Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 7
Tuy mối quan hệ của hai người vẫn là nước sông không phạm nước giếng, nhưng mà Khương Tân Tân thấy quản gia còn có mấy dì giúp việc đều đang bận rộn, cô đột nhiên nổi lòng tốt, dù bản thân cô không phải mẹ ruột, thì cũng là mẹ kế, khi cần thiết cũng nên giả vờ thân thiết, cô vừa tính đề nghị đưa cậu đến bệnh viện gần đây đi thì quản gia đã nâng tay lên, nhìn đồng hồ, nói: “Bác sĩ Vương chắc sẽ đến nhanh thôi.”

Khương Tân Tân: Là cô sơ xuất rồi, xém chút nữa đã quên mất mấy người nhà giàu đều có bác sĩ gia đình riêng.

Quả nhiên bác sĩ gia đình đều rất có trách nhiệm, chỉ cần chờ một lát, Khương Tân Tân đã nhìn thấy được một bác sĩ trẻ tuổi, dáng người cao gầy đang đi đến, sau khi bác sĩ làm một loạt các hành động cần thiết, thì mới quay sang nhìn cô, dùng cách nói chuyện với người nhà bệnh nhân nói với cô: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là cảm lạnh nên sốt thôi, tôi đã kê một chút thuốc hạ sốt, nếu buổi chiều nhiệt độ vẫn chưa hạ thì nên đưa đến bệnh viện xem một chút.”

Lúc đầu Khương Tân Tân vẫn không biết vị bác sĩ này đang nói chuyện với cô.

Chờ sau khi bác sĩ Vương nói xong rồi, quản gia và dì giúp việc đều nhìn sang cô, cô mới phát hiện bác sĩ đang nói với mình, vội vàng đáp: “Được được được, không có chuyện gì là tốt rồi.”

Sau khi nhìn phản ứng của bác sĩ Vương, Khương Tân Tân mới phát hiện ra, trong mắt người ngoài, Chu Diễn có thể xem cô như không khí, cô cũng không thấy có vấn đề gì, bởi vì trên danh nghĩa bây giờ cô chính là mẹ kế của cậu, là người lớn trong nhà cậu, nào có người lớn nào tức giận không nói lý với trẻ nhỏ đâu? Cho nên, với phương châm hy vọng “Không quấy rầy nhau” này của cô, không thể thực hiện một cách triệt để được.

Quả nhiên làm mẹ kế thật khó khăn.

Tính tình của Khương Tân Tân cũng không phải kiểu mạnh mẽ, trái lại cô lại là người co được giãn được, từ lúc bắt đầu cô đã biết rõ về cuộc sống sau này của mình, nên từ khi bắt đầu cô đã không muốn ly hôn trở về trạng thái độc thân nữa. Sau khi xuyên đến đây được một ngày cô đã hiểu rõ bản thân mình, ba mẹ của nguyên chủ đều mất cả rồi, bây giờ chỉ còn một vài họ hàng chẳng mấy thân quen đang ở xa, đừng nhìn cái thân phận làm vợ của ông chủ nhà giàu này của nguyên chủ, thật ra cô ấy không xe, không nhà, không người thân, không công việc, xung quanh chẳng có ai để dựa vào, ngay cả tiền gửi ngân hàng cũng ít vô cùng, cho nên cô đã đưa ra một quyết định, yên lặng xem xét, nếu Chu Minh Phong là người có thể dễ ở chung, thì cái thân phận bà Chu này, đối với cô mà nói, tuyệt đối chỉ có lợi không hề có hại.

Nếu Chu Minh Phong là người tai to mặt lớn, thì hai người họ trời sinh không hợp, mặc dù trước mắt cô không có cách nào có thể sống chung một mái nhà với anh, nhưng mà, cô cũng sẽ cố gắng chịu đựng một chút, đợi khi cô đã đứng vững bằng hai chân của mình thì sẽ nói đến chuyện ly hôn, cô nhất định sẽ hiểu chuyện mà không cần chút tài sản nào của anh, đương nhiên, cho dù cô có gân cổ lên tranh giành thì cô cũng chẳng có năng lực đấy.

Nhưng Khương Tân Tân cũng không phải lạc quan gì.

Một người đàn ông, còn là doanh nhân thành đạt, cũng sắp bốn mươi tuổi…

Chỉ nghĩ lại trước khi xuyên sách cô gặp phải bóng dáng này, thì cô đã cảm thấy cuộc sống này có thể sẽ không kéo dài.

Haiz.

Khương Tân Tân phát ra một tiếng thở dài.

Bác sĩ Vương nghĩ Khương Tân Tân đang lo lắng cho sức khỏe của Chu Diễn, từ từ an ủi cô: “Nếu chăm sóc cho Chu Diễn tốt một chút, thì cơn sốt cũng sẽ nhanh hạ thôi, không có việc gì đâu.”

Khương Tân Tân: Cái này…

Cô thế mà vô tình trở thành bà mẹ kế tốt bụng rồi.

Phải sốc lại tinh thần thôi, sống hôm nay không biết ngày mai như thế nào, nếu bây giờ cô đang là bà Chu, hoặc là mẹ kế, thì cũng phải diễn cho tròn vai này.

Quản gia đi đến nhỏ giọng nhắc nhở: “Bà chủ, có cần phải gọi điện thoại đến trường của cậu chủ xin nghỉ hay không?”

Nếu như trước kia, chắc chắn quản gia sẽ không đề nghị như thế này.

Bởi vì khi bà chủ ở đây cũng giống như người vô hình, nhưng bây giờ thì không còn giống thế nữa, trong khoảng thời gian ngắn chừng vài ngày này, bà chủ đã thay đổi rồi, như vậy thân là một quản gia, đương nhiên ông phải giúp đỡ cô nhiều một chút.

Khương Tân Tân suy nghĩ một chút, lại có chút khó xử nói: “Hình như tôi không có số của chủ nhiệm lớp của cậu ấy.”

Quản gia không hổ là người chuyên nghiệp phục vụ suốt hai mươi tư giờ, lập tức nói: “Tôi có này.”

Đây cũng là lần đầu tiên Khương Tân Tân lấy thân phận là phụ huynh học sinh để gọi điện xin phép giáo viên, cũng may chủ nhiệm lớp lại là một cô giáo với giọng nói dịu dàng, ngọt ngào, chỉ hỏi tình huống của Chu Diễn sau đó lại thoải mái phê duyệt cho cậu nghỉ học, nhưng mà trong điện thoại, chủ nhiệm lớp vẫn nhắc nhở một chút: “Mẹ của Chu Diễn này…”

Cái xưng hô này, khiến Khương Tân Tân ngoài nóng trong nhột.

Cô vội vàng sửa lại: “Cô giáo Trần à, tôi không phải là mẹ của Chu Diễn, không, không đúng, nhưng dù sao tôi, tôi là dì của cậu ấy.”

Chu Diễn vẫn còn mẹ ruột, người ta cũng chưa từng gọi cô là mẹ, cô lại bất chấp nhận cái xưng hô “Mẹ của Chu Diễn” này, thế thì không đúng lắm.

Cô Trần cũng ngầm hiểu: “Được, dì của Chu Diễn.”

Khương Tân Tân: “…”

“Hai ngày nữa là thi cuối kỳ rồi, nếu đến lúc đó tình hình của Chu Diễn tốt lên, thì vẫn nên để em ấy đến trường học tham gia thi nhé, dù sao thành tích cuối kỳ này vẫn sẽ ghi vào hồ sơ của học sinh.”

Khương Tân Tân cũng không dám đảm bảo Chu Diễn chắc chắn sẽ đến, đành uyển chuyển nói: “Được, tôi sẽ nhắc nhở thằng bé.”

Sau khi gọi điện xin phép cho Chu Diễn, cả người Khương Tân Tân cũng ướt đẫm mồ hôi, đơn giản là cô bị một tiếng mẹ của Chu Diễn kia dọa cho sợ.

Sau giờ trưa, cô vẫn còn đang ngồi trên sô pha suy nghĩ chuyện gì đó, thuốc hạ sốt cầm trong tay cũng quên bỏ xuống, cô rơi vào trạng thái trầm tư, đương nhiên bây giờ chuyện có thể chiếm lấy phân nửa tâm tư của cô, cũng chỉ có chuyện mở cửa hàng kia thôi.

Lúc Khương Tân Tân mải mê suy nghĩ chuyện gì đấy thì đặc biệt tập trung, vì thế, cô cũng không phát hiện ra, Chu Diễn đang đứng ở trên cầu thang chỗ kia nhìn về phía cô bên này.

Thị lực của cậu không tệ, liếc mắt một cái đã phát hiện trong tay cô đang cầm một hộp thuốc.

Nghĩ một lát, cậu đoán chắc đây là thuốc của bác sĩ Vương kê.

Vẻ mặt của cậu chẳng thay đổi gì, chỉ là ánh mắt dừng ở trên người cô nhiều hơn hai mươi giây mới rời đi.

Sau buổi chiều, mấy bạn bè của Chu Diễn đến thăm cậu, ba nam sinh hai nữ sinh, Khương Tân Tân lại vô cùng chú ý đến một nữ sinh tóc xoăn trong nhóm đấy, vừa trong sáng vừa xinh đẹp, lại nhớ đến miêu tả trong sách, cô đoán chắc người đó là hoa khôi trong trường mà bạn nam chính thầm thương trộm nhớ.

Khương Tân Tân cũng không quen bọn họ, miễn cưỡng nói chuyện một chút là được, nhưng mấy cô cậu học sinh này thấy cô, cũng giống như mấy bà cô già trong phim, sau khi chào hỏi thì nhanh chóng chạy lên lầu, để Khương Tân Tân đứng tại chỗ hoài nghi cuộc đời --- nhìn cô rất đáng sợ hay sao?

Khương Tân Tân không biết, bây giờ cô ở trong lòng của đám bạn Chu Diễn, cũng chẳng khác gì Đát Kỷ cả.

Chú Chu là người sáng suốt, uy phong thế nào, tuy bọn họ đều là học sinh nhưng cũng từng nghe ba mẹ nói qua chiến tích của chú Chu rồi, người như thế lại đi tái hôn với một người phụ nữ còn trẻ tuổi lại chẳng có chút bối cảnh nào, ngay cả ba mẹ bọn họ khi nghe thấy tin hai người kết hôn cũng kinh ngạc muốn rớt cả cằm, có thể thấy chuyện này mọi người đều không hề ngờ đến, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một ý, là người phụ nữ này đã mê hoặc chú Chu đến mức xoay vòng vòng luôn rồi.

Trên hành lang lầu hai, hai nữ sinh cố ý đi chậm lại một chút.

Trịnh Lộ Lộ nhỏ giọng nói: “Mẹ kế của Chu Diễn xinh đẹp thật đấy, thật sự không phải người nổi tiếng sao?”

Hoa khôi của trường Vân Hinh lắc đầu: “Nghe nói không phải.”

Chuyện Chu Minh Phong tái hôn cũng không khiến người ta ngạc nhiên lắm, tuy Chu Diễn cũng mười sáu tuổi rồi, nhưng Chu Minh Phong cũng không tính là già, còn chưa đến bốn mươi tuổi, kết hôn lần nữa cũng rất bình thường.

Nhưng mà đối tượng anh kết hôn, trước kia mọi người đều chưa từng nghe qua về người này, cũng chưa từng thấy qua, giống như đột nhiên xuất hiện.

Chuyện này thật sự rất dễ để người khác liên tưởng đến chuyện ẩn hôn, có thể khiến một người đàn ông đã lăn lộn trong chốn thương trường nhiều năm thế này, trong thời gian ngắn đưa ra quyết định kết hôn, điều này khiến trong lòng của tất cả mọi người đều rất hiếu kỳ với bà Chu này.

“Dù sao bây giờ tớ cũng có chút hiểu được rồi.” Trịnh Lộ Lộ cười hì hì: “Người trông rất đẹp đến tớ nhìn mà còn choáng váng.”

Vân Hinh lại nhíu mày, từ lúc học tiểu học cô ấy và Chu Diễn đã bắt đầu quen biết, làm bạn với nhau, chú Chu trong ấn tượng của cô ấy, chắc chắn không phải là người bởi vì vẻ bề ngoài mà mất đi lý trí như thế…

Trịnh Lộ Lộ còn nói: “Tớ vừa mới để ý thấy mẹ kế của Chu Diễn cũng nhìn chằm chằm cậu rất lâu đấy, có phải Chu Diễn thường hay nhắc đến cậu khi ở nhà nên cô ấy tò mò hay không.”

Bỗng nhiên Vân Hinh nhớ đến, vừa nãy ánh mắt mẹ kế của Chu Diễn quả thật có nhìn cô một lát.

Lúc này nghe Trịnh Lộ Lộ nói như thế, hai bên tai cô đỏ lên, tim cũng đập nhanh hơn, giả vờ tức giận nói: “Đừng nói bậy, sao có thể được.”

Năm người đều đến phòng Chu Diễn.

Chu Diễn đã hạ sốt rồi, chỉ là cả người đều cảm thấy mệt mỏi, chẳng có chút tinh thần nào.

“Lần này sau khi thi xong cuối kỳ sẽ tổ chức họp phụ huynh cha mẹ học sinh đấy, các thầy cô đều đang tăng ca để chấm cho xong bài thi đấy, họ thật sự chẳng để chúng ta thấy thoải mái chút nào.” Nghiêm Chính Phi ngồi ở ghế bên cạnh, vẻ mặt chẳng chút luyến tiếc nói: “Ba mẹ tớ bận, cả ngày đều chẳng thấy mặt mũi đâu, cũng sắp đến ngày họp phụ huynh nữa, hơn nữa mỗi lần họp xong đều sẽ tiến hành giáo dục tư tưởng cho tớ, làm tớ cảm thấy bọn họ không nên mở công ty, nên đi làm giáo viên thì hợp hơn.”

“Tớ rất hâm mộ anh Diễn nha, tớ chưa từng nghe nói ba mẹ anh ấy đánh anh ấy bao giờ.”

Chu Diễn nhấc mí mắt lên.

Ở đây ngoại trừ Vân Hinh và Nghiêm Chính Phi ra, mọi người ở đây đều không hề biết khi học tiểu học và cấp hai, Chu Diễn đều là học sinh giỏi trong trường, chỉ là mỗi lần đến ngày họp phụ huynh, Chu Diễn đều rất mong chờ ba mẹ đến nhất là ba mình có thể đến, nhưng mười lần như một, Chu Minh Phong nhiều nhất chỉ trở về một hai lần, lại rất bận rộn, bận đến mức chẳng có chút thời gian tham dự ngày hội cha mẹ học sinh.

Nghiêm Chính Phi biết Chu Diễn vẫn rất để ý đến chuyện họp phụ huynh học sinh này, lúc này lại thấy hối hận khi nhắc đến chuyện này, vội vàng đánh sang chuyện khác: “Cậu vốn dĩ đáng đánh, chẳng có liên quan đến thành tích, hôm nay chủ nhiệm các cậu chẳng phải đã kêu người vào văn phòng hay sao, chắc chắn là phê bình rồi?”

“Cút đi, cậu không thể nhìn thấy điểm tốt nào của tớ hả?”

Chuyện họp phụ huynh rất nhanh đã bị bỏ quên đi.

Mọi người thấy Chu Diễn không hăng hái, chỉ có thể nói lời tạm biệt rồi về nhà mình, tìm ba mẹ mình thôi. Vân Hinh thấy rất đau lòng cho Chu Diễn, vừa nãy thấy cậu để ý như thế, lại giả vờ như không cần thì cô lại cảm thấy khó chịu, khi xuống lầu, cô cố ý thả chậm bước chân, ở trong nhà tìm được Khương Tân Tân.

Cô hy vọng Chu Diễn có thể vui vẻ trở lại.

“Dì à…” Vẻ mặt Vân Hinh lộ vẻ căng thẳng gọi.

Khương Tân Tân rất ngạc nhiên, hoa khôi lại đến đây tìm cô đây này.

Chẳng lẽ có chuyện gì sao?

Không đợi cô hỏi, Vân Hinh đã nhỏ giọng nói: “Lần này, sau khi thi cuối học kỳ xong, trong lớp đều sẽ tổ chức họp phụ huynh, dì à, thật ra Chu Diễn không hề thích trợ lý của chú Chu đến tham dự cuộc họp đâu ạ.”

Vân Hinh cho rằng cô đã ám chỉ rất rõ ràng rồi.

Chu Diễn hy vọng chú Chu có thể đến đấy, chỉ có khi chú Chu quan tâm, Chu Diễn mới có thể vực dậy tinh thần đứng lên lần nữa, trở về dáng vẻ như trước kia.

Khương Tân Tân nghe thấy thế, cũng rất nghi ngờ, “Cháu nói, nó không muốn để trợ lý đến tham gia sao?”

Vân Hinh nghĩ thầm nghe nói thế này chắc có hy vọng rồi, vội vàng gật đầu, “Tất cả mọi người đều biết, đó là trợ lý của ba cậu ấy, cho nên mỗi lần cậu ấy đều có chút xấu hổ.”

“Chỉ là, ba của Chu Diễn còn chưa trở về, mà mẹ của Chu Diễn cũng không có trong nước.” Khương Tân Tân ngạc nhiên nhìn cô bé, “Con nói là…”

Vân Hinh nghĩ đến mấy lời Khương Tân Tân nói, dùng sức gật đầu, “Vâng, cầu xin dì.”

Mọi người không phải đều nói chú Chu rất thích vợ mới này của mình hay sao, nếu nhờ cô ấy mà có thể để chú Chu có thể buông bỏ công việc trong tay vội vàng trở về họp phụ huynh thì tốt rồi.

Khương Tân Tân lại suy nghĩ: ? Cho nên đến cầu xin cô đi tham dự ngày họp phụ huynh sao, em gái à em thật là to gan quá đi. 
Chương kế tiếp