Xuyên Tới Thập Niên 60: Thanh Niên Trí Thức Là Thánh Diễn Max Level

Chương 19
Sau khi tan làm trở lại Nguyễn gia, Nguyễn Dao cảm thấy Hồng Thắng Nam có gì đó không ổn.

Tư thế đi kỳ lạ, hai mắt sưng đỏ, dáng vẻ giống như đã khóc.

Nhìn thấy Nguyễn Dao, cô ấy dường như rất khó xử, chỉ gật đầu với cô rồi đi vào nhà bếp để làm việc.

Nguyễn Dao thấy thế cũng không tùy tiện đi lên hỏi.

Cô muốn bắt đầu với Hồng Thắng Nam, nhưng quá vội vàng sẽ phản tác dụng, sẽ khiến cho người ta phản cảm.

Cô không hỏi nhưng tiểu đệ Tiểu Mã Đường hôm nay cô vừa thu nhận lại vô cùng hữu ích, bước chân ngắn lạch cạch chạy tới.

"Báo cáo cô sếp, có mật báo.”

Nguyễn Dao nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tiểu Mã Đường nghiêm túc căng thẳng, không nhịn được đưa tay bóp một cái: "mật báo gì?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mã Đường bị nhào nặn biến dạng, nhưng không tức giận: "Cô Dao Dao, cô buông khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn của con ra trước, con sẽ diễn cho cô xem.”

Nguyễn Dao suýt chút nữa không nhịn được mà cười ra tiếng ngỗng kêu: "Ha ha ha, được cô buông khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn của con ra.”

Tiểu Mã Đường giải cứu khuôn mặt nhỏ nhắn của mình khỏi nanh vuốt, đứng lên bắt đầu bắt chước.

Đầu tiên nó nhảy sang trái, cắn răng giận dữ mắng: "Nguyễn Hưng Dân, tôi thật sự là xui xẻo tám đời mới có thể gả cho một người đàn ông như anh, anh đem tiền ra đây!”

Sau đó, nó lại nhảy sang phải, lông mày dựng đứng: "Hồng Thắng Nam cô thật không biết xấu hổ! Tôi nói cho cô biết, tiền này là tiền cứu mạng cho con trai của Nhị Cẩu, năm đó nếu không phải Nhị Cẩu cứu tôi thì tôi cũng không thể sống sót được. Bây giờ con trai cậu ta bệnh nặng như thế, tôi có thể mặc kệ sao?”

"Mạng của con người khác là mạng, mạng của Tiểu Hồng Đậu thì không phải là mạng à, tôi cũng nghi ngờ Tiểu Hồng Đậu liệu có phải là con gái của anh hay không đấy!”

"Tránh ra, tôi không dài dòng cùng loại đàn bà tóc dài não ngắn như cô!”

"Tôi sẽ không để anh đi, anh trả lại tiền cho tôi a a a”

Tiểu Mã Đường làm ra vẻ chạy đuổi theo, sau đó vờ trượt chân một cái ngã xuống đất, miệng hít khí lạnh. Biểu diễn xong, nó đứng dậy từ mặt đất: "Cô Dao Dao, chuyện là như vậy đó.”

Từ màn trình diễn của Tiểu Mã Đường, Nguyễn Dao hiểu rõ: Nguyễn Hưng Dân lại vì cái gọi là anh em, lấy đi số tiền ít ỏi còn lại của gia đình nhỏ, Hồng Thắng Nam trong lúc đuổi theo thì bị ngã rách đầu gối.

Nguyễn Hưng Dân là một tên cặn bã, cô cũng không hề ngạc nhiên.

Điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ là diễn xuất và trí nhớ của Tiểu Mã Đường thực sự nghịch thiên, nếu bồi dưỡng thật tốt, nói không chừng tương lai lại là một ông lớn.

Cô lại nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mã Đường: "Cô biết rồi, con làm rất tốt, lần sau sẽ thưởng cho con hai viên kẹo sữa đại bạch thỏ.”

Kẹo sữa đại bạch thỏ mua ở thủ đô hôm trước vừa cho Hồng Thắng Nam hết rồi, chỉ có thể chờ lần sau cô lại đi cung tiêu xã mua.

Mắt Tiểu Mã Đường sáng lấp lánh: "Cảm ơn cô Dao Dao.”

Nguyễn Dao nhân cơ hội hỏi: "Đúng rồi, sao con lại tên là Tiểu Mã Đường, cái tên này có ý nghĩa gì không?”

Tiểu Mã Đường nghe vậy, thở dài như người lớn: "Mẹ con nói ngày con ra đời, đội sản xuất của ông ngoại con có một con ngựa nhỏ được sinh ra, bà ngoại con mang cho mẹ con ba cân đường đỏ ở cữ, vậy nên liền gọi con là Tiểu Mã Đường.”

"Cô Dao Dao, cô có thấy quá đáng không? Nếu hôm ấy bà con mang theo một con gà tới thì chẳng lẽ họ sẽ đặt tên cho con là Tiểu Mã Kê sao?”

"Phụt”

Nguyễn Dao lại không nhịn được mà cười ra tiếng.

Đứa trẻ này thực sự quá hài hước.

Lúc ăn cơm tối, Nguyễn Dao từ lời nói hùng hổ của Triệu Hương Lan biết được, Nguyễn Hưng Dân sở dĩ "sống nghĩa khí" như vậy, trừ nguyên nhân do tính cách của hắn ra, còn bởi vì đám anh em kia đã từng cứu mạng hắn ta.

Mà Triệu Hương Lan hết lần này đến lần khác cho phép Nguyễn Hưng Dân lấy đồ đạc và tiền của gia đình đi đưa cho đám anh em kia là vì bọn họ đều có thân thích làm cán bộ ở huyện thành.

Mấy người đó không ít lần nói với Nguyễn Hưng Dân, sau này thân thích của bọn họ đưa bọn họ đến huyện thành, bọn họ nhất định sẽ quan tâm chăm sóc người anh em tốt Nguyễn Hưng Dân, thậm chí cả Nguyễn gia.

Nguyễn Dao nghe xong, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Nhưng cô không tiếp tục truy hỏi.

Sau bữa ăn tối, mọi người lần lượt trở về phòng ngủ.

Nguyễn Dao đọc sách một lúc mới tắt đèn nằm xuống, không biết ngủ được bao lâu, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.

"Em họ, em đã ngủ chưa?”

Giấc ngủ của Nguyễn Dao từ trước đến giờ rất nông, nghe được tiếng động lập tức mở mắt ra.

Cô mặc thêm một chiếc áo khoác dài tay mỏng và đi về phía cửa: "Chị ba, là chị à?”

Ngoài cửa truyền đến giọng nói sốt ruột của Hồng Thắng Nam: "Là chị đây, Tiểu Hồng Đậu đột nhiên sốt cao, chị không biết nên làm gì?”

Nghe vậy, Nguyễn Dao bước nhanh hơn, tiến lên mở cửa: "Sao lại đột nhiên sốt cao, trước đó có triệu chứng gì không?”

Mặt trăng tối nay vô cùng sáng, ánh trăng trắng bạc chiếu lên người Hồng Thắng Nam, mặt cô ấy vô cùng tái nhợt: "Đều là chị không tốt, chạng vạng tối chị cãi nhau với Nguyễn Hưng Dân, Tiểu Hồng Đậu chắc là bị dọa sợ rồi.”

"Loại chuyện này chị vốn không nên tới làm phiền em họ, nhưng mẹ chồng chắc chắn sẽ không cho chị tiền, toàn bộ tiền của chị đều bị tên chết tiệt kia lấy đi rồi, chị thật sự không biết nên làm cái gì mới phải.”

Bây giờ nửa đêm canh ba, cô ấy không biết phải đi tìm ai nhờ giúp đỡ, người chị duy nhất tốt với cô ấy lại ở trong đội sản xuất khác, đi qua đó cũng phải mất vài tiếng.

Nguyễn Dao xua tay: "Không có gì mà nên hay không nên cả, cứu người quan trọng hơn, tôi có tiền, để tôi đi gọi hai anh em Nguyễn Hưng Quốc đưa chúng ta đến trạm y tế.”

Hồng Thắng Nam cảm động đến hốc mắt đỏ bừng: "Cảm ơn em họ, đại ân đại đức của em, kiếp sau chị nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp em”

Nguyễn Dao không an ủi cô ấy, trực tiếp lướt qua cô ấy đi về phía phòng của Lão Đại.

"Rầm rầm rầm –”

Nguyễn Dao dùng sức gõ cửa: "Nguyễn Hưng Quốc, mau thức dậy!”

Bên trong rất nhanh truyền đến thanh âm của Lâm Thu Cúc: "Em họ, xảy ra chuyện gì vậy?”

"Chị cả, phiền chị đánh thức anh cả dậy, bảo anh ấy mặc quần áo và nhanh chóng đi ra đây.”

Nói xong cô lại đi gõ cửa phòng Lão Nhị, náo loạn như thế, cả Nguyễn gia đều bị đánh thức.

Triệu Hương Lan sau khi bị đánh thức thì vô cùng khó chịu, đen mặt đi từ trong phòng ra: "Nguyễn Dao, có chuyện gì thế? Nửa đêm canh ba mà ồn ào cái gì?”

Nguyễn Dao lười để ý tới bà ta, trực tiếp hỏi hai anh em Nguyễn Hưng Quốc và Nguyễn Hưng Phú nói: "Hai người các anh ai biết đánh xe ngựa?”

Nguyễn Hưng Quốc: "Tôi biết.”

"Vậy anh đi theo tôi đến nhà đội trưởng Hồ mượn xe ngựa, Tiểu Hồng Đậu bị sốt cao, phải lập tức đưa đến trạm y tế.”

Triệu Hương Lan lập tức phản đối: "Trẻ con sốt không phải là chuyện thường xuyên sao, có gì phải làm ầm ĩ, hơn nữa con nít quỷ đó thì đi bác sĩ làm gì?”

Nguyễn Dao lạnh lùng quát: "Bác câm miệng đi! Đừng có mở miệng ngậm miệng là con nít quỷ, bây giờ bà già quỷ quay lại lấy tiền cho tôi, nếu Tiểu Hồng Đậu có gì bất trắc, cả nhà bác đều phải bị bắt lên phê bình!”

Triệu Hương Lan ghét bỏ cụm "bà già quỷ", mặt đỏ bừng tức giận: "Chuyện này thì liên quan gì đến nhà tôi, đừng tưởng làm chủ nhiệm liên đoàn phụ nữ là cô có thể làm xằng bậy!”

Nguyễn Dao lạnh lùng cười: "Vậy tức là bác không làm gì cả, cố ý thấy chết không cứu, đợi quay lại xem tôi có dám báo cho công xã hay không!”

"…”

Triệu Hương Lan tức giận đến mức run rẩy cả người, nhưng trong lòng lại lo lắng Nguyễn Dao thật sự sẽ đi báo cáo.

Nếu như vậy, nhất định sẽ ảnh hưởng đến Lão Tứ, nghĩ đến đây, bà ta tâm không cam tình nguyện quay lại lấy tiền.

Nguyễn Dao bảo Hồng Thắng Nam ở nhà chờ, sau đó cô cùng với Nguyễn Hưng Quốc đến nhà đội trưởng Hồ mượn xe ngựa.

Đại trưởng Hồ biết là một đứa trẻ bị sốt cao thì đưa cho họ Trân Châu Đen trẻ nhất. Khi trở lại Nguyễn gia, Hồng Thắng Nam đã dùng quần áo bọc Tiểu Hồng Đậu lại, trên người cầm theo tiền Triệu Hương Lan đưa.

Nguyễn Dao gọi Nguyễn Hưng Phú đang muốn trở về ngủ: "Anh hai, anh cũng phải đi theo.”

Nếu giữa đường có xảy ra chuyện gì thì cô còn có thể đẩy hai tên cặn bã này ra gánh vác.

Nguyễn Hưng Phú mệt mỏi đến mức hai mắt đều không mở ra nổi, nhưng đối diện với khuôn mặt như sương giá của Nguyễn Dao, ba chữ "Tôi không đi" ra đến miệng cũng không nói ra được.

Vừa mới biết được từ đội trưởng Hồ, bây giờ là hơn mười một giờ, nếu ở thời đại sau này thì không được xem là muộn, nhưng ở niên đại này, hầu như tất cả mọi người đều đã ngủ.

Không có đèn đường trên đường, bụi cỏ xung quanh truyền đến tiếng côn trùng vô danh, khắp nơi đều tối tăm.

May mắn thay, đội trưởng Hồ vừa cho họ mượn đèn pin, nếu không lúc này cũng không biết phải đi đường như thế nào.

Trong lòng Nguyễn Dao suy nghĩ lúc trở lại muốn lấy một cái đồng hồ và đèn pin, đặc biệt là không có đồng hồ, không biết thời gian thật sự quá bất tiện.

Nhưng một chiếc đồng hồ có giá hơn một trăm tệ, xem ra cô vẫn chưa có đủ tiền.

Thấy Nguyễn Dao không lên tiếng, Hồng Thắng Nam cân nhắc một chút nói: "Em họ, thật xin lỗi, tối muộn như vậy còn làm phiền em.”

Nguyễn Dao lấy lại tinh thần: "Chị ba không cần phải nói mấy lời khách sáo, phụ nữ giúp đỡ phụ nữ đều là chuyện nên làm.”

Hồng Thắng Nam nghe vậy, trong lòng lại bị dao động lớn.

Không phải vì mọi người đều là thân thích mới giúp đỡ, mà vì mọi người đều là phụ nữ.

Nửa đêm đi đường không dễ dàng, cũng may kỹ thuật đánh xe của Nguyễn Hưng Quốc rất ổn định, một tiếng sau mấy người đã đến trạm y tế.

Các bác sĩ trạm y tế đã ngủ, Nguyễn Dao bảo Nguyễn Hưng Quốc lên gõ cửa.

Một lát sau, một bác sĩ trẻ khoảng 27, 28 tuổi thức dậy và mở cửa.

Mặc dù bác sĩ trẻ bị đánh thức nhưng trên mặt không hề có vẻ thiếu kiên nhẫn, ánh mắt quét qua bọn họ, hỏi: "Ai bị bệnh?”

Hồng Thắng Nam vội vàng nói: "Là con gái tôi, nó sốt cao, trán rất nóng.”

Bác sĩ Trịnh vừa nghe là một đứa trẻ, cũng vội vàng nói: "Mau bế đứa bé vào đây.”

Hồng Thắng Nam liên tục gật đầu, ôm Tiểu Hồng Đậu đi theo.

Bác sĩ Trịnh đo nhiệt độ cơ thể của Tiểu Hồng Đậu, 39.5 độ: "Mấy người làm cha mẹ cái kiểu gì vậy, đứa trẻ sốt cao như thế này rồi mới đưa tới?”

Nói xong, anh ta tiêm cho đứa bé, sau đó lại đem nước ấm tới, bảo Hồng Thắng Nam lau tay chân và đầu cho đứa bé, làm hạ nhiệt vật lý.

Sau mười phút, nhiệt độ cơ thể của Tiểu Hồng Đậu dần dần giảm xuống, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng sợ rằng đứa trẻ sẽ còn tái phát vào ban đêm, ý của bác sĩ Trịnh là muốn bọn họ ở lại trạm y tế, chờ đến khi trời sáng thì về.

Trạm y tế có ba gian phòng bệnh, đoàn người Nguyễn Dao liền ngủ tạm một đêm trong phòng bệnh.

Sau khi trời sáng, cơn sốt của Tiểu Hồng Đậu không tái phát lại nữa, đưa tiền xong mấy người ngồi xe ngựa trở về Nguyễn gia, còn chưa đến cửa nhà, từ xa đã nhìn thấy không ít người vây quanh trước cửa Nguyễn gia.

"Mẹ Hồng Đậu, cô trở về rồi, Hưng Dân nhà cô bị người ta đánh kìa." Nguyễn Hưng Dân bị đánh?

Mấy người Nguyễn Dao nghe nói như vậy đồng loạt ngẩn ra.

Nguyễn Hưng Quốc nghểnh cổ: "Ai dám bắt nạt anh em của tôi, bốn anh em chúng ta cùng lên!”

Nguyễn Dao trợn mắt, nhảy xuống xe ngựa, sau khi nghe ngóng từ người khác mới biết được sở dĩ Nguyễn Hưng Dân bị người ta đánh lại là vì cái gọi là "anh em".

Bạn của Nguyễn Hưng Dân và thân thích nhà họ có mâu thuẫn nên Nguyễn Hưng Dân chạy đến giúp đỡ, không ngờ người đối phương mang theo còn mạnh, hắn ta bị đánh vỡ đầu.

"Đáng đời!”

Khi đi vào sân, Hồng Thắng Nam cắn răng nghiến lợi nói thầm một câu.

Nguyễn Dao nhìn cô ấy, không lên tiếng.

Đi đến gian nhà chính, quả nhiên nhìn thấy Nguyễn Hưng Dân mặt mũi bầm dập ngồi trên ghế, đang tức giận ngút trời mắng người đánh hắn.

Hồng Thắng Nam chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đầu đi: "Em họ, chị có thể để Tiểu Hồng Đậu ở trong phòng em không?" Nguyễn Dao gật đầu: "Đương nhiên là được, đi thôi.”

Nguyễn Dao ở phòng của Lão Tứ Nguyễn Hưng Khang, cách nhà chính một gian, nhưng đóng cửa vẫn có thể nghe thấy tiếng Nguyễn Hưng Dân hùng hùng hổ hổ.

Hồng Thắng Nam vẫn mím môi không nói gì, nhưng có thể thấy được tâm trạng của cô ấy rất không tốt.

Nguyễn Dao thấy cô ấy đặt Tiểu Hồng Đậu lên giường rồi trở về phòng lấy sữa mạch nha tới, pha một cốc cho Tiểu Hồng Đậu uống, Tiểu Hồng Đậu uống xong thì lại nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Nguyễn Dao thấy không có chuyện của mình, đứng lên muốn đi, ai ngờ đi tới cửa lại bị Hồng Thắng Nam gọi lại.

"Em họ, lời ngày hôm qua em nói còn tính không?”

Nguyễn Dao: À há, có triển vọng.

Nhưng khuôn mặt của cô tỉnh bơ, từ từ xoay người lại: "Không biết chị ba muốn chọn cái nào? Ly hôn hay là cải tạo?”

Hai tay Hồng Thắng Nam nắm chặt thành quyền: "Cải tạo đi.”

Thực ra cô ấy không hề muốn sống cuộc sống như thế này, nhưng nhà mẹ đẻ của cô ấy chỉ có một chị gái quan tâm đến cô ấy. Nếu cha mẹ cô ấy biết cô ấy đã ly dị, không chỉ không giúp cô, mà tám chín phần mười sẽ là người đầu tiên giết cô ấy.

Hơn nữa, cho dù cô ấy dám ly hôn, Nguyễn gia cũng sẽ không để cô ấy mang Tiểu Hồng Đậu đi.

Cô ấy có thể không quan tâm bất cứ thứ gì, nhưng không thể để Tiểu Hồng Đậu ở lại Nguyễn gia một mình.

Đối với quyết định này của Hồng Thắng Nam, Nguyễn Dao không có gì bất ngờ.

Ở niên đại này mà muốn ly hôn, không chỉ cần can đảm, mà còn phải đối mặt với tất cả các loại tin đồn nhảm và ánh mắt, vì vậy nên cô sẽ không ôm đồm khiến người ta nhất định phải ly hôn.

Cô đóng cửa và đi trở lại: "Chị ba, chị đã suy nghĩ kỹ chưa? Tôi cũng không hề đùa giỡn với chị, trong quá trình cải tạo, tôi có thể gây ra một số tổn thương nhất định cho cơ thể của anh Ba. Nếu chị để tâm thì tốt nhất là dừng lại ngay bây giờ.”

Hồng Thắng Nam giật mình: "Gây tổn thương cho cơ thể sao? Tổn thương gì?”

Nguyễn Dao nhếch môi cười: "Ví dụ như là đánh mấy trận, khi cần thiết thì đánh gãy tay chân.”

Nói trắng ra, đàn ông cặn bã chính là thiếu đánh, nếu đánh một trận không được, vậy thì đánh thêm vài trận nữa.

Đánh cho đến khi sợ mới thôi.

"!!!”

Hồng Thắng Nam sốc đến mức không khép miệng lại được.

"Đồng chí Lôi Phong đã từng nói, đối xử với đồng chí phải ấm áp như mùa xuân, đối xử với kẻ thù phải tàn nhẫn như mùa đông giá rét, những tên đàn ông cặn bã như mấy người anh họ của tôi chính là dạng thiếu dạy dỗ. Nếu chị không nỡ, vậy thì coi như tôi chưa nói gì.”

Nói xong, cô xoay người vờ như muốn đi.

Hồng Thắng Nam lấy lại tinh thần, nói ngay: "Ai nói chị không nỡ! Ai nói chị không nỡ! Em họ, chị không hề không nỡ, chị chỉ là không nghĩ rằng em trông mềm yếu như thế mà lại dũng mãnh ngoài sức tưởng tượng.”

Nguyễn Dao cười: "Đối xử với đàn ông cặn bã không dũng mãnh, chẳng lẽ phải ân cần hỏi han, dịu dàng như nước với bọn họ sao?”

"Đương nhiên không thể!" Hồng Thắng Nam lắc đầu, "Em họ, em nói đúng, đàn ông chính là thiếu dạy dỗ, vậy tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?”

Khóe môi Nguyễn Dao nhếch lên, vẻ mặt cười lên vô hại: "Tiếp theo đương nhiên là muốn anh Ba cảm nhận được sự tàn khốc vô tình của mùa đông giá rét rồi, đánh một trận rồi đưa đi ăn cơm tù mấy ngày.”

Hồng Thắng Nam: "!!!”

Từ trong phòng đi ra, Nguyễn Dao trực tiếp đi ra đồng tìm đội trưởng Hồ.

Đội trưởng Hồ vừa lúc sắp xếp xong công việc trên đồng ruộng: "Chủ nhiệm Nguyễn sao lại tới đây? Lại muốn mượn xe ngựa sao?”

Nguyễn Dao lắc đầu: "Không phải, đội trưởng Hồ, tôi muốn đại nghĩa diệt thân(*) tố cáo với bác anh Ba của tôi.”

(*)Đại nghĩa diệt thân: Vì việc nước quên tình nhà, vì đại nghĩa không quản người thân.

Tố cáo? Đại nghĩa diệt thân?

Đội trưởng Hồ thiếu chút nữa bị lời này làm cho sặc: "Chủ nhiệm Nguyễn, tố cáo cũng không phải là chuyện đùa giỡn.”

Vẻ mặt Nguyễn Dao nghiêm túc: "Chuyện như vậy đương nhiên không phải là đang đùa giỡn, anh Ba của tôi là Nguyễn Hưng Dân đi đến đội sản xuất khác đánh nhau với người khác, đội trưởng Hồ hẳn là biết rồi chứ?”

Đội trưởng Hồ gật đầu: "Mới vừa nãy nghe người ta nói.”

Nhưng ông cũng không cảm thấy có vấn đề gì lớn.

Cãi vã đánh nhau ở nông thôn là chuyện thường xuyên, đôi khi vì một nắm củi cũng có thể đánh nhau túi bụi không tách ra được, nhưng miễn là không xảy ra án mạng thì sẽ không có ai đi tố cáo.

Nói trắng ra, ông cảm thấy Nguyễn Dao chuyện bé xé ra to.

Nguyễn Dao: "Đội trưởng Hồ chắc chắn không biết quyết định của lãnh đạo huyện, tôi nghe nói gần đây các lãnh đạo muốn đấu tranh với các hành vi vi phạm kỷ luật, nhất là phải chấn chỉnh những hành vi xấu như tụ tập đông người ẩu đả gây rối, xúc phạm phụ nữ”

Đội trưởng Hồ giật mình: "Chủ nhiệm Nguyễn, cô nói thật không?" Nguyễn Dao mặt không đỏ tim không đập mạnh mẽ gật đầu: "Đương nhiên là thật, tuy rằng trước mắt văn kiện còn chưa xuống, nhưng sau chuyện này bảo đảm sẽ có người nhắc lại chuyện cũ, đến lúc đó đội trưởng Hồ sẽ gặp phiền toái.”

Lời này cũng không hoàn toàn là đang đe dọa, năm sau chính là thập kỷ đó, đến lúc sửa chữa các loại xích mích sai lầm, bảo đảm sẽ có người nhắc tới chuyện này.

"!!!”

Đội trưởng Hồ bị dọa đến xanh mặt.

Ông thực sự không cảm thấy đánh nhau không có vấn đề gì, nhưng nếu các lãnh đạo có ý định chỉnh đốn thì nó lại khác.

Như Nguyễn Dao nói, sau đó nếu lật lại sổ sách cũ, một cái không làm là có thể khiến ông bị cách chức.

"Đội trưởng Hồ, tôi nghĩ lúc này, bác nên chủ động báo cáo chuyện Nguyễn Hưng Dân tụ tập ẩu đả lên công xã, cho dù sau này văn kiện không xuống cũng không sao, một đội trưởng tốt cúi đầu tận tụy vì xã viên, còn ai có thể trách tội? Thư ký Trần chắc chắn cũng sẽ không để trong mắt.”

Nguyễn Dao cho một cái tát rồi lại cho một quả táo, thủ đoạn nhỏ dùng hết sức thuận lợi.

Lừa gạt, là chuyên môn của tôi.

Đội trưởng Hồ nghe được câu cuối cùng quả nhiên động lòng: "Chủ nhiệm Nguyễn nói rất có lý, như vậy đi, cô đi cùng tôi đến công xã một chuyến.”

Lần trước ông viết về việc thiết lập điểm thanh niên tri thức vào báo cáo, thư ký Trần đã khen ngợi ông trước công chúng.

Lần này nếu ông có thể đi trước người khác, dù cho không được thăng chức nhưng danh hiệu phần tử tích cực cuối năm chắc chắn chạy không thoát.

Nguyễn Dao gật đầu: "Được.”

Đội trưởng Hồ đi nói với đội phó một tiếng, sau đó vội vàng chạy xe ngựa đi cùng với Nguyễn Dao, hai người nhanh chóng đến công xã.

Thư ký Trần nhìn thấy hai người tới, giật mình cười nói: "Thanh niên tri thức Nguyễn, cô tới đúng lúc lắm, đại hội khen thưởng huyện chúng ta đi mấy ngày trước lên báo này, cô mau tới xem một chút.”

Bây giờ thư ký Trần thật sự càng nhìn càng thấy hài lòng với thanh niên tri thức Nguyễn Dao này, lần này là Nguyễn Dao được đánh giá là phần tử tiên tiến, nhưng lại tăng rất nhiều thể diện cho ông.

Mấy thư ký xã khác cũng hâm mộ ông biết bao nhiêu.

Nguyễn Dao đi tới nhìn lướt qua: "Thư ký Trần rất ăn ảnh, bức ảnh này nhìn qua cũng rất có tinh thần.”

Thư ký Trần được khen thì ha ha cười to: "Nói đến thì đây vẫn là hưởng ké của thanh niên tri thức Nguyễn.”

Nếu không thì ông cũng không có cơ hội lên báo, càng không có cơ hội được lãnh đạo huyện trực tiếp khen ngợi.

Nguyễn Dao cười nói: "Tục ngữ nói dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, có thư ký Trần anh minh như vậy lãnh đạo chúng tôi đương nhiên sẽ không kém được.”

Nghe vậy, trên mặt thư ký Trần cười như nở hoa.

Từ xưa đến nay, mị lực của rắm cầu vồng(*) không ai có thể ngăn cản, không một ai.

(*) Rắm cầu vồng: Là cụm từ thông dụng trên internet, phổ biến vào năm 2017. Có nghĩa là người hâm mộ ca ngợi thần tượng của mình, toàn thân là bảo vật, tất cả đều là ưu điểm. Nghĩa đen là ngay cả cái rắm của thần tượng cũng có thể ví nó thành cầu.

Đội trưởng Hồ cũng lại gần xem báo, ông trừng mắt to như mắt trâu, nhìn trên báo hồi lâu mới nhìn thấy thư ký Trần ở góc trên.

Chỉ là khuôn mặt kia mơ hồ đến mức đoán chừng mẹ ruột của thư ký sống lại cũng không nhận ra, thanh niên tri thức Nguyễn làm sao mà nhìn ra rất có tinh thần được vậy?

Nguyễn Dao không để ý đến biểu cảm của đội trưởng Hồ, nói ngắn gọn mục đích tới đây: "Thư ký Trần, tôi thấy có chuyện này không lớn cũng không nhỏ, nếu không chỉnh đốn nếp sống tụ tập ẩu đả này, sau này các xã viên khác cũng có thể bắt chước, truyền ra ngoài cũng không tốt đối với danh tiếng của công xã chúng ta.”

Thư ký Trần cầm lấy cái chén men trên bàn uống một ngụm trà, cũng không lập tức tỏ thái độ: "Theo ý của thanh niên tri thức Nguyễn, chẳng lẽ chúng ta còn phải đến cục công an báo cáo để bọn họ đến bắt người sao?”

Chuyện mà náo loạn đến cục công an, lãnh đạo phía trên sớm muộn cũng sẽ biết, thư ký Trần cũng không cho rằng đây là chuyện tốt.

Nguyễn Dao lắc đầu: "Đương nhiên không cần, chuyện như vậy cần gì náo loạn đến cục công an, không phải công xã chúng ta có đoàn công tác dân sự sao? Để đoàn công tác dân sự bắt những người tụ tập ẩu đả lại, tìm một chỗ nhốt vài ngày rồi thả về. Cứ như vậy thì không cần náo loạn ra bên ngoài, lại còn có thể dạy cho bọn họ một bài học, những xã viên khác thấy chắc chắn cũng sẽ tém lại. Nếu công xã chỉnh đốn tốt, lời nói của thư ký Trần ở công xã sẽ càng uy tín hơn.”

Đôi mắt của thư ký Trần sáng lên, ý tưởng này không tệ.

Nhưng chưa kịp mở miệng, bên ngoài đã có tiếng phanh xe đạp.

Mấy người quay lại nhìn thấy bí thư Tiểu Trương cầm văn kiện đi vào.

Bí thư Tiểu Trương không ngờ lại gặp Nguyễn Dao ở công xã bên này, gương mặt trắng nõn lại biến thành đỏ như tôm: "Nguyễn, thanh niên tri thức Nguyễn, cô cũng ở đây à?”

Nguyễn Dao nhe răng cười nói: "Xin chào bí thư Tiểu Trương, tôi và đội trưởng Hồ của đội sản xuất của chúng tôi tới đây có chuyện báo cáo với thư ký Trần.”

Đội trưởng Hồ thấy cô nói chuyện còn kèm theo tên của mình, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Xem ra đi chuyến này không uổng công, ngay lập tức có cảm giác tồn tại trước mặt hai cán bộ.

Bí thư Tiểu Trương đối mặt với nụ cười rạng rỡ của Nguyễn Dao, trái tim nhảy “thình thịch” không ngừng: "Báo, báo cáo cái gì?”

Đầu óc thư ký Trần chợt lóe sáng, lập tức nói chuyện này cho bí thư Tiểu Trương: "Bí thư Tiểu Trương, cậu có kiến thức rộng rãi, cậu cảm thấy đề nghị này của thanh niên tri thức Nguyễn như thế nào?”

Dù bí thư Tiểu Trương chỉ là một bí thư nhỏ chạy việc vặt, nhưng gia đình cậu không hề đơn giản, cha mẹ đều là cán bộ, cậu ấy ở chính quyền thị trấn cũng là để rèn luyện, chờ đủ tư cách, nói không chừng ngày nào đó sẽ lên chức.

Vì vậy, người có bối cảnh gia đình như cậu ấy đi ra ngoài, cộng thêm lại là người của chính phủ, thư ký Trần cảm thấy nếu cấp trên có phong phanh gì thì chắc chắn cậu biết nhiều hơn mình.

Bí thư Tiểu Trương nghe vậy, trong lòng rùng mình, nhịn không được lại nhìn Nguyễn Dao một cái: "Tư tưởng giác ngộ của thanh niên tri thức Nguyễn vô cùng tốt.”

Thời gian này cấp trên thực sự đã đề cập đến vấn đề này, chỉ là văn kiện chính thức vẫn chưa được ban hành, nhiều hơn nữa thì cậu không tiện nói.

Nhưng điều khiến cậu kinh ngạc là một thanh niên tri thức mới tới biên giới như Nguyễn Dao lại nhìn thấu như vậy, đây có lẽ chính là sự nhạy bén chính trị mà ông nội cậu nói, đây cũng chính là điều mà cậu thiếu sót.

Thanh niên tri thức Nguyễn không chỉ xinh đẹp, mà còn xuất sắc về mọi mặt, không biết cô ấy đã có người yêu chưa?

Nghĩ đến hai chữ người yêu, tim của bí thư Tiểu Trương đập nhanh hơn, gần như nhảy ra khỏi cổ họng.

Thư ký Trần có thể ngồi vào vị trí thư ký này, đương nhiên cũng không phải kẻ ngu dốt, vừa nghe bí thư Tiểu Trương nói, trong lòng ông liền có tính toán.

Chờ sau khi bí thư Tiểu Trương rời đi, ông nói với Nguyễn Dao: "Lúc trước cô nói đúng, cần phải quản chuyện tụ tập ẩu đả, tôi bảo hai đồng chí trong đoàn công tác dân sự đi cùng hai người trở về đội sản xuất, bắt người lại.”

"Vâng, thư ký Trần." Nguyễn Dao đáp, quay đầu lại nói với đội trưởng Hồ, "Đội trưởng Hồ, chúng ta trở về bắt người!”

"Đi, đi bắt người!”

Đội trưởng Hồ nhìn thấy hai đồng chí đoàn công tác dân sự cao lớn, lập tức hưng phấn như được tiêm máu gà.

Ngay sau đó đoàn người Nguyễn Dao hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng trở về đội sản xuất.

Đội sản xuất Tây Câu.

Mặc dù hôm qua Nguyễn Hưng Dân bị đánh một trận, nhưng đều là vết thương ngoài da, cũng không bị thương đến gân cốt nên hôm nay vẫn ra đồng làm như bình thường.

Sau một buổi sáng làm việc, cháo ăn lúc sáng đã tiêu hết từ lâu, lúc này hắn ta đói đến mức ngực dán vào lưng. Thấy công việc sắp kết thúc, đột nhiên có tiếng xe ngựa lốc cốc ở giữa đường.

Mọi người nhìn qua, ngây người.

Chuyện gì đây?

Hai người đội trưởng Hồ và thanh niên tri thức Nguyễn đi ra ngoài một chuyến, sao trở về còn mang theo hai đồng chí đoàn công tác dân sự thế này.

Ngoài vóc dáng cường tráng, các đồng chí đoàn công tác dân sự còn đeo phù hiệu của đoàn công tác dân sự ở tay áo, rất dễ nhận biết.

"Đội trưởng Hồ, công xã đã xảy ra chuyện gì sao?”

Đội trưởng Hồ không để ý tới các xã viên, trực tiếp dẫn người đến cánh đồng nơi Nguyễn Hưng Dân làm việc, chỉ vào người: "Hắn chính là Nguyễn Hưng Dân, mau bắt hắn lại!”

Bắt, bắt người sao?

Mọi người lại bị lời nói của đội trưởng Hồ làm cho kinh hãi.

Không đợi mọi người kịp phản ứng, hai dân quân liền nhào tới, không nói hai lời nắm lấy cánh tay Nguyễn Hưng Dân, kéo hắn vào xe ngựa. Nguyễn Hưng Dân hét lên: "Các người mau buông tôi ra! Đội trưởng Hồ, tôi đã làm cái gì, sao ông lại dẫn người đến bắt tôi?”

Nguyễn Hưng Quốc vội vàng đuổi theo, nhưng hai mẹ con Triệu Hương Lan và Nguyễn Hưng Phú lại nhũn cả chân, suýt chút nữa là ngã phịch trên mặt đất.

Đội trưởng Hồ nghiêm mặt: "Anh tụ tập ẩu đả, làm hỏng tác phong của công xã, theo ý của công xã, bây giờ phải bắt anh lại!”

Mọi người kinh hãi.

Chuyện gì xảy ra vậy, sao bây giờ đánh nhau cũng bị bắt lại?!

Nguyễn Hưng Dân muốn chống cự, nhưng hai dân quân nắm chặt, hắn căn bản không nhúc nhích được.

Đúng lúc này, Hồng Thắng Nam không biết từ đâu xuất hiện, ngay khi mọi người cho rằng cô ấy muốn mở miệng cầu tình cho Nguyễn Hưng Dân, cô ấy tát mạnh vào mặt Nguyễn Hưng Dân.

"Con mẹ nó thứ hèn nhát, suốt ngày ở trong nhà chẳng quan tâm, mỗi ngày đều chạy ra ngoài lêu lổng với một đám anh em heo chó, bây giờ còn gây ra chuyện lớn, người giống như anh công xã nên đập chết anh!”

"Bốp bốp bốp!!!”

Một cái tát còn chưa đủ, Hồng Thắng Nam cắn răng, dùng lực liên tiếp tát Nguyễn Hưng Dân mười mấy cái.

Nguyễn Hưng Dân hoàn toàn không kịp phản ứng, cho dù kịp phản ứng lại, hai tay hắn bị trói cũng không làm gì được.

Đến khi Hồng Thắng Nam dừng tay lại, khuôn mặt đen của hắn ta vừa đỏ vừa sưng.

"Con mẹ nó, Hồng Thắng Nam cô dám đánh tôi?”

Trên mặt Nguyễn Hưng Dân đau rát, lỗ tai ù ù, nhấc chân muốn đạp về phía Hồng Thắng Nam.

"Mau tránh ra!”

Ngay lúc này, Nguyễn Dao không biết lấy từ đâu ra một cây gậy, xông về phía Nguyễn Hưng Dân, nhấc chân một cái là hung hăng đánh một gậy.

"Á" một tiếng, Nguyễn Hưng Dân cảm thấy chân mình sắp gãy.

Các xã viên xung quanh cũng hoàn hồn từ sự kinh ngạc, trong lòng hét lên: Đánh nhau.

Nguyễn Dao đánh một gậy vẫn chưa xong, lại đánh Nguyễn Hưng Dân lần nữa, còn vừa đánh vừa kêu: "Anh Ba, anh bình tĩnh một chút, anh bình tĩnh một chút.”

Nguyễn Hưng Dân: "…”

Con mẹ nó ở đây ai mới là người không bình tĩnh?

Ngày hôm đó, người trong đội sản xuất tận mắt chứng kiến Nguyễn Hưng Dân bị Nguyễn Dao đánh cho thành cháu trai.

Nguyễn Dao quất mười gậy rồi mới dừng lại.

Vừa nãy Triệu Hương Lan nhìn thấy đồng chí đoàn công tác dân sự bị dọa đến chân mềm nhũn, bây giờ nhìn thấy Nguyễn Dao và Hồng Thắng Nam đánh con trai mình, bà ta lập tức vọt tới.

"Các cô một người là vợ của Lão Tam, một người là em họ, các cô đối xử với Lão Tam như vậy không sợ sẽ bị thiên lôi đánh sao?”

"Đội trưởng Hồ, ông nói Lão Tam nhà chúng tôi tụ tập đông người ẩu đả muốn bắt lại, vậy thì ông cũng phải bắt hai người này lại!”

Nói xong bà ta đi lên muốn nắm lấy tóc của Hồng Thắng Nam.

Nguyễn Dao cầm gậy, đánh một cái vào tay bà ta.

"A." một tiếng, Triệu Hương Lan suýt chút nữa khóc không thành tiếng.

Mặt Nguyễn Dao nghiêm khắc: "Bác gái, bác đừng có quấy rối, tôi đánh anh Ba là vì tốt cho anh ấy!”

Nguyễn Hưng Dân ở một bên đau đến mức hít khí lạnh: "…”

Có cái đệch mà vì tốt cho hắn!

"Anh Ba vì tụ tập đông người ẩu đả nên bị bắt, nếu lại đánh cả chị Ba, chút nữa lại tính thành hai tội xử phạt, đến lúc đó thì lớn chuyện rồi.”

Triệu Hương Lan nhảy dựng lên như châu chấu: "Cô nói bậy bạ cái gì thế, mẹ Hồng Đậu là vợ của Lão Tam, sao nó đánh vợ mình lại biến thành có tội được?!”

Các xã viên xung quanh có rất nhiều người gật đầu, trong lòng đều có ý nghĩ như vậy.

Phụ nữ gả tới đây chính là nhà mình, cho dù đánh chết thì người khác cũng không thể nói gì.

Nguyễn Dao vừa nhìn biểu cảm của mọi người, lại cảm thấy gánh nặng đường xa: "Đây là do bác thiếu hiểu biết! Bây giờ đã không còn là xã hội phong kiến nữa. Chị Ba đã gả cho Nguyễn gia, nhưng chị ấy không phải là bán cho Nguyễn gia. Chị ấy là nhân dân của đất nước, nếu các người đánh chị ấy, đó chính là vi phạm pháp luật của nước ta. Cho nên tôi thật sự là vì muốn tốt cho anh ta, nếu vừa nãy anh ta đá trúng chị Ba thì đời này anh ta đừng hòng ra khỏi nông trường!”

Triệu Hương Lan: "!!!”

Mọi người: "!!!”

Ánh mắt Nguyễn Dao đảo qua mọi người: "Những người khác trong đội sản xuất cũng vậy, nhất là những người thích đánh vợ, đều kiềm chế lại cho tôi. Nếu để tôi biết còn ai đánh vợ, tất cả đều bắt lại hết cho tôi!”

Mọi người nhìn cây gậy gỗ trong tay Nguyễn Dao, toàn bộ câm như hến.

Chồng của Mã Xuân Hoa là Vương Hữu Quý rụt cổ lại, thở mạnh cũng không dám, rất sợ Nguyễn Dao sẽ nhớ tới hắn lúc này lại dùng gậy đánh loạn hắn một trận.

Nguyễn Dao thấy Triệu Hương Lan bị mình làm cho á khẩu không nói nên lời, quay người lại nói với hai đồng chí đoàn công tác dân sự: "Đồng chí Lâm, đồng chí Thái, phiền hai người mang anh Ba của tôi về, tiện thể báo cáo cả chuyện vừa rồi cho thư ký Trần.”

Hai người dân quân lấy lại tinh thần, gật đầu: "Chủ nhiệm Nguyễn yên tâm, bọn tôi sẽ làm thế.”

Dù cô không nói thì bọn họ cũng sẽ báo cáo chuyện này với thư ký Trần.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, thanh niên tri thức Nguyễn này cũng dũng mãnh quá đi nhỉ? Bọn họ bắt Nguyễn Hưng Dân, bởi vì ở khoảng cách gần nên biết rõ hơn những người khác sức lực cô đánh xuống lớn đến mức nào, dù Nguyễn Hưng Dân không gãy tay gãy chân, nhưng cũng đủ để hắn ta đau mất mười ngày.

Đội trưởng Hồ vội vàng đánh xe ngựa trở người về công xã, đội người sản xuất rất lâu sau mới chậm rãi tản đi.

Nguyễn Dao xoay người nói với Hồng Thắng Nam: "Chị Ba, tôi với chị trở về thu dọn mấy bộ quần áo, mấy ngày này chị đi cùng tôi đến ở lại điểm thanh niên tri thức.”

Tiếp theo chắc chắn Nguyễn gia sẽ không thái bình, Triệu Hương Lan chắc chắn cũng sẽ kêu trời trách đất cầu xin cô ấy đi cứu Nguyễn Hưng Dân.

Cứu người là chắc chắn không thể cứu được rồi, tốt hơn hết là quay lại điểm thanh niên tri thức cho thanh tịnh.

Hồng Thắng Nam không chút do dự gật đầu: "Được, chị sẽ cùng em trở về thu dọn đồ đạc.”

Vì thế đám người Nguyễn gia trơ mắt nhìn Nguyễn Dao và Hồng Thắng Nam đánh người xong phủi mông rời đi. Trở lại điểm thanh niên tri thức, Tiểu Hồng Đậu mang vẻ mặt tò mò quan sát khắp nơi.

Ôn Bảo Châu cầm lấy một nắm kẹo trái cây trêu chọc cô bé, cô bé vui mừng đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, mím môi cười.

Ngay cả Thẩm Văn Thiến bình thường như giang tinh(*) đầu thai, bây giờ nhìn thấy Tiểu Hồng Đậu cũng vui vẻ theo.

(*)Giang tinh: là kiểu người mà luôn cố tình có ý nghĩ chống đối, cố tình đứng về phía đối lập với mọi người.

Chỉ có Lâm Ngọc ngồi xa xa vẫn không hề tiến đến, vẫn mang dáng vẻ bất an.

Ôn Bảo Châu chọc cô bé đủ rồi, mang vẻ mặt hưng phấn: "Nguyễn Dao, vừa rồi cô thật sự là quá lợi hại, quá oai phong hiên ngang. Tôi thấy nữ tướng quân thời xưa cũng chưa chắc đã uy vũ được như cô!”

Nguyễn Dao nhìn mấy người bọn họ: "Trước kia lúc tôi ở thủ đô, mỗi ngày đều rèn luyện thân thể, tôi còn luyện tập công phu quyền cước cùng với người ở đại viện. Cho nên mọi người nhìn tôi gầy như vậy thôi, một mình tôi có thể quật ngã ba nam thanh niên tri thức như Đinh Văn Lâm đấy.”

Đinh Văn Lâm: “…”

Hai mắt Ôn Bảo Châu sáng lên: "Nguyễn Dao, sau này tôi có thể rèn luyện cơ thể cùng cô được không, tôi cũng muốn hạ gục ba Đinh Văn Lâm.”

Đinh Văn Lâm: “…”

Nguyễn Dao gật đầu: "Đương nhiên có thể, nhân cơ hội này tôi cũng nói với mọi người một chuyện, trước mắt tôi là chủ nhiệm cũng chỉ là vỏ bọc của Liên Đoàn Phụ Nữ của đội sản xuất, sau này chắc chắn phải tiếp tục tuyển cán bộ, một trong những điều kiện tuyển cán bộ của tôi là có khả năng chiến đấu.”

Mọi người: “...”

Đây là điều kiện kiểu gì thế?

Nguyễn Dao giải thích: "Mọi người đến đội sản xuất cũng được một thời gian rồi, người ở đây bình thường tương đối cao lớn. Chúng ta là con gái, sức lực hơi yếu một chút, cho nên phải rèn luyện thân thể tốt, ra sức đánh cho đến khi đối thủ sa cơ thất thế mới có uy thế. Nếu mọi người muốn vào Liên Đoàn Phụ Nữ, sau này có thể rèn luyện cùng với tôi.”

Nghe vậy, tất cả mọi người ở đây trong lòng đều sục sôi, bao gồm cả Hồng Thắng Nam.

Hôm nay tát Nguyễn Hưng Dân hơn mười cái, dù tay rất đau, nhưng con mẹ nó quá đã.

Cả đời này cô ấy chưa bao giờ sảng khoái như vậy!

"Em họ, chị cũng có thể sao?”

Nguyễn Dao gật đầu: "Đương nhiên có thể, sau này chị Ba gọi tôi là Nguyễn Dao đi.”

Hồng Thắng Nam nghe được lời khẳng định của cô thì vui vẻ ôm Tiểu Hồng Đậu hôn liền hai cái: "Cảm ơn em Nguyễn Dao.”

Đây là lần đầu tiên Tiểu Hồng Đậu được mẹ hôn, đôi mắt trợn tròn môi nhỏ hơi hé, dáng vẻ bị dọa sợ.

Ai ngờ ngay sau đó cô bé cười khúc khích, còn dùng ngón tay út chỉ chỉ lên mặt mình.

Nguyễn Dao xoa xoa tóc cô bé: "Sau này chị Ba có thể hôn Tiểu Hồng Đậu nhiều hơn, tôi thấy con bé rất thích.”

Hồng Thắng Nam gật đầu, vừa nãy cô ấy quá vui mừng nên mới nhịn không được mà hôn con gái, cô ấy cũng không ngờ con gái lại vui vẻ như vậy.

Vì vậy, ngay ngày hôm sau, trời vẫn còn chưa sáng, đội sản xuất Tây Câu có thêm một đội ngũ, bọn họ chạy bộ xung quanh đội sản xuất.

"Cố lên, chúng ta kiên trì thêm một lúc nữa.”

"Kiên trì chính là thắng lợi, chạy đến cây du phía trước là có thể nghỉ ngơi rồi.”

Những người trong đội sản xuất dậy sớm nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều ngây người ra.

"Chủ nhiệm Nguyễn, mọi người đang làm gì vậy?”

Nguyễn Dao cười đáp: "Chào buổi sáng thím Thường, tôi đang dẫn mọi người cùng nhau rèn luyện thân thể, sắp đến thu hoạch vụ thu rồi, nếu cơ thể không khỏe, đến lúc đó làm sao làm việc cùng mọi người được?”

Tất cả mọi người nghe vậy đều nhịn không được mà cảm động: Thanh niên tri thức thật là tốt. Ban đầu sau khi thanh niên tri thức đến đội sản xuất bọn họ còn rất lạ lẫm, nhưng chỉ vài ngày sau liền phát hiện những thanh niên tri thức này làm việc còn không bằng trẻ con mười mấy tuổi, trong lòng mọi người ít nhiều gì cũng có chút không vừa ý.

Bây giờ nhìn thấy họ cố gắng tiến bộ như vậy, những khó chịu trong lòng mọi người về việc đó cũng tiêu tán theo.

Họ đều là những đứa trẻ đến từ thành phố, không biết làm ruộng cũng là điều bình thường, nhưng để bọn họ hiện tại nhận thức được như vậy đúng là hiếm thấy.

Chạy đến dưới gốc cây du, ngoại trừ Nguyễn Dao thì những người khác đều mệt mỏi đến mức gần như nằm xuống.

Nguyễn Dao thở hổn hển: "Bây giờ không được ngồi, đứng dậy hít thở sâu cùng tôi.”

Mọi người làm theo.

Bây giờ điểm thanh niên tri thức hiển nhiên đã coi Nguyễn Dao là đội trưởng thanh niên tri thức.

Vì Hồng Thắng Nam đến điểm thanh niên tri thức ở nên cô ấy liền chủ động gánh vác công việc nấu cơm, buổi sáng cô ấy nấu canh chua cho mọi người.

Canh chua là mì ống được làm từ nước ngô lên men, kết hợp với tương ớt và củ cải thái hạt lựu, trong vị chua có vị cay, hương vị thanh thanh tinh tế, cực kỳ ngon miệng.

Ăn sáng xong, Hồng Thắng Nam nhìn chỗ trống rỗng trong sân, cô ấy chạy đi mượn đội trưởng Hồ một cái cuốc, sau đó sửa sang lại ruộng rau trong sân.

"Ở đây trồng rau hẹ, ở đây trồng cải trắng, ở đây trồng một ít cà chua, chờ cho đến khi rau phát triển thì sau này mọi người không cần đổi rau với người khác nữa.”

Nguyễn Dao kéo tay Tiểu Hồng Đậu chơi đùa: "Chị Ba thật sự là một người giỏi trồng rau, tôi thì không biết trồng rau.”

Mặc dù cô lớn lên ở vùng núi, nhưng bà Lưu nhận nuôi cô không kiếm sống bằng nghề trồng rau, bà có tay nghề cắt tóc rất giỏi, Nguyễn Dao đi theo bà học được kha khá.

Sau tối hôm qua thì Tiểu Hồng Đậu đã quen thuộc với Nguyễn Dao, lúc này thấy Nguyễn Dao không nhìn mình, con ngươi như quả nho đen của cô bé đảo quanh, tiến lại gần hôn lên mặt Nguyễn Dao một cái.

Hôn xong cô bé vùi đầu vào cổ Nguyễn Dao, cô bé xấu hổ.

Đôi môi của cô bé mềm nhũn, Nguyễn Dao được hôn đến mức tim cũng tan chảy rồi.

Hồng Thắng Nam lại chua xót: "Cho tới bây giờ Tiểu Hồng Đậu cũng chưa từng đối xử với chị như vậy.”

Làm ruộng rau xong, biết đội trưởng Hồ còn muốn đi công xã một chuyến, Nguyễn Dao vội vàng đưa Hồng Thắng Nam và Tiểu Hồng Đậu cùng đi theo.

Hôm nay Nguyễn gia và Triệu Hương Lan nhất định sẽ tìm tới cửa, không bằng đi ra ngoài lên trấn phía trên mua ít đồ, mắt không thấy tâm sẽ không phiền.

Từ công xã lên đến trấn trên còn một đoạn đường dài, lúc này nhân duyên tốt của Nguyễn Dao lại phát huy tác dụng.

Chú Chung biết cô muốn lên trên trấn liền về nhà gọi con trai đến đưa họ đi.

Công xã có hai chiếc xe ngựa, khi không bận rộn thì để lại một chiếc là đủ dùng.

Con trai của chú Chung chở họ lên trấn, sợ lúc họ trở về không có xe ngựa nên nói ở một bên chờ họ.

Nguyễn Dao cảm ơn hết lần này đến lần khác, trong lòng lại hạ quyết tâm, phải mua một chiếc xe đạp hoặc là học cách đánh xe ngựa, nếu không thì thật sự quá bất tiện.

Mua một chiếc xe đạp còn đắt hơn một chiếc đồng hồ, phải cố gắng kiếm tiền.

Sợ con trai chú Chung phải đợi lâu nên cô và Hồng Thắng Nam cũng không dám đi dạo quá lâu, mua một ít bột mì và đồ dùng sinh hoạt ở cung tiêu xã.

Nguyễn Dao còn mua một cân kẹo sữa bạch thỏ lớn khiến cho Tiểu Hồng Đậu vui vẻ vô cùng, trên đường về cũng không cần mẹ cô bé ôm nữa.

Cô bé dính trên người Nguyễn Dao như một chiếc bánh nếp mềm mại, thỉnh thoảng còn nhõng nhẽo gọi một tiếng "cô Dao Dao".

Trái tim người mẹ già của Hồng Thắng Nam nhất thời chua xót như canh chua vậy.

Trở về công xã, lại gặp bí thư Tiểu Trương.

Bí thư Tiểu Trương đỏ mặt: "Nguyễn, thanh niên tri thức Nguyễn, thật trùng hợp, lại gặp cô ở đây.”

Nguyễn Dao cười đi từ xe ngựa xuống: "Phải đó, thật trùng hợp, bí thư Tiểu Trương tới làm việc sao?”

Bí thư Tiểu Trương đối mặt với khuôn mặt tươi cười của cô, tim lại bắt đầu đập rộn lên: "Đúng vậy, tôi đến đây để đưa văn kiện.”

Thật ra văn kiện hôm nay không cần cậu tới đây cũng được, nhưng nghĩ có thể gặp được Nguyễn Dao ở đây, cho nên cậu muốn tới.

Không ngờ vận may của cậu tốt thật, đây có phải là chứng tỏ giữa bọn họ có duyên phận không?

Nghĩ đến hai chữ "duyên phận", mặt của cậu đỏ như tôm luộc, ngay cả cổ cũng đỏ ửng.

Nguyễn Dao nhìn mặt bí thư Tiểu Trương, trong lòng hoài nghi có phải là cơ thể cậu ta có bệnh gì không, sao ngày nào mặt cũng đỏ lên như vậy?

Nhưng hai người không quen biết, cô cũng không dám nói lung tung, cô lấy một nắm kẹo bạch thỏ từ trong túi quân dụng: "Bí thư Tiểu Trương, kẹo này mời cậu ăn.”

Hôm qua cô nắm chắc thuyết phục được thư ký Trần, nhưng với tính cách thận trọng của thư ký Trần, có lẽ sẽ phải tốn sức thuyết phục thêm nữa.

Nhưng vì bí thư Tiểu Trương mở miệng, khiến cho mọi chuyện trở nên rất thuận lợi, cũng bởi vậy nên cô mới có thể đánh Nguyễn Hưng Dân trước mặt mọi người, giết gà dọa khỉ.

Hơn nữa bí thư Tiểu Trương là người của chính quyền thị trấn, tạo được mối quan hệ với cậu ấy là rất cần thiết.

Bí thư Tiểu Trương cúi đầu nhìn tay Nguyễn Dao, tay cô thon dài trắng nõn, giống như hành lá vậy, trên đó có mấy viên kẹo sữa đại bạch thỏ.

Nguyễn Dao thấy cậu nhìn chằm chằm kẹo sữa đại bạch thỏ mà không nhúc nhích, còn tưởng rằng cậu ngượng ngùng, đang định mở miệng thì bí thư Tiểu Trương chợt ngẩng đầu lên.

"Nguyễn, thanh niên tri thức Nguyễn, tôi có chút chuyện muốn nói với cô, chúng ta qua bên kia đi.”

Bí thư Tiểu Trương chỉ vào đám lau sậy đang đung đưa ở phía bên phải cổng công xã.

Nguyễn Dao suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được.”

Lúc xoay người, cô nháy mắt với Hồng Thắng Nam ở bên cạnh.

Chờ bọn họ đi qua, Hồng Thắng Nam lập tức ôm Tiểu Hồng Đậu lặng lẽ theo sau.

Lau sậy cao bằng một nửa người, một màu trắng xóa dưới ánh mặt trời, gió thổi một cái, chúng giống như những tiên nữ áo trắng nhẹ nhàng khiêu vũ.

Bí thư Tiểu Trương đi đến góc khuất bên ngoài mới dừng lại: "Thanh niên tri thức Nguyễn tôi năm nay hai mươi ba tuổi, là người địa phương Tháp Lạp Đồ. Hiện tôi đang làm bí thư trong chính quyền thị trấn, lương hàng tháng là 30 tệ hai hào ba xu, và có các khoản trợ cấp khác…”

Nguyễn Dao: ???

Cách nói chuyện này có gì đó sai sai.

Nguyễn Dao nhìn khuôn mặt đỏ đến gần như nhỏ máu của bí thư Tiểu Trương, trong lòng đột nhiên cảm thấy một suy nghĩ không tốt.

Bí thư Tiểu Trương quá kích động, căn bản không dám nhìn mặt của Nguyễn Dao: "Tôi vừa nãy đã hỏi đội trưởng Hồ, bác ấy nói cô chưa, chưa có người yêu, vừa hay tôi cũng không có…”

Nguyễn Dao hoảng loạn ngắt lời cậu: "Bí thư Tiểu Trương, cậu đừng nói nữa…”

Tên đã lên dây, làm sao có thể không bắn?

Thật ra bí thư Tiểu Trương không biết Nguyễn Dao đang nói cái gì, những lời này vừa rồi cậu đã diễn tập rất nhiều lần trong lòng, bây giờ gần như là dựa vào bản năng mà đọc thuộc lòng như máy móc.

"Vì vậy, tôi mạo hiểm muốn hỏi cô một câu, liệu tôi có thể trở thành người..." Hai chữ "người yêu" còn chưa nói hết, chỉ thấy Nguyễn Dao tiến lên một bước, một bàn tay hướng về phía cổ của bí thư Tiểu Trương.

Bí thư Tiểu Trương phát ra tiếng rên khẽ như heo, sau đó liếc mắt một cái liền ngã nằm xuống đất.

Bí thư Tiểu Trương trước khi hôn mê: ???

Hồng Thắng Nam còn đang lo lắng bí thư Tiểu Trương có ý đồ bất chính: ????
Chương kế tiếp