Xuyên Thành Tiểu Nhân Ngư Của Đại Lão Tàn Nhẫn

Chương 66
“Anh nói như vậy cứ như em là nóc nhà vậy.” Cảm giác ba chữ xin chỉ thị này rất có trọng lượng.

Phó Viễn Xuyên vuốt tóc Tiểu Ngư: “Chẳng lẽ không đúng sao?”

Quân Thanh Dư chớp chớp mắt, dò hỏi: “Vậy hôm nay nóc nhà ăn kem được không?”

“Không được.”

“...???”

Quân Thanh Dư gạt bàn tay của Phó Viễn Xuyên trên đầu xuống, lẳng lặng vứt cho Phó Viễn Xuyên một bóng lưng, xoay người lại chơi quang não.

Phó Viễn Xuyên thấy vậy cười khẽ, đi theo bên cạnh cậu, giúp cậu cởi dây buộc tóc, dỗ dành: “Ngoan.”

Tóc của Quân Thanh Dư vẫn buộc sau lưng, dù sao cũng bán đồ ăn, xõa tóc thì không ra dáng.

Bây giờ đã đóng cửa hàng, buộc quá chặt cũng không tốt cho tóc. Sau khi xõa ra thì nhẹ nhàng dùng ngón tay mát xa cho cậu: “Vậy anh trả lời tin nhắn của vài vị Nguyên soái bên đó.”

“Ừ.” Suy nghĩ một chút, Quân Thanh Dư dặn dò: “Còn thừa ra mới bán cho bọn họ thì hơn, chủ yếu để lại cho quân đoàn của anh.”

Tất nhiên, mượn sức đồng bạn là quan trọng, nhưng để binh lính trong quân đoàn của Phó Viễn Xuyên được nâng cao mới là quan trọng nhất.

Phó Viễn Xuyên nói: “Được.”

Quân Thanh Dư lên mạng tìm kiếm về tin tức của cửa hàng đồ ngọt. Ngoại trừ bài viết dùng tài khoản của Phó Viễn Xuyên đăng đã leo lên hotsearch, phía dưới còn có không ít người qua đường gửi bình luận.

Cậu không cố ý tìm người mua bình luận giả, những bình luận phản hồi này đều là chân thật.

[Điều kiện trong nhà cũng được, thỉnh thoảng cũng có thể ăn rau quả một lần., chỉ là thứ đó thật sự không thể ăn! Trước đó ăn vài lần đều là miễn cưỡng nuốt xuống, lần này vào cửa hàng vốn là đi góp vui. Kết quả không ngờ rau củ và trái cây ở đó thật sự rất ngon! Có thể là sức hấp dẫn của giống mới đi, bây giờ rau quả bình thường tôi càng ăn không vào.]

[Tôi hơi dốt văn, tóm lại là rất ngon, hơn nữa người xếp hàng thật sự đông. Sáng sớm đi xếp hàng, đến lượt của tôi là người cuối cùng vào.]

[@Chính phủ, mau tới mà xem thế nào là rau quả đi này. Một dúm sản lượng của các người khác nào báu vật gia truyền, so với của Nguyên soái thì đúng là giẻ rách!/

/Hi, không mua được vé chỉ lẳng lặng nhìn mọi người đăng cảm giác nếm thử. Cái khác thì không nói, chỉ nhìn những bức ảnh chụp này thôi cũng có cảm giác rất ngon, có cơ hội sẽ đi thử.]

...

Hương vị của rau quả không cần nói nữa. Cho dù từng ăn hay chưa ăn rau quả của Tinh Tế, cũng không ảnh hưởng đến những lời bình luận về hương vị của rau quả trong không gian.

Đế quốc thật sự kiểm soát rất nghiêm đối với rau quả. Nói đúng ra, rất nghiêm đối với những tài nguyên khan hiếm này, bao gồm cả nhân ngư.

Giống như những thứ tốt đều giấu đi, chỉ cung cấp cho người có địa vị thân phận cao được hưởng. Bọn họ cũng không phải đứa trẻ con ba tuổi, cần thứ này để lôi kéo lòng người.

Quân Thanh Dư cũng không hiểu nhà lãnh đạo Đế quốc này có suy nghĩ gì, cảm giác giống như đang tự mình tìm chỗ chết vậy. Nếu không, một nhà lãnh đạo Đế quốc, chung quy sẽ không đến mức hồ đồ thế này.

Đọc thêm vài bình luận, Quân Thanh Dư không nhịn được nói: “Em cảm thấy lãnh đạo Đế quốc này rất bất thường.”

“Ông ta vẫn luôn rất bất thường.” Phó Viễn Xuyên chậm rãi sửa sang lại tóc cho Tiểu Ngư theo hướng dẫn thắt bím trên quang não.

Phó Viễn Xuyên hiểu rõ nhà lãnh đạo Đế quốc: “Chỉ là một kẻ điên đầu óc đầy thí nghiệm mà thôi. Ông ta có thể đi lên vị trí này đúng là may mắn, còn có thể hy vọng ông ta làm ra thành tích gì chứ?”

Quân Thanh Dư chớp mắt, cảm thấy không chỉ có những điều này bất thường, nhưng nghĩ lại, cậu cũng không biết cụ thể là vì sao, bèn không hỏi lại nữa.

Hễ tải lại đề tài tìm kiếm là sẽ có bình luận mới, lúc nhìn thấy có người hỏi số lượng khách, Quân Thanh Dư dừng lại, nhấn vào đọc.

[Chỉ tiếp năm mươi người thì ít quá, tuy không tính bệnh nhân, nhưng thật sự cũng quá ít. Gọi món xong muốn thêm món phải xếp hàng lại lần nữa, hu hu hu... Ngay từ đầu không biết ăn ngon như vậy, nên gọi bừa, sau đó còn muốn gọi thêm thì đã không kịp nữa. Hối hận quá! Sớm biết vậy đã gọi mỗi món một phần.]

[Thật ra, cảm thấy thế là rất nhiều rồi, anh tính toán sản lượng rau quả trước đó, rồi tính toán rau quả bên này Nguyên soái dùng đến đi. Sản lượng cũng tăng gấp đôi, cũng không thể quá làm khó giống mới của người ta được.]

[Vừa ăn xong lần đầu tiên là tôi đã tìm khách sạn ở gần đó để ở lại, sáng mai tôi cứ đến đây xếp hàng!]

[Tỉnh lại đi, thời gian sửa rồi, thông báo nói sửa thành buổi chiều mở cửa hàng.]

[Tôi biết mà, nếu buổi sáng mở cửa hàng thì tôi phải xếp hàng từ rạng sáng. Cậu phải biết rằng, nơi đó có bao nhiêu người tranh giành năm mươi suất này với cậu. Hơn nữa cửa hàng nhỏ rất im lặng, cho dù người quá nhiều cũng tuyệt đối không lộn xộn, còn có hương trái cây thoang thoảng.]

...

Hot như vậy luôn sao? Cần xếp hàng trước lâu như vậy.

Quân Thanh Dư nhớ lúc mình tới, thấy người tấp nập bên ngoài, giống như... không dậy sớm xếp hàng thật sự sẽ không có chỗ.

Nhưng từ đầu đã quy định năm mươi khách cũng không tiện thay đổi tùy ý.

Rau quả không gian cũng không phải chỉ cung cấp cho cửa hàng. Sau này cộng thêm số lượng sử dụng của những Nguyên soái khác ở bên kia, cửa hàng bày trí năm mươi chỗ ngồi cũng tương đối rồi.

Đã có người bắt đầu thuê phòng ở những khách sạn xung quanh, chuẩn bị ngày hôm sau lại đến xếp hàng mua đồ.

Bên này lưu lượng khách thấp, các địa điểm du lịch đều đóng cửa. Khách sạn gần kề tất nhiên cũng không tránh khỏi tương lai đóng cửa.

Bây giờ khách sạn có thể gọi là ở gần đó cũng phải lái xe hơn một giờ mới tới.

Đang suy nghĩ, Quân Thanh Dư mơ hồ nghe thấy hình như bên ngoài có động tĩnh, ngẩng đầu nhìn qua chỉ thấy bóng dáng của Thí Khải Tân xuất hiện ở bên ngoài, như đang nói gì với ai. Sau khi đối phương đi rồi, anh ta mới đẩy cửa tiến vào.

Thí Khải Tân cẩn thận khóa cửa lại, đi đến trước quầy nói: “Nguyên soái, một số khách hàng đến mua đồ bên ngoài đều đi cả rồi. Đã bắt mười mấy người có vấn đề, giao cho Ngu Trí dẫn về điều tra thông tin thân phận.”

Quân Thanh Dư nhíu mày, mười mấy người sao?

Biết sẽ bố trí người tới đây, nhưng không ngờ sẽ có nhiều như vậy. Tính toán dựa theo tỷ lệ người bình thường bên này, sắp xếp mười mấy người đến được coi là nhiều rồi.

Con số này lại không vượt ngoài dự đoán của Phó Viễn Xuyên, không thể chỉ tồn tại một thế lực có suy nghĩ với cửa hàng đồ ngọt này được: “Kiểm soát cẩn thận, chờ bọn họ đến đòi người.”

“Rõ!”

Thí Khải Tân dừng một chút, nói tiếp: “Đúng rồi Nguyên soái, trong đám người xếp hàng ban nãy có người hỏi tôi, những cửa hàng bên cạnh là của ai, anh ta muốn thuê để mở cửa hàng.”

Thí Khải Tân chỉ biết là trước đó bọn họ dùng những mặt tiền giả này để mở cửa hàng. Nhưng cụ thể những mặt tiền cửa hàng này là của ai, anh ta thật sự không biết, nên anh ta cũng không nói dư thừa, chỉ nói là sẽ hỏi giúp.

Quân Thanh Dư nghe vậy thì ngây người, cho thuê sao?

Cửa hàng đồ ngọt cậu mở chỉ có thể lớn như vậy. Sau này cũng sẽ không mở rộng phạm vi, cho nên cậu hoàn toàn không dùng đến những cửa tiệm bên ngoài này.

Để cho an toàn, Phó Viễn Xuyên đã mua cả mặt tiền của con phố. Hình như nhiều cửa hàng mặt tiền để trống không sử dụng như vậy cũng hơi đáng tiếc. ( App TYT tytnovel.com )

Nhưng Phó Viễn Xuyên không hề tự quyết định điều này mà cúi đầu hỏi Tiểu Ngư: “Có định cho thuê không?”

Điều này rõ ràng là không hỏi Thí Khải Tân, anh ta nghe thấy vậy lập tức hiểu ngay: “Ồ... Hoá ra cửa hàng là của phu nhân, không hổ là phu nhân, đây đúng là đầu tư mà.”

Lúc trước cũng không có mấy người đến, giá mua cả con phố và giá thị trường mua một lượng đông người cũng xấp xỉ nhau, chắc chắn rất đắt.

Mới chưa bao lâu, lượng người bên này tăng lên. Nói không chừng thắng cảnh du lịch bên cạnh cũng có thể hồi sinh theo, có thể tưởng tượng được giá trị của cửa hàng.

Hơn nữa, cửa hàng đồ ngọt thật sự quá đặc biệt. Giá trị sau này không hẳn chỉ là tăng cao, mà có thể trở nên vô giá trên thị trường.

Quân Thanh Dư suy nghĩ một chút, chắc chắn không thể bán, để không cũng không bằng cho thuê. Nhưng bây giờ nhiều người nhìn chằm chằm vào đây như vậy, quảng cáo cho thuê chắc sẽ có phiền phức.

Ngộ nhỡ người nào đó trà trộn vào, vậy không phải là chôn một quả bom bên cạnh sao, biết người biết mặt không biết lòng, huống chi là không hiểu rõ gốc rễ.

Càng nghĩ càng cảm thấy hiện tại quảng cáo cho thuê không ổn, Quân Thanh Dư nói: “Tạm thời cứ để không, chuyện quảng cáo cho thuê sau này rồi tính.”

“Vâng. Nghe theo lời phu nhân hết.” Thí Khải Tân chỉ tò mò hỏi một câu. Đợi sau này có người hỏi, anh ta cũng có thể đáp lại.

Nói xong chuyện, Thí Khải Tân cũng không ở lại lâu, chỉ ra bên ngoài, bảo: “Vậy nếu không có chuyện gì nữa, Nguyên soái, tôi ra ngoài làm việc trước đây. Những người bắt được vẫn chưa điều tra đầy đủ thông tin, tôi sợ Ngu Trí một mình quá bận rộn.”

“Đi đi.”

Thí Khải Tân đi rồi, cửa hàng đồ ngọt yên tĩnh lại trong nháy mắt.

Phó Viễn Xuyên sửa sang xong tóc của Tiểu Ngư, nói: “Dọn dẹp chỗ này một chút, chúng ta cũng trở về thôi.”

“Được.”

...

Đến đêm khuya.

Quân Thanh Dư ngồi trên ghế dựa bên cửa sổ xem quang não, chốc lát lại liếc mắt nhìn đồng hồ.

Phó Viễn Xuyên đi họp đã quá ba tiếng, nội dung cuộc họp chủ yếu có liên quan đến giống rau quả mới. Thông thường, Quân Thanh Dư nên tham gia buổi họp này, nhưng bởi vì họp trực tuyến có liên quan đến mấy vị Nguyên soái khác, Quân Thanh Dư mới không đi theo.

Vốn định ở phòng ngủ chờ Phó Viễn Xuyên quay về, nhưng đợi lâu quá rồi.

Quân Thanh Dư suy nghĩ một chút, cất quang não, đứng dậy đi xuống lầu. Thấy tình hình này tạm thời cũng không kết thúc được, cậu chuẩn bị làm bữa ăn khuya đưa vào cho anh.

Buổi tối ăn một số món ăn bổ dưỡng thì tốt hơn, thức khuya rất tốn sức lực.

Quân Thanh Dư tìm vài nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh, lấy thêm một con gà đi hầm canh.

Gà đã được sơ chế sạch sẽ, chế biến cũng rất đơn giản, bỏ gói gia vị và gà vào nước luộc. Lần thứ nhất vớt bọt đổ đi, sau đó đậy nắp lại hầm là xong.

Nồi đặc chế dùng để hầm canh gà có hiệu suất rất cao, nhanh nhất thì nửa tiếng đã có thể hầm gà đến mềm xương. Cuối cùng, lúc múc ra khỏi nồi lại thêm một chút muối đơn giản là xong.

Cậu làm một món chính đơn giản, chỉ dùng bánh mì cắt lát kẹp mấy miếng thịt và rau dưa trong nhà

Quân Thanh Dư lại cắt thêm ít trái cây, dự định lát nữa để cho anh ăn sau khi ăn xong bữa khuya.

Canh gà sau khi hầm xong đặt trên khay, những món ăn khác cũng đã chuẩn bị sẵn để bưng lên.

Quân Thanh Dư đứng trước cửa phòng họp, một tay nâng khay, gõ cửa phòng.

“Vào đi.”

Quân Thanh Dư nghe vậy thì mở cửa ra: “Vẫn đang họp sao?”

“Ừ.” Phó Viễn Xuyên vươn tay tắt camera và nút micro đi: “Làm sao vậy?”

Nhận ra động tác của Phó Viễn Xuyên, Quân Thanh Dư lắc đầu, bưng khay qua đặt vào trong tay anh: “Em làm chút đồ ăn cho anh, nếu như họp đến khuya, anh nhớ ăn đồ ăn rồi hãy thức.”

Phó Viễn Xuyên nâng tay ôm eo Quân Thanh Dư. Bát canh gà có đậy nắp, nhưng vẫn không ngăn được mùi thơm của canh gà.

Không màng đến ăn uống, Phó Viễn Xuyên dỗ dành Tiểu Ngư trước: “Mệt lắm không? Anh sẽ xong ngay.”

“Không vội.” Quân Thanh Dư nhìn thoáng qua màn hình của máy tính ảo. Phía trên chia thành vài góc, bên trong mỗi góc đều có một người, chỉ có một góc cuối cùng là màu đen.

Chắc là góc video của Phó Viễn Xuyên.

Phó Viễn Xuyên nhẹ giọng lên tiếng: “Hay là em ngồi ở đây một lát? Anh...”

“Không đâu.” Quân Thanh Dư cúi người hôn lên má Phó Viễn Xuyên một cái, cười nói: “Em đi tắm trước, chờ anh về rồi cùng nghỉ ngơi.”

...

Tác giả có lời muốn nói:

Mở cửa hàng có giấy phép sản xuất (ngoại trừ bán nước ép rau quả) và giấy phép kinh doanh, suýt quên không nói.

[Nguồn của cách hầm canh gà trên internet, có sửa chữa.]

App TYT & Lavender team
Chương kế tiếp