Xuyên Sách: Bạn Trai Công Cụ là Đỉnh Lưu

Chương 38
Lúc đang kỳ kỳ quái quái, không cẩn thận nhảy đến trước mặt chính chủ là trải nghiệm như thế nào?

Khương Thi rưng rưng nước mắt trả lời: ... Có quá nhiều lý do để rời khỏi thành phố này, vé đứng đã không còn đủ cho tôi đứng nữa rồi.

Cả đám người Thẩm Phiêu vài giây trước còn kiêu căng, phách lối, sắc mặt trở nên không dễ nhìn. Sự thay đổi kia gần như chỉ trong chớp mắt, từ ra đòn nặng nề đến khúm núm khép nép.

Lúc bắt nạt người khác thì giương nanh múa vuốt.

Lúc này lại tản ra, đứng tụm lại với nhau.

Lúc thì đưa tay chỉnh tóc mái, lúc thì giơ tay giật giật váy, ngại ngùng, thẹn thùng, lại có chút cảm giác đáng yêu một cách vi diệu.

Khương Thi xoay người, Cố Đình Lạc đứng không xa phía sau lưng cô. Chàng trai ngũ quan cân đối, khí chất thanh lịch, mặc đồng phục, dáng người dong dỏng cao, vượt trội.

Không hổ danh là hotboy trường học.

Đẹp trai và có bối cảnh gia đình hùng hậu như vậy.

Thời niên thiếu đúng thật là nam thần đứng đầu.

Vừa nãy, cậu cố ý đợi cô nói xong mới lên tiếng.

Không biết đã đứng phía sau được bao lâu rồi.

Lời cô nói, cậu đều nghe thấy hết.

Khương Thi cảm thấy thật sự không có tình huống nào đó tệ hơn bây giờ nữa.

Cô giơ tay chỉ vào năm cô gái đứng trong con hẻm nhỏ.

Kéo Hứa Nhan lùi về sau hai bước, cây ngay không sợ chết đứng mà vung nồi: "Là bọn họ. Bọn họ nói muốn battle với cậu, đặc biệt là cái vị bạn học nữ tên Thẩm Phiêu này, có điều quan trọng muốn nói với cậu."

Đôi mắt xinh đẹp, sáng ngời và ngậm nước nhìn chằm chằm Khương Thi một lúc, quay đầu nhìn về phía Thẩm Phiêu: "Các cậu có lời gì muốn nói, nói đi."

Thẩm Phiêu cúi đầu, mặt đỏ lên, kéo người bên cạnh nhanh chóng chạy ra ngoài: "Cậu Cố, tụi tôi không có chuyện gì hết, đi trước đây."

"Đứng lại." Cố Đình Lạc kêu họ lại: "Hứa Nhan là em gái của tôi, đừng để tôi nhìn thấy các cậu lại bắt nạt em ấy nữa. Cho dù là trong trường hay là ngoài trường."

Thẩm Phiêu không nói gì, cô gái bên cạnh liên tục gật đầu: "Chúng tôi biết rồi, cậu Cố, thật sự xin lỗi."

Khương Thi buông điện thoại trước ngực xuống, tắt nút chụp hình, vẫy vẫy tay: "Mấy người bắt nạt cậu Cố à, xin lỗi cậu Cố gì chứ? Khổ chủ ở bên đây nè."

Thẩm Phiêu đẩy người đang ở bên cạnh kéo cô ta ra, liếc cô: "Chị muốn gì?"

Khương Thi nhún vai: "Không gì cả. Mấy người bắt nạt em ấy nhiều lần rồi nhỉ? Tôi đến chỗ này hai lần thì gặp phải hai lần, tính chất lần sau ác liệt hơn lần trước. Trước kia không có bằng chứng, nếu như cầm đoạn phim này báo cáo tên thực với trường học, không biết có tác dụng không nhỉ?"

"Chị!"

"Hai lựa chọn, bây giờ xin lỗi Hứa Nhan, hoặc hai ngày nữa công khai xin lỗi Hứa Nhan ở trường học."

Thẩm Phiêu nhìn chằm chằm Khương Thi. Khương Thi mở đoạn phim vừa quay trong điện thoại ra, phát cho bọn họ xem.

Mấy cô gái đi chung với cô ta, lập tức có người đứng ra xin lỗi Hứa Nhan. Có người thứ nhất thì có người thứ hai, tất cả mọi người lần lượt xin lỗi Hứa Nhan.

Thẩm Phiêu khó tin nhìn họ: "Sao các cậu lại như vậy?"

Bốn cô gái cúi đầu, không nói một lời. Gia thế của Thẩm Phiêu tốt, không sợ, nhưng họ chỉ là học sinh bình thường.

Nếu như đoạn phim này thật sự bị nổ ra ở trường học, họ và người nhà của họ đều không gánh nổi.

Thẩm Phiêu đột nhiên cảm nhận được sự khó chịu khi bị phản bội. Loại cảm giác này giống như bản thân mình đột nhiên bị cô lập giữa một đám người.

Một người luôn được mọi người vây quanh sau khi tồn tại cảm giác bị cô lập, nỗi đau khổ phải tiếp nhận so với người bình thường còn tăng gấp mấy lần, bởi vì cô ta chưa từng tưởng tượng có một ngày cũng sẽ trở thành "người bị hại".

Loại chênh lệch mạnh mẽ kia khiến cho cô ta khó có thể chấp nhận. Thẩm Phiêu nhìn Khương Thi một chút, lại nhìn Cố Đình Lạc đứng ở một bên.

Cậu không nói lời nào, rõ ràng đã ngầm cho phép.

Cô ta quật cường cắn môi, cho dù đám rác rưởi này đều đã khuất phục thì cô ta cũng tuyệt đối sẽ không nói xin lỗi.

Bỗng, Hứa Nhan bước lên trước một bước, lạnh nhạt nhìn Thẩm Phiêu: "Cô đi đi. Dù cô có nói xin lỗi thì tôi cũng sẽ không chấp nhận đâu. Mấy người cũng đi đi. Tôi không nhận lời xin lỗi, cũng sẽ không tha thứ. Nếu như sau này mấy người còn muốn như vậy nữa, tôi cũng sẽ phản kháng."

Làm sai chuyện gì đó, chỉ cần xin lỗi thì sẽ được tha thứ, không biết từ khi nào đã trở thành một loại bùa hộ thân.

Lúc Hứa Nhan nói sẽ không tha thứ, trong mắt mấy cô gái đầy luống cuống, có vẻ bị kinh ngạc một chút. Ánh mắt lập tức dao động, không biết còn có thể làm gì.

Dường như họ đột nhiên cảm nhận được lời xin lỗi của mình mờ nhạt đến cỡ nào. Trong số đó, có một cô gái đứng ra nói: "Tôi sẽ không làm như vậy nữa, thật sự xin lỗi."

Nói xong thì cúi đầu nhanh chóng bỏ đi, mấy người bạn học còn lại cũng lần lượt nói xin lỗi giống như cô ta, sau đó nhanh chóng bỏ đi.

Trong con hẻm nhỏ rất nhanh chỉ còn lại Cố Đình Lạc, Khương Thi và Hứa Nhan.

Khương Thi xoay người nhặt sách vở và bài tập lên: "Mấy cái này còn dùng tiếp được không?"

Hứa Nhan nhận lấy, vuốt phẳng rồi bỏ vào trong túi xách: "Không sao, em quay về chỉnh sửa lại một chút. Hôm nay cảm ơn chị nhé."

Khương Thi lắc đầu: "Không có gì, bất cứ ai trông thấy chuyện như thế này đều sẽ giúp đỡ thôi."

Cố Đình Lạc hoàn toàn bị xem nhẹ đứng ở một bên, yên lặng nhìn chằm chằm Khương Thi. Tiếng chuông vào học vang lên, cậu mới hoàn hồn: "Nhan Nhan, tại sao em không nói cho anh biết những chuyện họ đã làm ở trường học vậy?"

Hứa Nhan cất hết sách vở vào túi xách, xoay người nhặt chiếc điện thoại bị đập nát lên, cúi đầu không biết nên nói thế nào.

"Em ấy cảm thấy không tiện làm phiền cậu." Khương Thi nói giúp cô ấy.

Nghe Trương Dương nói, Hứa Nhan đang ở tạm tại gia đình nhà họ Cố.

Vốn dĩ cô ấy sống cùng mẹ ở thành phố Giang. Trên đường đi làm, mẹ gặp phải tai nạn giao thông, hôn mê bất tỉnh.

Hai mẹ con vốn nương tựa lẫn nhau mà sống, mẹ Hứa ngã xuống một cái, lúc Hứa Nhan bối rối không biết nên làm gì thì nhận được điện thoại của bà con xa.

Sau khi mẹ của Cố Đình Lạc hiểu được tình hình của mẹ Hứa, trong tối đó đã phái người đến thành phố Giang, đón mẹ con Hứa Nhan đến thành phố Phong.

Lần trước, cô đến đây, nhìn thấy Hứa Nhan đem theo hộp cơm giữ ấm một mình đi ra ngoài, thật ra chính là đi đến bệnh viện thăm mẹ cô ấy.

Bây giờ, chuyện ăn ở của Hứa Nhan đều ở nhà họ Hứa. Ngay cả tiền đi học của cô ấy và viện phí của mẹ cô ấy đều do nhà họ Cố giúp đỡ. Áp lực của cô ấy rất lớn, chuyện duy nhất có thể làm chính là cố gắng ít mang thêm phiền phức cho nhà họ Cố.

Hứa Nhan và Cố Đình Lạc dựa theo quan hệ thân nhân, có lẽ là anh em họ, nhưng cũng không phải là anh em họ ruột.

Ánh mắt của Cố Đình Lạc lại một lần nữa rơi lên người Khương Thi, cuối cùng tìm được chỗ chen miệng vào: "Chị là ai?"

Khương Thi giơ tay về phía cậu ấy: "Tôi là Khương Thi."

"Cương thi?" Giọng nói của hotboy học đường họ Cố mang theo một phần khó hiểu, hai phần tò mò.

"... Khương Thi. Khương của Khương Thái Công, Thi của thi từ ca phú."

Cố Đình Lạc vui vẻ giơ tay bắt tay với cô, khóe môi nhếch lên, lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt: "Xin chào, em là Cố Đình Lạc. Hình như chị có quen biết em, nhưng chị cũng không phải là học sinh của Trung học số Một."

"Thỉnh thoảng nghe nói một vài sự tích thú vị của... hotboy họ Cố."

"Cho nên xúi giục mấy người họ tìm em tỏ tình?"

"..." Khương Thi còn tưởng rằng chuyện này đã bỏ qua, vẻ mặt có chút xấu hổ: "Khụ khụ, ây da, tiếng chuông vào học vang lên rất lâu rồi, mấy người không vội đi đến trường học sao?"

Cố Đình Lạc nhún vai: "Lúc này thì không gấp, dù sao cũng đã đến trễ rồi. Một khi tiếng chuông vang lên, dù chỉ trễ một giây thì cũng là đến trễ."

"Mất bò mới lo làm chuồng, bây giờ thời gian cũng chưa muộn mà, mấy người mau đi đến trường học trước đi." Khương Thi vỗ vỗ bả vai của Hứa Nhan, điện thoại của cô ấy bị ném hỏng rồi. Vì lý do an toàn, Khương Thi viết ra số điện thoại của mình, đưa cho cô ấy: "Đây là phương thức liên lạc của chị, lần sau em rảnh thì có thể gọi cho chị, có lẽ cuối tuần Khương Từ cũng sẽ đến, em muốn số điện thoại của nó không?"

Hứa Nhan lắc đầu: "Cảm ơn chị, em nhớ số điện thoại của cậu ấy."

"Vậy được, tôi đi trước đây."

Khương Thi nói xong, lập tức nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Cố Đình Lạc nhìn theo bóng lưng biến mất ở cuối con đường nhỏ của cô, quay đầu cầm lấy tờ giấy nhỏ trong tay Hứa Nhan, nhìn một lúc mới trả lại cho cô: "Khương Từ là ai vậy? Là tên nhóc con lần trước đến tìm em à?"

Hứa Nhan mím môi, nhỏ giọng nói: "Dạ, A Từ là... bạn trai của em."

"..." Đôi mắt của Cố Đình Lạc trừng to tròn như mắt mèo, bị động tiếp nhận tin tức dữ dội này: "Em... nó... hai đứa... vậy cô ấy là?"

"Chị ấy là chị ruột của A Từ. Chị ấy đã cứu em hai lần rồi."

Trên đường đi học, Hứa Nhan nói với Cố Đình Lạc chuyện lần trước Khương Thi bị nhận nhầm là cô ấy.

Cố Đình Lạc nghe xong, trong lòng đọc nhẩm dãy số này.

Thật sự là một cô gái như câu đố.

-

Trên đường về nhà, Khương Thi nhìn thấy tin nhắn Tiểu Lục gửi vào hai tiếng trước.

Thứ sáu tuần này, giáo viên môn chuyên ngành đi công tác, anh không có lớp, có thể hẹn hò trong nhà với cô, thuận tiện cũng liệt kê ra những chuyện cùng làm với cô.

Khương Thi nhấn mở hình ảnh anh gửi đến, ba chuyện nhỏ:

Một, Khương Thi nấu cơm với Tiểu Lục.

Hai, Khương Thi chơi lego với Tiểu Lục.

Ba, Khương Thi ngủ trưa với Tiểu Lục.

Đây là nguyện vọng của bạn nhỏ ở nhà trẻ chữa trị gì vậy?

Mong muốn của Tiểu Lục đơn giản ngoài dự đoán. Khương Thi cảm thấy có lẽ anh ta dựa theo tư duy suy nghĩ của Lục cún con để nói ra những chuyện này, không kiềm lòng được gửi tin nhắn đi: "Chuyện em muốn làm với chị chính là những chuyện này sao?"

Tiểu Lục trả lời ngay tức khắc: "Dạ, chị không thích à?"

"Không phải, chỉ là cảm thấy rất đáng yêu. Chị còn tưởng rằng em sẽ đưa ra yêu cầu gì đó rất to gan, thật ra chị cũng sẽ đồng ý mà ~"

"Mèo con đỏ mặt. jpg."

"... Em không có yêu cầu to gan gì cả. Chị cũng không cho phép nhắc đến."

Khương Thi trả lời: "Chị không có! Chị muốn hôn Tiểu Lục, chị muốn ôm Tiểu Lục! Chị muốn làm những chuyện bình thường không thể làm."

Tiểu Lục đúng lúc tan học, đang di chuyển đến một phòng học khác, dừng lại nhìn hàng chữ kia của cô, vành tai và đuôi mắt hơi ửng lên một tầng ráng hồng.

Bạn học bên cạnh đi ngang qua, nhìn thấy dáng vẻ này, cho rằng anh ấy không thoải mái: "Diễn Xuyên, mặt của cậu rất đỏ, có phải không thoải mái không?"

Tiểu Lục hoàn hồn, lắc đầu: "Tớ không sao."

Một lần nữa cất bước đi về phía phòng học, ngón tay đặt trên màn hình di động, nhanh chóng đánh ra một câu.

Đánh xong, bản thân nhìn rất lâu, mới nhấn gửi đi.

"Còn có chuyện gì không thể làm mà chị chưa từng làm sao?"

Khương Thi nhìn thấy câu nói này, không kìm được bật cười, cảm giác Tiểu Lục có vẻ... hoạt bát hơn một chút rồi.

"Chờ tối thứ sáu em đến, thì sẽ biết còn có chuyện gì mà chị muốn làm nhưng vẫn chưa làm."

"Mèo con chống nạnh. jpg."

Tiểu Lục đã ngồi trong phòng học, nhìn thấy câu nói và meme phách lối này, nhớ lại những hành động to gan thường ngày của cô, giơ nắm đấm tay nhẹ nhàng đặt bên miệng, che giấu cảm xúc..

Bạn học nữ ngồi bên cạnh vẫn luôn lén lút nhìn anh ấy, nhìn thấy vành tai anh ấy đỏ bừng, đuôi mắt và vẻ mặt lô ra trắng nhạt, trong mắt là sự dịu dàng ẩn giấu, không kiềm chế được lên tiếng: "Diễn Xuyên, nhìn thấy chuyện gì thú vị sao?"

Tiểu Lục ngẩng đầu lạnh nhạt liếc nhìn cô ta một cái, lắc đầu.

Cô gái khó hiểu: "Vẻ mặt lúc nãy của cậu thật sự rất giống như đang nhìn.. đồ vật yêu thích gì đó, vô cùng dịu dàng, lại rất... cưng chiều."

"Thật sao?" Tiểu Lục hơi cúi đầu, mím môi, che lại ý cười nhàn nhạt nơi khóe miệng: "Gần đây có nuôi một chú mèo nhỏ, lúc nãy nhìn thấy ảnh chụp làm nũng của chị ấy (*)."

(*) Ở Trung Quốc thì anh ấy, cô ấy, nó đều đọc là tā nhưng chữ viết khác nhau.

Đôi mắt của cô gái sáng lên, muốn thuận thế xem mèo con của anh ấy.

Tiếng chuông vào học vang lên, Tiểu Lục cất điện thoại đi, lấy sách giáo khoa ra, chuẩn bị nghe giảng bài.

Cô gái không có cách nào tiếp tục lên tiếng được nữa.

-

Bảy giờ sáng thứ sáu, chuông cửa vang lên, Khương Thi đứng lên đi mở cửa.

Tiểu Lục đứng bên ngoài, trên hai tay đều cầm theo đồ đạc. Hôm nay, anh có vẻ ngoài của một chú cún con.

Khương Thi mời anh vào, thuận tay nhận lấy một túi đồ: "Nặng quá đi! Em mang theo cái gì đến vậy?"

"Một chút nguyên liệu nấu ăn và lego."

Khương Thi líu lưỡi: "Có phải hơi khoa trương rồi không? Có vẻ em thật sự vô cùng mong đợi nhỉ?"

Tiểu Lục trợn mắt: "Ai mong đợi chứ! Chỉ là bình thường chị không biết cách chăm sóc bản thân, qua đây một chuyến, tiện thể mang cho chị ít đồ đạc thôi."

Ồ!

Yêu tinh nhỏ nói một đằng nghĩ một nẻo này, là Lục chó con của cô!
Chương kế tiếp