quá, hoàn toàn khác so với khi còn học cấp ba."

Cô mỉm cười duyên dáng, ngồi xuống ghế Tống Nghị kéo ra: "Cảm ơn."

Một bàn này có nam có nữ, Khương Thi dễ dàng nhận ra Trần Liên, Trịnh Thắng Đào, Chu Cầm và Lưu Mẫn đã nói chuyện trong nhóm ngày hôm qua. Những người bên cạnh họ có lẽ là người nhà.

Bên cạnh còn có hai bàn khác, Khương Thi thản nhiên nhìn lướt qua, không để ý nhiều.

Cô mới vừa ngồi xuống, mọi người đều có vẻ tương đối khách sáo, không có người nào nói chuyện. Cách Khương Thi hai ghế là Lưu Mẫn, cô ta nhìn sang, muốn nói lại thôi.

Bị Chu Cầm ngồi bên cạnh cô lôi kéo, liền không có mở miệng.

Một lúc sau, lại có người tới.

Hai đôi nam nữ một trước một sau đi tới, thu hút sự chú ý.

Tống Nghị lập tức đi lên nghênh đón, mấy người đang ngồi cũng đứng dậy theo.

"Yo, hotboy và hoa khôi lớp cùng nhau tới kìa."

"Chu Trì vẫn đẹp trai như vậy, người đi cùng là bạn gái cậu ấy sao?"

“Ôm cánh tay thì chắc là đúng rồi.” Người nói chuyện không khỏi liếc nhìn Khương Thi.

Sắc mặt của Khương Thi bình tĩnh, hoàn toàn không quan tâm để mắt đến.

"Chung Hiểu Linh cũng không thay đổi chút nào, sang trọng lại xinh đẹp. Tớ nghe nói căn biệt thự cho mượn ở bãi biển chính là của nhà cậu ấy."

"Cậu ấy cũng dẫn theo bạn trai. Không phải hôm qua trong nhóm, cậu ấy nói mình độc thân sao?"

"Người có thân phận như cậu ấy, mang đến chỉ là người bạn nam, cùng đi chơi với nhau thôi."

"Chậc, kẻ có tiền thật là tùy hứng."

Lưu Mẫn chen lời: "Haiz, người độc thân cũng mang bạn nam đến đây, nhưng người show ân ái trên vòng bạn bè lại tới một mình, cũng thật là kỳ lạ."

Tống Nghị vốn dĩ đã dẫn Chu Trì và bạn gái của anh ta sang một bàn khác, cách bàn của Khương Thi để tránh lúng túng.

Câu nói vừa dứt, Chu Trì cùng nhóm người dừng lại, nhìn về phía bàn của Khương Thi.

Những người khác cũng lặng lẽ xem náo nhiệt.

Các bạn học trong lớp đều biết chuyện giữa Khương Thi và Chu Trì năm đó.

Khi đó còn tưởng Chu Trì sẽ cùng cô ở bên cạnh, có người còn gọi đùa cô là chị dâu.

Bây giờ gặp lại, một người mang theo tình yêu mới, một người đi dự tiệc một mình, thấy thế nào cũng là Khương Thi thua kém hơn.

Chu Trì mặc một thân tây trang giày da, người ôm cánh tay anh ta, Lý Tuyết cũng mặc toàn hàng hiệu.

Hai người đứng ở lối đi nhỏ hẹp của quán trà, lại toát lên vẻ cao quý khác biệt với nơi đây.

Chu Trì đứng nhìn về phía Khương Thi vài giây, kéo tay Lý Tuyết, đi thẳng tới.

Tống Nghị ở phía sau lau mặt một cái, bất đắc dĩ không nói nên lời.

Khương Thi thản nhiên dựa vào ghế, cúi đầu nghịch điện thoại, hoàn toàn không để ý đến người đàn ông đang đi về phía cô.

Chu Trì dừng ở trước mặt cô, cô ngẩng đầu liếc anh ta một cái, lại cúi đầu gửi tin nhắn cho Tiểu Lục.

Đêm qua, Chu Trì vẫn luôn suy nghĩ, vẻ mặt của Khương Thi khi gặp lại anh ta sẽ như thế nào.

Anh ta nghĩ tới có thể trong mắt cô sẽ tủi thân, đong đầy nước mắt nhìn anh ta, hoặc là cố gắng biểu lộ khuôn mặt bình tĩnh.

Duy chỉ có không nghĩ tới cô lại thản nhiên liếc anh ta một cái, giống như nhìn một người xa lạ, không hề chú ý.

“Anh ta không tới cùng cậu?” Chu Trì hỏi.

Khương Thi ngẩng đầu, kỳ quái liếc anh ta một cái: "Cậu đang hỏi tôi?"

Ánh mắt và giọng điệu đều đang nói "Chúng ta rất thân thiết sao?"

Chu Trì gượng gạo: "Trước mặt tôi còn có những người khác sao?"

Sắc mặt Khương Thi bình thản: "Nếu cậu hỏi tiểu Lục nhà tôi, buổi sáng anh ấy có lớp, không tới được, học xong rồi liền tới đây."

Xung quanh có tiếng hít vào, lượng tin tức trong lời nói này rất lớn.

Lưu Mẫn xem náo nhiệt cũng không ngại chuyện lớn: "Khương Thi, bạn trai của cậu còn đi học, không phải là vị thành niên đó chứ?"

Khương Thi quay mặt lại, vẻ mặt nghiêm nghị: "Sinh viên đại học, đừng nghĩ nhiều."

Sự việc không phát triển theo phỏng đoán của mình, vẻ mặt Lưu Mẫn không vui.

Chu Trì ngửa cổ lên: "Vậy chờ anh ta tới, tôi lại qua đây chào hỏi."

Khương Thi không hiểu được điệu bộ của Chu Trì lúc này, nhưng cũng không nói nhiều, gật đầu có lệ tỏ vẻ mình đã biết.

Thời gian uống trà không có gì khác ngoài chuyện tán gẫu về công việc, chuyện tình cảm, tình hình gần đây. Đám người sôi nổi, hào hứng phần lớn là những người có công việc tương đối tốt hơn so với đám người còn lại.

Khương Thi nghe một hồi, cảm thấy không thú vị, dứt khoát thoải mái chơi điện thoại, trêu chọc Tiểu Lục thú vị hơn nhiều.

Cô không muốn nói chuyện, nhưng có người đằng sau lại rất muốn nói chuyện với cô.

Người nọ đeo cặp kính màu đỏ khoa trương, ngồi ở bàn bên cạnh Khương Thi.

Anh ta thường xuyên ngẩng đầu nhìn về hướng Khương Thi, luôn muốn đi tới. Vừa mới chuẩn bị đứng lên, anh ta bị Chung Hiểu Linh ngồi bên cạnh ấn xuống. Vì vậy mà khi tiệc trà kết thúc cũng chưa cùng Khương Thi nói chuyện.

-

Tiệc trà kết thúc, Tống Nghị tổ chức cho mọi người di chuyển sang khách sạn bên cạnh.

Khương Thi không thích chen chúc với mọi người, quán trà đông đúc lại chật chội, cô đợi gần hết người rời khỏi rồi mới đứng dậy.

Khi bước ra, một đám người đứng bất động ở cửa, như thể đang xem náo nhiệt.

"Rolls-Royce đó nha, anh trai nhỏ đang đợi người sao?"

"Trông anh ấy ưa nhìn quá, không biết đang đợi ai."

"Dù sao cũng không phải đợi chúng ta, lớp trưởng đang thúc giục, chúng ta đi thôi."
Chương kế tiếp