Xuyên Sách: Bạn Trai Công Cụ là Đỉnh Lưu

Chương 19
Đám người tản ra, vừa hay Khương Thi bước tới cửa, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tiểu Lục đang cúi đầu nhìn điện thoại, hơi dựa vào Rolls-Royce.

Bước hai bước về phía trước, muốn gọi anh, anh đã phát hiện ra cô: “Khương Khương, lại đây.”

Khương Khương?

Trước đây anh chưa từng gọi cô như vậy.

Ngoại trừ anh thì cũng không còn người nào khác gọi như thế. Ngay cả ở kiếp trước, bố mẹ đều gọi cô là Thi Thi.

Khương Thi cảm thấy cái tên này còn rất thú vị.

Nếu theo lòng mình, lúc này cô muốn bay thẳng về phía anh.

Nhưng hôm nay cô là Tiểu Li Tử mang tính cách của Khương Thi, ấm ấp, mềm mại, phúc hậu và vô hại, tuyệt đối không thể chủ động, cô phải rụt rè.

Cô tiến lên hai bước, nhẹ nhàng gọi anh: “Tiểu Lục, không phải là nói còn một tiết học sao?”

Buổi sáng hôm nay anh kín tiết, lúc đầu cô cho rằng sau bữa trưa anh mới có thể đến, kết quả là lại tới sớm hơn so với dự kiến.

Mới vừa rồi hai người còn gửi tin nhắn, vậy mà anh đã không nói gì, Khương Thi nghi ngờ là anh cố ý.

Một nụ cười nhẹ nở trên khóe môi Lục Kính, trong đôi mắt màu trà nhạt có hơi bướng bỉnh: “Trốn học.”

“Này, có phải không tốt lắm không? Thực ra, chị ở đây cũng không có chuyện gì.”

“Không sao, ăn cơm ở đâu?”

Những bạn học ở phía sau thấy hai người đứng bên đường nói chuyện, cũng không khỏi dừng lại, có suy đoán về thân phận của nam sinh.

Trước tiên ánh mắt đánh giá một vòng trên người Tiểu Lục, trẻ tuổi, đẹp trai.

Cao cao gầy gầy, cả người lộ ra một cảm giác gió biển mát mẻ vào sáng sớm thổi vào mặt, cười rộ lên thì mang theo hai phần bướng bỉnh, là một cậu em vô cùng đẹp trai!

Hơn nữa anh còn có một chiếc Rolls-Royce.

Bạn trai nhỏ của Khương Thi thoạt nhìn một chút cũng không thua kém nam thần Chu Trì được mọi người công nhận, thậm chí còn có khí thế của kẻ đến sau.

Trong lòng mọi người không khỏi có hơi ghen ghét, vận đào hoa của Khương Thi thật sự rất tốt.

Chu Cầm là một trong những người tổ chức buổi họp lớp lần này, Tống Nghị dẫn đầu nhóm, cô ấy kết thúc sau cùng.

Ra khỏi quán trà, nhìn một nhóm bạn học dừng ở cửa, lại nhìn Khương Thi đang đứng ở ven đường nói chuyện với một nam sinh.

Hai mắt nhìn kỹ, nhận ra là bạn trai nhỏ của Khương Thi thì thầm kinh ngạc vì nam sinh ở ngoài đời trông còn đẹp hơn so ảnh chụp, ngũ quan trên gương mặt tinh xảo, khí chất tiêu sái không thể kìm nén được.

Quan trọng là anh còn có một chiếc Rolls-Royce.

Chu Cầm giương giọng hỏi: “Khương Thi, đây là Tiểu Lục nhà cậu à?”

“Ngẩng lên,” Khương Thi xoay người, nắm lấy tay Tiểu Lục, giới thiệu với Chu Cầm: “Đây là Tiểu Lục nhà tớ, Lục Kính.”

Chu Cầm cười rộ lên, chào hỏi Tiểu Lục lại nói với Khương Thi: “Hai người đi cùng tớ sao?”

Khương Thi gật đầu, quay đầu lại nói với Tiểu Lục: “Khách sạn ở sát vách, đi hai bước đã đến. Em đi đỗ xe đi, chị chờ em ở cửa.”

Tiểu Lục xoay người lên xe, anh cũng muốn đỗ xe dưới tầng hầm của khách sạn, hướng giống với Khương Thi.

Khương Thi và Chu Cầm cùng đi về phía khách sạn, vừa đi được hai bước, bên cạnh có người bấm còi, cô có chút không kiên nhẫn mà quay đầu lại.

Tiểu Lục lái chiếc Rolls-Royce của anh với tốc độ chậm chạp tiến lên, phối hợp tốc độ đi đường của cô: “Em đi với chị đến cửa khách sạn, chị đi đỗ xe với em.”

Con phố nơi khách sạn cùng quán trà nằm trong khu sinh hoạt, xung quanh rất nhiều hộ gia đình.

Đường đến khách sạn này là rẽ nhánh từ đường lớn, đột nhiên quẹo vào khu dân cư, trên đường cũng không có quá nhiều xe cộ.

Tiểu Lục lái một chiếc siêu xe sang trọng bắt mắt, di chuyển từ từ ở trên đường phố, nó thu hút không ít sự chú ý, chỉ là anh không thèm quan tâm.

Cố chấp đi theo bên cạnh Khương Thi như thể đang lái xe tản bộ.

Ở trong lòng Khương Thi thầm so sánh cún con Tiểu Lục và chó săn Tiểu Lục, cảm giác bản thân đã có thể từ hành vi cử chỉ mà phân biệt được thiết lập nhân vật của anh.

Cô cũng phải cố gắng, không thể để lập nhân vật nữ chính mềm yếu sụp đổ, dùng ánh mắt “thật hết cách với anh” nhìn về phía anh: “Được rồi.”

Chu Cầm nhìn Lục Kính trên xe, lại nhìn Khương Thi bên cạnh, nhịn không được mà cười nói: “Hai người thật là xứng đôi.”

Khương Thi ngạc nhiên quay đầu lại: “Thật à?”

Chu Cầm gật đầu: “Đúng vậy.”

Chu Cầm và Khương Thi đã ngồi cùng bàn thời cấp ba, cô ấy không có ác cảm với Khương Thi.

Chuyện giữa cô và Chu Trì thật khiến người khác thổn thức, thật ra ban đầu cũng không có nhiều người biết chuyện như vậy.

Khương Thi trời sinh là người sống nội tâm và ít nói, cô sẽ không chủ động nói mình thích ai.

Chu Trì đã đánh cược với ai đó, sẽ tán đổ nữ sinh nghiêm túc nhất lớp trong một tháng.

Khương Thi chính là nữ sinh kia.

Chu Trì đẹp trai, học giỏi, nghe nói hoàn cảnh gia đình cũng vô cùng giàu có, đó là hotboy được mọi người công nhận.

Ngay từ đầu nó chỉ là một trò đùa, chỉ có Khương Thi là không biết, cô dễ dàng đắm chìm vào cái bẫy dịu dàng của Chu Trì.

Sau đó, trong một trò chơi nhỏ ở buổi họp lớp, khi bị mọi người giễu cợt, Khương Thi đã bất cẩn nói ra tấm lòng mình.

Mọi chuyện sau đó có chút tồi tệ, chuyện nữ sinh nghiêm túc nhất lớp yêu thầm hotboy lan truyền ra, dẫn tới không ít sự trào phúng.

Thái độ của Chu Trì đối với Khương Thi cũng trở nên tồi tệ, vẫy tay thì tới, xua tay thì đi.

Mãi cho đến khi tốt nghiệp, tình hình cũng không thay đổi.

Ngoài mặt Khương Thi trông không có việc gì, vẫn trầm mặc ít nói như cũ, không tranh cãi hay biện bạch, dường như đã chấp nhận hiện thực.

Chỉ có Chu Cầm biết, sau chuyện đó Khương Thi càng thêm trầm mặc hơn quá khứ, cũng không thích cười nữa.

Khương Thi vốn không bị Chu Trì quấy rầy, yêu thầm mọi thứ xung quanh.

Giống một làn gió, dịu dàng lướt qua tất cả cảnh quan gặp được bên đường, không quá khắt khe hay cố chấp, tự do tự tại.

Sau này, Khương Thi đã không tức giận, cũng không có ý nghĩ xấu xa, chỉ bình tĩnh đứng ngoài quan sát bản thân mình giãy giụa đau khổ trong vũng bùn.

Trong lòng Chu Cầm vẫn luôn có chút cảm giác tội lỗi.

Buổi họp lớp lần đó, nếu không phải do họ không phân biệt được nặng nhẹ mà đùa giỡn, thì có lẽ cuộc sống sau này của Khương Thi sẽ rất hạnh phúc.

-

Tống Nghị đi trước để sắp xếp một số bạn học vào chỗ ngồi đã được đặt trước ở khách sạn và chỉ còn một bàn là không đầy chỗ ngồi.

Chu Cầm đi từ bên ngoài vào, anh ấy lập tức vẫy tay: “Chu Cầm, bên này.”

Lại hỏi: “Cậu có nhìn thấy Khương Thi không? Có phải hôm nay cậu ấy cũng không tới không.”

Chu Cầm đi về phía bên này, Chu Trì và bạn gái Lý Tuyết của anh ta, tiểu phú bà hoa khôi của lớp Chung Hiểu Linh và bạn nam của cô ấy đều có mặt ở tại bàn này, bên cạnh còn có Trần Liên, Lưu Mẫn.

Trần Liên đi cùng bạn trai, còn Lưu Mẫn thì đi một mình.

Thật sự là một bàn tràn đầy kịch vui.

Chu Cầm cảm thấy phải nói với Tống Nghị, chờ lát nữa thì đặc biệt chú ý đến bàn này một chút. Sau lại nghĩ lại, cô ấy và Tống Nghị đều đang trấn giữ ở bàn này, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.

“Tiểu Lục đến, Khương Thi đi đỗ xe với cậu ấy, lát nữa sẽ tới.”

Tống Nghị sửng sốt: “Tiểu Lục? Là bạn trai của Khương Thi à? Cậu đã gặp?”

“Ừ, có lẽ là các cậu đi trước nên không chú ý đến. Tiểu Lục chờ Khương Thi ở bên ngoài quán trà.” Chu Cầm thầm liếc Chu Trì một cái, tiếp tục nói: “Hai người họ rất đáng yêu, Khương Thi bảo cậu ấy đi đỗ xe. Cậu ấy lại lái xe chầm chậm đi theo bên cạnh cô ấy, làm nũng muốn cô ấy đi cùng. Khương Thi không có cách nào khác ngoài việc đi theo.”

Trần Liên hỏi: “Tiểu Lục thật sự là sinh viên?”

Khi Trần Liên đi ra cửa quán trà thì nhìn thấy cậu em lái Rolls-Royce, lúc ấy không ngờ lại là bạn trai của Khương Thi.

“Chắc vậy, nghe cậu ấy nói là trốn tiết học cuối để tới đây.”

Lưu Mẫn thầm bĩu môi, chua ngoa nói: “Sinh viên mà mua xe? Mua xe gì? Không phải là xe second-hand giá rẻ chứ?”

Chung Hiểu Linh nói: “Chắc là chiếc Rolls-Royce đậu ở cửa lúc đó đấy, trông rất mới, hẳn là vừa mua không lâu.”

Lưu Mẫn hít một hơi, trong mắt đầy vẻ không thể tin được: “Rolls-Royce!”

Trên bàn, trừ một số ít người thì đều lộ ra vẻ mặt không thể tin.

Trên mặt Chu Trì cũng hiện lên một chút kinh ngạc, Lý Tuyết nắm lấy tay anh ta ở dưới gầm bàn.

Anh ta lấy lại tinh thần, nắm lại, không phát ra tiếng động.

Lưu Mẫn âm thầm khuấy động ngón tay, càng thêm bất bình: “Không phải Khương Thi đang làm gì đó chứ?” Sinh viên trẻ tuổi lại giàu có sao có thể thật lòng mà ở bên một cô gái lớn tuổi lại bình thường như Khương Thi?

Hàm ý trong lời nói của Lưu Mẫn có thể nói là vô cùng độc ác.

Mạnh Tri Hạc đập bàn, ánh mắt sắc bén nhìn qua: “Nói chuyện tích đức chút đi, bà chị.”

Anh ta vốn không thích tham gia hoạt động không thú vị này, huống hồ anh ta cũng không phải bạn cùng học.

Bị Chung Hiểu Linh quấn lấy, anh ta hết cách nên mới đến đây cùng cô ấy, gặp được Khương Thi là niềm vui bất ngờ.

Đây vốn là cơ hội tốt mà trời cho, hôm nay cô đến một mình, khiến anh ta ảo tưởng là có thể tìm cơ hội nói chuyện với cô một cách tự nhiên, nhưng Chung Hiểu Linh vẫn luôn làm hỏng chuyện, không để anh ta đi tìm Khương Thi.

Tâm trạng anh ta rất buồn bực, mà bà chị ở bên cạnh này nói chuyện lại không có một chút đạo đức nào, anh ta nghe thấy liền khó chịu.

Lưu Mẫn sửng sốt: “Cậu nói ai là bà chị? Cậu có ý gì hả?”

“Ý trên mặt chữ, tuổi còn trẻ thì đừng bắt chước mấy bác gái bán thức ăn ngoài chợ, cả ngày nhìn xấu về người khác, á ——”

Chung Hiểu Linh ở dưới bàn véo đùi anh ta một cái, anh ta rên rỉ một tiếng, bực bội đứng dậy muốn rời đi, ngẩng đầu nhìn thấy hai người vừa tiến vào từ cửa, lại ngồi xuống.

Mọi người đều nhìn theo tầm mắt của anh ta, Khương Thi và Tiểu Lục trong lời đồn của bạn học cầm tay nhau đi tới.

Đúng như lời Chu Cầm nói, Tiểu Lục trẻ tuổi lại giàu có.

Việc anh rất có tiền thì không cần phải nhìn xe anh, chỉ cần nhìn người là đã có thể cảm nhận được.

Cảm giác không phải là nhà giàu mới nổi, sự giáo dục tốt và phong thái điềm đạm không cần phải vất vả trong cuộc sống đều được bộc lộ ra từ bề ngoài cùng từng động tác, cử chỉ của anh.

Nam thần Chu Trì được mọi người công nhận ở trước mặt anh, cũng bị lu mờ.

Trong mắt mọi người có kinh ngạc cảm thán cũng có sự ghen tị mơ hồ.

Chu Cầm vẫy tay: “Khương Thi, ở đây.”

Khương Thi kéo tay Tiểu Lục cùng ngồi xuống, tầm mắt cô quét một vòng ở trên bàn, mỉm cười nhìn về phía Tống Nghị: “Xin lỗi, chúng tôi đã tới trễ.”

Tống Nghị lắc đầu cười: “Không có không có, vừa đúng lúc.”

Sau khi chào hỏi vài câu đơn giản, anh ấy vẫy tay với phục vụ, ý bảo bắt đầu mang đồ ăn lên.

Tống Nghị làm việc vô cùng tinh tế tỉ mỉ, khách sạn anh ấy chọn có đầy đủ các món mì, giá cả không tính là quá đắt, hương vị đồ ăn thì vừa miệng, mà phục vụ cũng rất chu đáo.

Trên bàn có một đĩa tôm luộc, tầm mắt Khương Thi liếc qua vài lần nhưng không duỗi đũa ra.

Thật ra, cô rất thích ăn hải sản, nhưng bóc vỏ quá phiền phức.

Ngày thường thì một mình từ từ nhàn nhã ăn cái gì cũng không sao, lúc này, một bàn lớn đông người chen chúc nhau, đồ ăn quay tới quay lui, cô không muốn nhúc nhích.

Tiểu Lục đột nhiên gắp một đũa trứng tôm, bỏ ở chiếc đĩa trống không ở trước mặt, có hai ba con.

Khương Thi lập tức đè anh lại: “Em không được ăn tôm, lần trước giận dỗi ăn rồi nổi mẩn đỏ đầy cả người, em đã quên rồi sao?”

Tiểu Lục buông chiếc đũa, thong thả ung dung vén ống tay áo lên, bắt đầu lột tôm, lột xong một con mới bỏ vào trong chén của Khương Thi: “Em không ăn, em bóc cho chị ăn.”

Khương Thi ngồi yên không nhúc nhích, anh liền cầm lên đút đến miệng cô: “Nào, ngoan ~”

Dịu dàng, giọng điệu dụ dỗ, nhưng thái độ lại rất mạnh mẽ.

Một bàn người nhìn chằm chằm vào hai người họ, Lục Kính vẫn làm theo ý mình, không có một chút mất tự nhiên nào.

Khương Thi che trái tim bé bỏng lại, há mồm nuốt con tôm mềm mại được bóc vỏ xuống, nhỏ giọng nói: “Muốn thêm một xíu mù tạt và nước tương.”

“Được được được.” Tiểu Lục cưng chiều nhìn cô ăn xong, sau đó lại bóc vỏ, chấm một chút nước sốt rồi mới bỏ vào trong chén cô: “Sau này đừng nói chuyện đó ở trước mặt nhiều người được không? Em cũng sẽ ngại.”

Nói là sẽ ngại ngùng, nhưng vẻ mặt lại là hoàn toàn chính trực.

Trên tay liên tục bóc vỏ cho bạn gái thích ăn tôm, trò đút ăn chơi không biết mệt.

Còn súp hải sản, cũng chu đáo múc một cho Khương Thi một chén.

Sau khi bóc tôm, toàn bộ quá trình ăn cơm của Khương Thi như là đang mộng du, Tiểu Lục đút cái gì thì ăn cái nấy.

Tiểu Lục có lực sát thương quá lớn trong hình tượng chó săn nhỏ, trái tim bé bỏng của cô không thể khống chế mà đập loạn xạ.

Khi tiệc tan, Khương Thi ngồi yên không nhúc nhích, hai tay đan chéo che ngực lại, cau mày.

Tiểu Lục cảm thấy kỳ lạ: “Chị sao vậy? Khó chịu à?”

Người ngồi cùng bàn chuẩn bị rời đi cũng nhìn qua.

Khương Thi ngửa đầu nhìn về phía Tiểu Lục, trong mắt lại có một tầng hơi sương, ngây ngốc nói: “Em đụng vào chị.”

Anh khom lưng kiểm tra người cô: “Xin lỗi, đụng vào chỗ nào? Đụng vào có đau không?”

Cô chỉ vào ngực, nghiêm túc nói: “Chỗ này, Tiểu Lục đụng lung tung ở đây.”
Chương kế tiếp