Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 3
Thật ra Chu Diễn cũng không quan tâm lắm, cậu không để ý đến chuyện người mẹ kế này có muốn tố cáo, bôi đen gì cậu hay không.

Chỉ là cậu không ngờ mẹ kế lại có thể đến trường học lo chuyện của cậu, mà cậu cũng chỉ có một chút hứng thú nhỏ nhoi như thế thôi.

Thật ra đối với chuyện tái hôn của ba mình, cậu cũng không quá bài xích như mọi người vẫn nghĩ, đối với cậu mà nói chỉ là trong nhà nhiều hơn một người thôi, ảnh hưởng không lớn. Hơn nữa đã một tháng trôi qua, cậu và mẹ kế vẫn chẳng xảy ra chuyện gì, nước sông không phạm nước giếng, trạng thái này khiến cậu thấy rất hài lòng, lúc cậu còn nhỏ cậu chỉ biết ba mẹ mình không ở chung với nhau, dù hai người có gặp mặt thì cậu cũng thấy họ rất khách sáo, hoàn toàn không giống những cặp vợ chồng khác, ba cậu cũng không có phản bội, mẹ cậu cũng không đòi sống đòi chết, sau khi trở về trạng thái độc thân, đương nhiên ba cậu có thể đến với người khác rồi.

Đối với mấy chuyện này cậu tập mãi cũng thành quen, dù sao cậu cũng đến dự đám cưới mẹ mình tận ba lần.

Cậu nghĩ thế này cũng tốt, nếu như mẹ kế muốn xen vào chuyện này, hơn nữa còn giống như Nghiêm Chính Phi nói là đổ thêm dầu vào lửa gì gì đấy, như thế có thể nói rằng, cô không muốn nhìn thấy cậu trong ngôi nhà này.

Nếu đã không thích nhìn thấy cậu, cậu cũng không cần thiết phải ở nhà để đụng mặt nhau, cùng lắm thì đến nhà trọ gần trường học ở.

Nếu như thế, mà cô vẫn còn cảm thấy chưa đủ thì cậu cũng chẳng còn biện pháp nào khác.

Mà Khương Tân Tân cũng không rảnh như Chu Diễn nghĩ, đừng nói là cô, cho dù là nguyên chủ thì cũng không phải người như thế.

Đến bây giờ, mọi chuyện đã xảy ra đều để lại dấu vết, khi cô vừa mới xuyên qua đây, đã có cảm giác khối thân thể này vô cùng mệt mỏi, khiến cho cô có một loại cảm giác như đang gần kề với cái chết, đến nỗi khiến cô còn cảm giác bản thân mình đang ở trên thiên đường, phải chờ đến hai ngày sau cô mới từ từ khôi phục sức lực.

Trong truyện không có nhiều chi tiết miêu tả mẹ kế, mẹ kế cũng chỉ được nhắc đến vài chi tiết khi nam chính đang kể hoàn cảnh gia đình mình cho nữ chính biết, đến cuối cùng mẹ kế còn sống hay đã chết, cũng không thể biết được.

Còn vì sao cô lại tin tưởng nhân phẩm của người mẹ kế này, thì ngọn nguồn của sự tự tin vẫn do Chu Minh Phong --- ba của nam chính.

Ở trong truyện, Chu Diễn rất ngưỡng mộ ba mình, cậu cố ý đối nghịch với ba, đánh nhau gây chuyện, đều vì muốn ba sẽ chú ý đến mình, còn về chi tiết miêu tả Chu Minh Phong thì hơi được thiên vị quá mức, dù bận rộn nhiều việc khiến anh bỏ bê con trai mình nhưng anh cũng chưa từng để con trai mình phải bị tủi thân, anh là một người thương nhân bình tĩnh, cẩn thận dường như không có việc gì lọt khỏi mắt anh, sau khi ly hôn vợ trước, suốt sáu năm trời vẫn không kết hôn đến tận bây giờ mới kết hôn, nhất định sẽ rất cẩn thận, nguyên chủ chắc chắn sẽ không tạo ra được uy hiếp gì với con trai của anh.

Hơn nữa, địa vị của hai người cách xa nhau, nguyên chủ cũng ngang với tuổi cô, cũng đều hai sáu, hai bảy tuổi, dù lòng dạ thâm sâu đến đâu cũng không sánh kịp với người như Chu Minh Phong.

Người đàn ông như Chu Minh Phong đã từng trải qua rất nhiều chuyện bình thường của đời người rồi, đã sớm không phải mấy thanh niên vì tình yêu mà mất hết lý trí, bởi thế, nên cô mới nói là kiểu vô cùng khó khăn, đối đầu với kiểu đàn ông thế này, cô làm gì có phần thắng.

Thay vì cố gắng làm một người mẹ kế tốt hay là một quý bà giàu có, còn không bằng lợi dụng địa vị, thân phận như bây giờ, nắm chặt cơ hội làm việc kiếm thật nhiều tiền mới là chuyện chính!

Khi từ trường học về, Khương Tân Tân bắt đầu kiểm tra tài sản của mình, đến tận trưa, cuối cùng cô cũng biết rõ.

Cô không có thẻ đen của mấy tổng tài bá đạo trong truyền thuyết, tất cả tài sản mà nguyên chủ có được, chắc khoảng hai trăm nghìn tệ.

May mà cô đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, Chu Minh Phong hào phóng với con trai mình, nhưng không có nghĩa đối với mọi người anh vẫn luôn mang theo dáng vẻ giàu có, ngốc nghếch nhiều tiền gì đó.

Biệt thự của nhà họ Chu ở khu Sâm Lâm, người ở đây không nhiều lắm, nhưng sau khi cô nhìn lướt qua, thì vẫn có một ít người ở.

Khương Tân Tân nhân cơ hội này nói chuyện phiếm với quản gia: “Chỗ này của chúng ta có bao nhiêu gia đình thế.”

Quản gia Dương ngạc nhiên khi nghe thấy cô hỏi chủ đề này, nhưng vẫn rất thành thật trả lời: “Chỗ này có hai trăm ba mươi căn biệt thự.”

Nhà họ Chu thuộc tòa biệt thự riêng biệt, nhưng diện tích lại hơn 1000 mét vuông.

Khương Tân Tân lên mạng tìm kiếm thử thông tin khu biệt thự này, cả khu này đều là phong cảnh rừng rậm, không khí tươi mát, phong cảnh đẹp tuyệt trần, hơn nữa phong thủy cũng rất tốt, được không ít nhân vật nổi tiếng yêu thích, nói đơn giản hơn là, người ở được chỗ này không thiếu nhất chính là tiền.

Đôi mắt xinh đẹp của Khương Tân Tân lại đảo một vòng, hỏi tiếp: “Thế có bao nhiêu gia đình ở thế?”

“Cái này thì tôi chưa đếm qua, nhưng nghe mấy người bên bất động sản nói thì ở đây người vào ở đã được sáu mươi phần trăm rồi.”

Không ít.

Rất nhiều ngôi biệt thự ở đây đã được mua nhưng chưa có ai ở, thời buổi này không nhiều người đủ tiền để mua một căn biệt thự ở thành phố Yến này, hơn nữa khu biệt thự bình thường đều cách xa trung tâm thành phố, mấy khu phố nhỏ, ở đường quốc lộ mới là mục tiêu lựa chọn của nhiều người.

Từ lúc biệt thự Sâm Lâm này xây xong đến giờ cũng đã gần hai mươi năm.

Khương Tân Tân rất vừa lòng với con số này, thỉnh thoảng cô cũng hay dạo xung quanh đây.

Bên ngoài khu biệt thự có vài cửa hàng, cũng không phải không ai đánh chủ ý lên nơi này, nhưng cô đã thăm hỏi nhiều nơi, phát hiện năm năm trước, chủ đầu tư của khu biệt thự này đã gây sức ép và đặt ra ba quy tắc vô cùng kỳ lạ: Đó là trừ khi là chủ đầu tư, nếu không không ai có thể mở cửa hàng buôn bán ở đây.

Hình như trước kia cũng có người đến chỗ này thuê một cửa hàng để buôn bán, nhưng đã xảy ra rất nhiều chuyện không vui…

Quả thật thì chỗ này tạo ra là vì cô mà.

Ngày hôm qua, cô có nói chuyện với mấy dì trong nhà một chút, tuy bây giờ mua đồ này nọ kia đều rất tiện, nhưng dù có tiện thế nào thì cũng không bằng có một cửa hàng bên ngoài tiểu khu để muốn mua thì mua được liền.

Đương nhiên người sống trong khu biệt thự này đều vận chuyển đồ từ nước ngoài về theo đường hàng không, nhưng cũng có không ít người lớn tuổi, mấy người lớn tuổi vẫn thích có cảm giác tự mình lựa chọn rồi mua đồ hơn.

Những khu biệt thự khác bên ngoài đều có cửa hàng, ngày hôm qua Khương Tân Tân còn cố ý ngồi chồm hổm ở đó hơn một tiếng, phát hiện có không ít khách đến mua hàng, cho nên vẫn có cơ hội buôn bán.

Nhưng thật ra cô muốn tính chuyện làm ăn khác cơ, nhưng bởi vì tiền vốn quá ít, chỉ có thể mở một cửa hàng nhỏ để buôn bán.

Một số người sống ở đây cũng cảm thấy nó không được tiện cho lắm, không ai có thể nghĩ đến chuyện tự mình mở một cửa hàng nhỏ cả, dù sao người ở chỗ này, ngay cả là những ông bà lão giản dị đi nữa, thì họ cũng đều là những người không thiếu tiền, không ai muốn vì chút chuyện nhỏ này lại đi mở một cửa hàng nhỏ, mà mấy loại cửa hàng này, nếu muốn mở còn phải đặc biệt tìm người quản lý, lợi nhuận của cửa hàng nói không chừng còn chẳng đủ trả tiền thuê nhà và tiền lương cho nhân viên.

Tuy bọn họ cũng ghét chút lợi nhuận ấy, nhưng Khương Tân Tân vẫn rất để ý.

Có câu nói người ta thường hay nói là, tích tiểu thành đại.

Cứ bước từng bước từng bước thế thôi.

Hai mắt Khương Tân Tân bỗng nhiên tỏa sáng, chưa gì đã có cảm giác vui vẻ của quý bà nhà giàu rồi, vội vàng nhìn quản gia nói: “Chú Dương, tôi không phải là không có gì để làm sao, rảnh rỗi quá muốn tìm chút chuyện gì đó làm để không cảm thấy chán, chú nói xem, với năng lực của tôi có thể ra ngoài mở một cửa hàng nhỏ không?”

Quản gia Dương: “…”

Sao mà sau khi nghe cô nói xong, ông lại chẳng hiểu gì hết thế này nhỉ?

“Mở, mở cửa hàng?”

Khương Tân Tân gật đầu như giã tỏi, nói liên tục: “Làm thế cũng vì tiện cho chúng ta, tôi nghe bên dì Lưu nói mua đồ này kia không tiện, bà con xa không bằng láng giềng gần, hàng xóm của chúng ta cũng không ai hiểu được chuyện này, thân là một thành viên trong chủ đầu tư, chúng ta nên làm chút chuyện gì đó vì khu biệt thự này chứ, à đúng rồi, chú Dương, chúng ta là thành viên trong nhóm chủ đầu tư à? Thế có nhóm WeChat hay không?”

Nếu có nhóm WeChat sẽ tiện hơn rất nhiều, đây đều là những vị khách đầu tiên đấy, nếu ai có cần gì, cũng còn có thể gửi bao lì xì nữa!

Quản gia Dương cũng chưa từng nghĩ đến, bà chủ sẽ hoạt bát thế này.

Ông nghĩ một chút nói, “Chắc là có, nhóm trên WeChat thì tôi không biết, chắc là có thể gọi điện cho bên bất động sản một chút.”

“Được.” Khương Tân Tân nghĩ, “Không cần phiền phức như thế đâu, trong điện thoại chỉ một hai câu không thể nói rõ được, hay là để lái xe đưa tôi đến chỗ bất động sản đi ~”

Cứ như thế, Khương Tân Tân đến chỗ của ban quản lý, bày tỏ ý muốn mở cửa hàng của mình, ban quản lý giơ hai tay tán thành, thuận tiện, cô cũng thành công thêm được WeChat.

Tên nhóm trên WeChat cũng rất có khí chất --- Gia đình lớn của biệt thự Sâm Lâm.

Cô vừa vào nhóm WeChat, mọi người đã nhiệt tình đón tiếp cô, nhờ vào cái miệng nhiệt tình và cái lưỡi dẻo quẹo của mình, tất cả mọi người đều biết cô muốn mở một cửa hàng phục vụ mọi người, tất cả mọi người trong nhóm đều rất khách khí với nhau, cũng đều tỏ thái độ sẽ ủng hộ cô.

Khương Tân Tân không ngờ mọi chuyện lại phát triển thuận lợi như thế.

Ngay cả ban quản lý tài sản cũng thấy cảm động vì “Nhiệt huyết sôi trào” này của cô, quyết định tạm thời sẽ giảm ba tháng tiền thuê nhà cho cô.

Đương nhiên, mọi chuyện này đều xuất phát từ cô, nickname trong nhóm của cô là – Nhà số 9 gần hồ, Khương Tân Tân.

Mọi người ai cũng biết, nhà số 9 gần hồ là của nhà họ Chu.

Cô gái tên Khương Tân Tân này, chắc là vợ mới của Chu Minh Phong nhỉ?

Tên tuổi nổi tiếng như thế, nhưng không ai ngờ được cô sẽ vì mấy đồng bạc nhỏ lẻ kia mà đi kiếm tiền, dù sao cũng là bà Chu, còn để ý chút tiền vặt nho nhỏ đấy à?

Cùng lúc đó, trong một căn biệt thự khác, mấy người phu nhân nhà giàu tao nhã khác đang cùng nhau uống trà chiều, đương nhiên cũng thuận tiện tám chút chuyện.

Bà Lưu: “Mọi người đã gặp qua bà Chu chưa?”

“Từng gặp một lần rồi, ăn mặc giản dị, tôi nghĩ chắc Chu tổng thật sự thích cô ấy đấy, nếu không thì tuổi tác hai người kém nhau xa như thế vì sao anh ấy lại đồng ý cưới cô ấy vào nhà chứ.”

Một người là lão cáo già trên thương trường, từng trải qua sóng to gió lớn, với sự sắp xếp của Chu Minh Phong, cho dù bây giờ anh không có nhiều tiền của đi chăng nữa, thì dựa vào sức hút của anh, tuyệt đối không thiếu các cô gái vây xung quanh. Người đàn ông từng ly hôn, lại còn có con, muốn tái hôn thì chuyện khó càng thêm khó, cho nên, dù không nói ra nhưng trong lòng mọi người cũng thầm hiểu rõ, chắc chắn Chu Minh Phong rất thích cô vợ này, mặc dù cô nhỏ hơn anh tận mười mấy tuổi.

“Vẻ ngoài nhìn trông rất xinh đẹp, tôi nhìn thấy còn tưởng là ngôi sao nào đấy nữa, nhưng mà sao cô ấy lại muốn mở cửa hàng thế, tôi thật sự không hiểu nổi cái suy nghĩ này đấy.”

Bà Trương bí hiểm nở nụ cười: “Mọi người biết người trước của Chu tổng chứ, nghe nói vì ở chung không hợp, tính tình cũng không tốt, đại khái chắc bà Chu này muốn mọi người cảm thấy mình có tấm lòng lương thiện, vui vẻ, thích giúp đỡ người khác, mà có lẽ Chu tổng thích kiểu người như thế này. Mà đã làm thì phải làm đến cuối cùng mới được.”

“Thì ra là thế.”

Mọi người ai cũng nghĩ mình đã tìm ra được sự thật rồi.

Nhưng không ai ngờ được, Khương Tân Tân thật sự chỉ muốn kiếm chút tiền lẻ trong miệng mọi người thôi đấy.

“Chúng ta có nên đi ủng hộ không?”

“Chắc nên, phải cho Chu tổng chút mặt mũi chứ?”

Khương Tân Tân muốn chính là hiệu quả như thế này.



Chờ đến khi mặt trời lặn xuống núi, ngay cả chuyện trong cửa hàng mở bán cái gì Khương Tân Tân đều đã nghĩ xong rồi, lúc này đột nhiên mới phát hiện, hình như cô đã xem thường rất nhiều chuyện.

Đối với cuộc hôn nhân không bình đẳng này, cô muốn mở một cửa hàng bên ngoài biệt thự, thế cô có nên nói một tiếng với Chu Minh Phong không nhỉ?

Ôi!

Quả nhiên cô không thích hợp để kết hôn, mấy loại chuyện này cô muốn bản thân mình tự quyết định hơn, ai mà muốn trên đầu mình tự nhiên có thêm một vị “Cấp trên” làm gì cũng phải báo cáo, suy xét mọi thứ chứ. 
Chương kế tiếp