Xuyên Sách: Bạn Trai Công Cụ là Đỉnh Lưu

Chương 24
Khương Thi dừng lại một lúc, cảm xúc mới từ từ bình tĩnh trở lại.

Ánh mắt dừng ở trên người Lưu Mẫn, người bên kia nhíu mày ngồi trên ghế, trên người ướt một mảng lớn, trên tóc còn dính rau.

Lại không hề rên la, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo, bề trên khi nãy nữa.

Trong nhật ký của nguyên chủ có ghi mấy đoạn ngắn về những bạn học khác ngoài Chu Trì, cũng chẳng có gì tốt đẹp để nhớ lại cả, hãm hại ác ý, hành động vui đùa thấp kém, dung tục, giễu cợt, còn có chứa xấu hổ, ý của lời đồn là muốn làm nhục cô.

Vốn dĩ Khương Thi cũng không hoàn toàn bị cảm động, tuy một đời có ngắn ngủi, nhưng mỗi người từng gặp đều có lễ nghi, dịu dàng, cách cư xử cũng khéo léo, chưa bao giờ cô trực tiếp đối mặt với người có tính tình xấu xa thế này.

Nhưng ngày hôm nay, cô như lấy góc nhìn của nguyên chủ để trải nghiệm cuộc sống trung học của cô ấy một lần.

Khi tức giận chỉ thích đấu đá lung tung, sau khi tỉnh táo lại, bình tĩnh nhìn về phía Lưu Mẫn đã muốn rút lui, giọng nói của cô ở nơi trống trải thế này vô cùng rõ ràng: "Lưu Mẫn, cậu thích Chu Trì."

Câu hỏi vô cùng bình tĩnh, khiến người xung quanh hít một hơi sâu, không dám lên tiếng.

Lưu Mẫn ngẩng đầu lên, trong mắt phát ra sự căm giận vô cùng nhiều, mở miệng ra là muốn chửi rủa.

Ánh mắt của Khương Thi rất bình tĩnh, cô nói trước: "Khi trung học, cậu đeo một chiếc vòng tay thể thao giống với Chu Trì, luôn thích mặc váy hoa ngắn màu xanh biếc, bởi vì Chu Trì thích màu xanh biếc."

Mặt Lưu Mẫn ngẩng ra.

"Xem này tôi đoán đúng rồi." Khóe môi Khương Thi cong lên nụ cười trào phúng: "Mà tôi vẫn không hiểu, khi trung học, vì sao cậu lại nhắm vào tôi quá đáng hơn những người khác như thế. Nhiều năm trôi qua rồi, mà cậu vẫn không thay đổi. Mà chuyện cậu công kích tôi chủ yếu vẫn quay quanh Chu Trì, khi đã không rõ có chuyện gì, bây giờ liếc mắt một cái đã hiểu. Cậu vậy mà vẫn còn thích cậu ta, thật là chung thủy đấy."

Không cần chứng cớ gì, vẻ mặt kích động, thất thố này của Lưu Mẫn đã nói rõ mọi chuyện rồi.

Trong nhật ký của nguyên chủ, ngoại trừ Chu Trì thì số lần xuất hiện nhiều nhất chính là Lưu Mẫn.

Cô ta rất phiền, không có lúc nào là không gây đau khổ cho nguyên chủ, nguyên chủ vẫn không nghĩ ra vì sao mà Lưu Mẫn ghét cô ấy như thế.

Khi Khương Thi xem nhật ký cũng không hiểu cuối cùng Lưu Mẫn là bị gì mà không thích nhìn thấy nguyên chủ như thế, mãi đến khi Lưu Mẫn nói mấy lời đó, trong lòng cô đã có đáp án rồi.

"Cậu tự ti, không dám nói lên tình cảm, Khương Thi làm chuyện cậu không dám làm. Cho nên cậu điên cuồng ghen tị, lại bắt nạt kẻ yếu. Chỉ dám khi dễ Khương Thi, không để Chu Trì biết được chút dấu vết nào. Cậu sợ, sợ bị từ chối, sợ bị xem thường, sợ bị chế giễu. Là cậu nhát gan, quần áo của tôi cũng là cậu cắt nhỉ?"

"Cậu giở người à!" Vẻ mặt Lưu Mẫn vô cùng khó coi: "Bớt nói xấu tôi đi!"

Khương Thi nhún vai: "Chết không nhận cũng không sao, chỉ là quần áo của tôi, coi như tặng cậu."

Vẻ mặt mọi người xung quanh như bừng tỉnh, phản ứng của Lưu Mẫn rất rõ ràng, người sáng suốt đều có thể nhìn ra vì sao lại như thế này.

"Tôi không có!" Lưu Mẫn hướng về phía mọi người hét to, mặt đỏ lên, bỗng đứng bật dậy, hung dữ đánh Khương Thi.

Khương Thi đứng yên không nhúc nhích, một bàn tay thon dài mạnh mẽ vươn ra từ bên cạnh, thoải mái mà khống chế Lưu Mẫn.

Lưu Mẫn đẩy vài cái, nhưng không thể nhúc nhích được, khóe mắt còn vươn nước mắt, hô lên: "Thả tôi ra, tôi phải kéo rách miệng của nó."

Tiểu Lục lạnh lùng nhìn Lưu Mẫn: "Lấy người khác ra để đùa không thấy mình sai, mình bị người ta đụng đến chỗ đau thì làm ầm ĩ lên, thật nực cười."

Sắc mặt Lưu Mẫn trắng bệch, bạn học vốn tính tiến lên ngăn cản cũng bị kiềm chân lại.

Khi họ học trung học cũng không hề kiêng kỵ gì mà lấy Khương Thi ra đùa giỡn, lúc này lại muốn làm lớn chuyện. Bị Tiểu Lục nói như thế, thì cảm thấy ngại ngùng, cũng không dám khuyên.

Mạnh Tri Hạc cầm theo camera từ phía sau đi đến: "Thật ra cũng có chứng cứ đấy."

Mọi người xoay mặt nhìn anh ta, anh ta lấy băng ghi hình từ trong camera mở ra, nhìn sang Lưu Mẫn: "Lúc chiều mọi người chơi bóng chuyền, tôi cầm camera muốn chụp lại chút hình ảnh thú vị. Vừa nãy kiểm tra một chút, vừa nãy có quay được cảnh cậu rời khỏi đám người, một mình về biệt thự."

Bình thường anh ta cũng rất chẩn thận, lúc này lại có chút để ý, nhưng trận đấu của Khương Thi và Tiểu Lục rất thu hút, nên không quan tâm nhiều.

Vừa nãy Khương Thi nói chuyện quần áo thì hình ảnh Lưu Mẫn rời đi lại xuất hiện trong đầu anh ta.

Nhưng anh ta không nói gì, tự mình im lặng suy nghĩ một chút.

Sau khi hai bên ầm ĩ, anh ta mới trở về lấy camera của mình ra, vậy mà thật sự tìm được chứng cứ.

Trước bằng chứng, Lưu Mẫn không còn lý do để cãi nữa, sắc mặt trắng bệch ngồi xuống đất, không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt của những người xung quanh.

-

Tống Nghị đứng trước mặt Khương Thi, thành khẩn nói: "Khương Thi, chuyện lúc trung học tớ thật sự xin lỗi cậu. Tôi không quản tốt mới khiến chuyện trở nên thế này. Sau này có rất nhiều lần tôi muốn giải thích, nhưng bởi vì yếu đuối nên vẫn không đi tìm cậu."

Chu Cầm nói tiếp: "Tớ cũng thế, xin lỗi cậu Khương Thi. Vẫn luôn không nói chuyện với cậu, chuyện đó không phải do cậu làm sai."

Trên mặt Khương Thi hiện lên vẻ mệt mỏi, cô nhẹ nhàng lắc đầu: "Đều đã qua hết rồi."

Quá muộn rồi.

Lúc mọi người âm thầm áy náy thì người kia đã mất rồi.

Chu Cầm nắm lấy tay cô: "Thật sự không thể ở lại cùng mọi người ăn bữa cơm hay sao?"

"Tớ có hơi mệt. Có tớ ở đấy mọi người cũng không thoải mái. Tớ muốn cùng Tiểu Lục về nhà."

Chu Cầm thấy khuyên không được, trò cười qua đi, không khí quả thật có hơi lạnh, tâm trạng chán nản: "Tớ thêm Wechat của cậu rồi, trở về nhớ liên lạc đấy. Trước kia lúc ngồi cùng bàn, tớ cũng rất thích cậu, thích sự trầm tĩnh trên người cậu. Sau này chúng ta có thể làm bạn bè không?"

Mạnh Tri Hạc đang ngồi chờ được nói chuyện với Khương Thi nghe đến hai chữ "Wechat", chen qua khỏi Tống Nghị, giơ di động lên nói: "Khương Thi Khương Thi, tôi cũng muốn thêm Wechat cậu."

Khương Thi khó hiểu nhìn anh ta: "Cậu là?"

Mạnh Tri Hạc mới nhớ đến mình vẫn chưa giới thiệu qua: "Tôi tên là Mạnh Tri Hạc, Mạnh trong Mạnh tử, Tri trong tri kỷ, Hạc trong Bạch hạc. Cậu gọi tôi là Mạnh Mạnh hay Tri Tri đều được."

Chung Hiểu Linh ở phía sau Mạnh Tri Hạc trừng mắt nhìn chằm chằm Khương Thi, bên cạnh cũng có một ánh mắt vô cùng áp bức.

Tiểu Lục khoanh hai tay để trước ngực, rõ ràng không nói gì hết, nhưng Khương Thi mẫn cảm thấy được anh không hờn giận gì.

"... A, Mạnh Tri Hạc, xin chào."

"Thi Thi, xin chào." Mạnh Tri Hạc không có chút phát giác nào, vô cùng vui vẻ.

"..." Ánh mắt bên cạnh dường như rất bình tĩnh đã đâm đến, khiến da đầu Khương Thi run lên.

Cuối cùng cô vẫn cùng Mạnh Tri Hạc trao đổi phương thức liên lạc, cô đối với Mạnh Tri Hạc cũng không phải hoàn toàn không có hứng thú.

Trên người anh ta có chút kỳ lạ khiến cô phải để ý.

Cô âm thầm để đối phương vào danh sách người cần quan sát, chuẩn bị đào móc bí mật trên người anh ta.

Nói tạm biệt mọi người Khương Thi ngồi vào ghế phụ lái, trong bóng tối khởi hành trở về thành phố Phong.

-

Chu Trì đi theo Lý Tuyết ra khỏi đám đông, đứng ở dưới bóng cây: "Còn chưa kết thúc, sao em lại muốn về lúc này thế?"

Lý Tuyết xoay người, bình tĩnh nói: "Chúng ta chia tay đi."

"Em nói gì?" Chu Trì nghĩ mình nghe nhầm.

"Chu Trì chúng ta chia tay đi."

Chu Trì ý thức được Lý Tuyết đang nói thật: "Em làm sao thế? Bởi vì Khương Thi à? Em đừng nghe mấy cô ấy nói bừa, anh không có gì với mấy cô ấy cả, đến bây giờ cũng không có gì."

Trên mặt Lý Tuyết hiện một nụ cười nhạt, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không liên quan gì cả, em chỉ cảm thấy chúng ta không thích hợp."

Tính tình cô ấy dịu dàng chứ không phải ngốc.

Thấy rõ một người có đôi khi chỉ cần ở nơi lạ lẫm mà âm thầm quan sát, bình thường ngụy trang tầng tầng lớp lớp lên tính cách, nhưng từ sâu trong nội tâm chính là suy nghĩ thật sự, thường sẽ rất cực đoan.

Lý Tuyết đã nhìn thấy rõ Chu Trì, lại bình tĩnh, lý trí mà đưa ra quyết định.

Nói xong chuyện muốn nói, cô ấy xách theo túi lập tức đi ra ngoài.

Trên đường đi gặp đám người Tống Nghị đang trở về, sau khi lễ phép cúi đầu chào hỏi, thì một mình lái xe rời đi.

-

Trên đường trở về, Khương Thi dựa vào gối kê đầu, nhìn chằm chằm bên ngoài xe, không nói lời nào, tinh thần cũng không phấn chấn được.

Những người hoạt bát, sôi nổi bỗng trở nên im lặng ít nói, Tiểu Lục cảm thấy rất không quen.

Muốn trêu chọc cô, nhưng anh lại cảm thấy có lẽ cô muốn yên lặng một lúc.

Thỉnh thoảng anh lại cố liếc nhìn cô, nhưng vẫn không đành lòng làm phiền cô.

Đột nhiên bụng Khương Thi lại lên tiếng "Ọt ọt", cô ôm bụng quay đầu nhìn anh, vẻ xấu hổ.

Buổi trưa cô không ăn nhiều, lại tập thể dục mạnh thế, cảm xúc cứ lên xuống khiến cô kiệt sức lẫn về thể chất và tinh thần.

Tiểu Lục vẫn nhìn phía trước hỏi: "Đói không?"

Giọng nói dịu dàng lại xinh đẹp, giọng không khác lắm, là Tiểu Lục.

Tiểu Lục không có thuộc tính chó săn.

Khương Thi ngồi dậy, dùng hai tay ấn vào bụng, ngại ngùng nói: "Ừm, muốn ăn thịt heo chiên giòn em làm."

Tiểu Lục đang tìm xem có chỗ nào để đậu xe dừng bên đường không, thường thì chỗ này sẽ có nơi bán đồ ăn vặt.

Mùi vị có thể không ngon lắm, nhưng không thể nhịn đói được, anh cũng đã nghĩ đến nên đến cửa hàng mua gì cho cô ăn rồi.

Nhưng đột nhiên nghe cô nói muốn ăn thịt heo chiên giòn, thì trái tim muốn nhũn ra: "Về nhà còn rất xa, ngày mai làm cho chị ăn được không?"

"Được." Khương Thi nghe lời gật đầu, không cố chấp.

Thật ra cảm xúc của cô vẫn rất sa sút, thật ra không muốn như thế, cô không thích cảm giác không có sức sống này, nhưng chỉ muốn phấn chấn cũng không nổi.

Cô hoàn toàn bị cuốn vào kinh nghiệm và cảm xúc ban đầu của mình, không tự kiềm chế được.

Ánh mắt Tiểu Lục liếc nhìn cô đang ngoan ngoãn ngả người ra sau, lại trở về vẻ tự kỷ và bất lực khi nãy, không hiểu vì sao, cảm giác nhìn cô thế này vô cùng khó chịu.

Anh tiện tay bấm mở di động lên, anh đang đeo tai nghe bluetooth, cuộc gọi đã được kết nối, giọng của trợ lý Trịnh truyền ra từ tai nghe: "Anh Lục."

"Trợ lý Trịnh, giúp tôi chuẩn bị một phần thịt thăn tươi. Ừm, có thể nấu cháo trắng. Không cần, tôi tự mình xử lý được."

Khương Thi nghe anh nói xong, im lặng nhìn anh, mím môi: "Em kêu trợ lý Trịnh chuẩn bị thịt sao?"

"Ừm."

"Em muốn làm thịt heo chiên giòn sao?"

"Ừm."

Cô lại ngả người ra sau, im lặng.

Tiểu Lục bớt chút thời gian nhìn cô, cô cuộn mình thành một quả bóng và thu trong góc, hai tay ôm con búp bê màu xanh lam, khẽ cau mày, như thể đang có gì đó phiền phức.

Bầu không khí thay đổi, nhưng anh lại mơ hồ cảm thấy hình như cô vui vẻ hơn một chút rồi.

Ngón tay đang nắm vô lăng duỗi ra, anh nói: "Có muốn... đến nhà em ăn cơm không?"

"Ừm?"

"Làm thịt heo chiên giòn cho chị ăn."

"Muốn muốn muốn."

-

Trợ lý Trịnh ngồi trong phòng khác, trước mặt đặt một tách trà nóng, đưa mắt nhìn về hướng nhà bếp.

Sau khi anh Lục từ bên ngoài trở về đã gần chín giờ, phía sau còn có cái đuôi nhỏ.

Bình thường vừa về nhà sẽ tắm rửa, lần này về nhà chuyện đầu tiên là bước vào phòng bếp kiểm tra thịt anh ấy vừa mua xong xem có tươi hay không.

Nhìn thấy anh Lục thành thạo rửa sạch miếng thịt, cắt ra, ướp gia vị, trộn đều, nhớ đến anh Triệu (người đại diện) nói anh Lục không biết chăm sóc bản thân, không có người bên cạnh nhắc nhở sẽ không ăn cơm đúng giờ, thì yên lặng thở dài.

Không biết chăm sóc mình mà dừng họp để chăm sóc người khác, nếu anh Triệu biết, có phải sẽ rất cảm động hay không?

Khương Thi đứng bên cạnh Tiểu Lục, cầm một cái nắp nồi trong tay.

Khi Tiểu Lục bắt đầu chiên thịt thì cô liền đứng phía sau anh, một tay kéo lấy vạt áo anh, để cái nắp nồi trước mặt anh, thay anh che dầu bắn.

Tác giả nói ra suy nghĩ: Một cái vá: Về phần Tiểu Khương, cô ấy không có tính cách tổng tài bá đạo, kiếp trước cô ấy là tiểu đậu ngọt nhà giàu phú quý, chủ được bố mẹ và người lớn cưng chiều lớn lên, cho nên rất tự tin, sôi nổi, chủ động, làm việc đấu đá lung tung. Đời này, không còn giàu có, chỉ còn đậu ngọt, nhưng vẫn tự tin như trước, sôi nổi, mạnh mẽ.
Chương kế tiếp