Xuyên Thư Nữ Phụ Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 95 Trong mắt có hàng ngàn tinh hà
"Chị Tình." Ngô Sướng nhíu mày thành một chữ Tứ Xuyên: "Em..."

Trình Dĩ Tình quay đầu bỏ đi, Ngô Khản từng đối diễn với cô, hiện tại đi tìm Ngô Khản cứu viện còn kịp.  

Cô không muốn lãng phí thời gian của mình vào một người vô dụng như vậy.

Ngô Sướng hoảng hốt, mặc dù quen biết Trình Dĩ Tình không lâu, nhưng đại khái cũng thăm dò được tính cách của cô.

"Chị Dĩ Tình." Ngô Sướng đi nhanh hai bước, túm lấy cánh tay Trình Dĩ Tình: "Em hóa trang, bây giờ em sẽ hóa trang!"

Trình Dĩ Tình quay đầu lại nhìn cậu ta, trong ánh mắt nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào: "Ừm."

Thời điểm Ngô Sướng hóa trang, Trình Dĩ Tình cũng không nhàn rỗi, cô đi dạo quanh sân khấu, nhìn máy quay, màn ảnh chờ.

"Chị Dĩ Tình." Ngô Sướng trang điểm xong, đứng trước mặt Trình Dĩ Tình.

Không thể không nói, đoàn làm phim trang điểm mạnh mẽ, sau khi tạo hình, nào còn nhìn ra được vẻ đẹp trai soái khí của một thần tượng.

Mặc dù tuân theo yêu cầu của Trình Dĩ Tình, trang điểm tốt, nhưng nội tâm Ngô Sướng vạn phần thấp thỏm, sợ người đại diện đột nhiên xông tới chỉ trích cậu ta không phải.

Lần này chính mình tham gia diễn xuất, được các đạo diễn tán thành thì không nói!

Nếu như chỉ là 'hy sinh vô ích', lại không có thu hoạch được bất kỳ lời khen ngợi nào, vậy vấn đề tiếp theo cậu ta phải đối mặt, chưa chắc đã có thể gánh vác được.

Lần đầu tiên Ngô Sướng diễn xuất, mặc dù bản thân có kinh nghiệm hát nhảy chụp ảnh, nhưng khác nghề như cách núi, vẫn có sai biệt rất lớn với nghề diễn xuất!

Lần diễn tập đầu tiên, sai sót chồng chất.

Đạo diễn hiện trường mặt đen như mực, ngày mai sẽ bắt đầu PK phân cấp! Cho đến hôm nay còn diễn thành cái dạng này?

"Chị Dĩ Tình, thực xin lỗi, không phải là em cố ý."

Ngô Sướng cũng luống cuống, trên trán thấm ra mồ hôi dày đặc.

Bởi vì một sai lầm của mình, dẫn đến hậu quả hiện tại, cậu ta vẫn luôn tự trách bản thân.

Trình Dĩ Tình xem trọng cuộc thi này bao nhiêu, trong lòng cậu ta biết rõ, chính vì thế nên mới can đảm xin người đại diện, từ chối quảng cáo mấy ngày nay.

Người đại diện của cậu ta nghĩ đến kế hoạch muốn cậu ta xoay chuyển làm diễn viên, sau khi mở một cuộc họp nhỏ, miễn cưỡng đồng ý.

"Ngô Sướng đúng không?" Đạo diễn trường quay mở miệng, giọng điệu của ông ấy vô cùng nghiêm khắc: "Cậu tới đây làm gì?"

"Lão sư, xin lỗi!" Ngô Sướng cúi đầu sâu, trên mặt hiện lên khẩn trương rõ ràng.

"Diễn xuất không tốt có thể chậm rãi mài, lời thoại cũng không nhớ rõ?"

Nói một cách nghiêm khắc, đạo diễn không có nghĩa vụ để ý đến việc bọn họ diễn có tốt hay không!

Nhưng Trình Dĩ Tình diễn quá tốt, nhất cử nhất động của cô đều có thể dễ dàng đưa người vào kịch bản này, làm cho người ta tin tưởng, cô chính là người mẹ có con gái bị bạo lực đến chết.

Nhưng mỗi khi bọn họ nhập vai đến rơi lệ, trong nháy mắt lời thoại của Ngô Sướng có thể kéo bọn họ trở về hiện thực.

Người làm nghề này!

Ai mà không muốn làm ra một tác phẩm kinh điển?

Cho nên càng không thể dễ dàng tha thứ cho Ngô Sướng 'phá hoại'.

Trình Dĩ Tình nhân cơ hội nói: "Lão sư, làm ơn, hôm nay có thể cho bọn em diễn thêm một lần được không?"

Trong mắt cô phảng phất như có muôn vàn ngôi sao, tràn đầy tình yêu diễn xuất cùng với sự coi trọng cuộc đối đầu lần này.

Ngô Khản vừa vặn lại nghe được những lời này, cũng bắt đầu giúp đỡ: "Lão Tần, tiểu cô nương không dễ dàng!"

"Được, vậy hôm nay tôi sẽ tăng ca với hai người!"

"Cám ơn lão sư."

Lần diễn tập thứ hai, Trình Dĩ Tình vừa diễn, còn tiện thể nhắc nhở Ngô Sướng di chuyển những điểm cần chú ý.

Lần đầu PK, tổ tiết mục cố ý tăng độ khó cho bọn họ, cho nên các tiết mục đều không có bố trí đạo diễn, có thể được đạo diễn cho thêm hay không, tất cả đều xem hai người có được đạo diễn thích hay không, đạo diễn có muốn giúp đỡ hay không.

Phần lớn thời điểm, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình.

Màn trình diễn của bọn họ được tất cả nhân viên trong hội trường nhìn thấy, không ít người bắt đầu thì thầm: "Nữ diễn viên kia là ai?"

"Trình Dĩ Tình, tôi vừa mới đi tìm tác phẩm của cô ấy, diễn xuất rất tốt! Không biết xảy ra chuyện gì, danh tiếng không tốt lắm, lần này xếp hạng thị trường là cấp C."

"Tôi cũng đã tìm kiếm!"

"Mẹ kiếp! Đây là Trình Dĩ Tình?"

"Trời ạ, cô nhìn kỹ, trang điểm trước sau chênh lệch thật lớn ... Một chút gánh nặng thần tượng cũng không có sao?"

"Nhan sắc này tôi có thể ăn!"

"Mấy người nhan khống như vậy là đủ rồi! Không thể nhìn kỹ năng diễn xuất của người ta sao?"

"Diễn xuất này không hot, thiên lý khó dung."

"Diễn xuất tốt, giá trị nhan sắc cao, ý thức trách nhiệm mạnh mẽ! Quả thực là vậy!"

"Hỡi các chị em, tôi đã theo dõi weibo của cô ấy."

"Tôi cũng đi"

Cái gọi là định cấp thị trường, quả nhiên chỉ có thể nhìn một cái, không thể coi là thật.

Trình Dĩ Tình ở trên sân khấu chuyên chú diễn tập, đương nhiên không nghe thấy nhân viên thì thầm.

Dưới sự nhắc nhở của Trình Dĩ Tình, tốc độ tiến bộ của Ngô Sướng vẫn coi như có thể!

Mặc dù nhân vật do Trình Dĩ Tình thủ vai là một bệnh tâm thần, nhưng trong tiềm thức của bà ấy vẫn kiên trì tìm kiếm con gái, muốn đòi lại công bằng cho con gái, khi thì bình thường, khi thì điên loạn.

Diễn viên đều là ảnh hưởng lẫn nhau, trong diễn xuất xuất thần nhập hóa của Trình Dĩ Tình, Ngô Sướng hoàn toàn bị đưa vào.

"Cắt!" Đạo diễn ở hiện trường hô cắt một tiếng, Ngô Sướng mắt điếc tai ngơ, đắm chìm trong cốt truyện, ôm Trình Dĩ Tình khóc đến đau thấu tim gan.

Nhân viên công tác ở đây đêu đỏ mắt, đạo diễn hiện trường tự mình tiến lên, tách bọn họ ra.

Sau một thời gian ngắn thất thần, Trình Dĩ Tình trở về hiện thực, nhưng ánh mắt vẫn hơi có chút hoảng hốt.  

“Uống một ly nước đi." Ngô Khản bưng nước nóng cho Trình Dĩ Tình và Ngô Sướng: "Chậm lại một chút."

Ngô Sướng không có kinh nghiệm, thời gian chậm lại cũng phải lâu hơn Trình Dĩ Tình rất nhiều, trang điểm tẩy trang xong, cậu ta vẫn còn đắm chìm trong nhân vật không cách nào tự kiềm chế.

Nhân viên công tác tại hiện trường lục tục rời đi, Trình Dĩ Tình vẫn ở bên cạnh, nói chuyện với cậu ta, cuối cùng còn đưa ra video hát nhảy của em trai Từ Khôn mà cô yêu thích nhất cho Ngô Sướng xem.

Sau khi nhìn thấy giọng hát cùng điệu nhảy quen thuộc, Ngô Sướng mới có thể thoát khỏi cảm xúc sụp đổ.

"Tôi thích cậu ấy!"

Trình Dĩ Tình cười khanh khách.

"Từ Khôn? Đây là anh em của tôi!"

???

Trình Dĩ Tình nhìn về phía Ngô Sướng, sau đó nhanh chóng nháy mắt, nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai Ngô Sướng: "Người anh em, giúp tôi xin ảnh chụp và chữ ký?"

"Được!" Ngô Sướng cũng cười rộ lên.

Thời gian không còn sớm, Trình Dĩ Tình đứng lên, nói: "Tôi về trước, mệt mỏi suốt ba ngày, tôi phải ngủ một giấc thật ngon, chuẩn bị cho ngày mai."

"Cố lên!"

"Cùng nhau cố gắng."

Trình Dĩ Tình phất phất tay, sau đó biến mất trong tầm mắt Ngô Sướng.

Cô rời khỏi sân khấu, không đi được bao xa, đã nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc.

----- Sao cẩu nam nhân lại ở đây?

----- Mình nhớ rõ anh ta không làm việc ở đây! !

----- Đến gặp mình?

Dường như Tề Văn Diệu có phát hiện, nhìn về phía vị trí của Trình Dĩ Tình, sau khi nhìn thấy cô, nói vài câu với người bên cạnh, sải bước đi về phía cô.

Trình Dĩ Tình: "..."

Sau một giây giãy giụa kịch liệt trong nội tâm, Trình Dĩ Tình tiến vào vai nữ phụ của mình: "Anh Văn Diệu."

"Kết thúc công việc chưa?" Tề Văn Diệu giống như vô tình, nhìn về phía sau cô.

"Ừm." Trình Dĩ Tình dùng sức gật đầu: "Anh Văn Diệu, anh đến thăm em sao?"

------ Nhanh chóng nói không! !

"Không phải!"

----- An tâm!

Ý cười trên khóe miệng Trình Dĩ Tình càng thêm sáng lạn.

Chương kế tiếp