Xuyên Sách: Bạn Trai Công Cụ là Đỉnh Lưu

Chương 39
Tiểu Lục xách đồ vào trong nhà, chuẩn bị nấu cơm ở nhà.

Anh sớm đã nghĩ xong thực đơn món ngon, nguyên liệu tươi ngon có thể nghĩ đến đều đã mua xong từ trước, một vài gia vị hơi khó mua cũng đã mang theo.

Thậm chí đã chuẩn bị dụng cụ xử lý thực phẩm ba trong một, tự giác chuẩn bị đầy đủ.

Mở tủ lạnh của nhà Khương Thi ra, nhìn thấy chiếc tủ lạnh keo kiệt chỉ có khoảng nửa túi bánh mì và hai hộp sữa bò. Anh ngây người một chút, quay đầu nhìn cô: "Bình thường chị ăn những thứ này à?"

Không hiểu sao Khương Thi lại có chút chột dạ: "Tiện lợi mà, không phải lúc nào cũng ăn, thỉnh thoảng ăn một chút."

Tiểu Lục không nói gì, cúi đầu lấy từng món đồ mình đem theo bỏ vào tủ lạnh.

Quay đầu nhìn kệ bếp. Lần trước anh và Khương Từ nấu cơm với nhau, lúc đi ra đã dọn dẹp phòng bếp rất sạch sẽ.

Hôm nay nhìn lại, phần lớn dụng cụ đều không hề đổi chỗ. Ngoài lò vi sóng và ấm nấu nước có dấu vết từng sử dụng ra, những nơi khác đều đã phủ một lớp bụi.

Duỗi ngón tay ra, quệt lên nắp hộp gia vị một chút, nơi ngón tay lướt qua, lớp bụi bị lau đi, để lại một vệt trắng rõ ràng.

Tiểu Lục quay đầu, ánh mắt nặng nề nhìn Khương Thi, khóe miệng mang theo nụ cười giả: "Chị đứng có nói với em là, thời điểm không ở bên cạnh em, chị đều dựa vào bánh mì lát và sữa bò để sống qua ngày nhé."

Hai ngón tay của cô xoắn vào nhau: "... Không có, thường thì buổi sáng sẽ uống sữa bò, ăn bánh mì, buổi tối thỉnh thoảng ăn một chút, buổi trưa vẫn luôn ăn uống đàng hoàng."

Thật ra, buổi trưa cô ở lại cũng rất hiếm khi ăn uống nghiêm túc, một khi đánh chữ thì sẽ quên mất thời gian, thường sẽ kết hợp bữa trưa với buổi tối.

Vẻ mặt của Tiểu Lục thật đáng sợ. Cô không dám nói ra.

"Chẳng lẽ chị bị phá sản rồi à? Ngay cả cơm cũng ăn không nổi?"

Tiểu Lục vừa nói vừa lấy điện thoại ra, mở một app trình duyệt có biểu tượng xanh trắng đan xen, vào tài khoản của mình.

Khương Thi nghĩ rằng anh chỉ đang chơi điện thoại, không chú ý.

Lúc này, cô vì một chuyện khác mà cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, ngón tay giao nhau, xoay xoay, không rảnh quan tâm đến chuyện khác: "Không phải, chỉ là... chỉ là chị không biết nấu cơm."

Nói xong thì hụt hẫng cúi đầu xuống. Khương Từ biết nấu cơm, Tiểu Lục biết nấu cơm, ngay cả trợ lý Trịnh cũng biết nấu cơm, Khương Thi cảm thấy bản thân và họ không hợp nhau.

Thật ra, hôm nay chuyện đầu tiên cô muốn Tiểu Lục làm chung với mình, chính là dạy cô dùng bánh mì lát và sữa bò làm một bữa sáng vừa phong phú lại vừa đơn giản.

Cho dù là cô, ngày nào cũng ăn bánh mì nước và sữa bò cũng có hơi ngán.

Vẻ mặt của Tiểu Lục hòa hoãn lại: "Hóa ra là như vậy. Vậy... muốn em dạy chị làm bữa sáng đơn giản lại dinh dưỡng không?"

"Muốn muốn!" Khương Thi lập tức vui vẻ: "Chị muốn học cách dùng bánh mì lát và sữa bò thì đã có thể làm ra được bữa sáng đơn giản lại dinh dưỡng.

"..." Có đôi khi, cô rất dễ thỏa mãn. Anh cũng không biết như vậy rốt cuộc là tốt hay là không tốt: "Chỉ có sữa bò và bánh mì, thì không làm được bữa sáng dinh dưỡng đâu."

Tiểu Lục lấy bánh mì lát từ trong tủ lạnh ra, rồi lại lấy thịt bò, rau xà lách, cà chua và dưa leo mình vừa đem đến, chuẩn bị làm một chiếc sandwich chỉ cần có tay thì sẽ học được.

Nguyên liệu nấu ăn được rửa sạch, đặt trên bồn rửa. Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, vô cùng thất bại: "Trong nhà không có trứng gà, cũng không có phô mai lát, là em tính toán không đủ chu đáo rồi."

Khương Thi nhìn thấy anh có vẻ vô cùng để ý, dè dặt hỏi: "Trứng gà và phô mai lát quan trọng lắm à?"

"Ừm, không được, em phải đi mua chút đồ về." Tiểu Lục cởi tạp dề, cầm điện thoại, chuẩn bị đi ra ngoài.

"Chị đi chung với em, dưới lầu có siêu thị."

Hai người xuống lầu, dự định ban đầu là mua trứng gà, khi trở về, trong tay đều xách theo từng bao đồ lớn.

Ngoài trứng gà và phô mai re, còn mua thêm chút trái cây tươi, tôm sống, các loại tương nguyên liệu, hai bao bánh mì nướng mới, hộp sữa bò lớn, còn có một số món đồ ăn vặt mà Khương Thi chưa từng ăn.

Khương Thi đeo tạp dề màu hồng lên, trùng hợp là đồ đôi với chiếc tạp dề màu xanh lam của Tiểu Lục, đeo máy chụp hình trước ngực, vừa học làm bữa sáng dinh dưỡng với thầy Tiểu Lục, vừa chụp ảnh.

"Cà chua cắt một hình chữ thập ở trên đầu như thế này, dùng nước sôi chần một chút, thì sẽ rất dễ lột vỏ. Nào, chị thử một chút đi."

Thầy Tiểu Lục nhận lấy máy ảnh trong tay bạn học Tiểu Khương, đặt cà chua trước mặt cô.

Bạn học Tiểu Khương cầm dao, lo lắng lại cẩn thận rạch một đường trên đầu quả cà chua, bỏ vào nồi nước sôi bên cạnh, chần vài giây, vớt ra rồi lột vỏ.

Lột xong một quả, cẩn thận cầm lấy cuống quả cà chua, phấn khích giơ lên cho thầy Tiểu Lục xem: "Chị thành công rồi!"

Tiểu Lục giơ máy ảnh lên, chuẩn xác chụp lại được cảnh này.

Đợi khi ảnh chụp được in ra, giơ tay sờ sờ đỉnh đầu của cô, khích lệ nói: "Chị rất tuyệt vời, lần đầu tiên học mà đã tuyệt vời như vậy rồi!"

Trước giờ Khương Thi không biết một chuyện nhỏ lại mang đến cho cô niềm vui lớn như vậy, phấn khích như một đứa trẻ, trong mắt lóe ra ánh sáng lóng la lóng lánh: "Tiếp theo chúng ta làm gì đây?"

Thầy Tiểu Lục giống như dạy trẻ em ở nhà trẻ, dạy bạn học Tiểu Khương xử lý nguyên liệu nấu ăn từng bước một, điều chế tương salad hương vị đặc biệt.

"Tiếp theo, chúng ta phải làm chín thực phẩm, trứng tráng, bò bít tết và tôm nhúng trứng.

"Có nghĩa là phải dùng lửa à?"

"Đừng sợ, em dạy cho chị làm thế nào để chỉnh lửa nhỏ." Thầy Tiểu Lục kiên nhẫn giảng giải.

Bạn học Tiểu Khương dưới sự chỉ dẫn của anh, lần đầu tiên nếm thử mùi vị của trứng tráng.

Mọi người đều biết người mới đập trứng gà đều phải dùng hai tay, không còn dư tay để cầm đồ phòng ngự.

Lúc đổ trứng gà vào, có vỏ trứng bể rơi vào chảo. Bạn học Tiểu Khương luống cuống tay chân, cầm đũa khều, giọt dầu nhỏ bắn ra, dọa cô lập tức trốn phía sau lưng thầy Tiểu Lục, hai tay nắm thật chặt vạt áo của anh.

Thầy Tiểu Lục rất hiếm thấy thời điểm yếu đuối, đáng thương như thế này của cô, nhếch môi nhịn cười, nhẹ nhàng kéo tay cô ra: "Chị à, chị tráng trứng như vậy sẽ bị nát đó."

Khương Thi từ phía sau anh ló đầu ra, nhíu mày nhìn phần trứng tráng bốc khói nghi ngút trong nồi: "Tiểu Lục, cái này đối với chị mà nói có hơi khó. Chị ăn bánh mì lát, pha sữa bò cũng khá tốt, cũng... cũng ăn rất ngon."

Thầy Tiểu Lục ké cô từ phía sau lưng ra, xoay người, bàn tay lớn bao phủ lên bàn tay nhỏ đang run rẩy cầm nồi của cô: "Chị đừng sợ, em dạy chị làm như thế nào."

Nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, hương thơm trên người, giọng nói dịu dàng giống như mang theo thần chú sức mạnh, dịu dàng bao trùm lấy Khương Thi, khiến cô hồn bay phách lạc.

Đợi khi cô lấy lại tinh thần, trứng tráng đã chiên xong, bò bít tết đã chín rồi, ngay cả tôm lột vỏ nhúng trứng cũng đã làm xong.

Thầy Tiểu Lục nhẹ nhàng buông tay ra, lại sờ lên đỉnh đầu của cô: "Đây còn không phải làm rất tốt sao? Thật vui vì bữa sáng có thể ăn món sandwich ngon lành mà chị đã làm."

"Những thứ này... đều do chị làm sao?" Cô không dám tin.

"Ừm." Tiểu Lục lão sư gật đầu khẳng định: "Đây đều là do chị làm, tiếp theo chỉ còn một bước cuối cùng, lấy những nguyên liệu đã xử lý xong chồng lên miếng bánh mì như xếp khối gỗ, rưới nước sốt salad lên trên là có thể ăn được rồi."

Bước cuối cùng này không khó, thứ duy nhất cần phải chú ý chính là Tiểu Lục không thể ăn tôm, bò bít tết và tôm lột vỏ không được để chung với nhau.

Khương Thi lấy sandwich bò bít tết và trứng chiên, cùng với sandwich tôm lột vỏ nhúng trứng mà Tiểu Lục làm, đặt cùng nhau, bên cạnh dĩa dùng hạt trái cây tươi và chút rau quả tô điểm.

Trong chén đổ đầy sữa bò, đặt cùng với sandwich trên chiếc bàn nhỏ mà Khương Thi thường hay dùng để ăn sáng.

Trên mặt bàn có một bình hoa trong suốt miệng trong, bên trong cắm hai nhánh hoa hồng đỏ tươi.

Khương Thi giơ máy ảnh lên, chụp lại thành quả cùng nhau nấu cơm đầu tiên của hai người, lại chụp Tiểu Lục ngồi đối diện một tấm.

Mỗi giây mỗi phút ở bên Tiểu Lục dường như đều đáng để ghi chép lại, có đôi khi, cô có một loại dục vọng không có cách nào dừng lại được.

Tiểu Lục lấy máy ảnh trong tay cô ra, đặt sang một bên: "Chị à, nên ăn sáng rồi."

Khương Thi ngồi xuống, ánh mắt đầy mong đợi nhìn anh: "Em nếm thử trước đi."

Tiểu Lục không biết đây là lần thứ mấy cúi đầu mím môi mỉm cười trong hôm nay, cầm lấy sandwich bò bít tết và trứng chiên màu sắc tươi tắn, cắn một miếng.

"Thế nào?"

Anh quay đầu nhìn về phía cô, mắt cong lên: "Ăn rất ngon."

Trong mắt Khương Thi vui mừng, vẻ mặt bỗng nhiên cứng đờ, đứng lên, xoay người rướn người đến, giơ tay lau đi vệt trứng gà dính trên khóe môi của anh.

Tiểu Lục giúp cô nắm chắc độ lửa, trứng ràn vừa đúng, bên ngoài xốp, bên trong còn có một nửa lòng đào. Cắt ra sẽ từ từ thấm vào miếng bánh mì, cũng dính lên những nguyên liệu nấu ăn khác.

Cô giơ ngón tay cho anh nhìn, trong mắt tràn đầy ý cười: "Bất cẩn bị dính rồi."

Mắt của Tiểu Lục khép hờ, giơ tay nắm chặt lấy cổ tay của cô.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, chậm rãi mở miệng, cắn một miếng vào ngón tay dính lòng đỏ trứng của cô, khẽ liếm, rất nhanh lại thả ra: "Được rồi, dọn dẹp sạch sẽ rồi."

Khương Thi cứng đờ.

Tiểu Lục ngẩng đầu nhìn cô: "Chị?"

Giọng nói và vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Khương Thi rút tay lại, năm ngón tay cuộn tròn thành nắm đấm, giấu ngón trỏ vào trong lòng bàn tay.

Đầu ngón tay bị liếm qua, cảm xúc mềm mại lại ấm áp đã khắc sâu vào bộ não.

Trái tim như muốn nhảy ra, bình bịch không có cách nào tự kiềm chế được. Cô suy tư nhìn về phía anh: "Tiểu Lục, hình như trái tim của chị bị bệnh rồi. Nó đập rất nhanh."

Anh chớp mắt mấy cái, vô tội hỏi: "Không phải nai nhỏ chạy loạn chứ?"

Khương Thi lắc đầu: "Còn đáng sợ hơn cả nai nhỏ chạy loạn nữa, giống như một ngàn con dê và lạc đà phi nước đại, nhảy loạn trong tim chị. Chúng muốn húc trái tim của chị văng ra ngoài."

Tiểu Lục: "..."

Đây chính là trình độ phép tu từ của tác giả ngôn tình sao?

Yêu rồi yêu rồi.

-

Bữa sáng hỗn loạn kết thúc. Tiểu Lục hỏi: "Chị theo giúp em nấu cơm, thuận lợi hoàn thành. Chị muốn em làm gì với chị đây?"

"Chuyện đầu tiên chị muốn làm với em cũng là cùng nhau nấu cơm, thuận lợi hoàn thành."

"Vậy... bây giờ chơi lego nhé?"

"Được."

Tiểu Lục và Khương Thi chuyển đến khu vực trải thảm, dời chiếc bàn nhỏ đặt trên thảm đi, đổ thẳng những mảnh xếp hình xuống đất.

Anh mua một bộ lego có độ khó rất cao, quy mô rất lớn, tên là trang viên hoa hồng.

Một hộp lớn đầy ắp đổ đầy ra đất, Khương Thi cầm một khối xếp hình màu đỏ, cảm thán: "Em thật sự thích hoa hồng nhỉ."

Anh trải rộng bản vẽ, rất nhanh đã vào trạng thái, tập trung lắp ráp: "Ừm, trước kia không thích."

"Tại sao bây giờ lại thích?"

Anh ngẩng đầu, âm thầm đưa cho cô một đống linh kiện: "Giúp em ráp những thứ này lại."

Khương Thi nhận lấy, từng bước từng bước ghép lại rất chậm, trong lòng cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.

"Tại sao lại muốn chơi lego với chị vậy?"

Tay của Tiểu Lục không ngừng lại, vô cùng tập trung.

Anh thật sự rất thích chơi cái này, dành thời gian trả lời cô một câu, giọng nói phân tán lại thả lỏng: "Lúc nhỏ luôn chỉ chơi một mình, chơi lâu rồi thì lại muốn lắp ráp chung với người khác. Đợi khi em nhớ ra muốn tìm người chơi chung thì mới phát hiện bên cạnh ngoài bà nội ra không ai có thể chơi với em. Khi đó, bà nội đã hơi lớn tuổi rồi, đôi mắt không tốt, không thể chơi với em quá lâu. Có lẽ do nguyện vọng khi đó không được thỏa mãn, vẫn ghi nhớ trong lòng."

Khương Thi gật đầu, đưa linh kiện trong tay cho anh: "Cái này ráp xong rồi."

Tiểu Lục nhận lấy kiểm tra, không hề ráp sai, gật gật đầu, hài lòng liếc nhìn cô một cái, theo thói quen sờ sờ đỉnh đầu của cô: "Ráp không tệ."

Quay đầu lại chia cho cô một đống linh kiện vừa mới soạn ra: "Ráp luôn những thứ này đi."

Khương Thi ráp rất chậm, nhưng rất nghiêm túc, đối với sắp xếp nhiệm vụ xếp hình của anh không có chút nào oán hận, còn có thể tìm cơ hội chen vào, đi sâu vào vấn đề bản thân muốn hiểu rõ: "Em muốn ngủ trưa chung với chị cũng là do nguyện vọng lúc nhỏ chưa được thỏa mãn sao?"
Chương kế tiếp