Xuyên Tới Thập Niên 60: Thanh Niên Trí Thức Là Thánh Diễn Max Level

Chương 10
Ngay khi Triệu Hương Lan vừa nói xong, ánh mắt mọi người lập tức dừng trên người Nguyễn Dao.

Xì xào bàn tán.

Thẩm Văn Thiến suýt chút nữa cười ra tiếng heo.

Bà cô này nói quá đúng, Nguyễn Dao cũng không chỉ lăng loàn, trước kia trăm phương nghìn kế lấy lòng cô ta, lần này đối với cô thì lạnh nhạt, còn đối người đàn ông khác thì cười đến rực rỡ như vậy.

Không biết xấu hổ!

Sắc mặt Nguyễn Dao trắng bệch: "Nguyễn Dao tôi đây từ trước tới nay giữ mình trong sạch, yêu nước đoàn kết với những thanh niên tri thức khác, cô vừa tới là đã vu oan giá họa cho tôi, tôi…"

Nói xong cô chớp mắt, cơ thể xiêu vẹo, sau đó hôn mê.

Ôn Bảo Châu đứng cạnh cô hét lên, theo bản năng ôm lấy cơ thể của cô: "Nguyễn Dao, Nguyễn Dao cô sao thế?"

Hai mắt Nguyễn Dao nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch giống như tờ giấy trắng.

Giả bộ bất tỉnh, tôi đây rất chuyên nghiệp.

Ôn Bảo Châu trừng mắt nhìn Triệu Hương Lan: "Trên đoạn đường tới đây, Nguyễn Dao luôn rộng lượng, có món gì ăn ngon đều chia sẻ với mọi người, đối với các nam đồng chí đều giữ nguyên khoảng cách, cô ấy còn giúp đồng chí công an bắt được kẻ trộm, làm sao cô ấy lại có thể là loại người không đứng đắn trong miệng cô được!"

Lúc này mọi người mới nhớ tới việc Nguyễn Dao trên đường đi còn hỗ trợ bọn họ, còn có câu chuyện đầy tự hào của cô khi bắt được kẻ trộm nữa.

"Vị thím này, tôi mặc kệ cô có phải trưởng bối của Nguyễn Dao hay không, như cô nói hưu nói vượn như vậy, đã kết thành tội phỉ báng, nếu cô không xin lỗi đồng chí Nguyễn, chúng tôi ngay lập tức đến cục công an báo cáo cô"

"Đúng vậy, cùng đến cục công an báo cáo, đưa cô đến nông trường cải tạo"

“...”

Triệu Hương Lan vừa tức vừa sợ: "Làm gì có chuyện trưởng bối xin lỗi hậu bối? Hơn nữa là do cơ thể cô ta yếu mới nên mới té xỉu"

Lâm Ngọc cười chế nhạo: "Cho dù hôm nay cô có là cụ tổ thì cô cũng phải xin lỗi cho tôi, nếu không chúng tôi sẽ báo cô lên cục công an ngay bây giờ!"

Những thanh niên tri thức khác cũng bắt đầu nhao nhao lên!

Thư ký Trần của công xã Thiết Nhân trừng mắt nhìn đội trưởng Hồ của Tây Câu, trong lòng tràn đầy bất mãn.

Tại sao Lão Hồ lại mang một thứ như trò hề này đến đây?

Ồn ào như vậy, liệu sau này còn có thanh niên tri thức nào tự nguyện tới công xã của bọn họ không?

Đội trưởng Hồ cũng ôm một bụng tức, hôm nay ông vừa muốn đi ra ngoài đã bị Triệu Hương Lan ngăn cản, nói rằng mẹ ông đã nhận của bà ta một túi điểm tâm và một miếng thịt lợn, nếu bà ta không được phép đi theo để tiếp các thanh niên tri thức, bà ta sẽ đến chính quyền trên thị trấn để kiện ông.

Ông tức giận phát run, không còn cách nào khác, ông chỉ có thể đưa bà ta tới đây, ai biết bà ta lại nháo loạn như vậy.

"Bà nhà Bảo Điền kia, bà ngay lập tức xin lỗi cho tôi, nếu không tôi sẽ đập nát nhà các người từng centimet."

"..."

Dưới sự đe dọa từ hai phía, Triệu Hương Lan đành phải xin lỗi: "Tôi xin lỗi, những lời trước đó là tôi nói xằng bậy, nhưng mà quả thực chính mẹ cô ấy đã nhờ tôi đến đón cô ấy, nếu các người không tin, có thể gọi điện cho mẹ cô ấy"

Thư ký Trần nói: "Đầu óc xã viên không tốt lắm, khi bọn tôi trở về sẽ giáo dục bọn họ thật tốt, các vị thanh niên tri thức không cần vì thế có thành kiến với Công xã chúng tôi, công xã Thiết Nhân của chúng tôi đất đai màu mỡ, sản vật phong phú, cực kỳ hoan nghênh toàn thể thanh niên tri thức đến Công xã chúng tôi"

Các công xã khác không ngờ tới thư ký Trần không biết xấu hổ như vậy, dưới tình cảnh như này lại có thể khoe khoang bản thân.

Bọn họ cũng vội vàng quảng cáo công xã của mình cho các thanh niên tri thức khác.

Nguyễn Dao nghe thấy công xã Thiết Nhân, trong lòng mắng một câu chửi thề.

Không ngờ tới Triệu Hương Lan là người của công xã Thiết Nhân, duyên phận chết tiệt này.

Nhưng cô sẽ không vì những chuyện này mà từ bỏ công xã Thiết Nhân.

Ôn Bảo Châu thấy cô chậm chạp mãi không tỉnh lại, không khỏi lo lắng nói: "Bấm nhân trung rồi mà Nguyễn Dao vẫn không tỉnh lại, chúng ta có nên đưa cô ấy đến bệnh viện không?"

Nguyễn Dao có bản lĩnh có thể giả vờ ngất xỉu như thật, nhưng ồn ào đi đến bệnh viện như vậy thì có hơi quá đà.

Vì thế lông mi của cô rung lên hai lần, sau đó yếu ớt mở mắt: "Tôi… bị làm sao vậy?"

Mọi người thấy cô tỉnh lại, không khỏi thờ phải nhẹ nhõm.

Bởi vì thời gian không còn sớm, rất nhiều đội sản xuất nằm cách xa đường thị trấn, phải bảo các thanh niên tri thức nhanh chóng quyết định thôi.

Bởi vì sự việc của Triệu Hương Lan, rất nhiều người có ấn tượng không tốt về công xã Thiết Nhân.

Đội ngũ thanh niên tri thức đầu tiên đã lựa chọn xong, rõ ràng không có một thanh niên tri thức nào lựa chọn công xã Thiết Nhân cả.

Thư ký Trần sắc mặt đột nhiên có chút xấu đi.

Đội trưởng Hồ chỉ muốn thu mình lại thành một chú rùa nhỏ.

Rất nhanh đội ngũ thứ hai của thanh niên tri thức đưa ra lựa chọn.

"Nguyễn Dao, cô đi đâu, tôi sẽ theo đó."

Ôn Bảo Châu nghiễm nhiên trở thành người hầu nhỏ của Nguyễn Dao.

Lâm Ngọc nhìn cô một cái, không bật ra lời châm biếm, nhưng yên lặng chào hỏi sao đó cũng đứng bên cạnh Nguyễn Dao.

Cái này có nghĩa là, cho dù Nguyễn Dao có đi đến công xã nào, đều là mua một tặng hai.

Không ít công xã phát hiện ra điều này, lập tức lại đó cướp người.

"Vị nữ đồng chí này, công xã chúng tôi không chỉ có sản vật phong phú, hơn nữa còn có sông đẹp núi đẹp, tất cả xã viên đều người lương thiện mộc mạc, đi đến nơi đó với chúng tôi, sẽ giống như ở nhà"

"Công xã chúng tôi có truyền thống tốt đẹp, xã viên của công xã vô cùng bảo vệ nữ đồng chí, nhóm các nữ thanh niên tri thức đi tới nơi đó của chúng tôi có được đãi ngộ rất tốt"

Thư ký Trần nhìn đám người đưa ra hấp dẫn, không khỏi luống cuống.

"Đồng chí Nguyễn, chỉ cần cô đồng ý đi đến công xã chúng tôi, mặc kệ cô muốn làm giáo viên, hay là muốn làm trợ lý của đội sản xuất, công xã chúng tôi đều có thể cho cô cơ hội!"

Vì đoạt được thanh niên tri thức mà liều mạng.

Các công xã khác nghe thấy điều này, không khỏi rủa thầm trong lòng lần nữa.

Lúc này, Nguyễn Dao mới mở miệng: "Thư ký Trần là một người lãnh đạo luôn trân trọng người có tài, hơn nữa mẹ của tôi hy vọng tôi có thể ở lại công xã Thiết Nhân, cho nên tôi quyết định lựa chọn đi đến công xã Thiết Nhân"

Các công xã khác nghe vậy không khỏi cảm thấy có chút nuối tiếc.

Lòng thư ký Trần như nở hoa: "Đúng đúng đúng, đồng chí Nguyễn là một đồng chí tốt"

Cứ như vậy, công xã bọn họ cướp được ba thanh niên tri thức.

Đúng lúc này, có một tiếng hừ lạnh vang lên: "Tôi cũng đi công xã Thiết Nhân"

Mọi người quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Thẩm Văn Thiến không biết vì lí do gì mà lên tiếng chào hỏi rồi đi đến, đôi mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Dao.

Ở phía sau cô ta đứng còn có một nam thanh niên tri thức trắng nõn gầy yếu, có chút ngại ngùng nói: "Tôi cũng đi công xã Thiết Nhân"

Thư ký Trần mừng như điên: Còn có loại chuyện tốt như này sao?

Thư ký Trần thấy Thẩm Văn Thiến nhìn chằm chằm Nguyễn Dao, còn tưởng cô ta cũng là bạn bè của Nguyễn Dao.

Mua một tặng bốn.

Đồng chí Nguyễn quả thực chính là cứu tinh của ông.

Sau khi thanh niên tri thức được phân công xong, thanh niên tri thức và người của đội sản xuất vội vàng dọn đồ lên trên xe.

Thẩm Văn Thiến tiến đến bên cạnh Nguyễn Dao, hậm hực với cô: "Tôi sẽ nhìn chằm chằm cô, một khi cô phạm sai lầm, tôi sẽ đi báo cáo cô, còn có cô đừng có mơ tưởng làm chị dâu tôi!"

Nguyễn Dao vờ như ngây ngốc, trên mặt lại lộ ra vẻ mặt hoảng sợ: "Cô..."

Thẩm Văn Thiến cho rằng cô sợ hãi, hối hận rồi trong lòng cảm thấy hả hê.

Ai ngờ ngay sau đó chợt nghe Nguyễn Dao nói: "Ở trên tóc của cô có một con sâu"

Thẩm Văn Thiến bỗng biến thành một con gà gào thét ngay tại chỗ: "Aaaaaa mau giúp tôi phủi nó xuống"

"Đấy là do cô nói đấy nhé"

Nguyễn Dao cong môi cười, đưa tay "bốp" lên đầu cô ta.

Thẩm Văn Thiến tức giận đến mức cả người run lên: “...”

Nguyễn Dao đang dùng việc công trả thù việc tư!

Cô ta vội vàng lui ra để tránh khỏi cánh tay của cô, ai ngờ lùi được hai bước thì đụng vào lưng của Triệu Hương Lan.

Triệu Hương Lan một tay chống nạnh muốn chửi người, chưa kịp mở miệng, thì không biết ai ở đằng sau dùng sức đạp một cái vào đầu gối bà ta.

"Uỵch" một tiếng vang lớn.

Triệu Hương Lan nhào vào bãi phân ngựa bên cạnh đó, ăn một miếng phân ngựa.

Vẻ mặt đội trưởng Hồ ghét bỏ: "Bà nhà Bảo Điền, cô đi chuyến xe ngựa cuối cùng, đừng quấn lấy nhóm thanh niên tri thức"

"...”

Triệu Hương Lan trở thành một con gà mắt lé: "Đội trưởng, có người cố ý đá tôi nên tôi mới bị ngã!"

Nguyễn Dao chối bỏ trách nhiệm, nhìn Thẩm Văn Thiến: "Bà ta nói cô cố tình đá bà ta"

Thẩm Văn Hiến lập tức trừng mắt, chỉ vào Triệu Hương Lan nói: "Cô lại nói năng linh tinh, cô có tin tôi đi báo cáo cô ngay bây giờ không"

“...”

Triệu Hương Lan tức giận suýt chút nữa muốn qua đời ngay tại trận.

Thanh niên tri thức trong nội thành này hở một tí là muốn đi báo cáo, quả thực có bệnh!

Một mũi tên trúng hai đích.

Nhìn thấy hai người chướng mắt nhau, khóe miệng Nguyễn Dao cong lên.

Bởi vì phải trở về đại đội sản xuất trước khi trời tối, mọi người cũng không dám trì hoãn.

Chỉ là xe ngựa mới đi chưa được nửa tiếng thì Lâm Ngọc và Thẩm Văn Thiến lại bị say xe.

Thẩm Văn Thiến tựa trên xe ngựa, mặt trắng bệch như tờ giấy: "Đội trưởng Hồ, còn bao lâu nữa chúng ta mới tới đại đội sản xuất"

"Nhanh thôi, còn tầm một tiếng nữa là tới"

Vừa nghe được còn hơn một tiếng, Thẩm Văn Thiến "ọe" lên một tiếng rồi nôn ngay tại chỗ.

Nguyễn Dao vội vàng quay đầu sang một bên, trong lòng cảm thấy may mắn khi không phải ngồi chung xe ngựa với cô ta.

Trở lại đội sản xuất Tây Câu, trời cũng đã xế chiều.

Ánh chiều tà bao phủ trên những ngọn cao lương, gió đêm thổi tới, những làn sóng đỏ trào dâng trên cánh đồng.

"Mọi người mau đến xem, đại đội trưởng dẫn nhiều cô gái trẻ về lắm nè"

"Có thể nói chuyện không, đây chắc hẳn là thanh niên tri thức"

"Đại đội trưởng quá lợi hại, có thể dẫn tận năm thanh niên tri thức về. Sau này xem ai dám nói đội sản xuất của chúng ta không có thanh niên tri thức nữa"

Nhóm xã viên vây xem như xem động vật trong vườn bách thú.

Thẩm Vân Thiến cực kỳ mất bình tĩnh, nhưng dọc theo đường đi cô ta đã nôn vài lần, bây giờ ngay cả trợn trừng mắt cô cũng không có sức.

Nguyễn Dao lộ ra hàm răng trắng: "Xin chào bà con cô bác, tôi tên là Nguyễn Dao, là thanh niên tri thức tới từ thủ đô về sau này mong mọi người giúp đỡ"

Mọi người cười ngây ngô chào hỏi cô.

Trước kia nghe nói thanh niên tri thức ở thủ đô rất kiêu ngạo, khinh thường việc phải sống chung với nông dân bọn họ, nhưng cô gái nhỏ trước mặt này lại rất nhiệt tình.

Hơn nữa vẻ ngoài của cô gái này cũng đẹp quá đi, nhìn này làn da trắng nõn, đậu hủ cũng chẳng mềm được như vậy.

Bởi vì lúc trước không nghĩ tới có nhiều thanh niên tri thức tới đây như vậy, đội sản xuất cũng không có bố trí chỗ cho thanh niên tri thức, bây giờ phải sắp xếp nhóm thanh niên tri thức ở chỗ nào mới là vấn đề.

Nguyễn Dao hỏi: "Đội trưởng Hồ, đội trưởng đã sắp xếp như thế nào cho chúng tôi vậy ạ?"

Đội trưởng Hồ lấy từ bên hông ra một tẩu thuốc lá, hút một hơi rồi nói: "Các đội sản xuất khác đều bố trí thanh niên tri thức đến nhà xã viên, tôi nghĩ chúng ta cũng có thể làm như vậy"

Khó mà làm được.

Cô muốn có chỗ đứng vững chắc ở đội sản xuất, thì phải cần trợ thủ đắc lực giúp cô làm việc, nếu là đánh vỡ sự sắp xếp để tới ở trong nhà xã viên thì sẽ rất bất tiện khi làm công việc.

Vả lại xa thơm gần thối, đến ở trong nhà xã viên, cũng dễ dàng gây nên mâu thuẫn.

Nghĩ vậy, Nguyễn Dao cười nói: "Đội trưởng Hồ, tôi có ý này ngài nghe một chút xem có thích hợp không"

Đội trưởng Hồ nhả ra làn khói: "Cô nói thử xem"

"Lần này chúng ta có rất nhiều thanh niên tri thức, nếu như sắp xếp ở nhà xã viên, chỉ sợ sắp xếp không hợp lý, mà quan trọng là về sau sẽ còn các thanh niên tri thức lần lượt kéo tới đây, chẳng lẽ đều sắp xếp ở trong nhà xã viên sao?"

"Cho nên tôi nghĩ hay là tìm một chỗ không có ai ở bố trí làm một điểm tập kết cho thanh niên tri thức, về sau có thanh niên tri thức khác đến đây đều sắp xếp đến chỗ đó cứ như vậy không quấy rầy đến bà con cô bác, cũng thuận tiện quản lý ngài cảm thấy có được không?"

Đội trưởng Hồ vừa nghe thấy thế thì hai mắt đục ngầu sáng lên.

Ban đầu ông muốn ngày mai bốc thăm, bắt được nhà ai thu nhận thanh niên tri thức về ở trong nhà, đến lúc đó đội bọn họ sẽ trợ cấp mười xu.

Mặc dù có trợ cấp, nhưng số tiền trợ cấp này không đủ dùng trong hai ngày, chắc chắn gia đình của xã viên thu nhận sẽ tức giận.

Nếu bố trí chỗ cho thanh niên tri thức, tất cả mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết.

"Ý kiến này của cô khá hay, vừa đứng lúc trong đội có một cái sân to của một phú ông, biến nơi này thành điểm tập kết của thanh niên tri thức đi"

Mấy người Nguyễn Dao đi theo đội trưởng Hồ tới sân của phú ông.

Lập tức trợn tròn mắt ngay tại chỗ.

Vừa nãy nghe được là sân của phú nông, bọn họ còn tưởng là sân ngói đen tường trắng, không ngờ…

Chỉ thấy vách tường của sân bị sập, cửa của sân thì không biết nằm đâu rồi, các góc tường thì đầy rêu xanh và mạng nhện.

Phòng thì có rất nhiều, tổng cộng tám phòng, nhưng có hai đến ba phòng có vết cháy, một phòng thì mái hiên sụp, bên trong cỏ dại mọc rất nhiều.

Ưu điểm duy nhất chính là cách đó không xa có một cái giếng, về sau gánh nước thực sự rất tiện.

"Nơi này tan nát như vậy, sao có thể cho người ở được chứ?" Thẩm Văn Thiến là người đầu tiên oán giận nói.

Tuy rằng Lâm Ngọc không lên tiếng, nhưng vẻ mặt cũng ghét bỏ.

Đội trưởng Hồ ho khan một tiếng: "Nhà này là của phú ông trước kia bóc lột nông dân, xã viên chống đối địa chủ năm ấy rất kích động nên đốt luôn phòng”

Nếu tường không đổ, làm sao tới lượt thanh niên tri thức bọn họ ở?

Nguyễn Dao cười nói: "Thanh niên tri thức chúng tôi xuống nông thôn là tới tiếp thu giảng dạy của bần nông và trung nông, có cái mái hiên có thể che chắn mưa gió là được, nhưng mà có mấy căn phòng mái hiên bị sập, không biết trong thời gian rảnh rỗi sau mùa vụ, có thể nhờ xã viên hỗ trợ sửa chữa một chút không, tôi lo lắng sau này sẽ ảnh hưởng tới mọi người"

So với hai người Thẩm Văn Hiến và Lâm Ngọc, đội trưởng Hồ cảm thấy Nguyễn Dao mộc mạc hiểu chuyện hơn nhiều huống chi về sau phòng cũng có người ở, sớm hay muốn đều phải sửa chữa.

Vì thế ông rất hào phóng đáp ứng, còn nói: "Tôi sẽ nhờ xã viên lại đây quét dọn, ngoài ra sẽ dùng tấm ván gỗ làm cho các người cái giường và kệ bếp đơn giản."

Nguyễn Dao vội vàng cảm ơn: "Vẫn là đội trưởng Hồ suy nghĩ chu đáo, thực sự cảm ơn đội trưởng Hồ"

Đội trưởng Hồ xua tay, đi ra ngoài chọn mấy người con gái, bảo các cô đi vào hỗ trợ quét dọn, còn chọn một vài thợ thủ công, rồi vội vàng đóng giường gỗ và kệ bếp.

Nhiều người thì dễ làm việc, tất cả đồ đạc đều được chuẩn bị xong trước khi trời tối.

Nhóm xã viên cực kỳ nhiệt tình, còn cho bọn họ củi đốt, còn đưa cả nồi sắt to ở nhà ăn trước kia cho bọn họ dùng.

Sau khi tiễn nhóm xã viên, mọi người bắt đầu đun nước rửa mặt.

Phái bên này làm thành một chiếc giường chung to, mọi người chen chúc ở trên một cái giường.

Nguyễn Dao lấy chăn bông của mình ra: "Tối nay tôi ngủ ở bên ngoài."

Thẩm Văn Thiến lại bắt đầu gây hấn: "Dựa vào cái gì cô được chọn trước? Tối nay tôi cũng muốn ngủ bên ngoài"

Nguyễn Dao nhún vai: "Được thôi, nhưng đừng nói tôi không nhắc nhở cô, Tháp Lạp Đồ gần với thảo nguyên, không chừng buổi tối sẽ có thú dữ đi qua, cửa ở đây đã bị hỏng rồi, nếu như cô bị thú dữ tha đi thì cũng đừng khóc nhè nhé"

Thẩm Văn Thiến: “...”

Đinh Văn Lâm ở một mình cách vách: “...”
Chương kế tiếp