Xuyên Sách: Bạn Trai Công Cụ là Đỉnh Lưu

Chương 52
Thứ sáu, Khương Thi có lịch hẹn một lớp học trải nghiệm làm gốm.

Mạnh Tri Hạc nghe nói cô đưa Tiểu Lục đi cùng, vì vậy anh ta cũng hùng hổ báo danh, tỏ vẻ mình và Chung Hiểu Linh cũng muốn chơi, mang dụng ý khác hết sức rõ ràng.

Thật ra Khương Thi không thèm để ý, bốn người đi càng thêm náo nhiệt.

Trưa hôm đó, Chung Hiểu Linh và Mạnh Tri Hạc lái xe đến, đợi dưới lầu nhà Khương Thi.

Khi lên xe, chỉ thấy một mình Khương Thi, đáy mắt Mạnh Tri Hạc hiện lên vẻ thất vọng: "Tiểu Lục đâu? Không phải nói muốn dẫn cậu ta cùng đi chơi sao?"

"Tiểu Lục có lớp buổi sáng, đến trễ một chút."

Mạnh Tri Hạc lập tức hứng thú bừng bừng: "Vậy hôm nay cậu ta không trang điểm tới đây sao?"

Khương Thi ngẩn ra: "Tôi cũng không biết."

"Tôi tò mò muốn chết, rốt cuộc cậu ta có dáng vẻ gì?"

Khương Thi lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh: "Một mũi, hai mắt, một miệng, giống như những người bình thường, không cần quá tò mò. "

Mạnh Tri Hạc chọc nệm ngồi, Khương Thi càng nói như vậy, anh ta càng tò mò.

Gần đây, anh ta thấy rất nhiều bài đăng trên mạng, có người còn sử dụng AI (trí tuệ nhân tạo) để phân tích ngoại hình của Tiểu Lục nhà Khương Thi, có cái thì rất xấu, có cái lại quá đẹp, anh ta cảm thấy mỗi một người đều không giống như Tiểu Lục trong tưởng tượng của mình.

Ngay cả khi khuôn mặt của Tiểu Lục rất bình thường, sẽ không phải là loại ngoại hình mờ nhạt trong biển người.

Anh ta hạ quyết tâm, hôm nay nhất định phải biết rõ ràng gương mặt thật của Tiểu Lục.

Khương Thi nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc kệ trong lòng Mạnh Tri Hạc có tính toán gì, cô thật sự cũng không biết hôm nay Tiểu Lục sẽ dùng bộ mặt nào để tới đây.

Anh nói, thứ sáu sẽ cho cô câu trả lời, chính là hôm nay.

-

Cửa hàng trải nghiệm đồ gốm mà Khương Thi đặt lịch hẹn là do Hướng Tử giới thiệu, cũng nằm tại thị trấn nhỏ ở ngoại ô, cách quán trà Tiểu Sơn không xa.

Ngày thường người tới trải nghiệm không nhiều, cảnh vật chung quanh u nhã tĩnh mịch.

Khi các cô tới nơi, thầy dạy gốm đã đứng ở cửa đợi họ. Khương Thi để hai người kia vào trước, còn mình thì chờ Tiểu Lục ở cửa.

Thầy dạy gốm để lại một chiếc ghế đẩu nhỏ cho cô, Khương Thi bèn ngồi ở cửa. Ước chừng đợi 20 phút, một chiếc xe Ferrari màu đỏ nổi bật lái tới từ đường cái.

Cô đứng dậy, đi tới vài bước, xe đã dừng trước mặt cô.

Người đàn ông xuống xe, Khương Thi dừng vài giây, rũ mắt nhìn chiếc nhẫn bạc trên ngón tay anh, sắc mặt rất vui vẻ: "Tiểu Lục?"

Tiểu Lục đi đến trước mặt cô, trực tiếp nghiêng đầu chụt một cái lên mặt cô: "Khương Khương đang đợi anh sao?"

Giọng nói rất dễ nghe, khác với trước đây, mang theo một ít nữ tính và trong trẻo, giống như ánh trăng phản chiếu trên mặt sông lúc đêm khuya tĩnh lặng, tráng lệ và mát lạnh.

Khương Thi sửng sốt, đây là... người đẹp cố chấp điên cuồng ư?

Nhìn phản ứng của cô, tâm tình Tiểu Lục trở nên vui vẻ, ngón tay anh nhẹ nhàng vén một lọn tóc trên má cô, dây dưa quấn lấy, đáy mắt lạnh lẽo: "Dọa sợ rồi? Khương Khương sẽ sợ anh sao?"

Người đẹp cố chấp điên cuồng không muốn chạy!

Cô hoàn hồn, giao tiếp bằng mắt với anh, ôm chặt anh: "Quá tuyệt vời! Chị rất thích."

Tiểu Lục: "..."

Bên trong, Mạnh Tri Hạc đi cùng người dạy gốm chuẩn bị xong xuôi, đi ra gọi Khương Thi: "Thi Thi, lớp học làm gốm sắp bắt đầu... Đây là... Tiểu Lục?"

Người đàn ông mà Khương Thi ôm, không giống bất kỳ Tiểu Lục nào mà anh ta từng gặp.

Đôi mắt hơi tròn, mũi cao, môi mỏng, thoạt nhìn có chút trẻ con, ngũ quan vẫn tinh xảo không chê vào đâu được.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng tay phồng thiết kế phức tạp, cả người tràn ngập hơi thở thiếu niên, lại toát lên vẻ quyến rũ khó tả.

Trên tai phải của anh đeo khuyên tai ruby đỏ, theo chuyển động của anh mà đung đưa, dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng chói mắt.

Tiểu Lục nhìn anh ta, hơi cong mắt: "Chào anh, tôi là Tiểu Lục."

Mạnh Tri Hạc bước nhanh đến trước mặt anh: "Giọng nói lại không giống, anh thật sự là Tiểu Lục?"

Tiểu Lục nhếch khóe môi, dùng giọng điệu Lục chó săn nói: "Anh nói chính là giọng nói này?"

Dáng vẻ Mạnh Tri Hạc như trải sự đời: "Vãi chưởng, thật sự là anh!"

Tiểu Lục kéo Khương Thi và Mạnh Tri Hạc vào nhà, Chung Hiểu Linh nhìn thấy Tiểu Lục thì một phen khiếp sợ.

Sau một hồi ồn ào, thầy hướng dẫn ngồi xuống giảng bài, bốn người vây quanh một cái bàn.

Khương Thi và Tiểu Lục ngồi cạnh nhau, trong khi Chung Hiểu Linh và Mạnh Tri Hạc ngồi đối diện.

Mạnh Tri Hạc không quen nhìn dáng vẻ dính nhau như sam của Khương Thi và Tiểu Lục, bực tức oán hận một hồi, anh ta bị Chung Hiểu Linh nói hai câu mới yên tĩnh.

Thầy hướng dẫn giảng xong liền đi nghỉ ngơi, để bốn người tự do hoạt động.

Khương Thi đặt đất sét lên đĩa kéo phôi, xài chung máy móc với Tiểu Lục.

Mạnh Tri Hạc cười đau khổ xoay chiếc bát gốm nhỏ của mình, nhịn không được hỏi: "Tại sao các người lại muốn làm đồ gốm?"

Khương Thi dừng tay, bỏ thêm một cục đất sét vào: "Lúc trước Tiểu Lục tặng mấy cây hoa, tôi muốn làm mấy cái chậu cho chúng."

Khi nhận được một đống cây mọng nước vào tối hôm đó, cô đã nghĩ đến việc cho chúng vào những chiếc chậu thật đẹp mắt.

Sau đó Tiểu Lục lại đặc biệt sử dụng chậu bông bằng nhựa cao su mềm vì sợ nó lại vỡ, khó rửa sạch.

Nhưng bây giờ là Khương Thi nuôi, cho nên dùng chậu bông bằng vật liệu nào cũng không quan trọng.

Cô đọc rất nhiều trên mạng, còn đi đến chợ Hoa Điểu (*) để tìm nhưng không tìm được chậu hoa ưng ý. Cân nhắc mấy ngày, cô quyết định tự làm vài cái, vì thế còn đặc biệt vẽ bản thiết kế.

(*): là chợ chuyên bán sinh vật cảnh như: cây, cối, chó, mèo, chim, cá… các loại động thực vật rất đa dạng.

Mạnh Tri Hạc cau mày, vẻ mặt đầy chua xót: "Chậc, tôi không nên tự rước lấy nhục."

Chung Hiểu Linh không nhịn được cười: "Anh chính là thiếu nợ."

Tiểu Lục nghe xong, vẻ mặt thay đổi: "Chị không hề nói với em là muốn làm chậu hoa cho chúng nó."

Cô chạy đến bồn nước nhỏ bên cạnh rửa tay sạch sẽ, cởi tạp dề, từ trong túi lấy ra một bản vẽ, mở ra đặt trước mặt anh: "Bây giờ nói với em nè. Đây là bản vẽ của chị, chị muốn cái chậu giống thế này."

Ba cái chậu hoa hình dáng khác nhau, có đánh dấu kích thước bên cạnh. Trên mỗi chậu hoa còn vẽ những họa tiết khác nhau, cần chọn màu gì cũng được ghi rõ ràng bên cạnh.

Khi Tiểu Lục nhìn thấy bản thiết kế cô vẽ, anh nhếch khóe môi, trong mắt hiện lên ý cười: "Làm hai bộ đi, em muốn một bộ. Em làm, còn chị tô màu nhé."

Cô nắm chặt tay: "Không thành vấn đề."

Mạnh Tri Hạc đến gần nhìn bản vẽ của Khương Thi, chép miệng, không khỏi thốt lên: "Vẽ không tồi, thiếu niên và thơ, piano và hoa hồng, thịt heo chiên giòn và rượu, bức vẽ này thoạt nhìn không có chút liên quan nào. "

Chung Hiểu Linh nhìn dáng vẻ ngu ngơ của anh ta, không khỏi trợn mắt.

Những bức tranh này hiển nhiên có câu chuyện, có lẽ chỉ có cặp tình nhân nhỏ trước mặt mới biết. Anh ta càng muốn hỏi rõ, bị nhồi thức ăn cho chó cũng hoàn toàn là anh ta tự tìm tới.

Khương Thi cười không nói, nghịch chiếc nhẫn mà Tiểu Lục vừa tháo trên tay.

Người mới làm đồ gốm, vừa làm đất sét bằng dụng cụ, còn phải biến chúng trông giống như mình muốn, thực sự là hơi khó. Dưới chân Mạnh Tri Hạc có năm tới sáu phôi bị hỏng, trong tay Chung Hiểu Linh cũng hỏng vài cái.

Không ngờ Tiểu Lục lại rất khéo tay, cái ban đầu mới bị hỏng, sau đó lại làm được hình dạng lớn nhỏ giống hệt trong bức vẽ của Khương Thi, thậm chí thầy dạy gốm cũng khen ngợi anh có thiên phú.

Sau khi các phôi được làm xong, phải phơi khô, sau đó sơn màu và đem đi nung.

Họ làm xong phôi, sắc trời cũng đã nhá nhem tối, công đoạn sơn màu và nung, chỉ có thể đợi đến ngày hôm sau lại tới đây.

-

Khi trở về, Chung Hiểu Linh hùng hổ kéo theo Mạnh Tri Hạc, còn Khương Thi và Tiểu Lục cùng nhau trở về.

Tiểu Lục lái xe được một đoạn thì đột nhiên dừng lại: "Làm sao mà cứ nhìn em hoài vậy?"

"Chà, trước kia chị chưa bao giờ nghĩ con trai lại có hoa tai đẹp, cho đến khi gặp được em."

Viên hồng ngọc bên tai anh, lắc lư như muốn chọc vào đôi mắt cô, khiến tim cô cũng rung động theo.

Anh cười rộ lên: "Nếu chị thích, em có thể tặng chị một cái."

Cô đưa tay sờ vành tai: "Nhưng chị không có xỏ lỗ."

Đời trước cô chưa từng xỏ lỗ tai, bởi vì sợ đau.

Nguyên chủ cũng không xỏ, Khương Thi đột nhiên có chút sầu muộn, âm thầm suy xét xem có nên đi xỏ hay không, nhưng cô thật sự rất sợ đau.

"Cũng có kiểu không cần xỏ."

"Tại sao Tiểu Lục lại xỏ lỗ?"

"Có một ngày bỗng nhiên muốn thay đổi một chút, sau đó lại phát hiện thay đổi như vậy cũng vô dụng."

Khương Thi nhìn lỗ tai của anh, kìm nén ý nghĩ muốn chạm vào, nhẹ giọng nói: "Chị cũng đi xỏ một cái, chị muốn đeo khuyên tai giống như Tiểu Lục."

Một lúc sau, cô không nhịn được nhát gan hỏi: "Sẽ đau chứ?"

"Muốn em xỏ giúp chị không?"

"Hửm? Còn có cái gì là em không làm?"

Tiểu Lục cười rộ lên: "Khi chị đau, có thể ôm em."

Khương Thi quay đầu, người đẹp điên cuồng căn bản không hề điên, ngược lại còn có chút ấm áp là như thế nào?

Anh nói muốn giúp cô, trên đường trở về liền mua một bộ dụng cụ. Khi đi ngang qua tiệm thuốc, anh lại mua cồn và tăm bông.

Xe đậu ở dưới lầu nhà Khương Thi, hai người cùng nhau lên lầu.

Đèn trong phòng bật sáng, Khương Thi ngồi trên ghế, run bần bật.

Cô hối hận, không nên vì xúc động mà quyết định.

Tiểu Lục đang khử trùng dụng cụ và khuyên tai, vừa nhìn thấy đầu kim phát sáng ánh bạc, nghĩ đến khi nó xuyên thẳng vào da thịt, da đầu cô liền tê dại.

Anh đặt đôi bông tai vào một hộp gỗ chuyên dụng, dùng cồn giúp cô khử trùng.

Nhìn ra cô đang căng thẳng, ngón tay lướt nhẹ qua gáy cô, mang theo một trận tê dại.

Cô dùng hai tay nắm chặt quần áo của anh, cúi người trốn về phía sau: "Ngứa."

Tiểu Lục nhẹ nhàng ôm mặt cô, nhanh chóng nói một câu vào tai cô.

Khương Thi sửng sốt, lúc phản ứng kịp, trên lỗ tai truyền đến một đợt đau nhói.

... Đã xỏ xong.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, cau mày, tủi thân: "Đau quá."

Tiểu Lục đeo đồ bịt lỗ tai vào cho cô, ôm người vào trong lòng, dịu dàng dỗ dành: "Không sao, ngoan nào."

Cô ôm eo anh, ngửa đầu nhìn anh: "Vừa mới nói câu kia, lặp lại lần nữa."

"..."

"Nói lại liền không đau."

"..."

"Làm ơn."

Anh khép hờ mi mắt, cảm giác như lấy đá đập vào chân mình: "Tiểu Lục thích Khương Khương nhất."

Cô hài lòng: "Khương Khương cũng thích Tiểu Lục nhất."

Dưới vành tai ửng hồng mỏng manh, anh nhẹ nhàng đẩy cô ra, cúi đầu cất đồ đã dùng đi: "Em đi đây, chị nghỉ ngơi sớm đi."

-

Ngày hôm sau, Mạnh Tri Hạc và Chung Hiểu Linh có việc, nên không đi cùng họ đến cửa hàng làm đồ gốm.

Không có hai bóng đèn nhỏ, Khương Thi cảm thấy khá thoải mái.

Trong sân có một cây ăn quả cành lá sum suê, rất râm mát. Cô ngồi dưới gốc cây tô màu cho đồ gốm đã phơi khô, gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa không biết tên, rất dễ chịu.

Bởi vì làm hai bộ nên lượng công việc cần làm rất nhiều.

Tiểu Lục ngồi bên cạnh sáng tác nhạc, từ trong nhà lấy ra trang giấy cũ đã ố vàng, ngửi thấy một mùi hương cổ xưa.

Khương Thi thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh, nhịn không được hỏi: "Bản nhạc này là khi nào?"

"Rất nhiều năm trước, lúc cấp ba có sáng tác được một nửa, sau đó còn chưa viết xong."

Cô đặt cọ vẽ xuống, tiến lại gần anh, trên trang giấy xiêu xiêu vẹo vẹo đã ố vàng chỉ mới viết vài nốt nhạc mới.

"Không có linh cảm?"

Anh ngẩng đầu nhìn cô, khẽ nhíu mày: "Không hẳn, chỉ là ở bên cạnh chị, luôn không thể bình tĩnh."

Cô đột nhiên co người sang một bên, cầm bút tiếp tục sơn màu: "Thực xin lỗi, chị sẽ không làm phiền em nữa."

Tiểu Lục nhìn vẻ mặt tủi thân của cô, nhưng đôi tay vẫn cầm bút vững vàng, một nét cũng không hề nghiêng lệch, trong lòng anh cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Anh bỏ bản nhạc vào cặp, kéo ghế đến bên người cô, lấy cây bút bên cạnh, cầm đồ gốm lên, vẽ theo bản vẽ của cô.

Cô nghiêng đầu liếc nhìn, piano và hoa hồng từng chút hiện ra dưới ngòi bút của anh, giống hệt bức tranh của cô.

“Không ngờ em cũng sẽ vẽ tranh.” Đáy lòng Khương Thi dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, anh và cô dường như còn phù hợp hơn cả mong đợi.

Anh khiêm tốn nói: "Khi còn nhỏ có học qua một chút, hiện giờ cũng không quen tay, không thể so với chị."

Cô cầm lấy một bức được vẽ trong tay anh, lại đẩy hai bức chưa vẽ đến trước mặt anh: "Chị muốn cái này, em phải vẽ giúp chị."

"Không tức giận nữa?"

Cô quay đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vốn dĩ không có tức giận."

Mặt mày Tiểu Lục giãn ra, nhịn không được thổ lộ: "Ngồi bên cạnh chị, em luôn vô thức chú ý đến chị, cho nên không thể bình tĩnh được."

Cô kéo ghế lại gần anh một chút, cầm bút lên vẽ bộ cuối cùng là thịt heo chiên giòn và rượu: "Chị cũng thích ở bên cạnh em, làm gì cũng được, một mình chán chết."

Hai người sáp lại gần, trò chuyện câu được câu không về những chuyện cũ trong quá khứ phủ bụi, tay cầm bút vẽ không ngừng.

Khi sáu chậu hoa được vẽ xong, thời gian tựa như ngừng trôi, lại có chút chưa thỏa mãn.
Chương kế tiếp