Xuyên thành mèo con trong lòng Ma Tôn phản diện

Chương 7.2; Tổ an Ma Tôn 2
<!--StartFragment-->

Đúng lúc này, một trận ma khí nồng đậm tiến tới, trong ma khí đưa tới một đạo thanh âm thiếu niên.

"Chư vị đến ma giới của ta, vì sao không đi đại điện?"

Một đám đệ tử tiên giới nhất thời thay đổi sắc mặt, bọn họ theo thanh âm nhìn lại ——

Là Ma tôn Cơ vốn nên ở Tang Kỳ Châu Vô Ưu.

Cơ Vô Ưu hiện thân hình, hắn một thân trường bào màu đen sậm, trên vạt áo có hình dáng long văn thêu tơ vàng, không có chỗ nào không tinh xảo hoa quý. Hắn thân dài ngọc lập, dung mạo càng tuấn mỹ vô song, lúc này, trên vai hắn còn nằm sấp một con mèo trắng đôi mắt màu lam.

Cho dù tiên giới nổi danh là Tiên Nhân, cũng không bằng hắn.

Khóe môi Cơ Vô Ưu lộ ra nụ cười, giống như là một bộ dáng rất dễ nói chuyện, nhưng các đệ tử tiên giới vô cùng sợ hãi sợ hãi.

Năm ngày trước, mọi người đều tận mắt nhìn thấy hắn lên thuyền bay tuần du, lúc này sao lại xuất hiện ở nơi này?

"Cơ Vô Ưu. Ngươi không phải ở Tang Kỳ Châu sao..."

Giang Khách Lưu hoảng sợ nói.

"Đúng vậy."

Cơ Vô Ưu chậm rãi mở miệng, hắn chậm rãi đi tới trước mặt cây ngọc tang, đưa tay kéo xuống một chiếc lá cây.

Mọi người nhìn động tác của hắn, trái tim không khỏi chậm lại.

Làm thế nào ... Thần lực của cây Ngọc Tang không bắn ngược lại hắn?

Cơ Vô Ưu chơi đùa với lá cây trong tay, ý cười hiện rõ trên mặt, "Tiên giới không phải được xưng là đệ nhất lục giới sao? Như thế nào, ngay cả truyền tống trận cũng chưa từng nghe qua? ”

Truyền tống trận...

Bọn họ tự nhiên là biết, thế nhưng truyền tống trận nhanh nhất đều cần công phu nửa ngày, hơn nữa còn phải chuẩn bị sẵn sàng trước.

Đương nhiên tu vi càng cao, tốc độ truyền tống sẽ càng nhanh.

Mấy vị đệ tử Tiên giới ở đây đều không thể tin nhìn về phía hắn...

Thực lực của Ma Tôn Cơ Vô Ưu đã khó có thể dự đoán.

Cơ Vô Ưu nhìn về phía d Giang Khách Lưu bị lực lượng Ngọc Tang Quả đánh bay, chậc chậc hai tiếng, "Ngọc Tang Quả của bổn tọa há lại dễ trộm như vậy, hiện tại chịu khổ đi? ”

Giang Khách Lưu cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, cạch một tiếng, "Cái gì của ngươi! Ngọc Tang Quả vốn là vật tiên giới của ta, là ngươi là kẻ vô sỉ đoạt lấy, còn đem nó trồng ở ma giới, hôm nay Giang Khách Lưu ta chính là chết ở chỗ này, cũng phải đem Ngọc Tang quả mang về. ”

Nghe hắn nói tên, Thi Mân nhịn không được nhìn về phía hắn.

Giang Khách Lưu này cô vẫn có chút ấn tượng.

Giang Khách Lưu trong nguyên văn xem như nam số 4, nàng là sư huynh của Dung Nguyệt Chi, từ khi Dung Nguyệt Chi tiến vào Tiên môn, hai người thường xuyên cùng nhau đánh phó bản, làm nhiệm vụ gì đó, hắn thích Dung Nguyệt Chi, nhưng mà trong lòng Dung Nguyệt Chi chỉ có sư phụ.

Một vài nam phụ thích Dung Nguyệt Chi đều có đặc điểm riêng, đặt ở mấy quyển sách khác đều xứng đáng là nam chính.

Giang Khách Lưu tuy rằng so với mấy vị nam phụ khác không sánh bằng, nhưng đối với Dung Nguyệt Chi thật sự rất tốt. Trong một lần tiến vào bí cảnh, hắn vì Dung Nguyệt Chi ngăn cản một kích trí mạng, đổi lấy một nụ hôn của nàng, liền hạnh phúc qua đời.

Mẫu thai solo* đến nay Thi Mân không rõ.

(Mẫu thai solo*: độc thân từ trong bụng mẹ)

Mạng của mình còn không quan trọng bằng một nụ hôn sao?

Giang Khách Lưu công khai gọi Cơ Vô Ưu như vậy, trong nguyên văn nói hắn hữu dũng vô mưu, xem ra là thật.

Cơ Vô Ưu qua loa lấy lệ ồ một tiếng.

Giang Khách Lưu tức giận gần chết.

Một lúc lâu sau, Cơ Vô Ưu lại nói, "Bổn tọa có thể đem ngọc tang thụ cho các ngươi. ”

Mọi người cả kinh, mừng rỡ nhìn Cơ Vô Ưu.

- Hôm nay ma tôn sao lại dễ nói chuyện như vậy?

Nhưng mà phần cảm kích  này còn chưa đến đáy lòng, Cơ Vô Ưu lại mở miệng, "Thế nhưng, cho dù bổn tọa đem ngọc tang thụ cho tiên giới các ngươi, các ngươi cũng trồng không sống được. ”

Thi Mân ở đáy lòng giơ ngón tay cái lên cho Cơ Vô Ưu.

Ma Tôn thật lợi hại, Tổ an Ma Tôn.

- “Ngươi nói bậy!” Giang Khách nổi giận nói, "Tiên giới có tiên lực vô cùng vô tận, làm sao có thể trồng không sống được? Ta thấy ngươi chính là muốn độc chiếm ngọc tang quả! Ma giới quả nhiên đều là đồ hèn hạ vô sỉ! ”

Đối với phần phẫn nộ này của hắn, Cơ Vô Ưu rất là hài lòng.

Hắn đem Thi Mân buông xuống, lại đưa tay chạm vào Ngọc Tang Quả.

Thần lực không có phản kích hắn.

Ngay sau đó, trong lúc mọi người khó có thể tin, Cơ Vô Ưu đem viên Ngọc Tang Quả kia hái xuống, "Hiện tại Tiên giới cũng không nói cho các ngươi —— Ngọc Tang Thụ này ở nơi nào cũng có thể sống, nhưng cần có một điều kiện. ”

Hắn giống như là đùa giỡn bọn họ, nhìn biểu tình vừa phẫn nộ vừa hoảng sợ vừa sợ hãi của bọn họ, tâm tình lại thoải mái hẳn lên.

Cơ Vô Ưu vuốt ve Ngọc Tang Quả, nhẹ nhàng mở miệng.

"Chỉ có, thần mới có thể trồng nó."

Thần, đó chính là chủng tộc đã ngã xuống trăm vạn năm trước.

Niếp Như Phong lay động môi, không thể tin nói, "Ngươi... Có phải là Thần không? ”

Không thể nào!

Thần đã ngã xuống trăm vạn năm, trên đời này sao còn có thần, hơn nữa... Thần làm sao có thể cùng ma giới thông đồng làm bậy !

Thi Mân cũng sợ ngây người.

Nàng cũng không nghĩ tới Cơ Vô Ưu là thần.

Nguyên văn là cố ý tâng bốc nam nữ chính, mà làm suy yếu bối cảnh của nhân vật phản diện.

Cho nên, thân thế Của Cơ Vô Ưu trở thành bí ẩn, mà một thân tu vi của hắn cũng giống như tác giả cố ý cộng thêm.

Bây giờ biết rằng hắn là Thần, thì tất cả mọi thứ đều hợp lý.

Bởi vì Thần vốn là lục giới chí tôn.

Mấy vị đệ tử Tiên giới này kinh ngạc không thua gì Thi Mân.

Cơ Vô Ưu nắm Ngọc Tang Quả, nhàn nhã nói, "Nếu các ngươi muốn có đươc Ngọc Tang Quả, vậy thì——"

Hắn cố ý ngừng lại, đưa tay nắm lấy đầu Thi Mân, dùng sức tách miệng nàng ra, sau đó quả ngọc tang kia ở trong tay hắn càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành một quả nhỏ cỡ hạt đậu.

Thi Mân còn chưa kịp phản ứng, hắn liền nhét hạt đậu vào miệng nàng, cũng nắm lấy miệng nàng, không cho nàng phun ra.

"Như vậy, cho Tiểu Bạch nhà ta là được rồi."

Cơ Vô Ưu hài lòng cười cười.

Thi Mân: "???”

 

<!--EndFragment-->
Chương kế tiếp