Xuyên Thành Tiểu Nhân Ngư Của Đại Lão Tàn Nhẫn

Chương 12: Ở chung
Hương vị của nước ép rau quả vẫn khá ngon, dù đã bỏ thêm rau quả của Tinh Tế.

Vị chua ngọt của cà chua khá rõ ràng, còn các loại rau củ quả khác thì không có vị gì.

Nhưng bổ sung các loại rau quả khác vào, vị của nước ép cà chua sẽ không quá nặng, lại rất nhẹ nhàng và ngon miệng.

Thấy tiểu nhân ngư đã uống xong Phó Viễn Xuyên liền hỏi: “Có muốn uống thêm không?”

Cốc của tiểu nhân ngư không chứa được nhiều lắm.

Quân Thanh Dư lắc đầu, chủ yếu là cho Phó Viễn Xuyên uống: “Ya!”

Quân Thanh Dư đặt chiếc cốc nhỏ sang một bên, ngoan ngoãn ngồi ngửa đầu nhìn Phó Viễn Xuyên.

Phó Viễn Xuyên uống xong nước ép thì nói: “Uống rất ngon.”

Khóe miệng Quân Thanh Dư hơi nhếch lên: “Ưm!” Anh thích là được.

Phó Viễn Xuyên sờ đầu tiểu nhân ngư, nâng cậu lên lòng bàn tay, kiểm tra tình trạng đuôi cá.

Mặc dù hôm nay không rèn luyện nhưng chiếc đuôi cá của cậu dường như vẫn còn ở trong tình trạng tốt.

Vậy thì hôm nay không cần cho tiểu nhân ngư đi rèn luyện nữa, nhóc con này hình như cũng không muốn rèn luyện.

Hơn nữa, trời cũng tối rồi, ngủ đủ giấc cũng rất quan trọng.

Phó Viễn Xuyên lại đặt tiểu nhân ngư vào bể cá và nói: “Muộn rồi, đi nghỉ ngơi đi.”

Quân Thanh Dư dựa vào thành bể cá, chỉ vào tủ đầu giường

Chỗ này cách giường của Phó Viễn Xuyên quá xa.

Tiểu nhân ngư không cần nói gì mà Phó Viễn Xuyên đã hiểu ý ngay.

Khi tỉnh dậy vừa mở mắt đã có thể nhìn thấy tiểu nhân ngư nằm bên cạnh, cảm giác rất ấm áp.

Phó Viễn Xuyên đáp lại: “Được.”

Sau đó anh bê bể cá để lên tủ đầu giường.

Quân Thanh Dư hài lòng, xua tay: “Ya!” Cậu kêu một tiếng rồi nằm xuống giường vỏ sò.

Phó Viễn Xuyên giúp cậu điều chỉnh nhiệt độ nước để phù hợp hơn với việc ngủ.

Chuẩn bị xong Phó Viễn Xuyên dựa vào đầu giường cầm tập tài liệu bằng giấy lên, xử lý đống rắc rối chưa giải quyết xong.

Thật ra Quân Thanh Dư cũng không buồn ngủ.

Cậu muốn để Phó Viễn Xuyên đi ngủ sớm hơn, vừa uống xong nước rau quả có linh khí thì đi ngủ luôn, như vậy anh mới có thể hấp thụ tốt hơn.

Bên ngoài yên tĩnh, chắc hẳn Phó Viễn Xuyên đã ngủ rồi.

Quân Thanh Dư suy nghĩ một lúc rồi lặng lẽ bước vào không gian.

Ngoài những mảnh đất đã trồng rau quả thì vẫn còn một số ruộng bỏ không, không có gì để trồng.

Cậu nghĩ xem mình nên trồng thứ gì để tận dụng hết tất cả mọi chỗ.

Ngoài ra còn có cả nước suối.

Nhìn qua thì có vẻ là nước sinh hoạt, nhưng Quân Thanh Dư không biết nước suối này từ đâu ra.

Dường như khi không gian vừa mở ra là đã có dòng suối này.

Nước suối cũng là nguồn gốc của linh khí trong không gian.

Thích nước dường như đã là thiên tính của nhân ngư. Quân Thanh Dư vốn dĩ nhìn nước suối không cảm thấy gì nhưng giờ lại cảm thấy đặc biệt thích nó.

Cậu dẫn nước suối đến cái bồn tắm nhỏ bên cạnh mà mình đã đào từ lâu trước đó.

Tiểu nhân ngư không sợ bị ngạt thở khi ngâm mình trong nước nữa.

Quân Thanh Dư hơi buồn ngủ trong lúc ngâm mình nên tranh thủ dựa vào bên cạnh bồn tắm chợp mắt một lúc.

Kết quả là không cẩn thận đã ngủ quên.

Trong lúc mơ màng cậu nghe thấy giọng nói của Phó Viễn Xuyên.

“Tiểu Ngư? Tiểu Ngư...”

Quân Thanh Dư vẫn chưa tỉnh hẳn, theo bản năng quay trở về chiếc giường vỏ sò.

Đuôi cá khẽ nhấc lên, mở ra lớp vỏ sò, nhỏ giọng đáp: “Ya.”

Phó Viễn Xuyên nhìn tiểu nhân ngư đang cuộn mình ngủ say bên trong, nhẹ giọng nói: “Đã đến giờ dậy rồi.”

Đã giữa trưa rồi mà tiểu nhân ngư vẫn không có ý định đi ra.

Phó Viễn Xuyên sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên mới tới gọi cậu, nhưng xem ra là cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ là tiểu nhân ngư thích nằm lười thôi.

Vì lý do an toàn Phó Viễn Xuyên vẫn giơ tay ra, chạm đầu ngón tay vào trán tiểu nhân ngư.

Tuy nhiên, ngay sau đó tiểu nhân ngư lại nửa mơ nửa tỉnh ôm chặt lấy ngón tay anh.

“Ya!” Quân Thanh Dư nhắm mắt, ôm lấy những ngón tay của anh xoa nhẹ.

Cậu cuộn tròn người, ấn những ngón tay của Phó Viễn Xuyên xuống dưới người, mục đích để ngăn anh làm phiền giấc ngủ của mình.

Ở dưới nước giọng nói của tiểu nhân ngư không rõ lắm.

Cậu còn ngáy ra những quả bong bóng bên miệng.

Cử chỉ nhỏ ẩn chứa ý nghĩa như đang làm nũng.

Phó Viễn Xuyên nhìn tiểu nhân ngư như vậy, trong lòng mềm nhũn ra.

Còn về việc có nên đánh thức cậu hay không... Phó Viễn Xuyên cảm thấy nếu đánh thức tiểu nhân ngư như thế này thì có lẽ cậu sẽ khóc mất.

Sau khi suy nghĩ kỹ anh vẫn quyết định để tiểu nhân ngư tiếp tục ngủ.

Anh nhẹ nhàng rút tay ra, cẩn thận đóng nắp vỏ sò lại.

Sau khi chuẩn bị đồ ăn và bày lên bàn, anh liền đứng dậy đi làm việc.

Khi Quân Thanh Dư tỉnh dậy thì trời đã xế chiều.

Cậu ngồi trên chiếc giường vỏ sò nhìn đồng hồ treo tường, không biết tại sao ban đêm cậu đã đi ngủ sớm mà vẫn có thể ngủ một giấc đến xế chiều.

Ngủ đến mức đói bụng.

Quân Thanh Dư bơi lên, chọn một con cá khô trong đống đồ ăn vặt.

Cậu đẩy đống trái cây và rau đã cắt sang một bên, định lát nữa thêm vào nước ép trái cây của Phó Viễn Xuyên.

Phòng ngủ rất yên tĩnh, Phó Viễn Xuyên đi đâu rồi?

Quân Thanh Dư nghĩ thầm, nếu sau khi cậu ăn xong cá khô mà Phó Viễn Xuyên vẫn chưa quay lại thì cậu sẽ nhảy ra ngoài bể cá rồi đi tìm anh.

Nhưng cậu chưa kịp ăn hết nửa con cá khô thì Phó Viễn Xuyên đã quay trở lại.

Quân Thanh Dư nghiêng đầu: “Ya?”

Anh đi đâu đấy?

“Đồ chơi tôi mua cho em được mang đến rồi.” Phó Viễn Xuyên bước đến, mở gói hàng ra.

“Nhìn thử đi, em có thích không?” Phó Viễn Xuyên lấy đồ chơi được đóng gói ra.

Đó là một vài quả bóng vàng nhạt, hơi giống một phiên bản thu nhỏ của bóng rổ, nhưng các đường nét trên đó không rõ ràng lắm.

Rất đẹp.

Phó Viễn Xuyên đặt quả bóng vào bể cá: “Em không thích rèn luyện. Bình thường đặt những quả bóng này trong bể cá, khi nào em muốn hoạt động thì chơi cái này nhé.

Cũng có thể coi đây là một bài rèn luyện, tuy cường độ chưa đủ nhưng có còn hơn không.

Quả bóng sẽ không chìm xuống đáy, chỉ nổi trên mặt nước.

Phó Viễn Xuyên chỉ đặt một quả vào, anh mua nhiều là vì cân nhắc đến sức phá hoại của tiểu nhân ngư.

Những chiếc còn lại để làm dự bị, cũng đỡ phải mua nhiều lần.

Sau khi Quân Thanh Dư ăn xong cá khô, Phó Viễn Xuyên tháo băng gạc trên tay cậu xuống.

Vào lúc Phó Viễn Xuyên định tiếp tục bôi thuốc và quấn băng lại thì Quân Thanh Dư lại rút tay về.

“Ya!” Quân Thanh Dư giơ tay lên, lòng bàn tay hướng lên để Phó Viễn Xuyên nhìn.

Đã khỏi rồi.

Khả năng phục hồi của nhân ngư tốt hơn gấp mấy lần con người.

Hơn nữa, trên tay cậu cũng chỉ bị mấy vết thương nho nhỏ, bây giờ thậm chí còn không nhìn thấy một chút dấu vết nào.

Thấy vết thương trên tay cậu đã lành, Phó Viễn Xuyên cũng không quấn lại băng gạc nữa: “Em đi chơi đi.”

Quân Thanh Dư nhìn Phó Viễn Xuyên quay đi ngồi xuống bàn làm việc.

Cậu muốn đi qua, nhưng cứ đọc tài liệu mãi sẽ cảm thấy nhàm chán, xoắn xuýt một hồi rồi vẫn cảm thấy mình nên ngâm mình trong bể cá nhìn Phó Viễn Xuyên vẫn hơn.

Quân Thanh Dư đưa tay ra ôm lấy quả bóng rổ nhỏ.

Cũng không phải chơi bóng mà là dựa vào phía trên mượn lực.

Bên trong quả bóng rổ nhỏ được bơm hơi, sức nổi rất lớn.

Cậu dựa vào trên quả bóng chỉ cần lắc đuôi một lần là có thể trôi đi.

Trôi như thế này rất tiết kiệm sức.

Đôi khi không cần cậu phải cử động quả bóng rổ nhỏ cũng sẽ tự trôi sang một bên.

Quân Thanh Dư lại ôm quả bóng nhỏ bơi trở lại vị trí cũ, tiếp tục nhìn Phó Viễn Xuyên.

Phó Viễn Xuyên tranh thủ nhìn liếc qua tiểu nhân ngư trong lúc đang làm việc.

Phát hiện ra quả bóng rổ vốn dùng để rèn luyện thì đã được tiểu nhân ngư dùng làm gối ôm.

Tất cả đều có màu vàng nhạt giống nhau, phần đuôi của cậu gần như hòa vào làm một với quả bóng rổ nhỏ.

Trông tiểu nhân ngư có vẻ chơi rất vui.

Nhưng cậu ở trong bể cá cô đơn một mình ôm quả bóng rổ nhỏ trôi lơ lửng thế này, không biết cậu có nhớ đồng loại không.

Phó Viễn Xuyên suy nghĩ rồi hỏi: “Em có muốn đến trung tâm giải trí nhân ngư không?”

“Ya?” Quân Thanh Dư ngẩng đầu lên, trung tâm giải trí nhân ngư à? Là chỗ nào thế?

Phó Viễn Xuyên nói: “Có rất nhiều nhân ngư ở đó.”

Đó cũng là nơi mà hầu hết các tiểu nhân ngư nuôi trong nhà đến kết bạn.

Phó Viễn Xuyên biết chỗ đó, nhưng chưa bao giờ đến thử.

Trước kia là bởi vì anh không có nhân ngư, sau khi có nhân ngư thì anh còn chưa có thời gian đưa cậu đi được.

Quân Thanh Dư nhả ra một quả bong bóng, cậu cũng không có ý tưởng gì về việc kết bạn với nhiều tiểu nhân ngư hơn.

Cậu thấy có một số nhân ngư có tính cách khá kỳ lạ.

Ngoài ra, sau khi ở chung với con người trong một thời gian dài, một số nhân ngư sẽ có khuynh hướng thay đổi tính cách theo con người.

Căn cứ gây giống nhân ngư thì không sao. Còn ở trung tâm giải trí thì chắc hẳn là nơi để nhân ngư giải trí.

Quân Thanh Dư thực sự không muốn làm quen với những nhân ngư đã ở lâu cùng con người.

Quân Thanh Dư ôm quả bóng rổ trôi lơ lửng: “Ya!”

Không muốn đi.

Thấy cảm xúc của tiểu nhân ngư ủ rũ, Phó Viễn Xuyên cũng không nhắc đến trung tâm giải trí nữa, thay vào đó anh hỏi: “Ở nhà em có chán không?”

Quân Thanh Dư lắc đầu, khi chán cậu có thể vào không gian trồng cây hoặc dùng máy ép trái cây ép lấy nước.

Chơi một mình cả một ngày cũng không có gì là nhàm chán cả.

Chỉ có điều... sao tự nhiên anh lại hỏi vậy?

Quân Thanh Dư suy nghĩ một lúc, trong nguyên tác vào lúc này cũng không có chuyện gì lớn xảy ra, nhưng nghe ý tứ trong lời nói của Phó Viễn Xuyên thì có vẻ như anh sắp phải đi xa.

“Ya?” Quân Thanh Dư có hơi lo lắng.

Phó Viễn Xuyên đi tới, kéo một chiếc ghế đến ngồi trước bể cá: “Nếu em không muốn ra ngoài thì tôi sẽ chơi với em.”

Quân Thanh Dư chỉ vào đống tài liệu trên bàn: “Ya!”

Anh làm xong chưa?

Phó Viễn Xuyên nói: “Không vội.”

Lần trước tin tức về việc lực tinh thần của anh xao động dẫn đến đả thương người khác chắc hẳn đã truyền đến tai những người đứng đầu Đế quốc.

Vì vậy một số việc không khẩn cấp sẽ dứt khoát được ém lại.

Cũng nhân tiện kiểm tra thái độ của bên kia.

Tạm thời anh còn chưa cần phải gấp.

Nghe Phó Viễn Xuyên nói là mình không vội, Quân Thanh Dư cũng không lo lắng về chuyện anh phải đi công vụ nữa. Phó Viễn Xuyên phải làm việc gì ắt sẽ có lý do riêng.

Quân Thanh Dư nâng quả bóng rổ nhỏ lên: “Ya!”

“Đến đây.”

Quân Thanh Dư trực tiếp ném quả bóng rổ nhỏ ra ngoài.

Phó Viễn Xuyên ngồi đối diện với cậu, quả bóng rổ nhỏ bay theo một đường parabol hoàn hảo, rơi đúng vào tay Phó Viễn Xuyên.

“Ya!”

Phó Viễn Xuyên nhẹ nhàng nhấc bóng lên rồi ném lại cho cậu.

Vị trí bóng rơi xuống bể cá không quá chính xác, Quân Thanh Dư phải nhìn theo hướng quả bóng rổ nhỏ đánh trả bay trở lại.

Cậu hơi nhích người lên khỏi mặt nước, ôm lấy quả bóng rổ nhỏ.

Họ chỉ chơi ném bóng đơn giản như vậy, hai người bắt tới bắt lui mà Quân Thanh Dư cũng chơi rất vui vẻ.

Điều thú vị không phải là trò chơi mà là ai đang chơi trò chơi ngây thơ này với cậu.

Phó Viễn Xuyên nhìn thấy tiểu nhân ngư chơi rất vui vẻ, tâm trạng của anh cũng được nụ cười của cậu lây nhiễm sang.

Trong lúc không để ý hai người đã chơi khá lâu.

Quân Thanh Dư cầm quả bóng rổ nhỏ, thấy đã hơi muộn, hôm nay Phó Viễn Xuyên vẫn còn chưa uống nước ép.

Không thể chơi nữa.

Nhìn Phó Viễn Xuyên trước mặt mình không có ý định đứng dậy, Quân Thanh Dư thầm cân nhắc rồi chỉ về hướng phòng tắm.

“Ya!”

Anh nên đi tắm đi.

Phó Viễn Xuyên nhìn theo hướng ngón tay của tiểu nhân ngư: “Phòng tắm à?”

Quân Thanh Dư gật đầu, anh đi tắm đi, tôi sẽ ép nước rau quả cho anh.

Nhìn tiểu nhân ngư rồi lại nhìn vào phòng tắm, Phó Viễn Xuyên do dự lấy ra quang não để tìm kiếm thông tin trên mạng.

Quân Thanh Dư ngẩng đầu nhìn lên liền thấy dòng chữ trong thanh tìm kiếm phía trên: “Tiểu nhân ngư có cần tắm không?”

Câu trả lời được xem nhiều nhất ở trên cùng là: “Cần, thêm gừng vào nước có tác dụng giải tỏa.”

Quân Thanh Dư: “?”

Câu trả lời này sai sai rồi thì phải.

TYT & Lavender team
Chương kế tiếp