Xuyên Thành Tiểu Nhân Ngư Của Đại Lão Tàn Nhẫn

Chương 17: Khác biệt
Nhân viên bảo dưỡng há miệng thở dốc, nhìn tiểu nhân ngư ngoan ngoãn nằm sấp xuống, rồi lại nhìn tiểu nhân ngư màu đỏ bên này đang nhìn mình với ánh mắt trợn trừng đầy căm phẫn.

Nhân viên bảo dưỡng lòng đầy chua xót, ngậm ngùi nuốt ngược nước mắt vào trong, thở dài một hơi, tiểu nhân ngư này mới ngoan ngoãn làm sao!

Có điều nói đi cũng phải nói lại, tiểu nhân ngư màu đỏ này đúng là tiểu nhân ngư tính tình tốt nhất ở chỗ họ.

Chỉ là so với tiểu nhân ngư của Nguyên soái, tính tình vẫn có chút bạo lực.

“Nguyên soái, tình tình c ủa tiểu nhân ngư nhà anh đúng là tốt không thể tưởng tượng nổi.” Nhân viên bảo dưỡng không khỏi cảm thán.

“Ừ, tôi cũng thấy vậy.” Phó Viễn Xuyên sửa sang lại tóc cho tiểu nhân ngư, gạt sang hai bên, để tiện cho lát nữa mát xa.

Hai tay Quân Thanh Dư đặt dưới má, yên lặng nghe họ nói chuyện.

Nhân viên bảo dưỡng thu hồi ánh mắt ngưỡng mộ, xoay người trở lại phía tiểu nhân ngư màu đỏ nói: “Vậy tiếp theo, Nguyên soái nhìn tôi đi, làm theo tôi là được.”

“Được.”

Quân Thanh Dư chỉ xem mát xa là một trò chơi, một kiểu chơi đùa với Phó Viễn Xuyên.

Nhưng khi bàn tay nhẹ nhàng chạm tới vai cổ, một lát sau, cậu phát hiện hình như thật sự có tác dụng thư giãn.

Quân Thanh Dư vốn dĩ không cảm thấy khó chịu gì, nhưng được mát xa mới phát hiện, vẫn là như vậy càng thoải mái hơn.

Quân Thanh Dư nâng cái đuôi lên, nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay Phó Viễn Xuyên: “Ya~”

Mát xa không tồi, tiếp tục phát huy đi.

Phó Viễn Xuyên bên này yên lặng hài hòa.

Nhân viên bảo dưỡng nói: “Vì tiểu nhân ngư không biết nói, thế nên chỉ có thể dựa vào phản ứng của nhân ngư để phân tích sức lực có lớn hay không.”

“Phản ứng?”

“Chính là… dùng đuôi chọc anh, chọc ngày càng mạnh chính là anh dùng sức quá mạnh.”

Nói xong, mặt nhân viên bảo dưỡng hơi nóng lên, mất mặt quá, nhưng dù mất mặt thế này thì cũng có thể xem là một cách hay mà.

Nếu sức lực nhẹ, đương nhiên nhân ngư sẽ không đánh người.

Phó Viễn Xuyên nói: “Không phải âm thanh cũng được sao.”

Nhân viên bảo dưỡng nhún vai: “Nhân ngư bình thường đều sẽ theo bản năng vung đuôi tới, sau đó mới bắt đầu kêu.”

Thế nên họ mới lựa chọn phương pháp phản hồi nhanh nhất là bị đánh kia, còn lo gì tới kêu hay không kêu.

Quân Thanh Dư: “...”

Quân Thanh Dư yên lặng nhìn thoáng qua nhân viên bảo dưỡng, làm việc ở đây đúng là không dễ dàng gì.

Không chịu đánh thì không được.

“Tiểu Ngư sẽ không đâu.” Phó Viễn Xuyên đột nhiên phát hiện, tiểu nhân ngư nhà anh hình như không nóng tính như vậy.

Lúc nào cũng rất ngoan.

Nghĩ một lát, Phó Viễn Xuyên vẫn nhắc nhở một câu: “Nếu đau thì cứ đánh tôi.”

Nếu không, anh cũng không biết dùng sức sao cho hợp.

Nhân viên bảo dưỡng nheo mắt lại, còn có loại yêu cầu này à?

Lời này anh ta tuyệt đối không dám nói với tiểu nhân ngư màu đỏ, nếu mở lời ra thì sẽ không chỉ là đánh hỏng một bộ đồ bảo hộ thôi đâu.

Mà phải gọi cấp cứu mất.

Quân Thanh Dư nghiêng nghiêng đầu, sức lực đối với cậu không quan trọng, nhẹ cũng không sao, nặng cậu cũng có thể chịu được.

Cậu không thể nào đánh Phó Viễn Xuyên được.

“Ya~” Quân Thanh Dư dùng đuôi nhọn quấn lên cổ tay Phó Viễn Xuyên.

Cậu cử động đuôi như vậy, Phó Viễn Xuyên cũng sẽ có cảm giác.

Quân Thanh Dư chớp chớp mắt, như vậy được không?

Phó Viễn Xuyên thử ấn xuống bả vai tiểu nhân ngư.

Đuôi nhọn quấn trên tay cũng có động tác cuộn tròn lại, cũng sẽ cảm giác được cánh tay căng chặt.

Trên cơ bản là phản hồi vô ý thức.

Phó Viễn Xuyên xoa đầu tiểu nhân ngư nói: “Như vậy cũng được.”

Nhân viên bảo dưỡng bên cạnh thấy vậy, cũng cảm thấy cách này không tồi.

Ít nhất là không cần bị đánh.

Nhân viên bảo dưỡng nhìn nhân ngư màu đỏ: “Thế, mày…”

“Hừ…!” Nhân ngư màu đỏ nhe răng với anh ta.

Nhân viên bảo dưỡng: “... Không sao, tao chỉ thuận miệng nói thôi.”

Nhân viên bảo dưỡng cười mỉa nói: “Tiếp tục mát xa, tiếp tục mát xa a đau đau…! Sao lại cào mặt tao thế.”

Bên kia ầm ỹ không ngừng.

Phó Viễn Xuyên chuyên tâm xoa bóp bả vai cho tiểu nhân ngư.

Không lâu sau, đôi mắt Quân Thanh Dư díp lại.

Nhân viên bảo dưỡng lại bị nhân ngư màu đỏ kia đánh một trận.

Cũng may là cuối cùng cũng làm xong toàn bộ quá trình mát xa trong một lượt, nhân viên bảo dưỡng đầu đầy mồ hôi, mệt mỏi không thôi.

Quân Thanh Dư được mát xa đến nỗi mơ màng ngủ.

Mát xa thật sự quá thôi miên.

Có điều sau khi mát xa, Quân Thanh Dư có thể cảm giác được rõ ràng bả vai nhẹ đi rất nhiều.

“Ya~” Quân Thanh Dư ngồi dậy, xoay người rúc vào lòng bàn tay Phó Viễn Xuyên.

Nhân viên bảo dưỡng nhìn tiểu nhân ngư ngoan ngoãn sau khi được mát xa xong.

Lại nhìn tên nhãi đang giận dữ trừng mắt nhìn mình, cảm thấy trái tim đau thắt.

Nhân viên bảo dưỡng nói: “Đúng rồi Nguyên soái, sau khi mát xa xong có thể tắm rửa qua cho tiểu nhân ngư cho sạch sẽ.”

“Tuy nhân ngư không đổ mồ hôi, nhưng dùng bóng tắm chuyên dụng ngâm một lát thì có thể kéo dài cảm giác thoải mái do mát xa mang lại.”

Phó Viễn Xuyên chưa từng nghe nói tới bóng tắm chuyên dụng cho nhân ngư.

Anh chỉ lo chuẩn bị đồ ăn và đồ chơi cho tiểu nhân ngư, còn về chuyện tắm rửa thì chưa từng nghĩ tới.

Nếu không, lần trước tiểu nhân ngư muốn vào phòng tắm anh cũng sẽ không lên mạng tìm hiểu.

Đồ mua ở cơ sở nhân giống nhân ngư hầu hết đều là đồ ăn và đồ chơi, không hề có đồ tắm rửa.

Phó Viễn Xuyên nói: “Gói cả đồ tắm rửa của nhân ngư luôn.”

“Được.” Nhân viên bảo dưỡng thả tiểu nhân ngư màu đỏ vào hồ nhân ngư rồi nói: “Có vài thứ tương đối phức tạp, anh đi theo tôi xem một chút.”

Quân Thanh Dư lười nhác nằm trong lòng bàn tay Phó Viễn Xuyên, nơi này rõ ràng thoải mái hơn so với hộp.

Phó Viễn Xuyên nhìn thoáng qua tiểu nhân ngư, cũng không thả cậu về mà đưa vào cùng.

Kệ hàng bên trong giống như ở siêu thị, bên trên bày đầy đồ.

Đa số đều là đồ tắm rửa và đồ dinh dưỡng của nhân ngư.

Nhân viên bảo dưỡng đi tới, không trực tiếp lấy đồ luôn mà bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ: “Đây là sản phẩm dinh dưỡng và phấn nhân ngư, có thể cho tiểu nhân ngư ăn vào thời kỳ sinh trưởng.”

Tuy tiểu nhân ngư lớn như vậy vẫn chưa tới kỳ sinh trưởng, nhưng ai bảo cậu dài vậy chứ.

Chín bỏ làm mười cũng như nhau.

Đồ nên ăn thì vẫn nên sắp xếp sớm một chút mới tốt.

Canxi và chất dinh dưỡng cái nào cũng không thể thiếu.

Phó Viễn Xuyên hờ hững nói: “Lấy hết đi.”

“Được ạ Nguyên soái.”

Nhân viên bảo dưỡng vừa gói đồ vừa quảng cáo đẩy mạnh tiêu thụ.

Cũng không phải hoàn toàn vì bán hàng, những thứ anh ta chọn quả thật đều hữu dụng với tiểu nhân ngư.

Vòng vèo một lát xe hàng đã đựng không ít đồ vật.

Cuối cùng, nhân viên bảo dưỡng lấy ra một bình bóng tắm chuyên dụng.

Nhân viên bảo dưỡng nói: “Cái này ngâm vào nước sẽ tự nở ra, có thể tiêu độc thanh lọc nước, còn sinh ra bọt khí, rất nhiều tiểu nhân ngư thích.”

“Kết hợp dùng với bồn tắm, tiểu nhân ngư tự mình bơi vài vòng bên trong, một vài thứ mắt thường không nhìn thấy đều sẽ bị loại bỏ.”

“Không cần thiết dùng nhiều lắm, một hai lần mỗi năm là được rồi. Không giống như con người chúng ta tắm rửa, chúng ta là vì cần sạch sẽ.”

“Tắm cho tiểu nhân ngư, chủ yếu là để sát trùng tiêu độc.”

“Loại bóng tắm này có rất nhiều mùi, anh có chọn cái mà tiểu nhân ngư nhà mình thích.”

Dứt lời, anh ta đưa hết mấy mùi vị cho Phó Viễn Xuyên.

Cách một lớp đóng gói mà Phó Viễn Xuyên vẫn có thể ngửi thấy mùi hương.

Phó Viễn Xuyên hỏi: “Nhân ngư sẽ không bài xích mùi này chứ?”

Nhân viên bảo dưỡng lắc đầu nói: “Không đâu, chúng ta ngửi thấy mùi hơi nồng nhưng đối với nhân ngư thì là vừa đủ.”

Phó Viễn Xuyên hỏi: “Cái nào dễ ngửi?”

“Ya.” Quân Thanh Dư cảm thấy mấy mùi này đều không khác nhau lắm, có cái ngọt ngào, có cái lại mang mùi sữa.

“Khó chọn sao?” Thấy tiểu nhân ngư hồi lâu vẫn không chọn được, Phó Viễn Xuyên nói: “Thế lấy mỗi mùi một cái nhé?”

Quân Thanh Dư gật đầu: “Ya!”

Chọn xong bóng tắm gội, nhân viên bảo dưỡng đưa họ tới khu vực bồn tắm ở bên cạnh.

Nhân viên bảo dưỡng mở ra một bồn tắm mới, tẩy rửa khử trùng xong rót đầy nước vào bên trong.

Sau đó giới thiệu nói: “Ở đây có mấy loại bồn tắm chuyên dụng cho nhân ngư, bên trong đều có một vị trí, đặc biệt có thể để nhân ngư ngồi bên trong.”

Quân Thanh Dư nhìn thoáng qua, bồn tắm không khác lắm so với bể cả lớn.

“Nguyên soái có thể thả tiểu nhân ngư của anh vào trong xem thử.” Nhân viên bảo dưỡng lại thay nước mới vào.

Nhân viên bảo dưỡng nói: “Chúng tôi còn có vài kiểu dáng nữa, không thích thì có thể thử loại khác.”

Phó Viễn Xuyên trước khi làm việc đều sẽ hỏi ý kiến tiểu nhân ngư: “Muốn thử chút không?”

Quân Thanh Dư quơ quơ cái đuôi: “Ya.”

Thử cũng tốt, đỡ phải mua nhiều về rồi lãng phí.

Có mua hết về thì cuối cùng chỉ dùng một cái, không cần mua nhiều làm gì.

Phó Viễn Xuyên thấy tiểu nhân ngư đồng ý, bèn nhẹ nhàng thả cậu vào bên trong.

Vừa hay ngồi trên vị trí kia.

Mực nước cũng vừa đủ.

Phó Viễn Xuyên duỗi tay cọ cọ vào đuôi tiểu nhân ngư, tắm rửa, chắc là làm như vậy.

Nhân viên bảo dưỡng quay đầu sắp xếp đồ nói: “Tự mình tắm rửa cho tiểu nhân ngư cũng được, thế thì có thể tiêu độc hoàn toàn.”

“Nhưng tôi không kiến nghị làm như vậy, tỷ lệ bị đánh quá lớn, còn có thể ảnh hưởng tối tình cảm giữa anh và nhân ngư…”

Quay đầu lại đã thấy Phó Viễn Xuyên tắm cho tiểu nhân ngư.

Nhân viên bảo dưỡng: “...”

Lời nói có chút mơ hồ, Phó Viễn Xuyên không nghe rõ, anh hỏi: “Gì cơ?”

“Không sao, anh cứ tiếp tục đi ạ.”

Nhân viên bảo dưỡng cắn răng, nghĩ tới dáng vẻ thảm hại của mình lần trước khi tắm rửa tiêu độc cho tiểu nhân ngư, cố gắng nhịn xuống để bản thân không khóc thành tiếng.

Nhân ngư với nhân ngư đúng là không giống nhau.

Phó Viễn Xuyên tắm rửa đơn giản cho tiểu nhân ngư, khóe mắt liếc thấy đồ trang sức treo trên tường cách đó không xa.

Đồ trang sức không phải quá lớn, rất nhiều kiểu, cơ bản kiểu nào cũng có.

Ban đầu Phó Viễn Xuyên còn tưởng là đồ trang trí trên tường, nhìn kỹ thì lại không phải.

Phó Viễn Xuyên hỏi: “Đây là cái gì?”

“Trang sức mà tiểu nhân ngư có thể đeo, Nguyên soái có hứng thú không? Tôi lấy một cái xuống cho anh…”

“Không cần, tôi tự lấy.” Phó Viễn Xuyên nhìn trúng một sợi dây chuyền, anh vuốt ve tiểu nhân ngư nói: “Chờ tôi một lát.”

“Ya~”

Nhân viên bảo dưỡng nhìn tiểu nhân ngư ngoan ngoãn ngẩng đầu đợi Nguyên soái, cảm thấy cực kỳ đáng yêu.

Nhân ngư nóng tính anh ta thấy nhiều, nhưng tiểu nhân ngư để người tùy tiện chạm vào đuôi thì con của Nguyên soái vẫn là đầu tiên.

Nhân viên bảo dưỡng không nhịn được muốn vuốt tóc tiểu nhân ngư.

Nhóc con ngoan như vậy, chắc là sẽ cho sờ nhỉ?

Quân Thanh Dư đang chăm chú nhìn Phó Viễn Xuyên, đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.

Theo bản năng ngoe nguẩy đuôi cá.

Nhanh chóng bơi tới bên kia bồn tắm.

Quân Thanh Dư lặn nửa khuôn mặt trong nước, vẻ mặt vô cảm, cảnh giác nhìn nhân viên bảo dưỡng.

Muốn làm gì đấy?

Nhân viên bảo dưỡng nhìn vẻ mặt cảnh giác của tiểu nhân ngư, cứ cảm thấy nếu anh ta chạm vào thì rất có khả năng sẽ bị ăn đánh.

Nghe thấy âm thanh, Phó Viễn Xuyên đi tới hoài nghi hỏi: “Sao thế?”

Quân Thanh Dư lập tức không còn cảnh giác nữa: “Ya~” Không sao.

Quân Thanh Dư xoay người tới gần phía Phó Viễn Xuyên, ôm lấy cánh tay Phó Viễn Xuyên cọ cọ làm nũng.

Thấy sắc mặt tiểu nhân ngư thay đổi trong nháy mắt.

Nhân viên bảo dưỡng kinh ngạc mở to hai mắt.

Vừa rồi lúc cậu trừng tôi đâu có giống như vậy!



Tác giả có lời muốn nói:

Người khác tới gần

Quân Thanh Dư: Cách xa tôi một chút, lạnh nhạt.jpg

Phó Viễn Xuyên tới gần

Quân Thanh Dư: Thơm thơm ôm ôm, đáng yêu.jpg

Thiên vị rõ ràng.

TYT & Lavender team
Chương kế tiếp