Xuyên Sách: Bạn Trai Công Cụ là Đỉnh Lưu

Chương 31
Còn có một nguyên nhân nữa mà Khương Thi chưa từng nói ra.

Sau khi dự họp lớp về, cô có cảm giác rằng, ký ức và mối liên hệ của Khương Khi trong thế giới này đều phụ thuộc vào sự tồn tại của nguyên chủ.

Khương Từ, người đọc, biên tập trang web… Khương Thi trong trí nhớ của mọi người đều là nguyên chủ, còn cô chỉ là một sợi tàn hồn sống nhờ trong thân xác này.

Là Khương Thi, nhưng cũng không phải là Khương Thi.

Có lẽ bí mật này cả đời cũng không ai biết được.

Sau đó cô nhớ tới Tiểu Lục.

Nếu trên đời này có ai từ ban đầu đã biết được Khương Thi chính là cô thì đó là Tiểu Lục - người bạn trai công cụ của cô.

Anh là điểm tựa đầu tiên của mối liên hệ giữa cô và thế giới này, cô vô thức muốn làm sâu sắc thêm mối liên hệ này, để xác minh sự tồn tại của bản thân.

Chỉ cần Tiểu Lục vẫn luôn mang “Hươu con” trên tay thì cho dù anh biến thành dạng gì, cô đều có thể dễ dàng tìm được anh.

Chỉ cần nghĩ tới việc trên thế giới này có một người thân thiết với cô như thế, cô sẽ không dễ dàng bị lạc.

Khương Thi nắm lấy tay Tiểu Lục, chậm rãi đeo "hươu con" lên ngón áp út của anh, dừng lại ở đốt ngón tay thứ hai.

Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Chị muốn đeo nó lên, "hươu con" của em có đi loạn hay không?”

“…” Anh quay đầu, nhìn người qua đường vội vội vàng vàng đi lại trên quảng trường, nói: “Không có.”

“Thật sự không có sao?”

“Ừ.”

Khương Thi nhón chân, vươn tay sờ sờ lỗ tai anh một chút: “Vành tai em rất hồng, vì nóng quá sao?”

“…” Anh rút tay về, xoay người, không quay đầu lại, đi về phía xe đang đậu.

Anh đi hai bước rồi chậm lại, không dám cúi đầu, tay phải sờ lên ngón tay trái.

Trên ngón vô danh là vô cùng trống trải, không có đồ trang sức nào, hạ tầm mắt xuống một chút, sừng hươu màu bạc khảm lên ngón trỏ, phù hợp một cách hoàn hảo.

Ánh mắt trời chiều vào, tỏa sáng lấp lánh.

Cô thở dài một hơi, cô vẫn còn sống.

Khương Thi đứng ở chỗ cũ, bình tĩnh nhìn bóng lưng như đang chạy trối chết của Tiểu Lục, khóe môi cong cong.

Cô cảm thấy thật giống, đại lão cấm dục và cô vợ nhỏ - phải như vậy mới thú vị.



Khương Thi xuống xe ở giao lộ quen thuộc, vẫy tay chào tạm biệt trợ lý Trịnh và Tiểu Lục, nói: “Ngày mai gặp lại.”

Về đến nhà, cô bắt tay sửa lại thiết lập nhân vật cô vợ nhỏ, ngoan ngoãn nghe lời không có nghĩa là sẽ cứng nhắc, sẵn sàng cho đi cũng không có nghĩa cam chịu hi sinh.

Có lẽ vì có liên quan tới tính cách của cô, khi cô đắp nặn tính cách nhân vật nữ, cô hy vọng bọn họ sẽ tràn ngập sức sống, biết được bản thân đang làm gì.

Cô không muốn để nhân vật này một đường tới đích giống như đại cương của nguyên chủ.

Cô sửa lại toàn bộ tuyến tình cảm ở nửa trước truyện của cô vợ nhỏ và đại lão. Sửa lại những chỗ bị uất ức và khinh bỉ, cũng sửa luôn cả những chỗ bị động thỏa hiệp, sửa luôn những chỗ tự thương hại và làm tổn thương bản thân.

Đại lão cấm dục bởi vì tai nạn xe hơi mà trở nên u ám, đây chính là một cái năng lượng tiêu cực. Vì thế cô vợ nhỏ phải chống đỡ, tiêu diệt hết ý nghĩ tiêu cực của đại lão và trở mình!

Cô sửa lại đại cương hết mấy tiếng, cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng, ngả người dựa vào trên ghế nghỉ ngơi.

Khương Thi ngồi nghỉ một lát, cảm thấy đói bụng, đứng dậy đi lấy bánh mì và sữa bò ở trong tủ lạnh.

Không có ai nấu cơm, cô chỉ có thể dựa vào đồ ăn đơn giản mà sống qua ngày.

Tùy tiện lấp đầy bụng, Khương Thi lấy từ trong túi ra cái nhẫn tình yêu kia, thử đeo vào ngón trỏ của tay trái.

Kiểu dáng đơn giản, kích thước vừa vặn.

Cô giơ tay lên, ngửa đầu thưởng thức nó dưới ánh đèn, cảm thấy hạnh phúc như thể “Nhóc con nhà mình làm cho nên nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt”.

Lại nói tiếp, chiếc nhẫn sừng hươu mà Tiểu Lục đeo có một chi tiết nhỏ, không phải rất bí ẩn nhưng cô vẫn chưa nói ra.

Cô rất chờ mong ngày anh phát hiện ra nó, chỉ cần nghĩ tới phản ứng của anh khi đó cô cũng có thể cười thật vui sướng.



Ăn xong cơm chiều, trợ lý Trịnh vừa rửa chén vừa dựng lỗ tai lên nghe âm thanh ngoài phòng khách. Anh Lục và anh Triệu đang gọi video.

Triệu Hạ: “Học tập có tiến triển gì không?”

Tiểu Lục ngồi trên ghế salon, trên bàn trước mặt là một chén trà nóng, thờ ơ nói: “Có.”

“Vậy là tốt rồi. Hoàn cảnh mới có giúp cậu tìm được cảm hứng mới không?”

Triệu Hạ cho rằng tài năng xuất chúng nhất của anh vẫn là ở trên phương diện âm nhạc, nhận diễn phim thần tượng là vì khả năng sáng tác của anh đã bị chững lại lâu lắm rồi, vẫn luôn không cách nào khắc phục được, bởi thế mới bất đắc dĩ mà đưa ra lựa chọn này.

“Có, gần đây có viết một bài.”

“Thật sao? Là bài hát thế nào?”

“Phong cách không giống với những bài trước kia.”

“Khi nào được cậu gửi anh nghe một chút, anh đưa cho anh Kiện nghe thử.”

“Chờ viết xong câu từ lại nói. Em không vội lắm, dù sao gần đây cũng không cần phát hành.”

“Ai da anh hai của anh, đã hai năm rồi cậu không phát hành ca khúc mới rồi, anh rất sốt ruột đấy!”

Triệu Hạ vô cùng kích động, trạng thái của Tiểu Lục đã đình trệ từ hai năm trước rồi.

Lúc đầu cũng không quá rõ ràng, sau đó hoàn toàn mất đi cảm hứng, không có cách nào sáng tác ra bất kỳ ca khúc nào.

Tính tình anh lại bướng bỉnh, không muốn mời người khác viết nhạc cho mình, vẫn luôn cố chấp chống đối, dựa vào các hoạt động thương mại để duy trì nhiệt độ.

Hai năm đầu mới ra mắt anh rất liều mạng, có năng lực, cho ra mắt rất nhiều tác phẩm xuất sắc. Tính cách lại hướng nội đáng yêu, nhan sắc thuộc hàng top đầu trong giới, có được lượng người hâm mộ vô cùng vững chắc.

Bây giờ ở bên ngoài đã có người châm biến anh không lên được vị trí đỉnh lưu, không ra nổi tác phẩm rồi.

Ngón tay Tiểu Lục gõ nhẹ lên mép bàn, chậm rãi nói: “Không sao cả, dù sao em cũng đã ở ẩn một thời gian, cũng không vội gì mấy tháng này. Bài hát em làm tốt rồi sẽ gửi cho anh đầu tiên, thời gian tuyên bố ra ngoài do em quyết định.”

Triệu Hạ không lay chuyển được anh, thở dài nói: “Được rồi, trợ lý Trịnh thế nào rồi? Em đã quen chưa?”

Trợ lý Trịnh nghe thấy có nhắc tới mình, lỗ tai lại càng dựng thẳng hơn, thầm nghĩ anh Lục sẽ không tới mức nói xấu anh ta đâu, nhưng mà trong lòng không khỏi căng thẳng khẩn trương.

Tiểu Lục liếc mắt nhìn vào trong phòng bếp, gật đầu nói: “Vâng, anh ấy rất có trách nhiệm, không có vấn đề gì cả."

“Vậy là tốt rồi.”



Tiểu Lục ở trong phòng xem phổ nhạc, vừa tìm kiếm cảm hứng viết lời, vừa nhịn không được nghĩ tới “đại lão cấm dục".

Trước kia anh trộm xem tin nhắn để lại của người hâm mộ, rất nhiều người nói anh có khí chất cấm dục, khiến người ta phát điên.

Anh vốn tưởng rằng bản thân đã nắm giữ được đặc điểm của một Đại lão cấm dục, nhưng cô nói: “Không thể yêu nỗi.”

Ngày mai lại có buổi hẹn hò, đối với anh mà nói đó chính là thời gian nộp bài tập.

Mà lúc này, anh còn không biết phải làm như thế nào.

Ánh mắt Tiểu Lục đảo quanh trong phòng không có mục tiêu. Anh nhìn tới cái nhẫn bạc đặt trên tủ nhỏ cạnh giường, sau tai nóng lên như bị sốt.

Không có lớp trang điểm che giấu, sắc mặt anh đỏ bừng như cà chua được nấu chính. Cũng may trong phòng có mỗi mình anh, không tới nỗi không chốn dung thân.

Gương mặt cô bất ngờ xuất hiện trong đầu anh. Anh cầm nhẫn, cẩn thận quan sát nó dưới ánh đèn, sừng hươu tinh tế mảnh mai, thân hươu rộng lớn rắn chắc, cái đuôi ngắn nhỏ nhắn đáng yêu, còn có chữ cái ở ngay đuôi.

Anh vuốt ve nó, cảm nhận được vết lõm tinh vi.

L.K, Lục.Khương

Cũng có thể là Lục Kính, giống như ngay từ đầu cô đã tồn tại trong tên của anh.

Khóe môi anh cong lên, lắc đầu, cảm giác bản thân thật sự mê muội rồi.

Anh xoay chiếc nhẫn trong tay, có cái gì đó lóe lên ở trước mắt rồi lại đột nhiên biến mất.

Anh dừng lại, đi tới gần ánh đèn, xoay cái nhẫn từng chút một, ánh mắt tập trung, bên trong có viết chữ.

Là hai câu tiếng Anh nhỏ, dịch ra thì là hai câu thơ tình.

"Em yêu anh, không phải chỉ vì vẻ bề ngoài của anh.

Còn bởi vì cách anh nhìn em khi chúng ta ở bên nhau."

Cơn sốt vừa mới hạ xuống lại lần nữa dâng lên.

Nếu Khương Thi ở đây chắc hẳn sẽ muốn trêu chọc anh cho tới khi mặt anh nóng tới nỗi có thể rán trứng mất.

Tiểu Lục cụp mắt, ngồi cứng đờ ra vài phút mới hoàn hồn lại.

Trái tim không ngừng đánh trống hò reo, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ngón tay anh duỗi ra co vào vài lần rồi chậm rãi cất nhẫn lại chỗ cũ.

Tiểu Lục xoay người ngã nhào lên giường, phần tai lộ ra bên ngoài hồng giống như sơn tra chín vào mùa thu, trong không gian yên tĩnh còn có thể nghe thấy tiếng tim đập.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Thật đáng ghét!

Tiểu Lục oán trách đấm hai cái xuống giường.

Không thắng được cô.

Tầm hơn mười phút trôi qua, anh lại lần nữa ngồi dậy, lấy di động tìm hai câu thơ kia, muốn biết nội dung hoàn chỉnh của nó.

Trước tiên anh tìm ở trên mạng, liên tục nhập vài thông tin đều không kiếm ra được tin tức liên quan.

Chẳng lẽ là tự cô viết ư?

Khương Thi vì anh mà viết thơ, anh lấy tay che mắt, cảm giác cái nóng lại muốn ập tới rồi.

Anh ngồi bình tĩnh trong chốc lát, lại cầm lấy điện thoại di động, nhập câu thở vào thanh tìm kiếm của Weibo, có rất nhiều kết quả hiện ra, anh lướt xem, nhanh chóng tìm được bài viết gốc.

Anh bấm vào ID của tài khoản tên “Thi Minh”, thời gian đăng bài là ba ngày trước, văn bản kèm theo: ghi chép lại một bài thơ nhỏ, tác giả Roy Clift, dựa theo "Yêu"*.

Hai câu thơ khắc trên nhẫn chính là hai câu thơ đầu tiên của bài thơ này.

Tiểu Lục đã hoàn toàn bình tĩnh lại, yên lặng đọc xong toàn bộ bài thơ. Sau khi xem hết nội dung trên weibo của Thi Minh, anh cảm thấy đây có thể là tài khoản tác giả của Khương Thi.



Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ vào phòng, gió nhẹ khiến tấm rèm bằng lụa mỏng phất phơ, tạo nên âm thanh rì rào.

Khương Thi dụi mắt ngồi dậy, rời giường, rửa mặt, chuẩn bị bữa sáng.

Cô vừa ăn sáng vừa thuận tiện nhìn giao diện thu nhập và bình luận của người đọc. Cô vẫn giống như trước kia, không quá để ý tới nó, bấm vào giao diện, tùy ý xem một chút rồi chuẩn bị rời đi.

So với thu nhập, cô càng thích xem những thiên thần nhỏ ngọt ngào để lại lời nhắn hơn.

Mặc dù đã rời khỏi giao diện nhưng cô cảm giác bản thân đã nhìn thấy một số tiền không quá chân thật, chẳng lẽ Lãng Giang vừa tăng lương ư?

Cô nhịn không được quay lại giao diện, nắm chặt ống tay áo, dụi mắt, xem lại lần nữa, vẫn là con số khoa trương kia.

Thu nhập của ba quyển truyện đang được đăng bỗng nhiên tăng vọt vào tối qua, trong đó quyển "Đại lão cấm dục sủng vợ hằng ngày" chưa đạt tới yêu cầu VIP cũng đạt được doanh thu hơn hai ngàn tệ, tất cả đều là phiếu Overlord.

Sao đột nhiên lại nhiều như vậy?

Chẳng lẽ bất tri bất giác cô đã thu hút được sự chú ý của cô chủ nhà giàu nào rồi?

Khương Thi bấm vào truyện của mình, hồi xưa mỗi khi bấm vào đều là nhóm người đọc dễ thương hoặc làm nũng hoặc ngoan ngoãn nhắn lại, hôm nay bấm vào, một loạt tất cả đều là cá nước sâu hoặc mìn lóng lánh chói lóa của sự giàu có, kéo xuống một vài trang đều như thế.

(⊙o⊙)…

Cô thật sự câu được cô chủ nhà giàu nào rồi hả?

Khu bình luận truyện của cô, tất cả đều bị chiếm cứ bởi những huy hiệu lấp lánh vàng rực, mấy ID này đều cùng của một người.

Tên ID không có gì đặc biệt, chỉ là một dãy số tùy tiện của hệ thống mà thôi.

Khương Thi cảm thấy thật kỳ lạ, cô cẩn thận đếm từng con cá nước sâu và mìn, mỗi một quyển đều không nhiều không ít, đúng 52 cái.

“…”

Kỳ lạ nhưng cũng vô cùng phấn khích.

Lần đầu tiên viết văn thu được món lợi khổng lồ, không biết là cô chủ nhà nào vừa ý cô như vậy, khiến cô vui vẻ tới bay lên trời luôn!

Rời khỏi trang web, cô mất mấy phút để bình tĩnh, rồi cẩn thận nhắn một tin cho biên tập viên của mình.

Một lúc sau, biên tập viên trả lời, tiền thu vào không có vấn đề, quả thật do người đọc ném mìn.



Giữa trưa, cô và Tiểu Lục gặp nhau ở nhà ăn ngày hôm qua.

Tiểu Lục vẫn ngồi xe lăn như cũ, Khương Thi đã đổi một bộ quần áo khác.

Hai người ngồi xuống chỗ đã định, trợ lý Trịnh ở bên giúp đỡ.

Cô Cao trùng hợp ngồi ở bàn cách vách bọn họ, lần này có một chàng trai trẻ dùng cơm chung với cô ấy.

Gọi đồ ăn xong, người phục vụ rời đi, Lục boss liếc mắt nhìn Khương Thi một cái, nhàn nhạt hỏi: “Gặp chuyện gì tốt sao?”

“Hả?”

“Trông cô có vẻ rất vui.”

Khương Thi cười thành tiếng: “Quả thật gặp được một chuyện tốt. Có điều đối với ngài Lục mà nói, nó chỉ có thể xem như một việc nhỏ bé không đáng để nói tới.”

“Hửm? Nói nghe một chút xem.”

Thái độ của anh hôm nay đã cải thiện rất nhiều, vẫn gương mặt cấm dục cao cấp như cũ, nhưng cách nói chuyện đã ôn hòa hơn, cử chỉ dịu dàng lại lúc gần lúc xa.

Tâm tình Khương Thi tốt hơn, cô nói: “Thật sự chỉ là một việc nhỏ, anh sẽ không có hứng thú với nó đâu.”

“Cô không nói sao biết được tôi sẽ không có hứng thú với nó chứ?”

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của anh hơi nheo lại, trong đáy mắt có chút ý cười, giống như thể biết tại sao cô lại vui vẻ nhưng vẫn muốn nghe chính miệng cô kể ra.

Cô cúi đầu, ngón tay miết vào nhau, suy nghĩ một chút xem rốt cuộc đêm qua có chuyện gì khiến Tiểu Lục trưởng thành nhanh như vậy.

Anh cho rằng cô không muốn nói, cũng không gấp gáp, giơ tay gọi trợ lý Trịnh.

Trợ lý Trịnh lấy từ phía sau ra một hộp quà đỏ thẫm, Lục boss nhận lấy, để tới trước mặt cô.

Khương Thi ngẩng đầu nhìn, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên: “Đây là?”

“Quà tặng.” Giọng nói lạnh lùng không mang chút dao động nào, giống như đây chỉ là một hành động tùy tiện mà thôi.

Khương Thi chú ý tới lúc anh nói chuyện, tay phải hơi xoay xoay cái nhẫn bạc ở ngón trỏ tay trái. Anh bất thình lình cảm nhận được gì đó, ánh mắt hai người ở va vào nhau giữa không trung.

Anh mất tự nhiên, hơi gật đầu, tay phải giơ lên cao, làm ra tư thế “mời” với cô.

Khương Thi cụp mắt, nhìn hộp quà hơi lớn trước mặt, nền màu đỏ thẫm, bốn góc được khắc hoa hồng màu vàng, lộng lẫy và giàu có, ruy băng đỏ bằng tơ lụa mềm mại được cột lên đỉnh hộp.

Cô nhẹ nhàng kéo ra, cẩn thận từng li từng tí mở nắp hộp, mắt cô sáng ngời.

Tác giả có lời muốn nói:

Em yêu anh, không phải chỉ vì vẻ bề ngoài của anh

Còn bởi vì cách anh nhìn em khi chúng ta ở bên nhau.

Chú thích: Hai câu thơ này xuất phát từ nhà thơ người Ireland, Roy Clift – “Yêu”*

*link bài thơ gốc: https://asiafriendfinder.com/blog/77107/post_242606.html#ffz?{}
Chương kế tiếp