Xuyên Thành Tiểu Nhân Ngư Của Đại Lão Tàn Nhẫn

Chương 74
Nghe ra ý tứ trong lời nói của Tiểu Ngư, giữa hai hàng mày Phó Viễn Xuyên thoáng chút vui vẻ: “Thật thà như thế thì ra ngoài sẽ chịu thiệt đấy.”

Quân Thanh Dư nhếch mày, hùng hồn nói: “Vậy thì em không ra ngoài nữa, cứ ở bên cạnh anh là được mà, chắc chắn anh sẽ bảo vệ em thật tốt phải không?”

Phó Viễn Xuyên nghẹn họng, nhìn Tiểu Ngư đang hết sức nghiêm túc, nhẹ nhàng nói: “Phải.”

Quân Thanh Dư bắt chước hành động của Phó Viễn Xuyên, xoa xoa đầu anh: “Không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ thôi.”

Hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra vẫn chưa có kết luận, ngày mai chắc chắn còn bận rộn hơn, chuyện này liên đới khá nhiều, không thể giải quyết hết trong một thời gian ngắn được. Lúc này mà còn thức khuya thì sau này chẳng có thời gian nghỉ ngơi nữa.

Phó Viễn Xuyên bế Tiểu Ngư về giường, tiện thể tắt đèn.

...

Quân Thanh Dư lờ mờ nghe thấy tiếng gì đó, vô thức nhíu mày nhưng vẫn ngủ mê không định mở mắt. Cậu mò mẫm chỗ nằm bên cạnh, muốn sà vào lòng Phó Viễn Xuyên tiếp tục ngủ nhưng tay cậu chẳng sờ thấy gì.

“Ưm...?” Quân Thanh Dư nhíu mày, thử mò mẫm lần nữa nhưng quả thực người đã không còn ở đó.

Cậu chật vật mở mắt nhưng cũng không thấy Phó Viễn Xuyên trong phòng, mà lại có tiếng nước chảy tí tách phát ra từ phòng tắm.

Biết Phó Viễn Xuyên vẫn còn ở nhà, Quân Thanh Dư lại nhắm mắt, gọi anh: “Viễn Xuyên.”

Khổ nỗi giọng ngái ngủ nên hơi khàn khàn, tiếng cũng nhỏ nhẹ, thành ra tiếng gọi lớn trong suy nghĩ của cậu khi đến bên tai Phó Viễn Xuyên lại chỉ như chú mèo con đang khẽ cào anh một cái, không những không đau mà ngược lại còn có cảm giác mềm mại nũng nịu.

Phó Viễn Xuyên ngồi bên giường, sửa sang mấy sợi tóc vương bên tai: “Dậy rồi à? Đi đánh răng rửa mặt đi, lát nữa ra ngoài.”

“Không muốn”. Quân Thanh Dư ôm lấy cánh tay Phó Viễn Xuyên cọ cọ: “Buồn ngủ lắm…”

Thấy Tiểu Ngư còn buồn ngủ, Phó Viễn Xuyên nhìn đồng hồ, đúng là vẫn còn sớm.

Nhưng hôm nay có rất nhiều việc phải làm, anh muốn giải quyết xong trước Tết, như thế mới có thể đón năm mới yên ổn cùng Tiểu Ngư.

Phó Viễn Xuyên suy nghĩ rồi nói: “Hay là em biến thành tiểu nhân ngư đi, anh đưa em đi cùng.”

Như vậy cũng sẽ không quấy rầy giấc ngủ bù của Tiểu Ngư.

Quân Thanh Dư còn đang nửa tỉnh nửa mê chẳng nghĩ ngợi gì, ậm ờ nói: “Ưm... không muốn ra ngoài đâu.”

Phó Viễn Xuyên nhẹ giọng dỗ dành: “Nhưng hôm nay rất bận.”

Quân Thanh Dư nghe vậy liền ôm chặt cánh tay Phó Viễn Xuyên, mắt nhắm tịt không chịu mở, thỏ thẻ: “Ngủ thêm một phút nữa thôi.”

“Vậy anh xuống nhà làm bữa sáng trước, em dậy thì xuống ngay nhé.”

“Vâng.” Quân Thanh Dư lập tức đáp.

Phó Viễn Xuyên nghe thấy thế, cúi người khẽ hôn lên trán cậu, nhẹ nhàng rút tay ra, đắp chăn cẩn thận rồi ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng yên tĩnh trở lại nhưng Quân Thanh Dư không tài nào ngủ tiếp được nữa, đắn đo chốc lát rồi bật dậy đi đánh răng rửa mặt.

Hai người họ xuống lầu cách nhau không lâu, Quân Thanh Dư nhìn Phó Viễn Xuyên bận rộn trong bếp, đi tới ôm từ phía sau lưng anh: “Hôm nay ăn gì thế?”

“Cá tuyết và bò bít tết.”

Phó Viễn Xuyên vặn nhỏ lửa, nắm lấy tay Quân Thanh Dư đang ôm chặt mình, tiện thể giấu vào trong tạp dề.

“Hử?” Quân Thanh Dư nghiêng đầu chọc vào người anh.

“Như thế mới không bị bỏng.” Phó Viễn Xuyên xẻ một miếng cá thổi thổi rồi đút cho Quân Thanh Dư: “Nếm thử xem.”

Quân Thanh Dư ăn một miếng: “Ngon lắm.”

Cá tuyết vốn rất mềm, mùi vị cá tuyết của thời đại Tinh Tế lại cực kỳ ngon, lúc chiên chỉ cần cho thêm chút muối hồng Himalaya là đã thành món ngon xuất sắc.

Phó Viễn Xuyên tắt bếp, lấy cá tuyết và bò bít tết ra, nói: “Chuẩn bị ăn cơm thôi.”

“Vâng.” Quân Thanh Dư xoay người đi lấy bát đũa.

Mặc dù sắp tới có rất nhiều việc nhưng bữa ăn sáng vẫn tạm yên ổn, chắc ngoài kia vẫn chưa lớn chuyện.

Dù gì thì mọi chuyện cũng xảy ra ở hoàng cung Đế quốc, các quý tộc chứng kiến tất nhiên sẽ không dám lan truyền sự việc này ra ngoài, thuộc hạ của Phó Thành Vũ lại càng không dám làm ầm ĩ lên.

Biến thành Trùng tộc ngay trước mặt nhiều người như thế là sự thật không thể chối cãi, trước khi có bằng chứng xác thực để xoay chuyển tình thế, họ tuyệt nhiên không muốn để sự việc náo động hơn.

Hơn nữa cũng không thể huy động binh lính, Phó Viễn Xuyên dẫn quân đoàn bao vây hoàng cung trên danh nghĩa truy quét Trùng tộc. Nếu họ dám xuất binh thì sẽ trở thành danh bất chính ngôn bất thuận, thậm chí còn có thể khiến người ta dị nghị.

Các vị Nguyên soái có thái độ không rõ ràng, chưa chắc sẽ trợ giúp cho họ.

So với vẻ ung dung bình thản của Phó Viễn Xuyên, họ mới là những kẻ ngồi trên lưng cọp.

Ăn sáng xong, Quân Thanh Dư và Phó Viễn Xuyên cùng ngồi xe đến hoàng cung Đế quốc.

Thí Khải Tân ở đây cả đêm, tiếp theo bọn họ phải đích thân thu xếp những chuyện có liên quan, đề phòng tin tức lọt ra ngoài.

Ngu Trí và Thí Khải Tân cùng đứng đợi ngoài xe.

Phó Viễn Xuyên bước xuống, Ngu Trí đi tới nói: “Nguyên soái, đã chuẩn bị xong xuôi, phía Nguyên soái Toris đều đang đợi trong phòng họp.” 

“Ừ.” Phó Viễn Xuyên xoay người đỡ Quân Thanh Dư xuống xe, “Chúng ta vào trong thôi.”

“Đợi đã.” Quân Thanh Dư nghĩ nghĩ, nói: “Trong đó chắc là nhàm chán lắm, em ở ngoài này đợi anh.”

“Không vào sao?”

Quân Thanh Dư hắng giọng: “Em muốn đi dạo bên ngoài.”

Phó Viễn Xuyên thấy thế cũng không hỏi thêm, đưa tay xoa đầu Tiểu Ngư: “Thí Khải Tân, bảo vệ phu nhân.”

“Rõ!”

Trước khi đi Phó Viễn Xuyên căn dặn: “Làm gì cũng phải chú ý an toàn, đừng đến những nơi nguy hiểm.”

Quân Thanh Dư ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Thấy bóng dáng Phó Viễn Xuyên khuất sau hành lang, Quân Thanh Dư thu lại nụ cười trên mặt: “Phó Thành Vũ đang ở đâu? Đưa tôi qua đó.”

Thí Khải Tân: “…”

Sao bảo không tới những nơi nguy hiểm mà?!

Thí Khải Tân bất lực nói: “Phu nhân, Phó Thành Vũ bây giờ vẫn đang trong hình dạng Trùng tộc còn chưa khôi phục, giờ mà qua đó sẽ rất nguy hiểm.”

Tuy lúc giam giữ Trùng tộc dùng sóng âm đặc biệt, nhờ đó làm suy yếu sức mạnh của Trùng tộc nhưng Thí Khải Tân không nghĩ Quân Thanh Dư đề xuất đi gặp Phó Thành Vũ mà lại chỉ đứng nhìn bên ngoài lồng giam.

“Sức chiến đấu của Trùng tộc rất mạnh, cho dù có sóng âm đặc biệt áp chế thì khi đứng quá gần cũng vẫn rất nguy hiểm, hơn nữa điểm mạnh của Trùng tộc không chỉ có mỗi lực tấn công dữ dội mà lực phòng ngự cũng rất khó hóa giải, có đôi khi cơ giáp tấn công trực diện còn khó gây ra thương tích bên ngoài cho Trùng tộc.”

“Bây giờ Phó Thành Vũ vẫn chưa mất hết lý trí, trải qua chuyện ngày hôm qua hẳn là ông ta đang rất tức giận, thế nên sẽ càng nguy hiểm hơn đó.”

Quân Thanh Dư gật đầu, trông có vẻ như tán thành với suy nghĩ này.

Thí Khải Tân lộ vẻ vui mừng, đang định giới thiệu những nơi thích hợp đi dạo trong hoàng cung thì nghe thấy Quân Thanh Dư lạnh lùng nói: “Dẫn đường đi.”

“...”

“Hửm?”

“Dạ được.”

Quân Thanh Dư chỉ cảm thấy nếu như biến thành Trùng tộc là kết cục kiếp này của Phó Thành Vũ thì quá dễ dàng cho ông ta rồi.

Phía Liên bang tạm thời chưa có động tĩnh gì nhưng hẳn là không bao lâu nữa cũng sẽ có tin tức thôi.

Thân cận của Phó Thành Vũ chắc chắn sẽ báo tin ông ta gặp chuyện.

Lỡ như đến lúc đó vì để tránh tuyên chiến mà phải giao Phó Thành Vũ cho bên Liên bang thì rất có thể Phó Thành Vũ đã biến thành Trùng tộc sẽ được chăm sóc chu đáo.

Quân Thanh Dư nghĩ đến khả năng đó mà thấy phiền lòng.

Thí Khải Tân đi trước dẫn đường, cả đoạn đường có anh ta đi phía trước nên cũng không có ai tới tra hỏi thân phận.

Quân Thanh Dư đảo mắt nhìn xung quanh, đi dọc một dãy hành lang mà bắt gặp tới ba đội tuần tra, bên này canh phòng quả là nghiêm ngặt.

Thí Khải Tân quét thông tin thân phận, trước khi đi vào anh ta nói: “Phu nhân, chúng ta xem bên ngoài lồng giam thôi nhé.”

Đứng bên ngoài lồng giam có thể thấy rõ Trùng tộc đang cuộn mình lại bên trong, thân hình khá lớn, gần bằng xe bay.

Quân Thanh Dư chưa vội vào mà hỏi: “Ở đây có camera giám sát không?”

Thí Khải Tân lập tức đáp: “Có, 360 độ, không điểm mù.”

Quân Thanh Dư gật đầu.

Thấy Quân Thanh Dư không nói nữa Thí Khải Tân mới thở phào, anh ta sợ Quân Thanh Dư sẽ bảo tắt đi, vậy thì xảy ra chuyện thật đấy.

Quân Thanh Dư đi tới trước mặt Phó Thành Vũ, hỏi: “Thời gian này ông ta luôn bị giam ở đây à?”

“Phải, trước khi bàn bạc đưa ra phương án cuối cùng thì ông ta vẫn sẽ luôn ở đây.” Thí Khải Tân giải thích thêm: “Camera giám sát ở đây đều do mỗi một vị Nguyên soái thay phiên nhau trông coi.”

Vì phạm vi liên đới quá rộng nên để từng Nguyên soái trông coi là ổn thỏa nhất.

“Mỗi một người à...” Quân Thanh Dư khẽ nháy mắt, ngồi xuống trước lồng, âm thầm phóng linh lực để lại vết tích trên người ông ta.

Trùng tộc có cảm giác cực kỳ nhạy bén với linh lực, đôi mắt vốn dĩ đang nhắm nghiền bất chợt mở to, hai con ngươi hung tợn nhìn chằm chằm Quân Thanh Dư. -App-truyện-TYT

Quân Thanh Dư đón nhận ánh mắt của ông ta không chút tránh né, khóe môi khẽ nhếch lên thì thầm: “Chúng ta vẫn sẽ còn gặp lại.”

Thí Khải Tân nghe thấy tiếng nhưng không rõ là nói gì, ở đây không còn ai khác nên nghiễm nhiên cho rằng cậu đang nói với mình: “Phu nhân nói gì vậy ạ?”

“Không có gì.” Sau khi để lại vết tích, Quân Thanh Dư cũng không định ở lại lâu, quay đầu nói: “Ở đây hơi ngột ngạt, đi thôi.”

“Vâng!” Quân Thanh Dư chịu rời khỏi đây nên đương nhiên Thí Khải Tân vô cùng vui vẻ.

Trong phòng rất tối, trái ngược hoàn toàn với bên ngoài ánh nắng chói chang.

Quân Thanh Dư nheo mắt: “Chuyện tôi tới đây đừng nói với Viễn Xuyên.”

“Vâng.”

“Gửi thời gian phụ trách của từng Nguyên soái sang cho tôi, Viễn Xuyên rất bận, thời gian anh ấy phụ trách cứ để tôi lo.”

“À...” Thí Khải Tân ngơ ngác, anh ta đang không giữ thời gian biểu nhưng sau khi xác định xong xuôi, thời gian biểu sẽ được gửi đến cho phó quan trước rồi họ mới đưa cho các Nguyên soái.

Thế nên mặc dù hiện giờ anh ta không có nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ có thôi.

Quân Thanh Dư nhếch mày: “Có vấn đề gì sao?”

Thí Khải Tân nghĩ nghĩ rồi nói: “Có lẽ phải báo cáo trước với Nguyên soái.”

“Tôi sẽ nói với Viễn Xuyên, anh cứ gửi thẳng cho tôi là được.” Cậu vừa đi vừa nói, một cơn gió se lạnh thổi qua làm bông hoa trên cây rơi xuống, trùng hợp ngay trước mắt Quân Thanh Dư.

Quân Thanh Dư đưa tay đón lấy trước khi nó rơi xuống đất, vẫn còn rất thơm, cậu mân mê cánh hoa, sau đấy hững hờ nói: “Giữa quyền hạn ngang nhau có mức độ ưu tiên mệnh lệnh, cần tôi nói kỹ hơn không?”

Thí Khải Tân sực nhận ra mình sơ sót ở điểm này, vội lắc đầu: “Chờ khi nào có thời gian biểu tôi sẽ gửi cho phu nhân.”

“Ừ.”

Ra ngoài tương đối lâu nên lúc trở về phòng họp thì đã gần trưa.

Thông thường cuộc họp giữa các Nguyên soái không kéo dài liên tục, giữa chừng vẫn có thời gian nghỉ ngơi.

Quân Thanh Dư dựa vào tường đợi bên ngoài cửa, không đi đâu nữa.

Phòng họp cách âm rất tốt, cậu ở bên ngoài chẳng nghe thấy gì.

Cuộc họp kết thúc, khóa cửa tự động mở ra, một tiếng ‘cạch’ vang lên, Quân Thanh Dư lập tức lấy lại tinh thần, đi đến trước cửa.

Trông thấy Phó Viễn Xuyên đi ra, Quân Thanh Dư cài bông hoa đã bị cậu làm rơi mất gần hết cánh vào túi trước của Phó Viễn Xuyên.

Khóe mắt Quân Thanh Dư khẽ cong: “Đẹp ghê.”

Phó Viễn Xuyên không nhìn rõ là thứ gì, nhưng ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt: “Đến vườn hoa chơi à?”

App TYT & Lavender team
Chương kế tiếp