Xuyên Sách: Bạn Trai Công Cụ là Đỉnh Lưu

Chương 32
Trong hộp quà hoa hồng đỏ, từng lớp nụ hồng đỏ đang chờ nở, mở nắp hộp ra, hương hoa hồng thơm ngát lan tỏa trong không khí.

Khương Thi cầm lấy thứ được hoa hồng nâng ở giữa, cẩn thận nghịch ngợm một lát: "Đây là máy ảnh à?"

Đôi mắt hoa đào híp dài của ngài Lục ẩn sau cặp kính gọng vàng thật quyến rũ mà chính bản thân anh cũng không cảm nhận được, anh cúi đầu nhấp một ngụm cà phê mới trả lời bằng giọng rõ ràng: "Ừm, là thứ mà hai ngày trước cô muốn."

Đang nói thì từ phía đối diện phát ra tiếng "tách tách" của máy chụp ảnh, lúc nhìn lên thì thấy Khương Thi cười với anh, tấm ảnh vừa chụp đã được in ra, cô nắm góc ảnh phẩy phẩy hai cái: "Xin lỗi nhé, vừa rồi trông anh rất đẹp, tôi chỉ muốn thử xem."

Không ngờ trong máy ảnh đã có sẵn giấy in ảnh, chụp xong thì in ra luôn, lập tức thu được một tấm ảnh cấm dục của Tiểu Lục khi uống cà phê.

Lục Boss đặt ly cà phê xuống, hờ hững hỏi: "Sao thế?"

"Hả?"

Liếc mắt nhìn vào bức ảnh trong tay cô và không nói gì nữa.

Cô cúi đầu, nhìn kỹ thì sẽ thấy trong khóe mắt hay đuôi lông mày đều là ý cười: "Tôi rất thích, tôi sẽ giữ kỹ tấm ảnh này. Tôi cũng rất thích món quà này, cảm ơn anh."

Cô Cao ngồi ở phía sau nghe cuộc nói chuyện của hai người không sót một chữ nào, nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của Khương Thi thì cô ấy không khỏi nhếch môi: "Rõ ràng người đàn ông này lái xe sang, ra vào nơi cao cấp nhưng lúc tặng quà cho bạn gái lại keo kiệt như vậy. Cô gái này cũng còn trẻ, mới được tặng một chiếc máy ảnh rách còn vui vẻ như vậy."

Khương Thi rất thích chiếc máy ảnh mà Tiểu Lục tặng, lúc đầu cô định khi lấy được tiền bản thảo thì sẽ đi mua một cái.

Lúc tính toán mới phát hiện chi tiêu một tháng của mình nhiều hơn so với dự kiến, không kiếm được nhiều tiền như nguyên chủ nhưng lại dùng nhiều hơn gấp mấy lần.

Cân đo đong đếm một hồi, cô quyết định dời kế hoạch mua máy ảnh sang tháng sau, chờ đến khi cuốn thứ 3 cũng bắt đầu kiếm ra tiền, chắc sẽ không eo hẹp như vậy nữa.

Kết quả Tiểu Lục tặng cô thứ cô muốn nhất, sao cô có thể không vui được chứ?

Cô cúi đầu nghịch máy ảnh, lúc thức ăn mang lên cũng chụp hình các món ăn.

Khi Tiểu Lục dùng dao và nĩa cắt bít tết, chụp một tấm.

Anh đặt bít tết đã cắt xong trước mặt cô, cô cũng không đụng vào liền mà lại chụp một tấm.

Tách tách tách tách, cả đống ảnh được chụp trong bữa ăn.

Cô đặt những bức ảnh đã in lại với nhau, một tay cầm ảnh còn tay kia cầm máy ảnh, giơ máy ảnh trong tay lên, hỏi: "Tiểu Lục, anh có biết đây là cái gì không?" Xưng hô vô tình từ "Lục Boss" trở thành "Tiểu Lục", cô vẫn thích xưng hô thân thiết lại đáng yêu này hơn.

"Máy ảnh."

Cô lắc đầu: "Không đúng."

Anh cười: "Đó là gì?"

"Cỗ máy thời gian. Anh đã tặng cho tôi cỗ máy thời gian, tôi sẽ sử dụng nó để ghi lại những khoảng thời gian vui vẻ mà chúng ta ở cùng nhau." Cô mỉm cười và giơ tấm ảnh trên tay lên: "Anh có biết đây là gì không?"

Tiểu Lục không trả lời ngay lấy tay chống cằm suy nghĩ vài giây mới chậm rãi trả lời: "Con… của cỗ máy thời gian?"

"Phì."

Khương Thi ngã trên ghế, cố gắng không cười thành tiếng.

Trợ lý Trịnh đứng bên cạnh, bả vai run rẩy, anh ta là một nhân viên chuyên nghiệp, không thể cười được.

Khi anh Lục nghiêm túc nói những lời này, thật sự rất buồn cười.

Lục boss nhíu mày không vui: "Buồn cười vậy sao?"

Khương Thi đứng lên ngồi xuống, lắc đầu: "Không, rất đáng yêu."

Cô đưa ảnh trong tay cho anh, Lục boss nhận lấy, cúi đầu xem từng tấm ảnh.

Khương Thi nhịn không được lại giơ máy ảnh lên, chụp lại bộ dáng nghiêm túc rũ mắt của anh: "Tôi muốn nói là sau này chúng ta già rồi, chúng chính là bằng chứng cho thấy anh yêu tôi, có lẽ anh đã yêu tôi từ trước khi anh biết điều đó. Anh nói đúng, chúng là đứa con của thời gian, tôi rất thích cách nói này."

Nhà hàng này chủ yếu dành cho người có điều kiện, bao quanh bởi sự thanh lịch.

Giọng nói của cô rất nhỏ, ngoại trừ người đối diện cô, những người khác nếu không đặc biệt chú ý đến bàn của họ thì sẽ không nghe thấy.

Người phục vụ mang món tráng miệng lên là món pudding caramel mà cô gọi. Lục Boss chỉ muốn uống cà phê, vì vậy không có món tráng miệng để ăn.

Một lúc lâu cũng không có tiếng trả lời của người bên kia, cô đặt thìa cà phê kim loại xuống, hai tay đặt dưới cằm: "Lục Boss, anh đang thẹn thùng sao?"

Xưng hô lại từ "Tiểu Lục" thân mật trở thành "Lục Boss" có chút xa lạ, cô luôn nghĩ cách làm anh thêm ngượng ngùng.

Lục boss nghiêng đầu, lãnh nhạt nói: "Cô nói đùa rồi. Nếu Khương Khương luôn coi tôi là đứa trẻ, một ngày nào đó chịu thiệt thì cũng không được khóc đâu đấy."

Trợ lý Trịnh đứng bên cạnh anh Lục, thấy rõ xương tai anh đỏ bừng, trong lòng càng thêm lo lắng, anh Lục, anh vùng lên đi!

Anh chính là đỉnh lưu, có hàng nghìn fan nữ, sao lại thuần khiết như vậy?

Khương Thi cũng chú ý tới lỗ tai Tiểu Lục đã đỏ lên, cô bắt đầu cảm thấy Lục boss cấm dục rất đáng yêu: "Tôi chờ mong ngày đó đến."

Lục boss: "..."

Cô đẩy qua cho anh một phần bánh pudding: "Tôi ăn không hết."

Lục boss liếc cô một cái, nhìn bánh pudding rồi lại ngẩng đầu nhìn cô.

"Tôi đã nếm thử rồi, rất ngon đấy. Anh sẽ thích nó."

Khóe mắt Lục boss cũng đỏ lên, ném ảnh lên bàn tức giận gọi trợ lý Trịnh: "Đẩy tôi ra ngoài."

A, chia tay trong sự không vui.

Lúc rời đi, lỗ tai Lục boss đỏ đến nhỏ máu, hơi thở không ổn định, trông có vẻ rất tức giận.

Chỉ có chính Lục boss mới biết nhịp tim mình đập nhanh như thế nào, nhưng không phải vì tức giận.

Biết rõ chỉ là đùa giỡn nhưng anh vẫn sẽ bị những lời nói, hành động lơ đãng của cô làm cho luống cuống tay chân.

Lúc mới gặp, rõ ràng cô chỉ là một cô bé có thể sử dụng các mánh khóe mẫu giáo và nói những lời thả thính quê mùa...

Khương Thi không đứng dậy ngay mà cúi xuống cầm lấy tấm ảnh anh đặt trên bàn, cất vào trong túi rồi mới gọi phục vụ thanh toán.

Được báo là anh đã trả tiền, khóe miệng không nhịn được lại nhếch lên.

Cô Cao chú ý đến họ từ nãy tới giờ, lắng nghe tất cả cuộc trò chuyện và tương tác giữa hai người họ, quả thật còn thú vị hơn cả phim truyền hình.

Lúc này cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng người đàn ông tức giận bỏ đi, cô gái ngốc nghếch này còn không vội đuổi theo mà ở đây ngây ngốc vui vẻ cái gì?

Cô ấy giơ tay gọi phục vụ nhẹ giọng nói gì đó.

Phục vụ bưng một ly rượu vang đỏ đưa đến bàn Khương Thi: "Cô Cao ở bàn 35 mời cô uống một ly."

Khương Thi ngẩng đầu thì nhìn thấy cô Cao ở bàn bên cạnh đang nhìn cô, cô gật gật đầu đứng dậy đi qua: "Xin lỗi, em bị dị ứng rượu, cảm ơn ý tốt của chị."

Cô Cao sửng sốt: "Xin lỗi, vốn là ý tốt, không ngờ lại làm ra chuyện không ổn như thế này."

Không cảm thấy bị xúc phạm, trong lòng cô ấy chỉ cảm thấy tò mò, tò mò kết cục sau này của Khương Thi và người đàn ông kia.

Khương Thi lắc đầu: "Không sao. Chị có phiền nếu em ngồi xuống đây không?"

Lời này nói trúng ý lòng của cô Cao: "Đương nhiên không ngại, mời ngồi."

Cậu nhóc bên cạnh cô ấy tầm mười tuổi, đang ăn kem trước mặt, lén lút nhìn người phụ nữ xa lạ đột nhiên qua đây ngồi, không nói gì, là thiếu niên im lặng và sống nội tâm.

Cô Cao do dự một hồi, bỗng nhiên hỏi: "Không đuổi theo anh ta không sao chứ?"

Khương Thi lắc đầu: "Không sao đâu."

Khung cảnh nhất thời lạnh đi, Khương Thi liếc mắt nhìn bé đậu đỏ đang ngồi bên cạnh: "Đây là..."

Vẻ mặt của cô Cao dịu dàng: "Con trai chị. Cuối tuần dẫn thằng bé ra ngoài chơi."

Người phụ nữ này trong lòng có tâm sự, vẻ mặt đầy dịu dàng khi nói về con của mình, nhưng không giấu được sự mệt mỏi và u uất trong đôi mắt.

Cô ấy ăn mặc sang trọng, lại vào nhà hàng như vậy, chuyện khiến cô ấy lo lắng có lẽ không phải là vấn đề kinh tế.

"Chị có chuyện gì phiền lòng sao?"

Ánh mắt cô Cao nhìn về phía cậu con trai, muốn nói gì nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu: "Không có, chỉ là vừa mới nhìn thấy em và người hồi nãy ở chung, nhớ tới một ít chuyện thời trẻ, có chút cảm động."

"Thì ra là như thế." Khương Thi lịch sự mỉm cười.

Cô không nói tiếp, có lẽ cô Cao đã để ý đến bàn của cô và Tiểu Lục, sau khi quan sát một lúc, cô ấy nghĩ họ thực sự là vợ chồng.

Điện thoại di động rung lên, là Tiểu Lục.

Cô ngẩng đầu xin lỗi: "Chồng em đang hối em đi xuống."

Cô Cao ngạc nhiên: "Cậu ấy vẫn chưa đi à?"

"Vâng, anh ấy chờ em ở dưới."

"Vậy em đi xuống đi, đúng rồi, có thể cho chị cách liên lạc không? Lần sau chị hẹn em uống trà."

Khương Thi không từ chối, cô sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để khai thác câu chuyện, vui vẻ trao đổi WeChat với cô Cao, sau đó đứng dậy xuống lầu.



Ngày hôm sau cô Cao hẹn Khương Thi đi ra ngoài.

Sau chuyện quán mạt chược, chỉ cần ngửi thấy trà, vẻ mặt Khương Thi lập tứcthay đổi, càng không nghĩ tới cô Cao vội vàng như vậy, hơn nữa khi nghe tin đối phương đặc biệt đặt phòng riêng trong quán trà, cô bắt đầu sợ hãi.

Đến nơi, cô mới biết đây là một quán trà cao cấp để mọi người uống trà thư giãn, tương tự như quán cà phê, không phải kiểu quán trà chợ mà cô và Mạnh Tri Hạc đã đến.

Quán trà này tên là Nhã Tập, trang trí kiểu Trung Quốc, thanh nhã yên tĩnh.

Bước vào quán trà sẽ cảm nhận được hương thơm của trà, rất sảng khoái.

Nhân viên phục vụ mặc bộ sườn xám màu gốm sứ trắng xanh dẫn cô vào phòng riêng, cô Cao đã đến rồi.

Trên bàn có một ấm trà, hai ba món giải khát, sau một hồi hàn huyên hai người ngồi xuống.

Cô Cao nói rất hâm mộ Khương Thi và Tiểu Lục, lúc cô ấy và chồng vừa kết hôn cũng có khoảng thời gian như vậy.

Hơn mười năm trước, nhà họ Tống nổi tiếng và giàu có ở thành phố Phong gặp phải một cuộc khủng hoảng thị trường đe dọa sự tồn vong của họ, bị mọi người xa lánh.

Lúc đó nhà cô Cao là nhà giàu mới nổi ở thành phố Phong muốn tạo dựng chỗ đứng vững ở thành phố Phong, bố Cao đã đến ôm đùi nhà họ Tống.

Tất cả mọi người đều thờ ơ với nhà họ Tống sắp sụp đổ, nhưng bố Cao lại tận tâm giúp đỡ nhà họ Tống, hơn nữa còn gả con gái lớn là cô Cao cho cậu chủ nhà họ Tống lúc đó.

Những năm đầu cuộc hôn nhân của cô Cao và ông Tống không mấy suôn sẻ, nhưng thực ra gia đình cô ấy từ nhỏ đã nghèo nên cô ấy không cảm thấy tủi thân.

Anh Tống nho nhã thanh tú, đối đãi với người khác dịu dàng, cô Cao quán xuyến gia đình, những năm tháng khó khăn nhất hai vợ chồng cùng nhau vượt qua, giúp đỡ nhau, trải qua tháng ngày thật hạnh phúc.

Ít nhất thì theo quan điểm của cô Cao, cô ấy rất yêu chồng mình.

Vài năm sau, anh Tống nắm bắt cơ hội và quay trở lại giới kinh doanh, nhà họ Tống nhanh chóng có lại ánh hào quang trước đây.

Nhưng hạnh phúc cũng lặng lẽ trôi đi từ lúc này...

Cô Cao không phải vất vả như trước, cuối cùng cũng có thể yên tâm làm một người vợ giàu có, lúc này cô ấy phát hiện mình mang thai.

Đứa nhỏ này là món quà lớn nhất mà ông trời ban cho vợ chồng cô ấy, thằng bé còn chọn ngày đến vào lúc gia đình có cuộc sống tốt đẹp hơn.

Cô Cao an tâm dưỡng thai, ban đầu cô ấy không để ý đến việc chồng mình ngày càng ít về nhà, sau đó gần như chỉ sống ở công ty và mười ngày nửa tháng cũng không về lần nào.

Mãi đến ngày cô ấy sinh con, gọi điện đến công ty muốn chồng đi cùng cô ấy đến bệnh viện, mới phát hiện không có anh ta.

Hỏi tất cả thư ký, quản gia, cũng không ai biết anh Tống ở đâu, trong lòng cô ấy thấp thỏm lo lắng, gọi tất cả những người có thể hỗ trợ đi tìm anh ta.

Cô ấy có thể chờ nhưng bé cưng nhỏ trong bụng lại không đợi được.

Cô ấy đến bệnh viện một mình với cái bụng to đầy lo lắng nhưng lại gặp chồng mình đang lo lắng chờ đợi ngoài phòng sinh.

Tác giả có lời muốn nói:

Các bảo bối, buổi tối tốt lành.

Cảm ơn bạn rất nhiều vì sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!
Chương kế tiếp