Xuyên Tới Thập Niên 60: Thanh Niên Trí Thức Là Thánh Diễn Max Level

Chương 16
Đây là một buổi sáng khiến người ta vô cùng xấu hổ.

Nhưng chỉ cần cô không xấu hổ, thì người xấu hổ chính là người khác.

Nguyễn Dao bĩnh tĩnh giải thích với Ôn Bảo Châu, nói rằng mình mơ thấy đi bắt dê để nướng thịt dê ăn.

Ôn Bảo Châu đơn thuần thì tin tưởng ngay.

Nhưng Thẩm Văn Thiến lại một lòng hoài nghi.

Nguyễn Dao không quan tâm đến suy nghĩ của cô ta, để bù lại cho Ôn Bảo Châu chịu khổ vì nanh vuốt ma quỷ của mình, cô quyết định chuẩn bị một món bánh canh để an ủi cô ấy.

Bánh canh ở đây là một món bằng bột mì của Đông Bắc, dùng nước lạnh trộn bộn rồi tạo hình bánh canh, sau đó cắt cà chua mộc nhĩ thành miếng nhỏ bỏ vào trong nồi, chờ sau khi nước sôi, thả bánh canh xuống.

Chờ đến khi bánh canh gần chín, cho vài miếng rau dại vào, chỉ tiếc không có trứng gà, không thì có thể đánh trứng vào, hương vị càng thơm ngon hơn.

Cuối cùng là rắc thêm gia vị vào, một nồi bánh canh rau củ thơm ngon đã làm xong.

Hương vị của bánh canh rau củ chắc chắn sẽ hơi nhạt, nhưng cũng không sao, kết hợp thêm với củ cải cay do mẹ Ôn Bảo Châu làm và tương ớt, chua chua ngọt ngọt mà lại giòn tan, vô cùng ngon miệng "Thơm quá, thơm quá.”

Ôn Bảo Châu ôm một cái tô lớn, hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng của mình mà ăn xì xụp không ngừng.

Cô ấy ăn tận hai tô lớn, cuối cùng bụng no căng tròn.

Cô ấy ợ một cái, nói: "Nguyễn Dao, nếu sáng nào cũng có thể ăn bánh canh ngon đến như vậy, vậy thì mỗi ngày tôi đều nguyện ý bị cô đánh đòn.”

Khóe miệng Nguyễn Dao giật một cái: "..."

Tôi không muốn.

"Keng keng keng”

Vừa mới ăn sáng xong, bên ngoài truyền đến âm thanh tiếng chiêng báo hiệu đến giờ làm việc, mọi người vội vã chạy ra ngoài.

Từ hôm nay trở đi, Nguyễn Dao không cần xuống ruộng nữa, đi được nửa đường với mọi người thì cô tách ra đi đường khác.

Sáng sớm gió lạnh thổi qua, Nguyễn Dao vỗ vỗ hai má của mình, nơi này vẫn còn lưu lại chút hơi ấm.

Đang yên đang lành sao lại mơ như thế?

Đè người ta lên tường hôn kiểu Pháp đã đành, lại còn muốn đánh mông người ta.

Chậc chậc, ngay cả cô cũng cảm thấy mình có chút bì ổi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tối hôm qua nụ hôn kia thật sự rất triền miên rất nóng bỏng, bây giờ nhớ lại, cô vẫn không nhịn được mà tim đập rộn lên.

Nguyễn Dao: Rất thoải mái rất kích thích. Tuy kiếp trước cô được bà nội Lưu nhận nuôi, nhưng bà nội Lưu nuôi cô đến năm cô mười lăm tuổi thì bị bệnh mà qua đời, bởi vì cô tuổi quá lớn không thích hợp để đưa đến trại trẻ mồ côi, nhưng chính cô cũng không muốn đi, bởi thế từ trung học bắt đầu vừa đi học vừa đi làm. Trong lúc học đại học cô và bạn học cùng nhau xây dựng sự nghiệp, kiếm được một triệu tệ đầu tiên trong đời, sau khi tốt nghiệp cô bắt lấy cơ hội, thực hiện quảng bá thông qua các phương tiện truyền thông, chưa đến năm năm cô đã là một trong những người đứng đầu ngành, độc lập về mặt tài chính.

Những năm đó cô không dám lơ là, vẫn vùi đầu phấn đấu, hoàn toàn không có thời gian yêu đương, cho nên trong giấc mơ tối hôm qua, đừng thấy cô trông như một người từng trải mà hiểu lầm, thật ra cô vẫn là một con chuột trắng nhỏ.

Thật là quá đáng tiếc.

Nguyễn Dao tiếc nuối lần thứ 1001.

Mắt thấy sắp tới văn phòng đội sản xuất, cô lắc đầu rũ bỏ hình ảnh lưu luyến trong đầu, vẻ mặt đứng đắn đi tới.

Trong căn cứ dầu mỏ, buổi sáng hôm nay Tần Lãng đã hắt xì ba lần.

Lâu Tuấn Lỗi nhịn không được mà quan tâm hỏi han: "Tần Lãng, anh không sao chứ, đừng nói anh ngã bệnh đấy nhé?”

Tần Lãng sắc mặt nhàn nhạt đáp: "Không có việc gì.”

Nhưng không biết vì sao anh lại có cảm giác rằng hôm nay sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Vừa nói chuyện, hai người vừa ra khỏi ký túc xá, Lâu Tuấn Lỗi bởi vì nói chuyện với anh mà đi thụt lùi, suýt chút nữa đâm vào Thẩm Hàn Xuyên ở ký túc xá bên cạnh đang đi tới.

Lâu Tuấn Lỗi xoay người quay lại nhìn thấy người mình suýt đâm vào là Thẩm Hàn Xuyên, thế là cậu luôn mồm xin lỗi: "Xin lỗi kỹ sư Thẩm, không đụng trúng anh chứ?”

Thẩm Hàn Xuyên lắc đầu: "Không cần lo lắng, tôi không sao.”

Lâu Tuấn Lỗi nhìn chằm chằm anh một lát, sau đó "A" lên một tiếng: "Kỹ sư Thẩm sao quầng mắt của anh lại đen thế, tối qua ngủ không ngon sao?”

Thẩm Hàn Xuyên dừng lại: "Ừ, tối qua suy nghĩ chuyện kỹ thuật dầu mỏ mới, cho nên ngủ không ngon.”

Thật ra tối hôm qua anh ngủ không ngon cũng không phải vì nguyên nhân này.

Ban ngày anh nhìn thấy Nguyễn Dao, bị rung động bởi sự thay đổi của cô, sau đó lại vì cô không nhận ra mình mà trong lòng có chút rối rắm.

Không biết có phải là do ban ngày nghĩ quá nhiều hay không mà ban đêm lại mơ thấy cô.

Trong mơ Nguyễn Dao không ngừng đi qua trước mặt anh, bất luận anh có gọi như thế nào, đối phương cũng không phản ứng lại, anh không cam lòng mà cứ đuổi theo cô. Cứ như vậy chạy cả một buổi tối.

Dẫn đến sáng nay thức dậy còn mệt hơn là làm việc cả một ngày.

Tần Lãng ra khỏi ký túc xá, đối diện với khuôn mặt của Thẩm Hàn Xuyên. Anh gật gật đầu, không nói gì trực tiếp rời đi.

Tuy anh và Thẩm Hàn Xuyên hai người đều thuộc Sở Nghiên cứu Công nghệ Khai thác Dầu mỏ, nhưng hai người ở đội ngũ khác nhau.

Thẩm Hàn Xuyên ở phân đội thí nghiệm phân tầng thứ nhất ở giếng dầu, anh ở phân đội thứ ba, hơn nữa anh tới căn cứ dầu mỏ chưa lâu, cho nên lúc này cả hai không được gọi là quen biết nhau.

Nguyễn Dao đi vào văn phòng, cô vừa mới bước vào thì đã đối diện với khuôn mặt tươi cười của Chu Tú Hồng.

"Nguyễn Dao con đến rồi, ăn sáng không? Hôm nay nhà ta làm nhiều sủi cảo lắm, sẵn tiện mang cho con một phần.”

Tuy rằng Nguyễn Dao được gọi là chủ nhiệm Liên Đoàn Phụ nữ, nhưng thực ra cũng chỉ là một trợ lý của công xã, cùng cấp bậc với Chu Tú Hồng, vì vậy Chu Tú Hồng gọi cô là chủ nhiệm Nguyễn rõ ràng không thích hợp, nếu gọi là thanh niên tri thức Nguyễn cũng không phù hợp, cho nên dứt khoát gọi tên.

Như vậy ngược lại còn có vẻ thân thiết hơn.

Nguyễn Dao cảm kích cười nói: "Bảo sao sáng nay mí mắt phải con giật giật không ngừng, hóa ra là có chuyện tốt xảy ra, vậy con sẽ không khách sáo đâu, cảm ơn thím Tú Hồng.”

Những năm này các hộ gia đình đều ăn không đủ no, sao lại có thể làm nhiều như vậy?

Đây rõ ràng là do Chu Tu Hồng vì sự việc hôm qua cảm thấy rất có lỗi, cho nên muốn dùng cái này xoa dịu mối quan hệ.

Chu Tú Hồng thấy Nguyễn Dao nhận lấy, lại thấy vẻ mặt cô vô cùng thản nhiên, rốt cuộc mới yên tâm: "Trước đây ta ngồi ở vị trí này làm việc, về sau con cứ ngồi ở đây.”

"Vâng.”

Nguyễn Dao đi vào, văn phòng chỉ có mình Chu Tú Hồng, còn đội trưởng Hồ lúc này đã đi sắp xếp nhiệm vụ ở ngoài ruộng.

Chu Tú Hồng lấy văn kiện trước đó ra: "Những cái này là văn kiện tuyên truyền trước đây, còn có một số tranh chấp với đội sản xuất, con có rảnh thì xem qua là được rồi, thật ra cũng không có việc gì đặc biệt.”

Mặc dù khắp nơi đều đang kêu khẩu hiệu "Phụ nữ gánh nửa bầu trời", công xã và đội sản xuất nào cũng thành lập Liên Đoàn Phụ nữ, nhưng trên thực tế Liên Đoàn Phụ nữ ở trong công xã cũng không có bao nhiêu quyền được lên tiếng.

Thường thì công việc là hỗ trợ hòa giải mối quan hệ mẹ chồng cô dâu, tuyên truyền văn kiện bên trên gửi xuống, nhưng mỗi lần tuyên truyền văn kiện, các xã viên cũng đều không để tâm đến.

Bà đi hòa giải quan hệ mẹ chồng cô dâu, cũng có vài người thực sự không tôn trọng bà, nói trắng ra là chức vụ Liên Đoàn Phụ nữ này toàn làm mấy chuyện vô bổ.

Đương nhiên vô bổ thì vô bổ, nhưng ngồi ở văn phòng không cần xuống ruộng làm việc, mỗi tháng còn được nhận lương, vị trí này chính là một miếng bánh thơm ngon đấy.

Nếu không thì Đào Hồng Trân cũng chẳng xem bà là kẻ thù.

Nguyễn Dao lật xem sơ các văn kiện, bên trong có rất nhiều biên bản về vấn đề tranh chấp gia đình, nhưng không có cái nào được giải quyết thành công.

Mẹ chồng thì vẫn cứ bắt nạt con dâu, chồng thì vẫn cứ bạo hành vợ, ví dụ như Mã Xuân Hoa lần trước, báo cáo cứ việc báo cáo nhưng vẫn chẳng giảm được trận đòn nào.

Chu Tú Hồng nghĩ đến phía bên công xã: "Nguyễn Dao, con còn thắc mắc gì không, nếu không thì bây giờ ta đến báo danh bên phía công xã đây.”

Nguyễn Dao hiểu được sự vội vã của bà: "Không có ạ, về sau có gì cần hỏi con sẽ tìm thím Tú Hồng là được mà, tất cả mọi người đều ở trong một đội sản xuất, vậy thì cũng như là người nhà với nhau cả.”

Chu Tú Hồng gật đầu đồng ý, ngay sau đó lại chuyển đề tài: "Tính ra thì trong lòng ta có chút lo lắng, bên công xã đã có ba trợ lý, ta qua thì tức là trở thành người mới, ta lo bản thân mình làm không tốt sẽ bị người khác ghét bỏ.”

Nguyễn Dao: "Con cảm thấy thím Tú Hồng có hơi lo lắng thừa, nếu như thím không có bản lĩnh, tại sao chủ nhiệm Hồ lại đề bạt thím lên?”

Chu Tú Hồng được khen đến mức nở mày nở mặt: "Nhưng ta lớn tuổi rồi, năng lực học tập thua kém so với mấy người trẻ tuổi như con.”

"Thím Tú Hồng, về sau thím gặp phải vấn đề khó khăn có thể nói với con, tục ngữ có câu ba anh thợ da vượt xa Gia Cát Lượng, nói không chừng con còn thể đến giúp thím Tú Hồng.”

Nụ cười trên mặt Chu Tú Hồng càng sáng lạn hơn: "Thế cũng được, hôm qua là thím có lỗi với con, nhìn con không so đo với thím, thím cũng an tâm.”

Nguyễn Dao xua xua tay: "Thím nói gì vậy, ngày hôm qua thím bị người khác châm ngòi ly gián, con biết thím không phải người như vậy, huống chi bây giờ chúng ta còn là đồng nghiệp cùng một ngành, trong đội sản xuất làm gì còn có ai thân thiết như chúng ta chứ?”

"Con nói rất đúng, hai ta rất thân thiết.”

Chu Tú Hồng liên tục nói đúng, trong lòng nghĩ về sau nếu như công xã có tin tức gì, bà nhất định phải là người đầu tiên thông báo cho Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao nhìn thấy dáng vẻ cảm kích thân thiết của Chu Tú Hồng, bên má phải lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ.

Gài người của mình vào công xã: đã xong.

Chu Tú Hồng hưng phấn muốn đi tới công xã báo danh, thấy Nguyễn Dao không có chuyện gì khác thì hùng hùng hổ hổ đi.

Bà vừa mới đi thì Phương Chí Hành lại tới.

Phương Chí Hành là kế toán của đội sản xuất, ngoại trừ Nguyễn Hưng Khang ở trong đội sản xuất, thi đây là người duy nhất có chứng nhận tốt nghiệp trung học.

Tuy nhiên sự khác biệt chính là, Nguyễn Hưng Khang thi đậu rồi nhưng bị báo cáo cho nên không được đi học đại học, còn Phương Chí Hoành là không thi đậu.

Nhưng bây giờ ở niên đại mà người mù chữ đầy đường thì trình độ hắn ta như vậy là được rồi, nếu không phải vì sức khỏe của hắn ta không tốt, hắn đã có thể tìm được một công việc ở trên huyện rồi.

Bởi vì trình độ của hắn ta, cho nên chức vụ kế toán đội sản xuất này không thể không giao cho hắn ta.

Lúc hắn ta bước vào, Nguyễn Dao đang xem văn kiện, hắn ta bước đi không gây tiếng động giống như một con mèo, vì thế mà Nguyễn Dao cũng không biết hắn ta tiến vào.

Phương Chí Hành đứng ở cửa, hai mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao vừa đến đội sản xuất, hắn ta đã chú ý tới cô.

Vẻ ngoài của thanh niên tri thức này thực sự rất xinh đẹp, làn da còn trắng mịn hơn cả đậu hũ, hơn nữa đứng giữa một đám xã viên, cô trắng đến mức giống như đang phát sáng, khiến cho người ta không có cách nào bỏ qua được.

Khuôn mặt xinh đẹp thì thôi, đã vậy dáng người còn càng khiến cho người khác điên cuồng.

Chân dài eo nhỏ, mặc dù được che giấu phía dưới lớp quần áo rộng thùng thình, nhưng hắn ta liếc mắt một cái thì đã nhìn ra, cái eo nhỏ kia của cô khẳng định một tay có thể ôm hết.

Báu vật như vậy, nếu có thể thuộc về hắn ta thì tốt rồi, nếu không thì nếm thử mùi vị thôi cũng được.

Nguyễn Dao cảm giác giống như có thứ gì nhìn chằm chằm mình, cô ngẩng đầu lên, sau đó đối diện với khuôn mặt tươi cười.

Phương Chí Hành đã sớm đè nén ánh mắt si mê từ lúc Nguyễn Dao ngẩng đầu lên, thân thiện cười nói: "Chúc mừng cô thanh niên tri thức Nguyễn, à không đúng, bây giờ tôi nên gọi cô là chủ nhiệm Nguyễn mới đúng. Thanh niên tri thức Nguyễn chắc là chưa biết tôi nhỉ, tôi là kế toán của đội sản xuất, cô có thể gọi tôi là anh Phương.”

Ánh mặt Nguyễn Dao đảo qua khóe mắt đầy ắp nếp nhăn của hắn ta, khóe miệng khẽ giật.

Vừa rồi Chu Tú Hồng đã giới thiệu cho cô, bà nói Phương Chí Hành năm nay ba mươi tám tuổi, con trai lớn nhỏ hơn cô ba tuổi, xét theo vai vế thì lớn hơn cô một bậc, không ngờ hắn ta lại tự đặt mình ngang hàng với cô.

Nguyễn Dao lấy lại tinh thần: "Tôi vẫn nên gọi là chú đi, nếu như tôi gọi chú là anh Phương, sau này lại phải xưng hô gọi bác gái là dì, như này không phải sẽ rối loạn vai vế sao?”

Phương Chí Hành cũng không tức giận, biết lắng nghe mà gật đầu: "Theo ý cô vậy, chú Phương thì chú Phương.”

Hắn ta đi tới, đi ngang qua văn phòng Nguyễn Dao thì đột nhiên dừng chân lại: "Đây là bánh do chủ nhiệm Nguyễn tự làm sao?”

Nguyễn Dao đẩy tô sủi cảo lớn về phía mặt hắn ta, cười giải thích nói: "Không phải tôi làm, là thím Tú Hồng làm, nếu chú Phương chưa ăn sáng thì có thể cầm lấy ăn.”

Chu Tú Hồng nói tính cách Phương Chí Hành ôn hòa, bình thường ở đội sản xuất cũng không phải người gây chuyện phiền toái, về sau sẽ làm cùng văn phòng, Nguyễn Dao cũng muốn mượn hoa dâng Phật, tạo mối quan hệ tốt với hắn ta.

Nếp nhăn nơi khóe mắt của Phương Chí Hành lại hiện ra: "Vậy tôi đây cũng không khách sáo.”

Nói xong hắn ta đưa tay qua lấy sủi cảo, nào ngờ không cẩn thận đụng tới cuốn vở ở trên bàn, vở rơi “bộp” xuống đất.

Nguyễn Dao muốn đứng lên nhặt, Phương Chí Hành lại ngăn cản, nói: "Để tôi nhặt là được rồi.”

Nói xong hắn ta ngồi xổm xuống, thừa dịp lúc nhặt vở, ánh mắt đảo qua eo Nguyễn Dao, đáy mắt phát sáng.

Nhưng hắn ta cũng không trì hoãn lâu, nhặt được vở trả về, sau đó cầm bánh bao đi về chỗ mình ngồi.

Nguyễn Dao cũng không biết lòng dạ hắn ta bẩn thỉu, tiếp tục nghiên cứu tài liệu.

Người ta có câu quan mới đến đốt ba đống lửa*, nhưng Nguyễn Dao cũng không sốt ruột tiến hành cải cách.

*Quan mới đến đốt ba đống lửa ý chỉ thường những người mới nhậm chức thường hay làm nhiều việc để chứng tỏ tài năng của mình.

Sốt ruột không được ăn đậu phụ nóng,* cô phải tạo ra một kế hoạch thật tốt sau đó mới ra tay, chắc chắn phải một phát ăn ngay.

*hàm ý vội vã thường không đạt kết quả tốt.

Bây giờ là thời điểm nóng nhất trong một năm, sức nóng của mặt trời khiến Trái Đất như một lò nướng, đám người Ôn Bảo Châu cắm mặt ở ruộng cả một ngày, ai ai cũng mệt như chó.

Nhìn thấy Nguyễn Dao nhẹ nhàng khoan khoái từ văn phòng trở về, Ôn Bảo Châu hâm mộ vô cùng: "Nguyễn Dao, tôi thực sự rất hâm mộ cô, nếu như tôi cũng có thể vào Liên Đoàn Phụ nữ thì tốt rồi.”

Tuy rằng những người khác không nói gì, nhưng mắt ai ai cũng tràn đầy sự hâm mộ.

Đinh Văn Lâm lại có chút nuối tiếc bản thân không phải phụ nữ.

Nguyễn Dao xoa xoa đầu cô ấy: "Sau thu hoạch vụ thu là ổn rồi.”

Thẩm Văn Thiến cảm thấy lời này của cô chính là đứng nói không đau lưng*, sau khi thu hoạch vụ thu sẽ đến lao động chăn nuôi, chẳng rảnh rỗi đến một ngày.

Trong lòng Nguyễn Dao có ý muốn chiêu mộ bọn họ, biến bọn họ thành trợ thủ đắc lực của mình.

Nhưng con người thường có thói hư tật xấu, thứ gì có được quá dễ dàng thì sẽ không biết quý trọng, cho nên cô mới phải chờ thêm một chút.

Đợi đến khi bọn họ chịu không nổi nữa rồi, cô sẽ ném mồi nhử đi, đến lúc đó sẽ không sợ cá không mắc câu.

Bữa tối là món bánh nướng lớn.

Không giống với sau này, bây giờ bánh nướng lớn đều được làm từ bột cao lương.

Bởi vì Ôn Bảo Châu có chút cảm nắng, cho nên cơm tối vẫn là do Nguyễn Dao làm.

Cô xoay người đi tới phòng bếp nhào bột, đồng thời nấu một nồi nước, chờ bột nở rồi sau đó tạo thành hình bàn tay, rồi dính vào cạnh nồi, chờ bánh nướng lớn gần chín thì cho vào một ít rau dại và gia vị.

Chẳng mấy chốc, bánh nướng lớn và canh rau dại được làm xong cùng lúc.

Bánh nướng lớn mềm mềm xốp xốp, cắn một miếng là cảm giác giòn tan thơm nức tràn ngập trong miệng, uống tiếp một ngụm canh rau dại, mùi vị này thật sự là quá tuyệt vời.

Sau khi ăn xong cơm tối, Nguyễn Dao nhìn thấy sắc trời vẫn còn sớm, cầm một viên kẹo sữa đại bạch thỏ nhét vào túi quân đội, sau đó ra khỏi cửa.

Từ khi cô được đánh giá thành "Phần tử tiên tiến yêu nước dám làm việc nghĩa" và lên làm chủ nhiệm Liên Đoàn Phụ nữ, Triệu Hương Lan giống như ăn phải thuốc câm điếc, đột nhiên chẳng thấy lên tiếng nữa.

Triệu Hương Lan hoàn toàn không dám lên tiếng, bình thường bà ta luôn mang dáng vẻ kiêu ngạo, thật ra chẳng qua chỉ là bắt nạt kẻ yếu, miệng cọp gan thỏ.

Nguyễn Dao chuyển mình biến thành phần tử tiên tiến, còn lên làm cán bộ của đội sản xuất, thế là bà ta sợ hãi ngay lập tức.

Khoảng cách từ chỗ thanh niên tri thức đến Nguyễn gia không xa, đi tầm mười phút thì đến.

Sân của nông thôn ngoại trừ buổi tuổi lúc ngủ sẽ khóa cửa lại, còn lúc khác đều mở ra, vì thế Nguyễn Dao một đường đi thẳng vào sân trong Nguyễn gia. Chưa kịp đi đến nhà chính thì đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng Triệu Hương Lan mắng chửi người khác: "Cô cả ngày cúi gằm mặt thế này cho ai nhìn hả? Nuôi con gà mái tốt xấu gì mỗi ngày nó còn có thể đẻ trứng, còn cô ngay cả trứng cũng không thể đẻ, xui xẻo quá mà!”

Lâm Thu Cúc cầm lấy chổi cúi đầu quét nhà, nước mắt không ngừng ứa ra, lúc nước mắt sắp chực trào, cô vội quay mặt đi chỗ khác, ai ngờ lại đối mặt với Nguyễn Dao đang đứng ở cửa.

"Nguyễn, Nguyễn...”

Triệu Hương Lan không kiên nhẫn ngắt lời cô: "Nguyễn cái gì mà Nguyễn, động tác nhanh nhẹn lên! Vợ của Lão Nhị mang thai, việc của nó sau này cô sẽ làm hết, cả nhà này có mỗi cô là chẳng thể đẻ trứng.”

"Đó giờ tôi chưa bao giờ thấy người đẻ trứng cả, hay bác gái biểu diễn thử một lần ngay tại đây đi?”

Triệu Hương Lan bị nghẹn họng một chút: “...”

Nguyễn Dao không nhìn sắc mặt của Triệu Hương Lan, trực tiếp đi vào ngồi ở ghế tựa: "Bác gái, nếu không thì gọi cả anh họ và chị dâu họ lên đây đi, nhân dịp hôm nay chúng ta làm quen với nhau một chút, về sau phải ở cùng nhau, đâu thể nào ở cùng mà lại không biết nhau được, bác nói xem có đúng không?”

Triệu Hương Lan trừng mắt liếc nhìn cô một cái, sau đó mới bảo con dâu cả Lâm Thu Cúc đi gọi người.

Lâm Thu Cúc bỏ lại cái chổi chạy đi gọi người.

Một lát sau, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng chạy “bịch bịch bịch”.

Một đứa bé trai giống như pháo trúc xông tới, bổ nhào vào trong ngực Triệu Hương Lan: "Bà nội, bà gọi chúng cháu tới đây làm gì ạ? Cháu sắp phải đi ngủ rồi.”

Nhìn thấy cháu trai, Triệu Hương Lan đang đen mặt cũng phải rạng rỡ trở lại: "Cháu trai ngoan của bà, hôm nay có muốn ngủ cùng bà nội không?”

Bé trai lắc đầu: "Không muốn, cháu muốn ngủ cùng mẹ.”

Sắc mặt của Triệu Hương Lan lập tức có chút bối rối.

Bé trai lại không hiểu được sắc mặt của Triệu Hương Lan, quay đầu nhìn về hướng Nguyễn Dao, ánh mắt thoáng chốc sáng lên: "Chị thanh niên tri thức xinh đẹp, là chị!”

Lúc này Nguyễn Dao mới phát hiện hóa ra đây chính là bé trai Tiểu Mã Đường lần trước nhìn thấy: "Hóa ra em là con cháu của Nguyễn gia.”

Tiểu Mã Đường đẩy tay Triệu Hương Lan chạy tới: "Chị thanh niên tri thức xinh đẹp, lần trước chị đồng ý chuyện của em, chị còn nhớ không?”

Cậu giương đôi mắt to tròn nhìn Nguyễn Dao, lúc nói chuyện miệng nhỏ không nhịn được mà nuốt nước miếng, bộ dáng vô cùng đáng yêu.

Nguyễn Dao thật sự có mang theo kẹo sữa bạch thỏ ở trên người, cô lấy ra mấy viên kẹo sữa từ trong túi: "Chị không quên, đây là hai viên kẹo lần trước đồng ý cho em, còn hai viên kẹo hôm nay là quà gặp mặt.”

Tiểu Mã Đường nhận lấy kẹo, ánh mắt vui vẻ cong thành hình lưỡi liềm: "Cảm ơn chị xinh đẹp, nhưng mà quà gặp mặt là cái gì ạ?”

Nguyễn Dao giải thích: "Quà gặp mặt là thứ khi hai người gặp mặt nhau lần đầu thì đưa cho đối phương, ngoài ra thì dựa theo vai vế, em nên gọi chị là cô.”

Tiểu Mã Đường nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó chạy bịch bịch, một lát sau lại chạy về, trong tay cầm một con ngựa được điêu khắc từ gỗ: "Đây là quà ông ngoại con tặng cho con, bây giờ tặng cho cô làm quà gặp mặt.”

Nguyễn Dao cầm lấy ngựa nhỏ nhìn nhìn, ngựa nhỏ được điêu khắc trông rất sống động, được chế tác khá đẹp.

"Cảm ơn con, Tiểu Mã Đường.”

Tiểu Mã Đường nhếch miệng, lộ ra một răng nanh nhỏ đáng yêu.

Trong khi nói chuyện, toàn bộ Nguyễn gia cũng lần lượt đi tới.

Bốn anh em Nguyễn Gia, lúc trước Nguyễn Dao đã gặp qua ba người, chỉ có Lão Tứ Nguyễn Hưng Khang là chưa gặp.

Bình thường Nguyễn Hưng Khang dạy học ở công xã, nghỉ mới có thể về nhà ở.

Ngồi ở bên cạnh Lão Nhị Nguyễn Hưng Phú là vợ của anh ta Dương Trân Trân.

Dương Trân Trân là một trong ba người con dâu có vẻ ngoài được nhất, cũng được nuôi dạy tốt nhất, mặt mũi không hề vàng vọt, lúc này cô ta mở to đôi mắt to tròn, giống như một con nai con vô tội đánh giá Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao ngửi thấy được hương vị đơn thuần. Người vợ Hồng Thắng Nam của Lão Tam Nguyễn Hưng Dân là người cuối cùng tới đây.

Vóc dáng Hồng Thắng Nam cao lớn, nhìn qua ước chừng một mét bảy, mày rậm mắt to, cực kỳ khí chất, nhưng sắc mặt lại rất tiều tụy.

Trong tay cô ấy ôm một bé gái nhỏ gầy yếu, mặt bé gái nhỏ gầy đến không có một chút thịt, lúc này ỉu xìu dựa vào trong ngực mẹ.

Hồng Thắng Nam không trực tiếp tìm vị trí ngồi, mà đi đến trước mặt Triệu Hương Lan: "Mẹ, Tiểu Hồng Đậu đói đến phát khóc, mẹ xem có thể làm cho con bé một chén sữa mạch nha không?”

Triệu Hương Lan đảo mắt xem thường: “Nhà chúng ta nghèo như vậy, lấy đâu ra sữa mạch nha?”

Hồng Thắng Nam tức giận đến không chịu nổi, nhưng vì con gái, vẫn cố nhịn xuống: "Lần trước con nhìn thấy chú nhỏ mang theo một bình sữa mạch nha trở về, mẹ cho Tiểu Hồng Đậu uống một ít đi, ngày mai con cố mang nhiều tiền về hơn.”

Triệu Hương Lan: "Không có là không có, con nít con nôi uống sữa mạch nha gì chứ, có phải tôi già rồi nên nói chuyện mà chẳng ai trong cái nhà này nghe hả?”

Con trai cưng số một của mẹ Nguyễn Hưng Quốc vội vàng nói: "Mẹ, chúng con đều nghe lời mẹ, Lão Tam quản tốt vợ của mày đi.”

Nguyễn Hưng Dân nhướng mày, quát Hồng Thắng Nam: "Em không mau chạy lại đây, mẹ nói không có là không có.”

Hồng Thắng Nam nghẹn đỏ mặt: "Rốt cuộc anh có lương tâm hay không?

Tiểu Hồng Đậu là con gái ruột của anh, anh xem con bé như này có giống một đứa trẻ ba tuổi hay không? Nếu không phải lúc trước anh đưa tiền cho anh em anh dùng, con gái làm gì đến nỗi biến thành như bây giờ?”

Nguyễn Hưng Dân khẽ nói: "Con gái chính là tóc dài kiến thức ngắn, những người kia đều là anh em xương máu của anh, anh giúp đỡ một chút thì có làm sao?”

Hồng Thắng Nam giận đến mức bật cười: "Anh xem người ta làm anh em, người ta xem anh là cái thứ xem tiền như rác, mấy lần Tiểu Hồng Đậu sinh bệnh, có lần nào bọn họ chìa tay giúp đỡ không?”

Nguyễn Hưng Dân cảm thấy mình mất hết mặt mũi trước mặt người ngoài, hắn ta siết chặt tay, giận dữ nói: "Còn nói bậy nói bạ nữa, có tin tôi đánh cô không?”

"Anh đánh đi, tốt nhất đánh chết hai mẹ con chúng tôi đi, để anh cùng đám bạn bè tốt kia chăm sóc cho anh!”

Trong mấy anh em, Nguyễn Hưng Dân là to cao nhất, eo gấu lưng hổ, khi trừng mắt giống như trâu điên khiến cho người ta sợ hãi.

Nhưng Hồng Thắng Nam không lùi bước, trừng mắt lên với hắn ta, mãi cho đến khi Tiểu Hồng Đậu ở trong lồng ngực bị dọa phát khóc, lúc này cô ấy mới cúi đầu dỗ dành con gái.

Nguyễn Dao không lên tiếng nhúng tay vào việc hai vợ chồng, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nguyễn Hưng Dân, chỉ cần hắn ta dám ra tay, cô sẽ vung cái ghế dựa đánh bay đầu tên trai đều này.

Nhưng cuối cùng tên trai đều Nguyễn Hưng Dân này không hề ra tay, hơn nữa rất nhanh bị người mà hắn ta gọi là anh em gọi đi.

Nguyễn Dao lấy ở trong túi quân đội lấy kẹo sữa bạch thỏ còn lại đưa ra: "Nghe người ta nói bảy viên kẹo sữa đại bạch thỏ tương đương một ly sữa, chị mau đun kẹo lên cho Tiểu Hồng Đậu uống đi.”

Hồng Thắng Nam giật mình: "Cái này không được đâu quá mắc.”

Nguyễn Dao nhét mười viên kẹo sữa đại bạch thỏ vào tay cô ấy: "Cầm đi, tẩm bổ cho đứa bé quan trọng hơn.”

Tiểu Hồng Đậu gầy đến mức giống như một con mèo nhỏ, nhìn chẳng giống ba tuổi tí nào, trước đó cô còn tưởng rằng cô bé chỉ mới khoảng hai tuổi.

Hồng Thắng Nam nhìn con gái bé như hạt đậu trong lòng mình, cô ấy không từ chối nữa, ngẩng đầu cảm kích nói: "Cảm ơn cô, thanh niên… chủ nhiệm Nguyễn.”

Tuy rằng Triệu Hương Lan không thích cháu gái, nhưng Nguyễn Dao đưa đồ cho Nguyễn gia, bà đương nhiên sẽ không ngăn cản: "Sao con không chuyển đồ đến đây?”

Sợ thì sợ, nhưng sức hấp dẫn của bố trăm tệ quá lớn, Triệu Hương Lan vẫn muốn lấy cho bằng được số tiền này.

Nguyễn Dao hỏi ngược lại: "Không biết bác gái định cho tôi ở chỗ nào?”

Triệu Hương Lan õng ẹo làm dáng nói: "Con cũng biết nhà nghèo, người thì nhiều mà phòng ở thì thiếu, mấy anh em Hưng Quốc mỗi đứa chiếm một gian phòng rồi, bây giờ chỉ còn dư mỗi phòng củi không ai ở, con chịu khó ở tạm trong phòng củi nhé.”

Muốn cho cô ở phòng củi sao?

Không có chuyện đó đâu, cả đời này cũng không bao giờ có chuyện đó.

Nguyễn Dao thầm chửi thề trong lòng một tiếng, trên mặt lại mang theo nụ cười tươi rói, nói: "Được, ngày mai tôi dọn đến đây.”

Thật ra cô đồng ý dọn đến Nguyễn gia, không phải bởi vì lá thư này của Vương Phân.

Do cô muốn thay đổi tình hình bạo hành gia đình của đội sản xuất, mà muốn thay đổi thì phải có người làm gương, thế nên Nguyễn gia sẽ là đối tượng đầu tiên của cô. Đối với những người khác ở đội sản xuất mà nói, cô chính là người ngoài, chẳng cần sợ cái danh hiệu phần tử tiên tiến của cô, nếu cô dám chỉ trích người của đội sản xuất, nói không chừng bọn họ sẽ kết hợp lại chống đối cô.

Nhưng Nguyễn gia thì không giống vậy, Nguyễn gia là họ hàng của cô, cho dù cô "bắt nạt" người của Nguyễn gia, đó cũng là chuyện của người trong nhà.

Thứ hai là hai mươi năm trước Nguyễn gia dọn tới đây, không phải người địa phương sinh ra và lớn lên ở đây, xung quanh không có nhiều thân thích, bởi vậy lấy bọn họ làm gương không thể không thích hợp hơn.

Nhưng bây giờ cô đã lên làm chủ nhiệm Liên Đoàn Phụ nữ, cô cũng không thể nào chấn chỉnh Nguyễn gia quá mức được, cô phải nghĩ biện pháp khác thôi.

Đúng lúc này, sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Ngay sau đó Tiểu Mã Đường vui vẻ kêu lên: "Chú Tư về rồi, con nhớ chú tư chết mất.”

Chú Tư?

Đây chẳng phải là người thoắt ẩn thoắt hiện trong Nguyễn gia sao?

Nguyễn Dao xoay người nhìn lại, đối diện với một khuôn mặt ngũ quan anh tuấn, sáng sủa.

Wow!

Đây không phải là nam thanh niên lần trước bên trong bụi cỏ lau tiến hành giao dịch chợ đen sao?

Không ngờ cậu ta chính là Nguyễn Hưng Khang.

Đáy mắt Nguyễn Dao lóe lên tia gian xảo.

Vừa rồi cô còn đang nghĩ cách để đối phó với cái đám người của Nguyễn gia này, không ngờ tới nhược điểm đã tự động đưa tới cửa.

Đây không phải là trùng hợp quá rồi sao?
Chương kế tiếp