Xuyên Sách: Bạn Trai Công Cụ là Đỉnh Lưu

Chương 23
Bọn họ... Không phải... Đang diễn kịch đó chứ?

Không không không.

Tuyệt đối là không thể nào!

Thế mà anh lại là Kỷ Diễn Xuyên!

Đời tư cá nhân vô cùng sạch sẽ hệt như trang giấy trắng, nam nghệ sĩ tốt nhất của Star Entertainment, trong mắt hàng nghìn hàng vạn cô gái anh là người có tài đức vẹn toàn, năng lực và nhan sắc đều ở đẳng cấp đỉnh lưu.

Ai cũng đều có thể lật xe (*) à.

(*) Lật xe (翻车): Nghĩa là nói một đằng làm một nẻo, nói trước bước không qua, hay tự tay vả mặt mình.

Chỉ có Kỷ Diễn Xuyên chắc chắn không như thế!

Anh không thể nào chấp nhận thứ trò chơi tình cảm khẩu vị nặng như thế đâu!

Trợ lý Trịnh cảm thấy mình nghĩ ra được cái ý nghĩ này thật là đen tối quá đi.

Trong tiểu thuyết cũng không dám viết như thế.

Anh Lục làm như thế nhất định là có lý do đặc biệt gì đó!

Anh ta chắc chắn không thể không làm rõ nguyên do này được, nó có thể liên quan đến việc hỗ trợ vốn, mặc quần áo là một loại ngụy trang đặc biệt.

Ừm.

Chính là như thế đấy!

Trợ lý Trịnh dựa vào việc tự bổ não mình hoàn thành phủ định một quy định lớn gan, cuối cùng tự bào chữa cho một loạt hoạt động tâm lý.

Lúc này, anh ta cũng đang chuyên tâm giúp Tiểu Lục trang điểm, vẻ mặt nghiêm túc kiên định, không thể nhìn ra hoạt động trí óc lại phong phú như vậy.

Khương Thi tò mò nhìn Tiểu Lục trang điểm, ngồi ở một bên quan sát động tác của trợ lý Trịnh, nhìn một hồi thì mê luôn.

Gần đây cô nhìn cái gì đều để tích lũy tư liệu sống cho sách của mình, đi qua mỗi nơi để quan sát, sẽ thấy những món đồ vô cùng ý nghĩa và cũng gặp một số người.

Vừa nãy đột nhiên nhớ đến, không chịu được lại bắt đầu quan sát.

Khi trợ lý Trịnh làm việc thì vô cùng nghiêm túc, sắc mặt nghiêm túc, không có vẻ mặt dư thừa nào cả.

Chung Hiểu Linh mặc quần áo như người quản gia, cả người đều rất tỉ mỉ cẩn thận, toàn thân toát ra một loại khí chất vô cùng chuyên nghiệp.

Nhưng Khương Thi phát hiện mỗi khi anh ta cúi đầu lấy dụng cụ trang điểm mới, vẻ mặt bỗng chốc trở nên vô cùng đặc sắc.

Mí mắt rung rung, đôi mắt thì thỉnh thoảng rung lên nhè nhẹ, bên trong lộ ra trạng thái kỳ lạ, giống như tự hỏi chuyện gì rất thú vị vậy.

Nhưng khi anh ta ngẩng đầu lên, lại trở thành một vẻ mặt nhân viên tiêu chuẩn, không lo không nghĩ, nghiêm túc quá khiến cho người ta có chút hụt hẫng.

Đột nhiên Khương Thi cảm thấy trợ lý Trịnh là người rất thú vị.

Đầu gối bị gõ một cái, ánh mắt Khương Thi cũng từ mặt trợ lý Trịnh dời đi, nhìn về phía Tiểu Lục: "Làm sao thế?"

Khuôn mặt sau khi trang điểm của Tiểu Lục, màu da vốn dĩ đã được che lại, đường nét trên mặt lộ ra sự mạnh mẽ, trở về trạng thái tàn nhẫn nói: "Trên mặt trợ lý Trịnh nở hoa sao?"

"Hả? Em nói gì?"

"Không có gì."

Khương Thi lại nghĩ không có việc gì, nên vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm trợ lý Trịnh.

Tay trợ lý Trịnh có hơi run run, anh Lục giống như đang gây rối ấy, nhưng chị gái Khương Thi lại không nhìn ra.

Một lát sau, Khương Thi mới phản ứng lại, ngạc nhiên nhìn sang: "Vừa nãy em mới vừa ghen sao?"

Mặt Tiểu Lục quay sang một bên, bình tĩnh kiêu ngạo nói: "Ai ghen chứ? Buồn cười."

Mắt Khương Thi sáng lên.

Thật sự là một chú chó nhỏ thích chiếm hữu hay ghen nha!

So với chú chó nhỏ không tự nhiên mà ghen trước kia hoàn toàn khác nhau, chỉ có vẻ mặt vẫn lạnh lùng nói mấy lời thoại ngắn, cô hoàn toàn cảm nhận được cảm xúc co dãn của anh.

Trạng thái ngày hôm nay của Tiểu Lục rất tốt.

Cô yên lặng lấy di động ra, nhắm ngay mặt Tiểu Lục chụp một tấm.

"Làm gì đấy?"

"Kỷ niệm thành tích ngày đầu tiên Tiểu Lục biết ghen."

Giọng nói vui sướng thỏa mãn giống như mẹ già lần đầu tiên ghi chép lại chiều cao của con mình, chỉ có thể nói là giống nhau như đúc.

-

Nếu không ở bên cạnh quan sát thì Khương Thi sẽ không biết được sắc mặt Tiểu Lục thay đổi phức tạp như thế, trước sau chỉ mất một tiếng.

Kỹ thuật của trợ lý Trịnh rất xuất sắc, nên không thể nhìn ra được nét trang điểm nào trên mặt Tiểu Lục cả, so với lúc sáng cũng không có gì khác biệt.

Trong lòng Khương Thi đang lén lút miêu tả kỹ thuật trang điểm điêu luyện của trợ lý Trịnh.

Từ trong phòng đi ra, mặt trời lặn làm nhòe những lớp mây trên biển nối liền bầu trời gặp nhau thành một màu cam đậm, khắp nơi đều phủ thêm một tầng hoàng hôn.

Tiệc nướng đã được sắp xếp ở bên ngoài không gian thoáng đãng của biệt thự từ lâu, mấy nam sinh đang vừa đốt than vừa bưng đồ uống.

Bốn chiếc bàn gỗ hình vuông được đặt cạnh nhau, phủ lên trên một tấm khăn trải bàn sọc đen trắng rất đơn giản.

Chu Cầm và các nữ sinh đang cùng nhau chuẩn bị nguyên liệu cho món nướng. Trên chiếc dĩa bằng sứ hình vuông màu trắng đã được bày rất nhiều xiên que, bao gồm thịt, rau và hải sản.

Trợ lý Trịnh mang theo một chiếc hộp đen nhỏ, đứng trước cửa tạm biệt Tiểu Lục và Khương Thi.

Khương Thi thấy anh ta bước ra khỏi căn biệt thự, mở cửa chiếc Porsche đang đậu bên đường kia ra và rời đi.

Lái xe hai tiếng đến đây chỉ để trang điểm cho Tiểu Lục. Chuyện xong hết thì lập tức đi ngay, không hề bận tâm chút nào, đến và đi nhanh như một cơn gió.

Đây có lẽ là phẩm chất nghề nghiệp của những người làm công cao cấp đi.

Khương Thi lại lần nữa đánh giá cao trợ lý Trịnh một người làm công nghe lời và làm việc tốt thế này không còn gì tốt hơn cả.

-

Chung Hiểu Linh đi đến, ánh mắt kỳ quái nhìn Khương Thi: "Sao lại thay quần áo thế?"

Lúc trợ lý Trịnh rời đi, anh ta lấy từ trong hộp đen ra, một chiếc thắt lưng da mỏng có tua rua, đưa cho Khương Thi.

Nửa đường anh Lục gửi tin nhắn cho anh ta, yêu cầu anh ta đi mua nó.

Với một chiếc thắt lưng, áo sơ mi của bạn trai rộng thùng thình biến thành một cái áo đầm đơn giản vô cùng có khí chất, ở bên ngoài cũng không có gì không thích hợp cả.

Chung Hiểu Linh vừa khéo nhìn thấy cái áo sơ mi này, bộ quần áo nam này mới được một thương hiệu nổi tiếng phát hành trong mùa này.

Lúc đó, cô ấy muốn mua cái áo này cho Mạnh Tri Hạc, nhưng sau đó vì không tìm được lý do thích hợp để tặng nên đành bỏ qua.

Ánh mắt cô không kiềm được mà liếc qua bạn học Tiểu Lục, anh và Khương Thi ở trong phòng mấy tiếng, đi ra thì quần áo trên người không giống như trước, khó mà khiến người khác không nghĩ gì.

Khương Thi không hiểu được nội dung bất chính trong mắt Chung Hiểu Linh, lại lo lắng cô ấy nhìn thấy vẻ mặt không tốt của Tiểu Lục, vì thế cô lập tức mở đề tai: "Đồng phục của tớ để trong phòng, không biết đã bị ai cắt mất rồi."

Khương Thi cũng nhìn thấy Mạnh Tri Hạc đang đi đến đây: "Ai lại thất đức như thế chứ?"

Chung Hiểu Linh cũng rất ngạc nhiên, dù sao đây cũng là biệt thự nhà cô ấy.

Là một chủ nhà thì vô cùng xấu hổ khi để khách đến nhà mình rồi còn xảy ra chuyện như thế.

"Chuyện lúc nào thế?"

"Chơi bóng chuyền xong về thì phát hiện."

Chu Cầm phát hiện mấy người bọn họ đang đứng yên ở cửa, cất cao giọng nói: "Tỉnh ngủ rồi thì đến giúp đi chứ, trời sắp tối rồi."

Cô ấy nghĩ Khương Thi và Tiểu Lục đánh bóng xong rồi vẫn chưa đi ra, là bởi vì quá mệt nên ngồi nghỉ.

Lưu Mẫn nhân cơ hội này mà than thở: "Mọi người đều đang làm việc, thì có người trốn trong phòng hết nửa ngày không chịu ra, có quỷ mới biết hai người không ra là đang làm gì trong đó."

Chu Cầm trừng mắt liếc nhìn Lưu Mẫn, cảm thấy cô ta nói chuyện thật quá khó nghe.

Tâm trạng Chung Hiểu Linh đang không tốt, cũng không thèm nói chuyện với Lưu Mẫn, chạy đến nói với Chu Cầm: "Quần áo trong phòng của Khương Thi bị người ta phá hư, chính là vào lúc chiều khi cậu ấy ra ngoài chơi ấy."

Thật sự muốn tìm ra người làm chuyện này, thì phải làm ngay hôm nay trong lúc mấy bạn học còn đang chơi đùa. Nói thẳng là rất khó coi, nhưng chính là có người làm như thế.

Mấy nữ sinh đang cùng Chu Cầm đứng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn nghe thế cũng đều rất ngạc nhiên.

Trần Liên nói: "Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn có người làm mấy chuyện này à?"

Một bạn học nữ tóc ngắn bên cạnh nói: "Đúng đấy, cũng không phải con nít nữa, huống chi Khương Thi cũng chẳng làm gì mà."

Bạn gái của Chu Trì là Lý Tuyết đang đứng một bên nghiêm túc cắt dưa chuột, giống như không gì có thể làm phiền đến cô ta.

Lưu Mẫn bỗng lên tiếng: "Điều đó chưa chắc đúng đâu. Trước kia cũng có vài người làm mấy chuyện này rồi, hôm nay hai bên tranh giành với nhau gần như là đánh nhau vì cậu ấy rồi, người ta còn mang theo bạn gái đến không chừng trong lòng cũng có tủi thân đấy."

Lý Tuyết ngẩng đầu nhìn Lưu Mẫn nhưng không nói gì.

Lưu Mẫn không để ý, khinh thường liếc mắt nhìn Khương Thi, giống như đang nhìn món đồ gì đó bẩn thỉu lắm, lại lập tức liếc mắt sang chỗ khác, cố ý nói lớn: "Chậc chậc chậc, ngày thường giả vờ đáng thương, sau lưng không chừng rất bẩn đấy. Muốn tôi nói à, người ta cắt quần áo là để dạy cho cậu bài học đấy, cứ âm thầm chịu đựng đi, còn muốn la to lên như sợ không ai biết ấy."

"Hồi cấp ba cũng thế, rõ ràng là tôi thích Chu Trì, không thể không nói ra, cuối cùng lại khiến bản thân đau lòng, giống như chúng ta đều là kẻ ác vậy."

"Ai da, năm xưa là lão trà xanh, bây giờ bắt đầu quen em trai nhỏ à."

Lời nói của Lưu Mẫn vô cùng khó nghe, nên sắc mặt của mọi người xung quanh đều thay đổi.

Chuyện năm đó, rất nhiều người đến bây giờ nhớ đến cũng không thoải mái, dù sao lớn lên cũng biết phải trái đúng sai, họ cũng hiểu được cách đồng cảm.

Vốn dĩ Khương Thi cũng không để chuyện quần áo hư này vào lòng, dù sao cũng chỉ là bộ quần áo đã bị hư thôi.

Cô còn đang mặc quần áo của Tiểu Lục, tâm trạng vẫn còn đang rất tốt.

Nhưng đến lúc Lưu Mẫn nói, trong lòng cô ta lại đang ám chỉ cô, hôm nay là quả mận nhỏ yếu đuối, đáng yêu.

Phải bình tĩnh, không thể ngã được.

Khi Lưu Mẫn nói xong câu cuối cùng, trong lòng Khương Thi cũng bốc cháy mất.

Liếc mắt qua bàn, thấy trên bàn có bát thủy tinh đựng rau, trong bát còn có một ít rau thái nhỏ

Khương Thi đi đến cầm cái bát lên, đi vòng qua bàn gỗ, trực tiếp hất thẳng lên mặt Lưu Mẫn, mở miệng nói câu đầu tiên: "Cậu thì tính là bánh quy nào chứ?" (*)

(*) Cậu thì tính là bánh quy nào chứ: Là từ phổ biến trên mạng, bắt nguồn từ bộ phim truyền hình Mỹ "Cuộc sống Big Bang", Sheldon để tránh nói những lời bẩn thỉu, thay đổi son of bitch thành son of biscuit, có nghĩa là bạn tính là bánh quy nhỏ nào.

Hít sâu một hơi, ổn định tốt tâm trạng sau đó nói: "Cậu cắt quần áo của tôi sao? Không phải thì cút sang một bên ít lắm miệng đi, cũng đừng cứ lấy mấy chuyện cũ năm xưa ra lôi tôi vào. Tôi không có như trước nữa... Mọi người đều sẽ lớn lên, tôi thì cũng đã không còn là Khương Thi năm đó nữa, trước khi muốn nói đến chuyện của tôi, thì nghĩ lại xem mình cuối cùng là cái loại bánh quy gì đi!"

"Còn nữa, xin cậu hiểu chút, Tiểu Lục nhà của tôi không phải là em trai nhỏ, cậu ấy rất dũng cảm, rất khỏe! Vô cùng tinh mắt!"

Khương Thi nói xong, lồng ngực nhấp nhô lên xuống, trong mắt phát ra tia lửa, vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Cô sắp tức muốn điên rồi, nhưng vì sự dạy dỗ từ nhỏ đến giờ nên cô không thể nói gì tệ hơn được nữa.

Câu "Cậu thì tính là loại bánh quy nào?" là câu cô đã mới lướt thấy trên mạng gần đây cảm thấy vơ cùng dễ nói, vì thế đã nói đi nói lại hai lần.

Hoàng hôn đỏ rực như quả quýt từ từ chìm xuống dưới biển, ngay cả tia sáng cuối cùng cũng bị biển sâu nuốt chửng, bầu trời tối sầm lại.

Chú quản gia trở vào trong nhà bật công tắc lên, những bụi cây nhỏ xung quanh bừng sáng với những chiếc đèn màu nhỏ xinh, một bóng đèn đường bằng bóng đèn sợi đốt lớn, sáng ở giữa chiếu sáng vùng đất trống như ban ngày, ngay cả vẻ mặt của cách học sinh cũng lộ ra không xót một chút gì.

"Phụt, ha ha ha ha." Mạnh Tri Hạc là người cười ra tiếng đầu tiên, thật không hổ là người khiến anh ta sáng mắt ra, ngay cả cãi nhau cũng thấy buồn cười.

"Tiểu Lục không phải em trai nhỏ, rất mạnh mẽ, rất tốt! Rất tinh mắt!"

Tuyệt!

Những lời này có thể khiến anh ta cười trong ba ngày!

Từ trong tận đáy lòng của Mạnh Tri Hạc khiến anh ta cảm thấy Khương Thi như một bảo vật quý hiếm mà anh ta vô tình đào được, hơn nữa trên người cô có rất nhiều thứ thú vị, khiến anh ta muốn ngừng mà không ngừng được.

Ngoại trừ tiếng cười của Mạnh Tri Hạc thì không gian xung quanh im lặng đến lạ.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Khương Thi và Lưu Mẫn, ngay cả khuyên cũng quên mất.

Chung Hiểu Linh cũng sợ ngây người, khi nãy cô ấy không ngờ Khương Thi sẽ đột nhiên bùng nổ.

Cho dù là lúc học trung học hay bây giờ, vào trước lúc này, ấn tượng của cô ấy về Khương Thi vẫn là một cô gái hiền lành và yếu đuối.

Mà điều khác biệt so với nhiều năm trước là bây giờ cô đã có một người sẵn sàng che chở mưa nắng cho cô.

Thì ra, gặp gỡ không chỉ khiến thay đổi cuộc đời, mà cả tính tình của Khương Thi cũng thay đổi.

Cô sẽ phản kháng, sẽ buộc tội, cũng sẽ bảo vệ mình.

Lưu Mẫn càng kinh ngạc hôn, sau nỗi nỗi sợ bỗng ập đến trong lòng, Khương Thi đã không thể dễ bắt nạt như trước nữa.

Cô ta không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Khương Thi, sợ bị lửa giận trong mắt cô thiêu cháy.
Chương kế tiếp