Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 4
Khương Tân Tân nghĩ đến sinh hoạt trong tương lai của mình, bỗng nhiên lại thấy vô cùng đau lòng.

Nhưng mà cô đã nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái của mình, nếu đã không còn đường nào để lùi nữa, thì cô phải lợi dụng thân phận bà Chu này để kiếm tiền, như vậy cô đành phải chịu ràng buộc với thân phận này rồi. Cô vẫn luôn rất lạc quan, sau khi tâm trạng tốt lên lại, cô tìm quản gia Dương, nói: “Có phải tôi nên bàn bạc chuyện này… với ba Chu Diễn trước hay không?”

Cô không biết nên xưng hô với Chu Minh Phong như thế nào.

Nếu gọi là Chu Minh Phong, thì không hợp lắm, còn gọi là Minh Phong, tuy trước đến giờ tính tình cô vẫn luôn rất tự nhiên, nhưng nếu phải gọi như thế thì cô không thể nào mở miệng được.

Vậy thì cứ gọi là ba Chu Diễn đi!

Quản gia Dương mỉm cười đề nghị: “Bên kia đang là sáng sớm, bà chủ, bà có thể gọi điện thoại cho ông chủ đấy.”

Khương Tân Tân cũng không ngạc nhiên lắm, nếu là vợ chồng bình thường, chồng đi công tác lâu như thế mà không gọi được một cuộc điện thoại, đã sớm bị hành chết lên chết xuống rồi, nhưng cô không có năng lực như Chu Minh Phong, không chỉ có thế, cô còn phải chủ động gọi điện cho anh để nhận lấy sự quan tâm nữa.

Cô thoải mái mà đồng ý: “Được thôi!”

Quản gia Dương cũng rất bất ngờ.

Tuy rằng ông là người đề nghị, nhưng cũng không ngờ bà chủ lại có can đảm như thế, lại chủ động gọi điện thoại cho ông chủ.

Một tháng trước, bà chủ kết hôn với ông chủ, nói đến chuyện này cũng khiến người khác ngạc nhiên, ông làm ở đây cũng đã mười năm rồi, trước hôn lễ cũng chưa từng gặp qua bà chủ, mà hôn lễ này lại rất đột ngột, rất dễ khiến người ta nghĩ đến một từ đó là --- Ẩn hôn.

Quản gia Dương cũng là người từng trải, ông ở nhà họ Chu gần mười năm, đương nhiên ông chủ mình có tính cách gì ông hiểu rất rõ.

Từ ẩn hôn này, có thể sẽ hợp khi dùng để nói người khác, nhưng khi nói về ông chủ, thì rất mâu thuẫn.

Quả thật bà chủ rất xinh đẹp, đến mức khiến người khác đã nhìn thì khó quên được, nhưng mà, tính cách và vẻ bề ngoài lại rất khác nhau, cô rất im lặng, có được vẻ bề ngoài đẹp thế này nhưng lại rất dễ khiến người khác bỏ qua cô. Đừng nói là ông tò mò, mà khắp mọi nơi trong biệt thự này, không có người nào không buồn bực đoán thầm trong lòng, cuối cùng ông chủ đã coi trọng điểm nào của bà chủ thế.

Có lẽ người đàn ông khác sẽ nói bởi vì vẻ bề ngoài làm chúng sinh thần hồn điên đảo, nhưng ông chủ chắc chắn sẽ không như thế.

Vấn đề này vẫn luôn khiến quản gia Dương buồn bực suốt, nên mấy ngày nay mặt mũi có hơi đăm chiêu.

Thì ra tính tình bà chủ là như thế này.

Trước kia có thể là chưa quen, hoặc là đã xảy ra chuyện gì đó.

Bây giờ, trang phục và cách trang điểm của bà chủ còn đẹp hơn so với trước hôn lễ nữa, hơn nữa cả người trông rất có tinh thần, rất có sức sống, khiến cho người bên cạnh không nhịn được cũng bị thu hút theo.

Khương Tân Tân không hề biết suy nghĩ của quản gia Dương lại hoạt động liên tục như thế, cô lên lầu về phòng ngủ chính, lấy di động tìm kiếm số của Chu Minh Phong trong danh bạ điện thoại.

Nghĩ thấy cũng lạ, sao nguyên chủ lại để tên chồng của mình là ngài Chu.

Hay đây là tình thú nhỉ?

Cô đã nghĩ sẵn kịch bản trong đầu, nhẹ nhàng nhấn số gọi qua.

*

Trong chi nhánh văn phòng công ty ở nước ngoài, sau khi Chu Minh Phong xử lý xong một bộ hồ sơ, thì nhận được điện thoại thông báo từ thư ký gọi đến.

Sau khi biết được chuyện tốt của con trai nhà mình, Chu Minh Phong tập mãi cũng thành quen, từ nhỏ đến lớn không biết đứa con trai này của anh đã gây biết bao nhiêu chuyện rồi, may mà không phải chuyện trái pháp luật gì, cũng bởi vì anh biết tính cách con trai mình không xấu, nên cũng không quá để ý đến tính cách của con trai mình, mấy thanh niên ở tuổi này đều có nhiệt huyết sôi trào, anh mà quản chặt quá có lẽ cũng không phải chuyện tốt gì.

Mọi thứ đều giống như trước kia, nhưng mà trợ lý lại bổ sung thêm một câu: “Mấy người trong trường học tỏ ra khá gấp, tỏ ý hy vọng phụ huynh có thể qua đấy, Chu tổng, tôi đã gọi điện cho bà chủ, bà chủ cũng đã qua đó rồi.”

Chu Minh Phong đang chuẩn bị hạ bút ký tên lên hồ sơ, thì ngừng lại một chút: “Cái gì?”

Trợ lý nghĩ Chu Minh Phong không đồng ý chuyện anh ấy làm, nên trong lòng cũng rất hoảng loạn.

Anh ấy cảm thấy mình làm sai rồi, lúc ấy trường học gọi nói chuyện này rất quan trọng, cần phải gặp mặt phụ huynh, mà anh ấy lại không gọi điện được cho Chu tổng, đương nhiên cái gan nhỏ của anh ấy cũng không có gan để liên tục gọi những cuộc gọi đoạt mạng trong lúc Chu tổng đang ngủ, vì thế đầu óc bỗng nóng lên lại nghĩ đến người mẹ kế là bà Chu này.

Đương nhiên sau khi xong việc anh cũng ấy cũng đã rất hối hận, nhưng đợi khi anh ấy phản ứng lại, thì bà Chu đã từ trường học về đến nhà luôn rồi.

Chu Minh Phong cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước nói: “Ừm, tôi biết rồi.”

Thư ký thấy hình như Chu Minh Phong cũng không quá để ý đến chuyện này, nên hơi thở cũng nhẹ nhàng đi một chút.

Đợi sau khi cúp máy, Chu Minh Phong nhìn vào chỗ ký tên, suy tư một lát, nhưng cũng hiểu rất rõ, người như Khương Tân Tân mà làm mấy chuyện như đến trường học này, cũng không đáng khiến anh phải rút ra chút thời gian bận bịu của mình để nghĩ đến và suy đoán, anh cúi đầu tiếp tục công việc, nhưng chỉ một lát sau, di động lại vang lên, đưa mắt nhìn thì thấy là Khương Tân Tân gọi đến.

Anh không do dự quá lâu, nhận điện thoại, giọng bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Trong biệt thự, lỗ tai Khương Tân Tân như đang run lên.

Đây là tình huống gì thế! Trong tiểu thuyết không hề nói giọng Chu Minh Phong có sức quyến rũ đến mức phạm quy như thế này nha!

Đây quả thật là phúc lợi chung của những người mê giọng nói mà, cuối cùng cô cũng biết cái gọi là giọng vàng giọng ngọc cũng không phải là miêu tả quá lên.

Khương Tân Tân biết đây là một tín hiệu của sự rung động.

Hình như cô rất dễ rung động vì một người nào đó.

Ngón tay thon dài, xinh đẹp, nụ cười sạch sẽ, ánh mắt chân thành tha thiết, bởi thế trước khi xuyên vào đây, cô đã từng thích rất nhiều người, cũng có những đoạn tình cảm nhớ mãi không quên, bạn bè hay nói cô trời sinh đã rất thích hợp nói chuyện yêu đương, nhưng không thích hợp kết hôn, mà hình như tất cả những người quen biết cô đều có cùng nhận xét như thế, thậm chí khi cô rơi vào giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, người xung quanh đều sẽ lo lắng nghĩ xem có phải cô sẽ nhanh chóng thấy chán hay không.

Cô trầm mê vào tình yêu.

Cũng may cô đã kịp thời tỉnh ngộ, quay đầu là bờ, a di đà phật.

Chu Minh Phong, nam, ba mươi chín tuổi, là một người vô cùng giàu có, có một đứa con trai mười sáu tuổi…

Cô giống như đang niệm kinh trong đầu, nhưng quả thật đây là một cách vô cùng hiệu quả.

Một khi cô biết anh là ba của nam chính trong tiểu thuyết, cô đã chẳng thể nào coi anh như một người đàn ông bình thường được nữa. Lúc suy nghĩ này nổi lên, cô vẫn chưa hoàn toàn dung nhập vào thế giới này, bây giờ xuất hiện trong lòng cô, là một quyển sách, là một vài người trong sách làm thành thế giới này.

Được rồi, tiếp tục tiến vào giai đoạn cắt đứt tình yêu nào.

Khương Tân Tân dùng một giây để bình tĩnh lại nói: “Cái kia, quản gia nói bên anh đang là buổi sáng, tôi gọi điện cho anh là muốn bàn bạc với anh một chuyện.”

Cô không biết nguyên chủ có thường trao đổi với anh như thế này hay không, nên cô đành cố gắng hết sức để biểu hiện mình cũng giống như một người vợ bình thường.

Chu Minh Phong vẫn đang cầm cây bút máy trong tay, cảm xúc cũng rất tốt, anh nghe thấy lời cô nói nên hơi hơi nâng mắt lên, cũng “Ừm” một tiếng, coi như mở đường để cô nói tiếp.

Khương Tân Tân đã nhận được sự cổ vũ của anh, nên tiếp tục nói: “Không phải tôi không có việc gì làm sao, vì rảnh rỗi quá nên tôi có nghĩ một chút, dù sao cũng đã không có chuyện gì làm, thế không bằng mở một cửa hàng để giết thời gian, anh cảm thấy thế nào?”

Đôi mắt Chu Minh Phong híp lại, thế nhưng anh cũng bỏ bút máy xuống, ánh mắt bỗng từ màn hình máy tính dời đi, nhìn xuống ghế sô pha màu xám đậm.

“Hả?”

Hả?

Khương Tân Tân thầm nghĩ, đại ca à tuy rằng giọng anh cũng êm tai thật đấy, nhưng nói chuyện chắc cũng không cần tốn phí đâu hả? Nói nhiều lời một chút cũng đâu có phá sản đâu.

“Được không?” Khương Tân Tân hỏi: “Ở ngay bên ngoài khu biệt thự thôi.”

“Ừm.”

Khương Tân Tân vô cùng vui mừng, quyết định không so đo chuyện anh keo kiệt mấy câu nói nữa. Nhận được sự đồng ý của anh, Khương Tân Tân chỉ hận không thể ngay lập tức tìm người sửa sang lại mặt tiền cửa hàng một chút, cũng may mà bây giờ, Khương Tân Tân cũng biết được, nói chuyện điện thoại với Chu Minh Phong cũng là một loại “Lãng phí thời gian”, nhưng nếu muốn cúp điện thoại trước đương nhiên cũng phải lễ phép, ý tứ ân cần hỏi han hai câu, cô xem mình như là dâu hiền vợ thảo, khách sáo nói: “Thế tôi không làm phiền anh nữa, anh ở bên đấy nghỉ ngơi cho tốt, chú ý sức khỏe.”

Sau khi cô nói xong, chờ mấy giây cũng chưa nghe thấy tiếng trả lời, cô nghĩ chắc do gọi điện thoại cách nửa vòng đại dương nên thế, trước kia cô cũng hay gọi video với bạn trai cũ đang đi du học ở nước ngoài, cũng thường xuyên bị lỗi mạng, mọi chuyện đều chậm nửa nhịp.

“Ừm.”

Sau khi cô nghe được tiếng anh trả lời, thì nhẹ giọng nói tạm biệt, rồi cúp máy.

*

Khương Tân Tân vốn không nghĩ bản thân cô lại có thể gặp mặt nam chính sớm như thế.

Dù sao nam chính Chu Diễn cũng đang là học sinh cấp ba, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, chỉ cần cô chú ý cẩn thận một chút thì cả ngày đều sẽ không đụng phải cậu ấy.

Nhưng cô cũng quên mất tính cách nam chính như thế nào, người ta cũng không phải là học trò ngoan tuân thủ theo quy định nhà trường, học tập thật tốt, mấy loại chuyện trốn học này nhà trường cũng đã sớm quen rồi.

Khi chiều tối, tâm trạng Khương Tân Tân rất tốt, khi khảo sát các cửa hàng khác, thì vừa khéo gặp Chu Diễn đang ở trong cửa hàng bán trai cây.

Đương nhiên, cô chỉ đọc tiểu thuyết, cũng không phải xem phim, ở trong nhà những chỗ cô đi qua đều không hề treo hình, thân là mẹ kế nhưng cô chắc chắn không thể tùy tiện đến phòng của nam chính, bởi vậy nên đến bây giờ, cô vẫn không biết nam chính có dáng vẻ như thế nào.

Cô đang chọn sầu riêng, xém chút nữa đã đụng phải người bên cạnh, sau khi phản ứng lại thì cô lễ phép xin lỗi: “Ngại quá.”

Khi ngẩng đầu lên, cô ngây người luôn.

Khương Tân Tân ngoài bị thanh khống, còn bị nhan khống nữa. Trước kia khi cô quen bạn trai đều phải có chung một đặc điểm, đó là vẻ ngoài phải trông thật đẹp trai.

Cậu thanh niên trước mặt này, chắc đã cao tận 1m8 rồi, dáng người gầy gầy, đội mũ, nhìn rất thoải mái nhưng không lu mờ vẻ đẹp trai, giống như ánh mặt trời chói chang ngày hè, rất phù hợp với mắt nhìn của các bà cô già, đúng rồi, sao cô lại tự nhận mình thành bà cô rồi, đó là bởi vì cô vừa liếc mắt nhìn đã biết ngay, đứa nhỏ này tuyệt đối chưa được mười tám tuổi.

Không công bằng! Vì sao lúc cô còn đi học lại chưa từng có bạn nam nào đẹp trai như thế chứ!

Khương Tân Tân rất thích con trai đẹp, cũng thích cả con gái đẹp, nhìn thấy những đứa nhỏ này, cô ngoại trừ chuyện muốn nhìn nhiều thêm chút để níu kéo tuổi xuân ra, thì không có bất kỳ một ý nghĩ xấu nào.

Khương Tân Tân nghĩ, chẳng lẽ cô đụng vào cậu, làm cậu đau?

Giây tiếp theo, cô đã hiểu được.

Lái xe đi đến, gọi một tiếng: “Cậu chủ.”

Khương Tân Tân không biết đang nghĩ gì, nghe gọi một tiếng cậu chủ, cô còn đang suy nghĩ: Hai người đang diễn phim gì thế này.

Còn cậu chủ, cái xưng hô này nghe cổ xưa như thế nào chứ.

… Khoan, từ từ!

Cô khó khăn nhìn thoáng qua tài xế, lại nhìn cậu chàng đẹp trai trước mặt, trong lòng giống như thiên quân vạn mã đạp qua.

Cho nên, đây là đứa con riêng trên danh nghĩa của cô sao?

Con trai?? 
Chương kế tiếp