Xuyên Thành Tiểu Nhân Ngư Của Đại Lão Tàn Nhẫn

Chương 62
Quân Thanh Dư nâng ô lên, che trên đầu hai người. Ô của thời đại Tinh Tế, mặt ô rất lớn nhưng rất nhẹ, nâng như vậy hoàn toàn không cảm thấy sức nặng, cũng sẽ không bị gió thổi qua ảnh hưởng đến.

Sau khi đi vào trong xe, ô che còn có thể tự động thu lại. Nước trên mặt ô cũng sẽ tự động thu vào trong hộp, sẽ không rơi ra đầy đất.

Phó Viễn Xuyên nhận ô che đặt sang một bên, khởi động chế độ tự động lái của xe bay.

Ngay cả khi không nhìn thấy đường vào những ngày mưa, lái tự động cũng có thể dùng chương trình phân biệt tuyến đường, dựa vào hệ thống tránh chướng ngại vật để tránh những chiếc xe trên đường.

Quân Thanh Dư nắm tay Phó Viễn Xuyên, lấy khăn tay giúp anh lau nước mưa trên tay: “Anh cũng không hỏi em tại sao lại đột nhiên muốn mở cửa hàng sao?”

Phó Viễn Xuyên cầm tay của Tiểu Ngư lên ngắm nghía, nhàn nhạt lên tiếng: “Có gì đâu mà phải hỏi.”

Quân Thanh Dư cong đầu ngón tay cọ vào lòng bàn tay anh: “Anh cũng không hề tò mò một chút nào sao?”

“Không có.” Phó Viễn Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Em muốn làm cái gì thì cứ làm, có anh đây.”

Quân Thanh Dư nhẹ nhàng chớp chớp mắt, cậu chỉ tò mò phản ứng của Phó Viễn Xuyên thôi, không ngờ lại nhận được một câu cam đoan như vậy.

Giống như trước đó nuông chiều cậu gây rắc rối, bất kể như thế nào Phó Viễn Xuyên đều sẽ giúp cậu dọn dẹp.

Quân Thanh Dư cười, nghiêng đầu nói: “Cửa hàng đồ ngọt đó khai trương, em muốn lấy danh nghĩa của anh đăng tin tức lên.”

“Danh nghĩa của anh?” Phó Viễn Xuyên cau mày: “Không dùng bản thân em sao?”

Nếu như là lúc trước mở cửa hàng, lấy danh nghĩa của anh, vậy có thể bảo vệ Tiểu Ngư không bị lãnh đạo Đế quốc phát hiện.

Nhưng bây giờ mở cửa hàng là vì cứu người. Hơn nữa hiện giờ lãnh đạo Đế quốc cũng không dám lấy đá chọi đá với anh, có thể để cho Tiểu Ngư dùng danh nghĩa của chính mình để mở cửa hàng cứu người.

Chuyện bọn họ tự mình mở cửa hàng là đang đối chọi với lãnh đạo Đế quốc, không cần phải che giấu nữa.

Càng không cần phải lấy danh nghĩa của anh mở cửa hàng.

Quân Thanh Dư lắc lắc đầu: “Muốn dùng của anh cơ.”

Phó Viễn Xuyên vuốt tóc của cậu, không nói về vấn đề này nhiều làm gì nữa, dù đến lúc đó muốn sửa lại thì cũng còn kịp.

Bên ngoài mưa to không ngừng. Từ trong xe nhìn ra, hoàn toàn không biết bên ngoài đã đến nơi nào.

Đợi đến lúc dừng lại mới biết đã tới nơi rồi.

Lúc xuống xe, Phó Viễn Xuyên đi xuống trước, một đường ôm Tiểu Ngư đi vào trong cửa hàng.

Trời mưa quá lớn, trên mặt đất khó tránh khỏi sẽ có nước đọng. Giày Quân Thanh Dư đeo đa số đều là giày màu trắng, bẩn một chút cũng nhìn thấy cực kỳ rõ ràng.

Cũng may cửa hàng đồ ngọt có khóa nhận dạng thân phận. Nếu không thì bọn họ đứng dầm mưa cầm chìa khóa, nghĩ lại thôi cũng  thấy thảm.

Mặc dù Quân Thanh Dư đã không đến cửa hàng đồ ngọt một khoảng thời gian nhưng trong cửa hàng vẫn sạch sẽ, có người chuyên trách đến đây quét dọn.

Bao gồm cả một số loại rau quả bản địa của Tinh Tế ở phía sau cũng vậy, vẫn còn đầy đủ.

Hoa quả của Tinh Tế lúc nào cũng nhăn nhăn nhó nhó, Quân Thanh Dư cũng không biết làm sao để phân biệt loại hoa qủa này có còn tươi mới nữa hay không. Dù sao hương vị vẫn không thay đổi, vẫn khó ăn vô cùng.

Nếu cho những bệnh nhân trong khu dân cư ăn thì sẽ không thêm hoa quả của Tinh Tế. Dùng nước suối và hoa quả trong không gian có thể khiến cho bọn họ khỏe nhanh hơn một chút.

Phó Viễn Xuyên nhìn thấy bàn ghế bày biện ngăn nắp, suy nghĩ một chút hỏi: “Có cần mua mấy con robot không?”

Phụ trách bưng đồ ăn, quét dọn vệ sinh gì gì đó.

“Không cần đâu.” Quân Thanh Dư không quá thích dùng robot: “Đến lúc đó bọn họ ăn xong tự mình đưa đến bể bên cạnh.”

Em gái của Ôn Thừa Dao đều làm làm như vậy.

Sau khi gọi món cũng không đưa đến chỗ ngồi, gọi tên mình tới lấy là được, như vậy tương đối thuận tiện.

“Nếu muốn có cái gì thì cứ nói với anh.” Phó Viễn Xuyên cũng hiểu được suy nghĩ muốn thuận tiện của Quân Thanh Dư. Robot nhiều quá không có chỗ đặt chân cũng không hay.

“Được.” Quân Thanh Dư bưng hai ly nước trái cây tớiL “Em cảm thấy cửa hàng đã rất hoàn hảo rồi.”

Cũng không thiếu cái gì, chủ yếu là lúc mới bắt đầu xây dựng đã nghĩ xong tất cả rồi, thứ cần bổ sung sau này cũng ít đi.

Sửa sang lại đơn giản một chút là có thể chính thức khai trương cửa hàng.

Bây giờ trên dưới rảnh rỗi không có việc, trong đầu Quân Thanh Dư nảy ra một ý tưởng. Cậu mở thực đơn trên bàn đưa cho Phó Viễn Xuyên, cười nói: “Chào quỳ khách, anh có gì muốn ăn không? Mời anh gọi món.”

Thực đơn đều là những món Phó Viễn Xuyên kiểm tra nhiều lần sau đó mới quyết định, anh không lật ra cũng biết phía trên có cái gì. Ánh mắt anh nhìn Tiểu Ngư không chớp, đầu ngón tay chỉ vào thực đơn, hỏi: “Đều là đồ chay sao?”

Cửa hàng đồ ngọt, hàng bán chính là trái cây và rau quả, đương nhiên phải... chay rồi.

“A, trong sandwich có thịt lợn xông khói.” Quân Thanh Dư mở ra thực đơn có sandwich.

“Có cá không?” Phó Viễn Xuyên đóng thực đơn lại, không chút để ý nói: “Gần đây thích ăn hải sản.”

“Khụ.” Quân Thanh Dư trịnh trọng nói: “Ăn cá nhiều không tốt cho sức khỏe, phải chay mặn phối hợp mới có thể cân đối dinh dưỡng.”

Phó Viễn Xuyên gật gật đầu, ngược lại hỏi tiếp: “Là không tốt cho sức khỏe, hay là không tốt cho cá?”

Quân Thanh Dư cầm thực đơn, che đi non nửa bên mặt ửng hồng: “... Tất nhiên là không tốt cho anh.”

“Vậy nghĩa là phù hợp cho cá phải không?”

“...”

Hai người đang nói chuyện thì chợt nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa hàng đồ ngọt.

Quân Thanh Dư sửng sốt, gõ cửa vào lúc này sao?

Có thể gõ cửa lúc cậu vừa mới vào không bao lâu, Quân Thanh Dư cũng không cần nhìn cũng có thể đoán được người tới là ai.

Ngoại trừ em gái của Ôn Thừa Dao ra, chẳng có ai tới đúng giờ như vậy.

Yêu Yêu mở cửa ra đi vào, cởi giày đặt ở một bên, cẩn thận không làm bẩn sàn nhà, cô ấy hỏi: “Xin hỏi bây giờ đã mở cửa chưa?”

Quân Thanh Dư gật gật đầu nói: “Cô ngồi xuống trước đi.”

Từ lần ghi chép số liệu trước đến bây giờ đã được một khoảng thời gian khá dài rồi, cũng đã đến lúc hấp thu linh khí mới.

Nhưng về sau cậu bận rộn, mà số liệu ghi chép này lại không thể dừng lại, phải nghĩ cách sắp xếp thời gian mới được.

“Cảm ơn.” Yêu Yêu vòng qua chỗ mình hay ngồi, ngồi xuống ở chỗ gần quầy thu ngân.

Nhân cơ hội Phó Viễn Xuyên quay lưng về phía Yêu Yêu, ngăn cản tầm mắt của cô ấy, Quân Thanh Dư tiến lên hôn anh một cái, dỗ dành nói: “Em đi chuẩn bị món tráng miệng cho cô ấy trước.”

“Anh giúp em.”

“Được.”

Yêu Yêu nhìn thấy hai người bên trong, nhẹ giọng nói: “Chủ tiệm, tôi có chút chuyện muốn bàn bạc với anh. Có thể làm phiền anh qua đây một chút không?”

Quân Thanh Dư nghe vậy bèn đánh mắt với Phó Viễn Xuyên, rồi xoay người đi ra ngoài.

“Có chuyện gì vậy?”

“Anh trai nói cho tôi biết, anh giao nhiệm vụ này cho anh ấy.”

Quân Thanh Dư nói: “Ừ, rồi sao?”

“Lúc trước tôi đã từng nói, anh muốn biết thì tôi có thể nói cho anh. Nhưng nếu anh không muốn hỏi tôi, tôi nghĩ, chi bằng tôi chủ động giúp đỡ vậy. Tôi có cách khiến vị đó có liên quan tới phòng thí nghiệm của tinh cầu M, trong tay tôi có chứng cứ vô cùng chính xác.”

Yêu Yêu thấy Quân Thanh Dư không đáp lại bèn nói thêm: “Có thể khiến cho ông ta không thoát khỏi dính líu tới thí nghiệm của tinh cầu M dưới điều kiện tuyên quyết là không để lộ thân phận của Nguyên soái Phó.”

Quân Thanh Dư nhíu mày, lần này Phó Viễn Xuyên xuất hiện không hề làm ngụy trang, mà cũng không cần thiết phải ngụy trang làm gì.

Nhưng... có thể cắn chết lãnh đạo Đế quốc dưới điều kiện tiên quyết không để lộ Phó Viễn Xuyên sao?

Quân Thanh Dư lại cảm thấy hứng thú đối với đề nghị này: “Yêu cầu của cô.”

Đã nói đầy đủ đến như vậy rồi, Quân Thanh Dư không cho rằng đối phương sẽ không chuẩn bị một chút nào, hẳn là cũng đã sớm nghĩ xong lợi thế đàm phán.

“Hội viên Vip của cửa hàng này đi, sức khỏe của tôi không tốt, không thể tách khỏi đồ ăn trong cửa hàng.” Yêu Yêu cười nói: “Tôi sẽ trả tiền theo giá cả trên thực đơn.”

“Hết rồi sao?”

Yêu Yêu gật đầu, bình tĩnh nói: “Hết rồi.”

“Thành giao.” Quân Thanh Dư cũng không lằng nhằng: “Tôi ở cửa hàng, cô đến bất cứ lúc nào cũng được.”

Yêu Yêu cũng không cần hợp đồng trên giấy hay bản điện tử gì khác, cô ấy tin tưởng nhân phẩm của chủ tiệm.

Nếu đã quyết định hợp tác, vậy cô ấy cũng không giấu diếm nữa, nói thẳng: “Tôi là một thế hệ sản phẩm thí nghiệm, chỉ là khi đó địa điểm thí nghiệm vẫn chưa được đặt ở tinh cầu M. Ban đầu nhiệm vụ mà anh giao cho anh trai tôi, tôi cũng không biết. Mãi cho đến khi sự việc ở tinh cầu M phơi bày ra ánh sáng, tôi mới hiểu được anh đang muốn nhằm vào người kia.” ( App TYT tytnovel.com )

“Trong con chip trí nhớ của tôi có hình ảnh người đó xuất hiện ở hiện trường thí nghiệm.”

Quân Thanh Dư sửng sốt: “Vậy cô là robot?”

Yêu Yêu lắc lắc đầu: “Không phải, tôi được xem là sản phẩm thí nghiệm tương đối thành công, vẫn là người, chỉ là phương diện cơ thể có tăng lên thôi. Nhưng loại tăng lên này, theo thời gian tăng trưởng sẽ tiêu hao sinh lực, cho nên tôi mới có thể suy yếu như vậy.”

Quân Thanh Dư hỏi: “Nếu như tương đối thành công, người đó không tìm cô sao?”

“Vẫn luôn tìm tôi.” Yêu Yêu rất bất đắc dĩ nói: “Nhưng anh trai bảo vệ tôi rất tốt.”

“Vậy cô làm vậy không phải là để bản thân bại lộ dưới nguy hiểm sao?”

Yêu Yêu nói: “Ngày nào ông ta vẫn còn đứng ở địa vị trọng vọng thì tôi mới thật sự nguy hiểm. Thay vì lén la lén lút, chi bằng liều mạng một phen. Huống chi, tôi cho rằng các anh sẽ thắng.”

“Tôi biết rồi, chuyện này tự cô sắp xếp, tôi chỉ xem kết quả cuối cùng thôi.” Quân Thanh Dư không dự định nhúng tay vào.

“Tôi sẽ giải quyết ổn thỏa.”

Sau khi trở lại quầy thu ngân, Phó Viễn Xuyên vẫn đang thái trái cây, thuận tay đút cho Tiểu Ngư một miếng dâu tây: “Nói chuyện xong rồi à?”

“Ừ.” Quân Thanh Dư cắn dâu tây, ấn xuống nút cách âm. Vừa rồi lúc nói chuyện với Yêu Yêu cách bên này tương đối gần, chắc là Phó Viễn Xuyên cũng nghe thấy.

Nhận ra động tác của Quân Thanh Dư, Phó Viễn Xuyên hỏi: “Em đồng ý với cô ấy như vậy, không sợ đến lúc đó cô ấy phản bội, khai ra em sao?”

Quân Thanh Dư lắc lắc đầu: “Sẽ không đâu.”

Cậu chắc chắn Yêu Yêu sẽ không làm như vậy. Trước tiên chưa nói đến việc Ôn Thừa Dao đã nháo nhào một trận với Đế quốc, thì chỉ cần Yêu Yêu muốn sống, sẽ không làm ra loại chuyện này.

“Vừa rồi em kiểm tra tình trạng cơ thể của cô ấy. Lúc trước cho rằng có thể trị khỏi hoàn toàn dường như chỉ là cảnh tượng cơ thể tự biên tạo ra thôi. Nếu dừng một khoảng thời gian thì sẽ tái phát lần nữa, cho nên cô ấy vẫn phải ăn đồ ăn của chúng ta mới được.”

Linh khí ăn vào sẽ được hấp thu, nhưng cũng không thể chống đỡ trong thời gian quá dài.

Quân Thanh Dư cũng chưa từng gặp qua tình huống như vậy. Có thể là thí nghiệm đã phá hủy điều gì đó, khiến cho cô ấy không thể hồi phục, nghe giọng điệu của Yêu Yêu, chắc là ngay từ đầu đã biết được rồi.

Phó Viễn Xuyên đặt đồ đạc đã chuẩn bị xong qua một bên, nói: “Em nắm chắc là được.”

“Vâng.”

Phó Viễn Xuyên lau lau tay, ngồi xuống ghế bên trong quầy thu ngân: “Chuyện bên này tạm thời không đề cập tới, em đã biết chuyện bên phía Ôn Thừa Dao chưa?”

Động tác rót thêm nước suối vào món tráng miệng của Quân Thanh Dư chợt khựng lại, thầm nghĩ chắc là chuyện cơ sở gây giống nhân ngư bị Ôn Thừa Dao phơi bày ra ánh sáng, nhưng ngoài miệng lại nói: “Chuyện gì chứ?”

Phó Viễn Xuyên nói: “Tinh tặc phơi bày căn cứ gây giống nhân ngư nghi có dính líu đến việc lấy trứng nhân ngư để nuôi Trùng tộc, cũng có ý đồ lấy phương pháp nuôi cấy này để ấp ra nhân ngư rồi bán cho Đế quốc.”

Quân Thanh Dư chớp chớp mắt, nhìn quang não chưa đóng lại ở trên bàn, đúng là hiển thị giao diện tin tức này.

Chắc là ban nãy Phó Viễn Xuyên vừa thái trái cây vừa xem tin tức.

Cậu lại nhìn về Phó Viễn Xuyên ở phía sau, anh trầm mặc ngồi ở đó, trên mặt không có biểu cảm gì, trong lòng cảm thấy chắc Phó Viễn Xuyên đã đoán được lần hợp tác thứ hai của cậu và tinh tặc rồi. Nhớ đến lần trước Phó Viễn Xuyên nhấn mạnh chỉ một lần này thôi, cậu còn đồng ý rất ngoan ngoãn...

Quân Thanh Dư đi qua ngồi lên trên đùi anh, tủi thân mong chờ nhìn anh: “Anh sắp mắng em phải không?”

Phó Viễn Xuyên chợt khựng lại: “...”

Vẻ nghiêm túc trên mặt gần như không giữ lại được nữa.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Kiến thức hot: [Ăn nhiều cá tốt cho sức khỏe, nhưng không tốt đối với sức khỏe của cá]

App TYT & Lavender team
Chương kế tiếp