Xuyên Thư: Mối Tình Đầu Của Nam Chủ Vườn Trường

Chương 14
Đoàn Dã có đôi khi nhớ tới sẽ giúp Giang Vũ Mạt lấp đầy những viên kim cương đầy màu sắc này.

Trong tiếng cười ầm ĩ của mấy tên tiểu đệ, anh lại bình thản tìm một cái máy trống, một bên chờ máy tính bật máy, một bên gọi điện thoại cho Giang Vũ Mạt.

Họ cùng nhau nói chuyện.

Lúc này Giang Vũ Mạt cũng đã rửa mặt xong trở về phòng, có thể gọi điện thoại.

Giang Vũ Mạt còn đang trong lúc đấu tranh tư tưởng với bản thân. Bữa tối này rốt cuộc là ăn hay không ăn. Trên bàn học của cô có một ly sữa nóng còn có một đĩa sủi cảo chiên thơm ngát. Lúc trước chị gái trên lầu từng oán giận với cô, nói năm lớp 12 bị cha mẹ coi như thú cưng mà nuôi, mỗi ngày ăn khuya không ngừng. Chờ chị ấy thi đại học xong thì phát hiện mình đã tăng mười lăm cân! Vì vậy, sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, cả kỳ nghỉ hè đều giảm cân, đến bây giờ cũng không hoàn toàn giảm xuống...

Giang Vũ Mạt cúi đầu, sờ sờ bụng mình, lại giống như vỗ dưa hấu. Cô nhịn đói bưng mâm đồ ăn đi ra khỏi phòng, gọi ba cô ăn. Ông Giang ngửi thấy mùi dấm sủi cảo ăn đặc biệt thơm, Giang Vũ Mạt nhịn lắm mới gian nan kéo bước chân vào phòng.

Bi thương vài phút sau, liền nhận được điện thoại Đoàn Dã.

"Này.” Giang Vũ Mạt hữu khí vô lực nói.

Tiếng cười khẽ của Đoàn Dã truyền đến, giống như là nốt nhạc gõ vào màng nhĩ của cô.

"Làm sao vậy?" Anh hỏi.

"Mẹ mình chiên sủi cảo cho mình. Mình không ăn nên sẵn tiện đem đến cho ba mình." Giang Vũ Mạt ngửa mặt lên trời thét dài: "Giảm cân thật sự rất khó a..." Nói đến đây, cô cảnh giác nói: "Đừng nói với mình là mình không cần giảm cân!”

Loại lời này quá đả kích sĩ khí, nghe nhiều thì ý chí của cô nhất định sẽ dao động!

Tốc độ mạng của chiếc máy này của Đoàn Dã rất nhanh, anh mở biểu tượng chim cánh cụt: "Được, mình không nói.”

Do dự vài giây anh không đăng nhập, bàn tay thon dài và rõ ràng di chuyển chuột chuẩn bị tắt máy.

Giang Vũ Mạt lại nói: "Cũng không cần mua đồ ăn khuya đưa tới đây cho mình!”

Cô hiểu Đoàn Dã. Nếu cô không nhấn mạnh, anh khẳng định chuẩn bị đi ra ngoài mua đồ ăn khuya đưa tới đây.

Đoàn Dã rất bất đắc dĩ nói: "Không đói sao?”

Giang Vũ Mạt thầm nghĩ: "Con gái phải tàn nhẫn với mình một chút" lời này hiện lên trong đầu, cô hoàn toàn sợ đến ngây người!

Đoàn Dã cũng không miễn cưỡng: "Được rồi, đói bụng liền nhắn tin cho mình, hoặc là gọi điện thoại.”

Giang Vũ Mạt ừ một tiếng.

Không phải không tò mò, Đoàn Dã có đôi khi sẽ về nhà nhưng có đôi khi ở trong cửa hàng suốt đêm. Cô biết, cửa hàng đó là do một người bạn rất thân của Đoàn Dã mở ra, trên lầu cửa hàng còn có giường cho anh ngủ.

"Có cần đăng nhập vào acc của cậu không?" Đoàn Dã hỏi.

Anh biết mật khẩu tài khoản của Giang Vũ Mạt, thỉnh thoảng sẽ treo cho cô.

Giang Vũ Mạt: "Không cần đâu.”

Nhớ lại điều gì đó, cô nói thêm: "Cậu sẽ chơi trong bao lâu?"

Đoàn Dã liếc mắt nhìn thời gian ở góc dưới bên phải của máy tính: "Nhiều nhất là một giờ, bọn Triệu Chính đi mình liền nghỉ ngơi.”

"Vậy thì tốt." Giang Vũ Mạt nhất thời hứng khởi: "Cậu có biết tháng trước có ra mắt một phần mềm mạng xã hội mới gọi là Weibo không?”

Đoàn Dã trả lời lại cô: "Không có.”

Giang Vũ Mạt đối với chuyện này cũng không bất ngờ lắm.

Cô đều là dự đoán mới biết weibo là phần mềm xã hội nóng nhất sau này. Nhưng Weibo vừa mới được đẩy ra vào giữa tháng trước, người đã quen với giao diện và cách sử dụng ứng dụng này cũng không nhiều lắm nên trong số các bạn cùng lớp của cô đều không ai biết đến ứng dụng này.

"Cậu tìm hiểu thử xem?"

Đoàn Dã đã đánh hai chữ "Weibo" trong hộp tìm kiếm.

"Tìm được rồi."

Giang Vũ Mạt có chút cao hứng: "Vậy cậu giúp mình đăng ký một tài khoản đi, mình muốn trở thành người chơi sớm nhất.”

Hai ngày trước cô muốn tải về nhưng máy tính trong nhà không có mạng, dùng phần mềm tải về gói điện thoại di động cũng quá xa xỉ, cho nên tạm thời gác lại, chuẩn bị chờ sau kỳ thi hàng tháng lên mạng đăng ký tài khoản. Hôm nay trùng hợp Đoàn Dã vừa vặn lên mạng liền để anh làm thay.

"Được." Đoàn Dã điểm vào.

Đăng ký tài khoản mới yêu cầu điền vào một số thông tin.

Câu đầu tiên liền làm khó Giang Vũ Mạt.

"Biệt danh Weibo?"

Giang Vũ Mạt thật đúng là không biết nên lấy biệt danh gì. Do dự thật lâu, vẫn cảm thấy chuyện này cần phải thận trọng một chút. Cô không tính là thông minh, chỉ có thể mượn tiên tri để đầu cơ trục lợi. Trong nguyên tác, rất nhiều người lợi dụng lưu lượng weibo phát tài, cô liền nghĩ mình có thể thử xem.

Giang Vũ Mạt nói: "Dù sao qua mấy tháng thi qua mình cũng phải lên mạng, mấy ngày nay mình tự mình suy nghĩ kỹ những tư liệu này bằng không cậu trước tiên đăng ký một tài khoản, đến lúc đó chú ý đến mình.”

Đoàn Dã: "..."

Anh thực sự không quan tâm đến những điều này.

Nhưng những gì cô nói, anh sẽ không phớt lờ: "Có thể."

Giang Vũ Mạt vui vẻ lên giống như nhìn thấy tương lai tươi đẹp sau này mình trở thành người nổi tiếng trên mạng kiếm được nhiều tiền.

Ngày mai phải tự học sớm, Giang Vũ Mạt cũng phải nghỉ ngơi sớm một chút. Hai người sau khi trò chuyện vài câu liền cúp điện thoại.

Dựa theo thói quen của Đoàn Dã, nickname Weibo khẳng định đánh mấy chữ mù. Tay vừa đặt lên bàn phím, điện thoại di động đặt ở trong tay rung lên.

Anh cầm điện thoại lên, nhấn nút tắt tiếng nói với Triệu Chính đang nhàm chán đến mức chơi xe karding bên cạnh: "Thứ này cậu giúp tôi đăng ký một chút, mật khẩu tùy ý. Tôi có chuyện đi ra ngoài.”

Triệu Chính kéo tai nghe xuống, tiến lại gần liếc mắt một cái: "Cái gì vậy?”

Đoàn Dã dừng một chút: "Weibo.”

Triệu Chính hiểu rõ: "Chị Mạt tỷ muốn em đăng ký sao?”

Đoàn Dã không trả lời.

"Được rồi." Triệu Chính rất khiến người ta ghen tị chính là thị lực tuyệt hảo, rõ ràng ngày đêm chơi trò chơi còn trốn trong chăn xem tiểu thuyết võ hiệp nhưng vẫn không có cận thị. Anh ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy nội dung trang, "Weibo biệt danh? Vậy lấy cái gì a, để tôi lấy sao?”

Đoàn Dã nghĩ đến tên trên mạng của Triệu Chính, trầm mặc vài giây: "Không được.”

"Tùy tiện đánh một dấu chấm câu."

Triệu Chính: "?”

Đoàn Dã đứng dậy vỗ vỗ bả vai Triệu Chính: "Giao cho cậu. Sau đó, gửi hết tài khoản và mật khẩu cho tôi. Tôi sẽ trả tiền cho.”

Triệu Chính ngẫm một hồi cũng đáp lại Đoàn Dã: "Được thôi ~"

Chờ Đoàn Dã rời khỏi đại sảnh sương mù lượn lờ, Triệu Chính trực tiếp ngồi xuống, anh ta không rõ vì sao anh Đoàn không để cho thiên tài này đến đặt tên, nhìn tên trên mạng của anh ta "Yên tịch mịch ai hiểu" thật tốt a.

Triệu Chính tuân theo ý nghĩ của Đoàn Dã, dùng dấu chấm câu, kết quả người ta không nhận.

Không còn cách nào khác, quay đầu nhìn lại anh Đoàn cũng không có ở đây, anh ta vắt hết óc suy nghĩ, đột nhiên nghĩ ra gì đó rồi đánh xuống mấy chữ vô cùng tao khí —— chồng của Giang Vũ Mạt.

Thật tuyệt vời!

Anh Đoàn nhất định sẽ thích nickname Weibo này, dù sao đây cũng là giấc mơ cuối cùng của anh Đoàn.

Thâm Lam ở lầu hai, cầu thang này yên tĩnh hơn rất nhiều, không có người tới người đi. Lúc này Đoàn Dã mới gọi lại số điện thoại kia.

Không đợi lâu, bên kia liền nhận điện thoại, giọng nói của người phụ nữ khàn khàn mà lười biếng: "Con trai, nói với con một tiếng, ngày mai mẹ sẽ ra ngoài.”

Đoàn Dã đứng trên bậc thang, tùy ý dựa vào tường đứng: "Đi bao lâu?”

Anh không hỏi bà ấy đi đâu.

Ngô Mỹ Vân tựa hồ rất cao hứng, hồi tưởng gì đó lại nở nụ cười: "Không biết, đi Thâm Thị Dương Thành, thuận tiện đi cảng thành còn có Cảng Mẹ đều đi dạo. Nhanh thì nửa tháng trở về, chậm thì trước tết về đều có khả năng." Giường như đang nhớ tới cái gì đó, bà ấy lại nhẹ giọng nói: "Ai nha, quên mất, sinh nhật tháng mười một của con. Như vậy đi, trước sinh nhật lần thứ mười tám của con nhất định mẹ sẽ trở về.”

Khi Đoàn Dã còn rất nhỏ, cha mẹ đã ly hôn.

Anh cơ hồ đều quên mất bộ dáng của cha mình.

Những năm gần đây, mẹ cậu vô luận muốn làm cái gì, muốn ở cùng một chỗ với ai, Đoàn Dã chưa bao giờ ngăn cản. Quan hệ hai mẹ con cũng rất kỳ quái, nói thân cận nhưng lại không giống mẹ con bình thường như vậy. Nói không thân cận thì những năm gần đây Đoàn Dã có rất nhiều cơ hội có thể rời đi Ninh Thành nhưng anh không đi.

Anh chỉ hy vọng mẹ mình sẽ được hạnh phúc.

Đương nhiên mẹ cậu đã rất vui vẻ. Dù sao cầm tiền chồng cũ đi ăn uống vui chơi, gặp phải người nào đó liền gọi điện thoại nói về chuyện một mối tình dài hay ngắn.

Lúc này đây, bạn trai của Ngô Mỹ Vân, Đoàn Dã cũng gặp qua, là một nam nhân trẻ tuổi chưa tới ba mươi tuổi, nhỏ hơn bà ấy mười hai tuổi.

"Không cần thiết đâu." Đoàn Dã thanh tuyến vững vàng: "Nếu vui vẻ, có thể ở bên kia thêm một thời gian.”

- Vậy đến lúc đó nói sau đi! Ngô Mỹ Vân tùy ý nói: "Tủ đầu giường có ba ngàn đồng tiền mặt, còn có một thẻ bưu điện, mật mã là sinh nhật con. Trong thẻ cụ thể có bao nhiêu tiền mẹ cũng quên mất rồi, bất quá ít cũng có một hai vạn đi, không đủ thì con nói với mẹ.”

Đoàn Dã đáp ứng.

Nhưng trong lòng hai mẹ con đều rõ ràng, anh sẽ không lấy tiền này.

Sau khi cúp điện thoại, Đoàn Dã dựa lưng vào tường từ trong túi quần lấy ra bật lửa, rắc một tiếng châm một điếu thuốc.

Anh không hút thuốc.

Anh nhìn chằm chằm vào ánh sao trên bầu trời và không biết đang nghĩ gì. Hình như là ngửi thấy mùi thuốc lá để tỉnh táo một chút.

Thẳng đến khi giọng nam không kiên nhẫn từ đầu cầu thang truyền đến, xen lẫn tiếng mưa đánh vào cửa cuốn, càng ngày càng rõ ràng ——

"Vui vẻ? Cậu nghĩ nơi tốt hơn ở nông thôn?”

"Vùng nông thôn hẻo lánh, lái xe chưa đầy một giờ là có thể đi được."

Đoàn Dã lười biếng nâng mí mắt lên, người nọ đã đi tới gần.

Chu Tịch không nghĩ tới ở đầu cầu thang nơi này lại có người.

Nhìn thấy Đoàn Dã, anh ta liền cúp điện thoại.

Chu Tịch cùng Đoàn Dã... Liền làm cho người ta có một loại cảm giác nhị hổ trong núi. Tuy rằng từ khi khai giảng đến nay, hai người đều chưa từng nói với nhau qua một câu, hai người này luôn làm cho người ta hiểu lầm rằng bọn họ một giây sau sẽ vung nắm đấm ném về phía đối phương.

Thậm chí trong quán bar trường học có mấy bài viết luôn bị đặt trên đầu trang ——

【Hôm nay Đoàn Dã solo với Chu Tịch sao? 】

[Đến đây! Mua lớn mua nhỏ, lão đại trường học đến tột cùng sẽ là Đoàn Dã hay là Chu Tịch! 】

Đoàn Dã chỉ liếc nhìn Chu Tịch một cái liền thu hồi tầm mắt dập tắt tàn thuốc ném lên bậc thang, nhấc chân dùng sức nghiền nát.

Sau đó đi lên lầu và trở lại cửa hàng.

Chu Tịch thần sắc không rõ, thấp giọng mắng một câu.
Chương kế tiếp