Xuyên Thư: Mối Tình Đầu Của Nam Chủ Vườn Trường

Chương 16
Ninh Tri Thiên đến lớp học không bao lâu tiếng chuông lớp vang lên.

Đang nhét ô vào hộp bàn thì phát hiện bên trong hộp bàn có vật thể lạ. Cô tò mò lấy ra xem thì thấy đó là túi xách của cửa hàng bên trong là một cái đèn pin màu tím.

Cô hơi suy tư liền đoán được đây là do ai đưa tới.

Sắc mặt Từ Mẫn trắng bệch, khi thoáng nhìn thấy cô đang chơi với cái đèn pin kia, lại nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra cách đây không lâu. Trong lòng lại càng phát hoảng: "Cái kia, là Giang Vũ Mạt lớp ba đưa tới cho cậu.”

Bây giờ tay cô ta đang run rẩy.

Nhất là nghĩ đến câu nói cuối cùng của Đoàn Dã—— "Chuyện hôm nay nếu có người thứ tư biết, sẽ không đơn giản như vậy đâu, nghe hiểu không? "Cho dù cô ta đang đổ mồ hôi lạnh cũng chỉ có thể trắng mặt dùng sức gật đầu.

Cô ta nào dám nói cho người khác nghe!

Khóe môi Ninh Tri Thiên giương lên, cầm đèn pin lên, trong mắt giống như có một ngôi sao vậy.

Cô đại khái biết vì sao Giang Vũ Mạt lại tặng cô cái này. Vì vết thương trong lòng bàn tay là lý do cô tùy tiện tìm nhưng có một người thật sự để ở trong lòng, còn mua đèn pin cho cô... Ninh Tri Thiên trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Đồng thời cô cũng đoán được vì sao Giang Vũ Mạt không tặng cô ngay trước mặt hẳn là sợ cô không được tự nhiên.

Từ Mẫn thấy Ninh Tri Thiên như vậy trong lòng vừa hoảng vừa tức.

Cô vốn là muốn nhắc nhở Ninh Tri Thiên tốt nhất là cách Giang Vũ Mạt kia một chút. Giang Vũ Mạt có thể không có gì nhiều nhất cũng chỉ là rất có tâm cơ muốn lợi dụng Ninh Tri Thiên để biết đáp án đề thi, cái này cũng không tính là gì nhưng cùng Giang Vũ Mạt rất thân thiết. Nghe nói đoạn dã tình thâm này thì quá đáng sợ! Cô ta cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc với loại nam sinh này, trước kia tuy rằng nghe nói qua tin đồn cùng hung danh của Đoàn Dã nhưng cô ta cảm thấy đó là cách nói khoa trương... Học sinh mà thôi, có thể hung ác đến đâu? Nhưng chuyện hôm nay thực sự làm cô ta sợ hãi, cô ta hoàn toàn có thể cảm giác được, Đoàn Dã căn bản không phải là học sinh trong trường, tuy rằng anh đang ở trong sân trường nhưng anh cũng không phải là học sinh!

Hôm nay bọn họ chỉ thuận miệng nói với nhau vài câu, Đoàn Dã liền như vậy, ngày nào đó nếu Ninh Tri Thiên đắc tội với Giang Vũ Mạt, hoặc là nói cãi nhau có mâu thuẫn. Vậy Đoàn Dã chẳng phải sẽ làm ra chuyện quá đáng hơn sao?

Từ Mẫn muốn nói lại thôi, nhưng vẫn nuốt lời trở về.

Bởi vì cô đột nhiên nghĩ đến, nếu như không phải vì Ninh Tri Thiên, cô căn bản sẽ không chửi bới Trương Húc, chuyện vừa rồi cũng sẽ không phát sinh.

Đều là bởi vì Ninh Tri Thiên mới như vậy.

Hơn nữa Ninh Tri Thiên còn là một người không biết tốt xấu. Lần trước cô ta đều hảo tâm hảo ý nhắc nhở nhưng người ta không nghe. Lần này cô nhắc nhở khẳng định cũng không có tác dụng gì, cần gì phải lãng phí miệng lưỡi.

......

Giang Vũ Mạt lật ghi chép của Ninh Tri Thiên, lại một lần nữa cảm khái: Học Bá không hổ là học bá, ghi chép đều rõ ràng như vậy!

Kỳ thi hàng tháng này là trước kỳ nghỉ quốc khánh, nhà trường rất coi trọng kỳ thi này, áp lực của giáo viên các môn học cũng rất lớn, tiết cuối cùng giáo viên càng kéo dài một thời gian dài, trái tim học sinh đã sớm bay đến căng tin. Chờ giáo viên "tan học", mấy nam sinh tốc độ đặc biệt nhanh, vây một chút liền rời khỏi phòng học, vừa chạy còn vừa la hét: "Phiền chết rồi, kéo dài tiết học lâu như vậy! Cơm thịt nướng lại không cướp được!”

Giang Vũ Mạt, Nhan Tình cùng Tôn Mộng Đình ba người quan hệ tốt nhất, luôn đi cùng nhau, ăn cơm cùng nhau, đi WC cũng cùng nhau, đều là ba người cùng nhau.

Ba người đến căng tin liền mỗi người mua một phần.

Nhan Tình và Tôn Mộng Đình cũng muốn ăn cơm thịt nướng kiểu mới trong căng tin. Cửa sổ kia có rất nhiều người xếp hàng. Giang Vũ Mạt mua ngô luộc và trứng... Cửa sổ này cũng không có người xếp hàng, cô rất nhanh liền mua xong rồi nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống, một bên gặm ngô một bên chờ Nhan Tình và Tôn Mộng Đình.

Đang nhàm chán, than thở, cảm giác có người chống trên lưng ghế, cô theo phản xạ quay đầu lại nhìn, thì ra là Đoàn Dã.

Anh hơi nghiêng người, một tay chống lên lưng ghế: "Vẫn là trứng với ngô luộc?”

Giang Vũ Mạt vỗ vỗ trán, hỏi: "Cậu không thấy trên trán mình viết hai chữ sao? Giảm cân.”

Đoàn Dã rầu rĩ cười: "Có.”

"Còn muốn ăn cái gì hay không, mình đi mua." Anh hỏi cô một lần nữa.

Giang Vũ Mạt lắc đầu: "Không ăn không ăn.”

Nhiều nhất là Nhan Tình các cô mua cơm thịt nướng về, cô sẽ cọ một miếng là tốt rồi, cũng có thể nếm thử hương vị thịt nướng kiểu mới ở căng tin.

Giang Vũ Mạt cúi đầu, liền chú ý tới mu bàn tay Đoàn Dã có chút đỏ.

"Cậu làm sao vậy?" Giang Vũ Mạt chỉ chỉ vào tay anh, nhất là khớp xương.

Đoàn Dã hoạt động cổ tay một chút, không quá để ý kéo khóe môi nhếch lên: "Không có việc gì, chỉ là không cẩn thận một chút.”

"Quan trọng hơn sao?" Giang Vũ Mạt lẩm bẩm một câu: "Sao hai người đều bị thương ở tay vậy?”

Đoàn Dã nghe được: "Còn có ai bị thương tay sao?”

Giang Vũ Mạt còn đang chú ý trên mu bàn tay anh hơi sưng đỏ, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ninh Tri Thiên—— cậu còn nhớ không? ”

Đoàn Dã thực sự không nhớ liền hỏi ngược lại Vũ Mạt: "Ai vậy?”

Giang Vũ Mạt thực sự phục anh, đành kiên nhẫn nhắc cho anh nhớ: "Là nữ sinh mà chúng ta gặp dưới đê vào ngày sinh nhật của mình, người có thành tích đặc biệt tốt.”

Đoàn Dã lúc này mới nhớ tới, ừ một tiếng.

"Chính là cô ấy, ngã xuống, tay bị thương nhìn rất nghiêm trọng."

Đoàn Dã đáp lại cô: "Mình cái này còn tốt, ngày mai sẽ không sao.”

Giang Vũ Mạt gật đầu, nhưng vẫn nói: "Nếu buổi tối sưng to, cậu liền nhắn tin cho mình, trong nhà mình có rất nhiều loại thuốc.”

Đoàn Dã gật đầu, chuyên chú nhìn hàng lông mi cong vút của cô: "Được.”

"À, Quách Thế Siêu và Triệu Chính đâu?" Giang Vũ Mạt tò mò hỏi.

"Xếp hàng mua cơm." Đoàn Dã từ trong túi lấy điện thoại di động ra nhìn cô: "Ăn không, mình để cho bọn họ mua thêm một phần.”

Giang Vũ Mạt: "Cảm ơn, nhưng quên đi.”

Đoàn Dã đành phải cất điện thoại di động, nhìn xung quanh một vòng: "Khoai tây nướng có ăn hay không, mình đi mua một phần.”

Do dự tới do dự, cuối cùng cùng dùng ngữ khí thương lượng nói: "Mình chỉ ăn một chút là tốt rồi.”

Đoàn Dã lúc này đây là chân chính nở nụ cười.

Khi anh không cười, nhìn anh rất đáng sợ.

"Có thể."

Anh quay lại và đi về phía cửa sổ khoai tây nướng.

Giang Vũ Mạt nhìn quả trứng gà trong tay còn chưa bóc, thở dài thật sâu một hơi. Không có khẩu vị gì, một tay cô nâng má nhìn xung quanh, nhìn lướt qua liền nhìn thấy Chu Tịch đang chơi điện thoại di động trên ghế bốn người cách đó không xa.

Bắt đầu học bây giờ, như thể bạn có thể nghe thấy tên ở khắp mọi nơi.

Đây là nam chủ đi!

Về Chu Tịch có rất nhiều tin đồn, chỉ là nguyên nhân anh ta đến Ninh Thành cô liền nghe không dưới năm phiên bản.

Một số người nói rằng cha mẹ anh ta đã ly dị và anh ta đã đến nhà ông bà của mình.

Có người nói muốn thi đại học, hộ tịch của anh ta địa phương là Ninh Thành cho nên muốn trở về Ninh Thành thi đại học.

Cũng có người nói mối tình đầu của anh ta ở Ninh Thành, anh ta là tới truy thê hỏa táng.

Đối với việc này Giang Vũ Mạt bày tỏ: "..."

Bàn kia đều ngồi đầy, hiện tại Chu Tịch cũng có tiểu mã tử hầu nhiệm của mình. Đột nhiên có một nữ sinh đi tới bàn của bọn họ, không biết nói cái gì Chu Tịch không kiên nhẫn ngẩng đầu lên: "…”

Nữ sinh sắc mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa khó xử cuối cùng quay đầu bỏ chạy.

Có lẽ đó là lời thổ lộ.

Giang Vũ Mạt đoán như vậy, trong vòng chưa đầy một tháng này có người tốt bụng đều sẽ ở trường dán ghi chép Chu Tịch lại cự tuyệt ai.

Nhìn thấy tình cảnh này, Giang Vũ Mạt liền nghĩ đến Đoàn Dã.

Một nam sinh như Đoàn Dã không thể nghi ngờ cũng sẽ có rất nhiều nữ sinh thích nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng nghe nói qua anh cự tuyệt ai. Hoặc là chính xác hơn mà nói ngay cả là cô cũng chỉ là biết có người thích Đoàn Dã nhưng cụ thể là ai, cô cũng không biết. Cô cảm thấy Đoàn Dã không có tiếng nói cũng không để cho người dưới tay nói ra. Sau đó, nhà trường đều biết chuyện của bọn họ, càng không có nữ sinh nào tỏ tình với động tĩnh lớn.

Phải biết rằng, loại chuyện chủ động tỏ tình này thật sự có thể dùng hết dũng khí của một nữ sinh.

Ngoại trừ Đoàn Dã, Giang Vũ Mạt còn muốn đến Ninh Tri Thiên.

Tiếp xúc với Ninh Tri Thiên càng nhiều cô ngược lại càng ngày càng buồn bực. Ninh Tri Thiên và Chu Tịch làm sao đi cùng nhau đây? Chu Tịch sẽ thích Ninh Tri Thiên, cô cảm thấy hoàn toàn hợp tình hợp lý, Ninh Tri Thiên bộ dạng đẹp gái lại thông minh, là học bá nổi danh lớp tính cách bình tĩnh lại cố chấp, bên trong càng cẩn thận săn sóc. Một cô gái như vậy, mấy ai sẽ không thích nó? Nhưng... Cô có chút nghĩ không ra vì sao Ninh Tri Thiên lại thích Chu Tịch.

Chu Tịch khẳng định cũng có một mặt rất tốt nhưng mặt này khẳng định là từng có người tiếp xúc rất sâu mới có thể nhìn thấy cảm nhận được.

Với tính cách của Ninh Tri Thiên cô ấy sẽ tiếp xúc rất sâu với Chu Tịch sao?

Nguyên tác dùng phương pháp xen kẽ đối với miêu tả của trường trung học cũng không có rất chi tiết, hai người đến tột cùng là tác giả quen biết như thế nào cũng không viết rõ ràng.

Mấy lần tiếp xúc với Ninh Tri Thiên, cô cảm thấy Ninh Tri Thiên đối ngoại đều là một loại trạng thái rút lui hoặc xa cách.

Ninh Tri Thiên ở trường cũng không có bạn bè, luôn độc lai độc vãng... Cô ấy làm sao có tiếp xúc với Chu Tịch?

Giang Vũ Mạt nhìn Chu Tịch, lâm vào suy đoán cùng trầm tư.

Quá mức đắm chìm trong thế giới nguyên tác đến nỗi khi Đoàn Dã mua khoai tây nướng tới cô cũng chưa lấy lại tinh thần.

Đoàn Dã theo tầm mắt của cô nhìn qua.

Phát hiện cô đang nhìn Chu Tịch.

Ánh mắt rất chuyên chú rất nghiêm túc cho nên lúc anh đến cô cũng không phát hiện ra.
Chương kế tiếp