Xuyên Thành Tiểu Nhân Ngư Của Đại Lão Tàn Nhẫn

Chương 13: Ngủ cùng nhau
Không giống như câu trả lời cho việc đi tắm bình thường.

Giống như là kênh nấu ăn hơn.

Phó Viễn Xuyên cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, anh nhìn tiểu nhân ngư rồi nhìn sang quang não, sau đó trực tiếp xóa lịch sử tìm kiếm đi.

Phó Viễn Xuyên nói: “Nhân ngư không cần tắm, nếu em muốn đi vào thì tôi sẽ ôm em đi xem một vòng nhé?”

Quân Thanh Dư lắc đầu: “Ya!”

Là anh đi tắm rửa đi ấy.

“Em muốn tôi đi tắm à?”

Nhìn thấy tiểu nhân ngư gật đầu Phó Viễn Xuyên hơi do dự, anh nói: “Nhưng còn sớm quá.”

“Ya ya.” Không còn sớm nữa, bên ngoài trời đã tối rồi kìa.

Sau khi tắm xong và sấy khô tóc còn phải dọn dẹp một lát mới đi ngủ được.

Mặc dù cậu dậy muộn nhưng chắc hẳn Phó Viễn Xuyên đã dậy sớm rồi bận rộn cho tới trưa, buổi chiều lại chơi với cậu, nếu cậu không nói thì có lẽ Phó Viễn Xuyên lại quay về bàn làm việc một lần nữa.

Dưỡng sinh mới là điều quan trọng nhất.

Quân Thanh Dư ngẩng đầu nhìn Phó Viễn Xuyên, chờ đợi phản ứng của anh.

Phó Viễn Xuyên suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngủ quá lâu sẽ đau đầu. Sáng mai em dậy sớm đi rèn luyện với tôi nhé?”

“Ya.” Quân Thanh Dư lập tức đồng ý, thói quen sinh hoạt và làm việc hàng ngày của cậu cũng rất có quy luật.

Hôm qua là một ngoại lệ, có lẽ là do cậu mệt mỏi quá nên mới như vậy.

Phó Viễn Xuyên: “Quyết định rồi nhé.”

“Ưm!”

Quân Thanh Dư bám vào cạnh bể cá, nhìn Phó Viễn Xuyên dọn dẹp phòng trước.

Những thứ vương vãi lại được đặt về chỗ cũ.

Mất khoảng mười mấy phút sau anh mới vào phòng tắm.

Quân Thanh Dư vươn vai, bắt đầu chuẩn bị đi ép nước.

Sau đó cậu liền sửng sốt.

Bể cá được đặt trên đầu giường, cũng không được bưng lên trên bàn cà phê.

Nhưng máy ép trái cây ở trên bàn cà phê mà!

Cậu phải chạy từ tủ đầu giường đến bàn cà phê thế nào đây?

Quân Thanh Dư vội vàng kêu lên: “Ya! Ya!”

Đừng tắm vội, ôm tôi qua kia đã.

Phó Viễn Xuyên nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, thấy tiểu nhân ngư đang sốt ruột chỉ vào bàn cà phê.

Phó Viễn Xuyên treo áo choàng tắm lên, đi lại về đầu giường hỏi: “Muốn chơi với máy ép trái cây à?”

Quân Thanh Dư gật đầu, nhổm người dậy đưa tay ra: “Ya!”

Phó Viễn Xuyên vớt tiểu nhân ngư ra, nghĩ rồi đổ đầy một ít nước từ trong bể cá vào một chiếc cốc uống nước trên đầu giường, cầm theo đến bàn cà phê.

Quân Thanh Dư liếc nhìn thoáng qua bàn cà phê.

Bên cạnh máy ép trái cây có một chiếc ghế nhỏ, trông như ghế quý phi phiên bản mini.

Để ngay ở vị trí của cậu hôm qua.

Có cái ghế nhỏ thì cậu có thể trực tiếp ngồi trên đó, chiều cao vừa vặn.

Phó Viễn Xuyên đặt tiểu nhân ngư xuống, đồng thời đặt cốc nước dưới đuôi cậu, nói: “Nếu cảm thấy khô thì ngâm vào đây.”

Mấy thứ đồ nhỏ nhắn này quá tiện lợi!

Quân Thanh Dư ôm ngón tay Phó Viễn Xuyên, cọ má vào đó: “Ya!”

Phó Viễn Xuyên sờ tóc tiểu nhân ngư, nói: “Em tự mình chơi đi.”

Cửa phòng tắm đóng lại.

Tiếng nước vang lên.

Quân Thanh Dư giơ tay ném trái cây và rau vào máy ép trái cây.

Hôm qua có vị cà chua, hôm nay đổi sang dưa chuột và đào.

Trong khi đợi nước trái cây ép xong, Quân Thanh Dư tình cờ phát hiện ra chiếc cốc trên bàn dường như đã được thay đổi.

Hôm qua nó chỉ là một chiếc cốc pha lê rất đơn giản.

Trong suốt, đơn giản và đẹp mắt.

Chiếc cốc hôm nay thì đã trở thành cốc màu vàng nhạt, trên mép cốc có một vòng tròn trang trí lấp lánh bằng vàng ròng.

Quan trọng nhất là chỉ có hai chiếc cốc.

Một lớn một nhỏ.

Không có ai khác có thể đi vào phòng này, vì vậy chắc chắn là do Phó Viễn Xuyên đã chuẩn bị.

Quân Thanh Dư khẽ nhếch khóe miệng, cầm lấy hai chiếc cốc, định lát nữa sẽ rót cùng một lúc rồi hai người cùng uống.

Ngay khi tiếng ồn ào của máy ép trái cây dừng lại thì quang não trên bàn đột nhiên rung lên không ngừng.

Đó là quang não của Phó Viễn Xuyên.

Khi đi tắm Phó Viễn Xuyên đã cởi nó ra.

Điện thoại không được kết nối, quang não đổ chuông một lúc rồi dừng lại, sau đó lại tiếp tục rung lên.

Như thế này có nghĩa là không có ai trả lời, khi hết thời gian máy sẽ tự động cúp máy rồi gọi lại.

“Ya!” Quân Thanh Dư sợ có chuyện gấp nên kêu to lên, nhưng tiếng nước trong phòng tắm vẫn không ngừng lại, chắc hẳn là anh không nghe thấy tiếng động.

Quân Thanh Dư suy nghĩ một hồi rồi giơ tay ra cầm lấy quang não, vừa định nhảy xuống đưa quang não vào phòng tắm lại nhìn thấy quang não tự động phân biệt gì đó rồi tự động kết nối.

Quân Thanh Dư: “?”

Ngay khi vừa được kết nối Thí Khải Tân đã nói luôn: “Nguyên soái không ổn…!”

Nhưng khi nhìn rõ người đối diện là ai Thí Khải Tân liền sửng sốt.

Thí Khải Tân nói: “Tiểu nhân ngư? Sao lại là cậu? Nguyên soái đâu rồi? Không đúng... Sao cậu có thể bật quang não Nguyên soái lên, cậu có quyền hạn à?”

Quyền hạn gì?

Quân Thanh Dư không biết, nhưng quang não của Phó Viễn Xuyên không có mật mã, cậu vừa cầm vào nó đã tự mở rồi.

“Ya.” Quân Thanh Dư ôm quang não, xoay người chỉ về phía phòng tắm.

Thí Khải Tân cau mày: “Nguyên soái đang tắm à? Thôi bỏ đi, tôi sẽ gọi lại sau, cúp máy đây.”

Nói xong liền vội vàng cúp điện thoại.

Quân Thanh Dư nhướng mày, thế này là có vội hay không?

May là cũng không lâu sau Phó Viễn Xuyên đã đi ra.

“Ya!” Quân Thanh Dư nhanh chóng ôm quang não lên đùi, ra hiệu cho Phó Viễn Xuyên nhìn sang.

“Em thích à?” Phó Viễn Xuyên nói: “Ngày mai mua cho em một cái.”

“Ya!” Không phải đâu.

Phó Viễn Xuyên đến gần hơn thì mới thấy mới có một cuộc gọi điện video.

“Thí Khải Tân?”

Ánh mắt Phó Viễn Xuyên tối sầm lại, anh cầm lấy quang não nói: “Tôi có việc, em tự mình chơi trước đi nhé?”

Quân Thanh Dư gật đầu, nhưng cũng không muốn chơi một mình, cậu ôm tay Phó Viễn Xuyên lăn vào trong.

Đuôi quấn lấy cổ tay Phó Viễn Xuyên cọ tới cọ lui.

Tiểu nhân ngư ôm ngón tay anh cười ra tiếng, làm việc cũng có thể đưa tôi đi cùng.

Phó Viễn Xuyên thấy thế liền đặt tiểu nhân ngư lên trên vai.

Khi Phó Viễn Xuyên đứng dậy Quân Thanh Dư nhanh chóng chỉ vào cốc nước rau quả đã rót ra ở trên bàn: “Ya!”

Phó Viễn Xuyên tạm dừng động tác, cầm hai cốc nước ép lên, đi tới ngồi xuống bàn máy tính.

Quân Thanh Dư lấy chiếc cốc nhỏ, vừa uống vừa nhìn Phó Viễn Xuyên làm việc.

Bỗng chốc căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, âm thanh duy nhất còn lại là tiếng gõ bàn phím.



Cũng không biết Thí Khải Tân đưa đến tin tức gì, có vẻ giải quyết chuyện đó khá phiền phức.

Phó Viễn Xuyên phải bận rộn suốt mấy ngày.

Ngày nào cũng thức dậy khi trời còn chưa sáng, làm đến khuya mới đi ngủ.

Hôm qua đã đến lúc sắp kết thúc anh liền cả đêm không ngủ, đến khi trời tảng sáng mới nằm thẳng ra giường.

Quân Thanh Dư dựa vào thành bể cá, nhìn Phó Viễn Xuyên đang ngủ say.

Dưới đáy mắt anh có quầng thâm, nhưng không quá rõ ràng.

Cậu vẫn luôn sử dụng linh lực của mình để chữa cho lực tinh thần của Phó Viễn Xuyên, lại thêm nước ép rau quả hỗ trợ.

Vì vậy dù anh làm việc cả ngày lẫn đêm cũng có thể đảm bảo rằng cơ thể không gặp phải vấn đề gì lớn.

Nhưng nếu muốn bệnh tình của Phó Viễn Xuyên nhanh khỏi hơn thì anh vẫn phải đi ngủ sớm, dậy sớm mới được.

Quân Thanh Dư lặng lẽ ngâm mình trong bể cá, sợ âm thanh của thiết bị tạo oxy sẽ làm ồn đến Phó Viễn Xuyên đang ngủ nên thậm chí cậu còn rút phích cắm của thiết bị này ra.

Chỉ yên lặng ở cạnh anh như thế.

Một lát sau, Quân Thanh Dư chậm rãi chống vào thành bể cá nhảy ra ngoài, rơi vào trên giường.

Gối và chăn rất mềm, rơi xuống cũng không có tiếng động nào.

Quân Thanh Dư bò dần về phía trước, cuộn tròn người bên cạnh gối của Phó Viễn Xuyên.

Tấm rèm dày che khuất phần lớn ánh sáng mặt trời ở bên ngoài.

Trong phòng lúc này không khác gì ban đêm.

Nghe tiếng thở đều đều của Phó Viễn Xuyên cậu cũng cảm thấy hơi mệt.

Bầu không khí này rất thích hợp để ngủ.

Quân Thanh Dư dụi mắt, thầm nghĩ mình chỉ chợp mắt một chút xíu thôi.

Ôm ý nghĩ như vậy cậu cũng từ từ nhắm mắt lại.

Phó Viễn Xuyên nhạy cảm nhận ra động tĩnh cạnh người mình.

Nhưng anh không mở mắt.

Anh muốn xem tiểu nhân ngư muốn làm gì.

Nhưng thật không ngờ tiểu nhân ngư lại chẳng hề làm gì.

Cậu phí sức nhảy ra bể cá, bò đến nằm bên cạnh anh chỉ để nhìn anh.

Sau khi buồn ngủ thì lại cuộn tròn bên cạnh anh ngủ thiếp đi.

Khóe mắt Phó Viễn Xuyên có thể nhìn thấy ánh vàng nhạt bên cạnh chiếc gối mình nằm.

Khuôn mặt yên bình khi ngủ của tiểu nhân ngư rất ngoan ngoãn.

Phó Viễn Xuyên xoay người sang, vén chăn lên che non nửa tấm chăn lên người tiểu nhân ngư.

Anh đặt hờ tay lên người tiểu nhân ngư rồi cũng nhắm mắt lại.

Cũng coi như là ôm nhau ngủ.

Quân Thanh Dư nghĩ là mình chợp mắt khoảng mười mấy phút thôi.

Dường như cậu mới chỉ nhắm mắt rồi đã mở mắt ra ngay.

Vậy mà nhìn đồng hồ thấy thì đã hơn ba giờ chiều rồi.

Mặc dù không biết tại sao thời gian lại trôi nhanh như vậy nhưng cậu ngủ một giấc này rất thoải mái.

Quân Thanh Dư vươn vai, chiếc chăn phủ trên người trượt đi vì động tác của cậu.

Lớp chăn chồng lên nhau trực tiếp bao phủ lấy người cậu.

“Ya?”

Quân Thanh Dư vội vàng kéo chăn thò đầu ra.

Nhìn xung quanh nhưng không thấy Phó Viễn Xuyên đâu.

Người đâu rồi?

Cậu ngẩng đầu đẩy chiếc chăn xuống, lúc này Quân Thanh Dư mới thấy Phó Viễn Xuyên đang ngồi ở bàn làm việc.

Không phải nói là đã làm xong rồi sao?

Quân Thanh Dư muốn ngồi dậy nhưng cái chăn này hơi nặng đối với một tiểu nhân ngư như cậu, cậu không ôm nó lên nổi.

“Ya!”

Nghe thấy giọng của tiểu nhân ngư, Phó Viễn Xuyên lập tức bước tới.

Giải cứu cậu khỏi chiếc chăn bông mềm mại.

Phó Viễn Xuyên vuốt thẳng tóc lại cho cậu: “Tỉnh rồi à?”

“Ya!” Quân Thanh Dư đưa tay ra muốn ôm.

Phó Viễn Xuyên ôm lấy cậu, hỏi: “Khó chịu à? Em có muốn ngâm nước không?”

Quân Thanh Dư tựa vào tay anh lắc đầu từ chối, cậu không cảm thấy thiếu nước.

Thấy tiểu nhân ngư không khó chịu, Phó Viễn Xuyên cũng không đặt cậu trở lại nước nữa.

Thay vào đó anh lấy ra một ít thức ăn, sau khi cho ăn xong anh trực tiếp ôm tiểu nhân ngư đi xuống dưới.

Quân Thanh Dư ngoan ngoãn nép vào trong lòng bàn tay Phó Viễn Xuyên, chỉ khi cửa thang máy mở ra cậu mới liếc nhìn ra ngoài.

Phó Viễn Xuyên thấy thế liền hỏi: “Em có thích nơi này không?”

Quân Thanh Dư chớp mắt: “Ya!”

Bể bơi ở đây cũng giống như chỗ ở trước đây, thậm chí còn lớn hơn.

Không cần phải lặn xuống để xem cũng có thể biết trong đó có rất nhiều đồ chơi.

Quân Thanh Dư được Phó Viễn Xuyên thả xuống nước.

Khoảng thời gian này cậu vẫn luôn ở trong bể cá hoặc là bám trên người Phó Viễn Xuyên.

Cảm giác như đã lâu rồi cậu không rèn luyện.

Thỉnh thoảng được bơi trong hồ bơi lớn cũng thấy khá tuyệt.

Quân Thanh Dư lắc đuôi cá, định bơi ra xa thì chợt cảm thấy có tia nước bắn tung tóe xung quanh mình.

Cậu dừng lại, quay đầu nhìn thì thấy Phó Viễn Xuyên cũng đang ở trong nước.

Hai mắt Quân Thanh Dư sáng lên.

Phó Viễn Xuyên đứng dưới đáy hồ nước vẫy tay với tiểu nhân ngư.

Quân Thanh Dư mỉm cười bơi về phía trước, vung vẩy đuôi cá bơi quanh Phó Viễn Xuyên.

Đuôi cá nhẹ nhàng cọ qua lưng Phó Viễn Xuyên.

Quân Thanh Dư bơi lên từ phía sau lưng Phó Viễn Xuyên.

Đuôi cá đung đưa đáp xuống trước mặt anh, rồi từ từ rơi xuống ngồi trên vai anh.

Phó Viễn Xuyên quay đầu lại nhìn.

Tiểu nhân ngư ngẩng đầu lại gần, cười mở miệng phun ra một chuỗi bọt nước dày đặc.

“Ùng ục…”

TYT & Lavender team
Chương kế tiếp