Xuyên Sách: Bạn Trai Công Cụ là Đỉnh Lưu

Chương 25
Mùi thơm béo ngậy của dầu hòa với mùi thịt thơm thoang thoảng khắp căn nhà, mũi của trợ lý Trịnh giật giật, cái mùi thịt hấp dẫn này chỉ cần ngửi thôi đã biết là ngon rồi.

Hóa ra anh Lục thật sự biết nấu ăn.

Nhịn không được lại liếc mắt lên nhìn lần nữa, hình ảnh hai người hệt như mấy đứa nhỏ song sinh đập vào mắt anh ta, cũng khiến cho trái tim của người nhân viên cô đơn như anh ta thấy đau đớn.

Miếng thịt heo lăn bột kia lần đầu tiên được lăn trong dầu, bề mặt vàng giòn, căng bóng, nhìn trong rất ngon miệng.

Khương Thi vô thức kéo góc áo của Tiểu Lục, nuốt nước miếng, Tiểu Lục quay đầu lại nhìn cô, lấy một miếng ở trong muôi đưa lên miệng cô: "Chị thử chút đi."

Khương Thi đưa tay tính cầm thì anh bỏ tay ra, đưa đôi mắt im lặng nhìn cô, trong đáy mắt là một màu đen kỳ dị.

A, cái biểu cảm khó chịu này, chính là chú chó săn nghịch ngợm Tiểu Lục.

Anh đã có thể thuần thục chuyển đổi qua lại hai trạng thái rồi.

Chân mày Khương Thi khẽ nhíu lại, cô không hiểu anh muốn làm gì, thì anh nhẹ giọng nói: "Há miệng ra."

Cô ngước mắt lên liếc anh một cái, rồi ngoan ngoãn há miệng.

Thịt chiên giòn đầy mùi thịt như bùng nổ trong miệng cô, không phải là quá giòn, nhưng nêm nếm vừa miệng, mặn thơm vừa đủ, cắn một cái nước thịt chảy ra, dường như ngay cả linh hồn cũng bị rút đi mất, sau đó rơi thẳng vào bụng mang đến cảm giác ấm áp.

Cô ngẩng đầu, chớp chớp mắt, trên miệng còn dính chút dầu chiên: Ngon ngon quá!!! Đây thật sự là món thịt chiên giòn ngon nhất trên đời luôn, Tiểu Lục yyds (*)!"

(*) YYDS: viết tắt của 永远的神 - Vĩnh viễn là thần, ý chỉ đỉnh của chóp.

Khi cô nói chuyện, mắt thì nheo lại, tay nắm lấy vạt áo anh không buông ra, tay còn lại thì nắm thành nắm đấm, nhẹ nhàng đung đưa lên xuống, vui vẻ hệt như một đứa trẻ.

Tiểu Lục hơi rũ mắt xuống, đôi lông mi dày mảnh khép lại, đè nén những cảm xúc đa dạng trong lòng, đầu ngón tay duỗi ra không được tự nhiên lau đi vết dầu, khóe môi từ từ cong lên, trở lại dáng vẻ thường ngày: "Chị thích là được."

Khương Thi nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh, anh lại trở về cái dáng vẻ yếu ớt kia, thịt chiên bột này còn câu chuyện xưa gì nữa sao?

Nhưng mà lần trước cũng không có gì xảy ra mà.

Không đúng, bởi vì lần trước ăn cơm nước xong anh cũng tự đóng kín mình lại.

Lần đó là bởi vì cô viết tiểu thuyết.

Thì lần này là vì lý do gì đây?

Cô tiến từng bước nhỏ đến bên cạnh anh, muốn ở gần anh hơn một chút, bả vai nhẹ nhàng đụng vai anh: "Vì sao Tiểu Lục lại học nấu cơm thế? Còn làm tốt như thế nữa.

Anh cười khẽ: "Trước kia bố mẹ đều bận nên không có thời gian chăm sóc em, nên có một thời gian dài để học."

"Lúc học được có phải vô cùng vui vẻ không? Còn đặc biệt đặc biệt muốn làm cho hai người họ xem nữa? Chị nhớ lúc chị mới học làm đất sét, đã làm một mạch hơn hai mươi cái, còn đặc biệt đặc biệt muốn mang đến cho bố mẹ xem, muốn được hai người khen chị. Bọn họ cũng rất bận, bình thường muốn gặp cũng phải hẹn trước thời gian, nên không thể nhìn thấy được. Lần đó chị đã nghĩ để họ nhìn thấy chị nặn đất sét, hẹn hơn hai mươi ngày cũng chưa thấy người, hành trình của họ cực nhiều, sau đó đất sét hình như bị con chó của ông quản gia phá hư mất."

Lúc đầu Tiểu Lục còn cười, rồi từ từ ý cười cũng dần biến mất, khóe môi nhếch lên một vòng cung kìm nén.

Mười mấy năm trước, ở một khu nhà chật hẹp của thành phố Phong.

Khi đó, Tiểu Lục còn được gọi là Kỷ Diễn Xuyên cũng ở trong đấy, mỗi ngày tan học về nhà, đẩy cửa ra đều luôn yên tĩnh không chút tiếng động, tiền cơm chiều được đặt dưới tan thuốc.

Có đôi khi là một ngày, có đôi khi là nhiều ngày, mà anh thông qua tiền sinh hoạt nhiều hay ít này để đoán thời gian ở nhà của bố mẹ là dài hay ngắn.

Nếu một ngày chỉ có một tờ tiền trên bàn, thì buổi tối anh sẽ cố gắng làm nhiều đồ ăn hơn một chút.

Một phần là của mình, còn phần còn lại sẽ đặt trong những cái bát, cái dĩa xinh đẹp ở nơi dễ thấy nhất trong phòng khách, dùng lồng bàn che lại.

Từ nhỏ bạn học Kỷ Diễn Xuyên đã rất có khuôn khổ lại còn độc lập. khi những bạn học nhỏ khác cần ba mẹ đưa đi đón về, thì anh có thể một mình học làm mọi chuyện, còn có thể tự chăm sóc mình rất tốt.

Sau khi làm bài tập xong thì luyện tập nhạc cụ, tự mình ăn cơm, đúng giờ sẽ lên giường đi ngủ.

Bố mẹ anh với chuyện này cũng rất yên tâm, ít khi nào quản anh. Chỉ là thỉnh thoảng lại ra ngoài một thời gian dài, thật lâu sau mới xin bà nội đến chăm anh.

Chớp chớp mắt vài cái, Tiểu Lục hoàn hồn lại, thuần thục bỏ miếng thịt vào trong nồi lần nữa để chiên lần hai, nhưng hình ảnh trong đầu vẫn mãi không mất đi.

Mỗi buổi sáng khi tỉnh lại, trong nhà mãi mãi đều chỉ có mình anh.

Thức ăn để vào tối hôm trước, ngày hôm sau vẫn còn nguyên đấy, ngày thứ ba, thứ tư cũng như thế.

Mãi đến khi chỗ này đã cũ, bị phá hủy.

Khi đó anh gần như vẫn hăng hái đi theo chân hai người, vẫn nấu cơm như thường, chờ đợi để rồi lại thất bại lần nữa.

Không nhớ rõ đã mấy năm trôi qua, từ không tốt mà dần tốt lên nhiều, nhưng anh lại dần dần không muốn nấu cơm nữa.

Khương Thi len lén nhìn vẻ mặt của Tiểu Lục, rõ ràng là muốn hò hét anh, ngay cả thời thơ ấu của mình cũng lấy ra để nói, sau anh lại giống như càng khó cho qua thế?

Cô nhếch miệng, kể xong chuyện xưa nói: "Chị mới lấy hết mấy cái đất sét này ra khỏi miệng chó, lại dùng chút nhựa dính lại một chút, chia làm hai phần, dẫn chúng nó đi đến công ty của bố mẹ. Cuối cùng họ cũng có thời gian ngồi xuống tỉ mỉ thưởng thức, còn thật sự nghiêm túc đánh giá và nói cảm nghĩ nữa. Chị cũng vui vẻ, hào phóng đưa toàn bộ đất sét cho họ, cho phép họ để ở vị trí dễ thấy nhất trên bàn làm việc. Sau đó lúc ông ngoại và ông nội đến công ty nhìn thấy, thì rất hâm mộ, sau đó chị lại cố gắng làm thêm hai bộ nữa đưa họ."

"..."

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc, đứng đắn nói chuyện này của cô, giống như là chuyện thật vậy.

Có thể do năng lực tưởng tượng của nhà tiểu thuyết và năng lực kể chuyện nhỉ?

Tiểu Lục nhận định cô tự vẽ ra một câu chuyện xưa dỗ dành anh, biết rõ là giả, nhưng khóe môi vẫn không kìm được mà cong lên, nói: "Lần sau đến nhà em, em làm món khác ngon hơn cho chị ăn, so với thịt chiên giòn còn ngon hơn nhiều."

Khương Thi kỳ quá liếc mắt nhìn, rõ ràng đang nói về chuyện thời thơ ấu mà, sao anh còn nói đến chuyện cơm nước thế?

Nhưng hình như anh đã vui vẻ nên cô cũng cười theo: "Được, chẳng qua chị chỉ thấy vô cùng lo lắng. Nếu không có thịt chiên giòn ngon, thì chị sẽ không cần phân cao thấp."

Tiểu Lục nhẹ giọng cười, không để trong mắt.

Cô không biết mình có thể nuôi sống mình hay không.

Trợ lý Trịnh đang im lặng nhìn: ... Anh ta nên ở trong xe, không nên ở đây.

Cuối cùng khi bữa tối được dọn lên, Khương Thi ăn tận ba bát cơm lớn, dùng hết một dĩa thịt heo chiên giòn được khẳng định rất ngon.

Thu dọn phòng bếp xong, Tiểu Lục trở về thay quần áo.

Lúc nấu cơm trên người thỉnh thoảng lại dính chút dầu mỡ và nước, anh thích sạch sẽ.

Có điều dưới tình huống mà anh vô cùng để ý, thì bây giờ anh không thể chịu đựng được việc mình mặc quần áo bẩn, dính đầy mùi khói tiễn Khương Thi về nhà.

Cửa phòng ngủ đóng lại, Khương Thi và trợ lý Trịnh ngồi trong phòng khách, nhưng không hề nói gì.

Mặt trợ lý Trịnh liên tục thay đổi, mắt đảo vài vòng nhưng không nói gì.

Khương Thi nhìn thấy bó hoa hồng thì đứng dậy đi đến.

Một vài bông đã héo rồi, còn tỏa ra một mùi hương rất khó ngửi, thế mà vẫn còn đặt nguyên trong phòng, cô hơi khó hiểu hỏi: "Vì sao không vứt hoa này đi?"

Trợ lý Trịnh: "...Anh Lục cũng chưa từng nói muốn bỏ nó đi."

"Thì ra em ấy thích nó như thế, nhưng nếu đã héo rồi, còn có mùi hôi thế này. Mang vứt nó đi, ngay mai tôi sẽ mang đến cái mới cho cậu ấy."

"... Được." Trên mặt trợ lý Trịnh không có chút sợ hãi nào, nhưng trong lòng thì đã điên cuồng cào loạn hết rồi.

Anh Triệu có thể biết được mỗi ngày anh ta ở nhà anh Lục có bao nhiêu đau khổ không, trong lúc không đề phòng lại ăn một đống thức ăn cho chó.

Anh ta chắc chắn rằng anh Lục đang yêu, và anh ta đang hơi do dự không biết có nên báo cáo việc này với công ty hay không.

Đối với một người thuộc tầng lớp đỉnh lưu như anh Lục, nếu như chuyện tình cảm bị lộ ra, chỉ cần nghĩ thế thôi đã thấy hoảng sợ.

Trợ lý Trịnh cảm thấy bản thân nên nói chuyện này với công ty, ít nhất cũng phải để anh Triệu biết, nhưng anh ta lại đang rối rắm không ngừng.

Gần đây anh Lục nhìn trông rất vui vẻ, ít nhất trạng thái bây giờ của anh không tệ như trong tin đồn, khó có thể nói được sự thay đổi này có phải do cô Khương Ninh không.

Nói chung là, nó rất khó xử.

Những bó hoa hồng chiếm quá nhiều diện tích, nên trợ lý Trịnh đã gom chúng lại cùng một chỗ và đặt nó vào một khoảng trống bên cạnh chiếc đàn piano.

Ánh mắt của Khương Thi chuyển từ bó hoa hồng lớn đến chiếc đàn piano màu đen khổng lồ, đang được mở nắp kia, cô đi qua tùy ý ấn vài phím đàn, trong phòng vang lên âm thanh đơn điệu của chiếc đàn piano.

Trợ lý Trịnh ngẩng đầu lên nhìn.

"Tiểu Lục có thích đánh đàn không?"

Trợ lý Trịnh kiêu ngạo ngẩng đầu, ưỡn ngực: "Đương nhiên rồi, anh Lục đánh đàn rất hay."

Nói xong mới cảm thấy không đúng, cô không biết thân phận của anh Lục hay sao?

Biết Kỷ Diễn Xuyên thì chắc chắn mọi người đều biết anh chơi piano rất giỏi, không chỉ thế, còn có cả violin, cello, kèn clarinet, trumpet và nhiều nhạc cụ khác nữa.

Sao cô lại hỏi cái vấn đề kỳ quái như thế chứ?

Một suy đoán vô cùng ngẫu nhiên chợt lóe lên trong đầu anh ta. Lúc chiều khi anh trang điểm cho anh Lục, anh ta rõ ràng đã thấy qua dáng vẻ thật sự của anh Lục...

Cô chắc không thể không biết Kỷ Diễn Xuyên nhỉ?

Điều này buồn cười thật đấy.

Khương Thi ngồi trước đàn piano, trên phím đàn có nhiều bản nhạc nằm rải rác, khi cầm lên, cô thấy đó là một bản nhạc chưa hoàn chỉnh.

Cô giơ bản nhạc đang cầm lên: "Đây là Tiểu Lục viết à?"

Trợ lý Trịnh đứng dậy đi về phía cô: "Ừm, vẫn chưa xong."

Khương Thi nhìn một hồi, rồi đặt bản nhạc lên giá đỡ của đàn piano, ngón tay đặt nhẹ lên phím đàn.

Liếc nhìn nhạc phổ, giây tiếp theo, âm điệu piano nhẹ nhàng tươi đẹp nổ tung trong phòng.

Trợ lý Trương dừng chân lại.

Tiểu Lục đang thay quần áo trong phòng nghe thấy tiếng thì mở cửa bước ra ngoài.

Cô đang ngồi trước đàn piano, những ngón tay linh hoạt, dáng người thì đung đưa qua lại theo tiếng nhạc, hoàn toàn đắm chìm vào trong giai điệu tuyệt vời này.

Bản nhạc chưa hoàn thành này không nhiều, sau khi Khương Thi chơi xong một lần nhưng cảm thấy mình đàn chưa được tốt lắm, không nhịn được lại muốn đàn thêm lần nữa.

Khi đứng lên xoay người thì nhìn thấy Tiểu Lục, cô mỉm cười đi qua: "Bài nãy dễ nghe thật đấy, cảm giác giống như đang đi trong biển hoa hồng, nhắm mắt lại có thể ngửi thấy mùi hương phong phú và ấm áp. Có lãng mạn nữa nhưng mà cũng không chỉ có lãng mạn, còn có một cảm giác mơ hồ rất khó tả. Ấm áp, mong đợi, ngại ngừng lại dịu dàng... Vậy cuối cùng là gì thế?”

Tiểu Lục đứng yên không nhúc nhích nhìn cô.

Đôi mắt sâu khó đoán.

Bài hát anh viết ra đương nhiên hay, nhưng cho đến giờ vẫn chưa từng có ai nắm bắt được cảm xúc của anh như cô, đặc biệt nhạc phổ còn chưa hoàn thiện chứ đừng nói đến phần viết lời.

Cô thật là người kỳ lạ.

Từ sâu trong lòng anh không biết vì sao lại dâng lên cảm giác phấn khích không giải thích được, bàn tay đang để bên người cứ nắm chặt rồi lại buông ra, cứ lặp đi lặp lại như thế, cuối cùng cũng tìm được giọng nói của mình: "Chắc là một loại chờ mong."

"Thế chờ mong cái gì?"

"...Ừm, em vẫn chưa tìm ra."

"Thế khi nào tìm ra rồi thì em nói cho chị biết được không?" Trong đôi mắt sáng ngời lúc này cũng tràn đầy sự mong đợi.

Chị đang rất mong đợi cái em chờ mong.

"... Được."

Anh Lục đưa Khương Thi về nhà, khoảnh khắc cửa nhà đóng lại, trợ lý Trịnh không nhịn được lắc đầu.

Cô Khương Thi công kích mạnh mẽ quá, khiến anh Lục không thể nào chống đỡ nổi, tình huống này khác hoàn toàn so với những gì anh ta tưởng tượng.

-

Khi về nhà an toàn, Khương Thi gửi cho Tiểu Lục tin nhắn ngắn rồi mới đi tắm.

Tắm rửa xong đi ra đã sắp đến 12 giờ đêm, dựa theo giờ làm việc và nghỉ ngơi của cô trước kia thì cô nên ngủ rồi.

Nhưng không biết sao cảm xúc cứ dâng cao, không thể ngủ được.

Khương Thi ngồi vào trước máy tính, từ trong ngăn kéo bàn học rút ra một cuốn sổ nhỏ màu trắng "Nhật ký quan sát bạn học Tiểu Lục", cô ghi chép lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.

Tự cô cũng không phát hiện ra, trong bản ghi chép về chuyện của bạn học Tiểu Lục, cũng ghi luôn lại chuyện mình và anh ở cùng nhau ra.

Từng hành động của anh, cảm xúc nhỏ của anh, ngôn từ của anh, anh đang suy nghĩ cái gì... Khi nhìn thấy Tiểu Lục như thế, Khương Thi có cảm giác, suy nghĩ gì, tâm trạng thế nào cũng bị cô ghi lại toàn bộ.

Viết xong nhật ký quan sát bạn học Tiểu Lục, lại rút một cuốn sổ ra, ghi lại những người đã gặp hôm nay.

Họ mặc gì, nói gì, tính cách thế nào, tốt hay xấu. Chẳng qua cô chỉ cần nhìn một chút là đã có được kết quả, còn có môt ít suy đoán và giả tưởng của cô.

Bởi vì gặp không ít người, nên lượng công việc hôm nay lại rất lớn, khi viết xong đã là hơn hai giờ sáng rồi.

Khương Thi mệt mỏi kéo người đến chiếc giường mềm mại, bình yên chìm vào giấc ngủ.

Đêm khuya, trăng sáng sao thưa.

Trợ lý Trịnh nằm trên giường, mí mắt giật giật.

Cảm thấy mình cứ như nghe thấy một tiếng đàn nào đó, đưa tai nghe thì lại chẳng nghe thấy gì nữa.

Khi đang xoay người chuẩn bị ngủ tiếp, thì tiếng đàn kia bỗng nhiên vang lên khiến anh ta nổi hết cả da gà.

Sau mấy lần lặp đi lặp lại, anh ta dứt khoát đứng dậy, đẩy cửa ra phòng khách.

Trong phòng khách chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ, ánh đèn dịu dàng, nhưng cũng đủ thấy rõ tình hình trong đó.

Bóng dáng gầy gò của anh Lục ngồi trước đàn piano, khi thì ấn phím đàn một chút, khi thì cúi người viết gì đó, rồi lại ngồi thẳng dậy ấn lên phím đàn.

"..." Trợ lý Trịnh đi qua, nhỏ giọng gọi: "Anh, anh đang làm gì đó?"

Tiểu Lục quay đầu lại: "Xin lỗi, làm ồn đến cậu sao?"

Trợ lý Trịnh lắc đầu, thật ra cũng không ồn gì đến anh ta cả, anh ta nhìn ra được động tác của anh Lục rất nhẹ nhàng, ngón tay ấn phím đàn cũng nhanh chóng buông ra.

Chắc là ngoại trừ ở chung dưới một mái nhà với anh thì những người khác cũng không nghe thấy.

Căn hộ độc lập là thế, rất thoải mái.

Tiến đến gần một chút, trong tay anh Lục cầm một bản nhạc phổ, anh đang không ngừng xóa xóa viết viết lung tung trên đó, thỉnh thoảng lại dừng lại ấn một chút trên phím đàn, rồi lại viết tiếp, giống như đã phá được cửa ải rất khó khăn.

Trợ lý Trịnh bình tĩnh đứng đó một lát, anh Lục hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, không có một chút chú ý dư thừa nào cho anh ta cả.

Ánh sáng mờ vòng quanh sườn mặt tinh xảo của anh, đôi mắt rạng rỡ thường xuyên bị nổi buồn chiếm đóng, cũng bày ra tình cảm vô cùng mạnh mẽ.

Trợ lý Trương xoay người, rót một ly nước ấm để trong tầm tay của anh Lục, yên lặng rời đi, trở về phòng ngủ tiếp.

Trời muốn mưa, hay chuyện đỉnh lưu muốn yêu đương, cũng không phải chuyện mà một nhân viên bình thường như anh ta có thể xen vào được.
Chương kế tiếp