Xuyên thành mèo con trong lòng Ma Tôn phản diện

Chương 8.1: Có qua có lại

Viên Ngọc Tang quả kia xuống bụng, Thi Mân toàn thân nóng hừng hực, giống như làđang cháy.

- Tiểu Bạch, lễ vật bổn tọa tặng ngươi có thích không?

Cơ Vô Ưu âm trầm hỏi.

Thi Mân: "..."

Thích cái sợi len, cô sắp bị nướng chín rồi, rắc thêm chút muối thì có thể ăn.

Cơ Vô Ưu chậc chậc một tiếng, hắn đưa tay đè lại đầu mèo của Thi Mân, đầu ngón tay đem một cỗ linh lực màu trắng rót vào trong cơ thể nàng.

Cảm giác như lửa đốt này kéo dài cũng không lâu, một cỗ khí tức mát lạnh từ ngực mở rộng đến tứ chi bách mạch, những khí tức nóng bỏng kia bị trấn an xuống, nàng giống như nhìn thấy quả ngọc tang kia vững vàng lưu lại trong ngực nàng.

Nhìn Cơ Vô Ưu đem Ngọc Tang Quả cho Thi Mân, khoé mắt mọi người ở đây cơ hồ muốn nứt ra, vừa tức vừa ghen tị.

—— Ngọc Tang Quả quý hiếm như vậy, hắn dĩ nhiên cho một con súc sinh! Vẫn là một súc sinh không có chút linh khí nào, đến từ nhân gian!

Giang Khách Lưu mắt đỏ như máu, hận không thể lập tức giết Thi Miểu lấy Ngọc Tang Quả, "Cơ Vô Ưu, ngươi, ngươi thế nhưng đem Ngọc Tang Quả cho một con mèo! ”

Một con mèo có thể làm cái gì?!

Bất quá chỉ là một con súc sinh mà thôi, súc sinh cũng xứng với Ngọc Tang quả sao?!

Giang Khách Lưu siết chặt nắm đấm, ánh mắt đều phun ra lửa, Cơ Vô Ưu thế nhưng để cho một con súc sinh hấp thu Ngọc Tang quả!

Cơ Vô Ưu khẽ cười một tiếng, "Đồ của bổn tọa, bổn tọa muốn cho ai thì cho, cần ngươi dạy? ”

Cặp mắt đen nhánh nhìn Giang Khách Lưu, sát ý nổi lên bốn phía, "Có phải trong lòng ngươi mắng mèo con nhà ta không? ”

Giang Khách Lưu giật mình, sắc mặt xám xịt, đáy mắt hiện ra một tia sợ hãi.

"Xem ra là đúng rồi."

Cơ Vô Ưu thấp giọng nói, "Mèo con nhà ta, bổn tọa cũng chưa từng mắng qua, thế mà ngươi cũng dám? ”

"Hiện tại, ngươi có thể đi chết."

Đồng tử Giang Khách Lưu chợt mở to, "Đừng giết ..."

Chữ "Ta" kia còn chưa nói xong, chính là trong nháy mắt, thân thể hắn liền nổ tung hoa máu, huyết vụ đầy trời.

Tất cả mọi người ở đây đều không dám thở mạnh.

Đều nói Ma Tôn Cơ Vô Ưu tính tình thô bạo, một lời không hợp liền giết người, xem ra là thật.

- Cơ Vô Ưu!

Vị nam tu dáng người cường tráng kia hét lớn, "Ngươi là ma đầu giết người không chớp mắt! Không chỉ độc chiếm Ngọc Tang Quả, còn lạm sát vô tội, sớm muộn gì lục giới cũng không buông tha ngươi! ”

"Ồ?"

Khóe môi Cơ Vô Ưu nhếch lên, mang theo nụ cười thiếu niên, cực kỳ sáng lạn, "Vậy thì như thế nào? Ngươi có thể giết ta không? ”

Nam tu tức giận đến đỏ mặt, dù sao hôm nay cũng không thể rời khỏi ma cung, còn không bằng cùng Cơ Vô Ưu liều mạng. Hắn lấy ra vũ khí bản mạng của mình, thẳng tắp đâm về phía Cơ Vô Ưu.

Những người khác thấy thế, cũng nhao nhao xuất ra vũ khí, chuẩn bị cùng hắn sống chết đánh nhau.

Trong lúc nhất thời, đao quang kiếm ảnh trong gác xép nhỏ, tiên ma lưỡng khíbạo hành khắp nơi.

...

Sau khi ăn quả ngọc tang kia, Thi Mân vẫn ở trong trạng thái thần trí không rõ. Chờ nàng khôi phục một ít thần trí sau đó, liền thấy được hơn mười đệ tử tiên môn cùng Cơ Vô Ưu triền đấu cùng một chỗ.

Những đệ tử này tu vi kém nhất đều ở Thiên Tiên, cao nhất đã đến Kim Tiên hậu kỳ. Cho dù như thế, so với Cơ Vô Ưu, bọn họ vẫn không chiếm được bất kỳ ưu thế nào.

Cơ Vô Ưu cầm trong tay một thanh trường kiếm, thần phật khó đỡ, đệ tử Tiên Môn chết thảm dưới kiếm của hắn, thi thể chất đầy căn gác nhỏ này.

Thi Mân nhìn thấy da đầu nổ tung.

Lần đầu tiên ở cự ly gần như vậy cảm nhận được sự đáng sợ của Cơ Vô Ưu.

Hắn giống như tu la từ địa ngục mà đến, mang theo khí tức khủng bố cùng tử vong, đem sự sống tàn sát không còn một mảnh.

Một lúc sau, gác mái đã lấy lại sự yên tĩnh.

Cơ Vô Ưu nhìn về phía một vị nam tu còn đang thở dốc, thanh âm của hắn âm lãnh, như gió lạnh tháng hai, lạnh đến xương người đều phát lạnh, "Vốn muốn tha cho ngươi một mạng trở về báo tin cho Tiên giới, nhưng ngươi biết bí mật của bổn tọa, liền không lưu được ngươi. ”

Niếp Như Phong nằm sấp trên mặt đất, trợn mắt trợn tròn, liều mạng vào một tia khí lực cuối cùng phẫn hận mở miệng, "Ngươi không phải thần. Ngươi là... là ma quỷ... Ma quỷ vĩnh viễn không được siêu sinh..."

Thần sẽ không bao giờ giết người vô tội.

Hắn còn chưa dứt lời, một đạo kiếm quang sắc bén xuyên qua thân thể hắn, hắn mở to hai mắt, thẳng tắp ngã trên mặt đất.

Trong phút chốc, như thể cả thế giới đều yên tĩnh.

Thi Mân cẩn thận nhảy xuống bậc thang, cô cảm thấy chân mình đều mềm nhũnra rồi. Cô từ từ đi về phía Cơ Vô Ưu, cũng ngồi xổm dưới chân hắn.

Cơ Vô Ưu cúi đầu nhìn nàng, trong ánh mắt đột nhiên có chút ghét bỏ.

Thi Mân còn chưa hiểu hắn ghét bỏ là vì sao, đã thấy Cơ Vô Ưu đem một mảnh vải vứt lên người mình.

Lúc này trước mắt nàng một mảnh tối tăm.

Thi Mân: "? ”

Sau đó, nàng cảm nhận được hắn ôm mình lên và lên trên vai một lần nữa.

Không phải... Cô ấy bẩn như vậy à? Nhất định phải cách một tầng vải ôm mình?

Thi Mân tức giận dùng đầu cọ mở vải che mắt nàng.

"Tiểu Bạch, muốn xem bông tuyết không?"

Cơ Vô Ưu đột nhiên mở miệng hỏi.

Thi Mân: "? ”

Cô meo meo mờ mịt.

Ngay sau đó, chỉ thấy Cơ Vô Ưu vung tay áo lên, thi thể chia năm sẻ bảy trên mặt đất, lần lượt nổ tung, gác xép nhỏ trong nháy mắt tràn ngập máu hoa vô tận.

Hóa ra tuyết hoa là máu này?

Cơ Vô Ưu tựa hồ có chút ghét bỏ, hắn nhíu nhíu mày, trong tay không biết từ khi nào xuất hiện thêm một cây ô, hắn mở ô, ôm Thi Mân nhàn nhã đi ra khỏi gác xép.

-

Một lần nữa trở lại hành cung của Tang Kỳ vương, bất quá mới qua nửa canh giờ.

Cơ Vô Ưu buông Thi Mân xuống, đem khăn tay quấn lấy nàng ném đi, còn thập phần ghét bỏ dùng thuật pháplàm sạch tay.

Thi Mân: "? ”

Nàng có bẩn đến thế không ?

Cô meo meo bất mãn.

Đêm nay Cơ Vô Ưu tâm tình tốt, nàng được cưng chiều mà ngạo kiều như thế hắn cũng không nói gì. Hắn tựa hồ là nghĩ tới cái gì đó, vung tay lên, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một mặt thủy kính, hắn đem thủy kính*đưa đến trước mặt Thi Miểu.

(thủy kính: gương nước)

Thi Mân không rõ nguyên nhân.

Cô bước hai bước với đôi chân ngắn, sau đó nhìn thấy chính mình trong thủy kính .

"Meo !!!"

Méooo! Tại sao cô ấy lại vừa bẩn vừa xấu đến vậy?

Trong thủy kính, toàn thân cô đều bị thiêu cháy, lông trắng đáng tự hào bị thiêu thành lông đen, từng cuộn từng cuộn dán lên người cô, kề sát vào mũi ngửi, còn có thể ngửi thấy một mùi khét. Bây giờ ngoại trừ đôi mắt màu xanh lam, cô ấy thực sự xấu đến nỗi cô ấy không thể nhận ra.

"Meo."

Hu hu hu nàng trở nên xấu xí rồi.

Khó trách vừa rồi Cơ Vô Ưu lại ghét bỏ như vậy dùng khăn tay bao lấy mình mới ôm.

Nhìn bộ dáng của nàng như vậy, Cơ Vô Ưu vô tâm vô phế nở nụ cười, còn cười đến không đứng dậy được, thật không vui.

"Meoo!"

Cái xẻng xúc phân này quá quá đáng!

Nếu đây là một sen xúc phân bình thường, cô ấy sẽ rất tức giận!

Thi Mân lạch cạch đi đến một góc tự ôm tự khóc.

Cơ Vô Ưu cười càng vui vẻ, nghiễm nhiên chính là một thiếu niên mười bảy/mười tám tuổi vui vẻ bình thường.

Hắn thu thủy kính, cất chân dài đi tới trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, "Ngọc Tang quả này uy lực thật lớn, không lấy mạng của ngươi, liền đốt sạch lông của ngươi, đã xem như rất tốt rồi. ”

Lời này của hắn giống như đang an ủi, nhưng ngữ khí lại mang theo sung sướng.

Thi Mân: "..."

Cái này, còn không phải đều trách hắn sao!

Cơ Vô Ưu thu lại nụ cười, hắn điểm đầu Thi Mân, một cỗ lực lượng ấm áp tiến vào trong cơ thể nàng. Sau đó lông xoăn màu đen trên người nàng bắt đầu rụng ra, lông tơ màu trắng cực kỳ nhanh sinh trưởng ra.

Không quá nửa phút, cô lại khôi phục lại bộ dáng đáng yêu trước đó.

Cơ Vô Ưu không biết lấy từ đâu ra một tấm gương, đưa tới trước mặt nàng, "Ôi, lại trở nên xinh đẹp rồi. ”

"Meo!"

Thi Mân trong nháy mắt thoải mái.

Đôi mắt mèo màu xanh biếc của cô lấp lánh nhìn hắn, vui vẻ lắc lư cái đuôi.

Cơ Vô Ưu chậc chậc một tiếng, "Đừng lắc đuôi, giống như chó con vậy. ”

Thi Mân: "..."

-

<!--EndFragment-->
Chương kế tiếp