Xuyên Thành Tiểu Nhân Ngư Của Đại Lão Tàn Nhẫn

Chương 73
Nghe thấy những lời này, nước mắt của Quân Thanh Dư càng chảy dữ dội hơn.

Khi cậu vừa biến thành người đã hỏi Phó Viễn Xuyên phát hiện ra cậu có vấn đề từ khi nào.

Lúc đó, câu trả lời của Phó Viễn Xuyên chính là ‘cà chua’, cậu cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nhớ lại, có lẽ hoàn toàn không phải lúc đó.

Nếu trong lòng Phó Viễn Xuyên biết rằng lực tinh thần của mình dị thường không thể đưa được tiểu nhân ngư đi, vậy thì lúc đó cậu đến chỗ Phó Viễn Xuyên...

Trán của Quân Thanh Dư đè ở trước người Phó Viễn Xuyên. Phó Viễn Xuyên đã biết điều đó ngay lần đầu tiên gặp rồi.

Ngay cả khi lần đầu tiên cậu biến thành người, câu trả lời của Phó Viễn Xuyên đều là an ủi cậu đang hoảng loạn không biết phải làm sao.

Quân Thanh Dư nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng suy nghĩ, sao Phó Viễn Xuyên có thể tốt như vậy.

“Ngoan, đừng khóc nữa.” Phó Viễn Xuyên vỗ lưng Tiểu Ngư, sau khi suy nghĩ một hồi liền trực tiếp bế ngang cậu lên, đưa cậu đến bên chiếc ghế mềm rồi ngồi xuống.

Đặt Tiểu Ngư trên chân mình, Phó Viễn Xuyên dỗ dành: “Không phải bây giờ không sao rồi à.”

Lực tinh thần vượt xa người thường của Phó Viễn Xuyên khiến anh không có chút cảm giác gì khi Quân Thanh Dư chữa trị cho anh.

Mãi cho đến khi lực tinh thần đang tăng dần được kiềm chế lại, lúc này Phó Viễn Xuyên mới nhận ra Tiểu Ngư đã làm gì.

Phó Viễn Xuyên ôm Tiểu Ngư, nhẹ nhàng an ủi: “Đi ăn chút gì đi, lát nữa mực nguội rồi sẽ không ngon nữa đâu.”

Vốn dĩ chỉ muốn nói cho Tiểu Ngư biết thân phận của mình thôi, nhưng không ngờ lại khiến cậu khóc thành thế này.

Trong đầu Quân Thanh Dư toàn nghĩ về chuyện liên quan đến Phó Viễn Xuyên, trước đây cậu không để ý, nhưng bây giờ nghĩ lại, có rất nhiều chi tiết đáng để nghiên cứu kỹ càng: “Ngày hôm đó Phó Dương Hồng đến khu tạm trú, có phải cũng là do Phó Thành Vũ gợi ý không?”

“Sau này anh đã điều tra được một số tin tức, đúng là có liên quan đến Phó Thành Vũ.” Phó Viễn Xuyên nhẹ nhàng nói: “Khu tạm trú có rất ít người biết, anh nghĩ rằng để lại Thí Khải Tân chăm sóc cho em sẽ an toàn hơn... Nếu như anh có thể đoán được Phó Dương Hồng sẽ đến sớm hơn, cho dù có để lộ chuyện anh đã khôi phục ký ức đi chăng nữa, anh cũng sẽ giải quyết ông ta trước.”

Chỉ là lúc đó Phó Viễn Xuyên vừa mới khôi phục trí nhớ, mỗi bước đi của anh đều giống như đang đi trên vách núi, chỉ không cẩn thận một chút thôi là sẽ rơi xuống vực sâu ngay.

Không thể để lộ, cho nên chỉ có thể chịu đựng diễn cảnh gia đình hòa thuận với Phó Dương Hồng, cuối cùng chạy đến khu tạm trú, có lẽ là sắp không thể đè nén cảm xúc được nữa, dứt khoát rời đi.

Sau khi mua Tiểu Ngư về, Phó Viễn Xuyên càng hành động thận trọng hơn, cẩn thận đến mức dù ra ngoài cũng không dám mang Tiểu Ngư theo bên cạnh, chỉ sợ rằng nhỡ may anh không về được thì sẽ liên lụy đến Tiểu Ngư.

Quân Thanh Dư gật đầu, rất hiểu tình cảnh của Phó Viễn Xuyên lúc đó cùng đủ loại ý nghĩ muốn sắp xếp cho cậu ở nơi an toàn nhất. Mà Phó Viễn Xuyên cũng không ngờ rằng chỉ đối phó với một tiểu nhân ngư mà lại dùng đến quân cờ Phó Dương Hồng này.

Có lẽ cũng là lúc này, Phó Viễn Xuyên nhận ra rằng giấu đi cũng vô ích, vì vậy dứt khoát giải quyết luôn Phó Dương Hồng, đưa cậu trở lại dinh thự của Nguyên soái.

Nghĩ đến đây, Quân Thanh Dư không khỏi có chút nghi hoặc, hình như đã rất lâu rồi cậu không nhìn thấy Phó Dương Hồng, chính xác mà nói, sau khi ở khu tạm trú, cậu cũng chưa thấy người này xuất hiện.

Quân Thanh Dư hỏi: “Vậy giờ Phó Dương Hồng đang ở đâu?”

Phó Viễn Xuyên lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt Tiểu Ngư rồi nói: “Sau khi ông ta ngất xỉu vào ngày hôm đó, khi tỉnh lại tinh thần hơi bất thường. Anh đã bảo Thí Khải Tân đưa ông ta vào bệnh viện tâm thần rồi.”

Quân Thanh Dư sửng sốt: “Thật sao?” Thông thường tố chất tâm lý của những nhân viên làm thí nghiệm rất tốt cơ mà.

Là thực sự bất thường, hay là...?

“Ngoan, cái này không quan trọng.”

Dưới chiếc ghế mềm có một hàng ngăn kéo, Phó Viễn Xuyên mở một ngăn trong số đó, lấy ra một túi nhiệt, sau khi bóc ra thì là khăn ướt mềm mại có độ ấm, nhiệt độ không cao lắm, vừa vặn cho Tiểu Ngư dùng.

“Anh đã dùng một số thủ đoạn nhỏ, bây giờ Phó Thành Vũ vẫn không biết Phó Dương Hồng đang ở đâu.”

Khi khăn ướt được lau lên, Quân Thanh Dư vô thức chớp mắt, rồi nhắm chặt mắt lại.

Phó Thành Vũ không biết sao?

Chẳng trách trong bữa tiệc ông ta nói cái gì mà đại loại như “Phó Dương Hồng chỉ là một người cậu”, chẳng lẽ Phó Thành Vũ còn ra lệnh gì đó cho Phó Dương Hồng, cố gắng dùng lời nói để can thiệp vào trí nhớ của Phó Viễn Xuyên?

Nếu như Phó Viễn Xuyên không phục hồi trí nhớ và không khống chế Phó Dương Hồng thì có thể sẽ có một màn kịch buồn khóc lóc gào thét khác sau đó.

Quân Thanh Dư chỉ nghĩ đến thôi là cả người đã cảm thấy không thoải mái rồi.

Làm xáo trộn ký ức của người khác vui như vậy sao?

Quân Thanh Dư rũ mắt xuống, hàng mi dài che giấu suy nghĩ trong mắt cậu, trong đầu hiện lên vô số cách thích hợp với họ.

Nhìn thấy Tiểu Ngư không còn khóc nữa, Phó Viễn Xuyên thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu lại yên lặng không nói lời nào, Phó Viễn Xuyên không khỏi sờ đầu cậu nói: “Em đi ăn chút gì đi, một lát nữa thật sự sẽ nguội mất.”

Quân Thanh Dư chớp mắt, sự lạnh lùng và tiêu điều trong mắt cậu phút chốc biến mất, cậu ngước mắt lên vô tội nhìn Phó Viễn Xuyên: “Không muốn đi...”

“Vậy anh bế em đi nhé? Hay là đem mực qua đây ăn?”

“Bế.”

Bên quầy mực nướng xiên có mấy cái ghế nhưng nhỏ hơn chiếc ghế mềm bên này.

Mực đã nguội một chút rồi, nhưng hương vị của mực đã được bỏ đầy gia vị lại nướng lại một lần nữa còn kém hơn cả mực nguội.

Quân Thanh Dư cũng không quan tâm đến chi tiết hương vị ra sao, cậu ăn một xiên mực, suy nghĩ một chút, hỏi: “Phó Thành Vũ muốn bật video gì trong bữa tiệc sinh nhật thế?”

Video đó đã được Thí Khải Tân thay thế bằng video phòng thí nghiệm mà Yêu Yêu đưa cho, nhưng trong buổi tiệc sinh nhật lần này Phó Thành Vũ đúng là nhằm vào Phó Viễn Xuyên.

Vì vậy, video ban đầu hẳn là cũng liên quan đến Phó Viễn Xuyên.

“Là một số bản ghi khi anh còn là sản phẩm thí nghiệm lúc trước.” Phó Viễn Xuyên có thể thay đổi video do Phó Thành Vũ chuẩn bị trước, đương nhiên cũng biết nội dung video của Phó Thành Vũ là gì.

“Ông ta muốn đẩy chuyện thử nghiệm lên người anh và tách mình ra, nhắc đến quan hệ ba con có thể là để chuẩn bị cho sau này, ông ta đã nhận ra trong tay anh có một số tin tức rồi. Tình hình lúc đó theo sự sắp xếp của Phó Thành Vũ, có thể anh sẽ tung tất cả tin tức liên quan đến phòng thí nghiệm ra.”

“Sự tham gia của Phó Thành Vũ có thể được giải thích là do người ba bị tình thân cưỡng ép, không còn cách nào khác đành phải hy sinh.”

Như vậy, từ đầu đến cuối chuyện thí nghiệm đều là một mình Phó Viễn Xuyên làm, Phó Thành Vũ chỉ không thể nhẫn tâm để con trai mình đi lạc đường nên đã làm những việc đó.

So với một Phó Viễn Xuyên có hồ sơ về các thí nghiệm khác nhau, Phó Thành Vũ, người thậm chí không lộ mặt trong những chuyện liên quan đến thí nghiệm, có thể dễ dàng tách mình ra.

Bao gồm các giống trái cây và rau quả mới và các cửa hàng đồ ngọt nữa, Phó Thành Vũ có thể lấy ra để biên soạn.

Nếu như không có video của Yêu Yêu, Phó Thành Vũ sẽ không bị phát hiện ông ta đang là trung tâm của thí nghiệm. Khi tất cả tin tức tung ra, ông ta sẽ chỉnh đốn lại, chân thành xin lỗi, không chừng còn có thể gây dựng được hình tượng một người ba hiền từ. -App-truyện-TYT

Chỉ là... Phó Viễn Xuyên không cho ông ta cơ hội này.

Trực tiếp lướt qua những tính toán mưu mô, anh đã dứt khoát giải quyết Phó Thành Vũ bằng chính những thứ trong phòng thí nghiệm của ông ta một cách đơn giản và gọn gàng.

Sau khi nghe những lời của Phó Viễn Xuyên, Quân Thanh Dư chậm rãi gật đầu.

Đến lúc đó, bên phía Liên bang gây sức ép, cho dù trong Đế quốc có vài người có tiếng nói phát hiện ra có gì đó không đúng, nhưng vì dính líu quá lớn nên chắc chắn cũng không dám nói gì.

Cuối cùng, có thể lại là một vụ án không lời giải đáp.

Nhưng may mà tất cả đều không xảy ra.

...

Về đến phòng, Quân Thanh Dư vào phòng tắm ngâm mình.

Phó Viễn Xuyên dọn dẹp phòng, tiện tay cất tài liệu trên bàn đi, kết quả phát hiện độ dày của tập tài liệu không đúng lắm.

Khi lấy nó ra, anh đã động tay chân vào bao bì bên ngoài, chỉ cần tùy tay cầm lên là sẽ bị bung ra.

Lúc đó có rất nhiều chuyện, cộng thêm việc văn kiện là cho anh sắp xếp và cất đi, nên cũng không tháo ra kiểm tra nữa, bây giờ thu sắp xếp lại mới phát hiện, hình như trong văn kiện không chỉ có ghi chép về thí nghiệm.

Nhìn xuống dưới, còn bao gồm một số lịch trình sau khi anh mắc bệnh.

Phó Viễn Xuyên dừng lại, chẳng trách Tiểu Ngư lại khóc thành như vậy.

Sau khi ngâm mình xong rồi đi ra, Quân Thanh Dư nhìn thoáng qua tài liệu trong tay Phó Viễn Xuyên: “Sao anh đột nhiên nghĩ đến việc nói với em về chuyện thí nghiệm vậy?”

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Phó Viễn Xuyên sẽ có bất kỳ mối liên hệ nào với sản phẩm thí nghiệm. Là một người xuyên sách, mọi thứ cậu biết về Phó Viễn Xuyên đều bắt nguồn từ miêu tả trong nguyên tác.

Trong nguyên tác không đề cập đến mối quan hệ giữa Phó Viễn Xuyên và thí nghiệm, Quân Thanh Dư liền không nghĩ về phương diện này.

Có thể nói, nếu như Phó Viễn Xuyên không chủ động nhắc đến vấn đề này, Quân Thanh Dư sẽ không nhận ra.

Phó Viễn Xuyên nghe ra hàm ý trong câu nói của Quân Thanh Dư, anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bởi vì năm mới sắp đến rồi.”

“Năm mới?” Quân Thanh Dư nghi hoặc bước tới.

“Ở Đế quốc cần phải hẹn trước để đăng ký kết hôn, anh đã lấy số rồi, đại khái là trước Tết mấy ngày.” Nói xong, Phó Viễn Xuyên cau mày có chút khó chịu.

Quân Thanh Dư sững sờ khi nghe đến bốn từ đăng ký kết hôn, cậu chưa bao giờ nghĩ đến điều này, thế giới trước khi xuyên sách không hề tồn tại luật người đồng tính kết hôn, nên cậu cũng không để ý.

Nhưng cậu không ngờ rằng Phó Viễn Xuyên luôn chuẩn bị cho việc này, hẹn trước lấy số, cũng không biết là hẹn trước từ khi nào nữa.

Khóe miệng Quân Thanh Dư hơi mím lại, chuyện này khiến nhịp tim của cậu nhanh hơn một cách khó hiểu. Cậu đang định trêu chọc quá trình này còn thiếu một bước, nhưng sau đó nghĩ lại, quyền hạn của Nguyên soái Đế quốc cũng không thấp, đăng ký hẹn trước có thể biến thành lúc nào đến thì đăng ký, thích đi lúc nào thì đi, không cần thiết phải hẹn trước rồi lấy số.

Quân Thanh Dư ngạc nhiên hỏi: “Anh còn cần đặt lịch hẹn trước à?”

Phó Viễn Xuyên lắc đầu: “Nhưng anh cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn.”

Không cần hẹn trước, nhưng loại chuyện này đến đi tùy ý luôn có cảm giác rất tùy tiện. So với cái đó, anh càng thích hoàn thành theo trình tự, đi qua tất cả quá trình giống như những người khác.

Ngay cả khi nó thực sự rườm rà, nhưng anh vui vẻ chấp nhận phiền phức.

Nhìn thấy dáng vẻ lập luận nghiêm túc của Phó Viễn Xuyên, Quân Thanh Dư cong mắt cười: “Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến thí nghiệm?”

Hai sự việc hoàn toàn khác nhau, dù phân tích theo ở góc độ nào thì cũng không thể dính líu đến nhau được.

“Chuyện gì thì cũng không thể giấu diếm cả đời được.” Phó Viễn Xuyên ôm lấy Tiểu Ngư cả người còn đang ướt, vùi đầu vào cổ cậu.

“Anh vẫn luôn suy nghĩ xem sẽ nói chuyện thí nghiệm với em như thế nào, lúc trước anh nói với em anh là quái vật, hình như em chỉ coi là anh đang dỗ dành em thôi.”

“Nếu như sau khi chúng ta đi đăng ký, em phát hiện ra tất cả mọi chuyện, anh sợ em sẽ...”

Phó Viễn Xuyên ôm chặt eo Quân Thanh Dư, không nói thêm lời nào, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Quân Thanh Dư chợt giật mình.

Vì sợ có được rồi lại mất đi, cho nên lựa chọn cách công khai tất cả trước đó.

Cho dù trong lòng Phó Viễn Xuyên không chắc chắn, thậm chí cảm thấy có thể cậu sẽ vì “quái vật thí nghiệm” mà rời đi…

Anh cũng muốn nói rõ mọi chuyện trước khi đi đăng ký kết hôn sao?

Quân Thanh Dư nhận ra điều này, nụ cười trên mặt trở nên có chút bất lực, câu đưa tay lên ôm cổ Phó Viễn Xuyên, nghiêng đầu cắn một cái: “Anh có ngốc không hả? Chỉ cần không muốn em biết thì anh có thể lừa em cả đời.”

Chỉ cần Phó Viễn Xuyên muốn thì cậu cũng sẽ phối hợp.

App TYT & Lavender team
Chương kế tiếp