Xuyên Thành Tiểu Nhân Ngư Của Đại Lão Tàn Nhẫn

Chương 20: Trưởng thành
Trong nháy mắt, Phó Viễn Xuyên thậm chí còn tưởng mình hoa mắt.

Anh tận mắt nhìn thấy tiểu nhân ngư đi vào giường vỏ sò, sao lại xuất hiện ở đây?

Phó Viễn Xuyên nhíu mày lại, chẳng trách tiểu nhân ngư nhất quyết đòi đi theo, sau đó đột nhiên lại thay đổi thái độ.

Hóa ra sớm đã có cách rồi đúng không.

“Tiểu Ngư?”

Quân Thanh Dư trốn ở mặt trong túi làm như không nghe thấy.

Cậu đương nhiên biết mình làm như vậy sẽ không trốn được bao lâu, chắc chắn sẽ bị Phó Viễn Xuyên phát hiện.

Nhưng, theo cũng đã theo rồi, xe lái được nửa đường, anh cũng không thể bảo xe quay lại được.

Hiện giờ đã tới được đích, Phó Viễn Xuyên càng không đưa cậu về.

“Ở bên trong không khó chịu sao?”

Quân Thanh Dư trở mình, không khó chịu, chất lượng áo rất tốt, tính thông khí cũng không tồi.

“Ra ngoài đi.”

“Ya~” Anh bận việc của anh đi, em ở trong này, đảm bảo ngoan ngoan, không làm gì cả.

“Nếu em không ra ngoài, tôi sẽ đưa em về.”

“A!” Quân Thanh Dư vội vàng ngồi dậy, ló đầu ra từ khe hở túi áo.

Anh sẽ không thật sự đưa em về đấy chứ?

Phó Viễn Xuyên đúng là muốn đưa tiểu nhân ngư về nhà.

Dù sao nơi này cũng quá nguy hiểm, ngoại trừ sự uy hiếp ở bên ngoài ra, một khi tới lúc anh bị ảnh hưởng, lực tinh thần bạo phát, có khả năng anh sẽ mất đi ý thức.

Tới lúc đó không ai biết anh sẽ làm ra chuyện gì.

Ngay cả anh cũng không thể đảm bảo.

Nhưng thấy vẻ mặt tiểu nhân ngư, Phó Viễn Xuyên dừng lại một chút, anh…

Sau một lúc lâu, Phó Viễn Xuyên thở dài, lòng bàn tay vuốt ve khuôn mặt tiểu nhân ngư.

Dặn dò nói: “Ở bên cạnh tôi, không được đi đâu cả.”

“Ya!” Quân Thanh Dư giơ tay vỗ vào lòng bàn tay Phó Viễn Xuyên.

Yên tâm!

Để không làm chậm trễ công việc của Phó Viễn Xuyên, Quân Thanh Dư lại một lần nữa rúc vào trong túi.

Thí Khải Tân chạy tới nói: “Nguyên soái! Đều chuẩn bị xong cả rồi, người kia vẫn không có động tĩnh gì, bị chúng ta trông chừng rất sát sao.”

“Ừm.” Phó Viễn Xuyên nói: “Đi xem xem.”

“Vâng.” Thí Khải Tân đi trước dẫn đường.

Ban đầu Quân Thanh Dư chưa nhận ra ‘người kia’ là ai, chỉ biết là một cách gọi, sau đó mới phản ứng lại, rất có khả năng là người lãnh đạo Đế quốc.

Trong thời gian này, Quân Thanh Dư vẫn luôn quấn quýt bên cạnh Phó Viễn Xuyên, làm việc cùng anh.

Cũng không thấy tin tức về thương vong ở phố Liga.

Dù sao thì cũng không thể trông chờ Trùng tộc hoàn lương được.

Không có chuyện thương vong, vậy mà lại luôn xuất hiện trên bàn làm việc của Phó Viễn Xuyên.

Nơi này chắc chắn có vấn đề.

Kết hợp với thái độ của Phó Viễn Xuyên và người lãnh đạo Đế quốc đối với chuyện này.

Rõ ràng là người lãnh đạo Đế quốc gài bẫy Phó Viễn Xuyên.

Phó Viễn Xuyên bảo Thí Khải Tân trông chừng những người đó, chắc hẳn cũng đã có chuẩn bị.

Hiện giờ thế lực hai bên cân bằng, thăm dò lẫn nhau.

Quân Thanh Dư đang nghĩ tới đây thì chợt có một bàn tay duỗi vào từ khe hở túi áo, cậu ôm lấy theo bản năng.

Ngẩng đầu nhìn qua ánh sáng khe hở, có thể nhìn thấy nửa bên cằm của Phó Viễn Xuyên.

Quân Thanh Dư ôm lấy cánh tay Phó Viễn Xuyên cọ cọ.

Tuy cậu ở trong túi áo không nhìn thấy gì, nhưng ngẩng đầu có thể nhìn thấy trần nhà ở bên trên.

Hẳn là đi vào phòng gì đó, hoặc là một tòa nhà.

Phố Liga là nơi buôn bán sầm uất, có rất nhiều tòa nhà bán hàng.

Nhưng mà… cảm giác không khí ở đây không đúng cho lắm.

Quân Thanh Dư điều chỉnh vị trí một chút, ngồi trong tay Phó Viễn Xuyên.

Chậm rãi phóng thích linh lực, cảm nhận được hơi thở xung quanh.

Nói không rõ là gì, cảm giác mang tới cho cậu, rất xao động, rất khuấy động cảm xúc.

Giống như lúc trước khi lực tinh thần của Thí Khải Tân có phần khác thường, cũng sinh ra loại dao động này.

Quân Thanh Dư nhìn Phó Viễn Xuyên, thấy anh không có phản ứng gì.

Nếu là trước đây, chỉ hơi có chút dao động thôi là có thể khiến Phó Viễn Xuyên mất đi lý trí.

Phó Viễn Xuyên chắc hẳn đã chuẩn bị đề phòng trước rồi.

Quân Thanh Dư nghĩ, vậy thì cậu nhân lúc này, dẹp tan không khí xung quanh.

Dựa vào linh lực hiện giờ của cậu thì đủ để xóa bỏ hết mọi không khí khó chịu mà không một ai phát hiện ra.

Nhưng khi không khí đó dần tan đi, lại càng ngày càng đến gần nơi mà nó tỏa ra.

Đó là… cái gì thế?

Giống như một quả trứng mang đầy cảm giác bạo lực.

Đây mới là căn nguyên sao?

Quân Thanh Dư nhíu mày, chậm rãi nhắm mắt lại.

Chuyên tâm phóng thích linh lực, bao vây lấy quả “trứng” này.

Lúc này, Phó Viễn Xuyên đang lạnh lùng nhìn chằm chằm thượng tướng trước mắt.

Là người thân tín bên cạnh lãnh đạo Đế quốc, Cừu Kha Lâm đương nhiên biết bản thân không được yêu thích.

Nhưng lời nên nói, chuyện nên làm, dù sao cũng không thể sơ suất.

Cừu Kha Lâm nói: “Phó Nguyên soái, đây là trứng trùng mà Trùng tộc lưu lại, đã ở đây một thời gian rồi.”

“Trước đây lúc phát hiện ra có dấu hiệu phá kén, di chuyển lung tung có khả năng sẽ tạo thành sự ra đời sớm của Trùng tộc.”

“Ở đây là phố buôn bán, trứng này nở ra sẽ làm tổn hại tới môi trường xung quanh, gây ảnh hưởng rất lớn.”

“Thế nên chỉ có thể dùng lực tinh thần bóp chết, gọi Phó Nguyên soái từ xa tới đây, hy vọng Nguyên soái có thể giúp đỡ.”

“Dù sao thì…” Cừu Kha Lâm dừng lại một chút, trên mặt hiện lên ý cười.

“Hiện giờ ở Đế quốc, người có thực lực bóp chết trứng trùng, cũng chỉ có Nguyên soái thôi.”

“Vất vả cho Phó Nguyên soái rồi.”

Lời này nói ra, tràn đầy ý trào phúng và khiêu khích.

Thí Khải Tân đứng phía sau Phó Viễn Xuyên, sắc mặt âm trầm.

Nhưng sắc mặt Phó Viễn Xuyên vẫn không hề thay đổi, chỉ xem như chó sủa.

Chỉ có?

Những thứ chẳng ra gì mà lãnh đạo Đế quốc âm thầm nuôi dưỡng, tưởng là anh không biết sao?

Đủ loại suy nghĩ, Phó Viễn Xuyên cũng lười tranh luận, nhàn nhạt nói: “Tránh ra.”

Cừu Kha Lâm gật đầu, không chút do dự lùi về sau một bước, giơ tay nói: “Xin mời.”

Thí Khải Tân và cấp dưới đưa tay ra phía sau, nắm chặt đồ vật trong tay.

Cừu Kha Lâm xoay người lại, trao đổi ánh mắt với đồng bọn, giống như đang trao đổi gì đó.

Sau đó lại nhanh chóng tách ra, yên lặng nhìn Phó Viễn Xuyên đứng trước trừng trùng.

Không khí tại hiện trường vô cùng trầm thấp.

Áp lực đến nỗi ngay cả hơi thở cũng trở nên yên lặng.

Phó Viễn Xuyên chậm rãi nhắm mắt lại, lực tinh thần tiến vào bên trong trứng trùng.

Biết trong này sẽ có thứ gì, Phó Viễn Xuyên chỉ có thể tận dụng thời cơ mà làm.

Bóp nghẹt hơi thở bên trong trứng trùng trước một bước, ngay khi nó đang chuẩn bị thức tỉnh.

Kết quả, lực tinh thần hóa thành một lưỡi dao sắc bén đâm thủng trứng trùng trong nháy mắt, bị linh khí ấm áp bao vậy.

Lực tinh thần và linh lực đối mặt va vào nhau, Phó Viễn Xuyên hơi khựng lại một chút.

Linh lực quen thuộc và lực tinh thần của anh hòa lại với nhau.

Giống như tiểu nhân ngư dịu dàng mềm mại, không ngừng cọ cọ, ôm lấy anh.

Cuối cùng tan ra trong hải thức của anh, rơi xuống một nụ hôn nhẹ nhàng.

Cừu Kha Lâm thấy Phó Viễn Xuyên mãi một lúc lâu cũng không có động tĩnh, còn tưởng là bị hơi thở bên trong giữ lại.

Nhưng nhìn chằm chằm một lát lại phát hiện, khóe miệng Phó Viễn Xuyên… hơi cong lên?

Cừu Kha Lâm: “?!”

Thế này là thế nào?!

Không chỉ có Cừu Kha Lâm, Thí Khải Tân vẫn luôn chú ý tới Phó Viễn Xuyên cũng ngây ngốc.

Sao hiện giờ còn chưa ra tín hiệu?

Không giống với kế hoạch ban đầu…

Một lát sau, Phó Viễn Xuyên mở mắt, vẻ mặt điền nhiên, dáng vẻ không có chút nào bị ảnh hưởng.

Trong lòng Cừu Kha Lâm kinh hãi không thôi, nhưng ngoài mặt lại không thể hiện ra.

Anh ta khẽ cười nói: “Xem ra là được rồi.”

Phó Viễn Xuyên không thèm để ý tới: “Thí Khải Tân.”

“Có ạ!”

“Mang trứng trùng về.”

“Vâng!”

Cừu Kha Lâm sửng sốt: “Phó Nguyên soái…?”

Phó Viễn Xuyên nói: “Hơi thở trong trứng trùng hơi kỳ lạ, tôi mang về kiểm tra.”

Cừu Kha Lâm nghĩ một lát rồi nói: “Vậy sao? Thế thì mang về cũng tốt.”

Mang về… cũng tiện để hắn ta tiếp xúc với những hơi thở này, tiếp xúc càng nhiều, chết càng nhanh.

Cừu Kha Lâm khẽ cười nói: “Nếu trứng trùng đã bị giết chết, vậy tôi không làm phiền Phó Nguyên soái nữa, xin phép đi trước.”

Dứt lời, không đợi Phó Viễn Xuyên lên tiếng, Cừu Kha Lâm trực tiếp dẫn người bên cạnh rời đi.

Thí Khải Tân hỏi: “Nguyên soái, có chuyện gì thế? Thứ này…”

Thí Khải Tân tò mò muốn chết, đồ vật này không phải có vấn đề sao, vì sao Nguyên soái còn muốn mang về?

Phó Viễn Xuyên không trả lời mà bỏ tay vào trong túi.

Tiểu nhân ngư bên trong không có động tĩnh, ngoan ngoãn cuộn tròn bên trong, giống như đã ngủ rồi.

Nhận ra có người đang đẩy mình, Quân Thanh Dư mơ màng mở to mắt.

Làm gì thế…?

Quân Thanh Dư ôm lấy ngón tay Phó Viễn Xuyên, cọ cọ làm nũng: “Ya~”

Giọng nói cực thấp, giống như tiếng nói mê man trong lúc ngủ.

Quân Thanh Dư quả thật buồn ngủ không chịu nổi.

Vốn dĩ tưởng rằng ngọn nguồn hơi thở kia có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng.

Nhưng thật sự khi bắn linh lực ra mới phát hiện, không hề đơn giản như trong tưởng tượng.

Sức kéo tơ từng chút một, sức lực rất mạnh.

Quân Thanh Dư ngáp một cái, cũng may xử lý không tệ, đều đã bị giải quyết gọn ghẽ cả rồi.

Nhưng mà tiêu hao hơi nhiều linh lực.

Thí Khải Tân nghe được giọng nói lập tức sửng sốt: “Tiểu nhân ngư?”

“Ừ.”

Thí Khải Tân sững sờ, sau đấy đột nhiên ý thức được: “Chắc không phải chứ…”

Không phải đâu.

Không phải chứ!?

Anh ta biết linh lực của nhân ngư có thể tinh lọc loại vật chất này, nhưng so sánh ra, nhân ngư cũng rất ghét loại vật chất này mà.

Có thể không chạm vào thì tuyệt không động tới thứ này.

Vừa rồi anh ta không nhìn thấy Nguyên soái bảo tiểu nhân ngư làm gì, sao có thể lặng lẽ giải quyết như vậy?

Thật không thể tưởng tượng nổi.

Phó Viễn Xuyên không giải thích nhiều, chỉ nói: “Về trước đã.”

“Vâng.” Thí Khải Tân vội vàng chạy ra lái xe.

Tuy rằng đã kiểm tra qua nơi này không có thiết bị nghe lén, nhưng chuyện quan trọng như vậy vẫn nên trở về rồi thương lượng thì tốt hơn.

Cũng không quên mang theo quả trứng trùng đã bị tinh hóa hoàn toàn kia.

Phó Viễn Xuyên sợ trên trứng trùng sẽ có tàn lưu lực tinh thần của tiểu nhân ngư, mang về trước rồi tìm cơ hội tiêu hủy.

Trên đường trở về, tiểu nhân ngư vẫn luôn ngủ.

Phó Viễn Xuyên nghĩ, có lẽ là linh lực tiêu hao quá lớn, quá mệt mỏi nên cũng không gọi cậu dậy.

Quân Thanh Dư trở mình trong túi, cậu cảm giác hiện giờ chắc phải trở về không gian nước suối ngâm một chút thôi.

Như vậy thì có thể khôi phục càng nhanh hơn.

Nhưng mà địa phương không thích hợp, túi áo là nơi quá rõ ràng, không thấy cậu, Phó Viễn Xuyên nhất định sẽ phát hiện ra.

Quân Thanh Dư thở dài, nếu có thể thẳng thắn nói chuyện không gian với Phó Viễn Xuyên thì tốt biết mấy.

Nhưng hiện giờ trong ấn tượng của Phó Viễn Xuyên, cậu vẫn chỉ là một tiểu nhân ngư bình thường.

Tiểu nhân ngư bình thường không có không gian.

Quân Thanh Dư do dự một lát, nghĩ sau này sẽ xem xem có cơ hội thì nói thử.

Trên đường, Quân Thanh Dư vẫn luôn nửa tỉnh nửa mê như vậy.

Cảm giác xe bay đã dừng lại.

Quân Thanh Dư vươn vai, ngồi dậy, nắm lấy mép túi đứng lên.

“Ya~”

Vừa mở hai tay ra muốn ôm một cái thì đột nhiên khóe mắt lóe lên, phát hiện ra chỗ nào đó không đúng.

Vội vàng thu tay về.

Nhìn đuôi cá màu vàng nhạt đang cuộn tròn lại.

Quân Thanh Dư bỗng nhiên ngây ra: “...?”

Vừa rồi, ánh sáng lóe qua đó là… chân sao?



Tác giả có lời muốn nói:

Sắp rồi sắp rồi, chuẩn bị lớn lên rồi~

Lãnh đạo Đế quốc không ngốc, hắn có át chủ bài, át chủ bài công bố ở chương 31.

TYT & Lavender team
Chương kế tiếp