Xuyên Thư Nữ Phụ Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 45 Sắc dụ
Trình Dĩ Tình nhìn thấy ánh mắt Tề Văn Diệu lộ ra không tốt, khẩn trương nuốt nước miếng, thực hiện chiến thuật lui về phía sau.

----- Cẩu nam nhân này muốn làm gì? Đây là bệnh viện!

----- Chẳng lẽ là bị đánh nên thẹn quá hóa giận? Tôi tự nhận mình diễn xuất khá tốt, biểu hiện 'quan tâm để ý' cũng rất đúng chỗ! Chỉ là lúc anh ta bị đánh, hơi có chút chút để ý mà thôi, níu kéo không buông?

"Anh Văn Diệu, anh bị làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?" Trình Dĩ Tình vừa nói vừa lui về phía sau: "Em đi gọi bác sĩ giúp anh."

Trình Dĩ Tình muốn đoạt cửa mà ra, Tề Văn Diệu lại giành trước một bước, đóng cửa lại không nói, còn đưa tay ngăn cản đường lui của cô.

"Anh Văn Diệu, làm sao vậy?" Trình Dĩ Tình chớp chớp đôi mắt to 'vô tội', thuần lương nhìn Tề Văn Diệu, trái tim đập thình thịch.

—— Chẳng lẽ cẩu nam nhân này còn có thể đánh người phụ nữ?

—— Vô nhân phẩm như vậy?

Tề Văn Diệu siết chặt nắm đấm, đập mạnh về phía Trình Dĩ Tình.

Trình Dĩ Tình kinh hô một tiếng, nhắm mắt lại.

Thật lâu sau, bạo kích như dự đoán không rơi vào trên người cô, cô cẩn thận mở mắt ra, nhìn thấy Tề Văn Diệu cách cô rất gần, giống như đánh giá người ngoài hành tinh, đang cẩn thận nhìn cô.

Tề Văn Diệu gần trong gang tấc, hơi thở ôn nhuận phả lên mặt cô.

Trình Dĩ Tình có thể ngửi được mùi gỗ mun nhàn nhạt trên người anh, nho nhã mà lại trầm ổn.

Khuôn mặt tuấn tú phiên bản phóng đại chiếu trước mắt cô, phảng phất như tác phẩm thủ công mỹ nghệ được Thượng Đế tỉ mỉ điêu khắc, hoàn mỹ không tỳ vết, thậm chí ngay cả lỗ chân lông cũng không có.

Cô nhìn nhìn, vậy mà lại si ngốc.

Chờ cô lần nữa phục hồi tinh thần lại, Tề Văn Diệu đã rời đi, đang ngồi trên ghế nhìn cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ý vị không rõ.

"Anh Văn Diệu." Hai gò má Trình Dĩ Tình lập tức đỏ bừng, giật giật khóe miệng có chút xấu hổ.

—— Sắc dụ nhan khống, quả thực phạm quy!

—— Có phải vừa rồi đặc biệt mất mặt hay không?

—— Không phải chỉ là một khuôn mặt bộ dạng cũng được thôi sao? Không có tiền đồ, em trai đẹp trai trong giới giải trí nhiều như vậy, nhìn chằm chằm vào anh ta thì có cái JJ gì?

Tề Văn Diệu nghe ra một tia khen ngợi từ trong tiếng lòng hùng hùng hổ hổ của cô, tâm tình rất tốt.

"Ừm?"

Trình Dĩ Tình: "......"

—— Không phải vừa rồi gia hỏa này bị đánh tráo rồi chứ? Một giây trước còn hùng hổ muốn động thủ, một giây sau vẻ mặt lại ôn hoà, thậm chí còn có chút vui vẻ?

—— Tình huống gì vậy?

—— Thật sự không phải là tâm thần phân liệt sao?

Tề Văn Diệu thu liễm độ cong như khóe miệng, lấy điện thoại di động ra không nhìn cô nữa.

Trình Dĩ Tình tìm một cái ghế cách Tề Văn Diệu rất xa, ngồi xuống, bộ dáng vừa rồi Tề Văn Diệu nhìn chằm chằm cô vẫn luôn lắc lư trong đầu cô, khiến cho nai con trong lòng cô chạy loạn.

Nai con đụng loạn, thời điểm nhìn thấy sắc mặt trắng bệch đã làm xong kiểm tra của Thời Y đi vào…

Đâm chết!

Trình Dĩ Tình lập tức tỉnh táo:

—— Tề Văn Diệu là của Thời Y, hai người bọn họ là trời sinh một đôi, mày xen vào làm gì? Mày muốn bị ngược sao? Có còn muốn về nhà nữa không?

—— Quả nhiên, sắc đẹp sai người!

—— Cẩu nam nhân có độc, nhất định sau này phải duy trì khoảng cách an toàn.

Khóe miệng Tề Văn Diệu tươi cười như có như không, bởi vì tiếng lòng của Trình Dĩ Tình mà đột nhiên dừng lại.

Anh ngẩng đầu, thoáng có chút tức giận.

Thật sự nghĩ không ra, vì sao Trình Dĩ Tình nhất định phải đem anh và Thời Y gắn cùng một chỗ!

Là do 'nhiệm vụ' mà cô từng nói sao?

Ai đưa 'nhiệm vụ' cho cô? Mục đích là gì?

Chỉ trong nháy mắt, nội tâm Tề Văn Diệu xoay chuyển trăm ngàn.

Trình Dĩ Tình nhìn lướt qua Tề Văn Diệu, thấy dường như sắc mặt anh lại không thích hợp lắm.

—— Lại phân liệt?

Ánh mắt cảm kích của Thời Y rơi vào trên người Tề Văn Diệu: "Tề tổng, cám ơn anh."

Bác sĩ đi theo bắt đầu lẩm bẩm, sắc mặt ông ấy ngưng trọng, quở trách Thời Y: "Cô gái này, tuổi còn nhỏ, sao một chút cũng không yêu quý thân thể? Thiếu máu, hạ huyết áp, suy dinh dưỡng, lại còn làm việc quá tải? Thân thể của cô đã rất suy yếu, nếu như không điều trị, che chở thật tốt, chỉ sợ sẽ mắc phải mấy căn bệnh không dễ trị."

Những triệu chứng này của Thời Y, ai nghe xong cũng đều không khỏi khiếp sợ.

Cái khác chưa tính, suy dinh dưỡng?

Mặc dù Thời Y không phải là đại minh tinh gì, nhưng tiền kiếm được, không đến mức ngay cả đồ ăn cũng không mua nổi.

Tề Văn Diệu nhíu mày, ánh mắt dừng trên người Thời Y: "Sao lại như vậy?"

Thời Y bất an quặn ngón tay, cực lực duy trì ý cười: "Không có việc gì, đều là tật xấu."

"Báo cáo kiểm tra còn lại phải ngày mai mới có thể có kết quả, sau hai giờ chiều ngày mai tới lấy."

Lời nên nói cũng đã nói xong, bác sĩ không ở lại lâu, sau khi nói lời tạm biệt với Tề Văn Diệu thì rời đi.

Tề Văn Diệu nhìn chằm chằm Thời Y, lời nói nghiêm khắc: "Tại sao cô lại đi đến con hẻm đó?"

"Tôi..." Thời Y ấp úng không chịu nói.

Trình Dĩ Tình ở bên cạnh nhìn thấy mà tức giận.

—— Có chuyện gì thì nói thẳng, ấp úng làm cái gì vậy? Phiền nhất là loại người dong dong dài dài này.

—— Nói ra chuyện cô bị người trong nhà quản chế, tiền đều ở chỗ mẹ cô, có khó khăn như vậy sao?

【Ký chủ, cốt truyện cần, xin hãy duy trì dáng vẻ】

Trình Dĩ Tình trầm mặc, tiếp tục xem kịch.

Tề Văn Diệu đã quen sát phạt quả quyết ở trên thương trường, cũng không thích bộ dạng ngượng ngùng xoắn xít này của Thời Y: "Có chuyện thì nói thẳng."

Trong tiểu thuyết, giờ phút này anh đã yêu Thời Y sâu đậm, mang theo bộ lọc của riêng mình.

Nhưng bây giờ, lòng anh như bàn thạch, tình cảm đối đãi với Thời Y chỉ giới hạn ở một chữ 'bạn bè', có thể có cũng có thể không, thậm chí ngay cả bạn bè cũng chưa thể nói tới.

Tính tình ngượng ngùng này của cô ta thật sự khiến anh bất mãn.

Chuyện này, ngược lại anh cùng Trình Dĩ Tình không mưu mà hợp.

Vẻ mặt của Thời Y cứng ngắc một lát, bỏ qua một đoạn "ngượng ngùng" trực tiếp mở miệng: "Tiền của tôi đều ở chỗ mẹ tôi, bà ấy khống chế chặt chẽ trong tay, tôi không có thu nhập, cũng không nhận được quảng cao mới, chỉ có thể đi tìm loại khách sạn nhỏ 50 tệ một đêm này để sống tạm."

Nói xong, cô ta lại lần nữa đỏ hốc mắt, nước mắt tuôn rơi: "Tôi cũng không biết vì sao bọn họ lại đuổi theo tôi, rõ ràng là tôi rất cẩn thận."

Sau đó, dường như cô ta lơ đãng nhìn Trình Dĩ Tình.

Trình Dĩ Tình vô cớ bị nhìn qua: ???

—— Ý tứ này của cô ta là gì? Hoài nghi mình sao?

—— Không phải là Bạch Liên Hoa chỉ biết khóc lóc, ủy khuất sao?

—— Một cái liếc mắt của cô ta giống như là muốn vu hãm mình?

Trong lòng Trình Dĩ Tình chợt lạnh, lại lần nữa hiện lên hoài nghi đối với Thời Y.

Người bình thường sau khi nhìn thấy động tác của Thời Y, đều theo bản năng nhìn về phía Trình Dĩ Tình, hơn nữa còn hoài nghi cô.

Dù sao, chủ trương Thời Y lăn lộn với đám đàn ông đầu đường xó chợ, để cho Tề Văn Diệu đi vào trong ngõ nhìn thấy một màn này, đều là cô.

Nhưng đáng tiếc là Tề Văn Diệu không bình thường.

Ngay cả nhìn anh cũng không thèm liếc mắt nhìn Trình Dĩ Tình một cái, trực tiếp giải thích: "Cô ở loại địa phương ngư long hỗn tạp này, loại người nào cũng có. Mặc dù có che dấu, nhưng dáng người không lừa được người khác, sẽ có người háo sắc đuổi theo cô cũng là hợp tình hợp lý."

Trình Dĩ Tình: "......"

—— Tề Văn Diệu, không hổ là anh! !

Cô vui vẻ chưa được ba giây đã nhận được cảnh báo của hệ thống:【Cảnh cáo, cảnh cáo, kịch bản xảy ra sai sót, xin ký chủ kịp thời sửa chữa】

Sắc mặt Trình Dĩ Tình thay đổi.

—— Vừa rồi chỉ lo sảng khoái, thiếu chút nữa đã quên, rõ ràng đoạn này Tề Văn Diệu nên hoài nghi mình! Đến cuối cùng bản thân còn phải đội cái nồi hãm hại Thời Y!

—— Hiện tại anh ta lại trực tiếp giúp mình vứt bỏ cái nồi này, vậy phải làm sao bây giờ?

Chương kế tiếp