Xuyên Thư: Mối Tình Đầu Của Nam Chủ Vườn Trường

Chương 15
Ngày hôm sau lại là một buổi tự học sớm.

Tự học sớm thường là đọc to, có người học thuộc lòng tiếng Trung, có người học thuộc lòng từ tiếng Anh.

Thật vất vả mới ngóng trông tiếng chuông tự học sớm, Giang Vũ Mạt vui vẻ cùng bạn bè đến căng tin mua bữa sáng. Bỏ tập thể dục buổi sáng vào lớp 10 thực sự là quyết định sáng suốt nhất mà các nhà lãnh đạo đã thực hiện! Trạm phát sóng trường học có những bài hát pop. Một số người đi dạo, một số người đi đến căng tin dùng bữa ăn sáng.

Khi Giang Vũ Mạt trở về phòng học phát hiện Ninh Tri Thiên đang đứng ở hành lang.

Cô cảm thấy Ninh Tri Thiên chính là đang chờ cô!

Cô lập tức bước nhanh hơn đi tới vỗ vỗ bả vai Ninh Tri Thiên. Ninh Tri Thiên đang vịn vào lan can nhìn lên bầu trời. Khi bị vỗ vai, cô theo phản xạ quay đầu lại, nhìn thấy đối phương là Giang Vũ Mạt cô mới nở nụ cười.

Giang Vũ Mạt hỏi: "Cậu tới tìm tôi à?”

Mặc dù lớp 3 và lớp 1 và lớp 2 cũng ở cùng tầng nhưng lớp 1 và lớp 2 và 3 lớp khác cách nhau hành lang cầu thang. Ngày thường là phân biệt rõ ràng, hai lớp học còn lại cho dù đi dạo cũng đều là ở bên kia.

Ninh Tri Thiên gật đầu: "Lúc trước không phải nói muốn cho cậu mượn sổ ghi chép sao, tôi sửa sang lại một chút đưa tới cho cậu.”

Giang Vũ Mạt: Ô ô ô! !

Lúc nhận lấy cuốn sổ ghi chép, Giang Vũ Mạt tinh mắt phát hiện lòng bàn tay Ninh Tri Thiên bị rách da. Thoạt nhìn rất dọa người, cô kinh ngạc ngẩng đầu hỏi: "Cậu bị thương sao?”

Ninh Tri Thiên nắm chặt tay: "Chỉ là vết thương ngoài da. Nhìn có vẻ hơi dọa người một chút nhưng qua hai ngày sau là tốt rồi.”

Giang Vũ Mạt: "Có thuốc bôi không?”

Ninh Tri Thiên mỉm cười: “Trên đường về nhà có chút đen đủi, không cẩn thận té ngã. Không có việc gì đâu, ngày hôm qua tôi đã đã bôi i-ốt khử trùng rồi.”

"Vậy cậu phải chú ý a." Giang Vũ Mạt nói: "Cậu có muốn tôi hỏi mẹ tôi bôi thuốc gì thì tốt không? Mẹ tôi làm việc ở hiệu thuốc, bà ấy có biết một chút.”

Ninh Tri Thiên lắc đầu: "Cám ơn cậu. Không cần phiền cậu như vậy, tôi tự mua thuốc được rồi.”

Cô cúi mắt xuống. Nhớ lại chuyện ngày hôm qua, không biết nên nói mình vận khí tốt hay là vận khí không tốt. Ít nhất người kia ra tay rất hào phóng không phải sao. Trong nháy mắt, cô cũng muốn lớn tiếng trách cứ nam sinh kia không biết lễ phép đụng phải người kia một câu xin lỗi cũng không nói. Trên mặt, trong mắt cũng không có chút thần sắc xin lỗi. Loại người này thật sự rất vô lễ nhưng chỉ là vài giây sau, cô đem tất cả cảm xúc đều giấu đi tiếp nhận mấy tờ tiền kia.

Có đôi khi cô cũng rất hoang mang. Vì sao rõ ràng cô mới mười bảy tuổi đã cảm thấy mình đã già rồi.

Cô rất thích Giang Vũ Mạt là bởi vì... Giang Vũ Mạt mới là hình tượng cô gái mười bảy tuổi mà cô muốn trở thành.

Hoàn cảnh sinh hoạt của Giang Vũ Mạt và Ninh Tri Thiên hoàn toàn bất đồng. Nhưng đều hâm mộ lẫn nhau, Giang Vũ Mạt hâm mộ đầu óc thông minh của Ninh Tri Thiên. Ninh Tri Thiên hâm mộ một Giang Vũ Mạt ngây thơ vui vẻ.

Buổi trưa tan học, Giang Vũ Mạt không vội vàng trở về mà đi tới một cửa hàng học tập gần đó. Rốt cục tìm được đèn pin kiểu lắc tay dưới một kệ. Loại đèn pin này được thiết kế rất khéo léo không khác gì điện thoại di động trượt của cô. Để trong túi sách cũng không chiếm nhiều vị trí hơn nữa nó rất thuận tiện không cần sạc cũng không cần thay pin. Lúc không có việc gì không ngừng ấn vào thì bên trong sẽ phát điện.

Cô đã chọn một hóa đơn màu tím nhạt.

Thật ra cô cũng không cảm thấy mình đã làm cái gì, cũng chỉ là lúc trời mưa để ba chở Ninh Tri Thiên về nhà, chỉ là một chuyện nhỏ như vậy mà thôi.

Nhưng Ninh Tri Thiên lại làm quá nhiều chuyện cho cô, trước kia cô ấy cho cô mượn băng vệ sinh, sau đó lại mua cho cô trà mật hoa nhài. Lần này lại cho cô mượn sổ ghi chép.

Cho nên cô quyết định tặng Ninh Tri Thiên món quà nhỏ này để bày tỏ lòng biết ơn của mình.

Hôm nay là Tết Trung thu.

Giang Vũ Mạt mua xong đèn pin sau đó liền đi vào tiểu khu ký túc xá của bệnh viện nhân dân Ninh Thành. Hôm nay nhà cậu của Giang Vũ Mạt mời gia đình cô ăn tết, chờ đến lúc cô đến, đồ ăn cũng đều đã chuẩn bị xong.

Quan hệ thân thích trong nhà Giang Vũ Mạt đều rất đơn giản. Ông bà nội có hai đứa con, một người là ba cô, một người là chú út của cô. Chú út hiện đang làm giáo viên ở trường trung học cơ sở, ông bà ngoại vốn có ba đứa con, dì út ở độ tuổi hai mươi đã vì bệnh mà qua đời.

Mối quan hệ giữa người thân và người thân luôn luôn rất tốt.

"Rửa tay và rửa tay." Cậu chào hỏi: "Hôm nay mợ con nấu tôm hùm đất mà con thích ăn nhất đó.”

Giang Vũ Mạt cười dí dỏm, đáp lại cậu mình: "Vậy cháu sẽ tạm thời hủy bỏ kế hoạch giảm cân hôm nay.”

Mợ bưng một đĩa thức ăn đi ra: "Cháu mà giảm cái gì béo, làm bậy!”

Giang Vũ Mạt lẻn đi vào toilet. Cậu và mợ đều rất thích cô, ở chỗ này cô đều có phòng riêng. Trong toilet, Giang Vũ Mạt thấy anh họ Trần Thư Hàng đang nhìn vào gương chỉnh trang lại tóc của mình: "Anh, mấy sợi tóc này của anh cũng không có cái gì mới sao?”

Trần Thư Hàng nghe xong liền bật cười, cong ngón tay gõ vào ót cô: "Dám cười anh trai em, lá gan của em cũng lớn lắm.”

Hai anh em đấu với nhau vài câu thì đột nhiên Giang Vũ Mạt nghĩ đến cái gì đó. Cô hạ thấp giọng hỏi Trần Thư Hàng: "Anh, trước kia các anh học lớp 12 có thí sinh nghệ thuật hay không?”

Trần Thư Hàng suy nghĩ một chút liền đáp lại Vũ Mạt: "Có, làm sao vậy? Em muốn thi nghệ thuật?”

Giang Vũ Mạt lắc đầu cũng không được, gật đầu cũng không xong: "Cũng không phải là muốn thi. Em chính là muốn hỏi thăm một chút. Nếu như khó quá, ta liền quên chuyện này đi.”

Khi cô còn rất nhỏ, cha mẹ cô đã gửi cô đến các lớp học khiêu vũ.

Sau khi học trung học, cô không còn nhảy nhiều nữa nhưng trong một tháng vẫn dành thời gian đến chỗ giáo viên nhảy hết mấy tiết, coi như là rèn luyện thân thể.

Cô cũng nghe Nhan Tình nói, năm trung học cũng có thí sinh nghệ thuật, có người đi vẽ tranh, có người khiêu vũ. Nếu như không phải đọc sách, những gia đình có điều kiện tốt đều sẽ đưa con đi trên con đường này. Cô cũng biết thành tích của mình, nói tốt cũng không tính là tốt, nói kém cũng không kém. Vốn cô cũng không tính là rất thông minh cho dù dự đoán tương lai cũng sẽ không biến thành một người khác, cũng sẽ không ở năm lớp 11 liền dùng tốc độ hỏa tiễn nâng thành tích lên. Loại chuyện này không phải là không có nhưng khẳng định sẽ không phát sinh trên người cô. Tư chất của cô ra sao cô là người rõ ràng nhất.

Nếu như không có mơ thấy nguyên tác, cô có thể cũng cứ như vậy quá lớp 12.

Bây giờ... Trong thực tế, cũng muốn thay đổi một chút cho tương lai. Chẳng hạn như muốn mình được học ở một trường đại học tốt một chút.

Trần Thư Hàng suy nghĩ một chút: "Đây cũng là một cách, anh có một người bạn học, học kỳ cuối năm học rất kém. Sau đó được phụ huynh đưa đi làm sinh viên nghệ thuật, cậu ấy học vẽ tranh. Dù sao cuối cùng thi vào trường đại học cũng rất tốt. Đương nhiên, cậu ấy ở phương diện này rất có thiên phú, thí sinh nghệ thuật cũng không nhất định so với thí sinh đại học bình thường còn thoải mái hơn. À, dù sao sau này em cũng sẽ hiểu, con đường nào cũng không dễ dàng. Bất quá, em học khiêu vũ cũng học lâu như vậy... Ngược lại có thể đi thử xem. Em không biết điều này nhưng anh có một người bạn cùng lớp là một thí sinh nghệ thuật, cũng là học múa dân tộc. Như vậy, anh sẽ cung cấp phương thức liên lạc cho em số của họ. Họcũng có thể cung cấp cho em một số lời khuyên.”

Giang Vũ Mạt vội vàng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: "Vậy thì quá tốt rồi!”

Cô dừng một chút, lại nói thêm: "Việc này anh đừng nói với ba mẹ em, cũng không được nói với cậu mợ. Em tìm hiểu một chút.”

Trong thực tế, thực sự muốn đi theo con đường này bây giờ là một chút muộn.

Rất nhiều học sinh năm nhất đã xác định phương hướng. Bây giờ cô đều là học kỳ lớp 12, hơi muộn.

Năm lớp 11, ba mẹ cô cũng từng nghĩ đến con đường nghệ thuật nhưng cô không đồng ý. Nói trắng ra khi đó cô quá lười biếng, nghĩ đến mỗi ngày lại phải đi học sau đó đi khiêu vũ cô liền sợ. Ngay từ đầu cha mẹ đưa cô đi học khiêu vũ cũng không trông cậy vào cô nhảy ra cái gì danh đường. Đơn thuần là lúc đó Ninh Thành cải tạo cung thiếu niên, rất nhiều phụ huynh đều đưa con đi học một bộ môn đặc biệt. Sau đó, lúc ấy có một người dạy múa nói điều kiện của cô cũng không tệ, ba mẹ tán thành liền đưa cô đi học.

Cô cũng học được nhiều năm, nói như thế nào đây, ngay từ đầu cô thật sự rất thích bộ môn này nhưng thời gian dài, liền cảm thấy rất phiền!

Năm lớp 11 sở dĩ cự tuyệt, ngoại trừ lười biếng chính là không muốn mỗi ngày khiêu vũ.

Nhưng hiện tại tình huống lại không giống, so sánh một chút, cô phát hiện chuyện trước kia không muốn, so với mỗi ngày bay trên không trung đều trở nên đáng yêu.

Trần Thư Hàng cười xoa xoa đầu cô: "Biết rồi, học sinh lớp 12 tranh thủ thi vào trường của anh trai đi.”

Giang Vũ Mạt: "..."

Chắc chắn không thể làm điều đó!

Sau bữa ăn, bốn trưởng bối đùn đẩy việc rửa chén liền tổ chức trò vặt để xem người thua sẽ là người rửa chén.

Cuối cùng là cậu và ông Giang chui vào phòng bếp, còn mẹ Giang và mợ thì ngồi trên sô pha tán gẫu chuyện đánh bài.

Trần Thư Hàng sao chép acc của bạn học cho Giang Vũ Mạt.

Sau khi từ nhà cậu đi ra, Giang Vũ Mạt khẩn cấp tìm kiếm.

Lúc trước ở nhà cậu cô không dám lấy điện thoại di động ra.

Bởi vì các giáo viên trường học đã cảnh báo họ. Đi học không được phép mang theo điện thoại di động, nếu cô lấy ra chắc chắn sẽ bị mẹ nhắc nhở.

Kết quả tìm kiếm đã xuất hiện.

Giang Vũ Mạt cau mày, chuyện gì xảy ra vậy giới tính là nam? Không phải em gái tôi sao?

Lại nhìn kỹ, chỗ ở là Ninh Thành.

Ôi, cô nhớ ra, Tôn Mộng Đình khi đăng ký số cũng đặt giới tính là nam. Cô ấy nói như vậy sẽ ngăn cản một số người đàn ông hèn mọn không có việc gì làm muốn kiếm thêm em gái.

Hóa ra là như vậy!

Giang Vũ Mạt lại đúng acc một lần nữa, sau khi xác định không sai cô liền gửi thêm tin nhắn bạn tốt —— "Xin chào, em là em gái Trần Thư Hàng, em có một chuyện cần phiền chị giúp ~"

Sau khi gửi tin nhắn đi, cô không nhận được phản hồi.

Giang Vũ Mạt suy nghĩ một chút... Hẳn là còn chưa online, cô vẫn nên kiên nhẫn chờ đi!

Dù sao tân sinh viên đại học cũng vừa mới được nghỉ.

Giang Vũ Mạt đi học sớm, lúc này phòng học cũng không có người. Cô lặng lẽ bước qua ranh giới không nhìn thấy đi tới lớp hai, vừa lúc thấy bạn cùng bàn của Ninh Tri Thiên tới cô liền nhẹ nhàng bước chân đi tới.

Bạn cùng bàn của Ninh Tri Thiên là học sinh lớp chọn, ngày thường học tập cũng rất liều mạng, không ngủ trưa liền tới lớp học làm bài tập.

Cô bị Giang Vũ Mạt làm cho hoảng sợ.

Giang Vũ Mạt đặt cái đèn pin mà cô vừa mới mua hôm trước vào hộp bàn của Ninh Tri Thiên, mặt mày cong cong với bạn cùng bàn của cô ấy: "Bạn học, phiền cậu nói cho Ninh Tri Thiên biết là tôi tặng cho cậu ấy.”

Bạn cùng bàn của Ninh Tri Thiên thần sắc không rõ, nhưng vẫn ừ một tiếng.

"Cám ơn cậu."

Chờ sau khi Giang Vũ Mạt rời đi, bạn cùng bàn của Ninh Tri Thiên đưa tay vào hộp bàn, lấy ra cái túi nhỏ kia nhìn vào trong là một cái đèn pin nhỏ màu tím.

Trong nháy mắt, tâm tình liền trở nên rất không tốt.

Cô ta không hiểu vì sao Ninh Tri Thiên tình nguyện làm bạn với người trong lớp bình thường cũng không muốn làm bạn với cô ta. Chẳng lẽ cô ta không thể so với nữ sinh lớp ba kia? Chỉ riêng thành tích cũng có thể đánh bại nữ sinh lớp ba kia một cách dễ dàng!

Ôm tâm tình khó chịu, ngay cả kiến thức trong sách giáo khoa cũng nhìn không nổi, cô ta quyết định đi ra ngoài dạo một vòng. Lúc đi tới góc đường, đụng phải bạn học trung học cơ sở đang tiếp nước.

Bạn học trung học cơ sở cũng rất kinh ngạc: "Từ Mẫn, cậu cũng đến đón nước?”

"Ừm a." Từ Mẫn dựa vào tường, thấy bốn phía không có người, tâm tình thật sự phiền muộn liền cùng bạn học trung học cơ sở chửi bới: "Trương Húc, cậu nói nhân duyên của tôi có phải rất kém cỏi hay không!”

Trương Húc cười: "Sao lại như vậy được, tôi thấy bạn cậu cũng rất nhiều. Lần cuối cùng đi đến trang cá nhân của cậu, bảng tin của cậu có rất nhiều người để lại tin nhắn!”

Từ Mẫn có chút thất bại: "Nhắc tới cái này liền phiền, tôi ngồi cùng bàn cũng đã một năm. Hỏi cô ấy có muốn thêm bạn tốt hay không, cô ấy cũng không chịu thêm tôi vào, tôi làm người có phải là thất bại hay không?”

"Bạn ngồi cùng bàn?" Trương Húc lúc trước tìm Từ Mẫn vẫn có chút ấn tượng, "Ý cậu là Ninh Tri Thiên đệ nhất kia?”

"Đúng vậy." Từ Mẫn cũng không vui, cùng Trương Húc cũng là bạn học cũ trước kia, biết miệng Trương Húc rất kín lúc này mới yên tâm tâm sự: "Cậu ấy không chơi với người trong lớp chúng tôi nha, hết lần này tới lần khác đi chơi với người lớp ba kia. Lớp ba kia cũng rất tâm cơ, khẳng định thường xuyên tặng cho cô ấy chút quà nhỏ gì đó, vừa rồi liền tặng đồ đến chỉ có Giang Vũ Mạt kia. Cậu biết không... Tôi cũng không hiểu, Ninh Tri Thiên vì sao lại cùng Giang Vũ Mạt chơi đùa, cũng không cùng chúng ta chơi đùa, quỷ mê tâm khiếu đều!”

Trương Húc đăm chiêu: "Đó là điều rất kỳ quái."Anh ta dừng lại một chút, thuận miệng nói: "Không phải rất nhiều người đều sẽ truyền đáp án cái gì đó sao, lớp tố chất của các cậu cũng đi cùng chúng tôi có phải cô ấy muốn Ninh Tri Thiên truyền đáp án cho cậu ta hay không? Lần thi này chúng ta phải họp phụ huynh.”

Mỗi lần gần đến kỳ thi tháng, có học sinh đều năn nỉ người truyền đáp án khắp nơi, Trương Húc cũng đã làm việc này.

Từ Mẫn ánh mắt sáng ngời, bừng tỉnh đại ngộ: "Thật đúng là có khả năng a! ! Tôi nói rồi!”

Khi hai người còn đang tán gẫu khả năng này lớn đến mức nào đột nhiên bên vách tường truyền đến tiếng nặng nề. Trên mặt đất hành lang là một chai Coca-Cola. Bởi vì nó đã bị va đập vào tường, bong bóng khí trong chai liên tiếp nổi lên như thể để phá vỡ chai.

Hai người theo bản năng xoay người nhìn lại nhất thời vẻ mặt khó chịu.

Đoàn Dã dựa vào tường thần sắc anh nhàn nhạt nhìn bọn họ.

Ngay khi hai người lo sợ bất an, Đoàn Dã tùy ý chỉ vào Trương Húc: "Cậu, lại đây.”

Trương Húc không dám nhúc nhích.

Đoàn Dã tựa hồ có chút không kiên nhẫn: "Đừng để tôi nói lần thứ hai.”

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, anh đột nhiên phát hiện, nói chuyện rất phiền.

Chính xác hơn, nói chuyện với một số người không biết cái gọi là rất khó chịu.

Cũng may cách làm cho những người này câm miệng rất đơn giản.
Chương kế tiếp