Xuyên Thành Tiểu Nhân Ngư Của Đại Lão Tàn Nhẫn

Chương 65
Quân Thanh Dư tình cờ nghe được câu này, va phải ánh mắt nghiêm nghị, chắc chắn của Phó Viễn Xuyên, mặt cậu ửng hồng, ho nhẹ một tiếng lấy thực đơn đưa cho khách hàng, vội vàng nói: “Gọi món.”

Chàng trai lấy lại tinh thần, chút hồi hộp ban nãy cũng không còn nữa: “Vâng, vâng. Cho... cho một đĩa salad rau quả đi.”

Phó Viễn Xuyên nhập thông tin vào hệ thống, nói: “Là cư dân của khu dân cư DC5 à? Đưa chứng minh nhân dân là sẽ được miễn phí.”

Chàng trai vội vàng lắc đầu: “Không cần không cần. Không phải đâu. Tôi chỉ thấy tin tức nên tới đây góp vui thôi.”

Cậu ta vẫn thanh toán toàn bộ tiền như bình thường: “Ban đầu chỉ muốn xem xem cửa hàng của Nguyên soái là kiểu như thế nào, không ngờ còn được gặp người thật.”

“Anh là thần tượng của tôi, tôi đã xem phim tài liệu về chiến dịch A1 rất nhiều lần. Há há. Quá là ngầu!”

Chàng trai nói năng hơi lộn xộn. Bình thường Nguyên soái cũng không tham gia phỏng vấn, hình ảnh lộ diện bên ngoài rất ít, bây giờ gặp được người thật có thể không kích động sao?

Phó Viễn Xuyên đưa cho cậu ta thẻ số là một mảnh nhỏ hình tròn có ghi số bên trên: “Gọi đến số này thì tới lấy.”

“Vâng.” Chàng trai cầm số định đi, nhưng vừa bước sang trái một bước, cậu ta đột nhiên lại nghĩ đến cái gì nói: “Chúc Nguyên soái và phu nhaan trăm năm hòa hợp!”

“...” Tay Quân Thanh Dư chợt khựng lại, suýt nữa đánh rơi sữa chua.

Phó Viễn Xuyên chậm rãi nhướng một bên mày, vươn tay lấy lại đơn gọi món, tiện tay thêm một dòng chữ trên đơn gọi món đã được in xong, nói: “Tặng cậu một ly nước rau quả.”

Chàng trai cười hớn hở: “Cảm ơn Nguyên soái.”

Quân Thanh Dư cúi đầu vội vàng bày đĩa rau quả tươi, chỉ coi như không hề nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện.

Phó Viễn Xuyên nhìn Tiểu Ngư ra vẻ bình tĩnh, còn không biết vành tai đỏ sớm đã bại lộ. Ánh mắt anh tràn đầy ý cười, nhưng cũng không tiếp tục trêu cậu.

Đĩa rau quả tươi được bày biện theo số lượng ấn định, không phải cư dân của khu dân cư DC5 thì tạm thời không được dùng nước suối. Linh khí trong rau quả cũng đủ cho họ bồi bổ sức khỏe.

Đĩa salad thứ nhất nhanh chóng được làm xong, đặt ở trên bàn trước mặt sẽ tự động gọi số.

Chàng trai nghe thấy được gọi tên thì chủ động tới lấy, đĩa salad rau quả được bày biện vô cùng tinh xảo, nhìn rất ngon miệng.

Nhưng... cậu ta hoàn toàn không có suy nghĩ gì đối với loại rau quả này. Mặc dù không phải quý tộc quyền thế của Đế quốc nhưng ít nhiều gì cũng mang danh quý tộc, tất nhiên sẽ được Đế quốc phân phối trái cây và rau củ.

Cảm giác khó ăn và rất không tươi, có đôi khi ép nước còn phải thêm rất nhiều gia vị tương tự như đường để trung hòa hương vị. Nếu không phải ăn có lợi cho sức khỏe thì cậu ta cũng sẽ không uống thứ khó nuốt đó.

Mua thì cũng đã mua rồi, cửa hàng cũng không cho phép lãng phí. Chàng trai định cắn răng mà ăn, bèn dùng nĩa xiên trực tiếp mỗi loại rau củ một ít, sau đó ăn luôn một miếng.

Nhét đầy miệng xong định nuốt hết vào, nhưng sau khi nhai mấy miếng, cậu ta lại ngây ngẩn cả người.

Rau không hề đắng chát, rau tươi ngon đến lá cũng giòn cũng mang vị ngọt nhẹ. Ngoài rau ra, hương vị của trái cây cũng rất đáng kinh ngạc. Không phải loại khô khốc như nhai cao su vẫn ăn thường ngày, mà vô cùng ngọt ngào, mọng nước.

Nuốt xuống thì hương vị thật tuyệt vời.

Hóa ra, Nguyên soái nói nhân giống rau củ và trái cây mới không phải là bông đùa, cũng không phải là đồ ăn nhìn bên ngoài đẹp đẽ mọng nước mà thật tế ăn vào lại chẳng ra gì.

Thật sự rất ngon!

Chàng trai dùng nĩa sửa sang lại rau quả, sau đó dùng quang não chụp một tấm, đăng lên tài khoản ID của mình.

[Cực kỳ ngon!!! Điên cuồng tiến cử!]

Sau khi đăng xong, cậu ta vui vẻ ăn tiếp chỗ rau quả còn lại, nhưng không nhồi nhét đầy miệng như vừa rồi mà ăn rất từ tốn. Hương vị của mỗi loại rau và trái cây chia ra ăn cũng khác nhau, tóm lại đều rất ngon.

Lúc này chàng trai đứng dậy muốn gọi thêm vài món khác: “Nguyên soái! Bây giờ còn có thể gọi thêm đồ không?”

Phó Viễn Xuyên nói: “Phải xếp hàng.”

“À... Được thôi.” Nhìn người bên ngoài nhiều như vậy, cậu ta nghĩ bụng, hay là thôi vậy: “Ngày mai tôi lại đến.”

Trong cửa hàng đã ngồi kín chỗ nên tạm thời không tiếp nhận người bên ngoài vào gọi món.

Cũng không đến nỗi rất bận rộn, ngày khai trương cửa hàng không đến nỗi tệ.

Chỉ có điều, Quân Thanh Dư nhìn người bên ngoài cửa, không khỏi buồn bực lên tiếng: “Không phải ngày hôm qua nói chỉ tiếp năm mươi khách hàng thôi sao? Em thấy, hình như bên ngoài cũng không chỉ có năm mươi người.”

Phó Viễn Xuyên đặt quả táo đã cắt xong sang một bên, nói: “Không sao đâu, chúng ta chỉ bán năm mươi suất.”

Nếu không có nguyên nhân gây ra bệnh tật, quanh năm sống trên một tinh cầu rất ít đi lại trong Tinh Tế, thì về cơ bản cũng sẽ không bị nhiễm quá nhiều phóng xạ.

Ngoại trừ dân chúng của khu dân cư DC5, những người khác đến đây có thể chỉ là mua một sự an tâm, hoặc là tò mò đến xem cửa hàng đồ ngọt này thôi.

Trong đám người vừa bước vào, Phó Viễn Xuyên tính toán, số đơn miễn phí bằng số bệnh nhân của khu dân cư DC5. Số bệnh nhân trong bản ghi chép số liệu đều đã tới.

Sau đó, tiếp đón năm mươi người như kế hoạch ban đầu là được.

Số người quy định này không ít, hơn nữa người của khu dân cư DC5 được phục vụ cũng không nằm trong số năm mươi người này, vậy là tương đương với hơn năm mươi người.

Cửa hàng đồ ngọt đã kín chỗ, tính cả bàn ăn chung cũng có thể xấp xỉ hơn hai mươi người.

Thí Khải Tân đi theo nhóm người xếp hàng tiếp theo tiến vào, bất lực nói: “Nguyên soái, những người xếp hàng bên ngoài không đi.”

Rõ ràng đã nói với họ chỉ năm mươi người đầu tiên đến thôi, nhưng họ vẫn kiên trì xếp hàng ở bên ngoài. Thí Khải Tân đã khuyên đến khô cả miệng rồi.

Phó Viễn Xuyên bình tĩnh nói: “Nói với bọn họ, số lượng rau quả không đủ. Chỉ còn mười lăm phần, bán hết sẽ đóng cửa.”

Nếu thật sự vẫn bán, không tuân theo lời đã nói từ ban đầu thì sau này sẽ không còn quy tắc nữa, người đến đây sẽ không ngừng, có khi còn không đóng được cửa hàng.

Hơn nữa... Nếu như bán quá nhiều, sản lượng rau quả cũng không dễ dàng giải thích.

Cho nên quy tắc không thể cứ nói sửa là sửa.

Thí Khải Tân gật gật đầu: “Được, tôi ra ngoài thông báo.”

Rau quả và trái cây đã cắt xong trước khi mở cửa loáng cái đã dùng hết, tranh thủ còn chưa có người vào gọi đồ ăn, Quân Thanh Dư mượn mặt bàn che chắn lại cầm chút trái cây và rau quả đi ra.

Lúc chế biến rau quả, ngay cả đám Thí Khải Tân cũng chưa từng động tay vào, tất cả đều do Phó Viễn Xuyên cắt. Khách đến đông, số lượng rau quả thêm vào cũng khá lớn.

Phó Viễn Xuyên nhận lấy bát đĩa trong tay Tiểu Ngư, đưa cho cậu một bát sinh tố nhỏ: “Em ngồi đi, còn lại để anh làm.”

Không cần dùng đến nước suối, chỉ bày biện đơn giản rau quả hoặc ép nước rau quả, Tiểu Ngư sẽ không cần bận rộn.

Quân Thanh Dư cũng không để ý Phó Viễn Xuyên đã làm sinh tố khi nào, cậu tháo khẩu trang ăn một miếng: “Ồ... Hương vị này khá giống kem dâu tây.”

Phó Viễn Xuyên hỏi: “Em cảm thấy cái nào ăn ngon hơn?”

Quân Thanh Dư cong cong đôi mắt, sinh tố làm từ dâu tây có chứa linh khí mà sinh tố làm từ tinh dầu dâu tây không thể so sánh được.

Nhưng cậu không nói thẳng ra là món đó ngon, mà cố làm ra vẻ nghĩ ngợi rồi nói: “Em quên mất kem dâu tây là vị gì rồi, trở về em nếm thử rồi nói cho anh biết.”

Phó Viễn Xuyên không bị lừa, cắt xong đống rau quả cuối cùng, lau tay rồi bảo: “Vậy thôi, anh không muốn biết nữa.”

Quân Thanh Dư lập tức nở nụ cười, múc một thìa sinh tố nhỏ đút cho anh: “Nếm thử xem có ngon không.”

Sau đó, lúc Phó Viễn Xuyên há miệng thì nhanh tay thu thìa lại, tự ăn luôn miếng đó.

Phó Viễn Xuyên quay đầu nhìn Tiểu Ngư vô tội bên cạnh, giơ tay mở vách ngăn. Ánh sáng bên trong quầy thu ngân đã tối sầm lại trong chớp mắt.

Quân Thanh Dư mơ hồi ý thức được gì đó, nhưng chưa kịp phản ứng lại, Phó Viễn Xuyên đã đặt nụ hôn lên.

Hàng mi thon dài khẽ run rẩy, theo bản năng tiếp nhận anh tới gần.

Không phải hôn, mà giống như chạm vào thăm dò hơn, lúc tách ra còn mang đi một miếng dâu tây nhỏ.

“Ngon.”

“...”

Cánh môi của Quân Thanh Dư khẽ nhếch, dường như vẫn chưa hoàn hồn được.

Phó Viễn Xuyên thấy vậy liền ôm lấy Tiểu Ngư, hôn lên dấu vết trên môi cậu: “Sau này ấn định thời gian mở cửa hàng vào buổi chiều đi.”

“À... Được.”

Đồ ngọt có thêm nước suối hiệu quả rất tốt. Bất cứ ai không bị vết thương không thể hồi phục được như của Yêu Yêu, thông thường chỉ ăn một chút ít là đã có thể hồi phục.

Hôm nay dân chúng của khu dân cư DC5 đã ăn một lần, không ăn lần thứ hai cũng không sao cả.

Lần này là vì chữa bệnh, cộng thêm là ngày đầu khai trương cửa hàng nên mới kéo dài thời gian.

Sau khi kết thúc trị liệu, thời gian sẽ thay đổi cho phù hợp.

Mười lăm phần cuối cùng bán rất nhanh, khách trong cửa hàng đều nghiêm túc ăn đồ ngọt. Thỉnh thoảng có người sẽ lấy quang não chụp ảnh, nhưng cũng không quá lâu.

Trong số xếp hàng ngoài cửa lại có người muốn tiến vào, bị Thí Khải Tân khuyên nhủ với thái độ cứng rắn đã quay về.

Bàn cuối cùng trong cửa hàng ăn xong, bên ngoài cũng không còn mấy người đang nhìn.

Quân Thanh Dư ăn bát sinh tố nhỏ mất nửa ngày, một chút cuối cùng đã tan ra, cậu buông bát, hỏi: “Bên phía lãnh đạo Đế quốc không liên lạc với anh sao?”

Phó Viễn Xuyên nhấn quang não: “Vẫn nhắn tin suốt, có thể đoán được ông ta nói gì, anh mặc kệ rồi block thẳng.” ( App TYT tytnovel.com )

Quân Thanh Dư nghe ra một chút ý tứ kiêu ngạo từ trong lời anh nói: “Anh làm vậy không sợ ông ta tức quá hóa điên, tìm anh đánh nhau à?”

Tất cả những gì họ đang làm bây giờ đều đặt dưới tiền đề là đối phương sẽ không thẹn quá hóa giận, sẽ không trực tiếp sử dụng quân đoàn.

“Sẽ không đâu.” Trước khi làm chuyện gì, Phó Viễn Xuyên đều tính toán chu đáo: “Lúc trước phân phát rau quả cho quân đoàn, có Nguyên soái từng liên lạc với anh, một vài người còn đang xem xét tình hình.”

Phó Viễn Xuyên triển khai danh sách thông tin trên quang não đưa cho Tiểu Ngư xem: “Sáng nay anh nhận được tin nhắn từ các vị Nguyên soái của Đế quốc. Trong tình hình như vậy, ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu.”

Thông thường, chiến tranh đều xảy ra ở trong vũ trụ Tinh Tế, binh lính của quân đoàn là chịu phóng xạ nhiều nhất. Tất nhiên, loại hàng hóa xa xỉ không phải ai cũng có thể có được như nhân ngư không cứu được bọn họ.

Nhưng so sánh ra, rau quả dễ giành được hơn, vả lại bây giờ tin tức Phó Viễn Xuyên công khai rau quả mới trong thời điểm quan trọng này, đã chứng tỏ ý tứ rất rõ ràng.

Không có kẻ địch mãi mãi, chỉ có quan hệ lợi ích cao nhất. Huống chi, bọn họ và Phó Viễn Xuyên cũng không gây thù chuốc oán, thỉnh thoảng lúc họp vẫn có thể nói chuyện với nhau.

Mỗi quân đoàn đều do bản thân Nguyên soái bỏ tiền nuôi dưỡng, có thể dựa vào hợp tác tiêu tiền để giải quyết sự việc, tất nhiên là muốn tránh chiến đấu.

Đánh nhau thật sẽ tiêu tốn số tiền lớn hơn rất nhiều so với mua sắm này nọ. Không ai ngu ngốc cả.

Và thế là nhà lãnh đạo Đế quốc vẫn còn đối đầu với  Phó Viễn Xuyên trở nên tương đối thế cô sức yếu.

Quân Thanh Dư cũng hiểu, giải quyết hòa nhã như vậy được là rất tốt: “Vậy anh đồng ý hợp tác với họ rồi sao?”

Nước ép rau quả bán ra chắc chắn vẫn phải trộn lẫn với trái cây bình thường của Tinh Tế. Chỉ cần không ăn trong cửa hàng, bán ra bên ngoài đều phải là nước ép trái cây và rau quả hỗn hợp.

Phó Viễn Xuyên lắc đầu: “Vẫn chưa.”

“Tại sao không đồng ý? Có chuyện gì lo lắng sao?” Quân Thanh Dư suy nghĩ, chắc có vài chi tiết cậu không để ý tới.

Phó Viễn Xuyên ngược lại không có gì lo lắng: “Ban đầu muốn bàn bạc với em xong rồi quyết định sau. Nhưng hôm nay bận rộn suốt, không dành ra được thời gian nói với em.”

“Bàn bạc với em?” Quân Thanh Dư sửng sốt: “Tự anh quyết định là được mà.”

“Như vậy sao được?” Phó Viễn Xuyên nói một cách hiển nhiên: “Chuyện lớn như vậy, tất nhiên anh phải xin chỉ thị của phu nhân rồi mới quyết định được.”

...

Tác giả có lời muốn nói:

[Địa vị gia đình]


App TYT & Lavender team
Chương kế tiếp