Xuyên Thành Tiểu Nhân Ngư Của Đại Lão Tàn Nhẫn

Chương 18: Giảm 50%
Phó Viễn Xuyên thấy vẻ mặt nhân viên bảo dưỡng kỳ lạ, nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Nhân viên bảo dưỡng vội vàng lắc đầu nói: “Không có gì không có gì.”

Đồng thời không khỏi cảm khái trong lòng.

Tiểu nhân ngư trong mắt chỉ có một mình anh thôi, thật đáng ngưỡng mộ.

Quân Thanh Dư cuộn tròn trong lòng bàn tay Phó Viễn Xuyên, không nhìn nhân viên bảo dưỡng, cậu không quen để người khác tới gần hay động vào.

Phó Viễn Xuyên đeo trang sức lên đầu tiểu nhân ngư.

Một dây chuyền bạc vòng quanh tóc, ở giữa hơi rũ xuống.

Mặt trang sức màu bạc điểm vàng, kết hợp với mái tóc dài màu vàng kim của nhân ngư trông cực kỳ đẹp.

Phó Viễn Xuyên liếc mắt một cái đã vừa ý với sợi dây chuyền này: “Thích không?”

Quân Thanh Dư ngẩng đầu, thấy được hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt Phó Viễn Xuyên, cậu mỉm cười ôm lấy cánh tay Phó Viễn Xuyên: “Ya~!”

“Đẹp lắm.”

Nhân viên bảo dưỡng nhìn Phó Viễn Xuyên và tiểu nhân ngư tương tác với nhau, cảm thấy bản thân như quả chanh thành tinh, thật chua xót!

Nhân viên bảo dưỡng yên lặng di chuyển tầm mắt, không thể nhìn tiếp được nữa.

Nhân viên bảo dưỡng ho nhẹ một tiếng nói: “Nguyên soái, bên ngoài có khu vực hoạt động của nhân ngư, anh có thể dẫn nhân ngư ra đó chơi, đợi tôi đóng gói đồ xong sẽ mang ra xe cho anh.”

“Ừ.” Dù sao thì cũng không vội, Phó Viễn Xuyên cũng không bảo anh ta trực tiếp chuyển đồ tới nhà mình.

Đi dạo quanh đây thêm một lát nói không chừng có thể mua thêm chút đồ.

Đồ anh chuẩn bị cho tiểu nhân ngư vẫn quá ít.

Để xem khu vực hoạt động có gì không rồi chọn một ít mang về.

Quân Thanh Dư không có hứng thú với việc mua sắm, ngoan ngoãn ghé sát vào tay Phó Viễn Xuyên, cũng không có ý lựa chọn.

Phó Viễn Xuyên đi vào khu vực hoạt động của nhân ngư.

Ở đây rất ít người.

Hơn nữa diện tích rất lớn, trên cơ bản người dẫn nhân ngư tới đây đều có thể tìm một cái hồ lớn để ở một mình ở đó.

Không quấy rầy lẫn nhau.

Nhấn thấy có người tiến vào, người bên trong đầu không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn qua.

Khi nhìn thấy là Phó Viễn Xuyên, ai nấy đều sửng sốt, vội vàng nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn tiếp.

Có người thậm chí còn trực tiếp duỗi tay, muốn vớt nhân ngư từ trong ao về.

Nhưng nhân ngư lại không để ý tới họ.

Phó Viễn Xuyên cũng không quan tâm tới những chuyện này, vẻ mặt thản nhiên nhìn về một nơi.

Quân Thanh Dư chậm rãi nhíu mày lại, bọn họ đang sợ Phó Viễn Xuyên?

Kỳ lạ… có gì đáng sợ chứ.

Các người cũng không phải nhân ngư, có thể cảm nhận được sự dao động tinh thần của Phó Viễn Xuyên.

Đang sợ cái gì vậy?

Quân Thanh Dư nghĩ không ra, Phó Viễn Xuyên là một người dịu dàng như vậy, có gì đáng sợ đâu.

“Tiểu Ngư, xuống xem đi.”

“Ya~” Đuôi nhọn của Quân Thanh Dư dính vào mặt nước, lúc này mới hoàn hồn, vội vàng ôm lấy cánh tay Phó Viễn Xuyên.

Cậu không muốn xuống.

“Không đi sao?”

“Ya.” Quân Thanh Dư cuộn tròn người lại, chiếm cứ toàn bộ lòng bàn tay của Phó Viễn Xuyên.

Nhận thấy tay Phó Viễn Xuyên hơi lạnh, nghĩ một lát, Quân Thanh Dư ấn tay xuống lòng bàn tay Phó Viễn Xuyên, chậm rãi phóng thích linh lực.

Phó Viễn Xuyên loáng thoáng cảm nhận được gì đó, anh hỏi: “Linh lực của em à?”

“Ya~” Quân Thanh Dư mỉm cười xoay một vòng.

Không biết cọ tới đâu rồi, dây chuyền đeo trên trán đột nhiên tuột ra.

Quân Thanh Dư theo bản năng duỗi tay bắt lấy dây chuyền, túm được dây chuyền, nhưng viên ngọc ở giữa lại tuột khỏi tay.

Rơi xuống ao.

Quân Thanh Dư: “!”

Chất lượng gì thế này?!

Thấy ngọc chìm xuống, Quân Thanh Dư cũng vội vàng nhảy xuống nước.

“Tiểu Ngư!” Phó Viễn Xuyên duỗi tay, đầu ngón tay cọ qua đuôi cá không dám dùng sức túm lấy.

Phó Viễn Xuyên nói: “Bỏ đi, chúng ta đổi cái khác.”

“Ya!”

Phó Viễn Xuyên chọn ra một cái trong số nhiều kiểu dáng như vậy, sao có thể nói đổi là đổi chứ.

Quân Thanh Dư không đồng ý.

Cũng may vị trí họ đứng không phải cống thoát nước.

Nếu không cậu có nhảy xuống kịp thời cũng không cứu nổi món đồ trang sức này.

Quân Thanh Dư đi tới đáy ao nơi mặt trang sức rơi xuống, vớt lên rồi xoay người bơi lên trên.

Một tay giơ dây xích, một tay giơ mặt trang sức.

“A~”

Phó Viễn Xuyên quỳ gối ở bậc thềm, nhận lấy xem xét mặt trang sức rơi hỏng mất.

Quân Thanh Dư không vội lên luôn mà ghé sát vào đầu gối Phó Viễn Xuyên, ngửa đầu nhìn anh sửa.

Cũng không phải dây chuyền có vấn đề gì mà là vòng tròn nối mặt trang sức với dây chuyền bị hở.

Thế nên mặt trang sức mới rơi xuống.

Phó Viễn Xuyên mở vòng tròn ra, một lần nữa đeo lại.

Siết chặt nơi bị hở.

Chỉ cảm thấy chất lượng tầm thường.

Phó Viễn Xuyên nghĩ, đeo tạm cái này vậy, lát nữa dùng nguyên liệu khác làm cho tiểu nhân ngư một cái.

Tiểu nhân ngư hình như rất thích mặt trang sức này.

Nghĩ như vậy, động tác trên tay chậm lại một chút, khóe mắt thấy tiểu nhân ngư đang nhìn chằm chằm tay anh.

Dáng vẻ nghiêm túc nhìn không chớp mắt, trông cực kỳ đáng yêu.

Phó Viễn Xuyên khẽ nhếch miệng, vội vàng sửa xong mặt dây chuyền: “Được rồi.”

“Ya~” Quân Thanh Dư chỉ vào trán, ý bảo anh đeo lên.

Quân Thanh Dư vén mái tóc lòa xòa ra phía sau, hơi sửa sang lại một chút, lúc này mới đeo mặt trang sức lên.

Quân Thanh Dư lắc lắc, muốn thử xem có rơi nữa không, lần này rất vững chắc.

Thấy động tác nhỏ đáng yêu như vậy của tiểu nhân ngư, Phó Viễn Xuyên không nhịn được giơ tay vuốt ve mặt cậu.

Tiểu nhân ngư ôm chặt lấy.

Nhân viên bảo dưỡng đi tới: “Nguyên soái, đồ gói xong rồi, đã mang tới xe.”

Nhân viên bảo dưỡng nói: “Bên trong còn có danh thiếp của cửa hàng chúng tôi, nếu trong quá trình sử dụng có vấn đề gì, có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”

“Ừ.” Phó Viễn Xuyên duỗi tay muốn ôm tiểu nhân ngư ra.

Nhân viên bảo dưỡng nhìn thấy xà ngang cách đó không xa, đột nhiên nhớ ra còn vài thiết bị quan trọng chưa giới thiệu.

Anh ta vội vàng nói: “Nguyên soái đã dạy kiến thức an toàn cho tiểu nhân ngư chưa?”

“Kiến thức an toàn?”

“Đúng vậy, vì trí thông minh của nhân ngư rất cao, trước đây cũng thấy không ít nhân ngư nhân lúc được đưa ra ngoài chơi sau đó lén chạy mất.”

“Có người tìm lại được, có người thì…” Nói tới đây, nhân viên bảo dưỡng lắc đầu, có chút tiếc nuối.

Tiểu nhân ngư chạy ra ngoài, tỉ lệ sống sót rất thấp.

Còn có khả năng bị người khác bắt giữ, đưa đi đấu giá cao, không được chăm sóc tốt, cơ thể tiểu nhân ngư sẽ cực kỳ suy yếu.

Từ đó dẫn tới tử vong.

Nhân viên bảo dưỡng nói: “Thế nên, để ngăn chặn việc nhân ngư hướng tới thế giới bên ngoài, chúng tôi đặc biệt xây dựng hồ nhân ngư giáo dục kiến thức an toàn.”

“Chính là thứ bên tay trái tôi.”

“Bên dưới có lưới đánh cá và lời cảnh cáo, có thể khiến tiểu nhân ngư ý thức được sự nguy hiểm, từ đó đề phòng trước khi chuyện xấu xảy ra.

Phó Viễn Xuyên nghĩ, anh sẽ không để tiểu nhân ngư cách mình quá xa.

Cũng sẽ không gặp được những nguy hiểm ở bên ngoài.

Quân Thanh Dư nhìn về phía bên trái, ban đầu cậu cũng tò mò thứ đồ như mạng nhện đó là gì.

Nghe nhân viên bảo dưỡng nói, chắc không phải là lưới đánh cá đấy chứ?

Cậu cũng không có hứng thú với mấy thứ này, túm lấy tay Phó Viễn Xuyên muốn bò lên trên.

Lúc này nhân viên bảo dưỡng lại bổ sung thêm một câu: “Bên trên thúc đẩy mở rộng giáo dục kiến thức an toàn, thế nên người tham gia sẽ được giảm giá 50% hóa đơn mua hàng trong ngày.”

Động tác của Quân Thanh Dư khựng lại, quay người bơi xuống nước.

“Ya~!” Giảm 50% cậu không để bụng, cái chính là muốn học chút kiến thức an toàn.

Phó Viễn Xuyên: “?”

Trên tay trống rỗng, tiểu nhân ngư đã bơi về phía lưới đánh cá.

Nhìn bọt nước còn vương trên đầu ngón tay, tiểu nhân ngư ghé sát trên mặt nước cũng không thấy đâu nữa.

Dưới mặt nước trong veo có thể nhìn thấy tiểu nhân ngư màu vàng kim đang bơi lội.

Phó Viễn Xuyên lau nước trên tay, đi qua đó.

Anh bỗng do dự nghĩ, trông anh… nghèo lắm sao?

Quân Thanh Dư bơi tới bên lưới đánh cá, không trực tiếp tiến vào mà dừng lại bên biển cảnh cáo dán bên cạnh.

Chữ là chữ bình thường, nhưng trang trí lại không bình thường chút nào.

Hoa hòe hoa sói.

Chắc vì để thu hút sự chú ý của nhân ngư mà dùng đủ loại màu sắc, không khác gì tranh vẽ trong nhà trẻ.

Nhân viên bảo dưỡng thấy Quân Thanh Dư hồi lâu không nhúc nhích bèn nói: “Đừng sợ, cậu có thể qua đó, lưới đánh cá được làm bằng nguyên liệu đặc biệt sẽ kết dính, nhưng không khiến cậu bị thương đâu.”

Nhân viên bảo dưỡng giải thích với Phó Viễn Xuyên một chút, tránh để anh lo lắng: “Lưới đánh cá lớn hay nhỏ đều dựa vào thân hình của tiểu nhân ngư để thiết kế.”

Nhân viên bảo dưỡng nói: “Ngoại trừ vượt qua có chút khó khăn ra thì sẽ không có nguy hiểm.”

Quân Thanh Dư nghe vậy sờ soạng một chút, đúng là có chút dính, trạm tới sẽ bị dính đuôi.

Nhưng đối với cậu, vượt qua nơi này chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Quân Thanh Dư xòe đuôi cá, thân hình linh hoạt xuyên qua lưới đánh cá, nhẹ nhàng bơi về phía đối diện.

Nhân viên bảo dưỡng: “... ???”

Đây hình như là một tấm lưới đánh cá giả.

Có thể nể mặt lưới đánh cá một chút không?!

Quân Thanh Dư không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của nhân viên bảo dưỡng, trực tiếp bơi vào bên trong.

Khu vực đặt cần câu có thêm bản chiết xạ.

Trên bờ không thể nhìn thấy cần câu.

Nhưng Quân Thanh Dư lại thấy rõ ràng.

Lưỡi câu còn to hơn cả cậu!

Bên trên còn có một con cá khô nhỏ.

Khi Quân Thanh Dư nhìn tới, con cá khô trên đó rơi thành từng mảng.

Quân Thanh Dư: “...”

Lưỡi câu không phải đều để mồi câu rồi đợi cá cắn câu sao.

Tiểu nhân ngư cũng không phải đồ ngốc…

Quân Thanh Dư thở dài.

Nếu không phải vì giảm 50%, cậu cũng không tìm tới cái nơi không thể hiểu nổi này.

Có điều hiện giờ, chắc là được giảm 50% rồi nhỉ?

Thế thì không tiếp tục vào trong nữa.

Quân Thanh Dư nhìn cần câu rồi chuẩn bị bơi lên, nhưng ở trong nước cậu nhìn Phó Viễn Xuyên trên bờ.

Rồi lại nhìn lưỡi câu bên cạnh.

Quân Thanh Dư nghĩ một lát, xoay người ngồi lên lưỡi câu.

Lưỡi câu sắc nhọn đã được làm nhẵn

Quân Thanh Dư ngồi ở trên phần lõm, giống như ngồi xích đu, vừa hay có thể vịn hai bên như lan can.

Một tay Quân Thanh Dư túm dây câu.

Chiếc phao cũng hơi run lên.

Phó Viễn Xuyên nhận thấy động tĩnh, đi tới bên cạnh cần câu.

Nhân viên bảo dưỡng vội vàng nói: “Có phải ăn cá khô trên mặt rồi không? Đó là bẫy đấy.”

“Haiz, xem ra vẫn trúng kế.” Vốn dĩ nhân viên bảo dưỡng cho rằng tiểu nhân ngư này có chỉ số thông minh rất cao, nhưng hiện sờ sao vẫn bị đồ ăn hấp dẫn thế chứ.

Vì tính cảnh giác quá thấp, không phát giác ra được sự nguy hiểm trên lưỡi câu sao?

Chiếc phao rung động không ngừng, một lát sau, những thứ nối với cần câu đều cong xuống.

Nhân viên bảo dưỡng nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Phó Viễn Xuyên chuyển động cần thu hồi dây câu tới, có trọng lượng phía trên, hẳn là Tiểu Ngư.

Dây câu ngày càng ngắn, lưỡi câu cũng lộ ra.

Quân Thanh Dư khom lưng trốn trong nước lúc này đột nhiên đứng dậy, nhô lên khỏi mặt nước đồng thời tóe ra một mảng bọt nước.

“Ya!”

Phó Viễn Xuyên nhìn tiểu nhân ngư hoạt bát, đáy mắt cũng lộ ra chút ý cười.

Anh ngồi xổm bên bờ, vươn tay ra: “Tới đây.”

Quân Thanh Dư mỉm cười ngã vào lòng bàn tay Phó Viễn Xuyên, thuận thế lăn một vòng: “Ya~”

Bị tóm được rồi.

TYT & Lavender team
Chương kế tiếp