Xuyên Sách: Bạn Trai Công Cụ là Đỉnh Lưu

Chương 40
Tiểu Lục tập trung chơi xếp gỗ, có hỏi có trả lời: “Không phải, ngày đó chị gửi tin nhắn, em ở trường học nhìn thấy mấy con mèo hoang trở mình ngửa bụng nằm ở trên bậc thang phơi nắng.”

“Ừ? Rồi sau đó thì sao?”

“Chúng nó hình như rất thoải mái. Nếu nhàn nhã ăn cơm trưa xong, cùng nhau ngủ trưa hẳn cũng giống như bọn chúng nhỉ?”

Khương Thi nhất thời không biết tiếp lời như thế nào, lúc này bọn họ cũng rất nhàn nhã thoải mái.

Ánh sáng màu vàng ấm áp từ cửa sổ ban công chiếu vào phòng, trong phòng không có bật đèn, bọn họ ngồi thoải mái ở trên thảm mềm mại chơi xếp gỗ, thỉnh thoảng nghe được tiếng ồn ào dưới lầu và tiếng chim kêu.

Ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, bầu trời xanh không mây. Đám người trên mặt đất nhỏ bé giống như con kiến, di chuyển xung quanh như nổi trên mặt biển không có phương hướng.

Không cần cúi đầu xem cảnh tượng kia, cô cũng có thể tưởng tượng ra.

Một mình cô đứng ở ban công đã nhìn qua rất nhiều lần, vừa cầm ly nước uống vừa nhìn, sau khi uống xong thì vào nhà gõ chữ.

Âm thanh cạch cạch của bàn phím rõ ràng đã chiếm hết thời gian và suy nghĩ của cô, thời gian không biết đã trôi qua tự khi nào.

Xong việc duỗi eo đứng dậy, mặt trời đã lặn, trong phòng tối tăm, xung quanh rơi vào im lặng khi trời dần tối.

Cô phải đối mặt với một sự thật rằng ở đây chỉ có một mình cô.

Bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng, Khương Thi bỏ xuống mảnh ghép bằng gỗ trong tay, lặng lẽ đến bên cạnh Tiểu Lục.

Anh ngồi nghiêng người so với chỗ của cô ngồi, mặt chính của trang trại hoa hồng trước mặt đã có một chút hình dáng ban đầu. Đang cúi đầu cố gắng tìm kiếm mảnh ghép cùng bộ phận tương ứng với cái đang cầm trên tay.

Khương Thi im lặng nhìn dõi theo anh một lúc lâu, anh không có phát hiện ra cô đang nhìn anh, hoặc là có phát hiện nhưng không để ý.

Cô chậm rãi vươn tay ôm eo của anh, cả người tựa vào trên lưng anh, đầu tựa vào tấm lưng gầy gò nhưng rộng lớn, nhẹ giọng gọi: “Tiểu Lục?”

Tiểu Lục dừng lại, quay đầu muốn nhìn cô, nhưng không thấy được gì, chỉ có thể cúi đầu nhìn đôi cánh tay đang ôm eo mình: “Sao thế?”

“À, chỉ là muốn ôm em.”

Anh bỏ xếp gỗ trong tay, muốn xoay người, Khương Thi ôm chặt anh: “Đừng động đậy, cứ như vậy. Em chơi xếp gỗ tiếp đi.”

Qua vài giây, lại hỏi nhỏ: “Chị như thế này sẽ ảnh hưởng đến em hả?”

Hôm nay chị ấy thích làm nũng thật đấy.

Tiểu Lục nói thầm trong lòng, gỡ tay cô đang ôm chính mình ra, quay người đối diện với cô, giang hai tay về phía cô, dịu dàng mà cưng chiều: “Chị thích kiểu ôm nào?”

Khương Thi sửng sốt, Tiểu Lục đột nhiên chủ động làm cho cô có chút không quen.

Lùi về sau hai bước, quay người đưa lưng về phía anh, một lần nữa cầm xếp gỗ đã được xếp một nửa: “Chị, chị không sao, chúng ta tiếp tục chơi xếp gỗ nào.”

Tiểu Lục nhích qua đây, hai bàn tay to, ôm cô kéo vào trong ngực.

Lưng cô dựa vào trong ngực anh, trên lưng cảm nhận được độ ấm trên người anh, xung quanh tất cả đều là hơi thở của anh.

Anh còn không buông cô ra, thuận tay mà cầm lên miếng xếp gỗ bị rơi ở trên sàn, nhẹ giọng nói ở trên đỉnh đầu cô: “Là em sai, quá mức tập trung xếp gỗ, làm cho chị cảm thấy cô đơn. Em chơi cùng với chị, có được hay không?”

Khương Thi: “… Tiểu, Tiểu Lục, em có cảm thấy cún con Lục chậm rãi biến thành chó săn Lục không?”

Bé đáng yêu dễ thương đột nhiên trở nên mạnh mẽ mà độc đoán, cô chống đỡ không được.

Lúc ở chung với cún con Lục, cô cũng không có bắt chước tính cách dịu dàng bụng dạ đen tối của sếp nữ Tiểu Tô. Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra đặc điểm tính cách của Tiểu Tô, đời trước cô gặp qua rất nhiều sếp nữ giải quyết công việc như gió, ví dụ như mẹ của cô.

Đó quả thật là sự độc đoán mạnh mẽ khắc sâu vào DNA, cô hoàn toàn có thể định hình nó mà không cần kinh nghiệm.

Có lẽ nguyên nhân là vì không có khoác lên lớp bảo vệ tâm lý nhân vật, Khương Thi cảm thấy cún con Lục độc đoán đã có tác động đến cô cực kỳ mãnh liệt.

Hai cánh tay đang ôm cô hờ hững bỗng nhiên nặng nề hơn, khiến cô càng tiến sâu vào lồng ngực, buộc cô ngửa đầu nhìn anh.

Góc nhìn hơi lạ, nhưng cô nhìn đến gương mặt đơn thuần vô tội của Tiểu Lục, dịu dàng nói: “Có phải chị có hiểu lầm gì đó với em hay không? Chẳng lẽ là cho đến bây giờ em quá dịu dàng nên chị cảm thấy ở trước mặt em nói đến người đàn ông khác, em cũng không tức giận?”

!!!

Một tiếng chuông cảnh báo vang lên!

Cô đột nhiên phản ứng lại, cho dù người có tính tình dịu dàng, đối mặt với người mình thích thì cũng sẽ có dục vọng chiếm hữu, cũng sẽ muốn độc chiếm ánh mắt của người kia, trái tim và thân thể.

Không có liên quan đến tính cách mạnh mẽ hay không, yêu mới là nhân tố quyết định.

Hoảng sợ ở đáy lòng của cô rút đi, nâng tay muốn sờ mặt của Tiểu Lục.

Nhưng bởi vì tay quá ngắn, cố sức cũng không sờ đến được.

Tiểu Lục hiểu ý mà cúi người, nghiêng người đến nơi cô có thể chạm vào, Khương Thi nói: “Tiểu Lục chính là Tiểu Lục, cho dù là ai cũng không thể thay thế được.”

“Chụt!”

Cô nghĩ anh sẽ giống như trước đây vây, lỗ tai đỏ lên rồi nhẹ nhàng buông cô ra, quay người ra sau một lúc lâu cũng không dám nhìn cô.

Nhưng ánh mắt anh lại nhìn thẳng vào cô, đôi mắt dịu dàng chứa ánh sáng ôn hòa, quay đầu đi, ở bên tai cô nhẹ nhàng “chụt” một cái. Sau đó cũng không có đẩy ra, chỉ là dịu dàng mà ôm lấy cô, thở dài: “Chị, bây giờ Tiểu Lục rất hạnh phúc.”

Khương Thi: "..."

Trái tim của chị đang phun trào núi lửa, không thể phản ứng.

Điện thoại di động đặt ở một bên bỗng vang lên, bàn tay dài của Tiểu Lục cầm lên, là đồng hồ báo thức.

Anh hầm canh trên bếp, sợ mình quá tập trung chơi xếp gỗ mà quên chuyện này. Ban đầu vốn để nhắc nhở chính mình, lúc này thật là vừa khéo cứu Khương Thi một mạng.

Anh buông cô ra, đứng lên: “Chị tự chơi một lát, em đi xem canh.”

Khương Thi thuận thế nằm trên thảm, trên đầu là trần nhà màu trắng.

Đầu óc của cô lúc này cũng giống như trần nhà, trống rỗng.

Cảm giác như đầu ngón tay bị mút vào, làn da bị nụ hôn dịu dàng làm cho hơi ngưa ngứa, nổi lên từng đợt tê dại, giống như có luồng điện truyền đến đại não, khiến cả người cô run rẩy.

Một lúc lâu sau, Khương Thi nâng tay che mặt, vô thức mà lăn qua lăn lại trên thảm.

Muốn chết quá đi!

Trái tim của cô không thể kiểm soát được nữa, bị Tiểu Lục chọc vỡ tổ ong, vỡ ra từng mảnh.

Tiểu Lục từ trong bếp trở về, ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí trước người: “Chị có muốn ôm nữa không?”

“…” Khương Thi rất nhanh dịch qua bên cạnh một chút, lại nói: “Không cần đâu, mau xếp gỗ cho xong, nhiều như vậy, nếu không nhanh thì đến khi chúng ta ngủ trưa cũng chưa xong được đâu.”

Tiểu Lục cười khẽ: “Thì ra chị rất mong chờ ngủ trưa nhỉ.”

Khương Thi: "... Không có, em đừng nói bậy."

“Chị dối lòng, thật đáng yêu.”

"..." Cứu mạng!



Trang trại hoa hồng đã xếp được một nửa, báo thức thứ hai mà Tiểu Lục đặt đã vang lên.

Mười một giờ trưa, đã đến giờ nấu cơm rồi.

Anh đứng dậy, cũng kéo Khương Thi cùng đi vào phòng bếp.

Buổi trưa nay anh nắm chính, Khương Thi ở bên cạnh phụ giúp, rửa đồ ăn, chuẩn bị bát đĩa các thứ.

Cơm trưa của hai người gồm hai mặn một canh, còn có một đĩa rau trộn nhỏ, cùng với hai chén cơm, rất là phong phú.

Khương Thi chụp hình xong thì ngồi xuống, không thể chờ đợi mà muốn lập tức nếm thử món canh mới hôm nay, sườn hầm táo tàu tươi.

Tiểu Lục lấy một cái bát múc canh cho cô, trong bát có mấy miếng sườn, phía trên chính là mấy quả táo nhỏ vàng sau khi hầm chuyển màu từ xanh sang màu vàng, và mấy quả cẩu kỷ: “Cẩn thận nóng đó.”

Khương Thi nhận lấy, khẽ ngửi.

Vốn tưởng rằng hoa quả hầm với thịt sẽ kinh khủng, nhưng ngửi thấy một mùi hương thơm ngát cực kỳ thoải mái, mùi táo tàu tươi và xương kết hợp hoàn mỹ, nghe mùi không chịu nổi mà nuốt nước miếng.

Cô dùng thìa múc một muỗng, thổi nhẹ, hớp một ngụm, đôi mắt sáng lên, chịu không nổi phải dậm chân: “Thật ngon quá!”

Tiểu Lục nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ, cực kỳ thấy lạ: “Trước kia chị chưa từng ăn canh như thế này hả?”

Cô lắc đầu, rồi nói: “Chị thích canh này lắm.”

Gần đây đúng là mùa của táo tàu tươi, trước kia bà nội rất thích hầm cho anh uống vào mùa hè, bất tri bất giác anh đã học được.

Đây là món canh hàng ngày ở nhà bình thường mà, anh hỏi: “Nhà chị ở đâu?”

“Chỗ này?”

“Không phải, trước đây nhà chị ở nơi nào?”

“Thành phố Giang, chị là người thành phố Giang.”

Tiểu Lục cười rộ lên: “Thật khéo, trước kia em cũng ở thành phố Giang.”

“Trùng hợp vậy ư?” Mặt Khương Thi bình tĩnh, trong lòng lại hết hồn.

Chắc không phải là quen ai đó chứ?

Bọn họ đã ở bên nhau rất lâu, chưa bao giờ nói chuyện về đề tài này.

“Chị học trường trung học nào vậy?”

Khương Thi suy nghĩ: “Trường trung học Số Bảy thành phố Giang.”

“Em học ở Trường trung học Số Ba thành phố Giang mấy ngày, sau này bởi vì một chút nguyên nhân, cả nhà chuyển đến thành phố Phong, cũng rất ít khi quay lại.”

Trên thực tế, từ khi rời khỏi thành phố Giang lúc trung học, anh chưa bao giờ quay về.

Trong lòng cô thở phào một hơi, thật may không phải cùng một trường học.

Khương Thi cảm thấy cái tên trường trung học Số Ba này có chút quen tai, nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã nghe ở đâu: “Vậy thật đúng là trùng hợp ngẫu nhiên.”

Cô không biết nên tiếp tục đề tài này như thế nào, vốn đang nói chuyện trường trung học thành phố Giang, cô chỉ nhớ đọc qua một chút trong nhật ký của nguyên chủ.

Phạm vi rất nhỏ, nếu nói chuyện đến văn hóa địa phương của thành phố Giang hoặc là một ít chuyện hiểu biết của người dân ở thành phố Giang thì cô không biết gì cả.

Hình như Tiểu Lục cũng không có ý nói chuyện sâu hơn, hỏi vài câu, một lần nữa quay lại chủ đề nấu ăn, Khương Thi trộm nâng tay lau mồ hôi trán.

Tránh được một kiếp.



Kết thúc bữa trưa vui vẻ, Tiểu Lục chống khuỷu tay lên bàn, hỏi cô một cách ngây thơ: “Chị cho em ngủ trưa cùng với được không?”

“Được, chờ chị… đi tắm một cái đã.”

Thật ra buổi sáng thức dậy cô đã tắm rồi, bởi vì ăn cơm trưa mà cả người toàn là mùi khói dầu. Lúc này ngay cả cô cũng ghét bỏ, cầm một bộ đồ ngủ mới, chạy vào phòng tắm.

Nhà trọ của Khương Thi không lớn, cấu kết rất chặt chẽ, được cái đầy đủ tiện nghi, đều là không gian độc lập, nhưng hiệu quả cách âm không tốt lắm.

Tiểu Lục ngồi ở trên thảm tiếp tục xếp nốt chỗ xếp gỗ đã được một nửa, tiếng nước ào ào truyền ra từ phòng tắm. Trong tay cầm linh kiện cả buổi cũng không tìm được cái tương ứng còn lại với nó.

Anh hồi phục lại tinh thần, lục lọi trong một đống ô vuông nhỏ đủ màu sắc khác nhau, ánh mắt mơ hồ, qua thật lâu mới tìm ra được cái linh kiện kia.

Trong thời gian ngắn ngủi vài lần thất thần rồi tỉnh lại, anh buông đồ chơi xếp gỗ xuống, ngồi xếp bằng ngẩn người, tầm mắt dừng ở trên cái túi mà mình mang đến.

Anh cũng mang theo quần áo, cũng muốn đi tắm.

Mùi khói dầu trên người anh còn nặng hơn so với Khương Thi.

Mỗi lần về nhà là sẽ đi tắm xong rồi mới làm việc khác, chuyện tắm trước khi đi ngủ trưa là rất bình thường, hoàn toàn không cần phải căng thẳng.

Đúng, chỉ là ngủ trưa mà thôi.

Trong lòng Tiểu Lục đang không ngừng cường điệu lặp lại, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại. Anh cúi đầu cầm lấy mảnh xếp gỗ, còn thật sự bắt đầu ráp lại.

Tiếng máy sấy tóc vang lên, anh dừng lại, tiếp tục ngồi ngẩn người.

Tiếng máy sấy ngừng, cửa phòng tắm được đẩy ra, anh lập tức cầm lấy xếp gỗ, tay chân luống cuống mà xếp vào.

Khương Thi mặc đồ ngủ có hình dâu tây và con thỏ, trên ống tay áo và ống quần đều có những nếp gấp đáng yêu, nền vải là màu hồng nhạt.

Cô vuốt mái tóc khô được một nửa đi ra, hỏi Tiểu Lục: “Nếu không em cũng tắm đi? Tắm xong siêu thoải mái luôn.”

“… Được.” Tiểu Lục đứng dậy với đôi vai cứng đờ, cầm một bộ đồ ngủ rộng rãi vào phòng tắm.

Khương Thi tranh thủ thời gian Tiểu Lục tắm, rất nhanh chuẩn bị chỗ ngủ.

Trên ban công nhỏ có một cái ghế bập bênh bằng tre rất thoải mái, có đôi khi cô nghỉ ngơi thích nằm ở chỗ đó thả lỏng thân mình, vốn dĩ cô định nằm trên ghế và đắp một chiếc chăn mỏng ngủ trưa cùng với Tiểu Lục.

Mới vừa rồi cô giới thiệu chiếc ghế bập bênh yêu thích cho Tiểu Lục, nhưng khi anh nằm ở trên đó, cô không còn chỗ ngồi…

Chàng trai thoạt nhìn gầy, vậy mà chiếm nhiều chỗ hơn dự đoán của cô.

Khi tắm, cô luôn nghĩ nên ngủ trưa ở chỗ nào.

Nhớ đến Tiểu Lục nói nhìn thấy con mèo nhỏ nằm ở chỗ đất trống phơi nắng, cửa ban công là cửa trượt bằng kính trong suốt, khi ánh nắng mặt trời vào giữa trưa, xuyên qua bức rèm có thể phơi nắng.

Đằng sau là một khoảng không gian hình vuông, có thể để đồ, cô bình thường thích trải thảm yoga tập luyện thân thể ở chỗ này.

Khương Thi trải thảm yoga ra mặt đất, lấy một cái khăn sạch sẽ nhúng nước chà lau một lần, phủ chăn mềm mại lên trên, đặt lên một cái gối sạch sẽ đã chuẩn bị từ trước.

Nằm lên, lăn một vòng.

Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên trên người, cả người đều lười biếng, thật thoải mái!

Tiểu Lục tắm xong, tiếng nước ngừng thật lâu mới từ phòng tắm đi ra, tóc vẫn ướt và nhỏ giọt.

Khương Thi thấy bộ dáng này của anh, chịu không được cười đứng dậy: “Lớp trang điểm của em lại trôi rồi. Không sao, hôm nay chúng ta không ra ngoài nên không cần gọi trợ lý Trịnh đến trang điểm lại đâu.”

Anh thất thần bước đến: “Ngủ trưa ở chỗ này hả?”

Khương Thi ngồi trên tấm chăn được trải ra, cầm một cái khăn sạch sẽ khác trong tay: “Ừ, không phải em nói muốn phơi nắng à? Lại đây, chị lau tóc cho em.”
Chương kế tiếp