Xuyên Sách: Bạn Trai Công Cụ là Đỉnh Lưu

Chương 26
Bắt đầu một ngày mới tốt lành bằng một bữa sáng, Khương Thi lấy bánh mì, sữa trong tủ lạnh ra, hâm nóng trong lò vi sóng, vừa ăn vừa xem điện thoại.

Trước đây cô luôn thấy bánh mì và sữa rất ngon, hôm nay bỗng nhiên thấy nhạt nhẽo, trong lòng vẫn nghĩ đến một ít thịt chiên giòn đêm qua.

Nghĩ đến thịt chiên giòn có liên kết với Tiểu Lục, nghĩ đến Tiểu Lục, cô chợt nhớ lại những gì đã nói với trợ lý Trình đêm qua.

Cô không biết Tiểu Lục sẽ thích những bông hồng cô gửi đến như vậy, nhưng bây giờ đã biết rồi, vậy nên cô nhất định sẽ thực hiện được điều ước nhỏ bé này cho anh.

Thật ra cô cũng rất thích hoa hồng, thích hoa hồng tao nhã và ấm áp, chúng thoả thích lan toả vẻ đẹp của mình.

Tối hôm qua về nhà quá muộn nên cô quên mất đặt trước.

Khương Thi gọi điện cho tiệm hoa, tiệm hoa phản hồi rằng sớm nhất phải đến buổi trưa mới có thể gửi hoa. Cô muốn bó hoa tươi và lớn nhất, mỗi lần đặt trước chúng đều được làm ngay tại chỗ.

Nhìn vào lịch học của Tiểu Lục, hôm nay anh học cả sáng chiều.

Khương Thi suy nghĩ, thấy nên gửi qua vào buổi trưa, vừa đúng lúc anh tan học tiết thứ tư.

Sau khi đặt bó hoa hồng, dùng xong bữa sáng, Khương Thi ngồi vào bàn máy tính và bắt đầu một ngày viết truyện.

Trước tiên cô viết một chương mới của “Anh ấy vừa trẻ con vừa ngọt ngào" để hộp bản thảo, đặt thời gian phát hành. Sau đó mở một trang tài liệu mới, chuẩn bị viết chương mới của “Ác khuyển và tường vi".

Cả truyện này không quá dài, chỉ mấy chục ngàn chữ, nhưng có những chương VIP được đánh dấu đỏ, chỉ có một vài chương.

Khương Thi liếc nhìn khu vực bình luận, bình luận thúc giục cô rất nhiều.

Bời vì cô không quản lý khu bình luận, những bé con thúc gục lúc đầu trở nên nóng này hơn, nhìn từng dòng bình luận một, có thể nhìn ra một chuyển biến cảm xúc rõ ràng:

[2 điểm: Đại Đại, đói đói, cơm cơm!]

[2 điểm: Tiểu Manh Vật: Xin cập nhật, xin nhanh lên, tác giả ném mìn hãy nhanh chóng biến thành máy đánh chữ!

[2 điểm: Đang trông chờ…]

[0 điểm: Đại Đại, xin cập nhật!]

[0 điểm: Đại Đại, còn đó không?]

[-2: Xong hết rồi (Che mặt khóc lớn)!]



Sư thay đổi này quá sinh động, Khương Thi như đang thấy những bé con với đôi mắt như sao từ tràn đầy hy vọng đến tuyệt vọng, cuối cùng là vì yêu sinh hận.

Không hiểu sao tự nhiên thấy chột dạ.

Đóng khu bình luận, mở ngay đại cương của "Ác khuyển và tường vi", ngày hôm nay cô quyết định cập nhật!

Thật ra, vì lúc trước Khương Từ cho cô cảm hứng, cô viết thử hai chương, lúc đó cảm thấy rất trôi chảy, nhưng không đăng ngay.

Hôm nay nhìn hai chương cô viết vài ngày trước, Khương Thi nhận ra cô không thể xây dựng nam chính dựa theo Khương Từ được, trong đầu đều là hình ảnh Tiểu Lục.

Hình ảnh chó săn Tiểu Lục hoàn toàn chiếm đi vị trí nam chính của Khương Từ, anh che mất hình tượng chó săn nhỏ Khương Từ trong đầu cô.

Khi Khương Thi gặp Khương Từ lần đầu tiên, cô thấy anh ấy hơi giống Tiểu Lục, hoặc có thể Khương Từ hiện tại là Tiểu Lục thời cấp 3.

Lúc đó, cô thấy Khương Từ chính là con chó săn nhỏ trong lòng cô.

Nhưng sau khi nhìn thấy chó săn nhỏ Tiểu Lục, hình tượng của Khương Từ trở nên mờ đi.

Tiểu Lục mạnh mẽ, dịu dàng, hung ác, độc đoán, dễ bị tổn thương. Mọi khía cạnh đều có thể khơi dậy ký ức trong tâm trí cô, mỗi hình dung đều tương ứng với một bức tranh.

“...”

Khương Thi đã cố gắng nhiều lần sau cơn xoắn não, hình ảnh con chó săn Tiểu Lục như đã ăn sâu vào tâm trí cô, không thể thoát khỏi.

Haiz…

Cô thở dài, cắt hai chương đã viết, lưu vào một tài liệu khác, bắt đầu viết một chương mới, cứ để cho chó săn Tiểu Lục chiếm hết tâm trí và ngón tay của cô.

Có lẽ, do cô không hiểu rõ về Khương Từ, lại có nhiều thời gian ở cạnh Tiểu Lục hơn nên xảy ra điều này.

Khương Từ đành nghĩ vậy.

Lần này, câu từ như dòng suối tuôn ra, viết xong hai chương, Khương Thi hơi sững sờ, thấy thời gian trôi qua rất nhanh, mạch suy nghĩ cũng rất trôi chảy, giống như cô viết liền một mạch là xong.

Cô kiểm tra kỹ để chắc chắn không có vấn đề gì. Một chương được cập nhật ngay, còn chương kia để trong hộp bản thảo, ngày mai đăng.

Ngồi vào ghế duỗi thẳng lưng đau mỏi, sau đó đứng dậy lấy điện thoại trên bàn.

Sợ bị phân tâm bởi điện thoại, cô cố tình để điện thoại ở bàn ăn khi làm việc.

Khi làm việc, cô quên mất thời gian, vốn tưởng còn sớm, nhưng đã hơn ba giờ chiều rồi.

Có hơn chục tin nhắn mới trên điện thoại, trên đầu là hai tin nhắn của Tiểu Lục, kế tiếp là hơn chục tin nhắn của Mạnh Tri Hạc. Trước tiên Khương Thi mở khung trò chuyện của Tiểu Lục.

Lúc hơn mười hai giờ một chút: Cảm ơn vì hoa, nhưng sau này chị đừng gửi hoa đến trường nữa.

Có lẽ vì không nhận được hồi âm, nên vào lúc hơn một giờ, anh lại gửi một tin nhắn khác: Em rất thích.

Chỉ đơn giản như vậy, không có bất kỳ xưng hô khác, giống như bổ sung cho câu trước, cũng như một lời xin lỗi khéo léo.

Khương Thi đáp lại ngay: “Chỉ cần em thích là được. Rất xin lỗi, vừa rồi chị đang làm việc không xem tin nhắn.”

Đợi một lúc không thấy trả lời, cô nghĩ chắc anh đang trong giờ học, cô cũng không nghĩ nhiều, quay lại xem tin nhắn Mạnh Tri Hạc.

Mạnh Tri Hạc cũng là một người rất đặc biệt, Khương Thi luôn thấy có một cảm giác kì lạ ở anh ta thu hút cô.

Anh ta cũng dành cho cô sự nhiệt tình không hiểu được.

"Thi Thi Thi Thi, tôi muốn biết, cô đã dậy chưa?" Là tin nhắn buổi sáng.

Thấy thời gian lúc chín giờ, khi cô đang viết “Anh ấy vừa trẻ con vừa ngọt ngào".

Sau đó, cách mỗi giờ có một, hai tin nhắn.

9 giờ 30: "Thi Thi Thi Thi, con heo lười, cô còn chưa dậy sao?"

10 giờ: “Thi Thi Thi Thi, để ý đến tôi chút đi.”

[Đau khổ tủi thân.jpg]

10 giờ 30: "Thi Thi Thi Thi, Tiểu Lục không cho cô trả lời tin nhắn của tôi sao?"

11 giờ: “Thi Thi Thi Thi…”



15 giờ: “Thi Thi Thi Thi, cô đã đánh mất tôi…”

[Cô đơn rời đi.jpg]

Khương Thi im lặng một hồi, lại có một hàng "Thi Thi Thi Thi", cô suýt chút nữa không nhận ra chữ.

Cô không thấy Mạnh Tri Hạc phiền phức, chỉ là không hiểu tại sao Mạnh Tri Hạc lại nhiệt tình như vậy.

Trong buổi họp lớp, cô thấy anh ta đối xử với người khác cũng không giống thế này, cô có gì đáng giá để anh ta làm vậy ư?

Nói chung cô rất tò mò.

"Xin lỗi, tôi đang làm việc để điện thoại một bên nên không để ý đến tin nhắn của anh."

Sau khi giải thích, cô ấy lại gửi một tin nhắn khác: "Anh tìm tôi có việc gì không?"

Cô nghĩ rằng sẽ không nhận được trả lời ngay, nhưng bên kia đã trả lời trong vài giây, giống như đang cầm điện thoại sẵn, chờ tin nhắn đến để trả lời.

"Thì ra là cô đang làm việc, chẳng trách cô không trả lời. Không sao đâu, tôi hiểu mà!"

"Tôi muốn hỏi cô có muốn dắt chó đi dạo với tôi không?"

Sau vài vây Khương Thi mới phản ứng: "... Anh tìm tôi từ sáng giờ, chỉ vì muốn dắt chó đi dạo với tôi?"

“Ừ!”

“Anh có biết tôi ở đâu không?”

"Tôi không biết, nhưng tôi có thể mang chó đến tận cửa."

Sau đó, anh ta đã gửi một video về một chú chó Samoyed trắng như tuyết với đôi mắt đen và tròn, rất dễ thương.

Khương Thi gõ được nửa chừng, chuẩn bị lịch sự từ chối, nhìn thấy vẻ ngoài ngây thơ vô hại của con Samoyed, cô lặng lẽ xóa đi những chữ đã gõ rồi đáp: "Được rồi, chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu? Tôi sẽ đến gặp anh."

Ở kiếp trước, người quản gia của cô thích nuôi chó, chú chó lông vàng ngoan ngoãn hiền lành, con Husky tinh thần tự do, con Border Collie thông minh, Samoyed với nụ cười thiên thần... Chúng đã đồng hành cùng cô trong thời gian dài.

Cô không chủ động nuôi thú cưng, nhưng vẫn không thể rời đi được khi nhìn thấy một con chó ngoan ngoãn như vậy, lông xù xù trông rất đẹp, trông ngoan ngoãn, mềm mại.



Tiểu Lục đang tham gia một lớp học diễn xuất, lớp này là lớp biểu diễn không có vật thật.

Chuông reo tan học, giáo viên dừng lại, sinh viên đứng dậy đi ra phòng, đi đến lớp học kế bên.

Tiểu Lục chuẩn bị theo đám đông ra ngoài.

Cô giáo Từ gọi anh lại, cùng anh đi ra ngoài: "Trong khoảng thời gian học tập, tôi thấy hôm nay em có trạng thái không tệ."

Tiêu Lực hơi sửng sốt, nhưng sau đó bình tĩnh lại: "Cảm ơn cô."

Thật ra anh cũng thấy so với trước đây không biết chỗ bắt đầu từ đâu, gần đây dường như biết cách đi vào cảm xúc nhân vật, có thể đọc lời thoại tự nhiên hơn.

Cô giáo Từ mỉm cười nói tiếp: "Nói thật, ban đầu tôi không nghĩ rằng em sẽ tiến bộ nhanh như vậy. Em rất ổn định, xem ra cũng có năng khiếu đấy, hãy tiếp tục cố gắng nhé."

Tiểu Lục khiêm tốn gật đầu chào tạm biệt cô giáo, trên đường đến lớp học tiếp theo, anh tranh thủ lấy điện thoại di động ra xem.

Cô đã trả lời.

Không hiểu sao anh lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Sau một thời gian tìm kiếm ráo riết, nhiều người biết anh đang học ở Học viện Điện ảnh Nam Phong, người hâm mộ bắt đầu chặn anh ở cổng trường.

Vì lý do an toàn, trường có gác cổng kiểm soát ra vào, khi ra vào không phải nhân viên trường thì phải đăng ký, nhân viên giao hàng sẽ không được phép vào trường.

Hôm nay anh ra khỏi lớp, nhân viên giao hàng đã đợi sẵn ở phòng bảo vệ. Khi ký nhận hoa anh bị người hâm mộ chặn đường, suýt gây ùn tắc giao thông.

Khi trợ lý Trịnh đón anh, anh đắn đo một lúc, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn.

Anh không muốn vì bản thân gây rắc rối cho trường, cũng không muốn cô biết thân phận của mình trong lúc này.

Sau khi đọc kỹ tin nhắn của cô, Tiểu Lục trả lời: "À, em rất thích chúng. Không thành vấn đề."

Đi đến lớp học tiếp theo rồi nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm, anh đành nhắn thêm một tin: "Còn làm việc sao?"

Nghĩ anh sẽ vào lớp sớm, ngay khi cô trả lời, anh không thể trò chuyện với cô được, vì vậy anh định thu hồi.

Nhấn giữ câu bằng ngón tay, biểu tượng "thu hồi" hiện lên, nhưng cuối cùng anh thả tay ra.

Nếu cô muốn trò chuyện, có thể nói chuyện với cô một lúc.

Tuy nhiên, Khương Thi chưa trả lời.



Khương Thi và Mạnh Tri Hạc hẹn gặp nhau ở một công viên cách nhà cô không xa, Mạnh Tri Hạc lái xe đến nơi sau ba mươi phút.

Anh ta rất vui khi nhìn thấy Khương Thi, nhảy lên nhảy xuống chào hỏi từ xa.

Khi đến gần, con Samoyed anh ta đang dắt cũng trở nên gần gũi với cô khác thường.

Những chú chó thường thân thuộc như vậy, quanh quẩn bên cô, chưa đầy một phút bộ lông trắng muốt phủ lên ống quần của cô, đôi mắt nhỏ tròn tò mò nhìn cô, hai chân trước giơ lên ​​muốn nhảy lên người cô.

Mạnh Tri Hạc kéo Samoyed nhiệt tình quá mức lại, nhìn cô chỉ có một mình, có chút kinh ngạc: "Tiểu Lục không đi cùng cô?"

Khương Thi cũng rất kinh ngạc: "Anh muốn rủ hai người chúng tôi cùng dắt chó đi dạo à?"

"À, tôi tưởng hai người sống cùng nhau, cô đến thì cậu ấy cũng đến."

“… Hôm nay học cả ngày nên không đi được.” Khương Thi không biết diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào.

“Vậy à?” Trông Mạnh Tri Hạc rất thất vọng.

"... Sao anh muốn gặp Tiểu Lục? Lần trước hình như hai người không nói chuyện nhiều."

Mạnh Tri Hạc cau mày, hơi khó xử.

Khương Thi thấy anh ta không muốn nói chuyện nên cũng không hỏi thêm, đi dạo trong công viên cùng anh ta và con Samoyed tên là Đại Bạch.

Công viên này có không gian bãi cỏ rộng rãi, buổi chiều có nhiều gia đình nuôi chó đến đây dắt chó đi dạo.

Đại Bạch chơi với những con chó khác một hồi, chạy quanh đường vài vòng, cuối cùng cũng mệt, lè lưỡi nằm lăn ra giữa đường, không muốn đi nữa.

Mạnh Tri Hạc cho nó uống chút nước, mang nó đến ven đường nghỉ ngơi, rồi ngồi nói chuyện phiếm với Khương Thi trên bãi cỏ.

Khương Thi thấy anh ta lấy một cuốn sổ to bằng lòng bàn tay từ trong túi quần ra, lấy một cây bút máy rồi bắt đầu viết, thỉnh thoảng trò chuyện cùng cô.

Người có thị lực 5.0, hơi nghiêng người về phía trước: "Anh đang viết gì vậy?"

Mạnh Tri Hạc: "Ghi chép một chút thôi, tôi sợ khi về sẽ quên mất."

Khương Thi thấy rõ tất cả những thứ anh ta ghi trong sổ đều có liên quan đến mình, nhìn kỹ lại, cô thấy cách thức rất quen thuộc.

… Giống như cách thức ghi chép thu thập tư liệu bình thường của cô, tuy rằng không giống hoàn toàn, nhưng cũng giống đến bảy phần.

"Mạnh Tri Hạc, anh là... tiểu thuyết gia sao?"

Và cô là tư liệu của anh ta.
Chương kế tiếp