Xuyên Thư Nữ Phụ Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 93 Đồng đội heo
Đã bắt đầu diễn tập, Trình Dĩ Tình và Ngô Sướng vẫn đang từng câu từng chữ đọc lời thoại.

Kim đồng hồ chỉ vào mười một giờ đêm, Trình Dĩ Tình còn đang cùng Ngô Sướng luyện lời thoại.

"Chị Dĩ Tình, làm phiền chị."

"Chỉ cần cậu diễn tốt vở kịch này, một chút tôi cũng không cảm thấy phiền toái!"

"Được." Ngô Sướng trịnh trọng gật đầu.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chờ Trình Dĩ Tình đau nhức cột sống, vừa nhìn thời gian đã đến hai giờ đêm.

"Hôm nay đến đây thôi, ngày mai tới sớm một chút, bắt đầu diễn tập."

"Được."

Ngô Sướng ngoan ngoãn gật đầu, không cảm thấy Trình Dĩ Tình chiếm cứ vị trí chủ đạo có vấn đề gì.

Trong bãi đỗ xe của điểm ghi hình chương trình, Giang Nhã và chú Vương vẫn luôn chờ Trình Dĩ Tình, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Âm thanh gõ cửa sổ xe đánh thức chú Vương, ông vội vàng mở cửa xe, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ: "Dĩ Tình tiểu thư, cô diễn tập xong rồi?"

"Vâng ạ!" Trình Dĩ Tình cũng mệt đến cực điểm, mệt mỏi gật đầu, lên xe.

Chú Vương ra sức vỗ mặt, lại rót thêm vài ngụm nước lạnh, tỉnh táo lại.

Giang Nhã mơ mơ màng màng nhìn thấy Trình Dĩ Tình trở về, giật giật miệng, không biết nói cái gì, quay đầu lại, tiếp tục ngủ.

Trình Dĩ Tình: "..."

Cô không đánh thức Giang Nhã, chờ sau khi chú Vương đưa cô đến nhà, dặn dò chú Vương một tiếng, bảo đưa Giang Nhã trở về, sau đó xuống xe.

3 giờ đêm.

Bốn phía đều im ắng, cô thật cẩn thận mở cửa phòng, nhìn thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng thì có hơi giật mình, cô bước vào.

Trong nháy mắt lập tức nhìn thấy Tề Văn Diệu đang ngủ gật trên sô pha.

----- Sao cẩu nam nhân lại ở đây?

----- Đã trễ thế này? Anh ta vẫn chưa ngủ sao?

"Tiếng lòng" của Trình Dĩ Tình đánh thức Tề Văn Diệu, anh mở mắt ra, giọng nói trầm thấp giàu từ tính: "Sao lại về trễ như vậy?"

----- Đang chờ mình sao?

Trong lòng Trình Dĩ Tình vang lên chuông báo động.

----- Cẩu nam nhân, anh đợi tôi cái búa?

----- Đây là chuyện mà anh nên làm sao!?

Tề Văn Diệu: "..."

Lòng tốt tràn đầy của anh đều cho chó ăn!

Người phụ nữ điên này chưa một lần biết cảm kích?

"Anh Văn Diệu, anh đang chờ em sao?" Trình Dĩ Tình vui vẻ chạy đến bên cạnh Tề Văn Diệu, trong mắt tràn ngập vui mừng.

Tề Văn Diệu liếc cô một cái, trên gương mặt lộ ra một chút không vui: "Sau này đừng về trễ như vậy."

???

----- Anh quản được tôi sao?

Tề Văn Diệu dừng bước một chút, quay đầu lại nhìn cô: "Lần sau còn về trễ như vậy, vậy thì đừng trở về."

"Anh Văn Diệu, em sai rồi! Em cũng không dám nữa, hôm nay tập kịch bản đến quá muộn, em cam đoan không có lần sau được không?"

Trình Dĩ Tình mềm giọng, nỉ non làm nũng.

Trong lòng Tề Văn Diệu tức giận mắng vẻ mặt làm bộ làm tịch không biết xấu hổ của cô, nhưng mở miệng lại thành: "Được."

Trình Dĩ Tình nở nụ cười xán lạn, vô cùng tự nhiên khoác lên cánh tay Tề Văn Diệu, giọng nói ngọt ngào mềm mại: "Em biết anh Văn Diệu đối xử với em tốt nhất!"

----- Nôn!

Tề Văn Diệu: "..."

Chân thành như vậy một giây, không tốt sao?

"Nghe nói cô tham gia "Tôi là diễn viên'. Nếu xảy ra chuyện gì, cứ nói thẳng."

"Được." Trình Dĩ Tình dùng sức gật đầu, cười tươi như hoa.

Tề Văn Diệu đợi rồi lại đời, nhưng vẫn không đợi được Trình Dĩ Tình 'xin giúp đỡ'.

Anh nghe nói, cô chỉ ký hợp đồng một kỳ, sau đó sẽ bị đánh rớt!

Cô không muốn tìm kiếm sự giúp đỡ của anh sao?

"Anh Văn Diệu, trên mặt em có cái gì sao?" Trình Dĩ Tình mờ mịt sờ sờ mặt, hỏi.

Tề Văn Diệu 'ừm' một tiếng, lại bổ sung một câu: "Mí mắt đều đã kéo xuống đến cằm rồi!"

Trình Dĩ Tình: "......"

—— Cẩu nam nhân, không biết nói chuyện thì câm miệng, cám ơn!

"Đi ngủ sớm một chút."

Tề Văn Diệu rút cánh tay bị Trình Dĩ Tình kéo ra, sải bước rời đi.

Trình Dĩ Tình trợn trắng mắt.

—— Mí mắt anh mới đều kéo đến cằm!

—— Lấy gương mà soi quầng thâm mắt có thể so sánh với kho báu quốc gia của anh đi! Còn có mặt mũi nói tôi?

Bước chân Tề Văn Diệu hơi đình trệ một lát, sau đó mới tiếp tục đi về phía trước.

Cẩu nữ nhân này!!!

Ngày hôm sau.

Chị Trịnh làm xong đồ ăn sáng, lại chậm chạp không thấy Trình Dĩ Tình xuống lầu.

"Chị Trịnh, đi gọi cô ấy xuống."

Trình Dĩ Tình không xuống lầu, Tề Văn Diệu không có chút ý muốn động đũa.

"Vâng."

Thời Y ngẩng đầu nhìn Tề Văn Diệu một cái, mím môi, muốn nói lại thôi.

Tề Văn Diệu nhìn thấy bộ dáng của cô ta, nhưng không có bất kỳ ý tứ mở miệng.

Rất nhanh, chị Trịnh trở lại: "Tề tổng, Dĩ Tình tiểu thư đã đi rồi."

"Đi rồi?" Sắc mặt Tề Văn Diệu lập tức thay đổi.

Lúc này mới 8 giờ!

"Chị Dĩ Tình tham gia "Tôi là diễn viên" đặc biệt bận rộn, nghe nói cùng tổ với chị ấy là một thần tượng hát nhảy, chị Dĩ Tình thích nhất là loại nam sinh này. Nhưng mà thần tượng tên Ngô Sướng kia hẳn là không có kỹ xảo diễn xuất gì, rất nhiều thứ đều do chị Dĩ Tình tự mình dạy."

Thời Y cúi đầu, tựa hồ tùy ý tán gẫu, nhưng khóe mắt vẫn luôn quan sát phản ứng của Tề Văn Diệu.

"Cô ngược lại tìm hiểu rõ ràng?" Tề Văn Diệu buông đũa xuống, giọng nói trầm ổn, nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào.

Nhưng Thời Y lại hoảng hốt, cô ta khẩn trương ngẩng đầu, sau khi đối mặt với Tề Văn Diệu, lại nhanh chóng nhíu mày lại: "Văn Diệu, anh đừng hiểu lầm, em chỉ nghe người trong đoàn làm phim nói chuyện phiếm! Nếu anh không thích nghe, em sẽ không nói."

"Tôi không thích nghe." Quả nhiên là một chút mặt mũi Tề Văn Diệu cũng không cho cô ta.

Trong nháy mắt Thời Y bị nghẹn lại.

Tề Văn Diệu không cho cô ta cơ hội xin lỗi, trực tiếp đứng dậy rời đi.

Anh trở về phòng sách, mở máy tính ra, bắt đầu tìm kiếm: Ngô Sướng.

Nhìn thấy diện mạo của Ngô Sướng, Tề Văn Diệu càng nhíu mày chặt hơn, anh từng thấy Trình Dĩ Tình tìm kiếm video hát nhảy của Từ Khôn, hơn nữa còn xem rất nhiều lần!

Từ Khôn và Ngô Sướng, quả thật là cùng một loại nam sinh!

Cô thích loại nam sinh này sao?

Thẩm mỹ gì vậy!!!

Tề Văn Diệu bực bội tắt máy tính.

Người phụ nữ này, mắt bị mù sao?

Bên kia.

Trình Dĩ Tình đang ở trong phòng huấn luyện, hừng hực khí thế bắt đều biểu diễn.

Ngô Sướng còn chưa tới, cô vừa lúc nhân cơ hội này trau chuốt nhân vật của mình một chút.

Người dẫn chương trình Ngô Khản tự nhận mình đến trường quay từ rất sớm, không ngờ Trình Dĩ Tình đã bắt đầu nhập vai diễn tập.

Trình Dĩ Tình đắm chìm trong thế giới kịch bản, quên đi diễn xuất của mình.

Thời điểm kết thúc biểu diễn, cô cúi xuống đất khóc nức nở.

"Cắt!"

Đột nhiên Ngô Khản hô to một tiếng.  

Theo tiếng 'cắt' này, ý thức của Trình Dĩ Tình quay lại, ánh mắt chậm rãi tập trung, quay đầu lại nhìn về phía Ngô Khản, giọng nói có chút khàn khàn: "Cám ơn Ngô lão sư."

"Không có việc gì."

Ngô Khản cầm một ly nước nóng, đi lên đưa cho Trình Dĩ Tình: "Phải bảo vệ giọng nói thật tốt, xung đột như cảnh diễn này rất mạnh! Nhưng cũng không thể vì thế mà làm hỏng cổ họng"

"Được." Trình Dĩ Tình gật đầu.

Nhưng đối với việc cụ thể vận dụng giọng nói như thế nào, cô không quá rõ ràng, cần phải trở về cân nhắc kỹ mới được.

Có lẽ là nhìn ra nghi hoặc của Trình Dĩ Tình, Ngô Khản chủ động mở miệng: "Khi diễn loại kịch bản đặc biệt gào thét mãnh liệt này, có thể..."

Trình Dĩ Tình nghe cực kỳ nghiêm túc.

Có lẽ là do thiên phú mà cơ thể Trình Dĩ Tình mang đến, chỉ cần là diễn xuất, cô đều học rất nhanh.

Ngô Khản nói cho cô nghe một lần, cô có thể làm tám chín phần mười.

Chương kế tiếp