Xuyên Sách: Bạn Trai Công Cụ là Đỉnh Lưu

Chương 37
6h59 phút, một phút trước khi chuông báo thức vang lên, Khương Thi mở mắt, lấy điện thoại từ dưới gối ra.

Bấm vào giao diện Lãng Giang.

Đồng hồ báo thức đổ chuông, cô ngừng tải trang web xuống, tiện tay tắt đi.

Háo hức vào giao diện một lần nữa, trước tiên kiểm tra khu bình luận thì nhìn thấy những chữ số ID quen thuộc tặng cá nước sâu, mìn đứng đầu trong khu bình luận.

ID này xuất hiện lần đầu tiên trong khu bình luận của cô ấy và ném năm mươi hai con cá và mìn cho ba bài văn mà cô đăng nhiều kỳ. Sau đó theo dõi hàng ngày, để lại lời nhắn ở mỗi chương mới, sau đó ném một con cá, mìn.

Cô thì không theo dõi đúng giờ, hầu như đều xuất hiện vào ban đêm.

Ban đầu Khương Thi khuyên nhủ người đó đừng ném mìn hoặc cá nhiều lần như vậy.

Mua bản gốc đã là sự ủng hộ cực kỳ to lớn đối với cô rồi.

Phải nói rằng người độc giả giàu có này khá cá tính.

Đêm ấy, người đó ném năm mươi hai con cá và mìn vào ba cuốn sách của cô, đồng thời cũng mạnh mẽ để lời nhắn: Tôi không cần cái cô nghĩ, tôi cần cái tôi nghĩ!

Ngày hôm sau Khương Thi cảm thấy ngơ ngác khi ngủ dậy.

Cô không khuyên nữa, sợ cô ấy kích động sẽ quăng mìn vào mình.

Hàng bên dưới cá và mìn là những bình luận về chương mới, Khương Thi thích đọc bình luận của độc giả, có bình luận thú vị dí dỏm, có bình luận thì ngọt ngào đáng yêu, đôi khi có những gợi ý dự kiến ​​về hướng đi của cốt truyện.

Phòng cách bình luận của độc giả giàu có kia so với phong cách của các độc giả khác có chút không ăn khớp với nhau, cách diễn đạt kỳ lạ nhưng cũng có chút đáng yêu, gần đây đã được kết hợp một cách hoàn hảo từ giọng văn đến nội dung, và đã trở thành một độc giả thiên sứ nhỏ đáng yêu.

Những bình luận dưới ba bài văn từ những câu đơn giản như “rắc hoa”, “cổ vũ hết sức” đến ngày càng phong phú hơn.

Gần đây bình luận đã từ từ chuyển hướng sang đánh giá chuyên sâu, người đó sẽ đọc kỹ chương mới để ghi lại những ý kiến và cảm tưởng của người đọc.

Hôm nay cô đã để lại lời bình luận dưới chương mới của “Anh ấy vừa trẻ con vừa ngọt ngào”: Chị gái và cún con Tiểu Thịnh luôn hẹn hò ở bên ngoài, hy vọng bọn họ sẽ nồng ấm hòa hợp với nhau, mọi người có muốn bọn họ có một ngày hẹn hò đơn giản ở nhà không?

Khương Thi ngồi dậy, xoa xoa cằm suy nghĩ một hồi, tại sao cô lại không nghĩ ra còn có thể hẹn hò kiểu này chứ?

Ở nhà với Tiểu Lục một ngày, quá tuyệt vời!

Kéo chăn bông ra, cô đứng dậy tắm rửa, trong lúc ăn sáng cô không ngừng suy nghĩ nếu ở nhà với Tiểu Lục một ngày thì sẽ thế nào.

Cô lấy ra một cuốn sổ nhỏ, liệt kê danh sách những việc muốn làm với Tiểu Lục, cầm điện thoại gửi một tin nhắn hỏi Tiểu Lục có việc gì muốn làm không.

Tin nhắn vừa mới gửi thì đã nhận được phản hồi.

Nhưng không phải Tiểu Lục, là Cao Hiểu.

Sau bữa tiệc sinh nhật của Tống Tử Hằng, bọn họ chưa từng liên lạc lại với nhau. Ngày thường nhìn thấy tình hình của cô ấy thì đều là đang bận rộn với ly hôn kiện tụng.

Thấy Cao Hiểu kiên quyết ly hôn, níu kéo không được nữa nên đã chuyển mục tiêu sang Tống Tử Hằng.

Cao Hiểu muốn ly hôn, được thôi.

Nhưng Tống Tử Hằng phải ở nhà họ Tống, dù sao thì cậu bé cũng là huyết thống nhà họ Tống.

Trong thời gian này, hai nhà lâm vào cảnh bế tắc vì không biết Tống Tử Hằng nên ở cùng ai.

Bấm vào thanh tin nhắn, đây không phải là tin xấu, Cao Hiểu rủ cô đi ăn sáng.

Tiểu Lục có lớp học, kế hoạch cả ngày hẹn hò ở nhà nhanh nhất cũng phải đợi đến cuối tuần.

Đúng lúc hôm nay cô cũng không có lịch trình nào khác, cô trả lời Cao Hiểu, chọn địa điểm hẹn rồi đứng dậy thay quần áo.



Cửa hàng ăn sáng kiểu Quảng Đông chật cứng người, Khương Thi và Cao Hiểu ngồi ở một góc.

Trước mặt là một lồng hấp đan bằng tre, trong lồng hấp là một đĩa sứ màu trắng, trong đĩa sứ là các món ăn nhẹ và thức ăn đã được nấu chín.

Tâm trạng của Cao Hiểu rất tốt, vừa cười vừa giới thiệu với Khương Thi: “Há cảo nhân tôm ở đây cực kỳ ngon, em thử xem.”

Khương Thi gắp một miếng cho vào miệng, lớp bánh bên ngoài mỏng bên trong nhân nhiều, tôm tươi rất ngọt.

Cô ăn liên tiếp mấy cái: “Sao hôm nay lại nghĩ tới việc đi ăn sáng cùng em vậy?”

Cao Hiểu ngẩng cao đầu, hai mắt sáng ngời: “Chị ly hôn thành công rồi, đứa con đã là của chị với cả lấy được một nửa tài sản. Hôm qua đã thu xếp nhà mới xong rồi, sáng nay đưa Tử Hằng đi học nên mới nóng lòng gọi em ra đây.”

“Chúc mừng chị!” Bên cạnh Khương Thi không có đồ uống, cầm chén canh bên cạnh nâng lên, trêu chọc Cao Hiểu, nâng bát canh lên cụng vào bát của cô ấy: “Bây giờ cảm thấy thế nào?”

“Rất tốt. Chị chỉ cảm thấy mười năm trôi qua cực kỳ lãng phí thời gian, bây giờ mới coi như bắt đầu lại một cuộc sống mới.”

“Vậy là tốt rồi.”

Cao Hiểu vừa độc lập vừa quyết đoán đã thoát khỏi cái bóng của Tống Lễ: “Anh ta khăng khăng yêu cầu Tử Hằng ở lại nhà họ Tống, có thể cho chị thêm nửa số tài sản nữa. Chị không có thèm một phần tư chỗ tài sản đấy, anh ta hỏi Tử Hằng muốn ở cùng ai. Tử Hằng vừa khóc vừa nói không cần bố, em không biết sắc mặt lúc đó của anh ta thú vị như thế nào đâu.”

Nói chung là bởi vì đã có Tống Mộ Bạch, nhà họ Tống cũng không có cách nào giành được Tống Tử Hằng, lại còn bị từ chối tận mặt, Tống Lễ cảm thấy khó chịu, trực tiếp bỏ rơi Tống Tử Hằng, sau đó ký vào thỏa thuận ly hôn.

“...” Khương Thi cảm thấy hơi buồn, có thể thấy tình yêu thương của Tống Tử Hằng dành cho Tống Lễ trong bữa tiệc sinh nhật sâu đậm như thế nào. Cái tát đấy đã khiến cậu bé cực kỳ tổn thương: “Tử Hằng cần có người ở bên.”

“Ừm, chị sẽ cố gắng bầu bạn với nó. Nhưng chị sắp mở công ty, có thể sẽ rất là bận. Bố mẹ nói muốn giúp chị nuôi Tử Hằng nhưng chị vẫn muốn tự mình nuôi nó, mệt một chút cũng không sao.” Cao Hiểu nói một cách bình tĩnh, đã giác ngộ ra rằng mình là một bà mẹ đơn thân.

Khương Thi để đũa xuống: “Chị chuẩn bị thành lập công ty gì?

Cô không ngạc nhiên chút nào, bố mẹ Cao Hiểu rất yêu thương cô ấy, cô ấy có 3 người em trai, có một gia đình giàu có, rời bỏ một người đàn ông vốn dĩ cũng chẳng mất mát gì, cô ấy sẽ sớm tìm được động lực mới trong cuộc sống.

Cao Hiểu ngượng ngùng cười: “Công ty giải trí. Khi chị còn nhỏ, nhà chị rất nghèo, chị cực kỳ hâm mộ với những người nổi tiếng trên TV. Họ mặc quần áo đẹp, trang sức đắt tiền và sống một cuộc sống thời thượng mà một người bình thường không thể tưởng tượng được. Bây giờ không làm được người nổi tiếng, thì nghĩ đến thử làm sếp của người nổi tiếng xem sao.”

“Quá tốt, nếu như chị bận quá thì có thể tìm em.” Trong lòng của Khương Thi cũng vui mừng thay cho Cao Hiểu.

“Em giúp chị nuôi Tử Hằng?”

Khương Thi lắc đầu: “Ý em là công ty nếu không xử lý được thì có thể tìm em. Thực ra em cũng có chút kinh nghiệm, có thể làm hai việc cùng lúc giúp chị.”

Cao Hiểu bật cười: “Được rồi, nếu cần chị sẽ thuê em.”

Một lúc sau, Khương Thi mới nhớ tới trong gia đình của Cao Hiểu có rất nhiều người, chắc là không thiếu nhân tài quản lý, sợ rằng bản thân nhiệt tình quá mức.

Cô thật lòng muốn giúp cô ấy, nói: “Nếu Tử Hằng cần chị có thể gọi cho em. Em cũng có thể giúp chị đón con hoặc gì đó.”

“Được thôi.”

Sau khi dùng xong bữa sáng thì hai người đi dạo trong trung tâm mua sắm cả một buổi sáng, Cao Hiểu còn mua sắm rất nhiều bộ quần áo thời trang.

Cô ấy lúc trước bởi vì chiều theo sở thích của Tống Lễ, mặc dù thích những bộ quần áo này nhưng cô ấy chưa từng mua nó để mặc, bây giờ cô ấy muốn mặc hết những bộ quần áo này.

Hai người tìm một nhà hàng, ăn xong bữa trưa thì hai người tạm biệt nhau.

Khương Thi chuẩn bị đi về nhà, buổi chiều cũng không có việc bận việc gì nên đã giữ lại bản thảo để làm.

Vừa lên taxi đã nhận được tin nhắn của Trương Dương.

Trương Dương đã lâu không gửi tin nhắn cho cô, cũng không liên lạc với cô.

Ấn vào ô trò chuyện, Trương Dương nói: “Chị ơi, ở trường Hứa Nhan có chút không ổn.”



Trên đường đến trường Trung học Số Một thành phố Phong, Khương Thi đã nói vài câu với Trương Dương, bởi vì sự chăm sóc của Cố Đình Lạc nên Hứa Nhan ở trường học thường xuyên bị các bạn nữ khác bắt nạt.

Thẩm Phiêu và Cố Đình Lạc bằng tuổi nhau, hoàn cảnh cũng gần giống với Cố Đình Lạc, là chị đại của trường Trung học Số Một thành phố Phong, là fan cuồng thầm lặng của Cố Đình Lạc, cực kỳ ghét Hứa Nhan.

Lần trước Thẩm Phiêu sai bọn họ đi cảnh cáo Hứa Nhan, bởi vì gần đây bọn họ không gây gổ với ai, không tiếp tục làm công việc này nữa nên Thẩm Phiêu đang chuẩn bị tự mình ra tay.

Khương Thi cảm thấy khá kỳ lạ, vậy mà không ai biết quan hệ của Hứa Nhan với Cố Đình Lạc, nghĩ tới Khương Từ nên cô quyết định đến thăm Hứa Nhan.

Trương Dương với Vương Hạo gần đây vẫn đang làm việc, tìm thấy được tài khoản trò chuyện và số điện thoại của Hứa Nhan.

Vốn dĩ Khương Thi có thể hỏi Khương Từ, lại sợ cậu biết được chuyện cô hỏi thăm Hứa Nhan, lo lắng tình hình của bên này nên đã tiện tay lấy thông tin liên lạc của Hứa Nhan từ chỗ Trương Dương.

Xuống xe ở cổng trường Số Một thành phố Phong, thời gian là hai giờ chiều, còn nửa tiếng nữa là đến giờ vào học của cấp 3. Ở trên đường có rất nhiều học sinh đeo cặp đến trường.

Cô đứng ở cổng quan sát một lúc nhưng không thấy Hứa Nhan, cô cúi đầu gọi điện thoại, bên kia rất nhanh đã bắt máy: “A lô, ai vậy ạ?”

“Là chị, chị gái của Khương Từ, Khương Thi.”

Hứa Nhan cực kỳ bất ngờ khi nhận được cuộc gọi từ Khương Thi: “Xin chào. Có việc gì sao ạ?”

“Hiện tại em đang ở đâu, chị có chuyện muốn nói với em.”

Hứa Nhan nói rằng cô ấy đang đi bộ đến trường, chỉ là vẫn còn đang ở cửa sau.

Khương Thi nhớ lại lần đầu tiên gặp Hứa Nhan là ở cửa sau của trường học, cô bảo Hứa Nhan đứng yên đừng đi nữa, cô cũng đi về phía cửa sau, chắc là hai người đã gặp nhau ở trên đường đi.

Men theo con đường vắng vẻ ở phía sau trường Trung học Số Một thành phố Phong mà cô đã đi cùng với Tiểu Lục, cô đi tới cửa sau của trường học nhưng vẫn không gặp được Hứa Nhan.

Trong lòng Khương Thi mơ hồ có cảm giác không ổn lắm, gọi lại cho Hứa Nhan một lần nữa, lần này đã tắt máy.

Cầm điện thoại đứng ở đầu phố tấp nập dòng người qua lại, suy nghĩ xem Hứa Nhan đang ở đâu.

Suy nghĩ một hồi, cô bước vào một con hẻm nhỏ, vòng qua con hẻm ngoằn ngoèo, phía sau là ngõ cụt.

Trong ấn tượng lần trước của cô, nhóm đầu gấu Trương Dương đã đưa cô đến đây.

Còn chưa đi đến cuối con hẻm, Khương Thi đã nghe thấy giọng nói kiêu ngạo của một cô gái: “Con nhà quê, tao kêu mày xin lỗi mày đã nghe thấy chưa?”

Đi nhanh hai bước sau đó rẽ vào trong góc, Hứa Nhan đang ở đây.

Cặp sách bị rơi bên ngoài, sách vở và bài tập ở bên trong bị xé vụn ra rơi xuống đất, điện thoại di động bị rơi, màn hình cũng vỡ vụn. Bốn năm cô gái xếp thành một vòng tròn, chặn Hứa Nhan ở trong góc.

Lúc đi dạo Khương Thi và Cao Hiểu không có mua quần áo, trong cửa hàng có treo một cặp móc khóa điện thoại dành cho tình nhân rất đáng yêu, là loại có dây treo.

Bởi vì quá thích nó nên cô đã treo nó vào điện thoại liền.

Lúc này cô bật máy quay chĩa máy ảnh vào con hẻm, treo trước ngực rồi từ từ bước tới.

Cô gái dẫn đầu nắm lấy cổ áo của Hứa Nhan, giơ tay kia lên: “Nói đi, mày có bị câm không?”

Hứa Nhan cắn môi, không chịu khuất phục nhìn Thẩm Phiêu: “Tao không sai, là bọn mày cố ý va vào tao.”

Thẩm Phiêu mỉm cười, cô gái bên cạnh cũng cười theo.

“Được rồi, tốt lắm. Xương cứng lắm đúng không?” Thẩm Phiêu mỉm cười, giơ tay trái dạy cho Hứa Nhan một bài học.

Động đậy một lúc, phát hiện khuỷu tay không nhúc nhích được, quay đầu nhìn thấy Khương Thi đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Cô là ai? Buông ra.”

Khương Thi dùng sức bóp cổ tay của Thẩm Phiêu, vẻ mặt của Thẩm Phiêu thay đổi, buông tay của Hứa Nhan ra: “Đau quá, bỏ tay ra!”

Thuận tay đẩy vào tường, Khương Thi vươn tay kéo Hứa Nhan ra, sắc mặt không tốt lắm: “Chuyện này là sao?”

Hứa Nhan cúi đầu kể những gì đã xảy ra, khi cô ấy đang đi đến trước cửa trường học thì gặp Thẩm Phiêu và đám bạn của cô ta.

Đối phương cầm cốc trà sữa trên tay cố tình va vào còn còn ăn vạ nói rằng cô ấy cố ý đụng vào bọn họ, sau đó nói cô ấy không xin lỗi còn làm bẩn quần áo của người kia, yêu cầu cô ấy phải xin lỗi Thẩm Phiêu.

Cô ấy nói “xin lỗi” mấy lần, nhưng đối phương lại không cảm kích, cuối cùng bị mấy người kia đẩy vào đây.

Khương Thi nhướn mày nhìn Thẩm Phiêu: “Sao mấy người lại cố tình gây chuyện vậy hả?”

Vẻ mặt Thẩm Phiêu kiêu ngạo: “Cần cô quản à, cô là ai?”

Khương Thi đưa tay ôm vai Hứa Nhan: “Tôi là chị gái của nó, có đủ tư cách chưa?”

Nghe nói Khương Thi là chị gái của Hứa Nhan, Thẩm Phiêu không hề sợ hãi, ngược lại còn kiêu ngạo hơn: “Ồ? Thì ra nó còn có chị gái, vậy thì chị nên quản lý Hứa Nhan nhà chị cho tốt vào, ở bên ngoài thì chơi với đám con trai, buồn cười chết đi được.”

“À, tôi còn tưởng là chuyện gì? Đơn giản mà nói thì ra là đang ghen tị.”

“Ai ghen tị với nó? Tôi ghen tị với nó ư? Buồn cười chết mất.” Thẩm Phiêu như mèo bị giẫm phải đuôi, vừa đi vừa nói: “Khuyên chị không nên lo chuyện bao đồng, tôi biết thừa Hứa Nhan không có chị gái, nó là một đứa trẻ mồ côi sống ở nhà Cố Đình Lạc.”

Thì ra cô ta biết chuyện của Hứa Nhan, Khương Thi nhíu mày: “Vậy thì cô cũng nên biết rằng Hứa Nhan và Cố Đình Lạc không phải mối quan hệ như thế.”

Thẩm Phiêu chế nhạo: “Ừ, tôi biết, vậy thì sao?”

“Vì vậy cô tìm người bắt nạt cô ấy? Ở trường học bắt nạt còn chưa đủ, còn ở bên ngoài trường học bắt nạt, sỉ nhục cô ấy.”

“Vậy thì sao? Chuyện này Cố Đình Lạc còn không quản được, một người qua đường như cô thì quản kiểu gì?”

Khương Thi nhíu mày, chăm chú nhìn Thẩm Phiêu: “Cô nghiêm túc thích Cố Đình Lạc sao?”

Thẩm Phiêu đột nhiên có chút ngại ngùng: “Ai thích cậu ấy chứ?”

“Chậc chậc” Khương Thi lắc đầu, không khỏi ác ý nói: “Em gái, nếu cô thật sự thích Cố Đình Lạc nhiều như vậy, vậy thì đi battle với Cố Đình Lạc đi! Nên đi tỏ tình, theo đuổi chứ! Bắt nạt Hứa Nhan có gì vui à? Cô cho rằng nếu bắt nạt Hứa Nhan thì Cố Đình Lạc sẽ thích cô ư? Không đâu không đâu, sẽ không có người nào ngốc như vậy đâu nhỉ?”

Cô vừa dứt lời, một giọng nói dễ nghe trẻ trung vang lên sau lưng cô: “Ai muốn battle với tôi?”
Chương kế tiếp