Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 6
Ở một bên khác, Chu Diễn thật sự đi đến một bệnh viện tư nhân.

Từ nhỏ đến lớn cậu đều được bảo vệ rất tốt, tuy lúc còn rất nhỏ cậu chỉ biết tình cảm giữa ba mẹ mình không tốt, nhưng bất kể là Chu Minh Phong hay là mẹ ruột Chung Phỉ của cậu, cũng chưa từng để cậu chịu một chút tủi thân nào, cậu vẫn mãi là đứa con duy nhất của hai người họ. Hôm nay xảy ra chuyện như thế này, cậu vẫn không hề biểu lộ chút cảm xúc gì, vẫn bình thản dửng dưng như cũ, nhưng mà, điều cậu quan tâm không phải là người mẹ kế kia có tố cáo gì khác hay không, mà đó là chàng trai nhìn không lớn tuổi hơn cậu là bao có phải đang ở trong bệnh viện hay không.

Từng chuyện lại từng chuyện kéo đến, rõ ràng mấy người côn đồ đến quấy rầy bạn học nữ là một chuyện, mà chuyện người đàn em này xảy ra tai nạn xe cộ lại là một chuyện khác nữa.

Đối với chuyện này trường học vẫn im lặng, cậu cũng không hỏi thăm được chuyện gì khác, chỉ có thể tự mình đến bệnh viện một chuyến.

Đến bệnh viện, cậu hỏi thăm một y tá, “Vừa đưa đến sáng nay, tóc vàng, chắc là cao chừng 1m7, rất gầy.”

Đây là những đặc điểm mà cậu có thể nghĩ đến về người kia.

Y tá cũng rất có lòng, sau một hồi tìm kiếm trong hệ thống máy tính, ngẩng đầu lên, nhìn Chu Diễn cười nói: “Cậu ta ở tầng sáu tòa nhà chính giường số 63, gãy xương, tình huống cũng không quá nghiêm trọng.”

Trên khuôn mặt bình tĩnh của Chu Diễn xẹt qua một tia thoải mái.

May thật, không có chuyện gì.

“Có thể giúp em đưa giỏ hoa quả này giao cho cậu ta không ạ?” Chu Diễn lại hỏi.

Gương mặt y tá lộ ra vẻ rối rắm, “Tôi sắp phải thay ca rồi” cô ấy quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, “Bây giờ còn chưa hết giờ thăm hỏi, cậu đi một chút đi.”

Cuối cùng Chu Diễn vẫn bước vào thang máy.

Y tá vừa thấy cậu bước vào, xoay người đã lấy di động riêng ra, gọi vào một dãy số, nhỏ giọng nói vài câu với bên kia.

Chờ khi cửa hàng máy mở ra, Chu Diễn nhẹ chân nhẹ tay bước ra, mang theo một giỏ trái cây, có chút do dự bước đến phòng bệnh phía bên kia.

Cậu đã nghĩ rồi, cứ đặt giỏ trái cây này trước cửa đi.

Chỉ cần biết người không có việc gì là được.

Bởi vì đứa nhỏ nhà mình gây chuyện, nên mấy bậc phụ huynh tự đưa ra ý kiến, đưa người đến một phòng bệnh VIP của một bệnh viện tư nhân.

Trên tầng này rất im lặng, người bệnh thật sự nằm viện cũng không nhiều lắm.

Chu Diễn còn chưa đến được phòng bệnh, đã nghe thấy tiếng cười chẳng nề nang ai từ trong phòng truyền ra---

“Tiền cũng dễ kiếm thật đấy, mấy người nói xem, mấy phụ huynh kia tính lấy bao nhiêu tiền để ngăn chặn chuyện này?”

“Ai động tay trước sẽ là người thua, là do bọn họ động tay trước. Hơn nữa mấy bậc phụ huynh này chắc đều muốn lấy tiền giải quyết riêng, ai lại muốn mỗi ngày đều đến cãi cọ với chúng ta, hơn nữa từ camera theo dõi, chúng ta căn bản không quấy rối nữ sinh mà chỉ là đến hỏi đường thôi, tự cô ta nghĩ chúng ta xấu đấy thôi.”

Chu Diễn nghe thấy mấy lời này, thì dừng bước.

“Đã hỏi thăm qua rồi, những người khác thì không nói, người đầu tiên ra tay kia là Chu Diễn đấy, gia đình cậu ta có rất nhiều tiền, nghe nói ba cậu ta đã quyên tặng trường học mấy tòa nhà, tôi nhìn qua rồi ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn tệ đấy, vẫn là Tiểu Cường thông minh, biết được hướng xe cộ chạy qua, nằm viện thì tính là gì chứ, gãy xương cũng tính là gì, tai nạn xe cộ này, chỉ cần chúng ta không lên tiếng, lá gan lớn một chút, muốn trăm ngàn tệ cũng không phải chuyện gì lớn.”

“Thật sự à, trăm ngàn tệ, chúng ta có thể chia được nhiều hay ít đây?”

“Tôi đã hỏi qua ông chủ rồi, nói là phần lợi thuộc về chúng ta, muốn sáu số 0 không thành vấn đề. Nhất vẫn là Tiểu Cường, lần này đáng khen nha, chắc chắn được cho nhiều nhất mọi người đừng ý kiến đấy.”

Bọn họ cười bắt đầu thảo luận chuyện sau khi lấy tiền về thì nên xài như thế nào.

Sáu số 0 đối với mấy người này mà nói, chỉ là một chữ ký thôi, nghĩ lại đã cảm thấy tinh thần phấn chấn rồi.

Mặt Chu Diễn không có chút thay đổi nào, bàn tay đang nắm chặt giỏ trái cây, mu bàn tay nổi đầy gân xanh ẩn lúc ẩn lúc hiện.

“Tôi thật sự hy vọng cậu chủ họ Chu kia có thể đánh tôi thêm chút nữa, như thế tôi có thể kiếm càng nhiều tiền từ ba cậu ta hơn, có tiền lại cho đứa con trai quậy phá như thế, hơn nữa ba cậu ta có tiền như thế, vốn nên báo đáp mấy người trong xã hội của chúng ta một chút, các cậu nói xem có đúng không ha ha ha.”

Với tính cách nóng nảy của Chu Diễn, thật sự muốn lao ra đánh bọn họ một chút, nhưng cũng không bết vì sao mà chân cậu không thể nhấc lên được, mà vẻ mặt hờ hững lấy điện thoại trong túi ra, ấn nút ghi âm.

Ra khỏi bệnh viện, Chu Diễn ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh trăng sáng trên bầu trời.

Cậu làm sai rồi sao?

Trong đầu đang loạn một đống, cậu không biết mình muốn gì, ngồi trên bậc thang trong bệnh viện, suy nghĩ hết một lúc lâu, lấy di động ra, ngón tay thon dài tìm kiếm chữ “Ba” trên điện thoại rồi dừng lại một hồi, tiếp tục lướt xuống, cuối cùng lại gọi vào di động của mẹ, đầu bên kia vẫn chưa ai nhận, ngay lúc cậu chuẩn bị cúp máy, thì bên kia lại bắt máy, truyền đến một giọng nói của đàn ông: “Xin chờ một chút, Chung Phỉ đang tắm.”

Chu Diễn cúi đầu, khóe miệng cong cong, cúp điện thoại.

Đột nhiên cậu cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì.

*

Khương Tân Tân vẫn còn đang vì sự nghiệp kiếm tiền của bản thân mà khó đi vào giấc ngủ.

Ngoại trừ nói mấy chuyện tình cảm bên ngoài, trước khi xuyên sách cô còn có một ham muốn rất kỳ quái, chính là thích giữ tiền, hơn nữa còn mắc phải chứng ám ảnh, ví dụ như lúc cô gửi ngân hàng có tám vạn tệ, thế thì cô chắc chắn phải mau chóng tiết kiệm đến mười vạn tệ cho tròn. Thời gian dài, khi mọi người xung quanh cô đều đã xài vượt mức thẻ tín dụng, thì năm hai mươi sáu tuổi Khương Tân Tân đã có đủ tiền tiết kiệm, cô tin rằng, trên thế giới này không có gì có đáng tin hơn tiền cả.

Sau khi xuyên sách đến đây, cô càng cảm thấy cần thiết hơn nữa, không có gì so bền chắc hơn với việc nắm chặt tiền trong tay.

Với cuộc sống bây giờ của cô, người bên ngoài nhìn vào có thể nghĩ cô là bà chủ nhà giàu, ở biệt thự lớn, ra cửa sẽ có xe đưa xe đón, trong cuộc sống cô có thể phủi tay mặc kệ chẳng còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì, muốn hào phóng bao nhiêu thì cứ hào phóng bấy nhiêu, nhưng mà… Không có tiền, không có tiền mà! Hai trăm nghìn tệ thì làm gì đây, bây giờ mà sống ở mấy vùng ven trong thành phố nhỏ trong tay chắc cũng không chỉ có hai trăm nghìn tệ, lùi một bước mà nói, cô lời được một ông chồng vô cùng giàu có, chỉ cần da mặt cô dày một chút, muốn có chút tiền tiêu vặt cầm trên tay không phải không thể, nhưng quan trọng là, Chu Minh Phong nhìn giống người điên cuồng kiếm tiền cho vợ mình à?

Với mấy ông già đã luồn lách qua chốn thương trường mà nói, bụng dạ sâu không lường được, trước kia cô từng nghe nói qua, kẻ có tiền trước khi kết hôn nhất định sẽ lập ra thỏa thuận trước hôn nhân gì đấy, nếu có thủ đoạn dơ bẩn nào đó, sẽ nghĩ ra cách khiến sau hôn nhân không kiếm được bất cứ đồng tiền nào, như thế một khi ly hôn, đừng nói đến chia tài sản, nếu làm gì sai trái còn có thể bị vả mặt nữa đấy chứ.

Một vài tên nhà giàu khi nói chuyện yêu đương, thường hay ra tay phóng khoáng, mua vài cái túi, quần áo hàng hiệu, nhưng người có tính tình tốt chỉ tính trên đầu ngón tay thôi, có mấy người mua nhà, mua xe, tặng cổ phần công ty cho người ta chứ.

Khương Tân Tân không ngừng suy nghĩ về mấy người đàn ông xấu xa, nham hiểm.

Cho nên ấy, cô vẫn nên nghĩ cách để mình có tiền, nghĩ cách đứng vững gót chân trong cái thế giới này, đây mới chính là chuyện đúng đắn cô nên làm bây giờ.

Khương Tân Tân cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vừa nhìn đồng hồ thì thấy đã đến mười giờ rồi, bỏ cây bút trong tay xuống quyết định xuống lầu uống nước, ai ngờ, vừa mới xuống lầu, còn chưa đến nhà bếp, đã đụng phải Chu Diễn vừa mới từ bên ngoài trở về.

Thật ra nếu có thể được lựa chọn, Khương Tân Tân tình nguyện nói chuyện với nam chính, chứ không muốn nói chuyện với ba nam chính chút nào.

Cô chẳng quan tâm sau này nam chính sẽ điên cuồng, tàn bạo đến mức nào, nhưng bây giờ cậu chỉ là một học sinh trung học mười sáu tuổi thôi, về phương diện đối nhân xử thế, cô cảm thấy, tạm thời cô vẫn nên treo cậu lên đánh thì tốt hơn, dù sao cô cũng mới hai mươi sáu, hai bảy tuổi thôi, lớn hơn cậu đến mười tuổi, ăn cơm trước cậu mười năm nên cũng chẳng phải người vô tích sự gì.

Giống như bây giờ, mặc dù Chu Diễn cảm thấy mình đã che giấu rất tốt rồi, nhưng Khương Tân Tân chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu vẻ cô đơn trên gương mặt cậu, trong đôi mắt đang đầy sự hoài nghi cuộc sống.

Mặt cậu đen lại, dáng vẻ giống như ở bên ngoài đã chịu tủi thân vô cùng lớn.

Khương Tân Tân nhớ đến giỏ trái cây mà cậu mới mua ở cửa hàng trái cây chiều nay, dùng ngón chân cũng biết, chắc là cậu đã đến bệnh viện rồi, thế có phải ở trong bệnh viện đã xảy ra chuyện gì quan trọng hay không?

Thật ra hôm nay sau khi đến trường học cô cũng đã biết chút chuyện lúc đó, để cho lái xe đi xung quanh mấy chỗ gần trường một chút, lúc ấy cô cũng phát hiện có điểm không thích hợp. Mấy tên du côn đó cũng quá can đảm đi chứ, so với mấy học sinh cô vô tình tiếp xúc trước khi xuyên vào đây thì không giống nhau lắm, côn đồ cũng đều nhìn vào mấy món đồ ngon, cho dù là tìm học sinh tiểu học để thu phí bảo kê, cũng chỉ biết tìm mấy quả hồng mềm dễ bắt nạt, ai lại trực tiếp đi đụng vào mấy học sinh hư thế chứ?

Sở dĩ Chu Diễn phát hiện ra, là do mấy tiếng thét chói tai của mấy nữ sinh, nữ sinh bị quấy rối cũng không phải ở một mình, là mấy bạn học chung ở cùng với nhau, nhưng vấn đề ở đây là, mấy thanh niên lêu lổng và giả vờ theo dõi cũng như nhau, cô phát hiện được điểm đáng nghi này, thuận tiện hỏi thăm một chút, quả nhiên, mấy nữ sinh bị quấy rối thành tích rất xuất sắc, nhưng mà gia cảnh bình thường, lớn lên với ông bà nội, loại gia đình này đối với bọn côn đồ ngoài xã hội, đều là có thể trốn thì sẽ trốn, có thể tránh thì sẽ không lộ mặt, người đó từ đầu đến cuối chưa từng bị quấy rầy, lời nói khiêu khích đều không đụng đến nữ sinh đó, phụ huynh đều ban lãnh đạo cấp cao trong các công ty niêm yết (*).

(*) Công ty niêm yết: Công ty niêm yết là một công ty công cộng mà sau khi đăng ký, cổ phiếu của công ty sẽ được mua bán công khai trên sàn giao dịch chứng khoán, khi đã trở thành công ty niêm yết, đồng nghĩa với việc công ty sẽ chịu sự quản lý chặt chẽ của nhà nước, đây được coi là hình thức phát triển cao nhất của một doanh nghiệp.

Nếu trong chuyện này không có gì mờ ám, thì cô sẽ không mang họ Khương nữa, mà là họ Toán.

Đương nhiên, bây giờ chuyện phát triển cũng đầy kịch tính, chẳng lẽ cũng giống như trong mấy bộ phim truyền hình, Chu Diễn ở trong bệnh viện đã phát hiện ra được bộ mặt thật của mấy tên côn đồ kia à?

Cô lớn gan phỏng đoán một chút, phương diện này chắc là có chút bút tích của Chu Minh Phong rồi.

Không, không phải chắc là, mà là chắc chắn.

Cô không tin, ngay cả khi bọn họ có thể làm ra được chuyện này, tên cáo già như Chu Minh Phong?

Đây không phải chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể nói rõ ràng hết hay sao vì sao lại phải phiền phức như thế này, cong cong quẹo quẹo như thế này, chẳng lẽ thế giới của người có tiền không hợp với suy nghĩ của cô hay sao?

Đương nhiên Chu Diễn xem Khương Tân Tân như không khí, cũng chẳng thèm liếc cô một cái đã leo thẳng lên lầu.

Khương Tân Tân nhớ lại nội dung trong truyện, ở trong truyện, đương nhiên nam chính dần dần lớn lên, có thể nói như thế, chỉ cần tương lai không có phát sinh chuyện gì long trời lở đất, thì thành tựu sau này của cậu có lẽ cũng không thua gì ba của mình, dù sao cậu cũng có hào quang của nam chính.

Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Tân Tân vẫn chưa sắp xếp xong giấc mộng là bà chủ của mình, thì đã bị dì giúp việc đánh thức.

Thì ra hôm nay quản gia thấy Chu Diễn trễ thế này vẫn chưa ra khỏi nhà đến trường, lòng nóng như lửa đốt, mới mở cửa phòng cậu ra, lúc này mới phát hiện, chàng thanh niên lớn xác đã bị một tủi thân mà phát sốt.

Tuy toàn bộ quá trình đều lấy thân phận của người ngoài cuộc, nhưng Khương Tân Tân nghĩ chắc cậu đã biết hết tất cả sự thật.

Quả nhiên cậu nhóc ở tuổi mười sáu, mười bảy này đều sẽ bị mấy loại chuyện thế này làm cho tổn thương, cuối cùng còn suy nghĩ nhiều đến mức làm bản thân phát bệnh.

Bày mưu tính kế, ngay cả khi biết chuyện này sẽ làm tổn thương trái tim của con trai mình, nhưng người làm ba vẫn làm như thế, vừa đẹp trai, giàu có nhưng chưa trưởng thành, trên người cũng chưa từng gặp chút sóng to gió lớn này, để so sánh với một đứa con trai nhỏ bé, bất lực, bơ vơ, cho đến bây giờ người chẳng có chút thân thích nào Khương Tân Tân đưa ra kết luận: Đàn ông trưởng thành chính là có trái tim vừa cứng vừa lạnh, haiz. 
Chương kế tiếp