Xuyên Thành Tiểu Nhân Ngư Của Đại Lão Tàn Nhẫn

Chương 21: Vội vàng
Quân Thanh Dư có chút do dự duỗi tay chạm vào đuôi.

Là xúc cảm đuôi cá không hề sai.

Nhưng vừa rồi…

Cậu tin chắc mình không nhìn nhầm.

Tiểu nhân ngư có thể huyễn hóa ra hai chân, nhưng thường đều là sau khi trưởng thành.

Trong nguyên tác cũng không nhắc tới, nhân ngư quá nhỏ tuổi liệu có thể mọc ra hai chân hay không.

Quân Thanh Dư suy nghĩ, lẽ nào có liên quan tới linh lực sao?

Vừa rồi cậu phóng ra tất cả linh lực, cảm thấy rất mệt mỏi và buồn ngủ.

Ngủ suốt dọc đường, linh lực thiếu hụt dần được bổ sung.

Có lẽ là vì linh lực chạm đáy rồi đột ngột tăng trở lại, hồi phục còn dồi dào hơn trước một chút.

Cụ thể sao lại như thế, trong lòng Quân Thanh Dư vẫn còn nghi vấn.

Nhưng chung quy lại vẫn không tránh khỏi liên quan tới linh lực.

Linh lực tăng trưởng là chuẩn xác không sai.

“Tiểu Ngư?”

Nghe thấy tiếng Phó Viễn Xuyên, Quân Thanh Dư vội vàng chui khỏi túi, ngó đầu ra: “Ya!”

Phó Viễn Xuyên ôm tiểu nhân ngư ra hỏi: “Vừa rồi làm sao vậy?”

Quân Thanh Dư nằm trong lòng bàn tay Phó Viễn Xuyên, theo bản năng cuộn tròn đuôi lại, cậu nghiêng nghiêng đầu: “Ya~”

Vừa rồi tiểu nhân ngư thăm dò muốn đi ra, anh còn chưa kịp duỗi tay thì cậu đã trốn về rồi.

Còn tưởng là có chuyện gì xảy ra.

“Không sao thì tốt.”

“Ưm!”

Phó Viễn Xuyên đi vào phòng khách, lại thấy có mấy người giúp việc đứng ở cửa, còn quản gia mặt đầy u sầu.

Quân Thanh Dư chưa từng thấy nhiều người ở trong nhà như vậy bao giờ.

Bình thường đều là chia ra một hai người làm việc, lần này tụ tập ở đây làm gì?

Quản gia nói: “Nguyên soái, cơ quan ở phòng ngủ trên lầu bị người ta kích phát, tôi không thể đóng cửa.”

Quân Thanh Dư nghiêng đầu, cơ quan? Cơ quan gì?

Nói tới trên lầu, Quân Thanh Dư ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Góc độ này có thể nhìn thấy cửa phòng ngủ.

Nhưng…

Ngẩng đầu chỉ nhìn thấy một mảnh sắt màu bạc.

Quân Thanh Dư: “?”

Quản gia nói: “Người tới đã bị bắt lại, cho chút đồ ăn nhốt lại trong phòng tạm giam rồi ạ.”

Sắc mặt Phó Viễn Xuyên âm trầm: “Tôi biết rồi.”

Quân Thanh Dư nhìn quản gia rồi lại nhìn Phó Viễn Xuyên, mấy lời này sao nghe có vẻ kỳ lạ vậy.

Có người tới nhà, chạm vào cơ quan bị bắt sao?

Phó Viễn Xuyên ôm Quân Thanh Dư lên lầu.

Cách càng gần, Quân Thanh Dư càng có thể thấy rõ “tấm sắt” kia.

Nói là tấm thì không hợp cho lắm, bởi vì rất dày, tầm khoảng 10cm đổ lên.

Quân Thanh Dư muốn sờ một chút xem, nhưng Phó Viễn Xuyên để cậu cách rất xa, không vươn tay tới được.

Phó Viễn Xuyên đứng yên tại chỗ một lát, giữa tấm sắt phân ra thành một đường.

Tự động kéo về hai bên trái phải, sau đó trở về trong vách tường, vô cùng kín kẽ.

Quân Thanh Dư lúc này mới hiểu ra, đây là một cánh cửa.

Sau cửa là một cánh cửa khác.

Bọn họ dừng ở cửa một lúc lâu rồi mới tiến vào.

Quân Thanh Dư không thấy Phó Viễn Xuyên nhập mật mã gì, chắc là không phải khóa mật mã.

Đứng bất động cửa sẽ mở, có khả năng là thu thập tin tức hoặc là lực tinh thần.

Lực tinh thần của mỗi người đều khác nhau, cũng giống như vân tay độc nhất vô nhị.

Nhưng lực tinh thần so sánh với vân tay thì thu thập lại càng phiền phức hơn.

Bên trong phòng yên tĩnh, cũng không có gì lạ thường, toàn bộ đồ đạc đều được đặt ngăn nắp tại vị trí.

Bật đèn, bên ngoài cửa sổ cũng có một lớp che.

Phó Viễn Xuyên thả tiểu nhân ngư vào bể cá, giải trừ phòng hộ trong phòng.

Nhìn những thứ này, Quân Thanh Dư hiểu ra đôi chút.

Chẳng trách lúc trước Phó Viễn Xuyên muốn đưa cậu vào phòng ngủ, vì ở đây tuyệt đối an toàn.

Nếu là dùng lực tinh thần để mở khóa.

Vậy thì những lúc Phó Viễn Xuyên bị bạo động lực tinh thần, ở trong trạng thái vô thức không tỉnh táo cũng không thể mở được cửa từ bên ngoài.

Bảo vệ lớp lớp, vô cùng nghiêm mật.

Đúng là có tác dụng thật, nhưng có một điều Quân Thanh Dư không nghĩ ra nổi… người lãnh đạo Đế quốc nhằm vào cậu làm gì?

Quân Thanh Dư khựng lại, chậm rãi nhíu mày, nhằm vào nhân ngư thì có chút kỳ quái.

Nhưng nếu như nhằm vào nhân ngư là một phần trong kế hoạch thì có lẽ có thể hiểu được.

Không hề có chuyện tín vật dẫn phát chiến tranh, hiện giờ Phó Viễn Xuyên vẫn đang có danh vọng rất lớn trong mắt dân chúng bình thường, người lãnh đạo Đế quốc ngoài mặt không dám làm gì Phó Viễn Xuyên.

Cũng chỉ có thể ngấm ngầm làm vài động tác nhỏ.

Rồi có thêm căn bệnh này nữa, bọn họ sẽ khiến Phó Viễn Xuyên sớm ‘chết vì bệnh’.

Dưới sự thương tiếc của cả nước, thuận lý thành chương tiếp nhận mọi thứ của Phó Viễn Xuyên, bao gồm cả quân đoàn.

Nhưng nếu có nhân ngư, lý do ‘chết vì bệnh’ của Phó Viễn Xuyên sẽ trở nên không hợp lý, thế nên họ mới ra tay nhằm vào mình?

Nói như vậy…

Trứng trùng ở phố Liga là để khiến bệnh tình của Phó Viễn Xuyên nghiêm trọng hơn.

Những người đó phái người tới nhà đối phó nhân ngư, chính là vì khiến Phó Viễn Xuyên không thể trị liệu.

Chuyện lần này nhằm vào quá rõ ràng.

Quân Thanh Dư có thể cảm nhận được, người lãnh đạo Đế quốc đang sốt ruột rồi.

Mà nghĩ cũng phải thôi, chuyện sắp xếp lâu như vậy cơ mà.

Đã sắp có kết quả đến nơi, nhưng đột nhiên lại có một nhân ngư nhảy ra giữa đường quấy rối.

Tín vật chưa trộm được, bệnh của Phó Viễn Xuyên cũng sắp khỏi.

Hắn sẽ càng thêm sốt ruột.

Quân Thanh Dư nghĩ, sốt ruột cũng vô ích, vị trí của hắn không ngồi được bao lâu nữa rồi.

Phó Viễn Xuyên kiểm tra bên trong phòng một chút, sau đó một lần nữa mở radar lên.

Quân Thanh Dư dựa vào thành bể cá, nhìn Phó Viễn Xuyên bận rộn.

Một lát sau, Phó Viễn Xuyên tới, cầm một gói cá khô nhỏ cho cậu nói: “Tiểu Ngư, tôi xuống dưới một lát. Em…”

Quân Thanh Dư biết Phó Viễn Xuyên đi làm gì.

Phòng tạm giam còn có người trong đấy.

Nhất định phải xử lý để tra hỏi.

Nếu cậu đi theo, có một cài cảnh tượng Phó Viễn Xuyên không muốn để cậu nhìn thấy, thế nên sẽ nhẹ nhàng giải quyết.

Tuy cậu không để ý, nhưng Phó Viễn Xuyên chắc chắn sẽ để tâm tới cậu.

Thế nên Quân Thanh Dư sẽ không đi theo.

“Ya~!”Quân Thanh Dư cắn cá khô vẫy vẫy tay với anh.

Đi làm việc của anh đi.

Phó Viễn Xuyên thấy thế thì hơi sững sờ, tiểu nhân ngư không ôm lấy tay anh làm nũng không muốn đi, anh còn có chút không quen.

Phó Viễn Xuyên nói: “Có việc thì lấy đồ trong vỏ sò ra, tôi sẽ về nhanh thôi.”

“Ya.” Quân Thanh Dư chớp chớp mắt, Phó Viễn Xuyên chuẩn bị nhiều hơn so với cậu tưởng tượng.

Rõ ràng Phó Viễn Xuyên đi ra ngoài tới phố Liga còn nguy hiểm hơn so với cậu nhiều.

Vậy mà lại bảo vệ nơi ở của cậu kín kẽ không một khe hở.

Quân Thanh Dư nhìn theo Phó Viễn Xuyên ra cửa.

Trong phòng yên tĩnh trở lại.

Quân Thanh Dư quơ quơ đuôi nghĩ, làm sao để tìm một cơ hội thích hợp nói với Phó Viễn Xuyên chuyện cậu biết nói đây.

Trước đây không dám nói là vì sợ nơi này bị nghe lén, hiện giờ đã không còn lo lắng chuyện này nữa rồi.

Chuyện chân và không gian tạm thời khó nói, nhưng chuyện nói chuyện chắc là… sẽ dễ chấp nhận hơn một chút.

Nhưng làm thế nào để mở miệng cho thích hợp, cũng là một vấn đề đáng để suy ngẫm.

Quân Thanh Dư chuyên tâm nghĩ chuyện này, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra.

Ngẩng đầu nhìn, Phó Viễn Xuyên đã trở về.

“Ya?” Sao lại về nhanh như vậy?

Phó Viễn Xuyên cầm bóng tắm đi tới.

Quân Thanh Dư nhìn thoáng qua đồ trên tay anh, xuống tầng ngầm sao?

“Sợ em thấy chán.” Phó Viễn Xuyên hỏi cậu: “Hai bóng tắm này muốn tắm cái nào?”

Quân Thanh Dư chỉ đại vào cái màu đỏ: “A.”

“Được.”

Vừa thả bóng tắm vào bể cá là lập tức xuất hiện rất nhiều bong bóng, ngay cả nước cũng biến thành màu đỏ nhạt.

Quân Thanh Dư ngửi thầy mùi dâu tây thoang thoảng.

“Em chơi đi.” Dứt lời, Phó Viễn Xuyên lại rời khỏi phòng ngủ.

Có đồ vật mới hấp dẫn sự chú ý của nhân ngư, sẽ không cảm thấy nhàm chán nữa.

Cũng đúng lúc mới đi từ bên ngoài về, vừa chơi vừa tiêu độc.

Quân Thanh Dư ngâm mình trong bể cá vị dâu tây, nhàm chán liền chọc bong bóng chơi.

Bong bóng này rất kỳ lạ, chọc không hết, cứ cuồn cuộn tuôn ra không ngừng.

Bên trong bóng tắm chắc là cho thêm tinh dầu, không biết có thành phần gì, nhưng ngâm mình rất thoải mái.

Mùi cũng không quá nồng.

Nếu không phải trên đường ngủ quá lâu, ngủ tiếp có lẽ buổi tối sẽ không ngủ được thì Quân Thanh Dư còn muốn về vỏ sò nghỉ ngơi.

Rảnh rỗi không có việc gì, cậu vừa chọc bong bóng vừa chờ Phó Viễn Xuyên trở về.

Chắc là anh sẽ không về quá sớm.

Xử lý loại chuyện này, chắc chắn là phải từ từ mới có thể có được đáp án mong muốn.



Khi Phó Viễn Xuyên trở về thì bên ngoài trời đã tối.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Quân Thanh Dư vội vàng bơi lên, chống vào thành bồn tắm chờ anh đi tới.

“Ya~!”

Phó Viễn Xuyên nhìn tiểu nhân ngư mỉm cười với anh bên thành bể, nội tâm u ám bực bội cũng hơi tan đi.

Anh chỉnh đốn lại cảm xúc rồi đi tới.

Phó Viễn Xuyên dùng lòng bàn tay vuốt ve khuôn mặt tiểu nhân ngư hỏi: “Có đói không?”

Hương vị của bóng tắm trong phòng đã hoàn toàn tan vào nước.

Chỉ là nước trong bồn cá vẫn là màu đỏ nhạt.

Quân Thanh Dư lắc đầu, ngẩng đầu thấy tóc Phó Viễn Xuyên vẫn ướt, quần áo trên người cũng đã thay.

Vừa rồi cậu cố ý ngửi một chút, muốn xem xem có mùi máu tươi hay không.

Có lẽ anh tắm rửa xong mới quay lại.

Phó Viễn Xuyên ngồi ở một bên, duỗi tay vào bể cá: “Tới đây.”

Quân Thanh Dư không chút do dự bơi tới, ngồi trong tay anh.

Phó Viễn Xuyên giúp cậu mát xa, tiển thể rửa sạch cái đuôi của cậu luôn.

Thật ra, ngâm lâu như vậy, hẳn là đã sạch sẽ từ lâu rồi.

Nhưng tự dùng tay rửa một chút sẽ càng yên tâm hơn.

Quân Thanh Dư ngoan ngoãn không giãy dụa, dựa vào cánh tay Phó Viễn Xuyên, chăm chú nhìn anh.

Phó Viễn Xuyên thấy vậy hỏi: “Sao thế?”

Quân Thanh Dư lắc đầu: “Ya.”

Không sao, chỉ là cảm thấy tâm trạng Phó Viễn Xuyên không được tốt cho lắm.

Không phải đang tự trách đấy chứ?

Có người tới nhà đối phó với cậu, tuy Phó Viễn Xuyên đã sắp xếp mọi thứ rất tốt.

Dù có người tới thì cũng không thể phá giải hệ thồng bảo vệ hai lớp ở ngoài phòng được.

Dù cậu không đi theo Phó Viễn Xuyên thì ở nhà vẫn rất an toàn.

Nhưng dựa vào sự hiểu biết về Phó Viễn Xuyên.

Phó Viễn Xuyên nhất định vẫn sẽ tự trách.

Tự trách vì để cậu bị liên lụy.

Có lẽ Phó Viễn Xuyên thấy, nếu cậu vẫn ở trung tâm gây giống nhân ngư thì sẽ không gặp phải những nguy hiểm này.

Những chuyện moi được từ miệng kẻ trong phòng tạm giam, chắc cũng có liên quan tới anh.

Quân Thanh Dư hiểu suy nghĩ của anh, nhưng không tán đồng.

Quân Thanh Dư nhìn Phó Viễn Xuyên, cảm thấy bản thân phải nói gì đó.

Nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Phó Viễn Xuyên nâng lên khỏi mặt nước trước một bước.

Phó Viễn Xuyên tắm rửa sạch sẽ cho tiểu nhân ngư xong, ôm lấy tiểu nhân ngư đứng dậy đi vào phòng tắm.

Nước trong bể cá đến lúc phải thay rồi.

Để tiểu nhân ngư tắm rửa một chút rồi hẵng thả vào bể.

Dựa theo tỷ lệ pha nước.

Phó Viễn Xuyên dùng tay vốc nước lên người tiểu nhân ngư.

Trong lúc tắm rửa, Quân Thanh Dư đột nhiên túm lấy cánh tay Phó Viễn Xuyên.

Phó Viễn Xuyên khựng lại, cúi đầu nhìn, đối diện với đôi mắt cười cong cong của Phó Viễn Xuyên: “Ya~”

“Sao thế?”

Tiểu nhân ngư giơ hai tay lên: “Eh ~ ah~”

Phó Viễn Xuyên không hiểu lắm, chỉ biết đây là ý muốn được ôm giống bình thường.

Anh nâng tay lên, tiểu nhân ngư ngồi trong lòng bàn tay anh.

“Hửm?”

Tiểu nhân ngư tiến lên phía trước, linh lực ngưng tụ hương dâu tây rồi tản ra.

Như những ngôi sao vụt qua trước mắt.

Lúc này, tiểu nhân ngư ghé sát lại hôn một cái lên má anh.

Phó Viễn Xuyên sửng sốt: “Tiểu Ngư…”

Đuôi cá vòng qua nửa cánh tay Phó Viễn Xuyên, nhẹ nhàng cọ cọ như đang làm nũng.

Quân Thanh Dư nghiêng đầu cười: “Ya~!”

Đừng buồn nữa mà.

TYT & Lavender team
Chương kế tiếp