Xuyên Thư Nữ Phụ Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 44 Bị đánh
Thừa dịp bọn họ kêu đau, Tề Văn Diệu lại nhanh chóng đạp thêm hai cái, khiến đối phương nằm sấp trên mặt đất.

Người đàn ông mặt sẹo thấy tình thế không ổn, nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.

Anh ta bỏ chạy, nhưng đồng bạn vẫn còn ở đây, một cước của Tề Văn Diệu bay qua, đạp ngất một người trong số bọn họ, sau đó thở hồng hộc lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.

Nhận được điện thoại báo cảnh sát của Tề Văn Diệu, cục cảnh sát nhanh chóng xuất động, điều động cảnh sát gần nhất tới trợ giúp, không đến năm phút, có hai đợt cảnh sát đi tới.

"Tề tổng, ngài có ổn không?

"Tôi còn có việc, đi trước, công việc tiếp theo tôi sẽ để trợ lý làm việc với hai người."

"Được."

Sống hai mươi tám năm, đây là lần đầu tiên anh bị đánh, cả người đều không tốt.

"Tề tổng, anh thế nào rồi? Tôi đưa anh đến bệnh viện." Hốc mắt Thời Y đỏ bừng, nước mắt chảy dài, đau lòng nhìn Tề Văn Diệu.

Sắc mặt Tề Văn Diệu âm trầm, không nói một tiếng đi tới trước xe, Trình Dĩ Tình cũng đi theo.

Sau khi bị đánh, lại nhìn thấy Trình Dĩ Tình, Tề Văn Diệu thật sự muốn bóp chết cô.

Nếu như không phải Trình Dĩ Tình, làm sao anh có thể gặp phải loại chuyện này?

Tề Văn Diệu lên xe với tốc độ cực nhanh, dù sao nơi này người đến người đi, nếu bị nhận ra, còn không biết ngày mai trang giải trí sẽ đặc sắc biết bao.

Anh lên xe, bởi vì lo lắng nên Thời Y cũng đi theo, Trình Dĩ Tình càng tự giác đến mức trực tiếp ngồi ghế phụ.

"Ba người kia là do cô tìm tới?"

Ánh mắt Tề Văn Diệu lộ ra hung ác, rất có bộ dáng nếu Trình Dĩ Tình dám thừa nhận, anh liền bóp chết cô ngay tại chỗ.

Nghe vậy, Thời Y trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn về phía Trình Dĩ Tình.

"Đương nhiên là không phải." Trình Dĩ Tình phát huy kỹ năng diễn xuất mà mình am hiểu nhất, trong mắt lập tức nổi lên hơi nước mờ mịt: "Làm sao em có thể gặp gỡ loại người đó?"

—— Đầu óc cẩu nam nhân này bị mơ hồ sao? Làm sao tôi có thể nham hiểm như vậy được? Cái nồi nào cũng ném vào tôi? Thoạt nhìn tôi là người rất thích đội nồi sao?

—— Đáng đời bị đánh!

Tề Văn Diệu cắn chặt răng, âm thầm khuyên nhủ chính mình: Không thể đánh phụ nữ.

Mặc dù lửa giận dâng cao, nhưng nghe được không phải là Trình Dĩ Tình tìm người, đáy lòng anh thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là ánh mắt Thời Y nhìn về phía Trình Dĩ Tình lại không còn hiền lành như vậy.

Hiển nhiên, Trình Dĩ Tình phủ nhận, cô ta không hề tin cậy.

"Anh Văn Diệu, anh cũng không biết là em có bao nhiêu lo lắng cho anh." Nước mắt Trình Dĩ Tình tuôn trào, thoạt nhìn dường như thật sự rất khổ sở, tay cô vuốt ve mặt Tề Văn Diệu, giọng nói nghẹn ngào: "Có đau không?"

Tề Văn Diệu cười lạnh một tiếng, vung tay Trình Dĩ Tình ra: "Lúc cô bảo tôi 'Cố lên', tôi cũng không thấy cô lo lắng bao nhiêu."

—— Không phải là xấu hổ sao?

—— Biết thì cứ giữ trong lòng, còn phải nói ra?

Bị xử tội công khai, Trình Dĩ Tình lập tức xấu hổ, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, vở kịch này vẫn phải tiếp tục, cô ủy khuất bĩu môi: "Anh Văn Diệu, nhất định là anh nhìn lầm rồi, anh bị đánh, sao em lại có thể cổ vũ? Em chỉ hận không thể xông lên, chịu thay anh hai cái đấm này."

Trình Dĩ Tình nói một câu, kể lại hai lần Tề Văn Diệu bị đánh.

Tề Văn Diệu lại bị tức giận.

Người phụ nữ chết tiệt này, không biết nói thì ngậm miệng lại, sao cứ phải chọn chỗ đau mà dẫm??

"Vậy tại sao cô không đi?" Sắc mặt Tề Văn Diệu tái mét, làm sao lại có loại phụ nữ dối trá đến cực điểm này?

—— Cẩu nam nhân này thành tinh rồi sao?

—— Không phải là Thời Y người ta đã nhào lên rồi sao? Cũng không thấy anh cảm ơn nhiều!

—— Không quen nhìn tôi thì trực tiếp nói!

"Lúc ấy em đều bị dọa cho choáng váng, chờ em phản ứng lại, anh đã chế phục được hai người đàn ông kia rồi." Trình Dĩ Tình khóc lóc kể lể, giống như trà xanh già nua.

Tề Văn Diệu lạnh lùng nhìn cô: "Toàn bộ quá trình xem kịch của cô, cũng không giống như bị dọa choáng váng!"

—— Mẹ nó tôi !!!

—— Cầu xin anh làm người đi!

"Anh Văn Diệu, anh hiểu lầm em rồi." Trình Dĩ Tình ủy khuất nhìn Tề Văn Diệu, bộ dáng nhỏ nhắn cực kỳ đáng thương.

Tề Văn Diệu hờ hững nhìn cô: "Phải không?"

Trình Dĩ Tình dùng sức gật gật đầu, thái độ cực kỳ thành khẩn: "Phải!"

"Ồ!"

—— Ồ!!!

Trong lúc hai người đối thoại, Thời Y hoàn toàn trở thành tấm phông nền, cô ta siết chặt nắm đấm, cúi đầu che đi bối rối trong mắt.

"Anh Văn Diệu, chúng ta đi bệnh viện trước, được không?" Trình Dĩ Tình đầy lo lắng, nói: "Em lo lắng cho vết thương của anh."

Vẻ mặt Tề Văn Diệu lạnh lùng, 'Ừm' một câu, khởi động xe chuẩn bị xuất phát.

Đột nhiên Trình Dĩ Tình nhớ tới, Thời Y đã trầm mặc quá lâu.

—— Thời Y này đang làm gì vậy? Sao lại không có động tĩnh?

Cô quay đầu lại nhìn Về phía Thời Y, trong nháy mắt khi chạm đến ánh mắt của Thời Y, cô ta nhanh chóng cúi đầu, tránh khỏi tầm mắt của cô.

—— Không được, phải nghĩ biện pháp tác hợp cho hai người này.

Trình Dĩ Tình nắm lấy cánh tay Tề Văn Diệu, chính trận nói: "Anh Văn Diệu, anh bị thương, khẳng định không dễ lái xe, để em lái!"

Sau đó lập tức xuống xe, mở cửa ghế lái, ân cần nhìn Tề Văn Diệu: "Anh Văn Diệu, anh xuống đi."

Tề Văn Diệu nhíu chặt mày: "Không cần."

"Anh Văn Diệu, em là đang quan tâm anh."

Tề Văn Diệu hờ hững nói: "Hoặc là lên xe, hoặc là tự mình đi trở về."

Anh mới không cần Trình Dĩ Tình 'tác hợp'.

Trình Dĩ Tình: "......"

—— Người anh em, một chút mặt mũi mà anh cũng không để lại cho tôi sao?

Tề Văn Diệu nhìn về phía trước, không có chút ý tứ muốn nhìn Trình Dĩ Tình một cái.

Trình Dĩ Tình bĩu môi, đành phải trở về ghế lái phụ.

Đến bệnh viện.

Tề Văn Diệu và Thời Y đều cần phải kiểm tra thân thể, đến lượt Thời Y, cô ta từ chối: "Không cần, tôi không sao."

Nhưng người sáng suốt đều nhìn thấy vết siết cổ trên cổ cô ta.

Nghe vậy, Tề Văn Diệu nhìn về phía Thời Y, nói: "Kiểm tra một chút."

"Tề tổng, không cần." Thời Y liên tục xua tay, không ngừng lui về phía sau.

—— Cái này mà cũng không nhìn ra? Cô ta không có tiền để trả phí kiểm tra! Tổng giám đốc bá đạo, đến lúc anh lên sân khấu biểu diễn rồi!

—— Cố lên, cố lên!

Tề Văn Diệu nhíu mày liếc nhìn Trình Dĩ Tình một cái ???.

—— Nằm không cũng bị trúng đạn? Tôi làm gì anh? Anh trừng tôi làm gì?

Tầm mắt của Tề Văn Diệu dời đi, chỉ vào Thời Y, thái độ cường ngạnh không thể phản kháng: "Bác sĩ, kiểm tra cho cô ấy."

"Tề tổng, tôi thật sự không cần." Thời Y có chút bối rối, cô ta vội vàng xua tay.

"Cô chỉ cần phối hợp kiểm tra, những thứ khác tôi sẽ phụ trách."

Giọng nói của Tề Văn Diệu không có gì phập phồng, nhưng chính câu này đã lay động trái tim Thời Y.

Thời Y thuận theo gật gật đầu, cúi đầu 'Ừm' một tiếng, nước mắt lập tức mê ly tầm mắt của cô ta.

Tề Văn Diệu nhìn ra sự bất lực và quẫn bách của Thời Y, nhưng cũng không vạch trần, để lại tôn nghiêm cuối cùng cho cô ta.

"Đi theo tôi."

Nữ bác sĩ đưa Thời Y đến một phòng khám khác.

Nơi này chỉ còn lại Trình Dĩ Tình và Tề Văn Diệu.

Tề Văn Diệu chỉ bị một ít vết thương ngoài, miệng vết thương đã xử lý xong, từ trước đến nay anh luôn cao cao tại thượng, trên mặt dán băng gạc, không hiểu sao lại nhiều hơn một phần gần gũi.

—— Lần này nhìn cẩu nam nhân thuận mắt hơn nhiều! Băng gạc này đúng là cây bút của Đức Chúa Trời!

Vui sướng khi người gặp họa?

Tề Văn Diệu siết chặt nắm tay, ánh mắt âm trầm nhìn Trình Dĩ Tình đi tới.

Chương kế tiếp