Xuyên Thư: Mối Tình Đầu Của Nam Chủ Vườn Trường

Chương 17
Thẳng cho đến khi Đoàn Dã ngồi xuống vị trí trước mặt cô, Giang Vũ Mạt mới phục hồi tinh thần lại. Khoai tây nướng trong căng tin ngũ trung, trước khi dao gọt cơm thịt nướng xuất hiện đây là món ăn yêu thích của học sinh. Khoai tây đều được cắt thành từng cái một, sau khi chiên xong lại dùng nguyên liệu nướng trộn đều, hương vị có thể nói là tuyệt vời.

Đoàn Dã đưa tăm tre thật dài cho cô.

Cô nhận lấy tăm tre, thái độ thành kính chọc khoai tây bỏ vào miệng, nhất thời trước mắt sáng ngời: "Cảm giác so với trước kia hương vị càng ngon! Đầu bếp nhất định đã cải tiến lại công thức.”

Đoàn Dã ừ một tiếng, nghiêng người cố ý vô tình nhìn về phía cửa sổ khác.

Hình như là đang nhìn bọn Triệu Chính lúc nào tới đây, tầm mắt lại rơi vào trên người Chu Tịch đang chơi bật lửa.

Không bao lâu sau, Triệu Chính và Quách Thế Siêu đã tới.

Hai nữ sinh đi theo phía sau là Nhan Tình và Tôn Mộng Đình.

Tổng cộng có sáu người, bọn họ lại thay đổi với bàn bên cạnh đổi sang bàn sáu người, thoạt nhìn cực kỳ náo nhiệt.

Nhan Tình từ trong túi rút khăn mặt hút dầu ra, thật cẩn thận ấn lên sống mũi, tức giận chửi bới một câu: "Xếp hàng dài, còn có người muốn chen ngang, mình phục luôn đấy.”

Giang Vũ Mạt sau khi ăn một miếng khoai tây, liền vội vàng thừa dịp trong miệng còn có tư vị mặn nóng cắn một miếng trứng gà, miệng lưỡi không rõ hỏi: "Ai chen ngang?”

Triệu Chính mắng một câu: "Tôi phát hiện mấy ôn kê trong lớp chúng ta hiện tại cũng không được. Lưu Minh, còn tưởng rằng mình tìm chỗ dựa gì đó khó lường, nếu không phải nhìn thấy chúng ta, cậu ta thật đúng là muốn chen ngang.”

Lưu Minh?

Giang Vũ Mạt đối với người này cũng không xa lạ.

"Không thể nào chứ." Cô nói: "Lưu Minh có một lá gan rất nhỏ."

Ông nội của Lưu Minh là một trong những nhân viên sớm nhất của công ty vận tải ô tô, chia ký túc xá đơn vị sớm hơn nhà cô. Trước kia mẹ cô và dì Lưu còn thường xuyên cùng nhau đánh bài. Sau đó mẹ cô ghét bỏ dì Lưu ở trên bàn bài dong dài, hai người không còn qua lại với nhau nhưng cô nhớ rõ khoảng thời gian cô học trung học cơ sở, quan hệ giữa hai nhà rất tốt. Cô và Lưu Minh khi còn bé cũng từng chơi đùa với bùn đất. Mặc dù sau này xa lánh nhưng Lưu Minh có tính cách gì, cô vẫn có chút hiểu biết.

Lưu Minh lá gan rất nhỏ, học tập không tốt cũng thích chơi. Dáng người tương đối nhỏ gầy. Khi gần mười tám tuổi so với cô cũng không cao hơn bao nhiêu, hơn nữa còn đặc biệt gầy, đừng nói là Đoàn Dã như vậy, Triệu Chính đều có thể không tốn sức như xách gà con xách lên... Cho nên nam sinh như Lưu Minh cũng không có ai muốn anh ta làm người hầu.

Chen chúc trong căng tin trường học? Làm sao giống như Lưu Minh sẽ làm ra?

Rõ ràng lúc trước dì Lưu cùng hàng xóm khác cướp đoạt nơi phơi quần áo, anh ta đều mặt đỏ tai hồng, rất khó khăn vì muốn khuyên mẹ mình đừng nên làm như vậy.

Nhan Tình lập tức nói: "Mình làm chứng. Thật sự là Lưu Minh, làm cho người thật sự là hỏa đại.”

Giang Vũ Mạt kinh ngạc.

Quách Thế Siêu cũng tiếp lời: "Cậu ta hiện tại đi theo cái tên ngốc nghếch Chu Tịch kia lăn lộn. Chỉ là học sinh mới chuyển trường kia, quả thực không có mắt nhìn, mấy người kia liền coi cậu ta là chân chạy việc vặt, cậu ta còn vui vẻ không chịu nổi. Chậc, nam nhân này a, như thế nào một chút lòng tự trọng cũng không có?”

Triệu Chính: "Cho nên cậu ta không phải là con trai, ôn kê một cái.”

Tôn Mộng Đình đẩy cơm thịt nướng của mình về phía Giang Vũ Mạt, ý bảo cô nếm thử một miếng, lại tò mò hỏi: "Chu Tịch hiện tại rất lợi hại sao?”

Triệu Chính cùng Quách Thế Siêu liếc nhau một cái, đều tiện tiếu rộ lên: "Lợi hại cái rắm! Hiện tại cùng cậu ta, đều là người anh Đoàn chúng ta không cần. Đừng nói cậu ta a, xách giày cho anh Đoàn chúng ta cũng không xứng. Cái này ai nhìn mà không ra, Chu Tịch căn bản liền xem thường mấy người kia, những người đó mỗi ngày điên cuồng đi theo phía sau cậu ta, thật là trông cậy vào Chu Tịch đánh ngã Đoàn ca chúng ta, lăn lộn cái gì công thần đương nhiên.”

Giang Vũ Mạt nghiêm túc suy nghĩ một chút.

Ở trong nguyên tác, Chu Tịch cũng có bạn bè của mình nhưng hình như sau khi tốt nghiệp, anh cũng không có cùng Ninh Thành bên này lui tới.

Bạn bè của anh ta vẫn là mấy đứa nhỏ ở Yên Kinh.

Nhan Tình cũng cân nhắc một chút: "Đó không phải là thiên phương dạ đàm sao?”

Ai cũng sẽ không cho rằng Chu Tịch có thể ở giữa năm cùng Đoàn Dã chia đều sắc thu.

Đoàn Dã trầm giọng nói: "Không nói cái này.”

Triệu Chính cùng Quách Thế Siêu gật đầu.

Bọn họ đều biết, Đoàn ca không thích ở trước mặt Giang Vũ Mạt nói những chuyện này.

Ngày mốt sẽ bắt đầu cuộc thi hàng tháng, mỗi lần thi tháng ở trường trung học năm đều là theo bảng xếp hạng lớp để an bài phòng thi, không thể nghi ngờ, phòng học đa phương tiện là phòng thi cuối cùng, Đoàn Dã cùng Triệu Chính Quách Thế Siêu đều thi ở đó.

Sau kỳ thi hàng tháng là tuần lễ vàng Quốc khánh.

Điều này làm cho tất cả học sinh không bài xích kỳ thi hàng tháng này, sau khi tất cả, sau khi kiểm tra bắt đầu nghỉ!

"Mấy ngày nghỉ, các cậu định làm cái gì." Quách Thế Siêu hỏi các nàng.

Giang Vũ Mạt trở về: "Trước tiên ngủ thật đã.”

Đoàn Dã mặt mày có ý cười.

"Mỗi ngày đều không ngủ ngon." Giang Vũ Mạt một tay nâng má nhẹ giọng oán giận: "Hơn mười một giờ đêm mới ngủ, sáng chưa tới sáu giờ đã rời giường, buổi sáng lúc tôi ra ngoài, ba mẹ tôi cũng chưa tỉnh ngủ nữa là.”

Nhan Tình và Tôn Mộng Đình cũng nặng nề gật đầu.

Nỗi buồn của con người không tương thích.

Ba nam sinh trước mặt không có cảm giác như các cô.

Ba người bọn họ hầu như không bao giờ tự học sớm, lớp 12, giáo viên cũng không có thêm năng lực để quản thúc bọn họ những học sinh "bị bỏ rơi".

Nhan Tình nghĩ đến cái gì lại vui vẻ: "Bất quá ngày đó tôi cùng Mộng Đình muốn ở nhà Vũ Mạt qua đêm! Ba mẹ tôi đồng ý, ba mẹ cậu ấy cũng đồng ý ~ ba người chúng ta có thể làm một bộ đồ ngủ party ~"

Hiển nhiên ba nam sinh bọn họ đều không thể tìm được điểm hưng phấn của các cô ở đâu.

Triệu Chính tiện nhất, cười hì hì nói: "Vậy chúng ta không hâm mộ, Đoàn ca tương đối hâm mộ hai người các người.”

Quách Thế Siêu cười hắc hắc phụ họa: "Vậy nhất định phải a.”

Đoàn Dã cười mắng: "Bớt đi.”

Bầu không khí vừa vặn, Nhan Tình cũng trêu ghẹo vài câu ôm cánh tay Giang Vũ Mạt, ngọt ngào tựa vào vai cô: "Vậy chỉ có thể hâm mộ, giường hiện tại của Vũ Mạt chúng ta chỉ có tôi và Mộng Đình mới có thể ngủ.”

Ba người họ có mối quan hệ rất tốt.

Giữa cha mẹ cũng đều biết nhau, khi nghỉ lễ được cha mẹ đồng ý, đều sẽ đến nhà đối phương xâu chuỗi.

Giang Vũ Mạt bình tĩnh sờ sờ tóc Nhan Tình, Nhan Tình càng thêm ôm chặt cánh tay cô.

Ý cười trong mắt Đoàn Dã càng sâu.

Triệu Chính cũng rất nhân tiện có học có thể dựa vào trên người Quách Thế Siêu, học Nhan Tình như vậy "nũng nịu" nói: "Chúng ta không hâm mộ không ghen tị, các người không nên bịa đặt vu khống chúng ta, chúng ta rất tốt.”

Quách Thế Siêu không chút lưu tình đẩy anh ta ra, vẻ mặt ghét bỏ: "Lão tử bị cậu làm cho ghê tởm đến cuồn cuộn, cơm thịt nướng đều muốn ăn không nổi.”

Triệu Chính: "Vậy vừa vặn một mình tôi có thể ăn hai phần.”

Bên này rất náo nhiệt, bầu không khí cũng rất tốt.

Chu Tịch một tay bỏ vào trong túi quần, trên mặt không có biểu tình gì lúc đi qua bên này chỉ liếc mắt nhìn bàn này một cái rồi lập tức thu hồi tầm mắt.

Giang Vũ Mạt không khỏi nín thở ngưng thần.

Đoàn Dã không chút để ý cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt.

......

Trở lại phòng học, Đoàn Dã như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Chu Tịch bên kia.

Quách Thế Siêu đi ở phía sau, chú ý tới tầm mắt Đoàn Dã, hạ thấp thanh âm nói: "Tình huống gì, Đoàn ca, Chu Tịch chọc ngươi? ”

Kỳ thật mấy người bọn họ đã sớm nhìn ra Đoàn Dã đang khó chịu.

Nam sinh tuổi trẻ nổi loạn, có đôi khi muốn đánh một người, nhìn một người khó chịu, cũng không phải do người này làm cái gì hay nói cái gì.

Tựa như Chu Tịch cùng Đoàn Dã, khí tràng hai người bọn họ không hợp, ngay cả người bên cạnh bọn họ cũng mơ hồ có xu thế đối lập.

Người bên cạnh Chu Tịch còn tốt, Đoàn Dã chấn nhiếp bọn họ quá lâu, bọn họ cũng không dám đến khiêu khích.

Người bên cạnh Đoàn Dã thì khác, một người giật ra rắm như vậy đang ở trong phòng học. Mặc dù không nói một câu nào, đối với bọn họ mà nói cũng đều là khiêu khích.

Bọn họ đã sớm xoa tay, chờ Đoàn Dã ra lệnh đánh!

Đoàn Dã nhớ tới một màn trong căng tin.

Mi tâm nhíu lại, mím môi, ngay cả bàn tay nhét trong túi quần cũng không khỏi nắm chặt thành quyền, cánh tay cơ bắp gầy gò trong nháy mắt căng thẳng hẳn lên.

Quách Thế Siêu đều không tự chủ được mà khẩn trương.

Có một khắc như vậy, anh ta cho rằng Đoàn Dã tựa hồ là đang nhẫn nại cái gì đó. Anh ta rất ít thấy bộ dáng này của anh Đoàn.

Một giây sau, Đoàn Dã thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nói: "Không có việc gì, đi học thôi.”

Trước khi bắt đầu tự học buổi tối, Giang Vũ Mạt lén lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua: Chị gái kia còn chưa chấp nhận lời mời kết bạn của cô.

Anh họ nói sinh viên đại học lần này của họ là tết Trung thu cùng với ngày Quốc khánh.

Cái kia chị gái này chắc hẳn là mới trở về Ninh Thành? Hôm nay lại là Tết Trung thu cho nên tạm thời còn chưa rảnh online chứ?

Giang Vũ Mạt suy nghĩ một chút, có lẽ chị kia cũng không có thời gian, cô vẫn là tự mình nghĩ biện pháp xem có thể hỏi giáo viên nào hiểu tình huống một chút hay không.

......

Hôm nay là Tết Trung thu, lãnh đạo nhà trường hiển nhiên cũng cân nhắc đến điểm này, chưa đến tám giờ rưỡi đã để cho đám học sinh lớp 12 này tan học.

Trước kia đều là ông Giang đến đón Giang Vũ Mạt. Hôm nay thời tiết không tệ, vì thế bà Giang thay ông Giang đến đón con gái, quyết định cùng con gái tản bộ về nhà.

Giang Vũ Mạt vô cùng kinh hỉ.

Sau khi chào hỏi Nhan Tình, liền thân mật nắm tay mẹ đi lên đường về nhà.

Mặt trăng sáng và sao thưa thớt, học sinh tụm năm tụm bảy lại, có người đi xe buýt, có người đi bộ cũng có người đi xe đạp.

Bà Giang nhìn đôi nam nữ đang đẩy xe đạp đi phía trước như nhớ tới cái gì đó, nghiêng đầu trêu ghẹo con gái: "Bạn nam họ Đoàn kia, thật ra đã lâu không gặp cậu ta.”

"Có phải hai con cãi nhau không?" Bà Giang lại cười hỏi.

Mặt Giang Vũ Mạt lập tức đỏ lên, lắc lắc cánh tay mẹ như làm nũng.

"Vậy xem ra không có." Bà Giang cảm khái nói: "Tuổi trẻ thật tốt, có quá nhiều khả năng. Nào giống chúng ta, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy đầu.”

- Nào có chứ! Giang Vũ Mạt nói: "Chúng con mới hâm mộ các người, không cần rời giường sớm như vậy, cũng không cần mỗi tháng thi cử, càng không cần nghĩ thi đại học, thật tốt! Mỗi tháng còn có tiền lương lấy, muốn mua cái gì thì mua cái đó ~ muốn làm chuyện gì thì làm.”

Bà Giang bị chọc cười: "Cô gái ngốc, trên thế giới này không ai có thể muốn làm chuyện gì thì làm chuyện đó. Khi con trưởng thành, sau này ra khỏi xã hội làm việc, con chắc chắn sẽ núi tiếc vì đã bỏ lỡ thời gian này.”

Giang Vũ Mạt cau mày: "Có thể không?”

Nhưng bây giờ rất khó khăn.

Mỗi tháng phải thi, mỗi ngày đều có tự học buổi sáng tự học buổi tối còn có làm không hết các môn thi, học không hết trọng điểm!

"Con nhìn đi." Bà Giang cười: "Đúng rồi, bạn học họ Đoàn kia, hai người các con nói thi cùng một trường đại học sao?”

Giang Vũ Mạt: "Mẹ ơi! Không phải là biết rõ cố vấn sao!”

Cô và Đoàn Dã là một trường trung học cơ sở cũng có thể học cùng một trường trung học nhưng cùng một trường đại học là không thể.

"Đó chính là không nói tốt?" Bà Giang lại hỏi: "Đó là đi cùng một thành phố, tỉnh thành sao?”

Giang Vũ Mạt: "..."

Bà Giang ra vẻ kinh ngạc nói: "Mẹ còn tưởng hai đứa đã bàn bạc về tương lai rồi chứ.”

Tương lai... Làm sao có thể là ở độ tuổi này có thể suy xét chứ.

Giang Vũ Mạt trầm mặc.

Vài phút sau, bà Giang thở dài và nói: "Con có biết tại sao bố mẹ không phản đối các con như các bậc phụ huynh khác không?" Ngoài việc tin tưởng con, còn có một lý do khác, cho dù là cha con hay mẹ, đều là người từng trải.”

Giang Vũ Mạt không nói lời nào.

Cô nghe ra được, ba mẹ kỳ thật một chút cũng không phản đối cô và Đoàn Dã.

Kỳ thật đây là chuyện bình thường, cha mẹ cô đã phi thường cởi mở, nếu đổi lại là cha mẹ khác đã sớm dùng thủ đoạn khác muốn cô đẹp mắt.

Nhưng cô ấy vẫn có chút không phục.

"Trước khi mẹ quen biết ba con, cũng từng có bạn trai khác." Bà Giang nói với một giọng điệu hoài niệm: "Đó là bạn học trung học của mẹ nhưng sau đó bọn ta chia tay."

Vừa chuyển đề tài, bà Giang lại nói: "Các con mới mười bảy mười tám tuổi, ngay cả sau này phải làm công việc gì cũng không xác định được.”

Giang Vũ Mạt lập tức nói: "Sao lại không xác định được, về sau… " Cô suy nghĩ một chút nguyên tác kia: "Sau này nói không chừng con sẽ trở thành tiếp viên hàng không, mỗi ngày bay tới bay lui, còn cậu ấy thì sao, có lẽ mở một tiệm sửa xe, cũng rất tốt nha!”

Bà Giang nghe vậy nở nụ cười, nụ cười rất lớn.

Làm cho Giang Vũ Mạt có chút không thoải mái: "Mẹ, mẹ cười cái gì vậy.”

Bà Giang lắc đầu: "Mẹ cười con." Bà vươn ngón tay, chọc chọc vào trán Giang Vũ Mạt mà cảm thán: "Thật đúng là một đứa trẻ! Bên ngoài tiểu khu chúng ta có một tiệm sửa xe, không bằng con đi hỏi ông chủ một năm kiếm được bao nhiêu tiền, còn có dì họ và dì họ năm ngoái dọn dẹp cửa hàng rửa xe, kết quả năm mới cũng chưa qua, hai vợ chồng liền đi Dương Thành làm việc. Con cho rằng cửa hàng dễ mở như vậy, làm ăn dễ làm như vậy, nếu ngày nào đó xảy ra chuyện gì, cửa hàng này sẽ không mở được nữa.”

Đầu Giang Vũ Mạt đều đau.

Đau hơn cả 4 tiết hóa học liên tiếp.

So với làm bốn năm bài thi còn đau đầu hơn.

Cô chơi xấu: "Ah mẹ, mẹ không cần phải nói, đầu của con đau quá, con không muốn suy nghĩ về những điều này!”

"Được được được, mẹ không nói nữa." Bà Giang cười: "Cho nên con cho rằng thế giới người lớn tốt như vậy, con còn chưa nói gì thì con liền đau đầu, chờ con trưởng thành làm việc sẽ biết!”

Giang Vũ Mạt làm ra một quái tướng phảng phất như bị người ta bóp cổ thè lưỡi.

Mặt trăng hôm nay không đẹp chút nào!
Chương kế tiếp