Xuyên Thành Tiểu Nhân Ngư Của Đại Lão Tàn Nhẫn

Chương 63
Phó Viễn Xuyên giơ tay khoác bên eo Tiểu Ngư, đầu ngón tay vô thức chạm nhẹ.

Hợp tác với tinh tặc rất nguy hiểm, đây là điều chắc chắn.

Hơn nữa tinh tặc thất thường lại không bị ràng buộc. Chuyện giở quẻ lừa bịp cả hai bên cũng không phải không có.

Trước đó đã từng nói vài lần rồi, mà dường như Tiểu Ngư không để chuyện này trong lòng.

Nhưng nếu nói là mắng...

Thấy Phó Viễn Xuyên không nói lời nào, Quân Thanh Dư ôm lấy anh làm nũng nói: “Chuyện này đúng là để cho Ôn Thừa Dao đến làm sẽ tương đối tốt mà.”

“Hơn nữa em gái anh ta còn ở chỗ em, anh ta sẽ không phản bội em đâu.”

“Cho dù anh ta không cần em gái, vậy anh ta phản bội em cũng không được lợi lộc gì. Biết quá nhiều thì người đó cũng không tha thứ cho anh ta.”

“Em gái anh ta cũng không phải tinh tặc. Vừa rồi chuyện chúng em bàn bạc cũng không phải hợp tác với tinh tặc.”

Quân Thanh Dư làm rõ vấn đề trong đó, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Em cũng không phải hợp tác với Ôn Thừa Dao, chỉ là giao dịch thôi.”

Cuối cùng còn tổng kết lại, cậu nói: “Anh không thể mắng em.”

Phó Viễn Xuyên: “...”

Nghe thì có vẻ rất có lý, thật ra hoàn toàn không phải.

Nhưng nhìn thấy Tiểu Ngư làm nũng, Phó Viễn Xuyên còn có thể nói gì được nữa, anh đành bất lực thở dài nói: “Đưa phương thức liên lạc của Ôn Thừa Dao cho anh đi.”

“À...” Quân Thanh Dư chớp chớp mắt: “Vậy em đi tìm em gái anh ta lấy phương thức liên lạc.”

Từ trước tới giờ cậu chỉ liên lạc với Ôn Thừa Dao qua cửa hàng online thôi.

Phó Viễn Xuyên nghe vậy nói: “Tiện thể mang cả mấy món đã làm xong ra ngoài luôn đi.”

“Được.”

Quân Thanh Dư bưng món tráng miệng đã làm xong ra, suy nghĩ một chút nói: “Qua mấy ngày nữa, người bên này sẽ nhiều hơn, cô có thể đến đây vào buổi tối.”

Yêu Yêu gật gật đầu: “Cuối cùng anh cũng mở cửa hàng rồi.”

Ban đầu Quân Thanh Dư cũng không định mở cửa hàng. Chỉ là chuyện sau này một đường phát triển đến tận bây giờ, mở cửa hàng ngược lại là cách đơn giản nhất, thích hợp nhất để ra mắt quần chúng.

“Đưa phương thức liên lạc của anh trai cô cho tôi đi.”

Yêu Yêu suy nghĩ một chút, liên lạc giữa tinh tặc chắc chắn không thể dùng phương thức liên lạc thường dùng của Đế quốc được. Sau khi suy tư một lúc lâu, cô ấy nói: “Anh add tôi đi, tôi gợi ý kết bạn với anh cho anh ấy.”

“Được.” Quân Thanh Dư dùng acc phụ dùng để xem tin tức trên mạng để add Yêu Yêu.

Acc chính thức thì thôi không dùng, dù sao sau khi xong việc cũng sẽ không liên lạc lại.

Add được Ôn Thừa Dao, Quân Thanh Dư xoay người trở về tìm Phó Viễn Xuyên: “Em add được anh ta rồi.”

“Ừ.” Phó Viễn Xuyên nói: “Chuyển cho Thí Khải Tân đi.”

Quân Thanh Dư đoán Phó Viễn Xuyên cũng sẽ không có acc phụ xã giao gì đó, mới nói: “Được.”

Yêu Yêu còn chưa ăn xong, bọn họ cũng không thể đi. Dù sao hôm nay đến đây cũng chỉ để xem cửa hàng thôi, Quân Thanh Dư cũng không sốt ruột, xoay người ngồi trên đùi Phó Viễn Xuyên xem tin tức.

Ghế tựa bên cạnh được đặt một đĩa hoa quả đã thái xong. Phó Viễn Xuyên ôm cậu từ phía sau, đáng lẽ phải xem tin tức với cậu, nhưng tầm mắt của anh không tài nào rời khỏi Quân Thanh Dư được, vậy là dứt khoát mặc kệ tin tức luôn, tập trung dùng nĩa nhỏ đút hoa quả cho Tiểu Ngư.

Quân Thanh Dư biết tin tức đã bị phát tán ra, nhưng cậu vẫn chưa đọc hết bình luận.

Vì vấn đề thời gian, Ôn Thừa Dao phát tin tức ra cũng không phải tiến hành theo chất lượng, mà chỉ là đánh đòn cảnh cáo thôi. Thẳng tay phát tán chứng cứ ra, một đoạn video hoàn chỉnh thẳng thắn hơn bất kỳ lời nói nào.

Trong video, ở căn phòng ấp trứng nhân ngư trong căn cứ gây giống nhân ngư, từng hàng trứng nhân ngư được sắp xếp trật tự. Ống kính quét qua, cuối cùng lại dừng trên một quả trứng mơ hồ có màu đen.

Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra, trong quả trứng bị vỡ đó có chứa một con Trùng tộc nhỏ đang cuộn tròn.

Cũng không biết là trùng hợp hay sao, sau đó chợt có một mảnh vụn rơi xuống từ quả trứng, giống như Trùng tộc bên trong đang lột xác mà ra.

Video đến đây đột nhiên ngừng lại, phối cảnh cuối cùng là quả trứng của phòng thí nghiệm tinh cầu M.

Không hề nói rõ, nhưng mục tiêu dẫn hướng dư luận cực kỳ rõ ràng.

[Lần trước tin tức xuất hiện đã có người nói thuyết âm mưu rồi. Kết quả chưa đến một giây bình luận đó đã bị xóa, bây giờ xem ra... Ha ha, là thật sự chọc trúng phải cái chân đau rồi chứ gì?]

[Còn có tin tức tỏ vẻ đáng thương, nói cái gì mà tính tình tiết kiệm, không chi tiêu bao nhiêu. Tôi  thấy ấy à, thí nghiệm thứ này quá ngốn tiền, chẳng trách phải tiết kiệm, tiền đều dùng vào chỗ khác cả rồi.]

Bình luận này xuất hiện trái lại có chút ngoài dự đoán của Quân Thanh Dư, nhấn vào là một cái acc bình thường đến không thể bình thường hơn, cũng không giống như đang khống chế phương hướng dư luận.

Chủ yếu là Quân Thanh Dư cũng từng đọc mẩu tin kia nhưng không hề liên hệ tới chuyện lần này. Sau khi đọc bình luận này mới nhớ ra mẩu tin đó, nghĩ lại đúng là nực cười.

Tiền tiết kiệm được đều dùng để làm thí nghiệm, ngay cả quần áo cũng không mua nổi.

Thế này gọi là gì?

Một nhà lãnh đạo Đế quốc tự áp nhân thiết cho mình, đáng đời ông ta bị lật xe*.

(*: ý chỉ nói một đằng làm một nẻo, nói trước bước không qua, hay tự tay vả mặt mình.)

Sống tiêu diêu tự tại ăn sung mặc sướng, còn ở bên ngoài thì lại tỏ vẻ đáng thương, đúng là buồn nôn.

Toàn bộ sự việc cho đến bây giờ, có thể nối liền thành một đường.

Lãnh đạo Đế quốc muốn dùng căn cứ gây giống nhân ngư để bù lại danh tiếng. Vậy nếu trứng nhân ngư trong căn cứ gây giống nhân ngư đều là sản phẩm thí nghiệm từ phòng thí nghiệm ở tinh cầu M của lãnh đạo Đế quốc thì sao đây?

Chỉ cần động não một chút là có thể phát hiện khác thường.

[Lúc trước căn cứ gây giống nhân ngư ăn nói bậy bạ gì mà tuyệt đối sẽ không bán tiểu nhân ngư cho người dân bình thường. Lần này lại để cho nhà lãnh đạo Đế quốc tự mình tới cửa bàn bạc gì đó. Vậy nếu có thể bàn bạc được, lúc trước đã không nói ra loại lời này rồi.]

[Bảo sao lại bán nhân ngư cho người thường, không ngờ là muốn mượn cơ hội lần này để xuất ra những nhân ngư có vấn đề à? Không, có khi thứ đến tay mọi người cũng không chưa chắc là nhân ngư đâu. Đến lúc đó người chờ cứu mạng đã chết hết, lại tiêu hủy những ‘nhân ngư’ có vấn đề này đi. Vừa có thể kéo theo danh tiếng tốt lại vừa không phải trả giá gì, tởm lợm.]

[Thôi không cần cái acc này nữa luôn, cho tôi xin lỗi vì bình luận cảm ơn nhà lãnh đạo Đế quốc nửa tiếng trước.]

[Đế quốc hết người rồi à? Tại sao lại để cho người như vậy lãnh đạo?]

...

Quân Thanh Dư thấy thế, dùng acc phụ đăng một bình luận: [Tôi cũng cảm thấy người này không ổn chút nào. Cho dù là mấy vị Nguyên soái cũng quyết đoán hơn ông ta! Số lượng nhân ngư ít, người bình thường còn không được dùng, vậy mà ông ta lại đem đi làm thí nghiệm. Đúng là cạn lời, nếu chọn lại người lãnh đạo Đế quốc, tôi chắc chắn sẽ bỏ một phiếu cho Nguyên soái.]

Phó Viễn Xuyên ở phía sau nhìn Tiểu Ngư gõ chữ: “...”

Bỏ phiếu thì cậu không thể làm được rồi, nhưng cậu có thể bỏ đá xuống giếng mà.

Tiểu Ngư đang bận rộn trên sàn dư luận, Phó Viễn Xuyên cũng không rảnh rỗi. So với một vài phương sách, vũ lực mới là biện pháp cuối cùng giải quyết tất cả.

Rõ ràng là hiện giờ lãnh đạo Đế quốc không thể xoay chuyển dư luận, chắc chắn cũng sẽ lựa chọn sử dụng quân đoàn. Đến lúc đó bình nứt không sợ vỡ, mặc dù danh tiếng không tốt, nhưng ít nhất có thể nắm chặt quyền lực ở trong tay.

Quân Thanh Dư cắn một miếng táo nhỏ: “Nếu vậy thì tới buổi tối đăng lên tin tức anh mở cửa hàng đi, sau đó mở đường bay đón bệnh nhân trong khu dân cư đến đây là được.”

Đạp lên độ hot của lãnh đạo Đế quốc, đẩy Phó Viễn Xuyên lên.

Quân Thanh Dư không có lòng trung thành gì đối với Đế quốc, cậu chính là một người đến từ bên ngoài. Tất cả những gì cậu làm đều là vì muốn tốt cho Phó Viễn Xuyên.

Phó Viễn Xuyên vuốt ve tóc cậu, không phủ định đề xuất của Quân Thanh Dư. Nhưng Quân Thanh Dư làm như vậy thì đã vô tình đặt hết tất cả những gì cửa hàng nhỏ đó có thể mang đến lên người anh.

Tính toán chính xác ra, nếu không phải Quân Thanh Dư lấy ra rau quả và nước suối, cửa hàng này hoàn toàn không mở được.

Vậy mà Tiểu Ngư lại... dồn hết công lao cho anh.

Nhưng anh có tài cán gì đâu.

Phó Viễn Xuyên vừa ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người Tiểu Ngư vừa suy nghĩ. Chi bằng nhân cơ hội này để Tiểu Ngư hoàn toàn thoát khỏi thân phận tiểu nhân ngư.

Nhưng làm thế nào để khiến cho chuyện này trở nên hợp tình hợp lý thì vẫn phải bàn bạc lại kỹ hơn.

Anh ngây người một lát, đến lúc phục hồi tinh thần lại thấy Tiểu Ngư đang quay đầu nhìn mình.

Phó Viễn Xuyên hỏi: “Làm sao vậy?”

Quân Thanh Dư cười, vươn tay chọc chọc hai má anh: “Anh suy nghĩ cái gì thế? Vừa rồi gọi em mà anh cũng không đáp lại em.”

“Không có gì.” Phó Viễn Xuyên cầm tay cậu dán lên mặt: “Vừa rồi em nói cái gì?”

Quân Thanh Dư giơ quang não lên nói: “Xem bình luận, bên kia đã bắt đầu dọn dẹp bình luận rồi.”

Có thể là bởi vì bình luận phản đối quá nhiều, cho nên cũng không để ý việc xóa bình luận, các livestream hay ảnh chụp gì đó có thể bại lộ chuyện này hay không. ( App TYT tytnovel.com )

Liên tục bốn năm bình luận biến mất cùng nhau, không biết còn tưởng rằng phát sinh sự kiện thần bí gì đó.

Có mấy người lên tiếng khá nhiều nên bị xóa cả tài khoản luôn. Sau khi tài khoản bị xóa, tất cả những bình luận trước đó đều biến mất.

Cả khu bình luận cứ như thay máu toàn bộ, bắt đầu kể lể nỗi khổ cực của lãnh đạo Đế quốc.

Đúng là quen đường quen nẻo không biết xấu hổ.

Làm trắng trợn lộ liễu như vậy, mọi người đều biết chuyện gì xảy ra, nhưng không thể nào lên tiếng được.

Bởi vì những tài khoản có thể lên tiếng đều đã bị khóa.

Nhưng video kia lại không bị xóa đi, nói đúng ra là đã từng bị xóa rồi, sau đó lại xuất hiện.

Quân Thanh Dư nhìn thấy thời gian của video gốc hơi sai sai, có không dưới mười lăm lần đăng tải.

Nói cách khác, trong thời gian này, video đã bị xóa không dưới mười lăm lần.

Nếu không thể xóa video thì có xóa nhiều bình luận hơn, có xóa nhiều tài khoản hơn nữa cũng vô dụng thôi.

Phó Viễn Xuyên có thể tưởng tượng được dáng vẻ sốt ruột đến nổ đầu hiện giờ của đối phương: “Cứ mặc cho bọn họ sốt ruột đi, không cần quan tâm, em tập trung mở cửa hàng là được rồi.”

Đợi đến khi tin tức mở cửa hàng được tung ra, sự chú ý của mọi người tất nhiên sẽ chuyển đến cửa hàng đồ ngọt. Tin tức trên mạng bị xóa hay không xóa, thật ra cũng không có tác dụng gì lắm.

Chỉ là khu vực bình luận tạm thời đẹp mắt thôi.

Thật ra Quân Thanh Dư cũng không quan tâm bình luận có bị xóa hay không, chỉ là lúc họ xóa bình luận đã xóa luôn comment của acc phụ của cậu, còn tiện tay khóa luôn acc.

Cậu chỉ có một acc phụ như vậy thôi. Mặc dù trong tay còn có acc của chính của cậu và Phó Viễn Xuyên, nhưng những acc này dùng để xem tin tức thì không thích hợp lắm.

Ngộ nhỡ trượt tay một cái, không cẩn thận nhấn like hay đăng cái gì, bị người có tâm bắt bài cũng rất phiền phức.

Tuy rằng hiện giờ tài khoản của cậu có thể không ai chú ý tới, nhưng cũng nên chuẩn bị cho sau này.

Acc phụ đã không còn, Quân Thanh Dư không xem tin tức được nữa. Dù sao mấy tin tức này cậu cũng biết rồi, bình luận cũng bị xóa cho gần hết nên chẳng có gì đáng xem nữa cả.

Bên ngoài, Yêu Yêu không biết đã ăn xong món tráng miệng từ khi nào, sau khi dọn dẹp xong đã im lặng rời khỏi.

Bọn họ mở cách âm bên trong, cũng không chú ý tới động tĩnh bên ngoài.

Quân Thanh Dư đứng dậy, duỗi eo một cái, nói: “Chúng ta cũng quay về thôi.”

“Được.”

...

Đêm hôm lúc tám chín giờ, Quân Thanh Dư quấn chiếc chăn mỏng ngồi co chân trên ghế, chờ đến lúc đăng tin thông báo.

Gửi đi đúng giờ sẽ có người kiểm duyệt nội dung. Quân Thanh Dư sợ bị người ta nhìn thấy trước sẽ truyền tin tức ra ngoài làm rối loạn tiết tấu, ngược lại sẽ thành công cốc.

Nội dung đều đã soạn thảo xong cả rồi, chỉ chờ nhấp chuột lần cuối cùng là gửi đi.

Phó Viễn Xuyên pha một ly trà hoa quả cho cậu: “Còn chưa tới thời gian sao?”

Quân Thanh Dư lắc lắc đầu: “Chưa tới đâu.” Thời gian được chọn là thời gian có số lượng người online nhiều nhất. Sau khi tuyên bố sẽ trực tiếp leo lên hotsearch. Cho dù sẽ bị xóa đi thì cũng sẽ có rất nhiều người thấy.

Phó Viễn Xuyên nói: “Mệt thì đi ngủ trước đi, một lát nữa đến giờ anh sẽ đăng.”

“Em vẫn chưa mệt lắm.”

Phó Viễn Xuyên xoa xoa đôi mắt cũng không mở ra được của Tiểu Ngư: “Thật sự không mệt à?”

“Ưm... Anh hôn em một chút đi.” Quân Thanh Dư dụi mắt, túm vạt áo của Phó Viễn Xuyên lắc lắc nói: “Anh hôn em một cái là em sẽ không mệt nữa.”

...

App TYT & Lavender team
Chương kế tiếp