Xuyên Tới Thập Niên 60: Thanh Niên Trí Thức Là Thánh Diễn Max Level

Chương 17
Nguyễn Hưng Khang đi tới cửa, lúc này mới nhìn thấy cả nhà đều đang ở nhà chính.

Cũng nhìn thấy ở trong nhà chính có một người ngoài là Nguyễn Dao.

Mấy ngày nay cậu ta không ở đội sản xuất, bởi vậy không biết việc Nguyễn Dao thăng chức thành chủ nhiệm Liên Đoàn Phụ Nữ.

Nguyễn Dao đứng lên đi về phía cậu ta: "Cậu chắc hẳn là em họ Nguyễn Hưng Khang nhỉ? Tôi là Nguyễn Dao, chị họ của cậu." Nguyễn Hưng Khang lấy lại tinh thần: "Xin chào chị họ Nguyễn Dao.”

Nguyễn Dao ghé đầu lại gần, dùng âm thanh chỉ hai người mới có thể nghe được: "Ngày mai tôi tới phía đông Đả Cốc Trường chờ em họ Khang, tôi muốn nói chuyện với cậu về việc ở chợ đen một chút.”

"!!!”

Nguyễn Hưng Khang giống như bị sét đánh trúng, trừng to đôi mắt nhìn cô.

Nguyễn Dao nháy mắt tinh nghịch nhìn cậu ta, sau đó đi lướt qua cậu ta.

Triệu Hương Lan nhìn thấy sắc mặt con trai út khó coi, không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Lão Tứ, cô ta đã nói gì với con?”

"Không có gì." Nguyễn Hưng Khang đè nén tiếng tim đập điên cuồng của mình, nói sang chuyện khác, "Con còn chưa ăn cơm, trong nhà còn cơm không?”

Quả nhiên lực chú ý của Triệu Hương Lan lập tức đã bị chuyển hướng: "Khuya như vậy rồi sao còn chưa ăn? Vợ Lão Đại, con điếc sao còn không mau chóng đi xuống bếp mang bát mì lên đây?”

"Con đi liền đây.”

Lâm Thu Cúc bị mắng đến mức cổ co rụt lại, vâng vâng dạ dạ chạy vào phòng bếp.

Tục ngữ nói con trai út là cháu đích tôn, là vận mệnh của gia tộc, trong bốn đứa con, Triệu Hương Lan thương đứa con trai út Nguyễn Hưng Khang nhất.

Huống hồ dáng dấp Nguyễn Hưng Khang ưa nhìn, lại còn thông minh, còn có công việc chính thức, là người có tiền đồ nhất trong nhà.

Triệu Hương Lan lôi kéo con trai út, lo lắng hỏi: "Ngày mai con không cần phải đi làm, sao đã trễ như này rồi mới trở về nhà?”

Mắt Nguyễn Hưng Khang giật một cái: "Lúc tan làm con bị lãnh đạo gọi đi họp, sau đó nói chuyện phiếm với đồng nghiệp một lát nên quên mất thời gian.”

Triệu Hương Lan oán giận nói: "Đồng nghiệp đó là người nào thế, nói chuyện phiếm phải biết chọn thời điểm chứ, nếu con đói chết thì hắn ta có bồi thường nổi không?”

Nguyễn Hưng Khang mấp máy môi, không trả lời.

Cậu ta nào có nói chuyện phiếm với đồng nghiệp chứ, cậu ta đi buôn bán thì có, hôm nay còn hời được năm tệ, vốn ban đầu tâm trạng rất vui vẻ, nhưng bây giờ cậu ta hoàn toàn cười không nổi.

Trong lòng cậu ta giống cứ bất an, thấp thỏm lo sợ.

Không biết sao Nguyễn Dao lại biết chuyện cậu ta mua bán, vì không để người khác phát hiện, ngay cả người trong nhà cậu ta cũng không nói.

Mặc dù Nguyễn Hưng Khang là người thông minh nhất trong nhà họ Nguyễn, bình thường chủ kiến cũng nhiều, nhưng dù sao cậu ta cũng mới vừa tròn mười tám tuổi, hơn nữa vẫn luôn sinh hoạt tại đội sản xuất, bị một Nguyễn Dao uy hiếp, tay chân không khỏi luống cuống.

Bên này Nguyễn Hưng Khang hãi hùng khiếp vía, Nguyễn Dao lại nhẹ nhõm trở về chỗ thanh niên tri thức.

Cô lựa chọn không nói ra hai nhược điểm của Nguyễn gia chủ yếu có hai nguyên nhân.

Một là vì bảo vệ bản thân, cô đơn thương độc mã, nếu như lời nói khiến nhà họ Nguyễn thẹn quá hóa giận, nói không chừng sẽ giết chết cô.

Hai là từ góc độ của tâm lý học mà nói, cố gắng kéo dài thời gian sợ hãi hết mức có thể sẽ khiến đối phương suy sụp.

Thoáng cái đã đến giữa trưa ngày hôm sau.

Nguyễn Dao ăn cơm trưa xong cũng không nghỉ ngơi, lấy cớ ở văn phòng có văn kiện cần phải xem, cô từ chỗ thanh niên tri thức đi tới phía Đả Cốc Trường.

Lúc này tất cả mọi người đều đang ở chỗ nghỉ ngơi, hơn nữa bây giờ cũng không phải thời điểm thu hoạch vụ thu cho nên Đả Cốc Trường gần như là chẳng có ai.

Nắng gắt như lửa, thiêu đốt mặt đất, ve sầu ở trên cây réo lên không ngừng.

Nguyễn Dao quét mắt nhìn qua một vòng Đả Cốc Trường, không thấy Nguyễn Hưng Khang đâu, ngay lúc cô nghĩ đối phương sẽ không tới, Nguyễn Hưng Khang không biết từ nơi nào xuất hiện.

Đôi mắt cậu ta yếu ớt nhìn Nguyễn Dao: "Tôi ở đây, là ai nói cho chị biết việc liên quan tới tôi?”

Đêm qua, ban đầu cậu ta chấn động, sợ hãi nhưng ngay sau đó cậu ta lại bình tĩnh lại.

Cậu ta đoán rằng trong tay Nguyễn Dao hẳn là không có nhược điểm chính xác, bằng không cũng sẽ không chờ tới tận bây giờ mới nói ra, vì thế cậu ta cân nhắc đến việc sẽ không đến đây, lúc đó nếu Nguyễn Dao dám nói ra ngoài, cậu ta sẽ đi báo cáo cô tội phỉ báng.

Ai ngờ ý tưởng này mới vừa hiện lên trong đầu, chợt nghe được mẹ của cậu ta nói, Nguyễn Dao được cử làm chủ nhiệm Liên Đoàn Phụ Nữ của đội sản xuất, càng phiền toái hơn chính là, cô còn được đánh giá thành "Phần tử tiên tiến yêu nước dám làm việc nghĩa".

Cứ như vậy, cho dù cậu ta đi báo cáo đối phương phỉ báng, chỉ sợ rằng cán bộ lãnh đạo cũng chẳng thèm suy nghĩ mà tin tưởng lời của cô.

Cho nên cuối cùng cậu ta vẫn tới đây.

Nguyễn Dao nhìn thấy cậu ta, ra vẻ thần bí nói: "Cái này tôi không thể nói cho cậu biết, nếu đến lúc đó cậu tìm đối phương gây phiền toái thì sẽ không hay lắm.”

Nguyễn Hưng Khang cau lại: "Rốt cuộc chị, hay các người muốn như nào?”

Những lời cậu ta vừa rồi chỉ là đang lừa gạt cô, không ngờ thực sự có người thứ ba biết chuyện cậu ta buôn bán chợ đen.

Nguyễn Dao không trả lời cậu ta, quay người đi đến gốc cây bên cạnh Đả Cốc Trường. Nắng gắt chói chang, ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu xuống, đất loang lổ vệt nắng, gió nhẹ thổi qua, nháy mắt xua tan không khí khô nóng.

Nhưng trò này đối với Nguyễn Hưng Khang là vô dụng, gương mặt cậu ta vẫn cứ tuấn tú như trước: "Tốt nhất là chị đừng có giở trò.”

Cậu ta sốt ruột rồi cậu ta sốt ruột rồi cậu ta sốt ruột rồi.

Hỉ nộ gì đều hiện hết lên mặt, xem ra vẫn còn non lắm.

Nguyễn Dao: "Trước khi tôi nói cho cậu mục đích của tôi, trước tiên là quay về vấn đề của tôi cái đã.”

Nguyễn Hưng Khang cau mày: "Vấn đề gì?”

Nguyễn Dao ung dung ném ra vấn đề: "Cha mẹ tôi đã nói với các người cái gì? Tôi muốn biết toàn bộ.”

"Cha mẹ chị đánh điện tín tới đây, nói rằng chị trộm mất hơn bốn trăm tệ trong nhà, bảo chúng tôi hỗ trợ lấy tiền trở về, sau đó bọn họ sẽ cho chúng tôi một chút thù lao.”

"Bao nhiêu?”

"Năm mươi tệ.”

Nguyễn Dao nhướng mày một cái: "Chỉ có năm mươi tệ mà đã mua chuộc được cậu rồi sao?”

Nguyễn Hưng Khang không trả lời.

Nguyễn Dao nhìn cậu ta, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ: "Không đúng, căn bản cậu đã không nghĩ tới việc trả tiền cho cha mẹ tôi đúng không?”

Nguyễn Hưng Khang không nói gì nhưng trong lòng cậu ta lại sốc vô cùng.

Cậu ta không ngờ, Nguyễn Dao còn trẻ mà khả năng quan sát lại nhạy bén như thế, thật sự cậu ta không muốn đem tiền trả lại cho phía bên thủ đô kia.

Nguyễn Dao thầm nhủ hay lắm.

Tên nhóc này nhìn thì văn vẻ lịch sự, không ngờ tới lại là lòng dạ hiểm độc.

Nhưng càng ghê tởm hơn thì vẫn là hai vợ chồng Vương Phân và Nguyễn Bảo Vinh.

Rõ ràng công việc chỉ bán được hơn hai trăm tệ, bọn họ lại lấy lời thêm hơn hai trăm tệ nữa, Triệu Hương Lan không lấy được nhiều tiền như vậy ở trên người cô, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, rõ ràng là không muốn để cô sống yên.

Hai người không nói gì, bầu không khí như đọng lại, chỉ có con ve ở trên cây đang không ngừng kêu.

Trong lòng Nguyễn Hưng Khang lại thấp thỏm không yên.

Từ trước tới nay chuyện gì cậu ta cũng luôn cẩn thận đặc biệt là trong chuyện mua bán, không ngờ vẫn bị người khác phát hiện, việc này một khi bị vạch trần ra ngoài, không chỉ có mình cậu ta gặp phải tai ương, mà người nhà cũng sẽ bị liên lụy.

Nhưng Nguyễn Dao vẫn mãi không lên tiếng, loại trầm mặc giống như lăng trì, suýt nữa làm cậu ta phát điên.

*lăng trì; tùng xẻo (hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu)

Ngay lúc Nguyễn Hưng Khang muốn sụp đổ, Nguyễn Dao lại mở miệng: "Tôi có thể không đi báo cáo cậu, nhưng cậu phải đồng ý với tôi hai chuyện này.”

Nguyễn Hưng Khang không vội vã đồng ý: "Hai chuyện gì?”

"Thứ nhất, tôi muốn cậu thuyết phục người nhà cậu từ bỏ ý nghĩ dựa vào tôi lấy tiền, hơn nữa từ này về sau không được đối nghịch với tôi.”

Chuyện này cũng không khó giải quyết, Nguyễn Hưng Khang gật đầu: "Được.”

"Thứ hai, về sau cậu không được phép lại làm mấy chuyện mua bán này nữa.”

Nguyễn Dao thật sự nghiêm túc nói ra yêu cầu thứ hai.

Sang năm chính là giai đoạn mười năm kia, nếu như bị người khác phát hiện Nguyễn Hưng Khang mua bán, đến lúc đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cô.

"Được.”

Mặc dù trong lòng Nguyễn Hưng Khang có chút không nỡ từ bỏ cơ hội tốt kiếm tiền như vậy, nhưng cậu ta cũng biết việc này không có cách nào có thể tiếp tục được nữa.

Nguyễn Dao đứng thẳng người, phủi phủi mông: "Xong rồi, tôi đi về.”

Ngay khi Nguyễn Hưng Khang trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại thấy Nguyễn Dao xoay người lại: "Đúng rồi, còn có hai chuyện nhỏ nữa.”

"Chị nói đi.”

Nguyễn Dao nói một cách đầy giả tạo: "Phòng củi chắc chắn có rất nhiều sâu và chuột, tôi thì gan hơi nhỏ, em họ Khang, cậu nói xem tôi nên làm thế nào đây?”

Khóe miệng Nguyễn Hưng Khang giật một cái: “Tôi đổi phòng với chị, tôi đi ngủ ở phòng củi.”

"Vậy thì ngại quá." Ngoài miệng nói như vậy, nhưng nét mặt Nguyễn Dao lại không hề có ý đó, tiếp tục đưa ra yêu cầu thứ hai.

"Em họ Khang, tôi thèm thịt, cậu cảm thấy đêm nay tôi có thể tới ăn thịt không?”

Khóe miệng Nguyễn Hưng Khang lại giật lần nữa: "Có thể.”

Nguyễn Dao cười tủm tỉm: "Vậy tôi đi trước, buổi tối gặp.”

Giải quyết Nguyễn gia rồi.

Đổi phòng: đã xong

Ăn thịt: có luôn.

Giải quyết xong ba việc cùng lúc, tâm trạng Nguyễn Dao rất tốt.

Hơn nữa nghĩ đến việc đêm nay có thể đến ăn thịt, nụ cười trên mặt cô còn rực rỡ hơn ánh mặt trời. Nguyễn Hưng Khang nhìn thấy bóng lưng Nguyễn Dao đi xa, tâm tình cậu ta phức tạp.

Lúc thì bình tĩnh lấy nhược điểm uy hiếp cậu ta, sau đó lại bởi vì một ít thịt mà vui vẻ như một đứa nhỏ.

Cậu ta phát hiện mình hoàn toàn không hiểu nổi người này.

Không biết Nguyễn Hưng Khang đã nói gì với Triệu Hương Lan, chờ đến khi buổi tối Nguyễn Dao đến nhà Nguyễn gia, Triệu Hương Lan lại treo nụ cười trên mặt.

"Ôi chao, cháu gái lớn rốt cục cũng tan làm rồi, tất cả mọi người đang đợi con đến ăn cơm đây, mau vào đi.”

Nguyễn Dao tỉnh bơ mà nhướng mày.

Xem ra cậu nhóc Nguyễn Hưng Khang này thực sự có chút bản lĩnh, nhanh như vậy mà đã có thể khiến cho Triệu Hương Lan thay đổi thái độ.

Cũng đúng, nếu không có vài phần bản lĩnh và can đảm, cậu ta cũng không dám mua bán ở độ tuổi còn trẻ như thế này.

Điều này khiến cô có chút hoài nghi, có lẽ người quyết định lo liệu việc nhà của Nguyễn gia không phải là Triệu Hương Lan, lại càng không phải là Nguyễn Bảo Điền đang làm việc ở trạm chăn nuôi, mà là Nguyễn Hưng Khang.

Nguyễn Dao đi vào, đồ ăn được bày đầy một bàn, nhưng chưa ai động đũa cả.

Tiểu Mã Đường vuốt bụng, cất lên giọng nói kỳ lạ: "Ê a a Cô Dao, cô mà không tới, Tiểu Mã Đường sẽ đói đến mức thành Gầy Mã Đường đó”

Nguyễn Dao nhịn không được mà nở nụ cười: "Cháu đang hát kịch gì thế?”

Tiểu Mã Đường nhếch miệng cười, lộ ra một chiếc răng nanh nhỏ: "Bà ngoại cháu nói đây là kinh kịch.”

Tiểu Hồng Đậu được Hồng Thắng Nam ôm vào trong ngực, sắc mặt tốt hơn ngày hôm qua một ít, nhìn thấy Nguyễn Dao, cô bé thẹn thùng trốn trong lồng ngực của mẹ, một lát sau giống như động vật nhỏ nhát gan lặng lẽ ngẩng đầu lên.

Âm thầm quan sát Hồng Thắng Nam cúi đầu dỗ dành cô bé: "Trước đó mẹ đã dạy con thế nào, còn nhớ rõ không?”

Đôi mắt to của Tiểu Hồng Đậu chớp chớp, cất giọng sữa lên nói: "Cô Dao, cảm ơn kẹo sữa bạch thỏ của cô.”

Âm thanh mềm mại, giống như bánh gạo nếp bỏ thêm đường, đáng yêu đến mức khiến tim mọi người tan chảy.

Nguyễn Dao đưa tay xoa xoa mái tóc của cô bé: "Không cần phải cảm ơn, Tiểu Hồng Đậu thực sự là một bé ngoan hiểu lễ hiểu phép.”

Có thể Tiểu Hồng Đậu chưa từng được người khác khen ngợi, cô bé thẹn thùng mà trốn trong ngực mẹ, nhưng đôi mặt lại sáng long lanh.

"Không còn sớm nữa, tất cả mọi người ngồi xuống ăn cơm đi.”

Vừa mới nói xong, toàn bộ Nguyễn gia cấp tốc xông tới.

Hôm nay đồ ăn thực sự rất phong phú, có một thau lớn, một nồi thịt dê kho với cà rốt.

Một nồi thì bên trong có khoai tây và đậu sừng, xung quanh còn có bánh bột ngô to bằng bàn tay, nắp nồi lấy ra trong nháy mắt mùi thơm xông ra ngoài.

Thịt dê kho với cà rốt thịt dê được xào chung với nước màu, dưới ánh đèn óng ánh sắc đỏ, hương nồng mê người, khơi dậy cơn thèm ăn của tất cả mọi người, Nguyễn Dao nghe thấy xung quanh vang lên âm thanh nuốt nước miếng liên tục.

Đột nhiên cô hướng về phía một chiếc nồi, kinh ngạc phát hiện ra bên trong không phải là thịt ba chỉ, mà là sườn lợn.

Cô không thích thịt mỡ, bình thường toàn nấu một nồi sườn lợn, nhưng người ở niên đại này lại thích ăn thịt mỡ, họ cảm thấy sườn chẳng có tí thịt nào nên không thích.

Nguyễn Hưng Khang thấy Nguyễn Dao nhìn chằm chằm vào nồi, nghĩ rằng cô không hài lòng với sườn mình mua, giải thích: "Hôm nay muộn quá, không mua được thịt lợn ngon.”

Triệu Hương Lan cũng nói theo: "Hôm nay con đưa tiền muộn quá, lần sau con muốn ăn thịt thì đưa tiền cho Lão Tứ sớm một chút nhé.”

Nguyễn Dao ngơ ngẩn: "Tôi cho tiền?”

Triệu Hương Lan cũng giật mình theo: "Chẳng lẽ không phải con đưa tiền cho Lão Tứ mua thịt sao?”

Nguyễn Dao nhìn về phía Nguyễn Hưng Khang, vẻ mặt đối phương không hề tự nhiên, ánh mắt trốn tránh không dám đối diện với cô, vành tai ở hơi ửng đỏ.

Cô lập tức hiểu ra, Nguyễn Hưng Khang hẳn là không nói cho người trong nhà biết chuyện cậu ta mua bán, hơn nữa nếu cậu ta tự lấy tiền mình mua thịt, chắc chắn Triệu Hương Lan sẽ không đồng ý, cho nên cô được hưởng tiếng thơm dùng tiền mời khách này.

Chuyện tốt như vậy cô không ngại có thêm vài cái đâu.

Nghĩ vậy, Nguyễn Dao bình tĩnh gật đầu: "Đúng vậy, là tôi đưa tiền sườn lợn ăn cũng rất ngon.”

Thấy Nguyễn Dao không vạch trần mình, Nguyễn Hưng Khang ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau đó mọi người bắt đầu ngấu nghiến mà ăn, ai ai cũng vùi đầu vào ăn, chẳng quan tâm đến việc nói chuyện.

Chờ đến khi ăn gần xong, Nguyễn Dao bắt đầu cân nhắc làm sao để tiến công cải cách ba người con dâu của Nguyễn gia.

Tiến công cải cách người khác nhau phải dùng các chiến lược khác nhau, tối hôm qua lúc cô tới Nguyễn gia, cô đã âm thầm quan sát, loại người người tự ti yếu đuối giống như Lâm Thu Cúc, cần nhận được nhiều sự khẳng định và khen ngợi.

Nghĩ vậy, cô nhìn về phía Lâm Thu Cúc nói: "Chị dâu cả, chị làm đồ ăn ngon quá, miếng khoai tây chắc nịch vàng óng ánh, sườn lợn thơm mà không bị ngấy, thịt dê vào miệng là tan, không hề bị bở, tay nghề nấu nướng của chị còn giỏi hơn đầu bếp ở nhà hàng nhiều.”

Quả nhiên, Lâm Thu Cúc nghe được những lời cô nói, cả người sững sờ.

Lúc trước khi còn chưa lấy chồng, cha mẹ ghét bỏ cô vì cô không phải con trai, về sau lại chê vẻ ngoài của cô không ưa nhìn, lại không có bản lĩnh, sau khi lấy chồng cô càng bị ghét bỏ hơn vì không sinh được con, là một con gà mái không biết đẻ trứng.

Cô đã lớn như vậy rồi, mà từ xưa tới nay chưa từng có ai khen cô.

Còn có lần trước Nguyễn Dao bảo mẹ chồng và chồng của cô đi nhổ cỏ, không để cô phải làm việc.

Mắt Lâm Thu Cúc đỏ lên, cúi đầu xuống nói nhỏ: "Em họ, sau này em muốn ăn gì thì nói với chị, chị làm cho em.”

Triệu Hương Lan đảo mắt, hướng về Dương Trân Trân nói: "Con dâu Lão Nhị à, cô cũng đừng chỉ biết lo ăn, nói chuyện với em họ nhiều hơn đi, để sau này cô ấy chăm sóc Tiểu Mã Đường.”

Lão Tứ nói với bà ta, Nguyễn Dao đã biết chuyện lúc trước của cậu ta và nữ sinh cùng lớp, nếu người trong nhà dám chèn ép cô, cô sẽ đi báo cáo mình.

Lão Tứ còn nói, hiện tại Nguyễn Dao là chủ nhiệm Liên Đoàn Phụ Nữ của đội sản xuất lại còn là "Phần tử tiên tiến yêu nước dám làm việc nghĩa", nên lấy lòng Nguyễn Dao hơn là lấy lòng Nguyễn gia ở thủ đô xa xôi.

Hai vợ chồng Vương Phân và Nguyễn Bảo Vinh gian trá giả nhân giả nghĩa, đến lúc đó cầm được tiền nói không chừng sẽ cắn ngược lại bọn hắn một cái. Ngoài ra quan hệ giữa Nguyễn Dao và thư ký công xa khá tốt, tạo quan hệ với cô nói không chừng về sau cô có thể giúp đỡ, dìu dắt người trong nhà lên công xã làm việc.

Dương Trân Trân ngu ngơ gật đầu: "Em họ, tuy chị không biết làm đồ ăn ngon, nhưng chị biết may quần áo, nếu quần áo của em hỏng chị sẽ giúp em vá lại.”

"Mấy việc đòi hỏi sự tỉ mỉ chị không bằng hai chị dâu kia, nhưng chị có sức khỏe, chị có thể giúp em gánh nước và giặt quần áo.”

Hai người chị dâu đều mở lời, đương nhiên Hồng Thắng Nam không thể không nói gì.

Hơn nữa chị cũng thật lòng biết ơn Nguyễn Dao, ngày hôm qua cô ấy đun kẹo sữa đại bạch thỏ thành sữa, Tiểu Hồng Đậu cực kỳ thích uống.

Triệu Hương Lan nghe thấy vậy mà ghen tị: “...”

Từ từ???

Ba người con dâu vào cửa đã nhiều năm như vậy mà cho tới bây giờ chưa từng hầu hạ mẹ chồng là bà, bây giờ lại ân cần hầu hạ Nguyễn Dao như vậy.

Rốt cuộc ai mới là người đứng đầu cái nhà này hả???

"Một tiếng gầm của công nhân dầu mỏ, trái đất cũng phải rung chuyển ba lần.”

"Công nhân dầu mỏ có lòng hăng hái, chẳng sợ bất kỳ khó khăn nào.”

"Giếng khoan hạng nhất, giếng khoan năng suất cao, dầu mỏ của quê hương là quan trọng nhất!”

Trời tắt nắng, căn cứ dầu mỏ xung quanh vang vọng bởi các tiếng khẩu hiệu, tiếng khẩu hiệu rõ to đi kèm với ánh trăng và các vì sao, báo hiệu một ngày lao động vất vả kết thúc.

Ngành sản xuất dầu mỏ cực kỳ gian khổ, hơn nữa ở niên đại này lại càng khổ hơn, không chỉ có sức sản xuất thấp, mà hoàn cảnh tự nhiên cũng vô cùng ác liệt.

Lúc mỏ dầu Thái Lợi vừa được phát hiện, xung quanh khắp nơi đều là những cánh đồng hoang vu đầy kiềm và than, người của đợt thứ nhất đến mỏ dầu không được cung cấp lương thực cố định, người nhà họ chỉ có thể đi khắp nơi lấy rau dại, về sau không có cách nào, toàn bộ phải xuống ruộng khai hoang trồng lương thực.

Đất thì tự mình khai hoang, lương thực tự mình trồng, ngay cả phòng ở cũng phải tự mình xây dựng, lúc ấy phòng ở cũng không tốt như bây giờ, khi đó vì vội vã muốn có phòng ở che gió che mưa, họ phải dùng đất làm tường, dùng cỏ làm nóc nhà.

Lịch sử phát triển của dầu mỏ nước Hoa chính là lịch sử hiến dâng của các công nhân dầu mỏ và gia đình họ.

Điều đáng mừng chính là, chiến tích không ngừng truyền lại, bây giờ hàng năm mỏ dầu Thái Lợi có thể sản xuất hơn sáu triệu tấn dầu hỏa.

Hôm nay phân đội thí nghiệm phân tầng giếng dầu của Tần Lãng lại thí nghiệm mấy trăm cái giếng dầu, mỗi người đều mệt đến mức không đứng thẳng lưng nổi, nhưng không hề có ai than mệt mỏi.

Lúc này trời hoàn toàn tối, điều kiện chiếu sáng ở giếng dầu không đủ, nên không có cách nào tiếp tục thí nghiệm.

Khương Học Hải đứng lên: "Hôm nay công việc chỉ tới đây thôi, đi nào đi nào đừng cắm mặt ở đây nữa.”

Cho dù mệt mỏi vô cùng nhưng tất cả mọi người vẫn không muốn đi, ai cũng muốn làm thêm vài lần thí nghiệm.

Nhưng đến ban đêm, nhiệt độ không khí ở căn cứ sẽ hạ xuống, hơn nữa còn có thú dữ ẩn nấp, Khương Học Hải không thể không hung dữ đuổi người đi.

Mọi người thấy phó sở trường bắt đầu mắng chửi người khác, lúc này mới thu dọn đồ đạc đi về phía căn tin.

Lâu Tuấn Lỗi nhìn nhìn mặt của những người khác, lại nhìn nhìn Tần Lãng: "Tôi nói này Tần Lãng, buổi tối anh không phải trộm bôi dầu con sò* chứ?

Ngày nào mọi người ai nấy cũng đều dầm mưa dãi nắng, đến mức mặt cũng đen như dầu mỏ rồi, chỉ có da của anh vẫn còn trắng như này.”

*Dầu con sò: chiết xuất từ vỏ sò, có công dụng cấp ẩm cho da, ngăn ngừa khô nứt da.

Tần Lãng liếc xéo cậu một cái: "Đây là đẹp tự nhiên, cậu cũng không cần quá tự ti.”

Người nhà anh da đều tương đối trắng, đặc biệt là anh, phơi nắng như thế nào cũng không đen.

Lâu Tuấn Lỗi: "...”

Anh thật sự là miệng tiện, biết rõ lời nói của anh ác độc còn muốn đi trêu chọc anh.

*Cái này được dùng khá nhiều nghĩa, ý chỉ là nói ra mấy lời độc miệng có thể hiểu nhẹ hơn như nói năng không suy nghĩ, hay chê bai.

Xứng đáng.

Có người cười nói: "Tính ra thì từ khi kỹ sư Lãng đến đây, danh hiệu ‘Người đàn ông đẹp nhất mỏ dầu’ lại thuộc về phân đội thứ ba của chúng ta.”

Tuy rằng xưng hô kỹ sư Lãng này kỳ quái, nhưng lại có thể giúp mọi người phân biệt giữa hai kỹ sư, bởi vậy mọi người đã nhanh chóng tiếp nhận nó.

Nghe thấy thế, Khương Học Hải không khỏi hiếu kỳ, hỏi: "Còn có loại chuyện này sao? Vậy danh hiệu kia lần trước là của ai?”

"Kỹ sư Thẩm của phân đội thứ nhất.”

Lâu Tuấn Lỗi trừng lớn đôi mắt: "Đừng nói kỹ sư Thẩm này là kỹ sư Thẩm Hàn Xuyên ở ký túc xá bên cạnh chúng ta đấy nhé?”

"Đúng vậy, chính là anh ta. Trước đó kỹ sư Thẩm là người đẹp trai nhất, rất nổi tiếng của căn cứ, không ít cô cô thích anh ta, không phải kỹ sư Lãng vừa tới đã cướp mất danh hiệu ấy đi rồi.”

Lâu Tuấn Lỗi quay đầu lại nhìn Tần Lãng: "Lãng à, đây là anh không đúng.”

Đôi mắt cánh đào của Tần Lãng hơi nhướng lên, trên mặt vẫn là dáng vẻ thờ ơ.

Đẹp trai hay không đẹp trai, anh căn bản không thèm để ý, thời điểm này để ý bề ngoài, chi bằng đào thêm vài giếng dầu cho tổ quốc còn hơn.

Khương Học Hải lại vỗ vỗ vai anh, cười nói: "Không tồi, có thể thắng phân đội thứ nhất chính là chuyện tốt.”

Tuy rằng bọn họ đều là người của Sở Nghiên Cứu Công Nghệ khai thác dầu mỏ, nhưng giữa các phân đội khác nhau cũng tồn tại cạnh tranh nhẹ, phân đội thứ nhất bởi vì là đội ngũ được thành lập đầu tiên, bên trong có nhiều người tài, già đời, bởi vậy thành tích dẫn đầu cách xa bảy phân đội khác.

Các phân đội khác đều tràn đầy nhiệt tình muốn vượt qua phân đội thứ nhất, tuy rằng lần này không phải thắng phân đội thứ nhất ở mảng khai thác dầu mỏ hoặc là kỹ thuật, nhưng có thể chèn ép phân đội thứ nhất, trong lòng ông ta vẫn cảm thấy sảng khoái.

Đám người cười cười nói nói đi vào căn tin, vừa lúc đụng phải phân đội thứ nhất cũng mới vừa tan tầm.

Gặp mặt đối thủ cạnh tranh hết sức đỏ mắt.

Khương Học Hải đi qua cười nói: "Lão Kỷ à, tôi vừa rồi nghe người của đội ngũ tôi nói, kỹ sư Lãng ở phân đội thứ ba chúng tôi cướp đi đi danh hiệu ‘Người đàn ông đẹp trai nhất mỏ dầu’ của kỹ sư Thẩm ở phân đội thứ nhất của các người, thật sự là ngại quá.”

Kỷ Bảo Hoa là người dẫn phân đội thứ nhất, đồng thời cũng là phó sở trường của Viện Nghiên Cứu nhếch miệng lên: "Nhìn cậu kìa, chức trách của chúng ta là khai thác dầu mỏ vì đất nước, không phải đến đây so sánh ai đẹp hơn ai đâu.”

Khương Học Hải cười nói: "Nói thì hay lắm, vậy năm đó mẹ cậu nói tôi đẹp trai hơn cậu, sao lúc đó mặt cậu lại đen như nước cống vậy?”

Kỉ Bảo Hoa: “...”

Hai người bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng một đại viện, so ăn, so học tập, sau khi lớn lên so vợ rồi lại so con, sau lại cùng nhau tới dầu mỏ Tháp Lạp Đồ quyết chiến, về sau bị phân đến cùng một Sở Nghiên Cứu, đương nhiên còn phải tiếp tục so sánh thêm.

Xem ông bạn già bị mình chọc nghẹn đến nỗi nói không ra lời, không phải nói Khương Học Hải có bao nhiêu đắc ý, nhảy nhót giống như gà trống vừa đá thắng.

Đúng lúc này, nhân viên chạy việc Tiểu Lưu chạy tới: "Kỹ sư Lãng, kỹ sư Thẩm chờ một chút, có thư của các anh.”

Nghe nói như thế, Tần Lãng và Thẩm Hàn xuyên cùng nhau dừng bước.

Tiểu Lưu thở hổn hển chạy tới: "Thư được gửi đến vào ban ngày, nhưng các anh đều đang ở tuyến đầu làm thí nghiệm nên tôi không đưa qua, đây là của kỹ sư Tần, cái phong bì này là của kỹ sư Thẩm.”

Nói xong cậu ta đưa hai phong thư tới, còn cười nói: "Mà thật sự là trùng hợp, thư của hai người các anh đều là từ công xã Thiết Nhân gửi tới.”

Công xã Thiết Nhân?

Tần Lãng nghe được như thế thì ngớ ra, anh không có người quen ở công xã Thiết Nhân.

Đột nhiên trong đầu hiện lên một khuôn mặt khéo léo và tinh tế, chẳng lẽ là cô gửi tới?

Anh đưa tay ra tiếp nhận thư từ Tiểu Lưu, ở chỗ người gửi có hai chữ “Nguyễn Dao” được viết rõ ràng.

Tần Lãng nhìn thấy chữ phía trên phong thư, khóe miệng nhịn không được giật giật. Phía trên phong thư từng chữ cái tròn vo, giống như động vật nhỏ ăn nhiều nên bụng bị căng phồng tròn vo.

Người ta có câu nét chữ nết người, nhưng mấy chữ này hoàn toàn không giống với dáng vẻ của cô.

Dương Cao Phong lại gần hỏi: "Kỹ sư Thẩm, ai gửi cho anh thư vậy? cậu hình như cậu không có thân thích ở chỗ này.”

Thẩm Hàn Xuyên: "Là em gái tôi, em ấy tới Tháp Lạp Đồ làm thanh niên tri thức.”

Hai tháng trước Thẩm Văn Thiến phát điện báo đến căn cứ, nói cô ta muốn tới biên giới làm thanh niên tri thức, anh chỉ biết cô ta ở nhà không tiếp tục chờ được nữa.

Năm trước anh chạy tới biên giới, ngoại trừ một lòng trợ giúp công nghiệp biên giới dầu mỏ, một nguyên nhân khác cũng là bởi vì trong nhà.

Chỉ là công việc ở bên này của anh bận rồi, không thể tự mình đến nhà ga đón cô ta, bây giờ thấy cô ta gửi thư tới, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở phào.

Dương Cao Phong nháy mắt ra hiệu với anh: "Kỹ sư Thẩm, tôi hai mươi sáu tuổi, chưa có đối tượng, cậu thấy tôi làm em rể cậu như thế nào hả?”

Thẩm Hàn Xuyên: "...”

Kỷ Bảo Hoa nghe thế thì tán thành: "Tiểu Dương cậu cũng rất biết điều, căn cứ nam nhiều nữ thì ít, gia đình cũng không có chuẩn bị vợ cho các cậu, tranh thủ thời gian tự nghĩ biện pháp, đừng cả ngày nghĩ quốc gia sẽ phát vợ cho các cậu.”

Người có chút hơi lớn tuổi không khỏi khẩn trương: "Tổ chức không sắp xếp cho chúng tôi đối tượng sao?”

Kỷ Bảo Hoa xua tay: "Sắp xếp không được, nếu các cậu thật sự tìm không được đối tượng, vậy sau ba lăm tuổi sẽ giới thiệu cho các cậu.”

Quân đội còn có nhiêu lưu manh như vậy, quốc gia làm sao có thể sắp xếp đây?

Khương Học Hải nhìn thấy Kỷ Bảo Hoa giục cưới, ông ta cũng vội vàng thúc giục đại đội kết hôn: "Kỹ sư Lãng, thư của cậu là ai gửi tới vậy, là đối tượng của cậu sao?”

Tần Lãng phủ nhận: "Không phải.”

"Vậy có khả năng phát triển thành đối tượng hay không? Nếu có thể cậu phải nắm chặt, cậu không còn trẻ nữa, đàn ông ba mươi đã thành bã đậu, đến ba mươi lăm tuổi tóc đều không còn, cô gái trẻ tuổi nào mà để ý đến cậu nữa?”

Khương Học Hải tận tình khuyên bảo thuyết phục, ánh đèn màu cam khiến sợi tóc như phát ra ánh sáng Tần Lãng cách tuổi bã đậu còn có năm năm: “...”
Chương kế tiếp