Xuyên Sách: Bạn Trai Công Cụ là Đỉnh Lưu

Chương 53
Đồ gốm được đưa đi nung cũng phải mất vài giờ đồng hồ.

Khương Thi và Tiểu Lục không muốn trở lại vào ngày mai, vì vậy họ đã đợi ở trong sân.

Thầy làm gốm đồ gốm bưng một cái đĩa đậu hà lan vàng, lại chạy đi pha một ấm trà khác, đặt trên chiếc ghế đẩu thấp bằng gỗ lim dưới gốc cây sung xanh, sau đó thì trở vào nhà làm việc.

Đậu hà lan vàng do chính tay thầy gốm làm, trà cũng là trà mới của năm nay.

Khương Thi và Tiểu Lục chưa bao giờ ăn món ăn vặt truyền thống như vậy, họ cầm một miếng, bốn mắt nhìn nhau, cắn một miếng bánh được cắt thành khối nhỏ trong tay, nheo đôi mắt lại, nhân đậu đặc quánh, đưa vào miệng có một chút ngọt.

Bưng chén trà lên, nhấp một ngụm trà xanh, vị ngọt thanh vừa miệng.

Tiểu Lục thích ăn đồ ngọt, nhưng cũng không thường xuyên ăn cho lắm.

Khương Thi nghĩ là do anh sợ béo, nhìn anh ăn xong một miếng rồi dừng lại, lấy một miếng nữa ở đĩa đưa cho anh, Tiểu Lục lắc đầu: “Không ăn nữa.”

Cô lấy về cắn một miếng: “Tiểu Lục, tại sao lại chọn vai diễn người đẹp điên vậy?”

“Em không muốn quay lại khoảng thời gian trung học nữa. Hơn nữa vai diễn này có phần khó hơn, em muốn diễn thử xem vai diễn không ngoan ngoãn như vậy.”

“Nhưng mà, bắt đầu từ hôm qua chị chỉ cảm thấy đẹp, không có điên, vẫn là Tiểu Lục ấm áp quen thuộc.”

“Bây giờ cảm nhận một chút?”

“... Không vội, Tiểu Lục ấm áp chị cũng thích.” Khương Thi nhíu mày lắc đầu: “Hơn nữa cảm giác tính cách em gái trà xanh rất khó nắm bắt, chị không biết nên xây dựng cốt truyện như thế nào.”

Anh nhìn cô một cái: “Không nhất thiết phải là trà xanh, chỉ cần là Khương Khương thì em đều có thể.”

Ánh mặt trời xuyên thấy qua khe hở cành lá rậm rạp, trên mặt đất in lại những chùm sáng loang lổ, gió nhẹ phất qua, cành lá lay động, phát ra tiếng xào xạc như tiếng tuyết rơi, chùm ánh sáng trên mặt đất đung đưa theo gió, giống như một quả cầu len ngẫu nhiên bị gió cuốn.

Cô cúi thấp đầu, vệt sáng dừng lại ở vành tai, phần vành da trắng nõn chiếu dưới ánh mặt trời hơi trong suốt: “… Chị đang nghĩ chi bằng bắt đầu thay đổi từ cách xưng hô. Nếu như chị gọi em là anh, em sẽ vui chứ?”

Trên vành tai truyền đến một sự ấm áp, bị véo nhẹ hai lần, giọng anh kề sát gần nói: “Tai của Khương Khương mềm quá.”

Đôi mắt của Khương Thi trợn tròn lên như một con mèo con, vai và lưng cứng đờ bất động, một lớp mỏng đỏ tươi nhanh chóng lan từ dưới cổ lên xương quai xanh và sau tai, nhuộm hồng đuôi mắt, giống như những bông hoa đào tuyệt đẹp trên cành vào mùa xuân.

Tiểu Lục đang làm cái gì thế?

Anh nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lấp lánh như một viên kẹo màu hổ phách trong veo, khóe môi vẽ một vòng cung sâu nhàn nhạt, giọng nói vừa dịu dàng vừa lưu luyến: “Ban nãy Khương Khương nói gì thế?”

Yết hầu không tự chủ làm ra động tác nuốt xuống, hai tay cô đan vào nhau, nửa miếng bánh đậu hà lan vàng bị đầu ngón tay bóp nát, cô cố gắng không nhìn vào mắt anh mà nhìn thẳng vào bồn nước nhỏ có vài cành lá sen đang lơ lửng trong nắng cách đó không xa.

“Chị nói, nếu như chị gọi em là anh, thì…”

Tiểu Lục dùng tay nâng cằm cô lên, nghiêng đầu đặt xuống hôn một cái, lại sờ xuống trán của cô, lông mi dài khép hờ: “Rất vui, em thích. Gọi lại lần nữa đi?”

“...”

Khương Thi đẩy anh ra, lẳng lặng quay người lại, hai tay đan chặt vào nhau, vành tai đỏ như quả cà chua dính sương dưới hàng rào ngoài sân.

Tiểu Lục ngồi trên ghế, mở rộng hai chân dài và cúi người về phía trước, hai tay đặt lên đầu gối, sau tai và đuôi mắt cũng đỏ nhạt, ngón tay xoay chiếc nhẫn trên ngón trỏ, đầu ngón tay xoa nhẹ gạc hươu phức tạp, một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi: “Chị... sợ sao?”
Trong lòng Khương Thi hơi run lên, nhẹ nhàng lắc đầu: “Thật... Thật... Thật ra cũng không phải là sợ, chỉ... chỉ là…”

“Vậy là thích rồi?”

Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, khí thế bỗng nhiên dâng cao, nhưng giọng nói lại run rẩy: “Ai, ai thích chứ!”

Nói xong che mặt, cô cảm thấy bản thân quả thật có chút biến thái.

Quả thực trong lòng có một chút, cô thừa nhân là chỉ có một chút chút, thích.

Tiểu Lục cúi đầu cười rộ lên, không phải độ cong nhẹ mà cười kiềm chế như bình thường, mắt cong cong, há miệng cười sung sướng, nhưng cố nén không phát ra tiếng, hai tay nắm lại đong đưa lên xuống, thân thể cứng ngắc căng thẳng thả lỏng ra: “Lúc điên lên em chính là như vậy, tốt nhất là Khương Khương nên sớm tập làm quen một chút.”

“... Ừ”

Che mặt, che mặt lại làm cái gì?

Đợi đến buổi trưa, đồ gốm vẫn chưa ra khỏi lò nung. Thầy làm gốm gọi họ vào cùng nhau ăn trưa.

Rau củ quả là nhà thầy tự trồng, tươi xanh không thuốc trừ sâu. Thầy làm gốm lại tự tay nấu đồ ăn ngon, hai người ăn đến thỏa mãn.

Ăn xong bữa trưa, nằm trên chiếc ghế mây, ngồi dưới tán cây để tận hưởng sự mát mẻ và nghỉ ngơi, dường như đã sống một cuộc sống dưỡng lão trước thời hạn.

Hơn bốn giờ chiều, đồ sứ của bọn họ cuối cùng cũng ra khỏi lò, sáu cái bình miệng rộng, ba cái nền trắng và ba cái nền đen.

Khương Thi cầm từng chiếc lên và kiểm tra cẩn thận, không có bất kỳ sai sót nào. Sau khi nung, hình vẽ trên bề mặt lọ hoa có màu sắc tươi tắn, mềm mại, dễ thương, nhìn rất thích mắt.

Sau khi gói kỹ sáu chậu hoa và cho vào thùng giấy, cả hai lái xe dời đi.

Trên đường đi, Khương Thi nói rằng cô muốn đến chợ Hoa Điểu để mua một ít đất và phân bón mới, Tiểu Lục đã đưa cô đến một khu chợ gần đó.

Mua xong đất, lại mua thêm bộ xới đất mini, công cụ tưới nước, Tiểu Lục xách hết trong tay.

Khương Thi nhìn xem khắp nơi, lơ đãng hỏi: “Em có muốn trồng một ít hoa trong bộ chậu đó không?”

Anh lắc đầu: “Em không không muốn trồng hoa nữa.”

“Thế cái chậu kia làm thế nào bây giờ?”

“Đặt ở đó là được.”

Khương Thi nhíu mày, lôi kéo anh đi dạo khắp chợ, đi đến nơi bán chim, quây hàng bán động vật nhỏ, từ xa nhìn thấy một gian hàng bán thủy sản, mắt sáng rực lên: “Hay là nuôi cá vàng đi?”

Chậu của họ không có lỗ thoát khí và có đáy vững chắc, dùng làm bể cá hoàn toàn không có vấn đề gì.

Anh bất đắc dĩ: “Nhất định phải nuôi gì đó sao?”

“Cái chậu đẹp như vậy không dùng thì tiếc lắm đó?” Khương Thi ngồi xổm xuống bên cạnh bể cá, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vách tường pha lê, con cá vàng nhỏ có màu sắc sặc sỡ tò mò bơi qua với cái đuôi vẫy vẫy, miệng há ra và khép lại, trông vừa đáng yêu lại vừa có chút ngốc nghếch.

Cô co ngón tay gõ nhẹ vào nó một cái, làm cho mặt nước đẩy lên gợn sóng, bầy cá lập tức bơi tán loạn, giống như nở đóa hoa trong nước vậy, nghiêng đầu nhìn qua: “Mua mấy con này về được không?”

Anh gật đầu: “Được.”

Họ đã mua sáu con cá vàng với kích thước rất nhỏ, hai đuôi màu đen và bốn đuôi màu trắng cam, và một số viên đá nhỏ xinh.

Đi ngang qua một cửa hàng hoa, Khương Thi lại nhìn hoa sen bát nhỏ được giữ trong bồn nước trong cửa hàng thì bước không nổi nữa.

Hoa sen bát đó nhỏ hơn cái cô nhìn thấy trong bể nước nhỏ của thầy làm gốm, những chiếc lá chỉ to bằng đồng đô la, những bông hoa nở ra vừa nhỏ vừa tinh xảo.

Cô ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn Tiểu Lục, không nói gì, chỉ im lặng nhìn với ánh mắt mong đợi.

Tiểu Lục bật cười, trong ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều, vẫy tay gọi ông chủ đến, mua hai cây hoa sen nhỏ đã thành hình phật thủ, hơn nữa còn mua thêm hai chiếc giá treo hoa bằng gỗ để cắm chậu hoa.

Cá vàng nhỏ và hoa sen có hơi rắc rối, Khương Thi quyết định lên nhà trước Tiểu Lục, giúp anh sắp xếp nó trước.

Hai người xách theo đồ vào cửa, làm việc trực tiếp tại bàn ăn cơm,

Trợ lý Trịnh đứng sang một bên quan sát một lúc, lắc đầu rồi trốn vào trong phòng, chu đáo để lại không gian cho bọn họ.

Từ sau khi Triệu Hạ ngầm đồng ý cho anh Lục yêu đương, anh ta cũng thả lỏng hơn, cũng không muốn làm cái bóng đèn không hiểu phong tình nữa.

Người làm công cũng có EQ và tôn nghiêm, huống hồ ăn nhiều cơm chó cũng chỉ khiến cho anh ta thêm ghen ăn tức ở, đối với cơ thể chẳng có gì tốt cả.

Nói đến việc trồng hoa, Khương Thi đã học hỏi được rất nhiều điều từ ông nội và ông ngoại của mình. Nhưng khi trồng chậu sen vào nước, đất ẩm ướt khó chịu, thỉnh thoảng có những đốm bùn nhỏ bắn ra ngoài.

Vậy nên cô ngồi ở một bên, chỉ huy Tiểu Lục.

Họ chỉ mua hai cây sen bát, một lớn, một nhỏ, vừa hay chỉ việc đặt trên giá để tạo cảnh.

Lấy chậu hoa vừa nung ra, hai cái màu trắng và một cái màu đen.

Cậu thiếu niên đen nhẻm và bài thơ kia là tranh Tiểu Lục tự mình sơn, ngoài ra hai cái là đàn dương cầm với hoa hồng, thịt giòn với rượu là Khương Thi sơn.

Trong tay Khương Thi còn lại hai cái màu đen, một cái màu trắng. Cái màu đen là dương cầm với hoa hồng, thịt với rượu là do Tiểu Lục vẽ, một cái màu trắng là do cô sơn, ba chậu đó đều dùng để trồng xương rồng.

Tiểu Lục chọn ra một đen một trắng để trồng hoa sen bát, sau đó thả hai con cá nhỏ một đen một cam vào đó.

Đầu kệ đặt một chậu màu trắng với những cánh hoa màu trắng và hoa văn màu hồng nhạt, một chậu màu đen ở giữa trồng một cây La Hán, với những nụ hồng đỏ thắm.

Khương Thi nhìn thấy hoa La Hán đang nở rộ ở cửa tiệm bán hoa, có tầng tầng lớp lớp cánh hoa, vô cùng tao nhã.

Ở tầng thấp nhất của giá là lọ hoa màu trắng cuối cùng, không có hoa, trong chậu chỉ có hai con cá vàng nhỏ màu trắng cam, đặt vào đó một số viên đá nhỏ.

Những chậu hoa ba tầng được đặt so le trái phải, có các lớp màu rõ rệt, trông vô cùng trang nhã.

Khương Thi nằm trên bàn, chụp đi chụp lại mấy tấm hình, trong lòng gật đầu mãn nguyện: “Đẹp quá đi, có cảm giác thành tựu quá.”

Tiểu Lục vừa mới đi rửa tay sạch sẽ về, ngồi ở bàn bên cạnh, trong ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng thắm thiết, như thể anh đã trở lại thời thơ ấu của mình.

Khương Thi chụp ảnh cho anh và lẩm bẩm: “Nếu như có thể chụp ảnh chung thì tốt rồi.”

Tiểu Lục đứng dậy, gõ cửa phòng trợ lý Trịnh.

Trợ lý Trịnh đang nghịch điện thoại di động trong phòng, suýt nữa thì ngủ gật khi đang chơi, bị tiếng gõ cửa đánh thức liền bật dậy tưởng đã xảy ra chuyện lớn.

Tiểu Lục đưa điện thoại di động của mình với máy ảnh của Khương Thi cho anh ta.

Trợ lý Trịnh: “...”



Khương Thi quay về nhà, dành một chút thời gian để chuyển ba cái cây sang chậu hoa mới và đặt chúng trên một giá hoa cùng kiểu với Tiểu Lộc.

Các cây xương rồng của cô rất xinh xắn, so với hoa sen bát nhỏ và cá vàng nhỏ của Tiểu Lục thì như hai phong cách khác nhau.

Nếu dùng một cuốn tiểu thuyết để ví von thì chậu hoa của Tiểu Lục giống như tiểu thuyết cổ trang đầy tao nhã và điệu đà, còn cây xương rồng mập mạp của cô giống như tiểu thuyết giả tưởng đáng yêu.

Tách Tách Tách…

Sau khi chụp được vài bức ảnh như thường lệ, cô vào ứng dụng ghép hai bức ảnh chụp hai bộ chậu hoa với phong cách khác nhau rồi đăng lên vòng bạn bè.

Cô không dám lướt mạng nên chỉ có thể chia sẻ một chút trong vòng bạn bè mà thôi.



Mạnh Tri Hạc thấy Khương Thi đăng bài, nhìn thấy kết quả hoàn hảo của hai người thì đã rất tiếc vì đã không đến cửa hàng đồ gốm.

Thật ra hôm đó anh ta và Chung Hiểu Linh vốn không có việc, chỉ là lại nghĩ đến sẽ bị ăn cơm chó mới giả bộ có việc không đi nữa.

Cảnh quan chậu hoa do Khương Thi và Tiểu Lục tạo nên quá đẹp, anh ta không khỏi ghen tị lại tiếc nuối vì đã bỏ lỡ tài liệu thực tế tuyệt vời.

Vốn dĩ gần đây quyết định sẽ không chơi cùng với Khương Thi và Tiểu Lục nữa, giờ lại anh ta hối hận rồi. Tối đó không nhịn được mà gửi tin nhắn cho Khương Thi, hẹn cô đi đến quán trà Tiểu Sơn chơi, đồng thời nhắc cô nhớ dẫn theo Tiểu Lục.

Khương Thi gửi tin nhắn cho Tiểu Lục: “Mạnh Tri Hạc bảo chúng ta đến quán trà Tiểu Sơn chơi, em ngày mai có thời gian không?”

Tiểu Lục đang vẽ bản thiết kế trong phòng, suy nghĩ một hồi thì thấy tin nhắn: "Xin lỗi, ngày mai em còn có chút việc nên không thể ra ngoài."

Khương Thi cảm thấy tiếc nuối: “Vậy thôi, một mình chị đi vậy.”

“Con mèo nhát gan.jpg”

“Ừm, chơi vui vẻ nhé.”

Tiểu Lục đợi một lúc, không nhìn thấy tin nhắn mới gửi đến, anh cúi đầu tiếp tục vẽ.

Trên bản vẽ trắng sạch sẽ có một số đường nét lộn xộn, anh đang cầm bút để sửa lại, biểu cảm rất tập trung.

Sau một thời gian, những đường nét không có quy tắc dần biến thành một thiết kế lộng lẫy, những cành hoa hồng phức tạp quấn lấy ánh mặt trời.

Hoa hồng và ánh mặt trời, cô là hoa hồng, cũng là ánh mặt trời.

Vẽ xong một bức, anh cầm trong tay lên xem một hồi, cảm thấy rất hài lòng.

Đặt bản vẽ xuống, click mở màn hình di động, không thấy tin nhắn mới nào.

Ấn vào vòng bạn bè, nhìn thấy tạo hình bát sen cảnh và xương rồng cô đăng lên, không nhịn được mà bật cười.

Lại cầm một tờ giấy lên, lần này vẽ một bông hoa sen tinh xảo, chẳng mấy chốc bên cạnh lại có thêm một hình đa giác mũm mĩm.

Vẽ xong mấy tờ bản thảo thiết kế, Tiểu Lục gọi một cuộc điện thoại: “Là tôi. tôi muốn tùy chỉnh một vài thứ. À, thiết kế đã được vẽ xong, tôi sẽ đến gặp trực tiếp vào ngày mai."

Khương Thi bởi vì không hẹn được Tiểu Lục mà bị Mạnh Tra Hạc ghét bỏ.

Trong rừng trúc của phòng trà Tiểu Sơn, trận chiến ngày đó vô cùng bi thảm, Mạnh Tri Hạc cầm lấy một tờ giấy đỏ từ tay Khương Thi với vẻ mặt nặng nề: “Xuỳ xuỳ xuỳ, mau gọi Tiểu Lục nhà cô tới mà chơi mạt chược này, cô còn nhỏ, vốn không thể nắm chắc trụ vững được.”

Khương Thi nước mắt lưng tròng: “... Tôi gọi rồi, em ấy có việc.”

Cô cũng đâu có muốn thua, nhưng cô đánh không lại.

“Vậy cô làm nũng ăn vạ, dáng vẻ thua cuộc này của cô đến thầy giáo còn đau lòng, cậu ta sẽ không đau lòng à?”
Chương kế tiếp