Xuyên Tới Thập Niên 60: Thanh Niên Trí Thức Là Thánh Diễn Max Level

Chương 11
Lúc này, bầu không khí ở Nguyễn gia rất nặng nề.

Sắc mặt của Triệu Hương Lan vô cùng khó coi: "Lão tứ, con hỏi thăm rõ ràng rồi sao, trong đội thật sự sắp xếp những thanh niên tri thức kia cho tổ thanh niên tri thức hả?"

Đại ca Nguyễn Hưng Quốc: "Mẹ ơi, không phải tổ thanh niên tri thức mà là điểm thanh niên tri thức"

Triệu Hương Lan trừng mắt nhìn anh ta một cái rồi lại quay đầu tiếp tục nhìn con trai nhỏ.

Lão tứ Nguyễn Hưng Khang giật giật khóe miệng: "Điểm thanh niên tri thức nằm ngay trong nhà của phú ông, đội trưởng Hồ còn sai người dựng giường và bếp nấu cho bọn họ nữa"

Lão nhị Nguyễn Hưng Phú đảo đôi mắt nhỏ: "Mẹ, cứ như vậy người bên thủ đô có còn cho chúng ta tiền không?"

Triệu Hương Lan phun một câu: "Cho cái rắm ấy!"

Với tính cách tiền trao cháo múc của Vương Phân, chuyện không thành thì làm sao có thể cho tiền được?

Nguyễn Hưng Phú sờ sờ mũi: "Mẹ à, sao mẹ lại tức giận với con, chuyện này còn không phải là do mẹ sao. Nếu mẹ không ngã vào phân trâu thì đã không bỏ lỡ thời cơ"

"…"

Đúng là hết nói nổi mà.

Nói đến chuyện này, Triệu Hương Lan lại tức giận.

Bà ta bất hòa với không ít phụ nữ trong đội sản xuất, lúc đó cả người và mặt bà ta dính đầy phân ngựa, nếu bị những người đó nhìn thấy chắc chắn sẽ cười nhạo bà ta.

Vì vậy, khi vừa đến đại đội sản xuất, bà ta lặng lẽ lẻn về nhà để rửa sạch, ai ngờ khi bà ta rửa xong quay lại thì đã không thấy bóng dáng đội thanh niên tri thức đâu nữa.

Bây giờ đội sản xuất đã thành lập điểm thanh niên tri thức, nếu bà ta lại muốn Nguyễn Dao ở lại Nguyễn gia thì mọi chuyện cũng không dễ dàng xử lý.

Nhưng có khó hơn nữa cũng phải làm.

Triệu Hương Lan nhìn về phía Nguyễn Hưng Khang: "Lão tứ, con là người thông minh nhất trong nhà, con có biện pháp gì không?"

Nguyễn Hưng Khang không trả lời luôn mà hỏi ngược lại: "Mẹ, Nguyễn gia bên thủ đô rốt cuộc muốn làm gì? Mọi người đều nói hổ dữ không ăn thịt con, bọn họ làm cha mẹ mà lại nhờ chúng ta giúp đỡ đối phó với chính con gái mình, chuyện này chắc là phải có nguyên do chứ?"

Vừa nghe lời này, ánh mắt ba anh em còn lại sững sờ nhìn chằm chằm Triệu Hương Lan.

Triệu Hương Lan thấy không giấu được, đành phải nói ra nguyên nhân thật sự: "Thím ba của các con nói Nguyễn Dao trộm bốn trăm đồng của bọn họ, bọn họ muốn chúng ta giúp đỡ để con nhỏ kia phun tiền ra, sau khi thành công bọn họ sẽ cho chúng ta năm mươi đồng làm thù lao"

Bốn trăm đồng!!!

Nghe thấy một khoản tiền khổng lồ như vậy, tất cả mọi người trong nhà đều choáng váng.

Nguyễn Hưng Phú kích động đến mức lạc cả giọng: "Mẹ, mẹ nói thật sao, trên người con bé kia thật sự có bốn trăm đồng sao?"

Vẻ mặt Triệu Hương Lan đầy giễu cợt: "Nếu không phải một khoản tiền lớn như vậy thì bọn họ cũng sẽ không liên lạc với chúng ta"

Ông nội của chồng bà Nguyễn Bảo Điền và ông nội của Nguyễn Bảo Vinh là anh em ruột, chỉ là hai gia đình đã xích mích với nhau từ thế hệ trước. Sau đó, họ chuyển đến Tháp Lạp Đồ, tính ra hai gia đình đã không liên lạc với nhau hơn hai mươi năm.

Nguyễn Hưng Khang sờ lỗ tai: "Mẹ, bây giờ người đã đến điểm thanh niên tri thức, hơn nữa cô ấy cũng đề phòng chúng ta, cách tốt nhất là để cho phía thủ đô viết một phong thư gửi tới, bảo bọn họ dặn dò thanh niên tri thức Nguyễn ở nhà chúng ta"

Trời đất bao la, cha mẹ là lớn nhất.

Nếu Nguyễn Dao không muốn bị coi là bất hiếu, vậy thì chỉ có thể ở lại Nguyễn gia.

"Được, vậy ngày mai mẹ sẽ đi gọi điện thoại." Triệu Hương Lan nói xong lại dặn dò, "Chuyện này các con tuyệt đối không được nói với vợ của mình, biết chưa?"

Bà ta sợ quá nhiều người biết sẽ làm hỏng chuyện, đến lúc đó lại tốn công vô ích.

Trừ Nguyễn Hưng Khang chưa kết hôn thì ba anh em còn lại vội vàng gật đầu.

Lúc này không khí Nguyễn gia ở thủ đô cũng không tốt lắm.

Vương Phân ở trên giường trằn trọc khó ngủ: "Ông nói xem nhà anh họ của ông có thể giải quyết được không?"

Nguyễn Bảo Vinh không nhịn được hừ một tiếng: "Làm sao tôi biết được? Một đêm bà trở mình mấy trăm lần, có để cho người khác ngủ hay không?"

"…"

Vương Phân bị nghẹn gần chết, trong lòng vừa tức vừa tủi thân.

Kể từ khi không có việc làm, tính khí của Nguyễn Bảo Vinh càng ngày càng nóng nảy, động một tí là mắng bà và con.

Trong khoảng thời gian này, tình cảm vợ chồng trước kia bị hao mòn sạch sẽ.

Mấy ngày này thật sự không chịu nổi.

Bây giờ bà ta chỉ hy vọng bên biên giới nhanh chóng lấy lại tiền, tốt nhất là hành hạ chết con nhỏ Nguyễn Dao chết tiệt kia!

Về phần dày vò người khác thì bà ta vẫn rất tin tưởng Triệu Hương Lan.

Nguyễn Dao không biết hai đình Nguyễn gia đều đang thảo luận về mình, cô lại ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau vừa tỉnh dậy, lập tức nhìn thấy hai mắt biến thành mắt gấu trúc của Thẩm Văn Thiến đang lườm cô, dáng vẻ tiều tụy như thể già đi mấy tuổi.

Nguyễn Dao lười để ý tới cô ta, sửa sang lại chăn rồi xuống giường rửa mặt.

Thẩm Văn Thiến thấy cô muốn đi, lập tức quát lên: "Nguyễn Dao, cô đứng lại cho tôi, buổi tối cô ngáy ầm ĩ khiến tôi cả đêm không ngủ được, cô phải cho tôi một lời giải thích!"

Ngáy á?

Nguyễn Dao nhún vai: "Có gì để giải thích, cô lấy đồ nhét vào tai, hoặc là chuyển đến phòng khác ở, dù sao ở đây cái gì không có chứ phòng thì có nhiều lắm"

"…"

Thẩm Văn Thiến tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Thật ra thì Nguyễn Dao không ngáy, nhưng bởi vì tối hôm qua cô nhắc tới dã thú, lại thêm hoàn cảnh xa lạ khiến cô ta cả đêm cũng không dám nhắm mắt lại.

Nhưng Nguyễn Dao và Ôn Bảo Châu ngủ như heo vậy, dù cô ta có gây ra bao nhiêu âm thanh lớn, cả hai người bọn họ đều không tỉnh.

Tức chết cô ta rồi.

Thẩm Văn Thiến định tiếp tục, lúc này Lâm Ngọc mở mắt ra, lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta: "Nếu cô không ở nổi, tôi khuyên cô nên trở về càng sớm càng tốt, bánh bèo yếu đuối còn học đòi làm thanh niên tri thức?"

Thẩm Văn Thiến giống như mèo bị dẫm đuôi, lập tức bùng nổ: "Thái độ của cô là sao? Tôi có làm thanh niên tri thức hay không thì liên quan gì đến cô, cô là đồ chó mà lại thích đi bắt chuột, thích lo chuyện bao đồng!"

Mắt phượng của Lâm Ngọc tràn đầy trào phúng: "Coi như cô tự biết mình, biết bản thân là con chuột đáng ghét"

Thẩm Văn Thiến tức đến lệch cả mũi: "Cô mới là chuột, cả nhà cô đều là chuột!"

Ôn Bảo Châu ngủ hai gò má đỏ bừng, mơ mơ màng màng lẩm bẩm một tiếng: "Sao lại ồn ào vậy?"

Nói xong lật người lại ngủ tiếp.

Nguyễn Dao lười làm người hòa giải, rửa mặt xong thì lấy phần lương khô còn lại, vừa ăn vừa uống nước, rồi phủi mông đi ra ngoài.

Cô phải ra ngoài nghiên cứu địa hình, nắm rõ hoàn cảnh địa lý xung quanh.

Nếu muốn cắm rễ phát triển ở biên giới, đầu tiên là phải biết rõ ở đây có những ưu thế và cấm kỵ gì.

Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.

Điểm thanh niên tri thức cách khu dân cư đông nhất của đội sản xuất một khoảng.

Nguyễn Dao một đường đi tới, đứa trẻ trong đội sản xuất nhìn cô bằng ánh mắt hiếu kỳ từ xa, không dám tới gần.

Tối hôm qua trở về quá muộn nên không có thời gian quan sát, bây giờ nhìn mới thấy rằng đội ngũ sản xuất còn nghèo hơn cô nghĩ.

Ngoại trừ hôm qua thấy văn phòng của đội sản xuất là nhà gạch, những cái khác cơ bản đều là nhà đất.

Ngôi nhà bằng đất được xây dựng bằng gạch sống, tường bên ngoài và mái nhà được bôi bùn, một ngôi nhà không bền chắc. Mùa xuân và mùa hè hàng năm đều phải trát bùn lên các bức tường bên ngoài và mái nhà, nếu không những ngày mưa sẽ bị dột, mùa đông sẽ bị lọt gió.

So với các thế hệ sau, người ở niên đại này thực sự quá khổ.

Nguyễn Dao thấy thế này, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.

Đột nhiên, dưới gốc cây cách đó không xa, một cụ già bị trượt chân mắt thấy đã sắp ngã xuống.

Nguyễn Dao chạy nước rút trăm mét, chạy như bay tới đỡ bà cụ sắp ngã xuống đất: "Bác gái, bác không sao chứ?"

Bà Ngưu nắm lấy cánh tay cô, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Con gái, may mà nhờ có con chạy tới đỡ ta, không thì ta đã ngã xuống rồi"

Người già sẽ không chịu nổi cú ngã, tháng trước bà Vương ở đối diện bị ngã lộn mèo, không được mấy ngày đã không qua khỏi.

Nguyễn Dao đỡ bà ngồi xuống tảng đá lớn dưới gốc cây: "Bác gái không cần khách sáo, giúp người làm niềm vui, đây là việc ai cũng sẽ làm"

Nhịp tim đập nhanh của bà Ngưu dần bình tĩnh lại, nhìn cô từ trên xuống dưới: "Con là con gái nhà nào đây, hình như ta chưa từng gặp con?"

Nguyễn Dao cười ngọt ngào lộ ra hàm răng trắng: "Con là thanh niên tri thức mới đến đội sản xuất ngày hôm qua, con tên là Nguyễn Dao."

Bà Ngưu bừng tỉnh: "Bảo sao trông lạ mắt như vậy, thì ra là thanh niên tri thức mới tới. Ôi, con bé này không chỉ xinh đẹp mà còn rất tốt bụng, các con có thể đến đội sản xuất của chúng ta, thật đúng là vinh dự của đội sản xuất của chúng ta"

Nguyễn Dao khiêm tốn cười nói: "Thanh niên tri thức chúng con đến là để học hỏi lại từ các nông dân, sau này nếu có chỗ nào làm không tốt, còn cần bác gái cùng các xã viên khác nhắc nhở chúng con nhiều hơn."

Người đẹp tâm thiện, khiêm tốn ngoan ngoãn, thanh niên tri thức thật là tốt.

Bà Ngưu có ấn tượng rất tốt với Nguyễn Dao: "Nói đến đây thì trong đội của chúng ta cũng có một hộ gia đình cùng họ với con, thật trùng hợp, trước đây bọn họ cũng đến từ thủ đô"

Đúng là ngủ gật thì có người đưa gối.

Cô đang muốn hỏi thăm tình hình của gia đình Triệu Hương Lan.

Cô làm ra bộ dạng khiếp sợ: "Không biết Nguyễn gia này là như thế nào? Hôm qua có một bác gái tên là Triệu Hương Lan chạy ra nói là họ hàng của con, nhưng con hoàn toàn không biết bà ấy"

Nghe vậy, bà Ngưu lập tức đổi sang vẻ mặt đồng cảm: "Con gái, con thật sự là thân thích của Nguyễn gia à?"

Nguyễn Dao: "Con còn phải viết thư hỏi người nhà của con, chỉ là sao bác gái lại nói như vậy, Nguyễn gia kia có gì không ổn sao?"

"Không ổn, thật sự không ổn."

Trong lúc bà Ngưu giải thích, Nguyễn Dao đã biết tình hình của Nguyễn gia.

Nguyễn gia có mười một người, chủ hộ là Nguyễn Bảo Điền, nhưng người quản lý việc nhà lại là Triệu Hương Lan.

Triệu Hương Lan sinh được bốn người con trai, đặt tên theo thứ tự là "Quốc Phú Dân Khang".

Con trai cả Triệu Hưng Quốc thật thà, nhưng lại là một đứa “con trai cưng của mẹ”, vợ cậu ta Lâm Thu Cúc đã sảy thai hai đứa con, hai người hiện tại không có con.

Lão nhị Nguyễn Hưng Phú, là một tên lông bông lười biếng, cùng với con dâu Dương Trân Trân sinh được một đứa con trai.

Lão tam Nguyễn Hưng Dân, cậu ta ngược lại không phải “con trai cưng của mẹ”, cũng không hay ăn lười làm, nhưng cậu ta lại có tính tình nóng nảy, thỉnh thoảng lại đánh vợ cậu ta Hồng Thắng Nam. Hai vợ chồng sinh được một đứa con gái, nghe nói sức khỏe của con bé không tốt lắm, thường xuyên ốm đau.

Lão tứ Nguyễn Hưng Khang, nghe nói là đứa dễ nhìn nhất Nguyễn gia, cao lớn đẹp trai, cũng thông minh, nhưng vì có hành vi không tôn trọng bạn học nữ nên bị khiếu nại, dẫn đến mất cơ hội vào đại học, hiện đang làm giáo viên dạy toán tại trường tiểu học xã.

Đơn giản mà nói thì đây là một gia đình cực phẩm.

Sau khi nghe xong, trong lòng Nguyễn Dao không ngừng kêu hay lắm.

Trong đầu nguyên chủ không có tin tức về Nguyễn gia bên này, chứng tỏ hai nhà hẳn là nhiều năm không liên lạc, bây giờ lại đột nhiên liên lạc, tám chín phần là nhắm về phía tiền của cô.

Vương Phân chắc là muốn mượn tay đám cực phẩm này đòi lại tiền, tốt nhất là có thể để cho đám cực phẩm này giày vò chèn ép cô.

Bà Ngưu nói: "Con gái à, mặc kệ con có phải thân thích của Nguyễn gia hay không, sau này con nên cách xa bọn họ một chút, cả nhà kia cũng không phải là thứ tốt gì"

Binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn.

Cực phẩm kỳ lạ hơn nữa cô cũng từng gặp rồi, không có gì phải sợ.

Sau khi tách khỏi bà Ngưu, Nguyễn Dao đi về phía văn phòng đội sản xuất.

Căn cứ dầu mỏ.

Tần Lãng đến căn cứ ngày hôm qua, cũng đã đến căn cứ để báo danh, sắp xếp ngày hôm nay đã được thông báo.

Anh được chỉ định đến sở nghiên cứu công nghệ khai thác dầu, cùng với các đồng chí khác phụ trách chinh phục thử nghiệm kỹ thuật phân tầng giếng dầu.

Thử nghiệm phân tầng giếng dầu đóng một vai trò quan trọng trong khai thác dầu, nó không chỉ liên quan đến khai thác sau này, mà còn có một vai trò quan trọng trong các mối tai họa ngầm.

Lúc này Tần Lãng cùng với các kỹ sư và kỹ thuật viên khác ở tuyến đầu của mỏ dầu để làm một thử nghiệm phân cấp, thử nghiệm này là hơn nửa ngày.

Họ ra ngoài khi trời chưa sáng, ngồi xổm trên mặt đất, sử dụng dây thép để xác định hàng trăm vị trí, và phân tích từng cái một.

Chờ các đội viên khác mang bữa sáng tới, lúc này Tần Lãng mới phát hiện thắt lưng mình cứng ngắc đến mức gần như không đứng dậy nổi.

Phó sở trưởng Khương Học Hải thấy thế thì trêu ghẹo nói: "Kỹ sư Tần, tôi nhớ năm nay anh mới 25 tuổi, chưa gì mà eo đã không dùng được nữa rồi à?"

Lời này vừa nói ra, Tần Lãng cùng một kỹ sư họ Tần khác nhìn qua người sau vẻ mặt mờ mịt.

Tần Lãng: "Phó sở trưởng lo lắng nhiều rồi, eo của tôi rất tốt." Đàn ông không thể nói không được.

Khương Học Hải cười cười, chuyển đề tài: "Bây giờ trong đội ngũ có hai kỹ sư họ Tần, nếu gọi kỹ sư Tần thì không dễ phân biệt"

Cặp mắt hoa đào của Tần Lãng khẽ thu liễm, giống như nghiêm túc nói: "Vậy sau này mọi người gọi tôi là kỹ sư Lãng đi"

Khương Học Hải: "…"

Những người khác: "…"
Chương kế tiếp