Xuyên Tới Thập Niên 60: Thanh Niên Trí Thức Là Thánh Diễn Max Level

Chương 18
Sau khi ăn tối trong phòng ăn, mọi người lần lượt trở về nhà trọ để tắm và đi ngủ.

Sau khi tắm xong, Tần Lãng ngồi trên giường gỗ, vừa lau tóc vừa cầm lấy lá thư vừa nhận được.

Từ từ mở ra.

Phong bì căng phồng, lõi được lấy ra khỏi phong bì, được gấp lại thành hình một con chim.

Tần Lãng cầm "bồ câu đưa thư" lật qua nhìn một chút, khóe miệng khẽ nhếch.

Thật thú vị.

"Đồng chí Tần, thấy chữ như thấy người. Không biết anh có khỏe không?

Tôi ở bên này chọn đến công xã Thiết Nhân làm thanh niên tri thức. Trước đây còn ở trong công xưởng thì không biết, bây giờ sau khi ra ngoài mới biết bản thân giống như ếch ngồi đáy giếng, cũng biết được kiến thức của mình thiếu thốn như thế nào, điều này khiến tôi nảy sinh ý định muốn tiếp tục học tập. Chỉ là tình huống này của tôi muốn đi học đại học là chuyện rất không thực tế, nên tôi muốn thông qua tự học để cải thiện bản thân.

Tháp Lạp Đồ nổi tiếng với cuộc chiến dầu mỏ, tôi rất kính phục những kỹ sư dầu mỏ, thậm chí nghĩ rằng có lẽ một ngày nào đó tôi có thể trở thành một kỹ sư dầu mỏ, cống hiến phần sức nhỏ này vì tổ quốc. Để trở thành một kỹ sư dầu mỏ phải chuẩn bị khá nhiều kiến thức, vậy nên tôi mặt dày muốn hỏi đồng chí Tần, không biết anh có cuốn sách nào liên quan đến dầu mỏ có thể cho tôi mượn không?

Chúc anh mọi điều tốt lành, Nguyễn Dao.”

Thì ra là muốn mượn sách.

Cố gắng tiến bộ là chuyện tốt, nhưng anh lại không mang theo sách nhập môn, chỉ có ghi chú lúc làm việc thôi.

Nhưng những ghi chú này không thể gửi cho cô được, bên trong có liên quan đến kỹ thuật khai thác dầu mới nhất, những kỹ thuật này mà bị gián điệp lấy được sẽ gây nguy hiểm cho lợi ích quốc gia.

Hơn nữa, tất cả mọi thứ đi ra khỏi căn cứ đều sẽ bị kiểm tra, anh có muốn cũng không thể gửi nó ra ngoài được.

Đúng lúc này, Lâu Tuấn Lỗi mặc quần cộc đi từ bên ngoài vào, vẻ mặt thiếu đánh: "Lãng à, anh thật sự không nói cho tôi biết ai đã gửi thư cho anh sao? Anh như thế thật không phải anh em.”

Từ khi Tần Lãng để người khác gọi anh là kỹ sư Lãng, Lâu Tuấn Lỗi liền đổi xưng hô, suốt ngày gọi Lãng ơi Lãng à.

Tần Lãng gấp bức thư lại theo nếp gấp, mắt hoa đào khẽ nhíu: "Cậu có biết ai có sách nhập môn dầu mỏ không?”

"Anh cần sách nhập môn để làm gì?" Lâu Tuấn Lỗi nói xong ánh mắt đột nhiên sáng lên, "Không phải là người gửi thư kia cần đấy chứ?”

"Ừ." Tần Lãng thờ ơ đáp một tiếng, "Cậu có không? Nếu có thì đưa cho tôi một cuốn.”

Lâu Tuấn Lỗi sát đầu lại gần: "Tôi không có, nhưng tôi biết ai có, tôi có thể giúp anh lấy. Nhưng mà anh phải nói cho tôi biết là ai gửi thư cho anh, có phải là đồng chí Nguyễn lúc ở nhà ga muốn lấy phương thức liên lạc của anh không?”

Mắt hoa đào của Tần lãng nhìn chằm chằm cậu: "Cậu có biết tại sao cậu nhỏ tuổi hơn tôi nhưng lại già nhanh hơn tôi không?”

Lâu Tuấn Lỗi chợt bị đâm một đao: "...”

Giọng nói của Tần Lãng lười biếng: "Bởi vì cậu thích xen vào việc của người khác, người như cậu ở nông thôn có một cái tên gọi là ông tám.”

Lâu Tuấn Lỗi lại bị đâm một đao: "...”

Những người khác trong ký túc nghe thấy thì phá lên cười.

Bọn họ chỉ từng nghe qua bà tám, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe cái xưng hô ông tám này. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại cái tên ông tám này ngược lại rất phù hợp với tính cách của Lâu Tuấn Lỗi.

Lâu Tuấn Lỗi bình thường thích đi khắp nơi nhiều chuyện, sôi nổi không hề giống kỹ sư chút nào.

Nhà trọ bên cạnh.

Thẩm Hàn Xuyên cũng đang đọc thư.

Thẩm Hàn Xuyên đau đầu với chữ như gà bới của cô em gái Thẩm Văn Thiến, càng khiến anh đau đầu là, đọc cả trang lại đều là tố cáo.

Nhưng thông qua lá thư này, anh cũng xác định được rằng ngày hôm qua anh không nhận nhầm người, người cắt tóc ngắn đó, người được đánh giá là phần tử tiên tiến thực sự là Nguyễn Dao mà anh biết.

Thẩm Hàn Xuyên buông lá thư thứ nhất xuống, cầm lấy tấm thứ hai tiếp tục nhìn xuống, khi nhìn thấy "Nguyễn Dao làm rất nhiều sủi cảo, gọi những thanh niên tri thức khác ăn nhưng mà không gọi em. Cô ta thật sự quá nhỏ mọn, ngay cả một cái sủi cảo cũng không cho em ăn",

Đầu anh càng đau hơn. Chỉ muốn từ bỏ việc đọc thư, ánh mắt của anh đảo qua câu cuối cùng, trong lòng "ầm" một tiếng, cả người giật mình.

Trên đó có dòng chữ "Anh, em nghi ngờ Nguyễn Dao tới biên giới làm thanh niên tri thức là vì đuổi theo bước chân của anh đấy. Em còn nghi ngờ cô ta cố ý đối xử không tốt với em, giống như thành ngữ kia nói, cô ta đang chơi trò lạt mềm buộc chặt!”

Mắt Thẩm Hàn Xuyên nhìn chằm chằm vào dòng chữ cuối cùng, nhìn qua nhìn lại rất nhiều lần, tim đập như sấm.

Nguyễn Dao là vì anh nên mới đến biên cương làm thanh niên tri thức sao?

Cho nên Nguyễn Dao vẫn còn chưa dứt tình cảm với anh nên mới đổi cách lấy lòng sao?

Cô đối với Thẩm Văn Thiến không tốt, ngày hôm qua lại cố ý làm như không thấy anh, đều là để thu hút sự chú ý của anh?

Nếu vậy thì có thể giải thích vì sao hôm qua Nguyễn Dao rõ ràng nhìn thấy anh nhưng lại làm bộ như không quen biết.

Nhưng thật sự là như vậy sao?

Tim Thẩm Hàn Xuyên đập nhanh đến mức gần như vọt ra khỏi cổ họng, bình thường anh ghét nhất là những người giở trò tâm cơ, nhất là phụ nữ mưu mô như mẹ kế của anh.

Nhưng bây giờ, anh nhớ tới khuôn mặt tự tin và rạng rỡ nở nụ cười dưới ánh mặt trời ấy anh lại không thể ghét nổi.

Tối hôm đó, Thẩm Hàn Xuyên lại mất ngủ.

Cũng mất ngủ còn có Nguyễn Hưng Khang ngủ ở trong phòng củi, ván giường có bọ chét, ngứa đến nỗi khiến cậu ta cả đêm không ngủ được.

Triệu Hương Lan yêu thương con trai út nhất, vì vậy giường của Nguyễn Hưng Khang mới được làm lại từ gỗ vào năm ngoái, cái đệm cũng là sử dụng bông mới.

Tối hôm qua Nguyễn Dao mang chăn của mình đến trải lên trên, ngủ ngon biết bao nhiêu.

Bên ngoài truyền đến âm thanh leng keng, người Nguyễn gia lục tục thức dậy, Nguyễn Dao cũng ngủ thêm nữa, từ trên giường bật dậy.

Nhưng cô không ra ngoài ngay lập tức mà ngồi trên giường và tập yoga, sau đó lại đánh một bộ quyền rồi mới đi ra ngoài.

Đồ ăn buổi sáng là bánh bột ngô còn dư lại một nồi của ngày hôm qua.

Nguyễn Dao vừa mở cửa ra, Lâm Thu Cúc vẫn luôn theo dõi cô lập tức vẫy vẫy tay với cô.

Nguyễn Dao đi tới, Lâm Thu Cúc lén lấy một bát thịt từ trong tủ gỗ đưa qua: "Em họ, đây là chị để lại cho em, nhân lúc còn nóng em ăn đi.”

"Chị cả, chị tự ăn đi, cơ thể của chị gầy như vậy thì nên bồi bổ nhiều chút.”

Nguyễn Dao hơi giật mình, hôm qua cô chỉ là khen Lâm Thu Cúc một câu, không nghĩ tới chị ấy lại lập tức thay đổi thân thiện như vậy.

Hốc mắt Lâm Thu Cúc lại đỏ lên: "Em họ, em tốt với chị quá, nhưng chị đã ăn rồi, cái này em mau ăn đi, đừng để bị mẹ chồng chị nhìn thấy.”

"Chúng ta ăn cùng nhau đi, nhiều thịt thế này một mình tôi cũng không ăn hết được.”

Vừa dứt lời, liền thấy Lâm Thu Cúc nước mắt đầy mặt.

Nguyễn Dao: ???

Lâm Thu Cúc thấy Nguyễn Dao bị mình hù dọa, vội vàng dùng tay áo lau nước mắt: "Xin lỗi em, khiến em chê cười rồi, chị chỉ là đột nhiên không nhịn được. Từ nhỏ đến lớn không có ai quan tâm đến chị, vừa rồi chị mới biết thì ra cảm giác được người khác quan tâm là như vậy.”

Cảm giác ấy quá tốt đẹp khiến cô không nhịn được muốn khóc lớn.

Ở nhà mẹ đẻ, cô vẫn còn ba người chị gái, khi cô được sinh ra, ông bà và cha mẹ cô nhìn thấy lại là con gái, ai cũng đều vô cùng thất vọng. Nhà cô rất nghèo, bọn họ đã từng muốn dìm chết cô trong thùng nước tiểu.

Chỉ là lúc đó Tân Hoa Quốc được thành lập, không giống như xã hội cũ có thể tùy ý giết chết đứa bé, cha mẹ cô cũng không có cách nào nên mới để cho cô sống sót.

Nhưng là một người không nên được sinh ra, cô lớn lên trong đánh đập từ khi còn nhỏ, cha mẹ không thích cô, mấy người chị cũng ghét bỏ cô là em gái mà không phải là em trai, không có ai quan tâm đến cô.

Bị bệnh sốt cao là như vậy, lúc sảy thai đau đến nỗi gần như ngất xỉu cũng như vậy, nói đến thì thật nực cười, ngày thứ hai sau khi sinh non cô đã bị mẹ chồng gọi đi giặt quần áo.

Khi ấy là vào tháng chạp mùa đông giá rét, tay của cô đặt trong nước, lạnh đến nỗi run rẩy cả người. Từ lúc đó trở đi, mỗi khi cô đến kỳ kinh nguyệt đều đau đớn đến mức chết đi sống lại.

Đối với một người vô giá trị như cô, cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người quan tâm đến mình.

Nguyễn Dao nghe cô nói, mũi không nhịn được chua xót: "Chị dâu cả, có lẽ không phải ai cũng may mắn được sinh ra trong một gia đình giàu có và hòa thuận. Tôi cũng giống như chị, cha mẹ tôi không thích tôi, chỉ thích em gái và em trai tôi, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình đáng thương cả.”

"Người khác không yêu tôi, vậy tôi tự yêu bản thân mình, những người khác không nuông chiều tôi, tôi sẽ tự nuông chiều bản thân mình, nuông chiều bản thân giống như một cô gái nhỏ vậy. Đồng chí chủ tịch đã nói, phụ nữ nắm giữ một nửa bầu trời, phụ nữ chưa bao giờ kém hơn đàn ông. Thế nên chị dâu cả không cần phải cảm thấy tự ti, phụ nữ xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới.”

"Chị cả cũng vậy, chị xứng đáng được quan tâm và chăm sóc. Nhưng nếu không có ai quan tâm và chăm sóc chị, chị có thể chăm sóc bản thân, coi bản thân là cô gái nhỏ của riêng mình, cho mình ăn những thứ ngon nhất, cho mình mặc quần áo đẹp nhất, chị chính là áo bông nhỏ tri kỷ của riêng mình.”

Lâm Thu Cúc kinh ngạc nhìn Nguyễn Dao, cả người bị rung động mãnh liệt.

Phụ nữ xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp, nếu không có ai yêu mình, vậy thì mình tự yêu mình, nuông chiều chính mình.

Chưa từng có ai nói với cô như thế.

Và cũng chưa có ai nói với cô, phụ nữ còn có thể sống như thế này.

Nguyễn Dao nhìn Lâm Thu Cúc nhất thời không tiêu hóa được lời mình nói, vỗ vỗ bả vai cô, xoay người đi đến sân rửa mặt.

Lâm Thu Cúc cuối cùng không ăn bát thịt kia, cô bị Triệu Hương Lan gọi đi làm việc.

Nguyễn Dao cũng không vội, Rome không phải xây một ngày là xong, mập mạp cũng không phải ăn một ngày là được, cứ từ từ.

Những người khác ở Nguyễn gia ăn cơm xong đều xuống ruộng làm việc, trong nhà chỉ còn lại Tiểu Mã Đường và Hồng Thắng Nam ở nhà chăm sóc Tiểu Hồng Đậu.

Nguyễn Dao ăn cơm ở gian nhà chính, Tiểu Mã Đường ở cửa lặng lẽ ló ra một cái đầu tròn, một đôi mắt tròn vo nhìn cô chằm chằm.

Tiểu đáng yêu của bạn đột nhiên xuất hiện. Nguyễn Dao vẫy vẫy tay với nó: "Lại đây, cho con ăn thịt nè.”

Nghe được hai chữ ăn thịt, ánh mắt của Tiểu Mã Đường sáng như bóng đèn, vội vàng lạch cạch chạy tới: "Cô Dao Dao, cô là cô xinh đẹp nhất trong đội sản xuất.”

Ôi chao, tiểu tử miệng ngọt như bôi mật vậy.

Nguyễn Dao chia một nửa thịt cho tiểu tử kia, dụ dỗ nói: "Đi theo cô có thịt ăn, có đường ăn, con có muốn cân nhắc làm tiểu đệ của cô không?”

Tiểu Mã Đường nghiêng đầu: "Làm tiểu đệ là cái gì ạ?”

Nguyễn Dao há miệng nói: "Làm tiểu đệ chính là sau này con là người của cô, nếu bà nội hoặc ba người chú của con nói xấu cô, thì trước tiên con phải nói cho cô biết, nếu vậy cô sẽ chia đường và thịt cho con ăn.”

Tiểu Mã Đường bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra tiểu đệ là như vậy, vậy thì ba chú của con đều là tiểu đệ của bà nội con rồi, bà nội con nói cho dù là rắm của cô cũng phải nói cho bà biết.”

Cái này là lần trước người lớn nói chuyện ở gian nhà chính, nó trốn ở cửa sổ nghe lén được.

Nguyễn Dao: "…”

Triệu Hương Lan, bà già này quả nhiên là yêu quái mà.

"Vậy con có muốn làm tiểu đệ của cô không?”

Tiểu Mã Đường gật đầu như gà mổ thóc: "Con muốn.”

Làm tiểu đệ của cô Dao Dao xinh đẹp có kẹo sữa đại bạch thỏ và thịt ăn, không giống như cha và các chú của mình, làm tiểu đệ của bà nội, không những không có gì ăn mà còn bị mắng nữa.

Bọn họ thật ngu ngốc, chỉ có nó là người thông minh nhất.

Thu nhận một tiểu đệ.

Lừa gạt một đứa trẻ, lương tâm của Nguyễn Dao một chút cũng không hổ thẹn: "Nhưng chuyện này con không thể để bà nội con và những người khác trong nhà biết, có hiểu không?”

Tiểu Mã Đường gật đầu, ngón tay út ngắn ngủn đặt ở bên miệng: "Con hiểu, đây là bí mật của hai chúng ta.”

Nguyễn Dao xoa xoa đầu nhỏ của nó: "Đúng vậy, đây là bí mật của hai chúng ta, bây giờ con nói cho cô chuyện của cha con đi, bình thường ông ấy có đánh mẹ con không?”

Tiểu Mã Đường lắc đầu: "Không, cha không ra tay đánh mẹ, nhưng cha sẽ hung dữ với mẹ.”

"Hung dữ như thế nào?”

Tiểu Mã Đường buông đũa xuống, trượt xuống ghế và bắt đầu biểu diễn.

"Ngày mai về nhà cha mẹ cô lấy cho tôi ít tiền, nói thân thể của Tiểu Mã Đường không khỏe muốn đi khám bác sĩ, nếu cô dám không đi, tôi sẽ ly hôn với cô ngay bây giờ!”

"Dương Trân Trân, đầu óc cô ngu như heo vậy. Hồi đi học cô chỉ thi được 50 điểm ngữ văn, toán thi được 20 điểm, nói cô là heo còn sỉ nhục con heo ấy, nếu tôi không cưới cô đời này chắc chắn cô không lấy được chồng.”

"Dương Trân Trân cô có hiểu tam tòng tứ đức hay không, đàn bà ở nhà tất cả đều phải nghe theo chồng, tôi bảo cô làm cái gì thì cô liền làm cái đó, không được nhiều lời!”

Tiểu Mã Đường nghiêng đầu bĩu môi, diễn ý như đúc dáng vẻ lúc bình thường cha nó mắng mẹ nó.

Đệch!!!

Nguyễn Dao nghe vậy tay nắm thành nắm đấm đề cứng rắn, tên cặn bã Nguyễn Hưng Phú này dụ dỗ Dương Trân Trân!

Đàn ông cặn bã trong nhà này, Nguyễn Dao thật sự hận không thể cho bọn họ vài nắm đấm.

Tiểu Mã Đường học xong chạy về: "Cô Dao Dao, sao cha con lại mắng mẹ con là heo, mẹ con đẹp như thế nhìn không giống heo chút nào.”

Nguyễn Dao đè xuống cơn phẫn nộ trong lòng: "Đó là lời mắng chửi, con cũng tuyệt đối không được học theo. Mẹ con đương nhiên không phải là con heo, chị ấy là bông hoa xinh đẹp, sau này con phải bảo vệ mẹ con thật tốt, có biết chưa?”

Tiểu Mã Đường gật đầu: "Con biết rồi, tối nay con sẽ đi tè bậy thêm lần nữa cho cha con.”

Nguyễn Dao: "…”

Mặc dù có hơi hư hỏng, nhưng cô không thể từ chối được.

Tiểu Mã Đường tiếp tục bán đứng cha mình: "Cha của con thích ngủ ngáy, ăn cơm còn thích đánh rắm, rắm của ông ấy rất thối làm con ngất xỉu luôn.”

Nguyễn Dao: "...”

Không cần chi tiết như thế đâu.

Cơm nước xong, Nguyễn Dao cũng chuẩn bị đến văn phòng làm việc.

Trước khi đi, cô đưa nửa hộp sữa mạch nha đem tới hôm qua cho Hồng Thắng Nam: "Chị ba, chị cầm lấy cái này, mỗi ngày pha một ly cho Tiển Hồng Đậu uống, bên trong chỉ còn lại nửa hộp, chờ uống hết thì tôi lại nghĩ cách." Nửa hộp sữa mạch nha này là Ôn Bảo Châu cho cô, lần trước cô nhặt được tám quả trứng vịt rừng. Cô cho Ôn Bảo Châu bốn quả, Ôn Bảo Châu liền chia nửa hộp sữa mạch nha cho cô.

Hồng Thắng Nam nhìn sữa mạch nha trước mắt, cô ấy muốn từ chối, nhưng nhìn thấy bộ dạng gầy trơ xương của con gái, lời từ chối không thể nói ra miệng được.

"Cám ơn em họ, cái này coi như chị mượn em, sau này kiếm được tiền công chị nhất định sẽ trả lại cho em.”

Nguyễn Dao khoát tay: "Cái này không vội, trước tiên chị cứ cầm cho Tiểu Hồng Đậu uống đi.”

Tiểu Hồng Đậu quá gầy, suy dinh dưỡng giống như một con mèo con, một trận cảm lạnh là có thể lấy mạng cô bé.

Hồng Thắng Nam nhận lấy sữa mạch nha, suy nghĩ một chút rồi nói: "Em họ, em có phải là có chuyện gì cần chị giúp không? Nếu có thì em cứ nói, chỉ cần làm được thì nhất định chị sẽ làm.”

Cô ấy nói lời này là có lý do.

Nguyễn Dao thông minh xinh đẹp, tuổi còn trẻ đã được đánh giá là phần tử tiên tiến, còn làm chủ nhiệm liên đoàn phụ nữ đội sản xuất, xã viên đội sản xuất. Những người khác ở Nguyễn gia đều cho cô là vì thư của cha mẹ nên mới vào Nguyễn gia ở.

Nhưng cô ấy biết, nếu cô không muốn, cô chắc chắn sẽ có biện pháp. Cô vào ở, cô ấy cảm thấy cô chắc chắn là có mục đích.

Nguyễn Dao nhướng mi: "Chị ba, người quang minh chính đại thì không nói lời vòng vo, tôi vào Nhà họ Nguyễn đúng là có mục đích, mục đích của tôi là giúp đỡ những cô gái bị ức hiếp như các chị.”

Nguyễn Dao không ngờ Hồng Thắng Nam lại nhạy bén như vậy, trong thời gian ngắn như đã nhìn ra mục đích của cô.

Xem ra trong ba con dâu Nguyễn gia, Hồng Thắng Nam không chỉ là người can đảm nhất, mà còn có đầu óc nhất.

Cái này cũng cho thấy cô xuống tay từ Hồng Thắng Nam là sự lựa chọn chính xác.

Hồng Thắng Nam giật mình: "Giúp chúng tôi?”

Nguyễn Dao gật đầu: "Bây giờ tôi là chủ nhiệm liên đoàn phụ nữ trong đội sản xuất, trách nhiệm của tôi là nâng cao mức sống và chất lượng cuộc sống của phụ nữ, phụ nữ sinh con, lại còn lo việc nhà và kiếm tiền, phụ nữ tuyệt đối không thua kém đàn ông, dựa vào cái gì mà lại bị mẹ chồng và đàn ông bắt nạt gây khó dễ?”

"Có câu nói, con gái vốn mạnh mẽ, làm mẹ càng mạnh hơn, chị là một người mẹ tốt, nhưng tại sao Tiểu Hồng Đậu lại trở thành bộ dạng như ngày hôm nay, trong lòng chị rõ ràng hơn bất cứ ai, nếu chị không muốn Tiểu Hồng Đậu sau này phải sống trong hoàn cảnh như vậy, tôi có thể giúp chị.”

Lời này quả là có sức hấp dẫn, Hồng Thắng Nam không nhịn được hỏi: "Làm sao giúp được?”

Nguyễn Dao: "Bắt đầu từ chồng của chị, nếu chị muốn ly hôn, tôi có thể giúp chị, nếu chị không muốn ly hôn, vậy tôi cũng có cách biến anh ta thành một người chồng người cha tốt, yêu vợ thương con làm việc nhà, nộp tiền lương.”

Theo quan điểm của người hiện đại, những người đàn ông cặn bã như mấy anh em Nguyễn gia thì nên chọn ly hôn.

Nhưng đây là thập niên 60, toàn bộ Tháp Lạp Đồ có khi cũng không thể tìm thấy một cặp vợ chồng ly dị, hơn nữa sau khi ly dị gia đình nhà gái cũng không thể chấp nhận, vì vậy nhiều phụ nữ nhẫn nhịn, hoặc chọn nhảy sông còn hơn là ly dị.

Hơn nữa, cô cũng không dám thật sự khiến cả đội sản xuất phải ly hôn, nếu như vậy cô sẽ là người đầu tiên bị bắt và chỉ trích.

Vì vậy, cô sẽ cung cấp thêm một phương án "thay đổi" cho đối phương lựa chọn.

Hồng Thắng Nam há to miệng, hơn nửa ngày cũng không nói nên lời.

Cô ấy hoàn toàn không thể tưởng tượng được Nguyễn Hưng Dân có thể trở thành một người chồng tốt như vậy.

Cô ấy và Nguyễn Hưng Dân kết hôn hơn 3 năm, cũng ầm ĩ hơn 3 năm.

Nguyễn Hưng Dân có thể chịu được cực khổ, anh ta là một người giỏi làm ruộng, tiền công kiếm được nằm trong top 3 của đội sản xuất, nhưng anh ta lại có một khuyết điểm trí mạng.

Đó là trong mắt anh ta vợ như quần áo có thể tùy tiện ném, còn anh em như thể tay chân, có thể vì những tên bạn xấu kia mà ngay cả mạng của mình cũng không quan tâm.

Một người đàn ông như vậy, cô ấy thà tin rằng trời sẽ có mưa đỏ, mặt trời mọc ở phía tây, heo nái biết trèo cây, còn hơn tin việc anh ta sẽ trở nên tốt hơn "Chị cứ suy nghĩ thật kỹ, nếu ngày nào đó chị cần sự giúp đỡ của tôi thì chị có thể mở miệng bất cứ lúc nào.”

Nguyễn Dao không tiếp tục khuyên nhủ, nói xong liền xoay người đi làm.

Hồng Thắng Nam nhìn bóng lưng cô đi xa, đáy mắt tràn đầy hâm mộ.

Nếu cô ấy có thể sống một cuộc sống tiêu sái và ưu tú như Nguyễn Dao, cô ấy chắc chắn có thể bảo vệ tốt con gái mình.

Đi bộ từ Nguyễn gia đến văn phòng đội sản xuất mất mười phút.

Khi đi ngang qua một bụi cỏ, một âm thanh nôn mửa đột nhiên phát ra từ phía sau bụi cỏ.

Nguyễn Dao vốn không muốn nhiều chuyện, ai ngờ còn chưa đi qua thì người phía sau đống cỏ đã lộ ra mặt Là Lâm Ngọc.

Nguyễn Dao nhìn thấy mặt Lâm Ngọc thì ngẩn ra: "Lâm Ngọc sao lại là cô, cô không sao chứ?”

Hiển nhiên Lâm Ngọc cũng không nghĩ tới sẽ gặp được Nguyễn Dao ở đây, trên mặt cô ấy thoáng qua vẻ lúng túng: "Tôi, tôi không sao, do tối hôm qua ăn phải đồ hỏng nên dạ dày hơi khó chịu.”

"Nếu nghiêm trọng, cô có thể xin nghỉ phép với đội trưởng Hồ để đến trạm y tế.”

Đội ngũ sản xuất không có trạm y tế, muốn khám bệnh thì phải xin nghỉ để đi công xã bên kia.

Lâm Ngọc lắc đầu, sắc mặt vẫn còn tái nhợt: "Không cần, tôi không sao, tôi đi làm việc đây.”

Nói xong, cô ấy quay người vội vã chạy đi.

Nguyễn Dao cũng không nghĩ nhiều, nhấc chân tiếp tục đi về phía văn phòng.

Đi tới văn phòng, lại nhìn thấy Chu Tú Hồng ngồi ở đầu văn phòng "Thím Tú Hồng, sao thím vẫn chưa đi công xã làm việc?”

Nghe được giọng nói, Chu Tú Hồng vội vàng ngẩng đầu lên: "Ôi, Nguyễn Dao rốt cuộc con cũng tới rồi, thím đang chờ con.”

Nguyễn Dao ngẩn ra: "Chờ con sao? Là công việc xảy ra vấn đề gì ạ?

Chu Tú Hồng khoát tay: "Không phải không phải, thím cố ý tới đây để cảm ơn con. Hôm qua thím đi công xã mới biết được, thì ra thư ký Trần và chủ nhiệm Hồ muốn con vào làm cán bộ trong liên đoàn phụ nữ công xã, nhưng con từ chối lại còn đề cử thím với chủ nhiệm Hồ, nếu không thím cũng không thể được đề bạt đâu." Hôm qua sau khi biết chuyện này từ miệng chủ nhiệm Hồ, khỏi nói bà sốc đến nhường nào.

Nguyễn Dao thật sự đối với bà quá tốt rồi.

Nghĩ đến lúc đó mình làm cô xấu hổ trước mặt nhiều người như vậy, bà càng nghĩ càng cảm thấy áy náy, sau khi trở về bàn bạc với chồng một chút rồi quyết định tặng cho cô một ít đồ coi như cảm ơn.

Nguyễn Dao cười nói: "Thì ra là chuyện này, con đề cử đề cử thím Tú Hồng với chủ nhiệm Hồ là vì thím đủ ưu tú, nếu không con có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, mà không phải hôm qua thím vừa mới tặng bánh bao cho con sao?”

Chu Tú Hồng xua tay: "Hai cái bánh bao thì tính là cảm tạ gì, đây là cái hộp gỗ do anh trai của mẹ thím đánh, vốn là định sau này làm của hồi môn cho anh cả nhà thím, bây giờ đưa cho con.Thanh niên tri thức các con tới đây một cái hòm cũng không có, bình thường muốn để ít đồ rất bất tiện, con cứ cầm đi.”

Lúc này Nguyễn Dao mới chú ý tới phía sau bà có một cái hộp gỗ dài một thước, hộp được sơn màu nâu đen, mới tinh bóng loáng vô cùng xinh đẹp.

"Như vậy thì thật không biết xấu hổ, thím Tú Hồng vẫn nên lấy lại đi.”

Chu Tú Hồng không cho từ chối, đẩy hộp gỗ đến chỗ ngồi của cô: "Đứa bé này, sao còn khách sáo với thím, cho con thì con nhận lấy đi. Phải rồi, ở đây còn có một cái bình sứ và giấy khen, là chính quyền thị trấn thưởng cho con, hai cái khăn tắm và hai mươi cân gạo này là công xã thưởng cho con, thư ký Trần và chủ nhiệm Hồ nói để cho con tiếp tục cố gắng.”

Nguyễn Dao: cô sao lại may mắn vậy nhỉ.

Nhìn thấy nhiều thứ như vậy, mắt Nguyễn Dao cong thành hình trăng lưỡi liềm: "Cảm ơn thím Tú Hồng, nếu đã vậy thì con liền không khách khí nhận lấy.”

Chu Tú Hồng cười nói theo: "Vậy mới đúng, thím không nói chuyện với con nữa, thím đi công xã đây.”

Nói xong bà xoay người định rời đi, ở cửa lại đụng phải Phương Chí Hành đi vào: "Ôi chao, tôi nói lão Phương này, sao cậu cứ như vậy đi bộ không có một chút âm thanh nào, dọa chết tôi rồi.”

Nghe thấy xưng hô "Lão Phương", đáy mắt Phương Chí Hành thoáng hiện lên một tia phiền chán, trên mặt lại cười nói: "Chị Chu, từ trước đến giờ em đi bộ đều như thế, xin lỗi đã làm chị sợ rồi.”

Chu Tú Hồng cũng không thật sự tức giận: "Dọa tôi thì không sao, nếu dọa một cô gái như Nguyễn Dao thì không tốt, sau này cậu phải chú ý.”

Đáy mắt Phương Chí Hành lại thoáng qua cảm xúc phiền chán: "Em biết rồi, chị Chu còn không mau đi đi, nếu không đi sẽ không kịp đâu.”

Chu Tú Hồng nghe vậy, vội vàng khoát tay rời đi.

Phương Chí Hành cất bước đi vào, ánh mắt đảo qua đồ trên bàn của Nguyễn Dao: "Đồng chí Nguyễn đúng là hậu sinh khả úy, chúng tôi làm việc trong đội sản xuất đã nhiều năm đều chưa từng được khen thưởng nhiều như vậy.”

Nguyễn Dao khiêm tốn nói: "Chú Phương quá khen rồi, tôi cũng là may mắn, vừa vặn gặp phải gián điệp thôi.”

Ánh mắt Phương Chí Hành nhìn vào mặt Nguyễn Dao: "Đồng chí Nguyễn quá khiêm tốn rồi, đụng phải gián điệp là chuyện ngoài ý muốn, nhưng không phải ai cũng có dũng khí và trí tuệ như đồng chí Nguyễn đâu.”

"Cảm ơn chú Phương đã khen ngợi.”

Nguyễn Dao không muốn tiếp tục đề tài này, cô thu dọn đồ đạc một chút rồi lấy văn kiện ra xem.

Ngoài việc thay đổi ba người con dâu Nguyễn gia, cô còn phải suy nghĩ làm thế nào để khai triển công việc liên đoàn phụ nữ từ những nơi khác.

Khẩu hiệu "Phụ nữ có thể nắm giữ một nửa bầu trời" đã được hô trong bảy tám năm, nhưng trong thực tế thì vẫn chưa được thực hiện một cách triệt để.

Đây không phải là vấn đề của riêng thời đại này, phụ nữ bị phân biệt đối xử là chuyện đã ăn sâu bén rễ, dù là trước khi cô xuyên vào sách thì vấn đề này vẫn chưa được giải quyết hoàn toàn.

Phương Chí Hành lại dường như không hiểu ý của cô, đứng ở trước bàn làm việc của cô tiếp tục hỏi: "Đồng chí Nguyễn ưu tú như vậy, đã có đối tượng nào chưa?”

"Không có.”

"Không có thì tốt, tôi biết rất nhiều tiểu tử ưu tú, sau này để tôi giới thiệu cho.”

Nguyễn Dao không thể không ngẩng đầu lên lần nữa: "Không cần, cảm ơn chú Phương, tôi thấy mình còn trẻ, tạm thời không muốn lập gia đình, tôi muốn tập trung vào công việc, cống hiến nhiều hơn cho đội sản xuất và công xã.”

Phương Chí Hành cười, nếp nhăn ở khóe mắt chen chúc với nhau: "Người trẻ tuổi có khác, có lý tưởng, có tinh thần hăng hái.”

Nói xong, hắn trở về vị trí của mình để làm việc.

Nguyễn Dao thấy hắn không khuyên bảo nữa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Cô không thấy khoảnh khắc cô cúi đầu, ánh mắt của Phương Chí Hành lại đặt trên người cô.

Đôi mắt kia mang theo tham lam và dung tục khiến cho người ta buồn nôn.

Nguyễn Dao nghĩ Hồng Thắng Nam chắc là còn cần phải suy nghĩ một thời gian, không ngờ tối hôm đó lại xảy ra chuyện.
Chương kế tiếp